ZingTruyen.Com

Hoan Edit Xuyen Thanh Me Cua Nhan Vat Phan Dien Lam Mieu Mieu

Tống Đình Thâm không phải một người thích nói nhiều, Nguyễn Hạ hiểu rất rõ điểm này, nhưng lúc anh ở nhà bà cô Tống đã thể hiện đủ mặt khác nhau, dường như không hề phù hợp với hình tượng nhân vật trong quá khứ của anh. Tựa như lúc này, trong ấn tượng của cô, Tống Đình Thâm không phải là một người có thể nói ra những lời như vậy, thế mà anh đã nói, còn nói một cách rất trôi chảy tự nhiên. 

Cuối cùng giữa hai đứa nhỏ đã xảy ra chuyện gì, lúc này trong lòng những người lớn ở đây đều đã hiểu rõ, bé gái muốn lấy vòng tay vàng của Vượng Tử, Vượng Tử không cho, nó lập tức giở thói cướp giật, trong lúc hai đứa nhỏ giằng co đã thu hút sự chú ý của người lớn, bé gái thấy vậy dứt khoát kêu người lớn đến, gào khóc ầm ĩ, làm thế mọi người đều sẽ nghĩ do Vượng Tử làm sai. 

Bé gái này năm nay còn chưa được năm tuổi, thế mà lại thuần thục ăn vạ đến vậy, tất nhiên đây không phải một hai lần đầu. Nguyễn Hạ nhìn khuôn mặt đáng yêu của đứa nhỏ, không khỏi trầm ngâm, vốn dĩ đứa trẻ nào cũng đều là một trang giấy trắng, bọn nó không hiểu gì cả, cũng vô cùng ngây thơ lương thiên. Nếu nói hành động của bé gái này không phải là do người lớn tác động, Nguyễn Hạ thật sự không tin, nghĩ vậy, Nguyễn Hạ càng ôm chặt Vượng Tử hơn, bây giờ đang ở nhà người khác, đương nhiên Tống Đình Thâm sẽ không có chuyện truy cứu đến cùng với một đứa nhỏ. Trẻ con nghe không hiểu gì, nhưng câu nói lúc nãy của anh gần như là một mũi tên ghim thẳng vào phổi những người lớn ở đây…

Có điều về nhà vẫn phải dỗ dành Vượng Tử thật tốt, nhưng Nguyễn Hạ cũng không quá lo lắng, cô tin Tống Đình Thâm sẽ không để con trai ngoan nhà mình phải gánh cái nồi này, cho dù trong mắt người lớn cái nồi ấy thật sự chẳng đáng là bao đi nữa. 

Cả nhà bà cô Tống ra sức xoa dịu chuyện này, cơm chiều cũng đã làm xong, màn kịch “hài hước” cũng chỉ có thể tạm xem như khép lại. 

Tống Đình Thâm và Nguyễn Hạ ngồi cạnh nhau, trạng thái của bánh bao nhỏ Vượng Tử vẫn ỉu xìu không vui.

Nhưng mà Tống Đình Thâm thật sự đã dạy dỗ Vượng Tử rất tốt, cho dù bé con ấm ức trong lòng cũng chẳng làm ầm ĩ, ngược lại còn rất ngoan ngoãn ngồi yên cạnh ba mẹ mình. 

Mặc dù cả nhà này cũng chẳng qua lại gì nhiều với Tống Đình Thâm, nhưng bọn họ vẫn lờ mờ đoán được sự nghiệp của anh ở thủ đô rất phát triển, trên bàn cơm, người này rót rượu, người nọ gắp đồ ăn, mười phần nhiệt tình. 

“Hiện tại Đình Thâm làm ăn phát đạt rồi, cháu đừng có quên mấy người họ hàng bọn chú đấy.” Một người đàn ông trung niên trong nhà họ đã uống mấy chung rượu trắng, liền vui cười hớn hở nói, “Trong một đám con cháu, con là người có thành tựu lớn nhất rồi, đoán chừng bây giờ con muốn mua một căn nhà ở thủ đô cũng không chớp mắt lấy một cái, đâu giống mấy đứa em của con, chỉ mua một căn nhà ở thị trấn nhỏ thôi cũng sức đầu mẻ trán, trả được tiền cọc mua nhà xong trong tay cũng chẳng còn mấy đồng….”

Trong lòng Nguyễn Hạ có dự cảm xấu, nói thế chắc là muốn vay tiền nhỉ?

Sau một màn “văn mẫu” bóng gió thế này, câu tiếp theo chắc chắn là mượn tiền. 

Mặc dù tiền của Tống Đình Thâm đều do anh tự tay làm ra, anh muốn tiêu thế nào thì tiêu thế ấy, nhưng Nguyễn Hạ nhìn bộ dạng cả nhà của bà cô Tống hình như đã xem Tống Đình Thâm thành một người xem tiền như rác, Nguyễn Hạ không khỏi cảm thấy nực cười. 

Nguyên chủ dám tiêu tiền của Tống Đình Thâm không chút nể nang thì thôi đi, dù gì người ta cũng là vợ của anh, còn sinh cho anh một đứa con nữa kìa!

Còn những người họ hàng này thì sao chứ!

… Thôi được rồi, chuyện này cũng chẳng có quan hệ gì với cô, Nguyễn Hạ cúi đầu tiếp tục ăn cơm, canh thịt viên này nấu khá vừa miệng đấy. 

Tống Đình Thâm không chờ ông chú kia nói tiếp đã cười nói, “Chú Khương quá coi trọng con rồi, con cũng chỉ đi làm công ăn lương cho người khác, theo lý thì nếu các em họ có việc cần con giúp đỡ, con nhất định phải cố hết sức không dám chậm trễ, nhưng kinh tế năm nay trì trệ, thị trường chứng khoán lại thường xuyên biến động...”

Tống Đình Thâm đảo mắt nhìn lần lượt những người ngồi đây, cười khẽ một tiếng, “Thật ra lần này con về sửa sang lại bia mộ cho bố mẹ cũng là ý của mẹ Vượng Tử, bây giờ công ty đang thiếu tiền, haiz, không giấu gì mọi người, tiền tu sửa mộ phần lần này cũng là do mẹ Vượng Tử ra, công việc của bọn con càng ngày càng khó sinh lời…” Sau khi vòng vo đủ rồi, Tống Đình Thâm nhìn sang bà cô Tống, “Cô, là thế này, con thấy bây giờ giá nhà ở đây đang khá cao, lúc trước ba con có đứng tên hai căn nhà, lúc bố mẹ mất con còn quá nhỏ, không thể sang tên được, là nhờ cô giúp con giữ gìn, bây giờ con định thế này, con sẽ bán hai căn nhà kia đi, để giải quyết tình hình khó khăn trước mắt.”

Nguyễn Hạ thật sự phục rồi.

Sắc mặt của bà cô Tống rất khó coi, không biết phải mở miệng thế nào, vẫn là người đàn ông trung niên lúc nãy im lặng mấy giây rồi nói, “Đình Thâm à, năm đó bố mẹ con đi đột ngột, sau đó cũng do mẹ chú mang con về nuôi, tình trạng lúc đó của nhà chúng ta đâu phải con không biết, vì vậy mẹ chú đã làm chuyện hồ đồ, bán hai căn nhà đó đi, nếu không sao có thể nuôi con ăn học được... Con xem, trong đám tiểu bối trong nhà, chỉ có con là người học hành đến nơi đến chốn nhất, năm đó mẹ chú luôn nói, cả nhà đều có thể chịu khổ, nhưng không thể để con chịu khổ cực được.”

Đã nói rõ ràng vậy rồi, Nguyễn Hạ cũng đã đoán được năm đó xảy ra chuyện gì, sau khi cha mẹ Tống Đình Thâm mất đã để lại hai căn nhà, nhưng bà cô Tống này lại ỷ vào việc Tống Đình Thâm còn nhỏ tuổi, hơn nữa khi đó thủ tục mua bán nhà không quá phức tạp, vậy nên bà ta đã bán hai căn nhà kia đi…

Tống Đình Thâm cúi đầu cười cười, “Mấy năm đó thật sự phải cảm kích sự cưu mang của gia đình cô.”

Hai chữ “cưu mang” được anh nhấn nhá đặc biệt rõ ràng. 

“Nhưng mà, năm đó khi bố mẹ con mất vì tai nạn giao thông họ còn có tiền bảo hiểm và cả tiền đền bù.” Tống Đình Thâm lại nhìn bà cô Tống, “Con chỉ không biết cụ thể là bao nhiêu tiền….”

Lúc này Nguyễn Hạ thật sự không rõ mục đích lần trở về của Tống Đình Thâm. 

Anh muốn trả thù cả nhà của bà cô Tống? Nhìn không giống cho lắm.

Vậy thì anh muốn làm gì đây?

“Nếu cô nói đã tiêu hết rồi vậy cứ xem như đã dùng hết rồi vậy.” Tống Đình Thâm bỏ đôi đũa xuống, lại nhìn sang Nguyễn Hạ, cười nói, “Lần này chỉ đành để bố mẹ em bán nhà giúp anh giải quyết khó khăn trước mắt, Hạ Hạ, thật sự xin lỗi em.”

Nguyễn Hạ phát hiện, có lẽ Tống Đình Thâm là một diễn viên đầy thực lực của làng điện ảnh nước nhà đấy, nhìn xem, nếu cô không biết sự nghiệp của anh bây giờ lớn mạnh cỡ nào, cô thật sự sẽ cho rằng Tống gia không còn tiền xoay sở, phải dựa vào tiền bán căn nhà mới có thể vượt qua khó khăn trước mắt đấy!

“Không có gì mà.” Bản năng diễn xuất của Nguyễn Hạ cũng trỗi dậy, cô tích cực phối hợp với Tống Đình Thâm diễn xong vở kịch này, “Giữa hai chúng ta mà anh còn phân biệt của anh của em làm gì. Ba mẹ em cũng không phản đối, suy cho cùng, vào những lúc quan trọng chí có những người thân nhất mới có thể giúp đỡ nhau mà thôi. Những người khác chỉ biết nghĩ cách thấy sang bắt quàng làm họ, nhân lúc chúng ta có tiền mà bòn rút thôi. Vậy nên sau này anh và em nhất định phải chăm lo cho bố mẹ em gấp bội lần mới được nhé.”

Sắc mặt bà cô Tống đâu chỉ đơn giản là khó coi nữa, nhưng bà ta lại không thể nói gì, số tiền kia bà ta nhất định sẽ không nhả ra. Làm gì có chuyện đã nuốt vào được rồi mà còn phải nhả trở ra, hơn nữa bố của Tống Đình Thâm là cháu trai của bà ta, nhà của cháu trai bà, bà muốn bán cho ai mà không được? Tiền bồi thường của cháu trai bà, bà muốn dùng thế nào mà chẳng được? Tính ra bà ấy còn là người có lý lẽ hơn mới phải, dù sao thì từ bé Tống Đình Thâm đã được gửi nuôi ở nhà bà, tiền ăn ở học hành không lẽ từ trên trời rơi xuống à?

Tất nhiên bà cô Tống đã tự động lướt qua một chuyện, đó là sau khi Tống Đình Thâm thi đậu đại học, một xu tiền bà ta cũng không bỏ ra, mà tiền bảo hiểm và tiền bồi thường nhận được trong vụ tai nạn của bố mẹ anh năm đó, không phải là một con số nhỏ…

Tống Đình Thâm ngừng lại, nhìn một thanh niên khác hơn hai mươi tuổi đang ăn cơm, cười tủm tỉm nói, “Lăng Phong này, nghe nói bây giờ em đã có bạn gái rồi đúng không, lúc nãy anh còn nghe cô kể bạn gái em làm việc ở cục tài chính hả, bố cô gái đó hình như còn là phó cục trưởng cục thủy lợi nữa thì phải?”

Người thanh niên tên Lăng Phong ngồi thẳng dậy, anh ta nhìn nhìn Nguyễn Hạ, lại nhìn sang Tống Đình Thâm, gật đầu, “Vâng, đúng vậy ạ.”

Tuy bạn gái của cậu không có nhan sắc xinh đẹp, nhưng cô ấy có gia thế tốt nha. 

Lấy vợ phải tìm một người có thể giúp mình bớt hai mươi năm phấn đấu mới phải, Tống Đình Thâm quá khờ, tuy nói vợ anh ta là người ở thủ đô, nhưng lại chẳng có tiền, có nhan sắc xinh đẹp đã là gì đâu, cũng chẳng mang lại được lợi ích gì cho anh.

Tống Đình Thâm nghỉ một lúc mới nói tiếp, “Bạn gái em họ Hà đúng không? Cô ấy còn có một người anh trai tên Hà Phi nữa nhỉ?”

“Anh biết họ sao?” Lăng Phong kinh ngạc. 

Tống Đình Thâm xua xua tay, “Đâu chỉ biết, Hà Phi là bạn cùng bàn cấp ba của anh, quan hệ cũng khá tốt, à đúng rồi, cậu ta còn muốn mời anh ngày kia đến nhà họ ăn cơm...” Nói tới đây, anh nhìn sang Nguyễn Hạ, giọng điệu càng dịu dàng hơn, như một cặp vợ chồng son đang thì thầm trò chuyện với nhau, nhưng âm lượng lại được khống chế ở mức đủ để những người ngồi ở đây đều nghe thấy, “Thành tích của Hà Phi không tốt, giáo viên xếp anh và cậu ta ngồi cùng bàn nên anh đã giúp cậu ta phụ đạo thêm ngoài giờ, cũng kiếm được chút tiền tiêu vặt hằng ngày. Thật ra cậu ấy rất thông minh, đến khi thi đại học đã đỗ thẳng trường loại một, lúc đó người nhà cậu ấy còn nhất quyết mời anh ăn cơm, năm trước ấy, phó cục trưởng Hà đến thủ đô tham gia hội nghị, còn gọi điện thoại cho anh nữa đấy.”

Sắc mặt của những người ở đây, bao gồm cả bà cô Tống cũng trưng ra vẻ mặt khó tin nổi, không ai biết giữa Tống Đình Thâm và nhà họ Hà còn có quan hệ sâu xa đến vậy.

Lăng Phong cũng trố hai mắt, mặc dù anh ta nói Hà Thanh là bạn gái của mình, nhưng thật ra người trong nhà đều biết rõ, bây giờ anh chỉ đang ở mức theo đuổi người ta, chưa phải là đã thành công. Nếu Tống Đình Thâm nói vài câu thật thật giả giả trước mặt Hạ Phi thì…

Sắc mặt bà cô Tống hết xanh lại trắng, ngay cả món chân giò bình thường bà ta thích nhất cũng ăn không vô, lúc bữa cơm đã xong xuôi, Tống Đình Thâm chuẩn bị dẫn Nguyễn Hạ và Vượng Tử rời khỏi thì bà ta đi từ trong phòng ra, trong tay cầm theo một cái thẻ đưa cho Tống Đình Thâm trước mặt mọi người. Đến cả nụ cười trên gương mặt cũng miễn cưỡng vô cùng, “Đình Thâm à, bây giờ chuyện làm ăn của con gặp khó khăn, cô cũng không thể giúp gì được cho con, trong này có một trăm nghìn tệ, là tiền thường ngày bà cô để dành được, con cầm lấy đi.”

Tống Đình Thâm liên tục từ chối, “Cô, sao con có thể lấy tiền của cô được chứ? Nếu không phải do tài chính của con gặp khó khăn, đáng lẽ con phải biếu tiền cho cô mới phải phép.”

Bà cô Tống nhét thẻ vào tay anh, “Trong này cũng không phải toàn bộ đều của cô, tiền bồi thường tai nạn năm đó của bố mẹ con vẫn chưa tiêu hết, hơn nữa còn có hai căn nhà, cô vốn định để dành do con cưới vợ, bây giờ con trai con đã đi nhà trẻ luôn rồi, là do trí nhớ cô không tốt, đáng lý phải đưa cho con sớm hơn. Mật mã là 680817.”

“Thật sự là tiền do bố mẹ con để lại ư?” Tống Đình Thâm do dự hỏi. 

Bà cô Tống cắn môi, tự nuốt đắng vào lòng mình, “Đúng vậy.”

Lúc này Tống Đình Thâm mới ra vẻ miễn cưỡng nhận lấy, trên mặt đều là cảm động, “Cô thật sự đã phí nhiều tâm sức lo lắng cho con rồi.”

Cả nhà họ tiễn một nhà ba người ra đến tận cửa. 

Tống Đình Thâm đón một chiếc taxi, dẫn theo Vượng Tử và Nguyễn Hạ vẫn luôn tay chào tạm biệt, khung cảnh nhìn qua đặc biệt ấm áp cảm động.

Khi taxi đã đi được một đoạn, đến lúc không còn nhìn thấy bóng dáng của cả nhà kia nữa, Tống Đình Thâm mới trở về dáng vẻ lãnh đạm bình tĩnh mọi ngày, đưa cái thẻ cho Nguyễn Hạ, “Một trăm nghìn tệ này… hẳn là đủ để em mua một cái túi mới, em giữ đi.”

Nguyễn Hạ bây giờ thật sự khâm phục Tống Đình Thâm sát đất, dùng ba trăm tệ đổi mười vạn tệ, anh thật sự sinh ra để làm kinh doanh đấy!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com