ZingTruyen.Info

Hoan Edit Xuyen Thanh Me Cua Nhan Vat Phan Dien Lam Mieu Mieu

Buổi sáng Nguyễn Hạ tự lái xe đi, sau khi nhận được điện thoại của mẹ Nguyễn cô liền gọi cho Tống Đình Thâm, đầu bên kia nhận máy rất nhanh.

“Mẹ tôi nói hôm nay làm một bữa cơm bù sinh nhật của anh, thế này đi, lát nữa tôi xong việc sẽ đến một spa nào đó gần công ty anh để dưỡng da, khi nào anh làm việc xong thì gọi điện cho tôi, tôi lái xe đến đón anh, chúng ta không cần phải đi hai xe, anh thấy được không?”

Sáng nay Tống Đình Thâm lái xe đi làm, chiều nay lại đến nhà ba mẹ Nguyễn ăn cơm, nếu đi hai chiếc xe thì hơi lãng phí, vừa hay cô muốn đến spa ở gần Tống thị để dưỡng da, tiện đường có thể đón anh luôn.

Mặc dù bây giờ Nguyễn Hạ đã là một tiểu phú bà nhàn nhã nhiều tiền, nhưng sâu bên trong cô vẫn không thể sửa... Vẫn muốn tiết kiệm chút tiền xăng xe, hai ngày trước giá xăng lại tăng ba đồng! Đúng là muốn cướp tiền của người ta mà! 

Tống Đình Thâm không có ý kiến gì, anh nói, “Vậy phiền cô đến đón tôi rồi.”

Quan hệ của hai người bây giờ so với lúc Nguyễn Hạ vừa mới xuyên qua đã tốt hơn một chút xíu, có điều Tống Đình Thâm giao tiếp với cô vẫn rất khách sáo và nghiêm chỉnh, có lẽ là do tính cách anh vốn như vậy.

“Được, vậy tôi không phiền anh làm việc nữa, tạm biệt.”

Cuộc điện thoại này của hai người không hề nhắc đến anh chàng Đoàn Trì trẻ tuổi đã mắc bệnh ảo tưởng. 

Với Tống Đình Thâm mà nói, tuy rằng lúc ấy anh rất bực bội, nhưng cũng không đến mức ghi hận trong lòng. 

Mà với Nguyễn Hạ, chuyện này cũng không phải chuyện vẻ vang gì, cô ngại nhắc đến, có một số lời nói nếu có thể tránh thì cứ tránh, cứ mãi giải thích ngược lại sẽ khiến cả hai cũng xấu hổ.

Thế giới của người trưởng thành phần nhiều đều là vậy, nếu gặp phải chuyện không hay ho gì thì cứ để cho nó bay theo gió thôi.

Sau khi gác máy, Tống Đình Thâm lại có hơi buồn cười, nghĩ kỹ lại thì đây vẫn là lần đầu tiên trong đời có một cô gái đến đón anh tan làm mà không phải vì công việc, hơn nữa cách nói chuyện của cô ấy còn rất ý vị, cứ như đã xem anh giống Vượng Tử vậy.

Thế là Tống Đình Thâm lấy điện thoại bàn gọi cho lái xe của mình, bảo anh ấy tan làm trước, không cần phải chờ anh, sáng mai mới đưa anh đến công ty. 

Vào lúc Tống Đình Thâm chuẩn bị quay lại tập trung làm việc, điện thoại cá nhân của anh lại vang lên.

Lần này người gọi là bạn tốt Lê Viễn Hàng.

“Tôi xem lịch mới nhớ hôm qua là sinh nhật của cậu, lão Tống, cậu không giận đấy chứ?” Giọng Lê Viễn Hàng từ bên kia truyền đến. 

Tống Đình Thâm hơi dừng rồi mới đáp, “Cậu còn nhớ là được rồi.”

“Hôm qua có tổ chức không? Hay thế này, hôm nay để tôi mời khách, gọi thêm nhóm lão tam sang cùng nhau uống rượu, xem như là chúc mừng sinh nhật cậu.”

Bạn bè thời đại học, nếu có thể nói chuyện hợp nhau, thậm chí có thể duy trì qua lại cả đời. Tống Đình Thâm vốn không giỏi giao tiếp, nhưng người có thể thật sự xem là bạn thân cũng chỉ có mấy người bạn cùng phòng đại học.

Tống Đình Thâm im lặng vài giây rồi trả lời, “Hôm nay thì không được, để hôm khác đi.”

“Mặc dù bây giờ làm sinh nhật quả thật cũng phiền chán, dù sao cũng có nghĩa là đã già thêm một tuổi rồi, nhưng vẫn nên ăn một bữa chúc mừng chứ…..” Lê Viễn Hàng nói, “Công việc làm mãi không xong, tiền sau này kiếm vẫn kịp, dù gì cũng nên hưởng thụ cuộc sống chứ.”

Lê Viễn Hàng là người nói năng dài dòng nhất trong nhóm bọn họ, Tống Đình Thâm thấy anh ấy lại chuẩn bị làm một khóa giáo dục tư tưởng, vội vàng giải thích, “Không phải, hôm nay cha mẹ vợ muốn làm bù sinh nhật cho tôi, buổi tối ba người nhà tôi sẽ ăn cơm ở nhà ba mẹ vợ, thật sự không rút thời gian ra được.”

“Hả? Được thôi. Đúng rồi, cho phép tôi nhiều chuyện một chút, hỏi cậu một câu, hôm qua cậu trải qua thế nào?”

Lúc Tống Đình Thâm trả lời câu hỏi này, giọng điệu của anh trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều, “Không phải vẫn vậy sao, cùng Vượng Tử và mẹ thằng bé đón sinh nhật.”

Mẹ Vượng Tử…

Lê Viễn Hàng nghe xong khó mà tỉnh táo, tuy lần trước Tống Đình Thâm đã dẫn theo Nguyễn Hạ đến tham dự hôn lễ của anh, nhưng mấy năm qua, dù anh không cố ý hỏi thăm cũng biết đôi vợ chồng này tình cảm không mấy mặn nồng, bây giờ tình cảm đã được hâm nóng?

Vừa cùng nhau tham gia hôn lễ, lại cùng nhau đón sinh nhật, người làm bạn thân như Lê Viễn Hàng tất nhiên mong người anh em của mình có một gia đình mỹ mãn, anh vội vàng cười nói, “Nghe không tệ, sau khi kết hôn thì sinh nhật đều sẽ cùng bã xã và con cái ăn mừng mà. Thế này nhé, đợi khi nào cậu rảnh thì mấy người chúng ta lại tụ tập, lúc đó sẽ bù sinh nhật cho cậu.”

Trước khi Tống Đình Thâm cúp máy, anh làm như vô tình nói, “Vừa nãy cậu mới nhớ ra sinh nhật tôi sao? Thế thì lạ thật.”

Lê Viễn Hàng trả lời, “Đúng thế, sao vậy?”

“Cũng không phải chuyện gì lớn.” Tống Đình Thâm dừng một chút, tầm mắt vẫn luôn chăm chú nhìn tấm ảnh chụp được đặt trên bàn làm việc, đó là ảnh của Vượng Tử lúc một tuổi, khi đó nhóc con còn béo hơn bây giờ, cánh tay giống như Michelin* vậy, đặc biệt đáng yêu, “Hôm qua Lê Tĩnh làm một cái bánh kem đưa tôi, tôi còn tưởng là cậu nói cho em ấy nghe. Thôi, cũng không có gì.”

*Michelin: Là biểu tượng của một hãng lốp xe.

Có một số lời, không nên nói thẳng ra. 

Anh tin rằng Lê Viễn Hàng sẽ hiểu ý của mình. 

Nhịp thở của Lê Viễn Hàng như bị gián đoạn, cũng không biết qua bao lâu anh mới thấp giọng trả lời, “Tôi biết rồi.”

Nghe Lê Viễn Hàng trả lời, Tống Đình Thâm đã nhẹ nhõm hơn nhiều, tuy anh cảm thấy Lê Tĩnh không đáng để mình để ý tới, nhưng dù sao ở giữa còn có một Lê Viễn Hàng, tình cảm bạn bè nhiều năm vẫn còn, vậy nên có một số chuyện anh nên đánh tiếng vẫn tốt hơn.

Cho dù bây giờ anh vẫn còn độc thân, không có vợ cũng không có Vượng Tử, anh cũng sẽ không xem trọng Lê Tĩnh. 

Nghĩ đến mặt mũi của Lê Viễn Hàng, có một số lời và một số việc anh không thể làm quá mức, vậy nên chỉ có thể uyển chuyển nói một hai câu với Lê Viễn Hàng, để Lê Viễn Hàng giải quyết, như vậy sẽ tốt hơn, cũng xem như cho Lê Tĩnh mặt mũi. 

Gác điện thoại, Tống Đình Thâm nhanh chóng kết nối nội tuyến, gọi trợ lý Trần vào.

“Tiệc tối hôm nay cậu nhắn phó tổng Trương đi thay tôi, hôm nay tôi bận.” Tống Đình Thâm nói.

Trợ lý Trần gật đầu ghi nhớ, “Vâng ạ.”

Vốn dĩ được gọi vào để dặn dò việc này, xong việc thì trợ lý Trần nên ra ngoài, nhưng mà ông chủ không cho anh đi, anh cũng chỉ có thể đứng trước bàn làm việc chờ tổng giám đốc nhà mình tiếp tục giao việc.

Im lặng một lát, Tống Đình Thâm nhìn cậu trợ lý nhà mình, ngập ngừng mở lời, “Tiểu Trần, tôi nhớ hình như cậu đang quen bạn gái đúng không?”

Trợ lý Trần đợi cả buổi, kết quả lại nhận được một câu hỏi không hề liên quan đến công việc, không khỏi mờ mịt, nhưng dù sao anh cũng là một người trợ lý cực kì chuyên nghiệp, anh nhanh chóng lấy lại tinh thần, trả lời, “Đúng vậy, cô ấy đang làm việc ở thành phố A, có lẽ cuối năm nay sẽ có cơ hội được điều về đây làm việc.”

Tống Đình Thâm gật gật đầu, “Như thế khá tốt, vậy hai người làm sao quen biết nhau?”

Có lẽ nói ra sẽ không ai tin, kinh nghiệm trong chuyện tình cảm của Tống Đình Thâm vô cùng ít ỏi. Thời học sinh anh đã từng nhận được thư tình của người ta, cũng từng được tỏ tình, chỉ là lúc đó anh chỉ muốn liều mạng học tập, có thể thi vào một trường đại học tốt nhất, thay đổi số mệnh nghèo khó của chính mình. Anh không có gia thế tốt, còn nhỏ đã mất cha mẹ, để có thể dựa vào số tiền bồi thường cha mẹ để lại mà kiên trì tới lúc học đại học, đều phải dựa vào ý thức tự chủ mạnh mẽ của bản thân. Anh biết, đối với người khác mà nói, học tập chưa hẳn đã là con đường duy nhất, nhưng với anh mà nói thì đó đúng là con đường duy nhất, chính vì thế, lúc còn đi học, anh không dám có thêm bất kỳ suy nghĩ nào khác.

Sau này khi lên đại học, lúc còn chưa tốt nghiệp anh đã bắt đầu đi làm thêm, trong một lần may mắn đã tìm được cơ hội gây dựng sự nghiệp, con đường này còn vất vả hơn so với học tập, anh càng không dám có chút lơ là nào, bởi vì anh không trả nổi cái giá của thất bại, chuyện này cứ thế mà kéo dài đến lúc năm anh 30 tuổi mới khởi sắc một chút. Khi ấy sự nghiệp của anh đã ổn định, sau đó… anh gặp phải Nguyễn Hạ, rồi lập tức kết hôn sinh con. 

Thật lòng mà nói, đối với tình cảm anh không có chút hiểu biết nào, nếu đây là một trò chơi, vậy anh chắc chắn là tay mơ vừa bước vào thôn tân thủ. 

Trợ lý Trần cũng không ngờ ông chủ lại có hứng thú với chuyện tình cảm của anh, hơi xấu hổ gãi gãi mũi, “Thật ra tôi và bạn gái của mình đi xem mắt mới quen biết nhau.”

“Xem mắt?” Tống Đình Thâm đã từng nghe qua, nhưng anh lại chưa từng trải qua. 

“Nói ra thì ngại... Ban đầu tôi vốn không muốn yêu đương, do cha mẹ tôi quá lo lắng nên đã sắp xếp vài buổi xem mắt cho tôi.” Khi trợ lý Trần nhắc tới bạn gái, trong mắt như có ánh sáng lấp lánh, “Quả thật cô ấy vốn không phải là hình mẫu mà tôi thích, lúc mới tiếp xúc tôi cũng không có suy nghĩ tiến xa hơn với cô ấy, nhưng lại không chịu được thúc giục của ba mẹ, nên đã cam chịu gặp mặt thêm mấy lần, dần dần trò chuyện với nhau cũng đã hiểu nhiều hơn, sau khi hiểu nhau thì bắt đầu thích cô ấy.”

Tống Đình Thâm cười cười, “Lúc đầu không thích, sau này có thể bắt đầu thích sao?”

Trợ lý Trần gật đầu, dường như đã thành công bật máy hát, lúc này anh ấy đã nói nhiều hơn, “Làm gì có nhiều đôi vừa gặp đã yêu như vậy chứ, đa phần đều là sau này tiếp xúc và hiểu nhau thì mới bắt đầu thích.” Anh ấy dừng một chút, lấy can đảm hỏi một câu, “Ngài và phu nhân hẳn là vừa gặp đã yêu nhỉ?”

Tống Đình Thâm sửng sốt, lắc lắc đầu, “Không phải.”

“Vậy chính là lâu ngày sinh tình.” Trên mặt trợ lý Trần hiện vẻ hâm mộ.

Trước giờ Tống Đình Thâm không thích kể việc riêng của bản thân cho người khác nghe, đặc biệt là những việc trong mối quan hệ của anh và Nguyễn Hạ, lúc anh nghe thấy câu này của trợ lý Trần, cũng không lập tức sửa lại.

Mấy ngày nay anh vẫn luôn suy nghĩ đến tình trạng chung sống với Nguyễn Hạ, trước kia cảm thấy sống theo hình thức không can thiệp đời tư của nhau là được, nhưng Vượng Tử càng lúc càng lớn, anh cảm thấy suy nghĩ của bản thân cần phải thay đổi một chút. 

Mà thật ra những lời của trợ lý Trần cũng làm anh hiểu ra, bây giờ anh không chán ghét Nguyễn Hạ, hẳn là Nguyễn Hạ cũng không đến mức ghét bỏ anh, giữa hai người họ tuy rằng không có tình cảm nam nữ, nhưng cũng không có ác cảm với đối phương, có phải cũng khá giống với trạng thái của nam nữ lúc vừa quen biết nhau không?

Giữa hai người còn có Vượng Tử, sau lần nói chuyện trước đó cũng đã xác định trong thời gian ngắn cả hai đều chưa nghĩ đến chuyện ly hôn, nếu đã vậy sao không làm như trợ lý Trần và bạn gái cậu ấy, thử tiếp xúc tìm hiểu một chút?

Nếu không thể vừa gặp đã yêu, vậy cứ đi con đường lâu ngày sinh tình thôi. 

Sau khi điều này được thông suốt, Tống Đình Thâm lập tức cảm thấy dễ dàng hơn nhiều. 

Vậy tạm thời cứ xem Nguyễn Hạ là đối tượng xem mắt đi. 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info