ZingTruyen.Com

[Hoàn - Edit] XUYÊN THÀNH MẸ CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN - Lâm Miêu Miêu

🌃Chương 24

Sharonnn2010

Ba trái sầu riêng kia đã chín, bởi vì Tống Đình Thâm luôn cực kì nhạy cảm với những món nặng mùi, cho nên chỉ đành chấp tay xin hàng với sầu riêng, chỉ cần trong nhà tủ lạnh có sầu riêng thì thậm chí mở tủ lạnh anh cũng không mở. 

Gần đây Nguyễn Hạ vẫn đang kiểm soát chế độ ăn uống của mình, sau khi cô với dì giúp việc cùng tách một quả sầu riêng ra thì vui vẻ phát hiện ra bên trong có rất nhiều múi! Thoáng chốc trong phòng đã tràn ngập mùi hương ngây ngất lòng người. 

Đặt sầu riêng vào ngăn đông trong tủ lạnh, chờ sau khi bữa chiều đã tiêu hóa xong Nguyễn Hạ mới mở tủ lạnh ra đưa cho bé một phần nhỏ dưới ánh mắt lấp lánh mong chờ của Vượng Tử rồi lại đưa một phần lớn cho dì giúp việc, còn cô lại không thử qua một chút nào. 

Nguyễn Hạ kéo Vượng Tử qua, đưa một phần sầu riêng đặt trong chén pha lê nhỏ cho bé, “Con đừng hiểu lầm, cái này không phải cho con ăn.”

Vượng Tử: “... Mẹ.”

“Đưa qua cho ba con ăn.” Nguyễn Hạ nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu, “Nếu ba con nói không ăn thì con hãy nói nếu không ăn sẽ lãng phí.”

Vượng Tử mếu máo, “Ba ba không muốn ăn, nhưng con muốn ăn.”

Nhóc con là một người biết nhìn hàng, sầu riêng đông lạnh giống hệt kem, không phải, sầu riêng đông lạnh còn ngon hơn kem nữa, ba ba không thích nhưng mà bé thích. 

Nguyễn Hạ hừ hừ hai tiếng, “Hôm nay con đừng có ăn, chờ lát nữa mẹ làm sầu riêng hộp* cho con, ngày mai con mang đi nhà trẻ chia cho cô giáo và mấy bạn học nhỏ cùng ăn, chịu không?”

Trước kia cô đã rất thích làm đồ ngọt, chỉ là khi đó điều kiện có hạn, thời gian này, sau khi học xong chương trình hướng dẫn chuyên nghiệp, là đồ ngọt cũng ra hình ra dáng, ít ra thì làm bánh sầu riêng ngàn lớp và sầu riêng hộp sẽ không có vấn đề gì. 

Vượng Tử nghe những lời này xong, tâm trạng lập tức trở nên vui vẻ, bé đã kể cho các bạn cùng lớp nghe vô số lần, đó là mẹ của bé làm bánh kem ăn rất ngon, tưởng tượng ngày mai khi đến nhà trẻ sẽ hấp dẫn biết bao nhiêu ánh mắt, lại còn được nghe mọi người khen mẹ của mình, bé không nói hai lời, nhận lấy cái chén pha lê nhỏ rồi tung tăng chạy lên trên lầu. 

Người còn chưa đến cửa thư phòng, Tống Đình Thâm đã ngửi được mùi của sầu riêng, tầm mắt rời khỏi màn hình máy tính, nhìn ra phía cửa, giây tiếp theo Vượng Tử liền vọt vào trong, bé con vội vàng chạy đến cạnh anh, bàn tay béo tròn đang cầm cái chén pha lê nhỏ, “Ba ba, ăn sầu riêng.”

Đương nhiên là Tống Đình Thâm không chịu ăn.

Anh lắc đầu, “Ba không ăn đâu.”

Chỉ ngửi một chút đã cảm thấy không thể thở nổi chứ đừng nói đến ăn. 

Vậy mà Vượng Tử lại cầm cái muỗng nhỏ đưa cho anh, “Mẹ nói nếu không ăn thì sẽ lãng phí đó.”

Tống Đình Thâm: “…”

Đang muốn trêu chọc chuyện anh mua ba trái sầu riêng to đấy à?

“Phí phạm là một chuyện rất xấu hổ.”

Vượng Tử tiếp tục thuyết phục, “Với lại, ba ba, cái này thật sự rất ngon, nếu ăn không ngon thì ba... ba cứ đánh con là được!”

Con trai cũng đã nói vậy rồi, một người thề phải trở thành tấm gương tốt cho con như Tống Đình Thâm chỉ có thể thấy chết không sờn, nhận lấy cái muỗng, dưới ánh mắt chăm chú của Vượng Tử, nếm thử một chút sầu riêng. 

Thực ra, Tống tiên sinh bề ngoài lạnh lùng đi trên con đường hình tượng thâm trầm lại là một người thích ăn đồ ngọt, thích khẩu vị Hàng Châu* lại thích ăn bánh đường.

*Khẩu vị Hàng Châu: Mặn và hơi ngọt.

Sầu riêng chín đều, mà anh nhắm mắt chọn bừa lại mua được mấy quả sầu riêng rất ngon, có một vị ngọt lan ra trong miệng, mát lạnh, hệt như đang ăn kem.

Con người thì cũng chỉ có vậy, nếu trước đó không thích một món ăn nào thì suy nghĩ muốn nếm thử thôi cũng không có, luôn không muốn động vào, sau khi nếm thử xong, món lúc trước mình không muốn động vào cũng trở nên dễ dàng chấp nhận hơn.

Ít ra thì sau khi nếm thử sầu riêng, Tống Đình Thâm ngửi thấy mùi hương đó cũng không còn cảm thấy khó chịu như lúc đầu.

🌸

Tốc độ làm việc của Nguyễn Hạ khá nhanh, cô gần như đã dùng xong hết tất cả sầu riêng trong nhà, làm vài phần sầu riêng hộp, lại nghĩ đến vấn đề sở thích cá nhân, đúng lúc trong nhà cũng còn xoài chưa ăn hết, cô lại làm thêm xoài hộp.

Ngày hôm sau, ngoài chuẩn bị cho Vượng Tử ra, cô còn cầm một cái túi tiện lợi, dùng hộp pha lê đựng hai múi sầu riêng lại chuẩn bị thêm một phần sầu riêng hộp, trước khi Tống Đình Thâm ra khỏi nhà, cô học theo mấy em gái trong phim, vô cùng trịnh trọng đưa cái túi tiện lợi cho anh, “Mang đến công ty ăn nhé, nhưng mà anh nhớ bỏ vào tủ lạnh.” Dường như sợ Tống Đình Thâm sẽ từ chối, cô còn nói thêm, “Thời tiết bây giờ quá nóng, nếu không nhanh ăn hết thì sẽ rất phí.”

Tống Đình Thâm nhận lấy, cảm thấy động tác nhận đồ của mình quá nhanh, anh có hơi xấu hổ, “... Cảm ơn.”

Nguyễn Hạ nhìn dáng vẻ của anh, trong lòng không khỏi cảm thán, anh chính là người đề nghị muốn sắm vai vợ chồng ân ái trước mặt con trai đấy.

Thật ra, nghiêm túc mà nói thì trừ việc cả hai có một đứa con chung ra, trong bốn năm nay, anh và nguyên chủ cơ bản chẳng khác gì người xa lạ, dựa vào lòng tự trọng và kiêu ngạo của anh, nếu không phải vì con trai, còn lâu anh mới chủ động đưa ra đề nghị thế này. 

Vừa lúc hôm nay là đầu tháng, Tống Đình Thâm không gọi tài xế đến đón mình mà tự lái xe tới công ty, vừa mới đậu xe xong, vào lúc chuyển tiền tiêu vặt cho Nguyễn Hạ, dừng một lát, so với số tiền ban đầu lại nhiều hơn một trăm nghìn tệ.

Mỗi tháng đầu tháng, Tống Đình Thâm đều sẽ chuyển một số tiền cho Nguyễn Hạ, làm tiền tiêu vặt cả tháng. 

Thật ra thì ngoài số tiền này ra, số dư trong thẻ của nguyên chủ vốn đã không ít, lúc Nguyễn Hạ nhận được tin nhắn thông báo, hoảng sợ, kì thật từ khi cô xuyên đến chỗ này, cuộc sống đã rất xa xỉ so với trước kia, nhưng mà nếu so với nguyên chủ thì vẫn kém xa. 

Quả là đủ làm người ta động lòng nha. 

Nguyễn Hạ ngồi trên ghế dài, gương mặt thương cảm. 

Thử hỏi có em gái nào có thể kháng cự được kiểu đàn ông như Tống Đình Thâm, có tiền lại hào phóng, thuận mắt lại lịch thiệp, trầm ổn lại khí phách. 

Anh mà lại tặng cô thêm vài đòn tấn công tiền bạc, nói không chừng chính cô cũng sẽ bị mê muội đấy. 

Nhưng cũng phải nói, cô mê muội thì sao, Tống Đình Thâm cũng sẽ không thích cô, một người có thủ đoạn như nguyên chủ mà còn không hạ được anh, người như cô thì thôi đừng bàn nữa. 

Nếu cô thích Tống Đình Thâm, chắc chắn anh sẽ vì con trai mà làm một đôi vợ chồng yêu thương thắm thiết với cô, nhưng cẩn thận ngẫm nghĩ thì anh là vì con trai, trong lòng anh căn bản là không có tình cảm với cô, cô cũng chưa vội muốn tự mình ngược mình, chỉ nghĩ đến cái màn đó thôi mà cô còn muốn thắp nến cầu nguyện cho bản thân đó. 

Khó dễ ai cũng đừng làm khó bản thân mình, đây là nguyên tắc làm người của Nguyễn Hạ nhiều năm qua.

Bây giờ, cô vừa có tiền vừa có sắc, từ trên xuống dưới đều mang phong thái của người chiến thắng trong cuộc sống này, cần gì phải nhập vai diễn tuồng, mà còn là vai diễn khổ tình nữa chứ?

🌸

Tống Đình Thâm cũng không biết suy nghĩ trong đầu Nguyễn Hạ lại hoạt động phong phú như vậy, anh đi vào công ty liền nhớ tới cô đã dặn, giao túi tiện lợi cho trợ lý Trần, nói, “Để vào tủ lạnh giúp tôi.”

Trợ lý Trần vâng một tiếng, đi vào phòng trà nước, mở cái túi tiện lợi màu hồng phấn ra, phát hiện trong đó là sầu riêng và sầu riêng hộp, cả người sợ tới chết lặng. 

Đương nhiên bên cạnh cũng không ít người ghét bỏ, “Trần Khoát, anh có nhầm không vậy, mang sầu riêng đến công ty, đây là muốn chúng tôi khỏi sống đúng không?”

“Đúng vậy đúng vậy, cái mùi này làm tôi muốn thở thôi cũng khó, chờ một lát nữa trong tủ lạnh sẽ toàn ám mùi này mất!”

“Anh muốn giết người hả? Tôi bị dị ứng với cái mùi này đó!”

Cũng có người thèm ăn, “Đưa cho tôi thử một miếng với, đây là sầu riêng hộp à, nhìn đã thấy ngon rồi, cái này là của cửa hàng nào bán vậy?”

Trợ lý Trần không quan tâm đến sự phản đối của mọi người, đem hộp bỏ vào tủ lạnh, nói: “Đây là của Tống tổng, mấy người ai có ý kiến, có thể nói với ngài ấy.”

Mọi người im miệng ngay lập tức.

“...”

Có lẽ không ai liên hệ được Tống tổng tài ba giỏi giang trong mắt họ và hộp bánh kem sầu riêng này sẽ có liên quan với nhau, hoặc là lực sát thương của sầu riêng mạnh… Thật sự là cảm giác không khỏe đã mãnh liệt ập tới, khiến người ta trợn mắt há mồm.

“Bây giờ tôi tương đối tò mò… cái này là Tống tổng mua ở ngoài, hay là bà chủ trong truyền thuyết làm?”

Sầu riêng hộp và xoài hộp mà Vượng Tử mang đến nhà trẻ đã nhận được sự hoan nghênh của các bạn nhỏ. 

Vào giờ nghỉ trưa, qua một lúc mọi người vẫn không thể ngủ được vì vậy mấy đứa nhỏ liền nằm trên giường thảo luận...

“Lúc trước tớ đã nói mà, mẹ tớ sẽ làm bánh kem, thế mà các cậu lại không chịu tin.” Vượng Tử một bụng đắc ý nằm trên giường đung đưa chân nhỏ, “Mẹ tớ còn biết làm nhiều món hơn, ngay cả cô Vương cũng nói là bánh kem mẹ tớ làm ngon hơn ở ngoài bán.”

“Tống Thư Ngôn, mẹ tớ nói ba mẹ cậu muốn ly hôn.”

Vốn dĩ đang nói về mấy món đồ chơi, chủ đề câu chuyện vừa thay đổi, một bé gái trong nhóm ngập ngừng lên tiếng, “Nếu ba mẹ cậu ly hôn thì cậu sẽ rất đáng thương, nhưng mà cậu đừng lo lắng, tớ sẽ luôn xem cậu là bạn tốt.”

Làm sao Vượng Tử có thể nghe lọt tai mấy lời như vậy, bé con giận đến mức như cá nóc, khuôn mặt đỏ lên, “Mẹ cậu nói bậy!”

Tuy bọn nhóc vẫn chỉ là những bạn nhỏ học mẫu giáo, cũng không thể hiểu hết thế giới của người lớn, nhưng ly hôn có nghĩa là gì, bây giờ vẫn có nhiều bạn nhỏ hiểu được.

Ly hôn chính là cha mẹ chia tay, bạn nhỏ cũng sẽ không thể ở cùng với cả ba và mẹ. 

“Tớ không có nói bậy.” Bé gái vội vàng phân bua cho bản thân, “Không tin thì cậu có thể hỏi những người khác, ba mẹ bọn tớ đều ngủ chung một phòng, chung một giường, chỉ có ba mẹ cậu là không, hơn nữa mẹ tớ đã nói, đó là phân giường, chính là ở riêng, như vậy là muốn ly hôn.”

Khuôn mặt nhỏ của Vượng Tử nghẹn đến đỏ bừng, “Mẹ tớ nói đó là vì mẹ đi ngủ rất khuya, ba của tớ sợ quấy rầy mẹ. Cậu không biết gì thì đừng có nói nữa, cả mẹ cậu cũng vậy!”

“Đó chỉ là lừa cậu thôi. Tống Thư Ngôn, người lớn rất thích gạt chúng ta, cậu không tin thì cứ đi hỏi người khác, Tiếu Khải Phong, cậu nói đi, có phải ba mẹ cậu ngủ cùng nhau không?”

Một bé trai khác bị điểm danh, hơi co người lại, nhưng vẫn gật đầu dưới cái nhìn chăm chú của Vượng Tử, “Đúng vậy, có đôi khi tớ còn ngủ chung với họ.”

Một bé trai vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng, “Tống Thư Ngôn, Ninh Nhã thật sự không lừa cậu, ba mẹ cậu thật sự muốn ly hôn, ba mẹ tớ đã ly hôn, trước đó bọn họ đã không ngủ chung với nhau rất lâu, khi tớ hỏi mẹ tớ, mẹ tớ nói giống hệt mẹ cậu vậy.”

Lời này giống như sét đánh vào tim Vượng Tử, bé con nghi ngờ nhìn các bạn của mình. 

Là vậy sao?

Ba mẹ muốn ly hôn sao?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com