ZingTruyen.Asia

[Hoàn - Edit] XUYÊN THÀNH MẸ CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN - Lâm Miêu Miêu

⛴Chương 53

Sharonnn2010

Khi Lộ Vĩnh An đi rồi ba người mới tìm, vừa ngồi xuống Tống Đình Thâm đã giải thích với Nguyễn Hạ, “Thầy Vương lúc nãy cậu ấy nhắc tới là người giáo viên đã giúp đỡ tôi rất nhiều, khi học cấp ba tôi ở nội trú, tiền sinh hoạt cũng không có nhiều, thầy Vương thường xuyên gửi cơm cho tôi để tôi có đầy đủ chất. Sau này khi tôi đỗ đại học mà không đủ tiền đóng học phí cũng là thầy đã giới thiệu công việc làm thêm cho tôi, người ta nể mặt thầy nên tiền lương trả cho tôi khá cao. Đến khi tôi đi học đại học, thầy ấy còn cố ý đến thủ đô thăm tôi, vì mùa đông ở thủ đô rất lạnh, nên mỗi năm thầy đều gửi áo khoác lông cho tôi.”

“Sức khỏe của thầy Vương không được tốt, mấy lần tôi mời thầy đến thủ đô chơi nhưng thầy đều nói không được tiện. Vốn dĩ khi chúng ta kết hôn thầy định sẽ đến, nhưng năm đó mẹ thầy ấy lại bị bệnh nên thầy không thể đi được.” Trong mắt Tống Đình Thâm có tia ấm áp, “Mặc dù mấy năm nay tôi thường gửi đồ đến chỗ thầy, nhưng lại chẳng đáng là bao so với những gì thầy đã cho tôi. Nguyễn Hạ, thầy Vương vẫn luôn muốn gặp em và Vượng Tử, nếu em không ngại thì đến chúc mừng sinh nhật thầy với tôi, có được không?”

Nguyễn Hạ gật đầu không hề do dự, “Được chứ. Vậy có phải chúng ta cần chuẩn bị quà không?”

Tống Đình Thâm trầm ngâm nói, “Đúng là phải chuẩn bị quà, em chu đáo hơn tôi, em cảm thấy nên mua cái gì thì tốt?”

“Rõ ràng là anh chu đáo hơn tôi.” Nguyễn Hạ nói thật lòng, Tống Đình Thâm thật sự cẩn thận hơn cô rất nhiều, “Sáu mươi tuổi, không có con cái, vậy vợ của thầy ấy thì sao?”

Tống Đình Thâm ngẩn người, lắc lắc đầu, “Thầy Vương chưa lập gia đình.”

Nguyễn Hạ không khỏi kinh ngạc, “Chưa lập gia đình?

Không phải mất vợ mà do chưa lập gia đình, ở thời đại này rất hiếm ai sáu mươi tuổi mà chưa từng kết hôn lần nào. 

Tống Đình Thâm ‘ừm’ một tiếng, “Đáng lẽ tôi không nên bàn tán việc riêng của thầy, nhưng nhìn em có vẻ tò mò nên tôi cũng nói vài câu vậy. Lúc còn trẻ thầy Vương có một người bạn gái, có điều sức khỏe của dì ấy không được tốt, chưa đến hai mươi hai đã qua đời rồi, từ đó thầy Vương cũng không kết hôn.”

Hai tay Nguyễn Hạ chống cảm, vẻ mặt cảm thán, “Si tình đến vậy sao?”

Những người mà cô từng gặp hoặc từng nghe kể đa số đều là tra nam phụ bạc, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy câu chuyện kiểu này, cũng là lần đầu biết đến một người đàn ông si tình tới vậy.”

“Tôi từng hỏi thầy ấy vì sao lại không kết hôn, dù gì sống một mình cũng rất cô đơn, thầy nói mình không có suy nghĩ về chuyện hôn nhân, hơn nữa cũng đã đồng ý với người con gái kia, trong lòng chỉ có mình dì ấy.”

“Vậy nên thầy ấy dùng cả đời để giữ lời hứa đó, cho dù người con gái ấy đã không còn trên đời này?”

Chung quy Nguyễn Hạ vẫn là một người tương đối cảm tính, cô không phải người trong câu chuyện này nhưng đã bị nó làm cảm động rồi. 

Thử hỏi trên đời này có người con gái nào mà lại không muốn có được một tình yêu đến chết không phai kia chứ?

Tống Đình Thâm chăm chú nhìn Nguyễn Hạ, “Thầy ấy là một người rất có trách nhiệm, huống hồ không phải đàn ông nào trên đời này cũng thích lăng nhăng, cũng không phải tất cả đàn ông trên đời đều là người không giữ lời hứa.”

Nguyễn Hạ phản bác, “Đó chỉ là một trường hợp ngoại lệ, phần lớn đàn ông trên đời này đều là móng heo lớn cả thôi.”

… Móng heo lớn?

“Được rồi, nên mua quà tặng gì, em có tư vấn gì không?” Tống Đình Thâm biết nếu còn thảo luận những chủ đề thế này với Nguyễn Hạ thì chỉ đang làm việc vô nghĩa, vì vậy anh nhanh chóng chuyển đề tài. 

Vượng Tử nãy giờ đang chăm chỉ gặm trứng cuộn đột nhiên giơ tay phát biểu, “Tặng ô tô đồ chơi đi ạ! Tặng máy bay điều khiển từ xa đi ạ!”

Nguyễn Hạ nhéo nhéo vành tai của nhóc con, “Lo ăn trứng cuộn của con đi, chỗ người lớn đang nói chuyện.”

Vượng Tử thở dài sườn sượt, gần đây nhóc đã học được cách thở dài của người lớn, “Mẹ này, mẹ không giống người lớn chút nào hết ấy.”

“Bớt nói nhảm lại cho mẹ.” Nguyễn Hạ lại nhìn sang Tống Đình Thâm, “Nếu sống một mình mà tặng đồ bổ thì quá quý lại không thiết thực, mấy cái đó chỉ để lấy tiếng thôi. Còn nếu tặng ghế massage thì lại chiếm chỗ, hay thế này, chúng ta làm một cái thẻ mua sắm ở siêu thị gần nhà thầy đi, nếu thầy ấy muốn mua gì thì cứ thẻ mua là được, anh mà đưa tiền thầy ấy sẽ không nhận đâu. Còn quà tặng thật sự chẳng phải nên tặng đúng sở thích sao, thầy ấy có yêu thích gì không?”

Tống Đình Thâm ngẫm nghĩ, “Thầy thích viết chữ, là thư pháp ấy.”

“Vậy thì dễ rồi, cứ tặng một bộ bút lông và giấy viết tốt nhất… a? Thế thì thầy của anh chắc chắn là một người rất nho nhã rồi.” 

Si tình, nho nhã, đây là hình mẫu của nam chính ngôn tình đấy!

Cô cũng muốn gặp được một người đàn ông có thể vì cô mà giữ lời hứa suốt bốn mươi năm.

“Được, vậy mua một bộ bút mực và giấy viết tốt nhất, rồi tặng một tấm thẻ mua sắm nữa.”

“Người thầy này của anh nhất định là một người rất tốt, các anh đã tốt nghiệp gần hai mươi năm, đều đã lập gia đình cả rồi mà vẫn có thể nhớ rõ sinh nhật nhật của thầy ấy, còn làm tiệc chúc mừng, vậy chứng tỏ thầy ấy vô cùng tốt, nếu không sẽ không có người nào nhớ đâu.”

Tống Đình Thâm thành thật gật đầu, “Thầy Vương đã làm giáo viên nhiều năm, theo tôi biết thì thường ngày thầy ấy ăn mặc rất tiết kiệm, sau đó mang số tiền mà mình tích lũy được để giúp đỡ người khác. Đã qua nhiều năm vậy rồi mà thầy ấy vẫn luôn quan tâm đến bố mẹ của người bạn gái đã mất.”

Nguyễn Hạ biết rõ Tống Đình Thâm chẳng việc gì phải thêm thắt lừa cô, nếu không chính cô cũng khó lòng tin nổi trên đời vẫn còn một người tốt đẹp đến vậy.

🌸

Nguyễn Hạ đến siêu thị mua thẻ mua sắm, giá trị trong thẻ là 5000 tệ, nhân viên nói đây là giá trị tối đa của thẻ mua sắm rồi, không có hạn mức cao hơn. 

Nghĩ đến việc sắp đi gặp một người vừa có trách nhiệm vừa si tình còn văn nhã, khi Nguyễn Hạ trang điểm đã chỉn chu hơn bình thường. Đứng ngắm mình trước gương, sao đột nhiên cô lại có cảm giác giống như mình chuẩn bị đi gặp người lớn trong nhà ấy nhỉ...

Nguyễn Hạ mặc váy dài màu trắng có chiết eo, mái tóc dài được buộc thấp, gương mặt chỉ trang điểm nhẹ, nhìn qua vô cùng nhã nhặn.

Cô thật lòng thật dạ khâm phục chất lượng nhan sắc của nguyên chủ. 

Tiệc mừng thọ của thầy Vương được tổ chức ở một nhà hàng hải sản trong thành phố, hôm nay Tống Đình Thâm chỉ mặc một bộ quần áo thoải mái nhưng khí chất của anh vẫn không thể giấu được. Khi một nhà ba người bước ra khỏi thang máy đã thu hút vô số ánh nhìn từ người đi đường. 

Vượng Tử là hội trưởng hội nịnh nọt, nhóc con và Nguyễn Hạ đang bắt đầu tâng bốc lẫn nhau, “Mẹ ơi, hôm nay mẹ quá xinh đẹp luôn!”

Nguyễn Hạ vuốt vuốt, “Chỉ có hôm nay mới đẹp à?”

“Mỗi ngày đều luôn xinh đẹp nha!” Bây giờ Vượng Tử đã có một thói quen là ngày ngày khen mẹ của bé thật xinh đẹp, như vậy mẹ sẽ vui, bé cũng vui. 

Thông thường vào những lúc thế này Tống Đình Thâm đều lựa chọn làm một cái phông nền hình người, thế mà hôm nay anh lại mở miệng khen, “Quả thật hôm nay em rất đẹp.”

Wow!

Nguyễn Hạ không dám tin vào lỗ tai mình, “Thật à?”

Tống Đình Thâm không dấu vết né tránh tầm mắt của cô, “Đúng vậy.”

Nguyễn Hạ nói thầm, quả nhiên, thẳng nam đều thích con gái mặc váy, tốt nhất là váy trắng…

Nhưng mà hôm nay được anh khen đã khiến cảm xúc của cô được tăng vọt trong nháy mắt, cô đoán hẳn là Tống Đình Thâm đã đi khám khoa mắt rồi, nếu không sao hôm nay anh có thể cảm nhận được sự xinh đẹp này chứ, trước kia cô trang điểm thành nữ thần cũng chưa thấy anh khen lấy một câu, nhìn nhiều một chút anh còn chẳng thèm cơ mà.

Nguyễn Hạ là đồ tham lam, chỉ có Vượng Tử khen thôi không thể khiến cô thỏa mãn được.

Thành phố này không quá lớn, mặc dù còn đang trong kì nghỉ lễ nhưng cũng không kẹt xe đến mức chọc điên người ta, cả nhà họ đi vào nhà hàng hải sản, lúc được nhân viên dẫn đến căn phòng riêng lớn nhất, trong đấy đã vô cùng náo nhiệt. 

Lần này một mặt là mừng thọ cho thầy Vương, mặt khác cũng là dịp để các bạn học cũ tụ họp. 

Khi mọi người nhìn thấy Tống Đình Thâm bước vào đều rất bất ngờ—

“Trời ạ, lão Tống, đã nhiều năm không gặp thế mà cậu vẫn không thay đổi chút nào ư. Không công bằng tí nào, tớ đã bắt đầu hói đầu rồi đây, thế mà tóc của cậu vẫn dày tới thế! Còn nữa, cậu làm sao mà giữ được thân hình vậy, chắc là thường tập thể hình lắm hả?”

“Tống Đình Thâm, đúng là cậu rồi! Sau khi tốt nghiệp hình như chúng ta chỉ gặp nhau đúng một lần, bây giờ đã qua chừng này năm rồi! Cậu cũng thật là, mỗi lần bạn bè tụ họp cậu đều không đến! Lần này nếu không nhờ Lộ Vĩnh An gặp cậu ở trung tâm thương mại thì phỏng chừng cả đời này bọn tớ cũng không gặp được cậu mất!”

Tất nhiên, khi mọi người nhìn thấy vợ và con trai của Tống Đình Thâm đi tới, họ càng kinh ngạc hơn nữa. 

Đặc biệt là lúc biết năm nay Nguyễn Hạ còn chưa qua 25 tuổi, mà con trai của hai người họ đã gần bốn tuổi rồi…

Các bạn học nữ ôm Vượng Tử không nỡ buông tay, thậm chí còn nói muốn bắt nhóc con về nuôi, Vượng Tử cũng không hề sợ người lạ, miệng nhỏ của nhóc như có mật, không biết học từ ai mà không gọi bạn học nữ của Tống Đình Thâm là dì, lại đi gọi là chị gái xinh đẹp. Nịnh họ vui đến mức không thể chống cự mà rút bao lì xì cho nhóc con. 

Còn những bạn học nam của Tống Đình Thâm vẫn không thể tin nổi anh lại cưới được một cô vợ trẻ tuổi xinh đẹp đến vậy.

Có một người bạn trong nhóm mang theo vẻ mặt kinh sợ hỏi Tống Đình Thâm, “Lão Tống, cậu hẹn hò với nữ sinh hai mươi tuổi!”

Nguyễn Hạ đã bị họ chọc cười. 

Cô cảm thấy bạn bè cấp ba của Tống Đình Thâm rất tế nhị, dù họ đang trêu chọc anh cũng không khiến cô có cảm giác bị mạo phạm, đây chính là nghệ thuật giao tiếp. Nhưng nghĩ kĩ lại thì bây giờ cô chính là người vợ hợp pháp của Tống Đình Thâm, dù họ bất ngờ vì sự chênh lệch tuổi tác giữa cô và anh đi nữa cũng chỉ ở mức tò mò mà thôi.

Vẻ mặt Tống Đình Thâm lại rất tự nhiên, rất bình tĩnh nói, “Lúc tớ và cô ấy kết hôn, trên pháp luật cô ấy đã đủ tuổi rồi.”

“...”

“Để tớ xem, lúc cậu và vợ cậu quen biết thì cậu đã ba mươi mốt tuổi rồi đấy! Nói thật đi, cậu không cảm thấy bản thân là một chú già ư?”

Ông chú già? 

Đâu ai ngờ lớp trưởng lạnh lùng giỏi giang thời cấp ba, người một lòng chỉ nghĩ đến học hành như Tống Đình Thâm thế mà lại kết hôn sinh con với một cô sinh viên nhỏ hơn anh mười một tuổi đâu chứ. 

Đã lâu Tống Đình Thâm không xuất hiện nên lần này hiển nhiên cũng trở thành nhân vật thu hút tâm điểm, mọi người đã bắt được anh nên đều thỏa sức trêu ghẹo, đây là tình bạn giữa những người từng học tập cùng nhau, cho dù tất cả đều lần lượt có gia đình, dù địa vị trong xã hội đã không còn ngang hàng với nhau đi nữa, một khi đã tụ lại một chỗ dường như trong đầu đều chỉ hoài niệm về mùa hè của nhiều năm trước. 

Điều làm mọi người hứng thú không phải bây giờ công ty của Tống Đình Thâm to đến mức nào, lợi nhuận một năm có nhiều không, dù sao chuyện này vốn chẳng liên quan gì đến họ. Họ cũng chẳng muốn làm thay đổi mục đích của bữa tiệc mừng thọ thầy giáo và gặp mặt bạn bè này, vì thế nên họ cố gắng không nhắc tới những thứ nháo nhào rối tung trong thế giới của người trưởng thành. 

“Lớp trưởng à, tôi vẫn luôn cho rằng cậu thuộc hệ “cấm dục”, không gần nữ sắc cơ đấy!”

Cấm dục?

Sắc mặt của Tống Đình Thâm vẫn không thay đổi, “Tớ không xuất gia.”

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia