ZingTruyen.Info

Hoan Edit Xuyen Thanh Me Cua Nhan Vat Phan Dien Lam Mieu Mieu

Mục đích chính lần này nhà họ về quê của Tống Đình Thâm vẫn là để tu sửa lại mộ phần cho cha mẹ anh, Nguyễn Hạ và Vượng Tử đều là lần đầu đến thắp hương tế bái cha mẹ Tống Đình Thâm. Sáng sớm hôm sau, sau khi ba người ăn sáng ở khách sạn xong thì thuê một chiếc xe và lái xe người địa phương đến đón. Trước khi đến đây Tống Đình Thâm đã liên hệ xong với nhân viên tu sửa, những việc này đều không cần Nguyễn Hạ phải làm gì cả, cô chỉ dẫn theo Vượng Tử đến nhìn là được. 

Nguyễn Hạ phát hiện, Tống Đình Thâm còn là một người biết trả giá.

Vốn dĩ cô cho rằng tổng tài bá đạo tiền tiêu không hết như Tống Đình Thâm chắc chắn sẽ không vì vài ba trăm tệ mà tốn thời gian nói chuyện với người khác đâu. Đúng là định kiến hại người mà. 

Nhưng cô có thể hiểu lí do, dù sao Tống Đình Thâm vốn từ nghèo khó mà đi lên, giống như anh nói, từ cấp hai là anh đã bắt đầu phải tranh thủ nghỉ đông và nghỉ hè để đến các nhà xưởng làm công kiếm tiền học phí và tiền sinh hoạt. Nhưng một đứa trẻ thì có thể làm ra bao nhiêu tiền, bà cô Tống lại không cho anh tiền, anh chỉ có thể chắt góp từng đồng tiền để tiêu xài. Đến tận bây giờ, dường như về mặt tiêu dùng cá nhân, anh cũng rất giản dị không xa xỉ. 

Trước kia Nguyễn Hạ có một người bạn học cũng có hoàn cảnh tuổi thơ tương đối giống với Tống Đình Thâm, thật ra những người có hoàn cảnh giống như vậy thường rất dễ trở thành một người tính tình keo kiệt, điều này cũng không thể trách bọn họ được, dù sao hoàn cảnh sinh hoạt thế này thì sao có thể rộng rãi đây. 

Nghĩ kĩ lại thì Tống Đình Thâm đối với cô, với cha mẹ Nguyễn hình như đều rất hào phóng, tiêu một số tiền lớn cũng không chớp mắt một cái. Căn nhà lớn mà cha mẹ Nguyễn đang ở là mua từ tiền của anh, mỗi tháng anh sẽ định kì gửi một số tiền lớn cho cô tiêu vặt, Nguyễn Hạ muốn đổi xe anh cũng không có ý kiến, một người đàn ông thế này... thật sự tốt đến một trăm điểm. 

Càng quen biết Tống Đình Thâm lâu, cô càng phát hiện ngoài ưu điểm nhiều tiền nhiều quyền ra, trên người anh vẫn còn rất nhiều điểm tốt. 

Sau khi Tống Đình Thâm bàn bạc giá cả với người ta xong, anh quay đầu nhìn sang bên này, vừa lúc bắt gặp ánh mắt ngắm nghía không che giấu của Nguyễn Hạ, “...”

Anh đi tới trước mặt cô, nhỏ giọng hỏi, “Sao vậy?”

Nguyễn Hạ không hề keo kiệt, lên tiếng khen ngợi Tống Đình Thâm, “Tôi cảm thấy anh rất tốt, thật đấy.”

Tốt hơn rất nhiều so tất cả những nam chính tiểu thuyết mà Nguyễn Hạ từng đọc!

Mấy tên nam chính kia đa số đều dựa vào gia thế, vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, sống trong điều kiện không lo nghĩ về vật chất nên vung tay hào phóng, có thể tiêu tiền như rác vì nữ chính cũng không chớp mắt một cái. Mà Tống Đình Thâm thì khác, anh lớn lên trong hoàn cảnh như vậy nhưng vẫn có thể đối xử rộng rãi với vợ con mình, thậm chí là cả cha mẹ vợ, điều này thật không dễ dàng. 

Lại nói, thời buổi này dù là người có tiền đi nữa, có thể thoải mái tiền bạc với vợ và người nhà của vợ cũng rất hiếm gặp rồi. 

Tống Đình Thâm không biết vì sao Nguyễn Hạ lại đột nhiên khen mình, anh ho nhẹ một cái, vội vàng dời tầm mắt sang chỗ khác, “Thật sao? Cảm ơn em.”

Nguyễn Hạ lại muốn cảm thán mắt nhìn của nguyên chủ rất chuẩn thêm một lần nữa. 

Người đàn ông trước mặt đây... thật sự là cực phẩm trong cực phẩm, đương nhiên từ cực phẩm này là nghĩa tốt nha. 

Việc sửa sang lại bia mộ cũng không thể làm một hai ngày là xong, ba mẹ Tống mất đã lâu, cũng không chôn ở nghĩa trang, nơi này dựa vào lưng núi, phong cảnh khá tốt, nhưng vì không có người trông nom, cỏ dại mọc xung quanh thành bụi rậm. Tống Đình Thâm mượn một cái cuốc của người ta, cuốc hai ba cái dọn dẹp những bụi cỏ xung quanh. Lúc này nhìn có vẻ thoáng đãng hơn rất nhiều. 

Bia mộ này đã rất lâu năm, phía trên cũng không có ảnh chụp, Nguyễn Hạ dụng một cái túi nilon làm lớp lót trên đất, để Vượng Tử dập đầu với ông bà nội.

“Vượng Tử, con dập đầu chào ông nội và bà nội đi, ông bà ở trên trời sẽ phù hộ con bình an khỏe mạnh.”

Nguyễn Hạ lại đốt ba nén hương rồi đưa cho Vượng Tử. 

Sáng nay Vượng Tử biết ông bà nội của mình đã qua đời từ rất lâu rồi, lúc này bé con đang nghiêm túc dập đầu ba lần lạy ông bà nội, sau đó giọng nói trẻ con ngô nghê vang lên, “Ông bà nội ơi, con là Vượng Tử, là cháu nội bảo bối của hai người đây ạ.”

Bé con ngẫm nghĩ, sau đó lại nói, “Hy vọng ông bà ở trên trời sẽ vui vẻ.”

Vượng Tử nhận lấy ba nén hương, vụng về cắm vào lư hương. 

Bé lại nghiêng đầu nhìn sang Nguyễn Hạ, tò mò hỏi, “Mẹ ơi, tai của ông bà lợi hại đến vậy ạ? Sao chúng ta không gọi điện thoại cho ông bà vậy?”

Thế giới của trẻ con vẫn luôn đơn giản vô cùng. 

Nguyễn Hạ suy nghĩ một hồi, trả lời, “Bên chỗ thiên đường không có tín hiệu, điện thoại không gọi sang đấy được, cho nên bây giờ chúng ta không có cách để gọi điện thoại cho ông bà nội, nhưng mà điều này không quan trọng, những gì con nói ông bà nội đều nghe được hết.”

Vượng Tử oa oa một tiếng, “Thế thì ông bà nội thật sự rất lợi hại.”

“Đúng vậy, bởi vì ông bà nội con rất lợi hại nên ba con mới rất lợi hại nha!”

Tống Đình Thâm nghe được đoạn đối thoại của hai mẹ con, anh đặt cái cuốc sang một bên, ánh mắt chuyên chú nhìn bia mộ của bố mẹ mình ở xa xa. 

Vào lúc bố mẹ anh mất, Tống Đình Thâm vẫn còn rất nhỏ, nhưng cho dù tuổi nhỏ, anh cũng hiểu sau này sẽ không còn ai yêu thương mình nữa. Chuyện xảy ra trong những năm này, anh đều có thể xem đó là một bài học, thậm chí dù nhà của bà cô đối xử với anh không tốt, nhưng nếu nhìn ở góc độ khác, nếu không có sự tôi luyện như thế, có lẽ cũng chẳng có anh hôm nay. 

Anh tin mình có thể làm được, cuộc sống ném cho anh những viên đá, anh sẽ tích góp chúng lại, sau này dùng đống đá đó dựng thành một nơi có thể che mưa chắn gió cho vợ con của anh. 

Hiện tại ở những năm anh ba mươi tuổi, có con trai, có gia đình của riêng mình, bố mẹ ở trên trời hẳn cũng an lòng.

Tống Đình Thâm nhìn về phía Nguyễn Hạ, cô đang khom lưng ở trước bia mộ của bố mẹ anh, trong miệng không biết đang lẩm nhẩm cái gì, khi nghe kĩ mới phát hiện hình như có liên quan đến Vượng Tử. Dường như cô đang cầu nguyện xin bố mẹ anh phù hộ Vượng Tử khỏe mạnh bình an. 

Trong lòng Tống Đình Thâm mềm nhũn, anh có thể bình thản chấp nhận việc làm của cả nhà bà cô Tống, đối với người phụ nữ đã sinh con cho mình thật sự không nên quá hà khắc. Chuyện của mấy năm trước đã qua thì cứ để nó qua đi, hiện tại và tương lai mới càng quan trọng hơn so với quá khứ, không phải sao?

Vốn dĩ Tống Đình Thâm đối với người ngoài đã rộng lượng, Nguyễn Hạ là mẹ của con anh, là người đã sinh con cho anh, trước nay anh đối với cô chưa từng khó khăn. 

🌸

Lúc từ trên núi xuống đã là giữa trưa, Nguyễn Hạ ngồi trên xe hưng phấn đề nghị, “Bây giờ chúng ta đi ăn một bữa thịnh soạn đi nào, để mẹ mời khách!”

Nghĩ tới việc trong tài khoản tăng thêm mười vạn, Nguyễn Hạ lập tức vui vẻ, tùy rằng từ lúc cô xuyên đến đây cũng đã trở thành một tiểu phú bà, nhưng cô vẫn sẽ sung sướng vì tự dưng lại có thêm tiền. 

“Mẹ ơi mẹ ơi, chúng ta đi ăn KFC với Pizza Hut đi!”

Nguyễn Hạ chưa kịp nói gì Tống Đình Thâm đã nhẹ nhàng véo véo lỗ tai nhóc, “Đó đâu phải là bữa ăn thịnh soạn, hôm nay chúng ta phải tận dụng cơ hội này tiêu thật nhiều tiền của mẹ con mới được.”

“Nhưng con chỉ muốn ăn Pizza Hut với KFC thôi!”

Trong suy nghĩ của trẻ con, Pizza Hut đã là một bữa tiệc lớn, beefsteak kiểu Pháp rồi đại tiệc hải sản Michelin gì đó đều không bằng một phần Pizza Hut hay KFC. 

Vượng Tử nhất quyết phải ăn Pizza Hut, Nguyễn Hạ chỉ đành tỏ vẻ tiếc nuối nói Tống Đình Thâm, “Thật ngại ghê, tổng giám đốc Tống, anh thấy đó, con trai anh một hai phải đi ăn Pizza Hut, tôi không cách nào thuyết phục được, quá đáng tiếc.”

Tống Đình Thâm mặt không đổi sắc nói, “Không sao cả, bữa ăn thịnh soạn của tôi có thể để dành đến tối nay.”

Nghĩa là nhất định phải bóc lột được của cô?

Được rồi được rồi, Nguyễn Hạ chỉ có thể đồng ý, ai kêu mười vạn tệ này là anh cho cô chứ. 

Tuy ở đây không được hoành tráng như thủ đô, nhưng những gì nên có vẫn có đủ, cả nhà ba người đi vào trung tâm thương mại trong thành phố. Ở đây tập trung khá nhiều nhà hàng, những cửa hàng như KFC và Pizza Hut cũng rất dễ tìm thấy. 

Nguyễn Hạ cũng không muốn ăn Pizza Hut, nhưng mà Vượng Tử một hai phải ăn cho được, hoặc là Pizza Hut hoặc là KFC, hai người lớn cân nhắc một hồi, quyết định chọn Pizza Hut, dù sao trong cửa hàng trừ pizza ra cũng sẽ có thêm các món khác để chọn.

Lúc này đang là giờ cơm, trong cửa hàng của Pizza Hut khá đông người, cũng may vẫn còn chỗ trống. 

“Vừa hay ăn cơm xong mẹ sẽ dẫn hai cha con đi dạo trung tâm thương mại.” Nguyễn Hạ quan sát hoàn cảnh xung quanh một lúc, “Mẹ nhìn thấy trong trung tâm có khá nhiều cửa hàng, bây giờ đã vào thu, quần áo năm trước của Vượng Tử chắc chắn không mặc vừa nữa rồi. Hôm nay sẽ mua thêm quần áo mới cho con, đúng rồi, còn phải mua thêm mấy đôi giày nữa...”

Nguyễn Hạ dùng đầu ngón tay nhẩm tính những thứ phải mua cho Vượng Tử, cô còn nói nếu thấy bộ đồ đông nào đẹp thì cũng sẽ mua luôn, vốn dĩ thời tiết thường hay thay đổi thất thường. Trẻ con rất mau lớn, quần áo mua năm trước đến năm nay đã mặc không vừa, Nguyễn Hạ lại rất thích ăn diện cho Vượng Tử thành một tiểu soái ca. 

Tống Đình Thâm kinh ngạc, anh rất hiếm khi thấy Nguyễn Hạ như vậy, phải nói là từ trước đến giờ chưa từng gặp. 

Cô của hiện tại càng lúc càng giống một người mẹ thật sự, cô sẽ lo con trai mình không đủ quần áo để mặc, cũng lo lắng không biết con trai mình mặc có đủ ấm hay không. Trước kia cô chưa từng như vậy. 

Rõ ràng đây chỉ là một việc bình thường trong các gia đình, nhưng khi Tống Đình Thâm nghe thấy, trong lòng anh lại sinh ra một cảm giác ấm áp đã lâu chưa có được. 

Nói cho cùng thì dù anh đã chấp nhận hình thức chung sống với Nguyễn Hạ trong cuộc hôn nhân này rồi, nhưng trong lòng anh, vẫn luôn khao khát một mái ấm gia đình chân chính. 

“Vớ này, quần mùa thu, rồi còn áo ngủ nữa, đoán chừng đều phải mua mới, nếu là vậy thì những thứ muốn mua đúng là không ít đâu.” Nguyễn Hạ nói một hồi, lại nhìn về Tống Đình Thâm, “Cũng phải mua cho anh mấy bộ quần áo mới, dù gì lúc đi xã giao bên ngoài không thể cứ mặc đi mặc lại mấy bộ kia mãi được, nhưng mà tôi thấy ở đây hình như không có mấy cửa hàng đồ nam, nếu hôm nay không mua được thì đến khi về thủ đô sẽ lại mua cho anh nhé.”

Còn có bản thân cô thì...

Hê hê hê…

Đồ mà cô muốn mua cho mình có thể còn nhiều hơn cơ! Áo khoác này, váy liền này, giày cao gót rồi giày nữa, còn cả khăn lụa! Tất cả những món này đều không thể thiếu được! Nhưng không biết ở đây có bao nhiêu cửa hàng chuyên bán các loại đồ trang điểm nhỉ, ai, chỉ mới nghĩ thôi mà đã có rất nhiều món cần phải mua rồi! Thật muốn dọn cả trung tâm thương mại về nhà cho rồi!

Nghĩ đến chuyện sau khi ăn xong sẽ đi oanh tạc khắp nơi, Nguyễn Hạ thật sự không thể kìm chế được bản thân, quả nhiên thật sự không có việc gì có thể khiến người ta thỏa mãn bằng việc đi dạo mua sắm, đặc biệt là trong tình huống có thể tiêu tiền thỏa thích. 

Nguyễn Hạ chống mặt cảm thán, “Có tiền thật là tốt.”

Tống Đình Thâm không nhịn được bật cười, “Em nói câu này thế mà lại không dung tục tí nào.”

“Đó là đương nhiên.”

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info