ZingTruyen.Com

Hoan Edit Xuyen Thanh Me Cua Nhan Vat Phan Dien Lam Mieu Mieu

Thế giới của trẻ con thật ra rất đơn giản, Nguyễn Hạ bị lời nói của bé chọc cười, cô khom người xoa xoa đầu bé, “Được, mẹ biết rồi, trong nhà có rất nhiều gạo.”

Nguyễn Hạ cuối cùng cũng chỉ là một người ngoài, đối với người ngoài như cô mà nói thì cô chỉ có thể đánh giá việc nguyên chủ đem con trai ruột của mình đi cho là một chuyện quá đáng. Những chuyện khác cô cũng không thể nào nói là đúng hay sai, mỗi người đều có một cách sống không giống nhau, chỉ cần không làm chuyện sai trái ảnh hưởng đạo đức là được, nguyên chủ chỉ là yêu bản thân hơn tất cả mà thôi. 

Đối với tính cách của nguyên chủ mà nói thì dù ở trong tình cảnh nào, cô ấy cũng sẽ lấy cảm nhận của bản thân làm đầu, nhất định sẽ tìm cách để được thoải mái. Mà với Nguyễn Hạ, thay vì lo cho nguyên chủ thì cô cảm thấy mình càng lo cho bản thân hơn. Dù sao ở trong giấc mơ kia, nguyên chủ từ đầu đến cuối không có ý quay lại thế giới này, vị trí Tống phu nhân hiện tại xem ra là rơi xuống đầu cô rồi. 

Nguyễn Hạ không muốn nghĩ nữa, cô nhìn bánh bao nhỏ, “Vượng Tử, con có nhớ ba không?”

Tống tiên sinh với nguyên chủ là vì nguyên chủ mang thai mà kết hôn, hai người đối với nhau hoàn toàn không có tình cảm gì. Nhưng Tống tiên sinh đối với Tống Thư Ngôn hoàn toàn là một người cha tốt, tốt đến không còn gì để chê nữa. Ít ra thì so với một người mẹ như nguyên chủ mà nói thì Tống Đình Thâm chắc chắn xứng làm một người cha. 

Bánh bao nhỏ vừa nghe đến ba mình liền ngẩng đầu, “Dạ có!” Bé thật sự rất muốn gặp ba của mình. 

Dù sao đứa bé này tương lai cũng trở thành một vai phản diện khiến nam nữ chính đau đầu, so với mấy đứa nhỏ cùng tuổi sẽ thông minh hơn, bé đảo mắt, dõng dạc bồi thêm một câu, “Con cũng rất nhớ mẹ đó.”

Nguyễn Hạ nghe vậy thì khom người ôm lấy bé, dịu dàng hỏi, “Vậy ngày mai mẹ con mình đến chỗ ba, chúng ta ngồi máy bay đến đó, có được không?”

Bánh bao nhỏ từ lúc sinh ra đến giờ cũng chưa từng đi xa bao giờ, càng đừng nói đến ngồi máy bay. Bé con nghe thấy được đến gặp ba thì chớp mắt, hận không thể đi ngay bây giờ.

Từ lúc mới xuyên qua đến giờ, Nguyễn Hạ đã lấy lại được bình tĩnh, cô sắp xếp lại mọi chuyện, cũng nghĩ sẵn cho bản thân vài con đường.

Đối với quan hệ giữa nguyên chủ và Tống tiên sinh thật sự là một điểm tốt, Nguyễn Hạ cũng không cần phải đi tìm hiểu duy trì quan hệ vợ chồng với anh ta, hai người này từ đầu đến giờ đều xa lạ lạnh nhạt. Vậy thì cô cũng anh ta cũng xa lạ là được, mà bản thân cô ở đây có ăn có ở, không nhọc lòng cái gì, không phải rất tốt đẹp hay sao?

Còn chuyện mẹ Nguyễn mong muốn hai vợ chồng bồi đắp tình cảm, yêu thương nhau thì đến nguyên chủ còn không muốn làm, người ngoài như cô có thể làm gì được chứ?

Nếu Tống tiên sinh lần này vượt qua được thì Nguyễn Hạ chỉ cần an phận làm một Tống phu nhân là tốt, đối với đứa nhỏ Tống Thư Ngôn này. cô không thể thật sự làm một người mẹ, cho nên chỉ xem như bản thân làm một người cô yêu thương bé là được rồi. Dù sao Tống gia nhiều tiền, chuyện ăn uống của bé con cũng không tới phiên cô đi lo, chỉ cần cùng bé vui vui vẻ vẻ, dắt bé đi chơi là được rồi.

Nếu mà cốt truyện quá mạnh, Tống tiên sinh đại nạn khó thoát, vẫn là đi lãnh cơm hộp thì cũng không việc gì lớn. Nguyễn Hạ không định sẽ giống nguyên chủ đi đào một cây ATM khác, dù sao chỉ cần đem siêu xe bán đi, cộng thêm tiền thuê của một căn nhà, cô lại tìm một công việc nhẹ nhàng nữa, tính tới tính lui thì vẫn có khả năng nuôi lớn được Tống Thư Ngôn, còn là nuôi rất tốt. 

Nguyễn Hạ không có ý định kết hôn, càng không muốn chịu đựng nỗi đau sinh con, bây giờ dù làm một người mẹ đơn thân cũng có gì không tốt đâu, có tiền lại có nhà, có gì mà cực khổ nữa. 

Lúc này Nguyễn Hạ nhìn quanh căn nhà của Nguyễn gia một chút, cô liền quyết định nếu Tống Đình Thâm thật sự bị cốt truyện dắt đi lãnh cơm thì cô chỉ cần đem theo đứa bé dọn về nhà này là được, có cơm ăn, có người giúp chăm con, chắc chắn ba mẹ Nguyễn cũng sẽ rất vui. 

Ăn xong cơm chiều, Nguyễn Hạ dắt theo bánh bao nhỏ, lưu luyến tạm biệt ba mẹ Nguyễn, dắt bé con về Tống gia. 

Bánh bao nhỏ ngồi xuống ghế trẻ em trên xe xong thì quay lại, “Mẹ, con cứ cảm thấy hôm nay mẹ không giống ngày thường.”

Nguyễn Hạ có chút kinh ngạc, nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại. Dù sao thì ‘Nguyễn Hạ’ hiện tại với lúc trước có biểu hiện khác xa đi nữa cũng sẽ không ai liên tưởng được tới chuyển ‘hồn này xác khác’. Cả ngày nay cô cùng ba mẹ nguyên chủ ở chung với nhau, họ cũng không có nghi ngờ cái gì, chỉ nghĩ là con gái mình thông suốt, ngược lại rất vui mừng vì sự thay đổi này. Nguyễn Hạ thật sự không biết đây là nên buồn cho nguyên chủ hay nên cảm thấy bản thân mình may mắn.

Bánh bao nhỏ ở bên cạnh bắt đầu lên án, “Mẹ trước giờ không thích ôm con, mẹ cũng không chịu dẫn con ra ngoài chơi.”

Nguyễn Hạ cảm thấy bé con còn nhỏ thế này từ nhỏ đã không được mẹ mình quan tâm, vậy mà còn có thể hoạt bát đáng yêu đến vậy, chắc chắn ba mẹ Nguyễn và Tống Đình Thâm tốn không ít tâm sức nuôi dạy. 

Bé con này vẫn còn nhỏ, cho nên dù mẹ của bé không quan tâm đến bé đi chăng nữa thì đối với mẹ của mình bé vẫn luôn có cảm giác thân thiết hơn người. Thật ra Nguyễn Hạ lúc nhỏ cũng là như vậy, cô sống với ông bà, cho nên luôn trong mong mỗi lần ba mẹ đến thăm, mỗi lần cô gặp mẹ của mình thì cũng sẽ dính lấy. Nhưng sau này lúc tiểu học thì bắt đầu không còn thân thiết nữa, càng lớn càng xa cách. 

Đứa bé Tống Thư Ngôn này còn chưa đầy 4 tuổi, lại được ông bà ngoại cùng cha mình yêu thương, cho nên mới không có trở ngại tâm lý nào, nếu như bé con cứ như vậy lớn lên, chắc chắn đối với mẹ mình hoàn toàn xa lạ. 

Đối với chuyện này, Nguyễn Hạ chỉ có thể cười, “Xin lỗi con, lúc trước là mẹ không đúng, mẹ đã biết sai rồi.”

Bạn nhỏ Tống Thư Ngôn suy tư vài giây, sau đó liền nhe răng cười, “Con tha thứ cho mẹ đó, sau này mẹ đừng tái phạm nha.”

Đứa bé này thật là...

Đối với Tống tiên sinh, Nguyễn Hạ vẫn không biết được bao nhiêu, cho nên vừa về đến Tống gia liền đi theo Tống Thư Ngôn. Sau khi tắm cho bé xong thì ôm bánh bao nhỏ về phòng ngủ, chơi đùa với bé con một lúc, thấy đứa nhỏ đang vui vẻ cô liền nói, “Vượng Tử có thể giúp mẹ một chuyện không con?”

“Vâng ạ.”

“Ngày mai chúng ta sẽ đến chỗ baba, nhưng mẹ còn chưa nói cho ba con biết, hay là con giúp mẹ nói có được không?”

Nguyễn Hạ biết đối với Tống Đình Thâm thì thái độ của nguyên chủ đều là xa lạ, nói hai người này lạnh nhạt xa cách không có gì sai, cả hai đều cố gắng có thể không gặp là lập tức không gặp, dù có gặp nhau cũng không nói được bao nhiêu chữ. Vợ chồng họ giống như hai người xa lạ. 

Bây giờ Nguyễn Hạ muốn đi tìm Tống Đình Thâm thì ít nhiều cũng phải báo trước, nhưng cô mà đi gọi cho anh thì anh nhất định không vui vẻ gì, ngược lại để con trai ra mặt nói chuyện thì nhất định anh sẽ không có ý kiến gì. 

Nguyễn Hạ cảm thấy bản thân vì cứu mạng Tống tiên sinh mà hao tổn không ít tâm sức. 

“Được ạ.”

“Vậy con còn nhớ số điện thoại của ba con không vậy?”, Nguyễn Hạ tất nhiên có số điện thoại của Tống Đình Thâm, cô chỉ định trêu chọc đứa nhỏ một chút thôi.

“Con nhớ chứ, ba dạy con học thuộc số của ba và mẹ, ba nói nếu con đi lạc thì sẽ có thể gọi điện cho hai người đón con về.” Trên cánh tay bụ bẫm của bé con có mang một cái smartwatch, chưa đợi Nguyễn Hạ trả lời thì bé đã thuần thục bấm số điện thoại của ba mình. 

Trẻ con bây giờ đúng là thông minh, bé con không hề biết chữ vậy mà có thể thành thạo gọi điện thoại rồi, Nguyễn Hạ đoán là trên smartwatch đã có lưu số của vài người khác nữa. 

Bánh bao nhỏ thao tác thuần thục, vừa nhìn là biết thường xuyên gọi điện cùng ba mình. 

Điện thoại bắt máy rất nhanh, giọng nói vô cùng dịu dàng, “Vượng Tử, gọi cho ba có chuyện gì hả con?”

Trong một gia đình, nếu ba không thương mẹ không yêu thì đứa bé thật sự rất tội nghiệp. Cũng may là Tống Đình Thâm làm một người cha thật sự xứng chức, đối với bé con thực sự rất thương yêu, nếu không thì tính cách đứa bé hiện tại có được vui vẻ hoạt bát hay không còn khó nói lắm. 

Thật ra thì nếu Tống tiên sinh không xuống vai, mặc kệ nguyên chủ có làm gì thì đứa nhỏ Tống Thư Ngôn cũng sẽ có một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc. 

Tống Thư Ngôn trong nguyên tác cũng thật đáng thương, chưa được 4 tuổi đã không còn ba, mẹ thì lại đem bé đi cho người khác nuôi. Bản thân Nguyễn Hạ đã bắt đầu cảm thấy đồng cảm với Tống Thư Ngôn sau này. 

Bạn nhỏ Tống Thư Ngôn nhìn Nguyễn Hạ một cái, dõng dạc nói vào trong điện thoại, “Ba ơi, con nhớ ba đó.”

Bên kia liền truyền đến một tiếng cười trầm thấp. 

Bản thân là hội viên câu lạc bộ nhan khống, lại còn thêm thanh khống, Nguyễn Hạ nghe xong tiếng cười này liền cảm thấy lỗ tai mình mang thai rồi. 

“Ba cũng nhớ Vượng Tử, vài ngày nữa ba sẽ về, lúc đó sẽ mua cho con thật nhiều đồ chơi mới.” Nguyễn Hạ cảm thấy có lẽ tất cả dịu dàng và kiên nhẫn của Tống tiên sinh đều là dành cho đứa con trai này. Dù thế nào đi nữa thì đối với một nhân vật mới mở màn đã hết vai như Tống Đình Thâm thì anh cũng là một người cha tốt. 

“Không cần mấy ngày nữa đâu, ngày mai mẹ và con sẽ đến chỗ ba, chính mẹ nói như vậy.” bánh bao nhỏ rất hưng phấn. 

“Vậy sao?” Anh hình như không cười nữa, hỏi tiếp, “Mẹ muốn mang con đến chỗ ba sao?”

“Vâng ạ.”

“Mẹ con nói vậy sao?”

“Đúng ạ.”

Nguyễn Hạ nghe cách anh nói chuyện liền hiểu hiện tại anh có rất nhiều nghi hoặc. 

Cô nghĩ hẳn là Tống Đình Thâm sẽ kêu cô nghe điện thoại, hỏi cô rốt cuộc là có ý gì, cho nên cô đã chuẩn bị rất tốt lí do, lời nói cũng đã soạn sẵn, còn tập đi tập lại xem có chỗ nào sơ sót không. Thế mà anh ta chỉ im lặng mấy giây rồi lên tiếng, “Được, ba biết rồi, vậy ngày mai ba sẽ chờ con đến.” 

Nguyễn Hạ cạn lời luôn rồi. 

Không có chút ý kiến nào, không hề nghi ngờ gì, chỉ cần không cần nói chuyện với vợ mình thì sẽ không nói, hai vợ chồng này hình như đến người lạ còn không bằng nữa đó. 

Dù sao nếu anh ta đã không có ý cùng cô nói chuyện thì cô cũng không nói, cũng tốt, nếu nguyên chủ và chồng có tình cảm, còn hay nói chuyện thì cô cũng không biết phải thể hiện thế nào, cô không tiếp thu được. 

Giống như bánh bao nhỏ trước mặt cô bây giờ, dù bé con béo béo đáng yêu, vừa hoạt bát vừa biết bán manh, nhưng cô cũng không thể nào thực sự xem bé con như con của mình được. 

Tóm lại thì cô cũng chỉ nên xem mình như một người cô là được rồi, không nên nhập vai đến độ mà xem mình là vợ là mẹ của người ta.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com