ZingTruyen.Info

Hoan Edit Xuyen Thanh Me Cua Nhan Vat Phan Dien Lam Mieu Mieu

Lê Tĩnh vừa mới quay lại làm việc sau kỳ nghỉ lễ, hôm nay chỉ mới đầu tháng, công việc ở phòng tài vụ không nhiều lắm, nhưng cô vẫn ở lại văn phòng đến hơn 8 giờ tối mới ra về. Lúc cô ra khỏi công ty chưa được bao xa đã có một chiếc xe dừng lại cạnh cô, Lê Tĩnh biết đây là xe của anh trai mình, trong lòng cô hốt hoảng, nhưng không còn cách nào khác, chỉ đành cắn răng mở cửa xe ngồi vào. 

Công việc dạo gần đây của Lê Viễn Hàng cũng rất bận, nhưng anh vẫn luôn nhớ đến chuyện của Lê Tĩnh, nhìn thấy bộ dạng này của em gái mình, trong lòng anh cũng rất xót xa, nhưng anh không thể trơ mắt nhìn cô đi sai đường, đành nói, “Em đã nộp đơn từ chức chưa? Nếu như không tiện thì để anh tự đi nói với lão Tống.”

“Anh hai.” Lê Tĩnh ngẩng đầu lên, hốc mắt ửng đỏ, “Anh đừng quản chuyện này nữa có được không, trong lòng em biết rất rõ, anh Đình Thâm sẽ không thích em, anh ấy cũng không quan tâm đến em, em chỉ muốn đứng ở một nơi gần anh ấy nhất, đôi lúc có thể vô tình nhìn thấy anh ấy mà thôi. Như vậy cũng không được sao?”

Cô không cầu mong xa vời gì cả, chỉ là muốn ở gần anh ấy một chút, chỉ một chút thôi mà cũng không thể sao?

Tại sao anh hai lại muốn ép cô tới cùng vậy?

Lễ Viễn Hàng thở hắt ra một hơi mạnh, nói, “Anh tin nhân phẩm của Đình Thâm, nhưng Tiểu Tĩnh, anh không thể tin em.”

Khi nói ra những lời này, chính Lê Viễn Hàng cũng cảm thấy thật buồn cười, có điều những gì anh nói lại là sự thật. 

“Anh hai em là người từng trải, trước khi gặp được chị dâu em, anh cũng từng thích người ta, cho nên anh rất hiểu cảm giác của em, ban đầu quả thật em chỉ nghĩ rằng mình có thể nhìn thấy đối phương là tốt rồi, nhưng tình cảm mà, càng về sau em sẽ càng không cam lòng. Thời gian lâu dần, em sẽ càng lúc càng thích cậu ấy, khi đó chỉ đứng một bên nhìn cậu ấy thôi đã không đủ thỏa mãn tình cảm của em nữa rồi. Tiểu Tĩnh, hiện tại em còn trẻ, cảm thấy có thể vứt bỏ tất cả vì tình yêu, thậm chí còn cảm thấy suy nghĩ này của bản thân rất vĩ đại… Nhưng anh hai nói em nghe, sở dĩ con người và động vật có sự khác biệt là vì chúng ta có tự chủ, chúng ta biết ranh giới của đạo đức nằm ở chỗ nào.”

“Em không thể dùng tình cảm làm lá chắn để tổn thương người khác, anh và Đình Thâm quen biết lâu như vậy, anh có thể khẳng định với em, thứ mà em nhìn thấy chỉ là bề ngoài của cậu ấy thôi. Cậu ấy là một người vô cùng trân trọng gia đình, em có từng nghĩ hay không, người ngoài đều truyền tai nhau nói tình cảm của hai vợ chồng cậu ấy không được tốt, nhưng vì sao cậu ấy lại không ly hôn. Dựa vào điều kiện của Đình Thâm, xung quanh cậu ấy căn bản không thiếu phụ nữ, nhưng vì sao cậu ấy lại không có một cô tình nhân nào cả? Một mặt là vì Đình Thâm không có hứng thú với loại chuyện này, một mặt khác là vì cậu ấy muốn giữ gìn gia đình của cậu ấy. Nếu có ai dám động đến gia đình cậu ấy, hoặc muốn phá hoại tình cảm của nhà họ, thế thì cho dù em là em gái của anh đi nữa, cậu ấy cũng không bỏ qua cho em một cách dễ dàng đâu. Cậu ấy để anh biết chuyện này, là vì nể mặt anh, muốn anh giải quyết, nếu anh không thể giải quyết tốt, vậy thì cậu ấy sẽ ra tay.”

Lê Tĩnh chỉ ngồi nghe không lên tiếng, càng nghe lại càng khó chịu.

“Em là em gái của anh, cậu ấy là bạn tốt lâu năm của anh. Nhưng em nghĩ kĩ lại xem, cậu ấy đối xử với em có thừa một phần chăm sóc nào không? Không có, cậu ấy vẫn luôn phân biệt rất rõ ràng, sẽ không vì anh mà đối xử đặc biệt với em. Tiểu Tĩnh, anh không muốn mất đi một người bạn như Tống Đình Thâm, càng không muốn em vướng phải một chuyện phiền phức thế này, em hiểu chứ?”

Nhìn bộ dạng của Lê Tĩnh, Lê Viễn Hàng cũng không biết cô có nghe lọt tai những lời anh nói hay không, cuối cùng chỉ có thể nói, “Bây giờ anh đưa em về nhà, vẫn là câu nói đó, em nhanh chóng nộp đơn xin nghỉ việc đi, nếu một tuần sau anh phát hiện em vẫn chưa xin nghỉ, vậy thì anh chỉ đành mặt dày đến nói chuyện trực tiếp với Đình Thâm thôi.”

Ban đêm, trong lòng Lê Tĩnh rất khó chịu, nhưng lại không biết phải nói với ai, bản thân cô cũng hiểu rất rõ, nếu kể cho người khác nghe những chuyện thế này, sẽ không ai thông cảm với cô, nói không chừng trong lòng họ còn mắng chửi cô là người suy đồi đạo đức. 

Anh trai buộc cô thôi việc, ép tới mức không còn đường lui, cô thật sự phải nghỉ việc ư? Lê Tĩnh không nghĩ ra được cách nào khác, trong lòng cô rất loạn, lại chỉ có thể lo lắng suông.

Lê Tĩnh ra khỏi nhà, cô muốn ra đường hít thở không khí một chút, cuối cùng cô vẫn không có cách nào che giấu tâm trạng của bản thân, lại sợ bố mẹ phát hiện ra sẽ gặng hỏi không ngừng. Đi được một lúc, phía sau bỗng nhiên có một giọng nữ vang lên, “Lê Tĩnh? Là cậu thật à?”

Lê Tĩnh xoay đầu nhìn người đang đi đến chỗ cô, hoàn toàn không nhớ ra người đó là ai, trên mặt là vẻ ngại ngùng mông lung. 

“Cậu không nhớ tớ à? Trước đây chúng ta từng sinh hoạt cùng một câu lạc bộ đấy.” Cô gái kia đi tới, trên mặt đầy ý cười, “Thật trùng hợp, nhớ lúc đó cậu rất quan tâm tớ, bây giờ cậu có thời gian không, nếu có thì để tôi mời cậu một ly.”

Sau khi giới thiệu xong, cuối cùng Lê Tĩnh cũng biết người này là ai, khi đó câu lạc bộ có khá đông người, mặc dù cái tên mà cô gái kia nói trùng khớp, có điều Lê Tĩnh vẫn không thể nhớ nổi trước đây người nọ trông thế nào. 

Cô ấy quá nhiệt tình, Lê Tĩnh không có cách nào từ chối, chỉ đành đi theo cô ấy tới một quán bar gần đây, đúng lúc cô cũng không bận gì, đi uống mấy ly xem như giải tỏa áp lực vậy.

🌸

Thứ hai đầu tuần, hôm nay là ngày đầu tiên Nguyễn Hạ đi làm, từ sớm cô đã thức dậy, mấy tháng rồi không đi làm, thức sớm khiến Nguyễn Hạ không quen cho lắm, đồng thời cũng có chút mong chờ. 

Tống Đình Thâm chủ động đề nghị đưa cô đến công ty, tuy Nguyễn Hạ có xe riêng, cũng không biết vì sao Tống Đình Thâm lại muốn đưa cô đi làm, nhưng đó là ý tốt của anh, cô không định từ chối, thế là gật đầu đồng ý, cô thầm nghĩ lúc tan làm thì bắt xe về nhà cũng được.

Hôm nay Nguyễn Hạ mặc một bộ vest màu trắng, vừa nhã nhặn xinh đẹp lại rất ra dáng dân văn phòng, cô bận rộn tới lui một hồi, thậm chí còn đem theo một cái cốc của bản thân. Nhìn Nguyễn Hạ bận trước đón sau, hăng hái không khác gì Vượng Tử lúc sắp được đi dã ngoại mùa xuân, Tống Đình Thâm thầm nghĩ, trạng thái của cô bây giờ khá tốt, mặc dù công ty kia hào phóng đến mức đáng nghi, nhưng cũng chẳng sao cả, chỉ cần cô vui vẻ là được, tâm trạng phấn khích này và lúc cô vui vẻ vì được anh gửi thêm tiền tiêu vặt rất khác biệt. 

Từ nhà họ tới chỗ công ty của Nguyễn Hạ vốn dĩ rất gần, lại không bị tắc đường, Tống Đình Thâm lái xe, Nguyễn Hạ ngồi bên ghế phụ.

Tống Đình Thâm cũng không biết đầu óc mình bị làm sao, anh chỉ nghĩ phải dặn dò Nguyễn Hạ thật cẩn thận, suốt dọc đường đi đều không ngừng nói chuyện, “Thông thường nhân viên mới đến công ty làm việc thì không cần phải vội hòa nhập với mọi người quá, chỉ cần làm tốt công việc trong phạm vi của mình là được. Em vừa mới đến, các đồng nghiệp có thể sẽ nhờ em làm vài việc vặt, điều này rất bình thường, bất kì nhân viên mới đến nào cũng đều gặp tình huống như vậy, ví dụ như đặt cơm trưa hay trà chiều gì đó giúp đồng nghiệp, in tài liệu giùm họ, chỉ cần chuyện đó hợp lý, em cũng muốn giúp thì cứ nhận lời.”

Nguyễn Hạ nghe anh nói vậy thì cảm thấy khá hứng thú, cô cũng không phải người mới chưa đi làm bao giờ, những đạo lý hoặc quy tắc truyền miệng kiểu này cô đều biết rõ, nhưng trên mặt vẫn ra vẻ ngoan ngoãn lắng nghe, gật đầu nói, “Được, tôi biết rồi. Còn gì nữa không?”

“Nghe nhiều, nhìn nhiều, hỏi nhiều, nếu em có cái gì không hiểu mà ngại hỏi đồng nghiệp thì có thể đánh dấu lại, khi nào tan làm về nhà thì hỏi tôi.” Tống Đình Thâm nghĩ nghĩ, “Thật ra quan trọng nhất vẫn là em cảm thấy vui vẻ, nếu môi trường làm việc hoặc đồng nghiệp ở đó khiến em không vui, vậy em cứ xin nghỉ là được, công việc có thể từ từ tìm, vẫn nên làm điều khiến mình vui vẻ mới được.”

Nguyễn Hạ không nhịn được cảm thán, đúng là sự tự tin của người có tiền.

Cô của trước kia một tháng ba mươi ngày đều đặn đi làm, có đôi lúc bị công việc hành hạ tới muốn bỏ cuộc, mặc dù cô có suy nghĩ muốn từ chức, cho dù lời nói đã ra tới miệng, nhưng rồi chỉ có thể nuốt xuống, vì lí do gì ư? Còn không phải vì nghĩ đến tiền thuê nhà và tiền sinh hoạt tháng sau à…

Quả thật khi nghe Tống Đình Thâm nói vậy, tâm trạng của cô càng tốt hơn, đúng vậy, khi xuyên qua đây mặc dù đã có một may mắn là có được nhan sắc như nữ thần, nhưng điều thật sự làm cô cảm thấy vui mừng hơn hết là có thể từ chối chuyện mình không muốn làm, và không cần phải gò ép mình sống cuộc đời mình không muốn.

Chẳng phải cũng có một câu thoại thế này xuất hiện trên phim điện ảnh sao, "trên đời này có một loại thành công, chính là có thể dùng cách mình thích để sống cuộc đời của chính mình". 

“Được.” Nguyễn Hạ cười tủm tỉm gật đầu.

Xe chạy tới trước cửa tòa cao ốc, Nguyễn Hạ tháo dây an toàn chuẩn bị xuống xe, đột nhiên Tống Đình Thâm gọi cô lại, “Nếu có chuyện gì thì cứ gọi cho tôi bất cứ lúc nào.”

Nguyễn Hạ bật cười, “Tôi chỉ đi làm thôi mà, có thể có chuyện gì được...”

Tống Đình Thâm hơi xấu hổ vuốt vuốt sóng mũi, thành thật thừa nhận, “Tôi chỉ là hơi không yên tâm.”

Tâm trạng thế này... nghĩ kĩ thì cũng giống với ngày đầu tiên Vượng Tử đến nhà trẻ, nhưng mà ý nghĩ này của Tống Đình Thâm khó mà nói ra miệng. 

Nhớ ngày đầu tiên Vượng Tử đi nhà trẻ, Tống Đình Thâm đã ngẩn người ngoài cổng trường mấy giờ liền vẫn không yên lòng, nếu công ty không có việc gấp phải làm, hẳn là anh đã chờ ở đó suốt một ngày.

Nguyễn Hạ biết Tống Đình Thâm quan tâm cô, lúc vừa xuyên qua, cô thế nào anh cũng đều không đối hoài tới, không hỏi không quản, so với bây giờ thì anh đã quan tâm cô hơn rất nhiều rồi.

“Yên tâm đi, nếu trong lòng tôi cảm thấy không thích, nhất định tôi sẽ lập tức bỏ chạy ngay.” Nguyễn Hạ đắc ý nói, “Dù sao bây giờ tôi cũng là một tiểu phú bà nha, thích thì làm không thích thì thôi.”

Có tiền thật tốt, nếu công việc hay đồng nghiệp khiến cô không vui thì cô chỉ cần xin nghỉ không làm nữa là được.

Tống Đình Thâm bị biểu cảm của cô chọc cười, nói, “Được, em đi làm đi, ở đây cũng không cho dừng xe lâu, dừng lâu chút nữa không chừng cảnh sát giao thông sẽ viết giấy phạt mất.”

Nguyễn Hạ gật đầu, vẫy tay tạm biệt anh, “Ok, tạm biệt nha.”

Tống Đình Thâm lại bổ sung thêm một câu, “Em không lái xe nên hôm nay tôi sẽ tan làm sớm rồi đến đón em.”

Nguyễn Hạ vừa định kêu không cần, lại nhìn thấy vẻ mặt không cho phép từ chối của Tống Đình Thâm, cô chỉ đành nuốt lời sắp nói xuống. Sao cô lại có cảm giác người này đang xem cô như một đứa bé ngày đầu tiên đi mẫu giáo vậy nhỉ? Không, chính xác mà nói thì anh giống như một phụ huynh cứ bồn chồn không yên vì hôm nay là ngày đầu con của mình đi nhà trẻ…

Cô xoay người đi vào tòa cao ốc, Tống Đình Thâm cũng không lập tức lái xe đi ngay, mà lại ngồi trong xe nhìn Nguyễn Hạ vào trong. 

Cho tới khi không còn thấy bóng dáng Nguyễn Hạ đâu nữa, Tống Đình Thâm mới khởi động xe rời khỏi, khu này không dễ quay đầu xe, Tống Đình Thâm lái xe vòng qua tòa nhà bên cạnh, khi đến một đoạn đường hẹp thông ra đường lớn, có một chiếc xe việt dã màu đen dừng ở đó, cửa sổ xe đang mở. Vừa lúc Tống Đình Thâm lái xe lướt ngang, khoảng trống giữa hai chiếc xe vô cùng nhỏ. 

Tống Đình Thâm thoáng thấy một người đàn ông ngồi trong xe, anh ta ngẩng đầu, tầm mắt hai người va nhau. 

Người đàn ông kia rất lịch sự gật đầu với Tống Đình Thâm, xem như chào hỏi.

Tống Đình Thâm cũng gật đầu đáp lại đối phương.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info