ZingTruyen.Info

Hoan Edit Xuyen Thanh Me Cua Nhan Vat Phan Dien Lam Mieu Mieu

Nguyễn Hạ trợn mắt, ôm lấy Vượng Tử, thấp giọng hỏi: “Vượng Tử, con đang nói cái gì vậy?”

Vượng Tử là một cậu bé hiểu chuyện, tuy rằng bé rất muốn khóc nhưng vẫn cố nhịn xuống, thuận thế dựa vào lòng Nguyễn Hạ, “Mẹ ơi, con rất yêu mẹ, giáo viên và ba đều nói, nếu thích một người thì phải tôn trọng người đó, mẹ vui vẻ là được, mẹ ơi, nếu phải cùng baba ly hôn mẹ mới vui vẻ, vậy mẹ cứ ly hôn đi, không cần phải lo cho con. chỉ là nếu vậy thì mẹ phải thường xuyên về thăm con.” 

“Con có biết ly hôn có nghĩa là gì không?” Nguyễn Hạ hỏi dò.

“Con biết.” Vượng Tử khịt khịt mũi, “Ba mẹ của Giang Vũ Ngang đã ly hôn, bọn họ không sống cùng nhau nữa, bây giờ Giang Vũ Ngang đang sống chung với mẹ cậu ấy.”

Bé con dừng một chút, vô cùng đau lòng nói, “Vốn dĩ con muốn tìm cách để hai người làm hòa, nhưng con lại không biết mình phải làm gì, chuyện giữa hai người là chuyện của người lớn, con không hiểu được, chỉ là mẹ ơi, con rất yêu mẹ, con yêu mẹ nhất, chỉ cần mẹ có thể vui vẻ là được.”

Nguyễn Hạ không nhịn được, bật cười, “Cho nên con đã nghĩ kĩ rồi đúng không? Nếu như ba và mẹ ly hôn, con muốn ở cùng ba con à?”

Vượng Tử thận trọng gật đầu, “Mẹ có ông ngoại bà ngoại, nhưng ba chỉ có Vượng Tử.”

Nguyễn Hạ kinh ngạc, lập tức hiểu được ý của Vượng Tử.

Bên cạnh Tống Đình Thâm thật sự không còn người thân nào nữa, từ lúc anh còn nhỏ đã mất cha mẹ, có thể nói là, nếu một ngày nào đó anh và cô ly hôn, cho dù muốn anh từ bỏ tất thảy tài sản anh đang có, chỉ cần mang theo Vượng Tử thì anh cũng đồng ý. 

Ngay cả đứa nhỏ này cũng biết ba của bé cần bé đến mức nào. 

Vượng Tử quả thật rất hiểu chuyện, vừa sinh ra đã là phú nhị đại, trực tiếp thắng ở vạch xuất phát, nhưng không ngờ đứa nhỏ này lại có suy nghĩ vượt ra khỏi phạm vi của trẻ con bình thường.

Trong thế giới của rất nhiều đứa nhỏ, đa phần đều tự xem bản thân là trung tâm. 

Nguyễn Hạ đã gặp rất nhiều đứa nhỏ, vì muốn có được món đồ chơi mà mình yêu thích, làm nũng giở trò với cha mẹ, thậm chí còn nằm ra đất ăn vạ, một hai phải được thỏa mãn yêu cầu của bản thân.

Đã thích, nhất định phải đòi cho được. 

Nhưng mà đứa bé trong ngực cô hiện tại lại nói với cô, chỉ cần mẹ vui vẻ là được, nếu mẹ muốn ly hôn vậy thì cứ ly hôn thôi.

Nguyễn Hạ lại nhớ đến một người bạn trước đây của cô, từ nhỏ quan hệ giữa cha và mẹ cô ấy đã không tốt, người cha ham ăn biếng làm, thậm chí có khi sẽ dùng bạo lực, rõ ràng cô ấy đều nhìn thấy, nhưng khi người mẹ hỏi bà ấy có thể ly hôn không, cô ấy lại lắc đầu.

Nhiều năm sau, người bạn này đã nói với Nguyễn Hạ, cô ấy có chút hối hận, bởi vì đã nhiều năm qua, mẹ cô ấy vẫn chưa từng vui vẻ.

Dường như rất nhiều người đều cảm thấy, sau khi làm mẹ, phải tâm trạng và ăn mặc của đứa con làm trọng tâm, cảm xúc của bản thân... đã không còn quan trọng, chỉ cần đứa con sống tốt, như vậy là đủ, chẳng lẽ sau khi kết hôn rồi, người mẹ lại không còn quyền tự do cá nhân sao?

Nguyễn Hạ ôm Vượng Tử, ngửi mùi hương trên người bé con, đứa nhỏ bụ bẫm mềm mại này, thực sự đã làm nội tâm cô êm dịu khó tả.

“Cục cưng, hiện tại ba và mẹ sẽ không ly hôn, thêm nữa là mẹ và ba con cũng không có chuyện gì giận nhau.” Nguyễn Hạ chậm rãi nói, “Chỉ là lúc này con vẫn chưa thể hiểu được chuyện của người lớn, chờ sau này con lớn hơn, mẹ sẽ nói cho con biết. có điều, hôm nay có một chuyện mà mẹ hy vọng con sẽ nhớ rõ trong lòng, mẹ và ba con đều rất yêu con, cho dù có một ngày ba mẹ không còn là vợ chồng đi nữa, cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình yêu ba mẹ dành cho con.”

Vượng Tử cái hiểu cái không, nhưng vẫn gật đàu, “Con hiểu rồi. Ba mẹ thật sự không ly hôn sao?”

Nguyễn Hạ dở khóc dở cười, “Đúng vậy.”

“Vậy vì sao hai người lại không ngủ cùng nhau?”

Nguyễn Hạ ngẫm nghĩ, “Hay là con đi hỏi ba con đi?”

Chuyện này trước đó Nguyễn Hạ đã từng trả lời, nhưng mà tất nhiên hiện giờ không thể gạt đứa nhỏ này được nữa.

Cô quyết định mang củ khoai nóng này ném sang cho Tống Đình Thâm.

“Được ạ.” Vượng Tử lại được bơm máu sống dậy, bé con bước nhanh ra ngoài, được hai bước lại xoay người, lao vào lòng Nguyễn Hạ như một viên đạn, ôm lấy eo cô, “Mẹ ơi, vậy bây giờ mẹ có vui vẻ không?”

Nguyễn Hạ thật lòng gật đầu, “Rất vui vẻ.”

Mặc dù ngủ một giấc thức dậy lại biến thành người khác, tất nhiên sẽ nhớ đến cha mẹ của mình, nhưng cô tin rằng, nếu chuyện này đã thành như vậy, nếu cả ngày cứ lo nghĩ những chuyện đấy, chẳng khác nào tự tìm chuyện phiền muộn cho bản thân, huống hồ, công bằng nhìn nhận thì hiện giờ cô có lí do gì mà lại không vui chứ?

“Vậy thì tốt rồi.” Vượng Tử nghe thế thì yên tâm, “Con chỉ muốn mẹ được vui vẻ. Mẹ vui vẻ thì con sẽ vui vẻ.”

“Đúng là một đứa bé ngoan.”

🌸

“Baba, sao ba và mẹ lại không ngủ chung với nhau?”

Đối mặt với câu hỏi của con trai, Tống Đình Thâm không biết phải trả lời thế nào.

Anh nhớ lại lời giải thích trước đó của Nguyễn Hạ, liền dựa theo lời nói đó, “Bởi vì mẹ con ngày nào cũng đến khuya mới đi ngủ, ba sợ sẽ quấy rầy giấc ngủ của mẹ.”

Vượng Tử hừ hừ hai tiếng, “Con không phải là đứa trẻ dễ lừa đâu nhé, baba, là ba nói phải sống thành thật, không thể vì con là trẻ con thì ba lại muốn lừa gạt con.”

Tống Đình Thâm: “…”

Bây giờ anh vẫn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, Nguyễn Hạ cũng không gửi wechat thông báo trước cho anh biết có chuyện gì.

Lần đầu tiên Tống Đình Thâm ở trước mặt con trai mình có cảm giác cạn lời. 

Tại sao lại không ngủ chung với Nguyễn Hạ?

Bản thân cuộc hôn nhân này đã không đơn thuần, lại thêm sau khi kết hôn, Nguyễn Hạ đã mang thai, cộng thêm việc hai người có thỏa thuận, đã thống nhất quan điểm, vì thế mà bắt đầu từ ngày đầu tiên kết hôn, anh và cô đã không ngủ chung với nhau.

Nhưng mà lúc này anh làm sao có thể nói với con trai mình, giải thích rằng ba mẹ chỉ vì có con nên mới kết hôn, thực tế lại không hề có tình cảm gì dành cho nhau, vì vậy mới không ngủ chung?

Mặc dù từ đầu Tống Đình Thâm đã hạ quyết tâm phải làm một người cha tốt, một người cha thành thật có thể cùng con trai mình làm bạn, nhưng vào lúc này, anh thật sự không có cách nào để nói thật với con.

“Con muốn ba mẹ ngủ chung sao?” Tống Đình Thâm không trả lời câu hỏi của bé.

Vượng Tử ngẫm nghĩ, “ Ba mẹ nhà khác đều ngủ cùng nhau mà.”

Ý của bé là muốn. 

Tống Đình Thâm biết, con trai càng lúc càng lớn, hình thức ở chung trước đây của anh và Nguyễn Hạ càng lúc càng không thể dùng, thậm chí còn ảnh hưởng đến sự trưởng thành của Vượng Tử, chính vì vậy mà anh mới phải quyết định đi tìm Nguyễn Hạ bàn bạc.

Nhưng lúc này, không lẽ muốn anh và Nguyễn Hạ phải ngủ cùng một phòng, cùng một giường hay sao?

Việc này tất nhiên là không thể. 

Cho dù hiện tại về mặt pháp luật bọn họ là vợ chồng, ngủ trên cùng một cái giường cũng không có gì đáng kể, nhưng đối với nam nữ trưởng thành, việc ngủ chung một giường có nghĩa là gì, Vượng Tử không hiểu, nhưng chẳng lẽ anh cũng không hiểu sao?

Nghĩ đến chuyện này, Tống Đình Thâm nói, “Mỗi một cặp cha mẹ đều sẽ có những hình thức sống chung khác nhau, đúng là có những cặp cha mẹ sẽ ngủ chung, nhưng cũng sẽ có những cặp cha mẹ vì thói quen sinh hoạt không hợp nên chia ra ngủ, ví dụ như ba, đôi lúc ba sẽ phải làm việc đến khuya, nếu ba và mẹ con ngủ chung thật sự sẽ làm phiền giấc ngủ của mẹ.”

“Vậy sau này ba cũng sẽ không ngủ chung với mẹ sao?”

Tống Đình Thâm do dự một chút, “Ba không chắc.”

“Không chắc?” Vượng Tử càng trở nên mông lung với thế giới của người lớn, cũng may là bé cũng chẳng có hứng thú gì với vấn đề này, liền xua xua tay, “Con mặc kệ hai người.”

Chỉ cần không phải là ba và mẹ muốn ly hôn, chỉ cần ba và mẹ đều vui vẻ, vậy là được rồi. 

Vượng Tử rút ra kinh nghiệm, “Con phát hiện người lớn thật sự rất rắc rối, vậy nên con không định xen vào chuyện của hai người, nếu hai người muốn ly hôn thì chỉ cần báo trước với con một tiếng là được rồi.”

Một đứa bé như con sao lại hiểu chuyện đến vậy?

Tống Đình Thâm há hốc, không thể tin đây lại là lời nói của đứa con trai bốn tuổi nhà mình có thể nói, “Là ai nói với con ba mẹ muốn ly hôn?”

“Điều này không quan trọng.” Vượng Tử lắc lắc đầu, “Có điều bây giờ con đã suy nghĩ kĩ rồi, hai người ly hôn hay không ly hôn đều là chuyện riêng của hai người, con không muốn xen vào, ngay cả vấn đề nhỏ xíu như việc vì sao hai người lại không ngủ chung cũng không thể trả lời rõ ràng.”

Cho nên con đang khinh bỉ ba mẹ?

Sau khi Vượng Tử nói xong liền chuẩn bị đi ra ngoài.

Để lại một mình Tống Đình Thâm trong thư phòng hỗn độn.

Nghĩ tới nghĩ lui, Tống Đình Thâm ra khỏi thư phòng, chủ động đi đến phòng ngủ chính, gõ gõ cửa.

Nguyễn Hạ mới vừa tắm rửa xong, còn đang lau tóc, mở cửa, nhìn thấy Tống Đình Thâm, lại không cảm thấy ngoài ý muốn, lách người sang bên để anh đi vào.

“Vì sao Vượng Tử lại cho rằng chúng ta muốn ly hôn?” Tống Đình Thâm hỏi.

Nguyễn Hạ nghĩ nghĩ, trả lời: “Rất nhiều người đều cho rằng chúng ta muốn ly hôn.”

Tống Đình Thâm: “…”

“Thật ra anh cũng không cần lo lắng, đứa nhỏ hiểu chuyện hơn so với chúng ta nghĩ rất nhiều, đây là một chuyện tốt.” Lúc này Nguyễn Hạ đã bình tĩnh hơn nhiều, “Lúc tôi bằng tuổi thằng bé, nếu biết bố mẹ muốn ly hôn, nhất định sẽ khóc nháo đòi bọn họ không được ly. Haiz, lại phát hiện ra một điểm sáng trong nhân phẩm của Vượng Tử rồi.”

Dựa theo sự phát triển hiện tại của Vượng Tử, tính tình thế này, đáng lẽ không nên là vai phản diện, đúng ra phải làm nam chính.

Nguyễn Hạ dừng một chút, lại nói với Tống Đình Thâm, “Vậy nên nếu anh muốn ly hôn, thật ra cũng không cần phải suy nghĩ nhiều đến vậy, tuy rằng làm thế có chút ích kỉ, nhưng tôi lại cảm thấy, không phải toàn bộ cuộc sống đều xoay quanh con cái, nếu ngày nào đó anh tìm được người thích hợp, có thể nói thẳng với tôi.”

Tống Đình Thâm liếc mắt nhìn cô một cái, “Cô đang tiêm thuốc dự phòng cho tôi đấy à?”

Có ý gì?

Nguyễn Hạ có hơi ngạc nhiên, “Ở ngoài anh không có ai à? Ngại quá, tôi chỉ hơi tò mò chút thôi, không có ý gì đâu, cũng không phải đang châm chọc.”

Tống Đình Thâm hỏi ngược lại cô, “Vậy bên ngoài cô có người à?”

Nguyễn Hạ: “… Không.”

Tống Đình Thâm thở dài một hơi, “Tôi không có tật xấu bao nuôi tình nhân.”

Nguyễn Hạ bị anh chọc cười, “Tật xấu?”

Cái từ này, thật sự đúng là… phù hợp tam quan.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info