ZingTruyen.Com

[Hoàn - Edit] XUYÊN THÀNH MẸ CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN - Lâm Miêu Miêu

🌋Chương 30

Sharonnn2010

Tuy rằng Nguyễn Hạ biết hôm nay là sinh nhật của Tống Đình Thâm, nhưng anh đã không chủ động nhắc đến, thời gian lại gấp gáp như vậy, thế là cô quyết định không chuẩn bị quà.

Dù sao trong thế giới của người trưởng thành, mừng sinh nhật cũng không phải là chuyện quan trọng gì, cùng nhau ăn một bữa cơm xem như chúc mừng là được.

Mặc dù nói vậy nhưng Nguyễn Hạ vẫn cố hết sức ăn mặc cho Vượng Tử thành một bé trai đáng yêu, nhóc con này rất có chủ kiến với việc ăn mặc của mình, muốn mặc quần áo thế nào, mang giày dép ra sao, bé con đều tự mình lựa chọn từng món một, không để người khác can thiệp, dù là Nguyễn Hạ cũng chỉ có thể cho ý kiến mà thôi. Không những thế, trước khi ra ngoài bé con còn phải mang kính râm, làm một tiểu soái ca chín chắn. 

Hai mẹ con đều mang kính râm, ưỡn ngực thẳng lưng đi về hướng gara, người khác không biết còn nghĩ mẹ con nhà này đang đi thảm đỏ. 

Giáo viên người nước ngoài của Nguyễn Hạ rất thích Vượng Tử, mà Vượng Tử cũng không phụ cái danh “con trai của tổng tài”, không lộ chút sợ sệt, tuy rằng bé con chỉ mới vừa đi nhà trẻ một năm, nhưng tiếng Anh giao tiếp thì vẫn có thể dùng, chỉ giao lưu với giáo viên ngoại quốc có một buổi sáng đã học được không ít. 

“Để khen thưởng con ở trước mặt bạn bè quốc tế phát huy rất tốt, mẹ sẽ thưởng cho con một cây kem ốc quế.” Nguyễn Hạ mua hai cái kem ốc quế, dưới ánh mắt mong đợi của Vượng Tử, chia cho bé một cây. 

Vượng Tử hoan hô một tiếng, đôi tay mũm mĩm cầm lấy cái kem, liếm một cái, trên mặt ngập tràn dáng vẻ thỏa mãn. 

Hai mẹ con đều là người cuồng chụp ảnh, mang kính râm, tay cầm kem ốc quế, mặt hướng về camera điện thoại liên tiếp ‘tách, tách’ chụp ảnh, tuy nói là với giá trị nhan sắc của Nguyễn Hạ và Vượng Tử thì không cần chỉnh sửa, nhưng cô vẫn dùng thêm filter.

Thật ra chỉ cần người nào có lòng để ý, nhất định sẽ phát hiện ra phong cách update vòng bạn bè của Nguyễn Hạ đã thay đổi rất lớn. 

Lúc trước ‘cô’ đều sẽ post những chuyến du lịch và cuộc sống chơi bời sang chảnh, bây giờ mặc dù tần suất post bài trên vòng bạn bè không thường xuyên, nhưng có thể cảm giác được cuộc sống vàng son năm nào đã chậm rãi biến thành ngày tháng an nhãn tốt đẹp…

Bây giờ cô sẽ update đồ ngọt do bản thân làm, hoặc là ảnh của Vượng Tử. 

Mấy người bạn plastic trước đây của nguyên chủ vẫn thường bình luận mấy câu như:

“Đây là bản photocopy à?”

“Bị trộm tài khoản hả?”

“Này cậu bị đoạt xá à?”

Nguyễn Hạ cũng không để trong lòng, vòng bạn bè không phải chính là nơi để chia sẻ cuộc sống của bản thân sao?

Tống Đình Thâm vừa tham gia một cuộc họp xong, trong lúc có chút thời gian nghỉ giữa giờ, anh tiện tay lướt vòng bạn bè trên wechat, chính anh cũng không phát hiện ra, bây giờ mình đã có thói quen đến trang cá nhân của Nguyễn Hạ xem cô có đăng bài mới hay không, lúc xem những bức ảnh mà cô đăng, có khi còn tiện tay lưu một số bức ảnh lại. 

Tất nhiên cũng thuận tay nhấn like. 

“Tổng giám đốc Tống.” Trợ lý Trần gõ cửa, nghe được tiếng đáp lại của Tống Đình Thâm mới đẩy cửa đi vào, “Có một vị khách họ Đoàn đến tìm, đây là danh thiếp của anh ta.”
 
“Họ Đoàn?” Tống Đình Thâm nhận tấm danh thiếp, nhìn tên công ty, có hơi nghi hoặc, Đoàn thị là một công ty lâu đời, bản thân là một xí nghiệp gia đình, nhưng vì không tập trung kinh doanh, hơn nữa nội bộ có mâu thuẫn, từ mười năm trước đã bắt đầu rơi xuống bên kia sườn đồi, cũng may là vẫn còn mấy cái khách sạn gia đình chống đỡ, nếu không gần như khó có thể duy trì được hoạt động của công ty. 

Lĩnh vực kinh doanh của Tống thị cũng không có giao thoa gì với Đoàn thị, bình thường không có giao thiệp làm ăn với nhau, vị Đoàn tổng này tìm anh làm gì? Bàn chuyện làm ăn ư?

Hổ có già vẫn là hổ, dù gì thì Đoàn thị vẫn là một công ty lâu đời, Tống Đình Thâm không thể không nể mặt mũi người ta, suy nghĩ một lúc, anh nói, “Tôi sẽ đến phòng khách ngay.”
 
Đoàn Trì ngồi trong phòng khách, đánh giá xung quanh, suốt hơn một tháng này, anh đã dò hỏi rất rõ về Nguyễn Hạ, tuy rằng từ lúc quen biết cô thì anh đã biết cô là người có chồng có con, nhưng anh lại không ngờ chồng cô là Tống Đình Thâm. 

Mặc dù anh ta không thích quan tâm chuyện thương trường, lại không quá hiểu biết giới làm ăn, nhưng cũng nghe đến vị Tống Đình Thâm này, anh ấy được xem là một truyền kỳ trong giới, không có bối cảnh, gầy dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng mà có được thành tựu như hôm nay, cho dù tìm khắp vòng này, chỉ e là sẽ không có người thứ hai, quan trọng nhất chính là Tống Đình Thâm tuổi tác còn rất trẻ, điều này đồng nghĩa với việc đỉnh cao của Tống thị vẫn còn chưa đến, đây là một người rất có năng lực cũng rất có thủ đoạn. Nhưng Đoàn Trì tin rằng bản thân mình sẽ không bại trong tay anh ta.

Đoàn Trì vốn định trực tiếp tìm Nguyễn Hạ, nhưng lại cảm thấy tác phong như thế quá giống tiểu nhân, cũng không xứng làm đàn ông, nếu thật sự là đàn ông thì nên tìm Tống Đình Thâm. 

Chẳng lẽ lại đi bức ép Nguyễn Hạ, khiến Nguyễn Hạ phải đối diện với đủ thứ vấn đề ư?

Là một người đàn ông, hẳn phải bảo vệ người phụ nữ mình thích ở sau lưng mới đúng. 

Lúc Đoàn Trì đang âm thầm cổ vũ cho chính mình, Tống Đình Thâm đã đi vào, anh thuận tay đóng cửa phòng khách lại.

Tống Đình Thâm không ngờ vị Đoàn tổng này nhìn qua lại trẻ tuổi như vậy, thoạt nhìn có vẻ tính tình trẻ con còn chưa giấu hết, giống như một sinh viên vừa tốt nghiệp không lâu, anh đi tới trước mặt Đoàn Trì, đưa tay, “Xin chào Đoàn tổng, tôi là Tống Đình Thâm.”

Mặc dù người trước mặt nhìn trẻ tuổi, nhưng Tống Đình Thâm sẽ không xem nhẹ anh ta, có thể ngồi vào vị trí này, tất nhiên ra có điểm hơn người, dù là vì gia thế hay là vì năng lực, đều không thể khinh thường. Huống hồ anh đã từng ở độ tuổi này, sao có thể xem nhẹ người trẻ tuổi. 

Đoàn Trì cũng đưa tay, “Xin chào Tống tổng, tôi là Đoàn Trì.”

Hai người họ cũng không có gì va chạm, càng không có mâu thuẫn hay thù oán, chẳng qua chỉ cùng thích một người con gái mà thôi, Đoàn Trì nghĩ. Giữa đàn ông với nhau sẽ không giống mối quan hệ của phụ nữ, mọi người có gì nói đó, thẳng thắn với nhau, đàn ông đều sẽ như thế. 

Tống Đình Thâm ngồi đối diện với Đoàn Trì, ổn trọng hỏi, “Không biết hôm nay Đoàn tổng đến tìm tôi là có việc gì?”

Trong đầu anh lướt qua vài lần, thật sự không thể nhớ ra Tống thị và Đoàn thị có khả năng hợp tác ở mặt nào. 

Bản thân Đoàn Trì không phải là một người thích quanh co dài dòng, anh cũng không thích ngụp lặn trong thương trường, càng không phải đến tìm Tống Đình Thâm để bàn chuyện hợp tác gì cả, hôm nay tới tìm là để nói việc riêng, giữa đàn ông với nhau mà lại ngại ngùng lòng vòng mới đúng là quái lạ. Đoạn Trì trực tiếp mở miệng nói, “Tống tổng, có phải Nguyễn Hạ là phu nhân nhà anh không? Anh có điều kiện gì mới có thể ly hôn với cô ấy?”

Suốt 35 năm trong cuộc đời, lần đầu tiên Tống Đình Thâm có cảm giác não bộ của mình không hoạt động.

Trong lúc anh còn chưa kịp chuẩn bị, đã bị người đàn ông trẻ tuổi này hỏi một câu đi vào ngõ cụt.

Đoàn Trì thấy Tống Đình Thâm không lên tiếng, trong lòng lại có thêm tự tin, “Tôi biết hai người kết hôn đã bốn năm, còn có một đứa con trai, nhưng mà tôi cũng biết hai người không có tình cảm, trước đây có hay không tôi không biết, nhưng chắc chắn hiện tại không có, Tống tổng, nếu đã không có tình cảm thì đừng miễn cưỡng ở bên nhau, anh yên tâm, tôi không phải là một người hẹp hòi, tôi sẽ không ngăn cản vợ mình và chồng trước liên lạc với nhau, nếu anh không định lấy quyền nuôi con, tôi cũng sẽ nuôi đứa nhỏ, hơn nữa còn đối xử với đứa bé như con trai ruột của mình vậy.”

Tống Đình Thâm nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt, sau một thoáng mờ mịt, anh trầm giọng hỏi: “... Chồng trước?”

Cho nên anh chàng này tới công ty của anh, ngồi trong phòng khách của anh, một hồi hùng hồn, chính là muốn thuyết phục anh và vợ mình ly hôn?
 
Lại nói, cuộc hôn nhân này còn chưa ly, mà trong lòng anh chàng họ Đoàn này, anh đã trở thành chồng trước của Nguyễn Hạ?

Đoàn Trì ngừng một chút, lại nói, “Tống tổng, chúng ta là người ngay thẳng, không nói chuyện mờ ám, tôi thích Nguyễn Hạ, tôi sẽ cưới cô ấy về nhà, tuy là tôi không có nhiều tiền như anh, nhưng anh có một điểm không bằng tôi, chính là tôi có thể cho cô ấy tình yêu, tôi thích cô ấy hơn anh, cuộc hôn nhân của hai người càng níu kéo sẽ chỉ càng sai lầm. Gượng ép ở bên một người mình không yêu là một loại khổ sở.”

“Nguyễn Hạ nói vậy với cậu?” Tống Đình Thâm nhíu mày hỏi.

Tuy anh hỏi một câu như vậy, nhưng anh biết, với tính tình của Nguyễn Hạ, cô sẽ không nói những lời như vậy với người ngoài. 

Cuộc sống này vốn dĩ là thứ ban đầu Nguyễn Hạ muốn, huống hồ, Nguyễn Hạ đã nói với anh ở ngoài cô không có người khác, chắc như đinh đóng cột, Tống Đình Thâm biết, cô không có lý do gì để nói dối. Nếu vậy thì anh ta chui từ đâu ra đây?

Đoàn Trì lắc đầu, “Cô ây không nói gì với tôi cả, có điều tôi có thể nhìn thấy sự khổ sở và cô đơn trong mắt cô ấy.”

Lần đầu tiên nhìn thấy Nguyễn Hạ anh đã thích cô, cô không giao lưu với ai, chỉ ngồi một mình trong góc uống rượu, cho đến bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ như in dáng vẻ của cô lúc đó. 

Tống Đình Thâm: “…”

Anh giơ tay nhìn đồng hồ, “Nguyễn Hạ có biết hôm nay anh tới tìm tôi không?”

Đoàn Trì tiếp tục lắc đầu, “Cô ấy không biết, Tống tổng, đây là chuyện giữa đàn ông chúng ta, tôi không muốn làm cô ấy khó xử, anh cũng không nên làm khó cô ấy, hiện giờ tôi và cô ấy chưa có bất kỳ chuyện gì xảy ra. Hôm nay tôi đến là để hỏi anh, làm thế nào anh mới ly hôn với Nguyễn Hạ, sau khi hai người ly hôn, tôi sẽ bắt đầu chính thức theo đuổi cô ấy.”

Ý nói anh ta vẫn còn có liêm sỉ, Đoàn Trì không có hứng thú với việc làm tiểu tam, anh muốn cùng Nguyễn Hạ phát triển một đoạn tình cảm, cũng sẽ chờ đến lúc cô ly hôn rồi, cũng vì vậy vậy mà anh không trực tiếp đi tìm Nguyễn Hạ, mà là đến gặp Tống Đình Thâm, làm vậy mới là người quang minh lỗi lạc. 

Tống Đình Thâm tìm được giấy bút trên bàn trà, viết ra một chuỗi số điện thoại, đưa cho Đoàn Trì. 

Đoạn Trì nhận lấy, có chút tò mò, “Đây là cái gì?”

Không lẽ là số điện thoại của Nguyễn Hạ? Hay là số điện thoại của Tống Đình Thâm?

Tống Đình Thâm xưa nay thành thục ổn trọng, tính khí không tệ, suốt 35 năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên anh nói chuyện với người khác như vậy: “Đây là một chuyên gia có tiếng của khoa não, cảm phiền anh đến đó khám.”

Nói xong, Tống Đình Thâm nhanh chóng đứng dậy đi về phía cửa. 

Đến lúc trở lại văn phòng, Tống Đình Thâm ngồi vào ghế làm việc, còn chưa yên ổn được vài mấy phút, trợ lý Trần lại đi vào, vẻ mặt cẩn thận hỏi: “Tổng giám đốc Tống, vị Đoàn tiên sinh kia còn muốn gặp ngài.”

Gương mặt Tống Đình Thâm không chút biểu cảm nhìn anh, trợ lý Trần bị ánh mắt này nhìn tới dựng hết lông con, lập tức hiểu ý anh, vội vàng bước ra ngoài. 

Lúc văn phòng được yên tĩnh lần nữa, Tống Đình Thâm nhìn thời gian hiển thị bên phải màn hình máy tính, không thể tưởng tượng nổi, anh vậy mà lại ngồi nghe cái người kia lảm nhảm lãng phí hết mười phút đồng hồ quý giá. 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com