ZingTruyen.Info

[Hoàn - Edit] XUYÊN THÀNH MẸ CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN - Lâm Miêu Miêu

🎢Chương 44

Sharonnn2010

Lê Tĩnh vừa nghe thấy những lời này của anh mình, trong lòng trở nên hốt hoảng, ngẩng phắt đầu nhìn Lê Viễn Hàng, cô cố gắng ra vẻ bình tĩnh nhất có thể, nhếch khóe miệng cười gượng, “Anh, anh đang nói gì thế, em nghe không hiểu.”

Là một thẳng nam, Lê Viễn Hàng quả thật không thể nói chuyện quanh co bóng gió với em gái mình được, đặc biệt là khi thấy dáng vẻ ‘chấp mê bất ngộ’ của em gái mình, trong lòng anh đã bắt đầu bực bội, Lê Viễn Hàng thu lại ý cười trên mặt, nói “Tiểu Tĩnh, nhà họ Lê chúng ta gia thế trong sạch, có thể nói là dòng họ có ăn học, từ nhỏ đến giờ em là một người rất hiểu chuyện lại biết nghe lời, trước nay chưa từng khiến anh và cha mẹ phải lo lắng, nhưng Tiểu Tĩnh à, thật ra một người có thể kiếm được bao nhiêu tiền, lớn lên xinh đẹp thế nào đều là chuyện phía sau, cái quan trọng nhất vẫn là nhân phẩm. Làm người nhất định phải giữ được giá trị cuối cùng của đạo đức, nếu không giữa con người và thú vật có gì khác nhau nữa đây?”

Mặt mũi Lê Tĩnh bị những lời này làm cho trắng bệch, tay cô cũng đang run rẩy, Lê Tĩnh cẩn thận ngước nhìn anh mình một cái, hỏi, “Anh, có phải anh đã nghe người ta nói gì rồi đúng không?”

Chẳng lẽ chuyện cô thích Tống Đình Thâm đã truyền tới tay anh trai cô rồi sao? Nhưng người nào nói cho anh ấy nghe chứ? Chị họ hay là chị dâu cô?

“Không phải ‘người ta’. Là Đình Thâm nói với anh.”

Câu trả lời này càng đánh vỡ Lê Tĩnh, cô nhìn vào mắt Lê Viễn Hàng, dáng vẻ không thể tin nổi, ngay cả giọng nói cũng run run, “Anh ấy, anh ấy đã nói gì?”

Lê Viễn Hàng thở dài, “Cậu ấy cũng không nói thẳng với anh, như vậy đã là cho anh mặt mũi, có điều, Tiểu Tĩnh à, chắc là em không hiểu cậu ấy, bình thường chỉ cần không làm ảnh hưởng đến Đình Thâm, cậu ấy sẽ không nói với anh, điều này có thể chứng minh, tâm tư của em đối với cậu ấy đã khiến cậu ấy chán ghét, hoặc ít nhất cũng là rất không thích.”

Nghe thấy anh trai nói như vậy, nước mắt của Lê Tĩnh suýt chút nữa đã trào ra. 

Nếu là người khác nói sau lưng cô, cô có thể nhịn, nhưng giống như những lời anh cô nói vậy, tình cảm của cô đã khiến Tống Đình Thâm không vui… Chuyện này đối với cô mà nói, giống như một con dao nhọn cứa vào tim, giáng một đòn trí mạng với tâm lý của Lê Tĩnh. 

Nhìn thấy dáng vẻ khổ sở đáng thương của Lê Tĩnh, Lê Viễn Hàng có chút không đành lòng, nhưng chính anh càng rõ ràng, nếu anh không làm cô tỉnh mộng mà cứ để mặc Lê Tĩnh lún sâu vào thì sau này sẽ càng tàn khốc hơn với Lê Tĩnh. 

“Lê Tĩnh, em nghe lời anh, đừng nghe người ta nói quan hệ giữa Đình Thâm và vợ cậu ấy không tốt thế này thế nọ, những lời đó toàn là lời bịa đặt không có căn cứ. Quan hệ giữa anh và cậu ấy tốt như vậy mà đến cả anh cũng không biết chuyện giữa hai vợ chồng họ, càng đừng nói tới người khác. Có điều anh biết một chuyện, Đình Thâm sẽ không ly hôn với vợ cậu ấy, hôn nhân không đơn giản như em nghĩ đâu, huống chi giữa hai vợ chồng họ còn có một đứa con... Thậm chí dựa theo hiểu biết của anh với Đình Thâm, cậu ấy không thể nào thích em đâu, thứ nhất, em là em gái của anh, cho dù bây giờ cậu ấy vẫn còn độc thân thì cũng sẽ không thích em. Hai là vì bản thân Đình Thâm là một người có trách nhiệm, không nói đến tình cảm giữa cậu ấy và vợ ra sao, chỉ nói đến việc trong cuộc hôn nhân của họ còn một đứa nhỏ, cứ cho là kề dao vào cổ ép cậu ấy thì cậu ấy cũng không làm ra chuyện sai trái với hôn nhân đâu.”

“Nếu ba mẹ biết em có suy nghĩ với một người đàn ông đã có vợ, họ sẽ bị em làm tức chết, đây không phải là chuyện hay ho gì cho cam. Em có từng nghĩ tới chuyện tâm tư và hành vi của em thật ra là đang làm tổn thương một đứa trẻ và một người phụ nữ khác hay không? Em muốn theo đuổi tình yêu là không sai, nhưng nếu tình yêu này xây dựng trên nỗi đau của người khác, vậy thì không được, em không thể dính vào những chuyện như phá hoại hôn nhân và gia đình của người khác, phải biết giữ lại cốt lõi của đạo đức.” Lê Viễn Hàng hơi ngừng lại rồi mới tiếp tục, “Việc này không cần phải thương lượng, em cũng không cần suy nghĩ nữa, em nộp đơn từ chức đi, đừng cố chấp ở lại Tống thị nữa. Anh cho em thời gian một tháng, nếu sau một tháng mà em vẫn còn ở lại Tống thị thì anh sẽ tính đến việc nói chuyện này cho cha mẹ biết, em không nghe lời anh nhưng cũng nên nghe lời cha mẹ, đúng không?”

Lê Tĩnh không lên tiếng, cô ngẩn người nhìn ly nước trái cây đặt trước mặt, sắc mặt thật sự rất tệ.

“Được rồi, anh cũng không phí thời gian làm việc của em nữa.” Lê Viễn Hàng giơ tay nhìn thời gian trên đồng hồ, sau cùng trước khi đi, giọng điệu của anh đã mềm mại hơn nhiều, “Tiểu Tĩnh, anh hy vọng em sẽ không đi vào con đường sai lầm, đợi sau này em sẽ hiểu được, có một số việc tuyệt đối không thể vượt qua giới hạn cuối cùng. Cho dù em rất thích cậu ấy đi nữa, cậu ấy vốn dĩ không thích em mà.”

 Anh hy vọng những lời thật lòng mà hôm nay anh nói với cô, dù khó nghe nhưng cũng sẽ khiến Lê Tĩnh tỉnh ngộ. 

Thân là anh trai của cô, nếu nói vài câu khó nghe có thể khiến cô hiểu được lý lẽ, vậy thì sau này dù cô có giận anh, anh cũng sẽ nhận, chỉ mong cô đừng đi lầm đường. 

🌸

Khi Tống Đình Thâm tan làm cố ý dặn lái xe một câu, “Lúc đi ngang tiệm hoa thì dừng một lát, tôi có việc.”

“Được, Tống tổng.”

Tống thị ở gần trung tâm thành phố, có không ít cửa hàng bán hoa, lái xe chọn một cửa tiệm dễ đậu xe nhất, quay đầu hỏi, “Tống tổng, đã tới tiệm hoa rồi, có cần tôi xuống mua không?”

“Không cần.” Tống Đình Thâm cứng nhắc đưa tay mở cửa xe, hôm nay không phải là ngày lễ tết gì, trong tiệm hoa cũng không có mấy người khác, Tống Đình Thâm vừa đi vào đã được nhân viên niềm nở đón tiếp. 

“Tiên sinh, không biết anh muốn mua hoa gì? Ở bên này đều là những loại hoa mới nhất của chúng tôi, chủng loại cũng nhiều hơn những nơi khác.”

Tống Đình Thâm nhìn chỗ hoa hồng đỏ, trong lòng thẳng thừng bác bỏ, người ta tặng hoa hồng đỏ, anh cũng tặng hoa hồng đỏ, vậy thì còn gì mới mẻ, không đặc biệt chút nào. 

Nhìn quanh cửa hàng một vòng, trong lòng Tống Đình Thâm cũng không biết tặng cái gì. 

Anh chưa từng tặng hoa cho ai, cuối cùng chỉ có thể dựa theo thẩm mỹ của bản thân chọn hoa hồng champagne mà anh cảm thấy đẹp nhất.

Anh mua mười chín cành hồng champagne, bên ngoài dùng màu trắng của mai bạch trúc để bao bọc, nhân viên cửa hàng rất nhanh đã gói xong hoa, Tống Đình Thâm trả tiền xong thì ôm bó hoa ra khỏi cửa hàng. 

Lái xe thấy vậy vội vàng xuống xe mở cửa cho anh, tuy anh ta biết Tống tổng nhà mình vào tiệm hoa thì hiển nhiên là để mua hoa, quả nhiên Tống tổng cũng đã cầm một bó hoa đi ra, nhưng lái xe lại cảm thấy không chân thật, bây giờ Tống tổng sẽ về nhà luôn, vậy bó hoa này chắc chắn là tặng cho phu nhân…

Giữa vợ chồng tặng hoa cho nhau là chuyện vô cùng bình thường, nhưng sao lúc nhìn thấy Tống tổng làm thế, anh lại cứ cảm thấy sai sai ở đâu ấy nhỉ?

Thật ra bản thân Tống Đình Thâm cũng thấy không tự nhiên, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên trong đời anh tặng hoa cho một người phụ nữ, anh nhanh chóng lên xe, đóng cửa xong mới nói với lái xe, “Về nhà tôi.”

Lúc chiếc xe dừng dừng trước cửa biệt thự, Tống Đình Thâm do dự nhìn bó hoa hồng, anh không biết làm vậy có ổn không, có khi nào Nguyễn Hạ không thích không? Hoặc là, liệu anh làm như vậy có khiến cả hai khó xử hay không?

Lái xe cũng không dám hối Tống Đình Thâm xuống xe.

Tống Đình Thâm bất chợt hỏi, “Lúc cậu tặng hoa cho vợ cậu thì vợ cậu có vui không?”

Tài xế bỗng dưng bị hỏi một câu thế này, anh ấy hơi sửng sốt, vội trả lời, “Cô ấy sẽ vừa vui vẻ lại vừa trách tôi phí tiền.”

Lúc nói xong anh ta còn bổ sung thêm một câu, “Nhưng mà phụ nữ thì đều thích được tặng hoa.”

Vậy tức là sẽ vui vẻ nhỉ?

Nguyễn Hạ không biết sẽ có một “bất ngờ lớn” như thế đang chờ mình, Vượng Tử nghe được tiếng xe dừng, cặp chân ngắn ngủn đã vội vàng chạy lon ton ra chỗ huyền quan chờ baba nhà mình.

Tống Đình Thâm cũng không ngồi trong xe lâu, anh đã mua bó hoa này thì chắc chắn sẽ đem tặng. Anh cầm lấy bó hoa, mở cửa xuống xe.

Đến trước cửa nhà, anh đứng lại một lát, trong lòng cố gắng làm bản thân bình tĩnh, quét vân tay mở cửa. Cửa nhà vừa mở Vượng Tử bất chợt ôm chầm lấy đùi anh, ngẩng đầu cười toe toét với anh, “Ba ơi!”

Thường ngày Tống Đình Thâm đều sẽ bế bé lên, nhưng hôm nay trong tay anh còn một bó hoa, thật sự không thể bế bé con lên được. 

Vượng Tử nhìn bó hoa trong tay Tống Đình Thâm, bé con oa oa một tiếng, đôi chân ngắn chạy vội vàng chạy tới đầu cầu thang, lớn tiếng gọi với lên lầu, “Mẹ ơi, ba mua hoa về đó mẹ!”

Nguyễn Hạ vừa lúc đang xuống lầu, cô nghe thấy câu này cũng không nói năng gì, đến lúc cô từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Tống Đình Thâm đứng trong phòng khách, trong tay anh đang cầm một bó hoa hồng champagne, Nguyễn Hạ liền ngẩn người. 

Như vậy là có ý gì?

Anh tặng cho cô, ừm, chắc là cho cô nhỉ? Trong nhà này trừ cô ra chỉ có Vượng Tử và dì giúp việc, tất nhiên Tống Đình Thâm không thể tặng cho dì giúp việc được, càng không thể đưa cho Vượng Tử, vậy thì chỉ còn mỗi cô thôi. Nhưng vì sao anh lại muốn tặng hoa cho cô? Chẳng lẽ là vì chuyện lúc sáng đã ảnh hưởng đến anh? Vậy cũng không đúng! Lúc sáng anh ấy còn vô cùng bình tĩnh mà!

Vượng Tử vẫn đang phấn khích kêu lên, “Ba mua hoa tặng mẹ!”

Có tiền thật tốt quá!

“Hoa mà ba mua còn đẹp hơn hoa lúc sáng nữa!”

Đứa nhỏ bốn tuổi này chỉ biết vui vẻ phấn khích, mặc dù chính bé cùng không biết vì sao mình lại phấn khích đến vậy…

Nguyễn Hạ đi tới trước mặt Tống Đình Thâm, cô cũng không biết mình phải dùng biểu cảm thế nào để nhìn anh. 

Thật ra Tống Đình Thâm cũng cảm thấy ngại ngùng, anh đẩy hoa vào lòng Nguyễn Hạ, vẻ mặt vẫn bình tĩnh tự nhiên như cũ, “Đối với đứa con mà nói, người mẹ nhận được hoa không phải do người cha tặng thì sẽ rất lạ lùng, không chừng tối nay Vượng Tử sẽ hỏi tôi vì sao không tặng hoa cho em. Nhưng mà tôi cũng muốn nói rõ suy nghĩ của mình, đối với chuyện lúc sáng tôi quả thật không tức giận cũng không nghi ngờ em.”

Nguyễn Hạ hiểu rồi.

Anh tặng hoa cho cô là vì sợ Vượng Tử sẽ hỏi những câu khiến anh khó xử, cho nên trước khi Vượng Tử kịp hỏi gì đó thì anh dứt khoát mua một bó hoa về tặng cô. 

Thật ra việc này cũng dễ hiểu, vốn dĩ cô cũng cảm thấy việc nhận được hoa lúc sáng sẽ làm đứa nhỏ để ý, trong lòng sẽ không bỏ qua, mà hiển nhiên là Vượng Tử cũng thật sự ghi nhớ việc đó. 

Đương nhiên điều làm Nguyễn Hạ thấy an tâm hơn cả là câu nói sau đó của anh, tuy cô biết với tính tình của Tống Đình Thâm thì anh sẽ không tức giận, dù sao giữa hai người họ cũng không có tình cảm nam nữ, nhưng khi nghe Tống Đình Thâm nói rằng anh không tức giận cũng không nghi ngờ đã làm Nguyễn Hạ vô cùng vui vẻ. Vì nếu anh nói vậy, lúc cô nhờ anh giúp đỡ, hẳn là anh sẽ không từ chối. 

“Cảm ơn anh.” Tâm tình Nguyễn Hạ lập tức tốt hơn, cười tủm tỉm nói cảm ơn với Tống Đình Thâm. 

Không biết có phải do tác dụng của tâm lý hay không, Nguyễn Hạ cũng cảm thấy bó hoa này đẹp hơn rất nhiều so với chín mươi chín bông hồng đỏ buổi sáng kia! 

Tống Đình Thâm ngẫm nghĩ, cuối cùng vì để đảm bảo chắc chắn, trước khi lên lầu anh vẫn thấp giọng nói với Nguyễn Hạ, “Hoa này… em đừng bán cho người ta.” 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info