ZingTruyen.Com

Hoan Edit Xuyen Thanh Me Cua Nhan Vat Phan Dien Lam Mieu Mieu

Hôm nay Nguyễn Hạ mua sắm rất vui vẻ, Tống Đình Thâm là một người đàn ông rất thức thời, mỗi khi cô gọi nhân viên đưa hóa đơn đến thì anh sẽ rất tự giác đứng dậy đi thanh toán, mặt mày cũng không nhăn lấy một cái.

Haiz, người đàn ông này xem như cũng thật sự là một cực phẩm trong tất cả đàn ông.

Cực phẩm ở đây là khen, không phải là nghĩa xấu, có tiền có sắc lại có năng lực, dáng người được duy trì cũng rất tốt, tuy là bình thường có hơi ít nói, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì anh chưa từng làm cô phải khó xử, nếu xem anh là một người bạn cùng phòng thì anh là một người rất đạt chuẩn.

Anh giúp cô quẹt thẻ mua nhiều thứ như vậy, Nguyễn Hạ cũng nói vài lời mang ý khách sáo một chút, "Hay là buổi chiều chúng ta ăn ở ngoài đi? Tôi đãi hai người một bữa ngon."

Trên thực tế thì dù số dư trong thẻ của cô khá nhiều, dù không thể so được với số tài sản của Tống Đình Thâm thì cô cũng được xem là một tiểu phú bà, nhưng cô vẫn có chút keo kiệt.

Đây là do cuộc sống hơn hai mươi năm trước đây đã tạo thành thói quen.

Dựa theo tính cách của Tống Đình Thâm thì chắc chắn là anh không muốn dẫn Vượng Tử đi ăn cơm ở ngoài, dù sao thì đồ ăn của nhà hàng bên ngoài đều chỉ quan tâm đến hương vị, không được sạch sẽ khỏe mạnh như đồ ăn làm ở nhà đâu nha.

Nào ngờ anh nhìn cô một cái, vậy mà lại gật đầu, "Được."

Nguyễn Hạ: "..."

Thôi được, dù gì thì bây giờ cô cũng đã rất có tiền rồi, Tống Đình Thâm cũng có ý như vậy rồi, cô có thể keo kiệt với ai cũng được, nhưng trước mặt hai cha con này thì không thể keo kiệt được.

Đối với việc đi ăn ở ngoài, Vượng Tử vô cùng hứng thú, bỏ qua mệt mỏi khi nãy đi theo Nguyễn Hạ dạo phố, vui vẻ kêu lớn một hai đòi ăn KFC hoặc Pizza Hut.

Nguyễn Hạ đẩy cái nồi này cho Tống Đình Thâm, "Nếu như ba con đồng ý ăn thì chúng ta sẽ đi ăn."

Tống Đình Thâm sao có thể dẫn con trai bảo bối của mình đi ăn mấy món ăn nhanh đó được.

Vượng Tử lại nhìn về phía Tống Đình Thâm, bánh bao nhỏ chắp hai tay trước ngực, vẻ mặt khẩn cầu, "Ba ơi, chúng ta đi ăn Pizza Hut nha, rất nhiều bạn ở nhà trẻ của con đều được ăn rồi đó."

Lúc này Tống Đình Thâm mới nhớ ra, năm nay Vượng Tử đã hơn ba tuổi nhưng dưới yêu cầu nghiêm khắc của anh thì bé thật sự chưa từng được Pizza Hut hay KFC gì cả, nếu nói trẻ nhỏ có một khát cầu mãnh liệt đối với loại đồ ăn này thì cũng không phải, có thể là vì ở nhà trẻ bé đã nghe bạn bè nhắc tới, được ba mẹ dắt đi ăn, cho nên Vượng Tử mới muốn được ăn như vậy?

Nghĩ đến đây, Tống Đình Thâm liền nói: "Thôi được, vậy đi ăn Pizza Hut đi."

Cùng với tiếng Vượng Tử vui vẻ nhiệt liệt hoan hô, cả người Nguyễn Hạ lại như bị ảo giác.

Thế mà anh lại đồng ý?

Tống Đình Thâm mà bình thường cho dù Vượng Tử đau khổ van xin cũng không được ăn nửa muỗng kem vậy mà lại đồng ý rồi?

Có lẽ nghi hoặc trong mắt Nguyễn Hạ quá rõ, hiếm khi Tống Đình Thâm lại giải thích, "Từ trước đến giờ cũng chưa dẫn con đi ăn lần nào, chắc là nó rất muốn đi, ăn ít một chút là được."

... Vậy cũng đúng, chỉ là Tống Đình Thâm hôm nay và lúc trước thật sự có hơi khác nhau.

Nghĩ tới nghĩ lui, Nguyễn Hạ cũng đã hiểu.

Sở dĩ Tống Đình Thâm cùng cô dẫn Vượng Tử ra ngoài, một phần là vì Vượng Tử quá dính người, phần khác có thể là vì anh muốn đề nghị ly hôn, cho nên muốn nhân cơ hội này cho Vượng Tử có thêm hồi ức ấm áp về cảnh một nhà ba người họ ở chung với nhau?

Trung tâm thương mại có một tầng dành cho dùng bữa, trong đó có cửa hàng của Pizza Hut, đúng lúc ba người đi dạo cũng đã mệt, đi vào Pizza Hut, tìm vị trí ngồi xuống.

Hôm nay là cuối tuần, có rất nhiều cha mẹ dẫn con mình ra ngoài chơi, những nơi như Pizza Hut và KFC vẫn luôn buôn bán rất tốt, đặc biệt là những ngày cuối tuần như hôm nay.

Vượng Tử món này cũng muốn ăn, món kia cũng muốn ăn, dáng vẻ thèm ăn cùng với dáng vẻ Nguyễn Hạ đi dạo phố này cũng mua kia cũng mua khi này, giống nhau như đúc.

Tuy rằng sức ăn của bé con so với các bạn cùng tuổi tốt hơn, nhưng vẫn cùng chỉ là một đứa trẻ, không thể ăn nhiều như thế, chỉ là cho dù như vậy thì Nguyễn Hạ cũng đồng ý hết các yêu cầu của bé, chỉ cần bé con muốn ăn cái gì thì cô đều sẽ gọi một phần.

Tống Đình Thâm không thích ăn Pizza cho nên đã gọi một phần cơm chiên.

Chờ lúc đồ ăn lần lượt được mang đến, Vượng Tử oa một tiếng, vươn bàn tay béo béo của bé ra để lấy Pizza.

Hôm nay bé đặc biệt vui vẻ, ngày mai mẹ còn dẫn bé đi nhà trẻ, bé có thể kể cho các bạn học nhỏ của mình nghe, bé đã cùng ba và mẹ đi ăn Pizza Hut đó nha.

🌸

Đến lúc bọn họ về đến nhà thì đã gần 8 giờ tối.

Dù là Tống Đình Thâm hay Nguyễn Hạ thì cũng đã mệt như chó, vì thế trọng trách tắm rửa cho Vượng Tử đã giao cho bảo mẫu.

Lúc Nguyễn Hạ chuẩn bị trở về phòng để tắm rửa nghỉ ngơi thì đột nhiên Tống Đình Thâm gọi cô lại, trải qua khoảng thời gian ở chung này, quan hệ của bọn họ cũng không có gì tiến triển, so với lúc nguyên chủ còn ở đây thì cũng không khác bao nhiêu, vô cùng lạnh nhạt, không ai quản ai, cho dù có nói chuyện với nhau thì cũng đều là chuyện của Vượng Tử.

Bây giờ anh tìm cô để làm gì?

Sẽ không đề nghị ly hôn với cô ngay trên hành lang đâu nhỉ? Nguyễn Hạ nhíu mày, tuy rằng bảo mẫu và Vượng Tử đều ở toilet dưới lầu, hiệu quả cách âm trong nhà lại rất tốt nhưng cũng khó đảm bảo chắc chắn bọn họ không nghe được.

Theo tính tình của Tống Đình Thâm, chắc là không đâu nhỉ?

"Lúc trước không phải chúng ta đã về nhà cô một chuyến sao? Tôi thấy thiết bị trong tiểu khu đã không còn mới, lại không có thang máy, tuy rằng ở lầu 4 nhưng ba mẹ cô đi thang bộ mỗi ngày cũng khá vất vả. Tôi nghĩ như thế này, nếu ba mẹ cô đồng ý thì lại mua một căn nhà khác cho họ."

Nguyễn Hạ chớp chớp mắt, còn nghĩ rằng mình đang xuất hiện ảo giác.

Tuy rằng Tống Đình Thâm đối xử với ba Nguyễn mẹ Nguyễn rất tốt, nhưng cho dù anh có tiền cũng không cần làm đến thế đâu nhỉ? Chủ động đề nghị giúp ba mẹ cô mua một căn nhà, phải biết rằng căn nhà lớn hai người họ ở hiện tại cũng là anh ra tiền mua nha.

Bắt đầu từ sáng nay, Tống Đình Thâm đã khiến cô có một cảm giác rất kì quái.

Không có chuyện gì lại ân cần như vậy, không có âm mưu thì cũng có ý đồ khác.

Không thể trách Nguyễn Hạ có suy nghĩ như vậy, thật sự là lời nói của Tống Đình Thâm đã làm người ta phải suy nghĩ rất nhiều.

Con rể cho dù tốt thì cũng không cần tốt đến như vậy, cũng đâu phải là cha mẹ ruột?

Nguyễn Hạ cố gắng ngăn những suy đoán trong lòng lại, lắc đầu, "Không cần đâu, cha mẹ tôi lúc trước cũng chưa từng được ở trong căn nhà tốt như bây giờ, hơn nữa hai người họ đã quen sống ở tiểu khu đó rồi, nếu muốn bọn họ chuyển nhà thì họ cũng sẽ không vui..." Cô ngừng một chút, "Dù phải đi thang bộ, nhưng năm nay họ mới 50 thôi, cơ thể lại rất khỏe, đi thang bộ ngược lại còn giúp gân cốt hoạt động, được rồi, ý tốt của anh tôi nhận, cảm ơn anh."

Tống Đình Thâm cũng không muốn lấy lòng ai, sau khi ý tốt của mình bị từ chối, anh im lặng một lát, lại nói, "Gần đây có vài loại xe mới ra mắt, cô xem có thích chiếc nào không."

Nguyễn Hạ: "..."

Người này thật sự rất biết dùng chiêu 'viên đạn bọc đường'.

Hiện tại dù cô có bị ngu thì cũng có thể cảm nhận được Tống Đình Thâm đang muốn lấy lòng mình.

Có điều phải nói rằng cách thức lấy lòng người khác của tổng tài bá đạo... thật đúng là làm người ta không có cách nào từ chối, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn mà!

Anh vừa muốn mua nhà lại muốn mua xe cho cô, thật là làm người ta choáng váng.

Chuyện này so với tổng tài bá đạo trên TV thì còn hào phóng hơn nhiều.

Đối với cô lúc này mà nói, có một người chồng ra tay hào phóng, sẵn sàng bỏ tiền... à không, là chồng trước, cũng thật không tệ.

Không có chuyện gì mà lại tốt như vậy, đúng thật là không phải âm mưu thì cũng là có tính toán gì đó, Nguyễn Hạ rất nhanh đã tỉnh lại từ trong đống tiền tài lợi ích kia, thật ra Tống Đình Thâm không cần lấy lòng cô, hiện tại cô đang dựa vào anh nuôi mà, vậy thì sở dĩ hôm nay anh kì lạ như vậy tất nhiên là có lý do, lý do này, dùng ngón chân nghĩ cũng biết là vì Vượng Tử.

"Không cần đâu, chiếc xe kia của tôi vẫn còn mới." Tuy rằng Nguyễn Hạ có chút lòng tham nho nhỏ, cũng rất khó từ chối sự tấn công của nhà và xe, nhưng cô lại cảm thấy những thứ cô có hiện tại cũng đã đủ nhiều rồi, đi trung tâm thương mại mua mua mua, hóa đơn lại đều là do anh trả, bây giờ mới một chút đã đổi xe... cô vẫn hơi chột dạ, tùy rằng Tống Đình Thâm có tiền, nhưng tiền đó cũng không phải là gió thổi bay tới.

Lời nói của cô cũng là nói thật, chiếc xe dưới danh nghĩa của cô bây giờ vẫn còn giống như mới, cũng không chạy được mấy lần, đổi xe thật sự có chút xa xỉ, yêu cầu của cô đối với một chiếc xe cũng không cao, có thể chạy là được, trước khi cô xuyên đến đây đã chạy một chiếc xe second-hand, không phải cũng đã rất vui rồi sao?

Tống Đình Thâm lại lần nữa im lặng.

Tống Đình Thâm thật sự không biết nên mua cái gì cho cô thì mới tốt, vốn dĩ trước khi kết hôn cùng Nguyễn Hạ, trong vấn đề tình cảm anh cũng chưa từng trải qua, một lòng đặt hết tâm tư lên sự nghiệp, sau khi cùng Nguyễn Hạ kết hôn lại càng không phải nói, chính là một cuộc hôn nhân lạnh nhạt xa cách, khi ở cùng phụ nữ, vấn đề suy đoán tâm tư phụ nữ này anh thật sự không giỏi.

Nhà mới, cô không cần, xe, cô cũng không muốn đổi, quần áo thì hôm nay đã mua....

Vào lúc Tống Đình Thâm chuẩn bị dùng kim cương để tấn công thì Nguyễn Hạ vội cắt ngang lời của anh, "Chuyện này, trên người tôi toàn là mô hôi, dính dính nhớp nhớp, tôi muốn về phòng tắm rửa, nếu không có chuyện gì khác thì tôi về phòng đây."

Cô không biết Tống Đình Thâm còn dùng thêm viên đạn bọc đường nào, cô cũng không dám xác định mình có trụ vững được không, chỉ có thể lui binh trước đã.

Tống Đình Thâm lộ vẻ mặt xấu hổ, "... À, được."

Nguyễn Hạ trở lại phòng, cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm, đứng dưới vòi hoa sen, cô vẫn còn đang suy nghĩ mục đích của Tống Đình Thâm.

Cô tất nhiên không phải là ngốc bạch ngọt cho rằng đột nhiên Tống Đình Thâm có rễ tình sâu đậm đối với cô.

Ở chung dưới một mái nhà bốn năm còn không có chút tình cảm nào, trong khoảng thời gian ngắn thì làm sao có thể thay đổi tâm ý.

Ngày mai Tống Đình Thâm sẽ đề xuất chuyện ly hôn với cô, cô không ngoài ý muốn, chỉ là hành động hôm nay của anh làm đầu óc cô có chút không thông.

Anh chắc chắn là vì Vượng Tử, mỗi cặp vợ chồng có con chung khi ly hôn đều sẽ giống nhau, không có gì ngoài hai việc, một là phân chia tài sản, hai là quyền nuôi dưỡng đứa con thuộc về ai.

Phân chia tài sản, hai người họ chắc chắn không có mâu thuẫn gì, cho dù có, đối với tính tình của anh, cũng sẽ không vì chuyện này mà lấy lòng cô.

Vậy tức là về chuyện quyền nuôi dưỡng Vượng Tử... Nếu như anh muốn, dựa vào năng lực và điều kiện hiện giờ của anh, Vượng Tử đi theo anh là vô cùng thích hợp, vì thế anh càng không nhất thiết phải lấy lòng một người mà trong mắt người ngoài cũng cảm thấy không xứng làm mẹ như cô.

Chẳng lẽ... anh không muốn giành quyền nuôi dưỡng Vượng Tử, muốn giao cho cô, lại sợ cô không đồng ý cho nên lấy lòng cô trước?

Nguyễn Hạ vuốt cằm, chuyện này lại không phải là không có khả năng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com