ZingTruyen.Info

Hoan Edit Xuyen Thanh Me Cua Nhan Vat Phan Dien Lam Mieu Mieu

Những người bạn học nghe thế đều bất ngờ, tuy nói sắc vóc hiện tại của Tống Đình Thâm vẫn không khác mười năm trước là mấy, thoạt nhìn lại thêm phần ổn trọng thành thục, trên người anh cũng không có bụng bia hay mỡ thừa như những người khác, khi anh và Nguyễn Hạ đứng chung với nhau trông rất xứng đôi. Nhưng thật sự rất khó tin được một “học bá” lúc còn đi học luôn lạnh lùng kỷ luật với bản thân lại thích “trâu già gặm cỏ non”.

Thật ra không phải họ chê Nguyễn Hạ không xứng, chỉ là cô quá xinh đẹp, lại còn trẻ tuổi, thông thường những điều này sẽ khiến người ta khó lòng nhìn nhận những mặt tốt đẹp khác của cô.

Phần lớn những người trong xã hội này đều thích nghĩ về chuyện không tốt đẹp, đặc biệt là khi gặp một đôi vợ chồng như vậy, theo bản năng mọi người đều sẽ cho rằng Tống Đình Thâm cũng có một chân trong hội “ăn vụng”...

Mặc dù Nguyễn Hạ là vợ của Tống Đình Thâm, con trai của hai người của đã sắp bốn tuổi, nhưng những người ở đây vẫn không thể đối đãi với cô như với một người bạn, Nguyễn Hạ quá nhỏ, kém đến gần một giáp. Nếu Nguyễn Hạ trẻ thêm mấy tuổi thì gọi họ là cô chú cũng được luôn rồi. 

Tất nhiên dù thế nào thì hai người họ cũng là vợ chồng hợp pháp, bạn bè có trêu chọc cũng biết điểm dừng. Trong lúc mọi người đang ôn lại chuyện xưa ngày còn đi học thì thầy Vương đã đến. 

Nguyễn Hạ quan sát người đàn ông 60 tuổi này. 

Ông ấy mặc quần tây đen và áo sơ mi ngắn tay màu trắng, tóc cũng lấm tấm chỗ bạc, nhưng dáng đi vẫn thẳng tắp, mặc dù năm tháng đã để lại dấu vết trên người ông, nhưng vẫn có thể nhìn ra khi còn trẻ ông ấy nhất định là một nam thần. 

Vài người bạn học tụm lại đỡ ông ngồi xuống, trí nhớ của thầy Vương vẫn còn tốt, ông nhớ rõ tên của từng người ở đây, lúc nhìn thấy Tống Đình Thâm, ông vô cùng ngạc nhiên, “Em về khi nào thế?”

Giọng điệu của ông rất thân thuộc, có thể thấy những năm gần đây hai thầy trò vẫn luôn giữ liên lạc với nhau. 

Tống Đình Thâm dắt tay Vượng Tử, cùng Nguyễn Hạ đi tới trước mặt thầy Vương, “Lần này em về là để sửa sang lại mộ phần của bố mẹ, lúc đầu em định tìm thời gian thích hợp đến thăm thầy, không ngờ các bạn học chu đáo hơn em nhiều, vấn nhớ rõ ngày để tổ chức tiệc chúc thọ thầy.” Anh dừng một chút rồi nói, “Thưa thầy, đây là vợ em, Nguyễn Hạ, còn đây là con trai em, Tống Thư Ngôn, tên của đứa nhỏ là nhờ thầy góp ý ạ.”

Nguyễn Hạ vội cúi thấp người chào thầy Vương, rất lễ phép lên tiếng, “Xin chào thầy ạ.”

Trong lòng cô tràn ngập sự khâm phục và kính trọng với một người đàn ông như thầy ấy. 

Là người một đàn ông mà có thể kiên định giữ được một lời hứa suốt mấy chục năm dài, quả thật đáng nể phục. 

Là một người thầy, ông ấy có thể dành nhiều tâm sức giúp đỡ học trò của mình, thật đáng kính. 

Quan trọng hơn cả, thân là một người sống trong xã hội này, ông ấy có thể một mực quan tâm đến sự gian khổ của mọi người, lại còn dùng phần lớn những thứ mình tích góp được để giúp đỡ họ, điều này đã khiến Nguyễn Hạ cảm nhận được trên đời vẫn còn rất nhiều người tốt. 

Thầy Vương đưa mắt nhìn sang Nguyễn Hạ, trong ánh mắt là sự quan sát thưởng thức đối với bậc con cháu, “Chào em chào em.”

Ông ôm lấy Vượng Tử, trên mặt đều là yêu thương, “Trước đây chỉ nhìn thấy ảnh chụp của con, không ngờ mới đó mà con đã lớn thế này rồi. Tên ở nhà là Vượng Tử đúng không? Được đấy, thầy thấy đứa nhỏ này đúng là phúc khí dồi dào”

Vượng Tử không hề sợ người lạ, bé con thân thiết ôm lấy bả vai của thầy Vương, không cần Tống Đình Thâm dạy đã ngoan ngoãn gọi to, “Con chào ông ạ.”

Thầy Vương bị Vượng Tử dỗ đến cười tít cả mắt, ông trực tiếp bế bé ngồi lên đùi mình, “Năm nay con bốn tuổi đúng không? Vậy là đi nhà trẻ rồi nhỉ?”

Vượng Tử gật gật đầu, “Vâng ạ, mỗi ngày con đều phải đến nhà trẻ.”

“Vậy con có thích đi nhà trẻ không?”

Vượng Tử nhìn ba mình một cái, lại ngó mẹ mình một lúc, sau đó thành thật trả lời, “Có lúc con thích, nhưng cũng có lúc con không thích. Nhưng mà những lúc không thích thì nhiều hơn.”

Đứa nhỏ năm nay mới bốn tuổi mà năng lực biểu đạt đã tốt đến vậy, điều này khiến thầy Vương vừa bất ngờ vừa vui mừng, “Xem ra con còn thông minh hơn cả ba con nữa, chỉ là sau này phải nỗ lực nhiều hơn ba con mới được nhé.”

“Con không thông minh hơn ba đâu ạ.” Vượng Tử nghiêm túc sửa lời, “Những chuyện mà con không hiểu ba con đều biết hết, ba con là người lợi hại nhất.”

Những bạn học đứng bên cạnh cũng phải cảm thán, “Đúng là con trai của học bá mà...”

“Trước đây khi ba con đi học, mỗi ngày vào lúc trời tối kí túc xá tắt đèn nghỉ ngơi, ba con đều bật đèn pin tiếp tục học bài.” Thầy Vương chậm rãi kể, “Cho dù là mùa hè hay mùa đông, ba con luôn luôn là người đầu tiên đến lớp học để ôn bài.” 

Vượng Tử còn nhỏ nên nghe không hiểu những điều này, bé chỉ hỏi lại, “Đèn pin ạ? Sao lại không bật đèn vậy? Nhà con có rất nhiều rất nhiều đèn luôn.”

Mấy ngày nay Nguyễn Hạ đều thông qua lời của người khác mà biết được một Tống Đình Thâm khác, Tống Đình Thâm ở những năm niên thiếu, anh nghèo khổ, nhưng nghị lực hơn người, dường như có thể thông qua anh của hiện tại mà nhìn thấy cậu thiếu niên lãnh đạm kỉ luật năm nào. 

Càng biết thêm về anh, cô càng biết rõ, thành công của Tống Đình Thâm đã trả giá bằng bao nhiêu mồ hôi và tâm huyết của chính anh. 

Hình tượng của anh trong suy nghĩ của cô càng lúc càng rõ ràng, Nguyễn Hạ đưa mắt nhìn Tống Đình Thâm, không khỏi cảm thấy may mắn. May mắn vì khi cô vừa xuyên đến nơi này đã đưa ra một quyết định đúng, người tốt đến vậy, anh đã phải chịu đựng bao nhiêu cực khổ, nếu lúc đó để anh rời khỏi cuộc đời này, là vạn lần không nên. Tác giả đại nhân cũng vậy, tại sao một người tốt như thế lại có thể viết anh phải chết cơ chứ?

Vào lúc bữa tiệc chuẩn bị bắt đầu, một bạn học nữ cuối cùng thong thả đến trễ. 

Cô mặc trang phục công sở, nhìn qua rất giỏi giang, tóc cắt ngắn, mặt mũi lại dịu dàng, rõ ràng là mâu thuẫn với khí chất, nhưng khi đặt trên người cô ấy lại rất hài hòa. Trên tay cô cầm một cái notebook, hiển nhiên là vội vã đến đây.

Nguyễn Hạ chú ý, lúc cô ấy nhìn Tống Đình Thâm, tầm mắt dừng lại lâu hơn người khác mấy giây, trên mặt cũng không che được cảm xúc phức tạp. 

Chẳng lẽ là mối tình đầu trong quá khứ ư?

Nguyễn Hạ ngồi bên này vừa uống nước chanh vừa suy nghĩ, nhưng mà cô nhìn biểu cảm của Tống Đình Thâm… dường như không tìm ra được manh mối gì cả, dĩ nhiên vẻ mặt của anh trước giờ đều luôn bình tĩnh như thế, cho nên dùng cách quan sát biểu cảm là không có giá trị tham khảo nào. 

“Diệp Huyên, hôm nay cậu là người đến cuối cùng, phải tự phạt ba ly đấy!”

“Đúng đó đúng đó, tuy mọi người đều biết cậu là một người lắm công nhiều việc, nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt nha, tiệc mừng thọ của thầy mà cậu cũng đến trễ, tự phát ba ly là đã nương tay với cậu rồi đấy.”

Cô gái tên Diệp Huyên bị Nguyễn Hạ đưa vào diện tình nghi là mối tình đầu của Tống Đình Thâm đứng dậy, sảng khoái tự phạt ba ly rượu trái cây, “Hôm nay không thể uống nhiều hơn được đâu, đêm nay về tớ còn phải họp video với khách hàng, các cậu cũng không muốn người Mỹ nhìn thấy hình ảnh một con ma men xuất hiện trên màn hình đúng không?”

“Được rồi hôm nay tạm tha cho cậu đấy.”

Diệp Huyên nhìn về phía Tống Đình Thâm, ung dung cười, cô ấy lên tiếng, “Có điều không ngờ hôm nay có thể gặp được lớp trưởng, đúng là thu hoạch ngoài ý muốn, chúng ta đều đã lâu không gặp rồi.”

“Nói vậy không đúng nha, bọn tớ không thường liên lạc với lớp trưởng thì thôi, cậu cũng không á? Trước đây hai cậu hợp tác với nhau rất tốt mà, một người là lớp trưởng, một người là đại diện môn tiếng Anh, thậm chí bảng tin cũng do hai cậu cùng nhau làm, còn thường thay phiên đứng đầu khối nữa mà.”

Nguyễn Hạ nghĩ thầm, mối quan hệ này thật sự không cạn nha. 

Từ trước đến nay mối quan hệ giữa lớp trưởng và đại diện môn tiếng Anh đều viết thành câu chuyện tình yêu thanh xuân vườn trường đẹp đôi giỏi giang, cô đã “theo” mấy đôi rồi đấy nhé. 

Diệp Huyên cười cười, “Tớ học ở đây, cậu ấy học ở thủ đô, khoảng cách hai nơi xa như vậy, cũng không cùng học một trường đại học, tất nhiên sẽ hiếm khi liên lạc với nhau rồi.”

Tống Đình Thâm lại chỉ cầm cái ly lên, nâng ly giữa không khí với cô ấy, nhưng không lên tiếng. 

“Bây giờ cuộc sống của hai cậu đều rất thành công, lão Tống thì không phải nói rồi, bây giờ ở thủ đô mọi người đều gọi cậu một tiếng tổng giám đốc Tống. Còn Diệp Huyên cũng không kém cạnh nha, nghe nói công ty các cậu muốn cổ phần hóa, vậy cậu là lão thần cấp cao rồi, trong tay cậu chắc chắn có cổ phần nhỉ? Đâu giống bọn tớ, đều chỉ là dân thường thôi!”

“Hai người họ một người hạng nhất một người hạng hai của cả khối mà, thế mới nói bây giờ mấy bài viết truyền bá tư tưởng học nhiều cũng vô dụng đều chỉ hại người khác mà thôi. Nhìn đi, chúng ta có ví dụ minh họa ở đây luôn, nói gì đi nữa trong lòng tớ vẫn khâm phục các cậu, nào nào nào, cạn ly!”

“Hiện tại Diệp Huyên có nhà có xe, cái gì cũng có, là một bạch phú mỹ rồi, đáng tiếc duy nhất là vẫn chưa có bạn trai.” Một bạn học nữ đúng dịp lên tiếng, “Tớ nói để tớ giới thiệu giúp cậu ấy, nhưng mà thời gian ăn một bữa với người ta cậu ấy cũng chẳng có. Ngay cả lớp trưởng cũng đã kết hôn, con trai cậu ấy cũng đã 4 tuổi rồi, Diệp Huyên thì hay rồi, cuộc sống mỗi ngày chỉ có công việc… haiz, thật làm người ta lo lắng.”

“Tớ lại không thấy đó là tiếc nuối.” Diệp Huyên ngồi xuống, vẻ mặt thản nhiên, “Không phải ai cũng lấy việc kết hôn sinh con làm mục tiêu cả đời, tớ rất hưởng thụ cuộc sống hiện tại, kết hôn không phải là mong muốn của tớ, tớ cũng không cần phải làm việc đó.”

Đến cả Nguyễn Hạ cũng không nhịn được phải vỗ tay cho cô ấy!

Không sai! Nên vậy! Mục tiêu mỗi mà mỗi người theo đuổi là không giống nhau, không phải ai cũng muốn kết hôn sinh con. Bạn cảm thấy kết hôn sinh con là một cuộc đời viên mãn, không có nghĩa người khác cũng hướng đến cuộc sống như vậy đâu!

Nguyễn Hạ thật sự rất thích tính cách độc lập tự mình nỗ lực này!

Ừm, bây giờ cô thật lòng thể hiện, cho dù người này có là tình đầu của Tống Đình Thâm đi nữa, cô cũng thích!

Một bữa tiệc này cũng xem như là tốt đẹp, Nguyễn Hạ phát hiện mỗi người bạn học trước đây của Tống Đình Thâm đều là người giỏi giang, câu từ phong phú, chọc người khác cười haha, mọi người cũng chẳng so kè với nhau, cũng không ai ngưỡng mộ ai, đều chỉ nói về chuyện ngày đi học. Nguyễn Hạ ngồi một bên làm nền cũng rất thoải mái. 

Sau khi ăn uống xong cũng không giải tán ngay, Nguyễn Hạ ra ngoài đến toilet trang điểm lại, thật trùng hợp, cô vừa bước tới trước chỗ rửa tay, Diệp Huyên cũng từ bên ngoài đi vào. Hai cô gái đứng ở hai bồn rửa tay. 

Nguyễn Hạ lấy phấn nền và son môi ra, Diệp Huyên cũng vậy.

Giác quan thứ sáu của phụ nữ trước nay đều rất mạnh, Nguyễn Hạ luôn cảm thấy Diệp Huyên có tâm tư không thể nói rõ với Tống Đình Thâm, nhưng mà có thể là vì nguyên nhân tích cách, Diệp Huyên hẳn là một người có sự kiêu ngạo của mình. Khi cô ấy chủ động nói chuyện với Tống Đình Thâm, nếu anh không trả lời, cô ấy cũng chẳng nằng nặc gặng hỏi, mà lại vô cùng tự nhiên nói sang chuyện khác, trò chuyện tán gẫu với những bạn bè khác. 

Diệp Huyên không hề giống Lê Tĩnh. 

Nguyễn Hạ có thể cảm nhận được điều này. 

Từ việc Nguyễn Hạ nghe thấy trên bàn ăn lúc nãy, Diệp Huyên coi thường việc phải tìm được một người đàn ông để kết hôn, cô ấy có tôn nghiêm và kiêu hãnh của bản thân mình. 

Hai người không nói với nhau câu nào, có điều sau khi Diệp Huyên dặm lại lớp trang điểm xong, cô ấy vẫn lễ phép cười một cái với Nguyễn Hạ rồi mới rời khỏi toilet. 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info