ZingTruyen.Info

[Hoàn - Edit] XUYÊN THÀNH MẸ CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN - Lâm Miêu Miêu

🏫Chương 49

Sharonnn2010

Khác với tâm trạng thoải mái của Tống Đình Thâm và Nguyễn Hạ, bên này cả nhà bà cô Tống quay vào trong, cả nhà họ đều thể hiện mình rất bất mãn với hành động của bà ấy, “Mẹ, mẹ đưa mười vạn cho nó làm gì! Con đã sớm biết mẹ có tiền rồi, nhà con khó khăn thế mà sao mẹ lại không cho con tiền làm ăn?” 

“Đúng đúng, con không tin Tống Đình Thâm kia không có tiền, giá của cái túi mà vợ nó xách ít nhất cũng phải một trăm nghìn rồi đấy! Nó chỉ không muốn nhận những người thân này, sợ chúng ta vay tiền nó nên mới chặn đầu ra vẻ túng thiếu mà thôi, đúng là tâm địa thâm sâu. Chẳng trách, sự nghiệp của nó lại phát triển tới vậy, con người nó quá xảo quyệt mà!”

“Bà nội, bà cũng thật là, sao bà phải đưa tiền cho anh ta chứ, con còn muốn đi du lịch nước ngoài nè, nếu bà có tiền sao không cho con đi chơi ấy.”

Bà cô Tống nãy giờ vẫn cố nhịn cơn tức của mình xuống, lúc này Tống Đình Thâm đã đi rồi bà ta mới hoàn toàn trút cơn giận ra, lạnh mặt quát, “Im miệng! Tiền của tôi, tôi muốn dùng thế nào là quyền của tôi, tôi muốn cho ai thì cho người đó, các người đừng có mơ tưởng đến!”

“Mẹ...” Con dâu cả đi qua đỡ bà cô Tống, “Không phải là không để mẹ dùng, cũng không ai mơ tưởng tiền của mẹ, chỉ là mọi người cảm thấy đó không phải một số tiền nhỏ, mẹ cứ thế mà đưa ra cho người ngoài, nên mọi người có hơi xót tiền thôi.”

“Con nghĩ là mẹ không đau lòng chắc?” Bà cô Tống nhìn đám con cháu của mình một lượt, “Thằng lớn, chiếc xe giao hàng năm đó của con là thế nào, trong lòng con hiểu rõ nhất nhỉ? Thằng hai, căn nhà lúc con kết hôn ở đâu mà ra, con quên rồi à? Còn nữa, lúc thằng ba muốn đi nơi khác phát triển sự nghiệp, mẹ đã cho con một trăm nghìn tệ, chẳng lẽ con không nhớ sao? Bọn mày tưởng trong lòng Tống Đình Thâm không biết gì hết chắc. Hai căn nhà năm đó do tao tự ý đem bán, tiền bảo hiểm và tiền bồi thường của bố mẹ nó cũng là tao giữ. Số tiền đó không phải dùng để nuôi chúng mày hả? Trước kia cái nhà này nghèo đến cỡ nào, vì cái gì mà bây giờ có thể không lo ăn lo mặc, trong lòng bọn mày còn không biết tự hiểu ư!”

Nghe những lời này của bà cô Tống, mọi người trong nhà đều im lặng. 

Ngoài miệng thì bọn họ nói tiền đều dùng để nuôi Tống Đình Thâm, nhưng trong lòng bọn họ đều hiểu rõ hoàn cảnh sống của anh khi được gửi nuôi ở nhà mình là thế nào. Bọn họ đều nhìn thấy hết. 

Hoặc có thể nói là, gộp cả tiền bán hai căn nhà, tiền bồi thường và tiền bảo hiểm của bố mẹ Tống Đình Thâm, đại khái thì anh chỉ dùng được có một phần ba mươi. 

Sau khi Tống Đình Thâm đậu đại học, trong nhà càng không bỏ ra một phân tiền nào, tất cả tiền sinh hoạt và tiền đóng học phí đều do Tống Đình Thâm tự đi làm thêm để trang trải. 

Bà cô Tống lại nói tiếp, “Nó có tiền hay không, tao có thể nhìn ra, nhưng bây giờ nó đã không là đứa nhóc năm đó nữa, chúng ta cũng không biết ở thủ đô nó làm ăn lớn cỡ nào, nhưng chắc chắn một chuyện, tất cả mọi người ở đây cộng lại cũng không bằng tâm cơ của một mình nó, càng không giỏi giang được như nó, sau này...” Bà ta nhắm chặt mắt, “Cả nhà chúng ta không nên dính líu đến nó nữa, tốt nhất là tránh xa ra, đừng tham cái danh họ hàng này làm gì, dù nó có nhiều tiền đến đâu chúng ta cũng đừng nên đến gần.”

Mọi người trong nhà cũng không phải kẻ ngốc, ít nhất họ cũng hiểu những gì bà cô Tống vừa nói. 

Đúng vậy, họ không ngu, họ nhìn ra Tống Đình Thâm cố tình giả nghèo, đã qua mười mấy năm rồi, Tống Đình Thâm từ lâu đã không còn là một thằng nhóc nghèo khổ một lòng muốn đến thủ đô học hành của trước kia nữa. Ai cũng biết hiện tại cuộc sống của Tống Đình Thâm ở thủ đô rất tốt đẹp, nhưng tốt đẹp đến độ nào thì chính họ cũng không rõ lắm. 

Có điều một người có thể lăn lộn được ở thủ đô, thậm chí còn có sự nghiệp của riêng mình thì tất nhiên không phải người đơn giản, Tống Đình Thâm lại không phải một trái hồng mềm ai thích nắn sao thì nắn. Lí do hôm nay Tống Đình Thâm đến đây đã rất rõ ràng, anh ta thiếu một trăm nghìn kia sao? Không hề.

Nhìn thái độ Tống Đình Thâm đối xử với cả nhà họ hôm nay, đừng nói là nhận họ hàng, nếu anh ta muốn chỉnh bọn họ, bọn họ cũng đành chịu trói. 

Vừa nãy anh chỉ vô tình nhắc tới bạn gái của Lăng Phong ư? Không, anh đang muốn khiến bọn họ biết sợ. 

Chỉ cần Tống Đình Thâm nói vài câu trước mặt Hà Phi, Lăng Phong sẽ không còn hi vọng gì nữa, cả nhà họ đều mong Lăng Phong có thể trèo lên được vị trí con rể của họ Hà, bỏ ra mười vạn kia cũng xem như là để giải nạn.

Sở dĩ Tống Đình Thâm mấy năm qua không về đây mà thái độ lần này lại khác thường như vậy, đến nhà họ ăn cơm, là vì muốn nói cho họ biết, nếu anh ta muốn chỉnh họ, muốn khiến họ khó chịu chỉ là một chuyện hết sức đơn giản. 

Tuy gia đình bà cô Tống vì chuyện không thể làm thân với Tống Đình Thâm mà tiếc hận nhưng nghĩ lại thì giữa họ và Tống Đình Thâm vốn đã chẳng qua lại gì. Sau này chỉ đành làm như không quen biết anh, nếu không tới lúc bị bán rồi còn giúp người ta đếm tiền thì chỉ biết trách mình là đồ ngu. Một trăm nghìn kia vừa là tiền cắt đứt quan hệ, vừa giúp cả nhà đề phòng chuyện không hay sau này, vậy cũng rất có lời. 

🌸

Nguyễn Hạ cầm cái thẻ trong tay, nhớ lại vẻ mặt của bà cô Tống lúc nãy, còn cả bộ dạng như bị người khác cứa da xẻ thịt của những người khác trong nhà, cả người Nguyễn Hạ đều vui vẻ,cất tấm thẻ vào túi xách, sảng khoái nói, “Cảm ơn ông chủ đã có thưởng.”

Tống Đình Thâm chỉ cười cười, không lên tiếng.

Anh bây giờ và anh lúc nãy hoàn toàn như hai người khác nhau vậy.

Vừa nãy còn giống như bị ảnh đế nhập, nói chuyện thẳng thừng không nể mặt ai, câu nào cũng như mũi tên ghim thẳng vào người khác, bây giờ lại rất keo kiệt, khôi phục dáng vẻ “tổng tài lạnh lùng” không thích nói nhiều.

Nguyễn Hạ suy nghĩ một hồi, lại hỏi, “Vậy anh không định đòi lại hai căn nhà kia hả?”

Nguyễn Hạ tin chắc nếu Tống Đình Thâm thật sự ra tay, giải quyết cả nhà kia thật sự không phải là chuyện lớn, cho dù tính tình bọn họ có thế nào đi nữa cũng không phải đối thủ của anh. Nghĩ lại  có vài cuốn tiểu thuyết viết nhân vật họ hàng cứ suốt ngày gây chuyện sinh sự, chắc là vì năng lực của nhân vật chính quá kém nhỉ? Tóm lại theo nhìn nhận của cô thì sau này cả nhà bà cô Tống tuyệt đối sẽ không dám dính dáng gì đến Tống Đình Thâm nữa.

Nói về sức chiến đấu, họ hàng cực phẩm hoàn toàn không thể so được với Tống Đình Thâm.

Tống Đình Thâm nhìn sang Nguyễn Hạ, nói, “Một trăm nghìn tệ này đã là giới hạn của họ rồi. Hai căn hộ kia không phải tôi không định lấy lại, chỉ là không muốn tốn thời gian và sức lực với họ, không đáng. Tôi không muốn dây dưa, qua chuyện hôm nay, dù sau này họ có gặp phải chuyện lớn tới đâu cũng không dám tới tìm tôi. Với tôi thì hai căn nhà đó không đáng bao nhiêu, nhưng với cả nhà họ thì lại như cắt thịt trên người họ đấy. Mặc dù nhìn bộ dạng khốn khổ của họ tôi sẽ rất thoải mái, nhưng mà con giun xéo mấy cũng quằn, bây giờ tôi có Vượng Tử, còn có…..” anh ngập ngừng một chút, “có gia đình, nên tôi không muốn phải dính líu gì đến họ nữa, chỉ là nếu không khiến họ bỏ ra một số tiền, trong lòng tôi sẽ rất khó chịu, dù sao số tiền đó thật sự là họ đã nợ tôi. Chúng ta đến đó lúc 5 giờ, bây giờ là 8 giờ rồi, ngồi ba tiếng kiếm được một trăm nghìn, cũng khá có lời nhỉ?”

Nguyễn Hạ biết, nếu hiện tại Tống Đình Thâm vẫn còn độc thân, dựa vào tính tình của anh, anh nhất định sẽ chỉnh cả nhà bà cô Tống kêu trời không thấu gọi đất không nghe. Nhưng bây giờ anh đã có gia đình, còn có con nhỏ, điều anh hy vọng nhất chính là một nhà an ổn, vậy nên nếu muốn cảm ơn, người cả nhà bà cô Tống phải cảm ơn là Vượng Tử, nếu không có đứa nhỏ này, cái giá mà bọn họ phải trả tuyệt đối không chỉ đơn giản là mười vạn tệ.

Tống Đình Thâm vẫn rất rõ ràng, bên nào nặng bên nào nhẹ, cái gì nên giữ cái gì phải buông bỏ. 

“Đúng vậy, rất có lời.” Nguyễn Hạ cảm thấy mặc dù nhìn Tống Đình Thâm ra tay dọn dẹp đám người cực phẩm kia rất vui mắt, có điều nếu bọn họ cứ cách vài ngày lại tới trước mặt làm chuyện điên khùng, vậy thì quả thật rất phiền phức. 

“Hôm nay tôi phối hợp với anh cũng không tệ lắm ha?” Nguyễn Hạ lại cười nói. 

Chỉ là bây giờ nhớ lại, hình như lần nào nói chuyện với cô anh cũng kêu cô là “Hạ Hạ”, còn cô đều gọi anh là “ông xã”, có thể nói hai người họ đã cố gắng rất nhiều mới có thể hoàn thành màn kịch này mà không lộ chút sơ hở nào. 

Tống Đình Thâm mỉm cười gật đầu, “Ừm, đúng là khá tốt, cho nên mười vạn này là tiền phí dịch vụ của em đấy.”

Nguyễn Hạ kinh ngạc, “Vậy thì tiền thù lao của tôi còn nhiều hơn cả nghệ sĩ tuyến mười tám rồi đấy?”

Hơn ba vạn một tiếng, vậy có thể thăng hạng từ nghệ sĩ tuyến mười tám lên thành nghệ sĩ tuyến thứ tám rồi đấy. 

“Em thấy ít sao?” Tống Đình Thâm lại hỏi. 

“Không hề không hề, còn hơi nhiều đó.”

Nguyễn Hạ tính toán, “Sáng sớm mai tôi sẽ lập tức đến ngân hàng rút toàn bộ tiền trong thẻ ra. Không thể tự rút tại quầy ATM được, hình như trong một ngày sẽ có hạn mức. Càng rút hết sớm càng yên tâm hơn, ai mà biết họ có lén chuyển tiền trong thẻ đi hay không chứ.”

“Không đâu, bọn họ không dám đâu.” Tống Đình Thâm khẳng định. 

“Tôi vẫn muốn rút tiền ra.” Nguyễn Hạ ngẫm nghĩ rồi nói, “Ngày mai chúng ta đến trung tâm thương mại mua sắm, mua vài bộ quần áo mới cho anh và Vượng Tử. Phải tiêu hết mười vạn này mới được.”

Nhắc đến Vượng Tử, lúc này Tống Đình Thâm và Nguyễn Hạ mới nhớ tới ra, hình như đứa con trai bảo bối của nhà họ còn đang ấm ức.

Vượng Tử vốn còn đang ỉu xìu, nhưng khi nghe thấy Nguyễn Hạ muốn mua quần áo cho bé, bé lập tức vui vẻ trở lại. Trẻ nhỏ lúc nào cũng dễ dỗ ngọt.

Tống Đình Thâm để Vượng Tử ngồi trên đùi mình, xoa xoa đầu bé, sau đó cầm tay bé lên cẩn thận nhìn một lượt, sau khi thấy vết móng tay cào đã lặn mất thì mới nói, “Vượng Tử, cả ba và mẹ đều tin tưởng con, ba mẹ biết con không làm sai gì cả.”

“Có điều, ba vẫn phải xin lỗi con một tiếng.” Giọng điệu của Tống Đình Thâm vô cùng chân thành, “Đáng lẽ trong những tình huống như vừa nãy, ba phải bảo vệ con vô điều kiện, ra mặt thay con, để bé gái kia phải thừa nhận lỗi sai của mình và tự mình xin lỗi con. Nhưng ba lại không làm được, là ba có lỗi với con.”

“Có lẽ sau này trong cuộc sống của con sẽ lại gặp phải những chuyện như hôm nay, đôi lúc con sẽ không thể giải thích rõ ràng, người khác cũng có thể sẽ không tin con, nhưng có một việc ba cam đoan với con.” Tống Đình Thâm bẹo cái má tròn trịa căng mịn của Vượng Tử, thái độ lại nghiêm túc lạ thường, anh nói, “Ba có thể đảm bảo với con một chuyện, chỉ cần con nói mình không làm, ba và mẹ nhất định sẽ tin tưởng con. Mọi người không tin con cũng không sao, ba và mẹ đều sẽ tin con.”

Làm cha mẹ, việc không thể làm chính là dọn dẹp hết tất cả những chuyện xấu xa và trở ngại trong cuộc đời của con mình, cũng không có cách nào thay chúng nó vượt qua những cửa ải khó khăn đó. Nhưng có một việc họ có thể làm, chính là ở bên cạnh con của mình, hết lòng tin tưởng đứa nhỏ. 

Vượng Tử dụi người vào lòng Tống Đình Thâm, giọng nói của bé con trong trẻo vang lên, “Ba ơi, không sao cả! Con tha thứ cho ba rồi!”

“Cảm ơn Vượng Tử đã thông cảm cho ba.”

Nhìn hai cha con trò chuyện với nhau, Nguyễn Hạ cười cười. 

Nghĩ đến trong túi xách có thêm một cái thẻ, trong thẻ còn có mười vạn tệ, trong lòng cô càng thêm vui vẻ. 

Quả nhiên nếu sự vui sướng của bản thân được tạo ra từ nỗi đau khổ của một số người khác, vậy thì niềm vui này sẽ càng nhân lên nhiều lần.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info