ZingTruyen.Info

Hoan Edit Xuyen Thanh Me Cua Nhan Vat Phan Dien Lam Mieu Mieu

Nguyễn Hạ nghe thấy vậy thì kinh ngạc một hồi, sau đó cô đã hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Vượng Tử. Ngoại trừ rất ít người có khả năng chịu đau vô cùng tốt ra, hầu như người phụ nữ nào khi trải qua quá trình sinh nở đều sẽ phải chịu đựng sự đau đớn cực hình đó, nếu sinh tự nhiên thì càng không cần phải nói, cơn đau giống như gãy mười mấy cái xương sườn vậy. Mặc dù Nguyễn Hạ chưa cảm nhận cơn đau ấy, nhưng chỉ cần dùng đầu gối cũng biết sẽ kinh khủng đến mức độ nào. Thậm chí dù bây giờ đã có phương pháp sinh mổ nhẹ nhàng hơn, nhưng cũng chỉ là không đau vào lúc sinh mà thôi, đến khi sinh xong vẫn phải chịu đau một lần.

Nguyên chủ cũng xem như là một người may mắn, ít nhất trên bụng cô vẫn trắng nõn mịn màng, thậm chí còn khá săn chắc, trên cơ thể cô ấy thật sự không thể nhìn ra chút dấu vết nào của người đã từng sinh con.

Rất nhiều bà mẹ đều phải đối mặt với những thương tổn do quá trình mang thai để lại, trong đó đáng sợ nhất là vết rạn da, dựa vào kĩ thuật hiện nay cũng chỉ có thể làm mờ những vết rạn đó, không thể xóa mất hoàn toàn. Nguyễn Hạ nhớ đến một cô đồng nghiệp của mình, trong quá trình mang thai đã xuất hiện rất nhiều vết rạn, cô vô cùng chán nản, nghe nói khóc lớn một trận ở nhà. 

Cũng không biết nguyên chủ đã phải bỏ ra bao nhiêu tâm tư, tốn bao nhiêu sức lực, nhưng chắc chắn có thể khẳng định một chuyện, để sinh ra Vượng Tử, nhất định nguyên chủ đã phải chịu đựng không ít nỗi đau. 

Để một đứa trẻ được sinh ra, người mẹ tất nhiên phải chịu đau, Nguyễn Hạ lại không ngờ, một đứa bé mới có mấy tuổi như Vượng Tử thế mà đã biết xót mẹ của mình rồi. 

Mặc dù cách một lớp váy ngủ mỏng nhưng cô dường như có thể cảm nhận được sự ấm áp trên môi bé, Nguyễn Hạ đưa tay xoa xoa đầu bé con, giọng nói cũng không tự chủ được mà dịu dàng hơn, “Mẹ không đau mà.”

Đôi mắt to tròn của Vượng Tử long lanh, hỏi Nguyễn Hạ, “Thật hả mẹ?”

“Thật mà.” Nguyễn Hạ kiên nhẫn giải thích, “Chỉ có khi trong bụng mẹ có em bé, bé con lại muốn ra ngoài, lúc đó mới đau.”

Vượng Tử ngẫm nghĩ, “Vậy mẹ không cần phải có em bé đâu, con không muốn mẹ bị đau.”

Nguyễn Hạ không nhịn được bật cười. 

Cô nhất định sẽ không trải qua quá trình mang thai sinh nở khổ sở, vốn dĩ khi cô còn ở thế giới của mình, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý không kết hôn không sinh con, nếu thật sự phải cũng một ai đó bước vào lễ đường, trước hết cô sẽ nói rõ với người nọ, hai người sẽ làm một đôi DINK*

*DINK(s): double/dual income no kids = gấp đôi thu nhập, không trẻ con

Sinh một đứa con không phải như mua cải trắng, thời buổi này cho dù muốn nuôi dưỡng thú cưng cũng phải kiên trì có trách nhiệm đến cùng, đừng nói là một đứa nhỏ. 

Cô không đủ tự tin để có thể nuôi dạy một sinh mệnh.

“Được.” Nguyễn Hạ lập tức đồng ý với bé, “Mẹ chỉ cần một mình bé cưng là Vượng Tử thì đủ rồi.”

Vượng Tử có hơi xấu hổ, bé con ôm eo Nguyễn Hạ thân thiết dụi vào người cô.

Bé rất thích mẹ nói như thế, rất thích mẹ gọi bé là bé cưng. 

Hai mẹ con ôm nhau một hồi, đến khi Vượng Tử đùa nghịch vui vẻ rồi uống xong sữa bò, cơn buồn ngủ cũng đã ập tới, lúc này Nguyễn Hạ mới có thời gian suy nghĩ đến những chuyện khác, tựa như nụ hôn lệch chúc ngủ ngon lúc nãy. 

Cô thật sự không phải là một người từng trải, khám phá hết thú vui thế gian, không chút tạp niệm, ngày ngày đối mặt với một người đàn ông cực phẩm như Tống Đình Thâm, có trời mới biết Nguyễn Hạ phải tốn bao nhiêu sức lực mới có thể ngăn được ý nghĩ “nhúng chàm” anh. 

Như khi nãy anh đến gần cô, vào lúc hơi khom lưng xuống, nói tim Nguyễn Hạ đã sắp nhảy ra ngoài cũng không khoa trương chút nào. 

Thử hỏi có người con gái nào khi gặp tình cảnh đó mà không tự động nhắm mắt lại không? Có bao nhiêu người có thể chống cự được sự mê hoặc này đây?

Cũng may Tống Đình Thâm là người quân tử, anh không thật sự hôn cô mà chỉ tìm một góc độ có thể lừa gạt Vượng Tử chân ngắn. 

... Được rồi, thật lòng mà nói, vào một giây lúc đó, trong lòng cô đã có chút thất vọng và tiếc nuối. 

Nhưng mà lúc này nhớ lại, cô cảm thấy vẫn may, may mà anh có thể giữ bình tĩnh như vậy, nếu không hai người họ trai đơn gái chiếc, là người trưởng thành, lại có danh nghĩa vợ chồng, nếu có xảy ra chuyện gì, cũng chỉ là một suy nghĩ trong chớp mắt. 

Nhưng sau khi chuyện đó xảy ra, thì chính là hết đường cứu chữa, khó nhìn mặt nhau.

Nghĩ thôi đã thấy đau đầu. 

Dựa vào chuyện này, đột nhiên Nguyễn Hạ rất muốn tuyên dương Tống Đình Thâm.

Nếu không có suy tính chuyện ở bên nhau sau này, vậy thì, một bước kia, tốt nhất vẫn đừng nên dễ dàng vượt qua. 

🌸

Nguyễn Hạ trằn trọc cái hôn ngủ ngon kia, Tống Đình Thâm trở về phòng ngủ phụ thật ra cũng không bình tĩnh như những gì mà anh thể hiện ra ngoài. Anh ngồi ở mép giường, trong đầu toàn là dáng vẻ của Nguyễn Hạ, khi anh đến gần cô, mùi hương thoang thoảng dễ chịu trên người Nguyễn Hạ và sắc đỏ dần dần lan ra trên khuôn mặt trắng nõn của cô, tất cả đều in vào suy nghĩ của anh, không vứt ra được. 

Anh vừa khó hiểu, lại vừa có một loại cảm giác không diễn tả được.

Khó hiểu chính là, cho dù vào buổi tối hơn bốn năm trước kia, trên mặt Nguyễn Hạ cũng không xuất hiện biểu cảm như vậy. 

Hiện giờ càng ngày anh đã càng nhìn không thấu Nguyễn Hạ, cũng không thể hiểu nổi trong lòng cô đang tính toán điều gì, trước kia anh không muốn để ý hay quan tâm, mà lúc này cô chậm rãi từng bước “ban phát’ tình thương của người mẹ cho Vượng Tử, anh và cô mới tiếp xúc nhiều với nhau. Chỉ là không biết vì sao, anh không có cách nào liên hệ giữa Nguyễn Hạ hiện tại và Nguyễn Hạ suốt bốn năm qua lại với nhau, cũng chính vì vậy anh mới càng tò mò, rốt cuộc không biết trong khoảng thời gian anh ở thành phố A, có chuyện gì đã xảy ra với Nguyễn Hạ.

Chẳng qua tò mò thì tò mò, cô chưa nói, anh cũng không muốn đi hỏi, thậm chí còn có chút “tâm tư”, Tống Đình Thâm không muốn phá vỡ sự cân bằng ấm áp hiện giờ, anh sợ một khi mình đã hỏi ra, Nguyễn Hạ sẽ lần nữa trở thành cô của trước đây.

Ở một phòng ngủ khác, Nguyễn Hạ có thói quen uống một ly sữa bò ấm trước khi đi ngủ, tầm mười giờ, cô xuống giường ra khỏi phòng ngủ, lúc đi đến đầu cầu thang, Nguyễn Hạ phát hiện dưới lầu lại có ánh sáng hắt lên.

Hôm nay dì giúp việc không ở đây, hệ thống an ninh của chỗ này làm việc cũng rất tốt, vậy thì lúc này người ở dưới lầu chỉ có thể là Tống Đình Thâm.

Sao anh còn chưa ngủ?

Nguyễn Hạ sợ mình bỗng dưng xuất hiện sẽ làm anh giật mình, vậy nên lúc đi xuống lầu, bước chân không khỏi tăng mạnh lên. Một lúc sau, nhìn thấy đèn trong phòng bếp vẫn chưa tắt, cô lại đi thêm mấy bước, nhìn thấy Tống Đình Thâm không biết đang làm có gì, Nguyễn Hạ đi qua đó, hỏi thăm, “Anh đang làm gì thế?”

Tống Đình Thâm đã nghe thấy tiếng bước chân từ xa, lúc anh xoay người lại, trên mặt có hơi ngại ngùng, trong tay anh còn đang cầm một nắm rau xanh, trông thật sự rất buồn cười. 

Tuy anh không trả lời nhưng Nguyễn Hạ nhìn thấy “hiện trường” như vậy thì lập tức biết anh đang làm gì, cô khó tin hỏi, “Anh đang nấu đồ ăn sao? Bữa tối ăn không no ư?”

Bữa tối hôm nay đã ăn không ít mà, vừa bánh kem lại thêm bữa ăn tối….. quan trọng là sau khi ăn xong bữa tối, anh và Vượng Tử còn đồng lòng giải quyết một ly sinh tố xoài. 

Không lẽ Tống Đình Thâm là “dạ dày không đáy” trong truyền thuyết sao?

Nhưng sao trước kia chưa từng thấy anh ấy xuống lầu làm đồ ăn khuya nhỉ?

Dì giúp việc cũng chưa từng nhắc tới chuyện này.

Tống Đình Thâm im lặng một lát rồi nói, “Nhà tôi không có thói quen chúc mừng sinh nhật bằng bánh kem, trước giờ đều là ăn mì trường thọ.”

Lúc bố mẹ còn sống, mỗi năm đến sinh nhật của anh, mẹ anh đều sẽ làm cho anh một tô mì trường thọ thơm phức, bà ấy sẽ chăm chú nhìn anh, đến khi anh ăn xong tô mì đó mới thôi.

Sau này khi bố mẹ qua đời, anh ở nhờ nhà của thân thích, cũng chẳng còn ai nhớ đến sinh nhật của anh nữa, lúc đó anh ở kí túc xá của trường, Tống Đình Thâm sẽ đến nhà ăn mua một tô mì sợi, xem như đó là mì trường thọ. Mấy năm nay sự nghiệp của anh càng làm càng lớn, nhưng vào ngày sinh nhật, anh vẫn luôn có thói quen nhân lúc mình rảnh rỗi, tự làm một tô mì, cho dù không đói bụng đi nữa, Tống Đình Thâm cũng sẽ nhớ lời mẹ mình dặn, ăn  hết toàn bộ tô mì. 

Khi Tống Đình Thâm còn nhỏ không hiểu được tấm lòng của mẹ mình, đến sau khi anh làm bố rồi mới mơ hồ hiểu được mấy phần hàm nghĩa trong đó, kỳ thật mà nói, người làm cha mẹ không có mong muốn cao xa gì, chỉ hy vọng con của mình có thể bình an khỏe mạnh đến già, vậy là đủ rồi. 

Nguyễn Hạ nghe vậy mím môi.

Mặc dù trong cốt truyện của tiểu thuyết không có dùng bao nhiêu câu chữ để miêu tả Tống Đình Thâm, nhưng anh từ nhỏ đã chịu tang cha mẹ là sự thật, anh chỉ nói một câu ngắn ngủi như thế, Nguyễn Hạ lại có thể cảm nhận được những năm tháng gian khổ của anh.

Trước kia cô cảm thấy bản thân chính là một đứa nhỏ đáng thương, từ bé đã do ông bà nội nuôi dạy, sau khi trở về bên cạnh ba mẹ mình, Nguyễn Hạ lại như một người ngoài cuộc, nhưng dù thế nào đi nữa, đó cũng là cha mẹ ruột của Nguyễn Hạ, cho dù có xa cách, cô cũng chưa từng phải chịu cảm giác chua xót của ăn nhờ ở đậu, ngày sinh nhật cô, bố mẹ cũng luôn nhớ rõ, họ sẽ làm một bàn đồ ăn cô thích cho cô, mẹ cô sẽ mua một cái bánh kem, bố cũng sẽ thực hiện một nguyện vọng của cô, mua quà sinh nhật tặng cô. 

So với Tống Đình Thâm, cô không được xem là một người đáng thương. 

Một người đàn ông giống như Tống Đình Thâm, không có gì nghi ngờ, đối với đa số phụ nữ mà nói, anh là một hấp dẫn trí mạng.

Anh có một tuổi thơ không được xem là hạnh phúc, vào lúc thiếu thời, ở trong hoàn cảnh như vậy, Tống Đình Thâm lại có thể mở một đường máu trên thương trường, hoàn toàn dựa vào năng lực của bản thân để thay đổi số mệnh. Cho nên trên người anh có mị lực và khí chất mà những chàng trai trẻ tuổi không có, cũng có sức hấp dẫn mà những người đàn ông cùng độ tuổi lại được ông trời ưu ái không có. 

 Nguyễn Hạ đi tới trước mặt Tống Đình Thâm, cô mỉm cười nhìn anh, “Mì trường thọ sao có thể để thọ tinh tự làm được, để tôi đi, tuy là khả năng nấu ăn của tôi không được cho lắm, nhưng mà nếu mì sợi cũng không quá tệ.”

Phòng bếp rất rộng, Nguyễn Hạ lần lượt lấy trứng gà, thịt chuẩn bị cho bữa trưa ngày mai từ trong tủ lạnh ra, sau đó đun sôi nước trong nồi, cho một phần mì sợi vào. 

Nấu mì sợi quả thật rất đơn giản, nhất là trong hoàn cảnh nguyên liệu nấu ăn vô cùng phong phú, Nguyễn Hạ cắt ba bốn lát thịt thả vào nồi, nước dùng lập tức bắt mắt hơn, cô nghiêng đầu hỏi Tống Đình Thâm, “Anh có thích ăn trứng lòng đào không?”

Tống Đình Thâm ngơ ngác trả lời: “…Cũng được.” 

Cô đập trứng gà vào nồi, sau đó lại nhanh tay bỏ thêm rau xanh vào, trừ nêm một ít muối và nước tương, Nguyễn Hạ không cho thêm gia vị gì nữa. 

Chỉ qua một lát, một tô mì trường thọ thoạt nhìn không tệ đã làm xong. 

“Mùi vị chắc vẫn ổn, anh ăn thử xem.” Nguyễn Hạ ngồi đối diện Tống Đình Thâm, cười tủm tỉm được muỗng đũa cho anh, “Thật ra mì trường thọ chính thống trong tô chỉ có một sợi mì dài, có điều bây giờ đã trễ rồi, trong nhà lại không có, tôi cũng không biết cán bột, anh ăn tạm cái này vậy.”

Tống Đình Thâm nhìn cô một hồi, anh nhận lấy muỗng đũa trong tay cô, im lặng một hồi, anh mới thấp giọng nói, “Cảm ơn cô.”

Nguyễn Hạ cười nói, “Cảm ơn gì chứ, người hy vọng anh có thể trường thọ nhất chính là tôi đó.”

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info