ZingTruyen.Info

Hoan Edit Xuyen Thanh Me Cua Nhan Vat Phan Dien Lam Mieu Mieu

Nguyễn Hạ cũng không giấu Tống Đình Thâm việc mình đi phỏng vấn, khi Tống Đình Thâm về nhà. lúc ăn cơm cô đã nói với anh, “Sáng mai tôi có một buổi phỏng vấn cần phải tham gia, có thể đưa Vượng Tử đến nhà trẻ được, anh xem để xe đưa rước của trường đến đón thằng bé hoặc anh tranh thủ thời gian đưa nó đi học nhé.”

Trong tay Vượng Tử đang cầm một cái cánh gà, bé vừa gặm một miếng thì nghe mẹ mình nói vậy, bèn hỏi, “Mẹ ơi, phỏng vấn là gì vậy?”

“Phỏng vấn là một bài kiểm tra, mẹ muốn đi làm, Vượng Tử có ý kiến gì không? Nhưng mà nếu mẹ phỏng vấn thành công thì có thể sau này sẽ không có nhiều thời gian chơi cùng Vượng Tử như bây giờ nữa đâu.”

Vượng Tử ngẫm nghĩ, trả lời, “Mẹ ơi, nếu mẹ đi làm thì có phải rất vất vả không?”

“... Cũng không hẳn, chỉ là không thể rảnh rỗi như bây giờ thôi.”

“Vậy mẹ sẽ vui đúng không?”

“... Hẳn là cuộc sống sẽ thú vị hơn một chút, giống như việc con đi nhà trẻ vậy đó.”

Vượng Tử nén đau khổ gật đầu, “Vậy thì mẹ cứ đi đi! Chỉ cần mẹ cảm thấy vui vẻ là được, con ở nhà trẻ cũng có bạn bè, mẹ cũng nên tìm thêm bạn bè mới được!”

Tốt, con trai không có ý kiến, bây giờ chỉ xem “ông xã” thấy thế nào thôi, mặc dù Nguyễn Hạ đã đoán chắc anh sẽ không phản đối, dù gì anh cũng đâu có lí do gì để phản đối đâu.

Tống Đình Thâm quả thật không có ý phản đối, ngược lại anh còn khá ủng hộ, “Nếu em cảm thấy thích đi làm vậy thì cứ thử xem sao, nếu không muốn làm tiếp thì có thể từ chức. Em chỉ cần làm việc mà em thích, việc mà em muốn làm thôi.”

Có điều anh cũng khá quan tâm đến công ty mà Nguyễn Hạ sắp đi phỏng vấn, “Địa chỉ công ty ấy ở đâu vậy?”

Nhắc tới chuyện này Nguyễn Hạ lập tức hào hứng, đến cả cơm cũng quên ăn, “Trong những công ty tôi từng phỏng vấn thì công ty này thật sự là chỗ tôi thấy thích hợp nhất đấy. Địa chỉ cách nhà chúng ta rất gần, lái xe nhiều nhất cũng chỉ mất mười phút, tòa nhà văn phòng ở chỗ đó hình như chỉ mới xây dựng mấy năm gần đây thôi, bên này thì hiếm khi nào kẹt xe lắm, sau này tôi không cần phải tốn một khoảng thời gian dài ngồi chờ đợi trên đường. Điểm này thật sự rất đúng ý tôi.”

Tống Đình Thâm ừm một tiếng, “Đúng thật là khá ổn, tiết kiệm được thời gian và chi phí.”

Chi phí ở đây tất nhiên là tiền xăng xe rồi.

Nguyễn Hạ nói tiếp, “Tôi phỏng vấn vị trí giao dịch viên khu vực nước ngoài, trong thư mời có nói là vì chênh lệch múi giờ nên không có quy định giờ làm việc, thời gian đến công ty có thể tự sắp xếp, chỉ cần có thể hoàn thành công việc là được. Aiz, đây là lần đầu tiên tôi đi phỏng vấn mà gặp một công ty dễ tính tùy ý như vậy luôn đó.”

Nghĩ kĩ lại thì có thể do kinh nghiệm của cô quá ít, cũng chẳng đi phỏng vấn được mấy công ty...

Tống Đình Thâm nhướng mày, “Điều này khá tốt đấy, có lẽ ông chủ của công ty đó còn trẻ, sẽ thoải mái linh hoạt chứ không quá bảo thủ.”

“Cũng đúng, tôi thấy công ty này hình như chỉ mới thành lập thôi, nhân viên cũng không nhiều lắm, tôi thích công ty có vòng quan hệ đơn giản một chút. Trên giấy mời không ghi rõ mức lương, nhưng tôi cảm thấy đãi ngộ ở đây hẳn là không tệ đâu.” Vẻ mặt Nguyễn Hạ hưng phấn nói, “Tất nhiên là kiếm được bao nhiêu tiền không quá quan trọng, đã lâu lắm rồi tôi không đi làm, có thể kiếm được vài nghìn tệ cũng khá ổn rồi. Ít nhất cũng mua được vài thứ cho anh với Vượng Tử.”

Nghe Nguyễn Hạ nói vậy, người vui vẻ không chỉ có mỗi Vượng Tử, đến Tống Đình Thâm nghe xong tâm tình cũng tốt hơn, “Vậy thì chúc em vượt qua phỏng vấn nhé.”

“Cảm ơn anh.”

Nhìn khuôn mặt vui cười hớn hở của Nguyễn Hạ, khi cô cười rộ lên trong mắt như có ánh sao lấp lánh tỏa sáng, so với lần đầu tiên nhìn thấy cô năm đó càng khiến Tống Đình Thâm kinh diễm hơn nhiều lần. 

Tống Đình Thâm buộc phải thừa nhận một chuyện, Nguyễn Hạ hiện tại có lẽ cũng chẳng có gì đặc biệt, nhưng càng lúc càng khiến anh có cảm giác của gia đình. 

Vượng Tử cũng bưng cái ly nhỏ của mình lên, muốn chạm cốc với Nguyễn Hạ, “Hy vọng ngày mai mẹ đi thi đạt điểm tối đa!”

Nguyễn Hạ cười tít cả mắt, “Cảm ơn cục cưng nhiều, nếu ngày mai mẹ thi được điểm tối đa thì sẽ dẫn Vượng Tử đi ăn đồ ngon nha.”

Cho đến bây giờ cô mới phát hiện ra, ăn no chờ chết, thoải mái tiêu tiền đúng là một cuộc sống nhàn nhã sung sướng, thoải mái tới mức như phiêu diêu giữa không trung, không còn gì vui vẻ hơn, nhưng trong bản chất cô vẫn chỉ là một người bình thường, có lẽ việc đi làm giống với những người bình thường khác sẽ khiến cô an lòng hơn nhiều. 

Hệt như lúc còn nhỏ, lén lút xem phim hoạt hình là một điều kích thích vô cùng, nhưng trong lòng sẽ luôn tồn tại cảm giác lo lắng sợ sệt, nghĩ kĩ lại thì đó là vì bài tập chưa làm xong… muốn chơi cũng không có cách nào làm đầu óc thư thả. 

Có nhiều người thích theo đuổi những thứ kích thích mới mẻ, nhưng phần lớn còn lại đều sẽ chọn con đường vững vàng ổn định. 

🌸

Nguyễn Hạ rất xem trọng lần phỏng vấn này, vừa sáng sớm đã thức dậy, tìm tới tìm lui trong tủ quần áo mới chọn được một cái đầm hợp với buổi phỏng vấn, sau đó lại trang điểm theo kiểu năng động, cô cầm lấy giấy tờ tùy thân của nguyên chủ, không ngừng tự cổ vũ bản thân. Sau cùng mới ra khỏi nhà lái xe đến địa chỉ của công ty kia.

Sự thật đã chứng minh, Nguyễn Hạ lái xe từ nhà đến chỗ phỏng vấn chỉ cần vừa đúng mười phút, dọc đường cũng không hề kẹt xe…

Sau này cô sẽ không cần phải thức quá sớm để chuẩn bị đi làm, đúng là tuyệt vời.

Khu này không phải trung tâm thành phố, các tòa nhà văn phòng không nhiều bằng phía bên kia, có điều mấy năm nay cũng đã bắt đầu được đầu tư, công ty phỏng vấn nằm ở tòa cao ốc mới được xây dựng vài năm trước, nhìn từ bên ngoài, kiến trúc rất độc đáo, các trang thiết bị trông cũng mới. Nguyễn Hạ tranh thủ quan sát xung quanh, gần đây có một trung tâm thương mại, ga tàu điện ngầm cũng không quá xa, còn có khá nhiều các tiệm ăn, nếu sau này cô không có thời gian về nhà ăn trưa thì có thể giải quyết bữa trưa ở khu này luôn.

Phí gửi xe của cao ốc rất hợp lý, nếu làm thẻ tháng còn được chiết khấu, sau khi Nguyễn Hạ tìm hiểu hoàn cảnh xung quanh một hồi thì đỗ xe rồi đi vào thang máy, chuẩn bị đến chỗ của công ty kia. 

Không biết hôm nay có gặp nhiều đối thủ cạnh tranh không… mong là không có ai.

Tuy là các mặt trong lý lịch của nguyên chủ không tệ, nhưng từ lúc tốt nghiệp cô ấy đã không đi làm, không biết bộ phận nhân sự có để ý điểm này không nữa. 

Nguyễn Hạ ra khỏi thang máy, tầng này chỉ có một công ty, nhìn qua giống như chỉ mới dọn đến đây, cô vừa đi vào nhân viên ở quầy tiếp khách đã lập tức đứng dậy tươi cười hỏi, “Xin hỏi có phải chị tới phỏng vấn không ạ?”

“Đúng vậy.”

“Vâng, mời chị đi bên này.” Cô nhân viên lễ tân rất nhiệt tình dẫn Nguyễn Hạ vào trong công ty. 

Nguyễn Hạ thầm nghĩ trong lòng, nhân viên lễ tân ở đây cũng nhiệt tình ghê.

Trước đây khi cô đi phỏng vấn cũng chưa từng gặp tình huống như vậy, làm cô có cảm giác bản thân giống khách của công ty vậy.

Trong công ty không nhỏ, được trang hoàng rất ổn, chỉ là không có quá nhiều nhân viên, Nguyễn Hạ đi theo tiếp tân vào phòng họp, vừa ngồi xuống đã nghe cô ấy hỏi, “Xin hỏi chị muốn uống trà, nước chanh hay là cà phê ạ?”

Nguyễn Hạ trả lời, “Nước lọc là được.”

Nào ngờ cô ấy lại mang ra một chai “hermes trong làng nước lọc*”...

*Từ gốc là 水中的爱马仕: đây là một loại nước chất lượng cao được khai thác ở thác Bruin, Kobe, Nhật. Giá dao động từ 1500 - 3000 tệ (tầm 6-12 triệu). Vỏ chai được thiết kế độc đáo, có khảm nhiều loại đá quý. 

Ông chủ của công ty này giàu lắm đúng không!

Lễ tân vừa ra khỏi phòng không lâu thì có một người phụ nữ mặc trang phục công sở trong rất chuyên nghiệp đi vào, Nguyễn Hạ vội vàng đứng dậy. 

“Không cần đây, em cứ ngồi đi.” Người phụ nữ kia bắt đầu tự giới thiệu về bản thân, “Xin chào, chị là La Mễ, trưởng phòng nhân sự của công ty, chị sẽ là người phỏng vấn em hôm nay.”

Nguyễn Hạ đột nhiên có suy nghĩ, có phải cô đã tách biệt với xã hội quá lâu rồi không.

Bây giờ trưởng phòng nhân sự của các công ty khi phỏng vấn người xin việc đều khách sáo và lễ phép sao? Còn dùng kính ngữ để xưng hô nữa chứ…

Quả nhiên vẫn nên đi làm, nếu suốt ngày cứ ăn no chờ chết thêm vài năm nữa, có lẽ cô sẽ không thể biết quy trình phỏng vấn nhân viên đã thay đổi tới mức thế này. 

Cũng may các thao tác tiếp theo không khác mấy so với những lần phỏng vấn trước kia Nguyễn Hạ tham gia.

“Chị thấy trên hồ sơ của em có ghi là em đã kết hôn phải không?”

Đến cửa ải lớn nhất rồi, Nguyễn Hạ biết, bây giờ có rất nhiều công ty khi tuyển người đều sẽ hỏi những câu như vậy, ví dụ như, “Đã kết hôn chưa, kết hôn xong muốn sinh mấy đứa con, có muốn sinh thêm đứa thứ hai không?” Đa số đều sẽ hỏi vậy.

“Đúng vậy, em đã kết hôn rồi.”

Không biết có phải chỉ là ảo giác của Nguyễn Hạ hay không, cô hình như cảm nhận được vị trưởng phòng nhân sự này hơi sửng sốt, cô ấy lại hỏi, “Vậy em có con không?”

Nguyễn Hạ, “Có ạ, con của em đã đi nhà trẻ rồi.” Không chờ La Mễ tiếp tục dò hỏi, cô chủ động bổ sung thêm một câu, “Cả em và chồng đều không có kế hoạch sinh thêm.”

Giám đốc nhân sự tươi cười nói, “Được, chị muốn hỏi một chút, đối với vấn đề tiền lương em có yêu cầu gì không? Em có thể đề xuất.”

Có thể đề xuất là sao nhỉ?

Não bộ Nguyễn Hạ không khỏi căng ra, chẳng lẽ cô nói bao nhiêu thì họ sẽ trả cho cô bấy nhiêu à?

Ha ha, công ty này thật là thú vị. 

“Không biết mức lương của quý công ty là bao nhiêu vậy ạ?” Nguyễn Hạ cẩn thận hỏi. 

Trưởng phòng nhân sự ngẫm nghĩ, “Công ty bọn chị không có mức lương chuẩn xác, nếu có năng lực làm việc thì có thể chủ động đưa ra mức lương mong muốn với công ty. Nguyễn tiểu thư, không biết em cảm thấy mức lương tạm thời là mười nghìn tệ thì có ổn không?”

Mười, mười nghìn tệ????

Hai mắt Nguyễn Hạ không nhịn được trừng to, hôm trước cô đã tính rồi, thông thường đãi ngộ của bộ phận giao dịch quốc tế ở các công ty sẽ rất tốt, nhưng vị trí cô ứng tuyển chỉ là một nhân viên giao dịch bình thường, mức lương tạm thời cao nhất cũng chỉ khoảng vài nghìn thôi!

Trưởng phòng nhân sự lại nhìn Nguyễn Hạ lần nữa, “Nếu em cảm thấy không ổn thì chị có thể thảo luận lại với lãnh đạo của công ty...”

“Không không không.” Nguyễn Hạ vội vàng xua tay, “Em không cảm thấy có gì không ổn đâu ạ.”

Dường như trưởng phòng nhân sự đã thở phào một hơi, cô ấy nói tiếp, “Tiền thưởng thì sẽ xét theo thành tích của tháng, ít nhất là năm nghìn, không có mức tối đa.”

Nguyễn Hạ hít sâu một hơi, ý của họ là, tổng tiền lương tạm thời, tiền thưởng và các trợ cấp khác lại, không chừng một tháng có thể nhận đến hai mươi nghìn. 

Trời ạ!

Đây là công ty thiên sứ à!

Cuối cùng khi Nguyễn Hạ rời khỏi công ty cô vẫn còn trong trạng thái mông lung hoang mang, không để ý đến việc trưởng phòng nhân sự đích thân đưa cô ra cửa sau đó còn giúp cô ấn thang máy. 

Đi xuống bãi đỗ xe, sau khi Nguyễn Hạ uống một ngụm nước mới miễn cưỡng ổn định lại tinh thần, gấp không nhịn nổi mà gửi tin nhắn wechat cho Tống Đình Thâm, “Hình như tôi phỏng vấn thành công rồi, trưởng phòng nhân sự của công ty kia nói nếu tôi không có vấn đề gì thì thứ hai tuần sau bắt đầu đi làm! Tống Đình Thâm, anh biết cô ấy nói tôi sẽ nhận được bao nhiêu tiền lương không! Cộng hết các khoản lại có thể lên đến hai mươi nghìn đấy!!! Haha, có phải tôi sắp phát tài rồi không!!!”

Tuy là cô đã sớm được xem là một tiểu phú bà, nhưng nghĩ đến việc mỗi tháng có thể tự mình làm ra được hai mươi nghìn tệ, Nguyễn Hạ cảm thấy như đang mơ vậy. 

Hai mươi nghìn tệ đó!!

Không biết vận gì rơi trúng người cô, thế mà lại có thể tìm được một việc vừa nhiều tiền không nặng nhọc lại còn gần nhà nữa!

Xem ra ông trời cũng xót cô vừa mới xuyên đến đây đã làm một người mẹ già, vì vậy đã ban vận may cho cô đấy!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info