ZingTruyen.Com

[Hoàn - Edit] XUYÊN THÀNH MẸ CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN - Lâm Miêu Miêu

🚉Chương 40

Sharonnn2010

Nguyễn Hạ vừa học xong buổi học của lớp làm bánh thì lái xe đến thẳng spa dưỡng da ở gần Tống thị. 

Nguyên chủ gần như đã có thẻ hội viên ở một hiệu spa cao cấp, trong thẻ cũng nạp kha khá tiền, Nguyễn Hạ bước vào spa, chọn xong dịch vụ chăm sóc toàn thân và mặt, được nhân viên massage thoải mái dễ chịu, cô bỗng nhiên hiểu được suy nghĩ của nguyên chủ. 

Từ giàu thành nghèo, đối với một người bình thường phải ngày ngày lo nghĩ chuyện cơm áo gạo tiền như cô mà nói, có được hai căn nhà lại hơn một triệu tiền tiết kiệm là một việc mà ngủ mơ cũng có thể cười đến tỉnh, nhưng đối với một phu nhân nhà giàu ngày ngày sống trong sung sướng như nguyên chủ, điều đó giống như rơi từ thiên đường xuống địa ngục vậy. Cô ấy sẽ không nghĩ đến chuyện dựa vào tiền thuê hai căn nhà để sống qua ngày, bởi vì như vậy thật sự không thể duy trì chất lượng cuộc sống ban đầu, nhưng cô ấy lại không biết gì cả, còn chưa tốt nghiệp đại học đã gả cho Tống Đình Thâm, sống một cuộc sống không lo tiền bạc, không hề có nghề nghiệp gì, mà trong lòng nguyên chủ tất nhiên biết rõ lợi thế của mình, vậy nên cô ấy chỉ có thể dùng lại cách cũ, tiếp tục tìm một cái máy ATM khác. 

Đương nhiên khi hiểu ra điều này cũng khiến Nguyễn Hạ được cảnh báo. 

Tương lai sau này mọi chuyện sẽ ra sao, không ai có thể nắm chắc, cho dù là Nguyễn Hạ cũng không dám chắc chắn mình sẽ không trở thành một nguyên chủ thứ hai.

Mọi người dường như hoàn toàn tin tưởng vào nhìn nhận đạo đức của bản thân, nhưng trên đời này, ngoại trừ sống chết là chuyện đã định sẵn, căn bản không có chuyện gì không thể thay đổi.

Khi Nguyễn Hạ ra khỏi spa đã gần 6 giờ, cô vội vàng lái xe vào bãi đỗ xe của Tống thị. Nguyễn Hạ không định lên lầu tìm Tống Đình Thâm, vậy nên cô trực tiếp gọi điện thoại cho anh, anh nhấc máy rất nhanh, “Cô đến đâu rồi? Tôi còn khoảng chừng mười phút nữa mới xong việc.” 

Nguyễn Hạ trả lời, “Được, tôi chờ anh ở bãi đỗ xe.”

“Được.”

Sau khi cúp máy, Nguyễn Hạ lấy cái gương cầm tay ra soi, không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, cô cảm thấy sau khi chăm sóc da tại spa xong, làn da đã căng mọng hơn rất nhiều, thậm chí như thể sẽ véo ra được nước.

Bản thân cô chính là người tôn sùng sắc đẹp, đối mặt với một khuôn mặt như vậy, dù có soi gương cả ngày cũng không chán, mãi cho tới lúc Tống Đình Thâm mở cửa ghế phụ ra, Nguyễn Hạ suýt nữa bị dọa chết khiếp, “Anh đến lúc nào vậy? Làm tôi sợ muốn chết.”

Tống Đình Thâm bình tĩnh thắt dây an toàn, thật ra anh đã đứng ở ngoài một lúc, nhưng thấy cô dường như vẫn chưa nhìn thấy mình, không còn cách nào khác, anh chỉ có thể trực tiếp mở cửa ngồi vào. 

Là con gái đều thích soi gương, hay là chỉ có cô là khá thích làm vậy?

“Tôi đã nhìn cô soi gương nửa ngày rồi.” Anh trả lời. 

Nguyễn Hạ thoải mái hài lòng nói, “Tôi vừa đi dưỡng da về, cảm thấy làn da đã đẹp hơn nhiều nha...” Có lẽ là vì quan hệ của họ hiện giờ đã thân hơn so với trước kia một chút, cô cũng nói nhiều hơn mấy câu, “Tôi thấy ở đó còn có chăm sóc da cho nam, lần sau anh có thời gian cũng đi trải nghiệm chút đi, thật đấy, cảm giác cả người đều khoan khoái.”

Tống Đình Thâm: “…”

Cũng may Nguyễn Hạ không tiếp tục nói về chuyện này, cô khởi động xe, chậm rãi rời khỏi bãi đỗ. 

Bây giờ đang là giờ cao điểm tan làm, từ Tống thị đến nhà ba mẹ Nguyễn, tính cả thời gian kẹt xe thì sẽ trên dưới bốn mươi phút, Tống Đình Thâm gần đây đã “thân thiện” hơn trước khá nhiều, ít nhất anh sẽ chủ động tìm chuyện để nói với Nguyễn Hạ, ví như lúc này, “Tôi thấy gần đây em rất ít khi ra ngoài đi chơi với bạn, đã xảy ra mâu thuẫn gì với họ sao?”

Nguyễn Hạ nói đùa một câu, “Bây giờ tôi đang muốn làm lại cuộc đời nha.”

Thật ra cô cũng muốn đi chơi, nhưng mà những bạn bè plastic kia của nguyên chủ với cô lại giống những người xa lạ, hơn nữa cô lại chưa từng tiếp xúc với những trường hợp như thế, cho dù bây giờ thân phận đã thay đổi, cô vẫn quyết định chọn một cách sống theo cô là an toàn.

“Làm lại cuộc đời?” Tống Đình Thâm nghiền ngẫm bốn chữ này, không nhịn được bật cười. 

Nhưng mà nói thật thì anh thích Nguyễn Hạ của hiện tại hơn. 

Dù sao đối với gia đình, đối với Vượng Tử mà nói, sự thay đổi của cô là một chuyện tốt.

Thậm chí vì sao cô lại thay đổi, bây giờ anh đã không còn quá tò mò như trước nữa, cho dù thế nào, hết thảy đều hướng về một con đường tốt đẹp, như vậy đã đủ rồi. 

Mặc dù đã là giờ tan tầm nhưng mặt trời vẫn chưa lặn hoàn toàn, ánh nắng vẫn còn hơi chói mắt, Tống Đình Thâm mở tấm che nắng xuống, đúng lúc nhìn thấy ảnh chụp kẹp trên đó, đó là ảnh chụp lúc Nguyễn Hạ và Vượng Tử cùng nhau ăn kem ốc quế, sau đó cô còn cố ý mua một cái máy có thể in ảnh trong điện thoại ra, vừa hay có thể in tấm ảnh này rồi dán trên xe, cảm giác tràn ngập yêu thương. 

Kích thước của tấm ảnh không lớn, giống như ảnh polaroid vậy. 

Tống Đình Thâm gỡ bức ảnh kia xuống, nhìn một lúc, nói, “Cho tôi bức ảnh này nhé.”

Nguyễn Hạ đưa mắt nhìn sang, cũng không quá để ý, nói, “À, được thôi, anh cứ lấy đi, dù sao tôi cũng còn.”

Cô vừa mới nói xong Tống Đình Thâm lập tức lấy ví tiền trong túi ra, trực tiếp kẹp tấm ảnh vào ô để ảnh trong ví. 

Nguyễn Hạ “...”

Sao cô lại cảm thấy, dù chỉ là một hành động rất nhỏ thế này, nhưng lúc anh làm thế lại khiến cô có cảm giác rất mập mờ nhỉ?

Để ảnh chụp trong ví tiền, ừm, chuyện này… hình như sẽ làm người ta nghĩ nhiều. 

Dù sao trên ảnh không phải chỉ có một người là cô, dù sao thì cô cảm thấy Tống Đình Thâm chỉ đang muốn giữ ảnh của Vượng Tử mà thôi, chẳng qua ảnh chụp vô tình có cả cô mà thôi…

Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, Tống Đình Thâm nghiêng đầu nhìn Nguyễn Hạ một chút. 

Anh vẫn luôn biết cô rất xinh đẹp, chỉ là suốt mấy năm qua, gương mặt này đã nhìn thành quen, hôm nay không biết có phải vì trong tâm tình của anh có thay đổi hay không, nhìn thấy góc nghiêng của cô, anh rất muốn lấy điện thoại chụp lại. 

Mọi người đều nói Tống phu nhân rất đẹp, vậy thì, bắt đầu từ bây giờ, biết thưởng thức vẻ đẹp của cô, hẳn là một cách tôn trọng đối tượng xem mắt nhỉ?

Anh chăm chú nhìn, tất nhiên Nguyễn Hạ cũng cảm nhận được, trong lòng cô bắt đầu khẩn trương, cô cảm thấy hôm nay Tống Đình Thâm hình như có chút không đúng. 

Trước kia lúc anh nhìn cô tuyệt đối không vượt quá năm giây, cho dù cô trang điểm đẹp thế nào đi nữa, ánh mắt của anh cũng rất tĩnh lặng, khiến người khác phải nghi ngờ không biết mắt của anh có vấn đề gì không, nhưng mà hôm nay…

Trong lòng Nguyễn Hạ đã không yên, lúc này lại kẹt xe, còn gặp phải chủ xe không biết điều muốn chuyển làn, nếu không có Tống Đình Thâm ngồi bên cạnh, cô thật sự muốn mắng người. 

Tống Đình Thâm nhìn Nguyễn Hạ, thấy vẻ mặt cô không vui liền nói, “Nếu trong lòng bực bội thì cô cứ đâm chiếc xe đó đi, muốn chuyển làn còn làm đường tắc hơn, lúc cảnh sát giao thông đến chủ xe đó sẽ chịu hết trách nhiệm.”

Nguyễn Hạ “... Anh từng đâm xe người ta rồi?”

Nguyễn Hạ cảm thấy một người thành thục ổn trọng như Tống Đình Thâm nói ra những lời này, thật làm người ta không dám tin.

Tống Đình Thâm thản nhiên gật đầu, “Những lúc tôi không vội thường sẽ đều tài xế đâm vào.”

Không thể ngờ Tống Đình Thâm lại làm những chuyện như thế. 

Trên người anh hoàn toàn không phát ra một chút cảm xúc nguy hiểm nào, thậm chí sống với nhau một thời gian rồi, Nguyễn Hạ trước giờ còn chưa thấy anh nổi giận.

Ngoại trừ lúc ở cạnh Vượng Tử, Tống Đình Thâm luôn luôn điềm nhiên bình tĩnh, tựa như không có bất kỳ chuyện gì có thể tác động đến cảm xúc của anh.

“Muốn đâm không?” Tống Đình Thâm hỏi cô. 

Nguyễn Hạ tỏ vẻ bản thân không có gan này, lắc lắc đầu,”Ba mẹ và Vượng Tử còn đang chờ chúng ta về ăn cơm.”

Mặc dù mỗi lần gặp phải trường hợp khiến tình trạng kẹt xe càng nghiêm trọng thế này Nguyễn Hạ đã rất nhiều lần muốn đâm xe, nhưng lần nào cô cũng nghĩ lại rồi thôi. Đôi khi lướt vòng bạn bè nhìn thấy có người dứt khoát đâm luôn, cô cũng cảm thấy rất sảng khoái, phải dùng cách đó mới khiến những người không tuân thủ luật giao thông nhận một bài học nhớ đời. 

Nguyễn Hạ nghiêng đầu đánh giá Tống Đình Thâm một chốc, thầm nghĩ, thật ra người này không phải là một người không biết tức giận. 

Có lẽ khi anh thật sự nổi giận, càng sẽ yên tĩnh không giông không gió, nhưng càng tĩnh lặng yên bình sẽ càng làm người khác khó lòng ứng phó. 

Nếu vậy xem ra anh đối với nguyên chủ đã đặc biệt bao dung rồi. 

Nhưng mà cô phát hiện ra một vấn đề, vì sao Tống Đình Thâm lại nói những lời thế này với mình? Dựa theo hiểu biết của cô về anh, những lời anh nói với cô lúc nãy, trước đây Tống Đình Thâm tuyệt đối sẽ không kêu cô cứ đâm xe người ta đi.

Hành động của anh lúc này có phải cũng được gọi là OOC không?

Hình tượng lạnh lùng, khoan thai, điềm tĩnh đâu mất rồi…

🌸

Ba mẹ Nguyễn vẫn đang gói sủi cảo, Vượng Tử là một tiểu ma vương nghịch ngợm, không biết đã làm hỏng bao nhiêu vỏ bánh sủi cảo rồi, bé còn muốn lấy cái bánh bao nhỏ (màn thầu) của mình đi làm nhân sủi cảo, đứa nhỏ này đã không còn là nghịch ngợm đơn thuần nữa rồi, thật sự hết cách với nhóc con. Ba Nguyễn đành xuống dưới lầu, dùng bánh kem lạnh để hối lộ cháu gái nhà đó, nhờ bé đến chơi với Vượng Tử, như vậy hai người họ mới đỡ lo lắng, dùng tốc độ nhanh nhất để gói sủi cảo, tiện thể còn có thể làm thêm vài món ăn và một nồi canh.

Cháu gái nhà dưới lầu tên là Đóa Đóa, tuổi tác tương đương với Vượng Tử, xinh xắn đáng yêu, hai đứa nhỏ nằm bò trên thảm lót ở phòng khách vừa chơi đồ chơi ăn bánh kem, cực kì vui vẻ, lập tức quên mất chạy xuống phòng bếp giở trò nghịch ngợm. Vượng Tử có bạn chơi với mình, cũng vứt câu chuyện sủi cảo nhân màn thầu Vượng Tử ra sau đầu. 

Hai đứa nhỏ một bên chơi món này, quay sang bên kia lại nghịch thứ khác.

“Ma kính ma kính, nói cho ta biết, ai là người xinh đẹp nhất thế gian?” Đóa Đóa đối diện Vượng Tử, nghiêm túc đặt câu hỏi.

Dưới sự nài nỉ không tha của Đóa Đóa, Vượng Tử chỉ có thể miễn cưỡng chơi trò ‘ma kính ma kính’ với cô bé, mặc dù nhóc cảm thấy trò chơi này vô cùng nhàm chán, nhưng cô giáo đã dặn, phải biết nhường nhịn bạn nữ, nếu Đóa Đóa đã thích chơi trò này vậy thì cứ chơi thôi.

Vượng Tử suy tư, trả lời, “Mẹ của ta là người xinh đẹp nhất thế gian.”

Đóa Đóa sửa lời nhóc, “Không phải, cậu không thể trả lời như vậy, cậu phải trả lời Đóa Đóa là người xinh đẹp nhất thế gian.”

“Được rồi.”

“Ma kính ma kính, nói cho ta biết, ai là người xinh đẹp nhất thế gian?” Đóa Đóa hỏi lại lần nữa. 

Trên mặt Vượng Tử ra chiều khó xử, bé nói, “... Mẹ của ta là người xinh đẹp nhất thế gian. Đóa Đóa, xin lỗi cậu, tớ không thể nói dối được, cậu thật sự không xinh đẹp bằng mẹ của tớ.”

Đóa Đóa giận tới mức bùng nổ, cô bé đứng dậy để lại một câu “Tôi không chơi với cậu nữa.” sau đó lập tức chạy ra ngoài, quay về nhà mình.

Khi Nguyễn Hạ và Tống Đình Thâm về đến nhà, Vượng Tử đang ngồi xem TV trên sofa, vẻ mặt cực kỳ oan uổng.

“Sao vậy? Sao con ỉu xìu như thế này?” Nguyễn Hạ bế bé lên hỏi. 

Vượng Tử mang chuyện vừa rồi kể cho Nguyễn Hạ và Tống Đình Thâm nghe, sau khi nói xong còn hỏi thêm một câu, “Mẹ này, sao các bạn nữ đều không muốn nghe lời thật lòng vậy!”

Trong lòng Nguyễn Hạ đã toàn là pháo hoa, tất nhiên không để ý để trả lời câu hỏi này, cô nâng mặt Vượng Tử, hôn xuống mấy cái, không biết đã vui đến mức nào.

Tống Đình Thâm nhìn con trai nhà mình và Nguyễn Hạ, như có điều suy nghĩ, anh nói thầm, hình như anh đã biết ngoài việc mua nhà mua xe ra thì có cách gì làm cô vui rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com