ZingTruyen.Info

[Hoàn - Edit] XUYÊN THÀNH MẸ CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN - Lâm Miêu Miêu

🏜Chương 57

Sharonnn2010

Vượng Tử khóc rất thương tâm, bé chỉ biết mẹ mình bị chảy máu, còn rất khó chịu, như vậy không phải sắp chết thì là gì? Trước giờ bé chưa từng bị chảy máu nhiều như thế, lúc trước ở nhà trẻ bị cắt trúng ngón tay rướm một ít máu mà bé đã cảm thấy rất đau rồi, còn mẹ thì sao đây? Nhưng mẹ lại xem bé như một đứa trẻ, không chịu nói gì với bé…

Tống Đình Thâm biến sắc, giọng điệu nghiêm túc nói với Vượng Tử, “Vượng Tử, con đừng nói bậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Hôm qua Nguyễn Hạ vẫn còn khỏe mạnh, không lẽ bị bệnh rồi? Cũng rất có khả năng. 

Tống Đình Thâm vừa dỗ dành Vượng Tử vừa đi sang phòng bên cạnh, anh muốn xem tình huống chính xác là thế nào, ngặt nỗi lúc Vượng Tử chạy ra khỏi phòng, cửa đã bị đóng lại, anh không có thẻ phòng, chỉ có thể gõ cửa. 

Vượng Tử thút tha thút thít trả lời, “Trên khăn trải giường… mẹ chảy rất nhiều máu, mẹ còn rất khó chịu nữa.”

Tống Đình Thâm vừa nghe vậy liền biết đã xảy ra chuyện gì.

Dù gì anh cũng là một người đàn ông trưởng thành, khoan nói đến việc khi đi học giáo viên sinh học đều sẽ giảng những kiến thức này, hiện giờ quảng cáo băng vệ sinh cũng thường thấy, là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi có trí thông minh ổn định, anh không thể không biết chút kiến thức cơ bản này, Nguyễn Hạ, hẳn là... tới kì kinh nguyệt. 

Nguyễn Hạ còn đang bị hành hạ trong toilet, nghe thấy tiếng gõ cửa phòng thì đoán người đó là Tống Đình Thâm, cô vội vàng lấy di động vào giao diện wechat nhắn tin cho anh, “Tôi không sao đâu, anh dẫn Vượng Tử đi ăn sáng trước đi, lát nữa tôi sẽ xuống sau.”

Tống Đình Thâm nhìn thấy tin nhắn này đã an tâm hơn rất nhiều, anh bế Vượng Tử về phòng mình, thấy trên mặt bé vẫn còn nước mắt bèn dỗ dành, “Mẹ con không chết đâu, Vượng Tử, con đừng lo lắng, mẹ con chỉ không thoải mái trong người một chút thôi. Sau này ba sẽ giải thích kĩ càng cho con nhé, được không? Bây giờ con tự xem TV một lát, chúng ta chờ mẹ con cùng ăn bữa sáng nhé? Nếu con đói bụng thì có thể ăn sandwich trước, trên bàn trà có sandwich đấy.”

Vượng Tử lại nức nở một lần nữa, hỏi, “Thật không ạ?”

Tống Đình Thâm gật đầu, “Có lần nào ba gạt con không, con yên tâm, mẹ không sao hết.”

Lúc này Vượng Tử mới yên tâm một chút, mặc dù trong lòng bé vẫn còn lo lắng, nhưng cũng ngoan ngoãn ngồi một góc ở sofa, không làm phiền ba và mẹ nhắn tin wechat. 

Tuy Tống Đình Thâm đã đoán được Nguyễn Hạ chỉ là tới kì kinh nguyệt, nhưng nghe những gì Vượng Tử nói anh cũng có thể biết rằng lúc này Nguyễn Hạ rất khó chịu.

Hồi trước học đại học hành đã từng đi làm gia sư, dạy kèm một nữ sinh vừa lên cấp hai, có một hôm nữ sinh ấy vừa lúc đến kì kinh nguyệt, đau tới mức người lớn trong nhà muốn đưa cô bé đi bệnh viện, chuyện khi ấy đã để lại ấn tượng với anh, còn khá là ám ảnh. 

Mặc dù anh có thể để mặc Nguyễn Hạ, chỉ cần dẫn Vượng Tử đi ăn sáng là được, nhưng trong lòng anh cũng không an tâm, suy nghĩ một hồi, cuối cùng anh chỉ đành gửi một tin nhắn cho Nguyễn Hạ: “Có cần tôi giúp em gì không? Dưới lầu có một cửa hàng tiện lợi, tôi có thể đi mua vài thứ em cần, em nói là được.”

Nguyễn Hạ nhìn thấy tin nhắn này thì không biết phải làm sao. 

Cô vốn định đặt trên app rồi chờ nhân viên giao hàng mang tới, nhưng bây giờ mấy cửa hàng tiện lợi gần đây đều đang trong trạng thái nghỉ lễ, cô đã gọi điện cho lễ tân khách sạn trước, ở đây phục vụ rất chu đáo, nắm được tình huống của cô thì lập tức nói sẽ để nhân viên vệ sinh tới thay ga trải giường mới, thuận tiện sẽ đưa băng vệ sinh lên giúp cô. Ngày đầu tiên cũng không nhiều, cô định thay băng vệ sinh xong sẽ tự xuống cửa hàng tiện lợi mua…

Mặc dù Tống Đình Thâm đã nói vậy rồi, nhưng Nguyễn Hạ vẫn cảm thấy để một người đàn ông không tính là thân thiết gì với cô giúp cô mua mấy thứ như vậy, dường như không thích hợp lắm.

Bên phía lễ tân đã hứa sẽ mang đồ lên ngay…

Nguyễn Hạ nén ngượng ngùng, trả lời, “Không cần đâu, tôi đã gọi cho lễ tân rồi. Cảm ơn anh nha.”

Tống Đình Thâm lại hỏi, “Hay thế này nhé, tôi xuống cửa hàng tiện lợi mua đường đỏ giúp em, em có cần thuốc gì không, gần đây cũng có tiệm thuốc.”

Tuy rằng có hơi xấu hổ, nhưng trong lòng Nguyễn Hạ lại thấy rất ấm áp, nếu như Tống Đình Thâm không quan tâm cô, cô cũng không trách gì anh, dù gì cô cũng đã bắt đầu như thế mười mấy năm, đã rất có kinh nghiệm, tình huống kiểu này không phải là không thể giải quyết, chưa đến mức phải nhờ người khác giúp đỡ mình. 

Nguyễn Hạ nghĩ nghĩ, cuối cùng nhắn trở lại, “Vậy được, nhưng mà anh đừng mua nhiều quá, thuốc thì không cần đâu, tôi nghỉ ngơi một ngày thì sẽ ổn. Nếu tiện thì anh giúp tôi lấy một phần ăn sáng lên đây với, camon* nha!”

Tống Đình Thâm nghiền ngẫm chữ “camon” một lúc mới hiểu ra ý của Nguyễn Hạ là “cảm ơn”.

*Bản gốc là 蟹蟹 (xìexìe) nghĩa là con cua, còn cảm ơn là 谢谢 (xìexìe) 

Anh nghĩ thầm, đây là thói quen xấu, còn cố ý gõ sai chính tả, mong là sau này Vượng Tử không bị cô tập viết lệch như vậy. 

Tống Đình Thâm dẫn Vượng Tử ra khỏi phòng, nhà ăn của khách sạn có phục vụ bữa sáng, nhưng là buffet, anh bế Vượng Tử ra khỏi khách sạn, đi đến cửa hàng tiện lợi gần đó mua đường đỏ cho Nguyễn Hạ, lúc đi ngang qua quầy bán băng vệ sinh, anh không nhịn được nhìn mấy lần, nếu cô ấy nói không cần, vậy hẳn là không cần thật…

Cửa hàng tiện lợi cũng có bán bữa sáng, món ăn rất phong phú, Tống Đình Thâm mua cho Nguyễn Hạ một hộp cháo còn nóng bốc khói, lại mua thêm một ít bánh bao, sữa đậu nành ấm và cả trứng gà. 

Vượng Tử luôn nhớ đến Nguyễn Hạ, không ngừng hỏi, “Ba ơi, ba mua đồ ăn sáng cho mẹ phải không?”

Tống Đình Thâm đáp, “Đúng rồi, sao vậy, con cũng muốn ăn à? Vậy để ba mua nhiều một chút nhé.”

“Không ạ.” Vượng Tử lắc đầu, chỉ chỉ vào tủ đông, “Chúng ta mua kem cho mẹ đi, mẹ thích ăn kem lắm.”

“Là mẹ con thích hay là con thích?”

Vượng Tử nghe xong thì dỗi, dậm dậm chân, dáng vẻ này thế mà lại đặc biệt đáng yêu, “Ba, sao ba có thể nói thế được! Là mẹ thích ăn đó, hôm nay con nhất định không đụng vào, cái này mua cho mẹ! Mẹ ăn mà!”

Quả thật Nguyễn Hạ rất thích ăn kem, chẳng qua vì phải giữ dáng nên cô luôn kiềm chế, nhưng làm sao có thể qua được mắt của Vượng Tử, bé biết mẹ thích ăn kem, hôm nay mẹ rất khó chịu, đương nhiên bé phải mua đồ ăn mà mẹ thích cho mẹ.

Tống Đình Thâm thấy bánh bao nhà mình giận rồi, vội vàng dỗ bé, “Được được, là mẹ con thích ăn, có điều hôm nay mẹ không thể ăn kem được.”

Vượng Tử lại hỏi, “Sao không thể ăn vậy ạ?”

Đang ở trong cửa hàng tiện lợi nên Tống Đình Thâm cũng không muốn giải thích nhiều, chỉ có thể nói, “Đợi sau khi chúng ta mang bữa sáng về cho mẹ rồi thì ba sẽ giải thích rõ ràng cho con hiểu, có được không?”

Vượng Tử đành gật đầu, “Được ạ.”

Đến khi Tống Đình Thâm dẫn Vượng Tử quay lại khách sạn thì ga nệm đã được nhân viên dọn dẹp thay cái mới rồi, thoạt nhìn sắc mặt của Nguyễn Hạ cũng đã đỡ hơn trước nhiều, chỉ là dáng vẻ vẫn ỉu xìu không vui. 

Nguyễn Hạ ngồi trên ghế uống sữa đậu nành ấm, cảm thấy bụng của mình đã thoải mái hơn nhiều. 

Tống Đình Thâm lại rất kiên nhẫn giúp cô đun nước nấu đường đỏ. 

Nhìn một người đàn ông vì mình bận trước bận sau, Nguyễn Hạ ngồi ăn bánh bao nhân trứng sữa, trong lòng không thể không có chút cảm giác nào. 

Quả nhiên con người vào lúc ốm đau là yếu đuối nhất nhỉ? Thế mà cô đang có chút cảm động. 

“Cảm ơn anh nhiều.” Nguyễn Hạ thật lòng nói. 

Tống Đình Thâm cầm ly nước đường đỏ mới nấu xong đưa cho cô, “Chuyện nhỏ không tốn sức mà, tôi đưa Vượng Tử xuống lầu ăn sáng trước, em cứ nghỉ ngơi thật tốt đi, hôm nay Vượng Tử để tôi chăm, chúng tôi không đi đâu cả, chỉ ở ngay phòng bên cạnh, nếu cần gì em cứ trực tiếp gọi cho tôi là được.”

Nguyễn Hạ lại càng cảm động, “Được.”

Vượng Tử lưu luyến không muốn đi, mỗi bước chân đều bịn rịn, “Mẹ ơi, mẹ thật sự không sao đúng không?”

Nguyễn Hạ bất đắc dĩ giải thích, “Thật sự không sao đâu, cục cưng đừng lo lắng nha.”

“Con đi ăn sáng với ba đây, mẹ ở trong phòng nghỉ ngơi thật tốt, nếu mẹ muốn con đến chơi với mẹ, vậy mẹ cứ…..” Vượng Tử chỉ vào đồng hồ thông minh trên cổ tay, “Mẹ cứ gọi điện thoại cho con nha, con sẽ tới ngay lập tức.”

“Được được.” Bây giờ Nguyễn Hạ chỉ muốn ăn xong bữa sáng rồi lên giường nằm thôi.

🌸

Tống Đình Thâm dắt Vượng Tử xuống nhà hàng buffet của khách sạn, hai cha con tìm một chỗ yên tĩnh gần cửa sổ. 

Vượng Tử không hề hứng thú với mâm bữa sáng toàn đồ ăn ngon, bé con thật sự rất lo lắng cho Nguyễn Hạ, lại cẩn thận hỏi một câu, “Để một mình mẹ ở lại trong phòng thật sự không sao ạ? Mẹ bị chảy máu!”

Bé vẫn còn nhớ rõ hình ảnh tấm ga trải giường có vết máu, cả sắc mặt khó chịu của mẹ nữa. 

Tống Đình Thâm hơi nhức đầu, vì anh không biết phải giải thích chuyện này với con trai mình kiểu gì, đương nhiên chuyện hôm nay thân thể Nguyễn Hạ không khỏe vốn không nên nói cặn kẽ với Vượng Tử, nhưng chuyện này đã để lại ám ảnh sâu sắc trong lòng Vượng Tử, tất nhiên không thể qua loa lừa gạt là xong chuyện.

Để một người cha đi phổ cập kiến thức sinh lý của phái nữ cho con trai mình... Tống Đình Thâm bị áp lực đè nặng như núi. 

“Vượng Tử, con cũng biết giữa con trai và con gái thì sẽ không giống nhau đúng không?” 

“Con biết, con và ba là con trai, còn mẹ là con gái.”

Tống Đình Thâm dùng ngón cái cho bé một like, “Giới tính không giống nhau là vì cấu tạo sinh lý của cơ thế khác nhau. Ý là có những điều mẹ con có, nhưng chúng ta thì không, hoặc chúng ta có, nhưng mẹ con lại không, chính vì thế nên mới có sự phân chia giới tính nam nữ. Mẹ con là nữ, vào một độ tuổi nhất định, cơ thể của mẹ con sẽ xuất hiện những thay đổi sinh lý rất rõ ràng, một trong số đó là xuất hiện chu kì kinh nguyệt. Chu kì kì kinh nguyệt ở mỗi người là khác nhau, có người một tháng một lần, cũng có người phải hai tháng một lần. Vào lúc ấy, cơ thể của họ sẽ bị xuất huyết, đợi qua vài ngày thì sẽ bình thường lại, vì vậy con không cần phải lo lắng đâu, đây là chuyện thường tình.”

Vượng Tử nghe xong như lọt vào trong sương mù. 

“Nghĩa là cách một khoảng thời gian mẹ sẽ chảy máu một lần, nhưng mà chỉ là chuyện bình thường, con không cần phải lo lắng đâu.” Tống Đình Thâm suy nghĩ rồi lại nói, “Có điều vào những này này mẹ sẽ hơi khó chịu, cho nên, Vượng Tử, nếu mẹ con cảm thấy trong người không thoải mái, vậy chúng ta không nên chọc mẹ giận, phải chăm sóc và bảo vệ mẹ, con biết không?”

Dựa vào năng lực phân tích vấn đề của Vượng Tử bây giờ, thật ra bé con vẫn chưa thể hiểu nổi chu kì kinh nguyệt là cái gì, nhưng nếu ba đã nói không sao cả, thì tức là không sao rồi. 

Vượng Tử gật đầu thật mạnh, “Con biết rồi, không được chọc giận mẹ, phải bảo vệ và chăm sóc mẹ, bởi vì mẹ rất vất vả.”

Tống Đình Thâm vui mừng nói, “Vượng Tử thật thông minh.”

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info