ZingTruyen.Com

Hoan Edit Xuyen Thanh Me Cua Nhan Vat Phan Dien Lam Mieu Mieu

Nguyễn Hạ quay về phòng, Vượng Tử đã ngủ say không còn biết gì, cô giúp bé con đắp một cái chăn nhỏ rồi nằm xuống ngủ bên cạnh bé. Tuy bây giờ bé đã gần bốn tuổi nhưng cũng không cai sữa bò, vậy nên cả phòng đều có mùi sữa quẩn quanh. 

Trước lúc cô xuyên đến nơi này cũng đã từng nói chuyện yêu đương vài lần, mặc dù cuối cùng chuyện tình cảm đều không thành, nhưng vì đôi bên đều chỉ là người thường, nên với chuyện có người con gái khác tìm cách khiêu khích thì đây vẫn là lần đầu cô được gặp.

Đứng ở góc độ của Nguyễn Hạ mà nói thì Tống Đình Thâm đúng là hình mẫu nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình, có tiền có sắc lại có năng lực. Một người đàn ông giống như vậy thường ngày chắc chắn sẽ không thiếu người thương nhớ, vì vậy đối với chuyện lúc nãy, Nguyễn Hạ cũng chỉ hơi ngạc nhiên một chút sau đó đã có thể bình tĩnh tiếp đón nhận mọi chuyện rồi.

Nguyễn Hạ tự hỏi ý đồ của cô gái tên Lê Tĩnh này không biết là muốn làm cô hiểu nhầm quan hệ của giữa cô ấy và Tống Đình Thâm hay là đã gấp đến mức không chờ nổi muốn thay thế cô rồi?

Bất kể là ý đồ nào đi nữa thì bây giờ Nguyễn Hạ cũng không định làm gì cô ta. 

Lê Tĩnh là tiểu tam thật cũng được mà dù chỉ là một người âm thầm nhớ thương cũng được, Tống Đình Thâm lúc này không có ý định ly hôn với cô, cô cũng không có suy nghĩ sẽ phá hủy trạng thái cân bằng lúc hiện giờ, huống hồ giữa hai người họ còn có một đứa con chung nữa. Bản thân nguyên chủ với Tống Đình Thâm là nước sông không phạm nước giếng, tin chắc là nếu người nhận cuộc điện thoại kia là nguyên chủ thì cô ấy cũng sẽ không quan tâm thôi.

Nguyễn Hạ cũng đâu có xuyên vào vai một người vợ, tất nhiên với quan hệ vợ chồng plastic như cô và Tống Đình Thâm thì đời này cô khó mà nhập vai làm một người vợ. Cô không thích Tống Đình Thâm, trong tâm lý không xem người này là chồng của mình, về mặc tình cảm cũng không dính líu gì, cùng lắm chỉ là mối quan hệ giúp đỡ lẫn nhau. Nếu đã vậy cô cần gì phải vì một cuộc điện thoại mà đi tìm Tống Đình Thâm rồi cãi vã đến cả hai không vui vẻ chứ?

Thật ra chỉ cần cô nói với Tống Đình Thâm việc làm của Lê Tĩnh, với tính cách của Tống Đình Thâm hẳn là không vui vẻ gì, nhưng suy nghĩ cẩn thận thì cô vì một người ngoài không liên mà lại phá hoại mối quan hệ plastic vốn đang hài hòa, như vậy mới là ngốc đó.

Tốt nhất cứ giả vờ như không biết, làm như chưa từng nhận được cuộc gọi đó, nếu sáng mai Tống Đình Thâm thức dậy nhìn thấy lịch sử cuộc gọi rồi hỏi cô thì cô cũng chỉ qua loa, vô cùng biết điều.

Nguyễn Hạ nghĩ vậy rồi rất mau đi vào giấc ngủ. 

Ở một chỗ khác, Lê Tĩnh lại không ngủ được, cô nắm chặt điện thoại trong tay, tâm trạng vô cùng thấp thỏm, chính cô cũng không biết vì sao mình lại muốn gọi cuộc điện thoại này.

Có lẽ là vì men rượu quấy phá lại thêm cảm xúc đã lâu không có cách nào giải tỏa, vào lúc nhìn thấy Tống Đình Thâm sau khi uống say cô cuối cùng cũng không kiềm chế được nữa.

Giống như Nguyễn Hạ đã đoán, cuộc điện thoại này Lê Tĩnh gọi không phải là gọi cho Tống Đình Thâm mà là gọi cho cô ấy. 

Lê Tĩnh nhìn bầu trời đêm, cô cũng không biết mình đang mong chờ điều gì, là chờ mong hai vợ chồng họ vì cô mà cãi một trận hay là chờ mong Tống phu nhân trong truyền thuyết hiểu lầm vị trí của mình. 

Nếu Tống Đình Thâm sống hạnh phúc, quan hệ của anh với vợ anh tốt đẹp, cô cũng không gây ra chuyện gì, sẽ đem bản thân đặt vào đúng chỗ, nhưng bây giờ thực tế lại nói cho cô biết rằng anh sống cũng không quá tốt, nếu vậy có phải cô có thể vì tình cảm yêu thầm nhiều năm của mình mà cố gắng một lần?

🌸

Thời điểm Tống Đình Thâm tỉnh lại vào hôm sau vẫn cảm thấy đau đầu, cũng may vẫn có thể chịu đựng được, sau khi tắm rửa xong đã thoải mái hơn rất nhiều. Anh giống như mọi ngày lấy di động ra xem, lúc xem lịch sử cuộc gọi thì phát hiện tối qua Lê Tĩnh đã gọi đến, hơn nữa còn hiển thị cuộc gọi đã được nhận, dài gần hai phút. Suy nghĩ đầu tiên của Tống Đình Thâm là dì giúp việc hoặc tài xế đã nhận cuộc gọi giúp anh. 

Lúc xuống lầu đi đến phòng khách thì dì giúp việc đã chuẩn bị bữa sáng xong. 

“Vượng Tử đâu?” Tống Đình Thâm hỏi, bình thường giờ này Vượng Tử đã thức dậy rồi. 

Dì giúp việc vừa hâm sữa bò vừa trả lời: “Bé đang ở trong toilet, phu nhân cũng ở cùng.”

Tống Đình Thâm ừ một tiếng tỏ vẻ đã biết. 

“Tiên sinh có cần nấu canh giải rượu không? Hôm qua lúc ngài về đã uống say, phải nhờ tài xế, sau đó phu nhân vẫn luôn chăm sóc ngài.” Dì giúp việc làm như vô tình nói ra. 

Là một người phụ nữ trung niên nhiệt tình, mặc dù bình thường dì giúp việc không nói nhiều lắm nhưng cũng đã làm việc ở đây một thời gian dài, đối với mối quan hệ của Nguyễn Hạ và Tống Đình Thâm có đôi chút hiểu biết, cũng có chút quan tâm. 

Đương nhiên những gì bà quan tâm đều nằm trong phạm vi thích hợp, giống như bây giờ, bà chỉ thuận miệng nói chuyện hôm qua một chút, trừ việc này ra thì những chuyện khác bà cũng không nói nhiều, dù sao thì bà vẫn sợ bị mất công việc này. Bây giờ bảo mẫu giúp việc đúng là rất dễ tìm việc, nhưng muốn tìm được một gia đình thích hợp khiến bà thoải mái thì lại không dễ đến vậy.

Tống Đình Thâm sửng sốt một lát, anh không ngờ Nguyễn Hạ lại có thể đi chăm sóc anh, vậy cuộc gọi ngày hôm qua của Lê Tĩnh không biết có phải là cô nhận hay không?

Trong toilet, Vượng Tử đang dùng bàn chải đánh răng dành cho trẻ em của bé để đánh răng, đối với trẻ con thì đánh răng không được xem là một chuyện vui vẻ gì. 

Thứ hai tới thứ sáu bé con đều phải đi nhà trẻ, Nguyễn Hạ không cần phải dậy sớm, nhưng vào hai ngày cuối tuần thì cô đều rất tự giác thức sớm chơi với bé con.

Vượng Tử đánh răng, Nguyễn Hạ rửa mặt, trên mặt đều là bọt rửa mặt.

“Mẹ ơi, sao mẹ lại bôi sữa tắm lên mặt vậy?” Vượng Tử tò mò hỏi. 

“Cái này không phải sữa tắm.” Nguyễn Hạ sửa lại “Con gội đầu phải dùng dầu gội, tắm rửa phải dùng sữa tắm, còn mẹ thì tinh tế hơn con một chút, rửa mặt không chỉ dùng nước thôi mà phải dùng sữa rửa mặt. Cái này gọi là sinh hoạt một cách tinh tế.”

Vượng Tử lại hỏi: “Vậy sao con lại không có sữa rửa mặt?”

“Con còn nhỏ, không dùng được.”

“Nhưng ba cũng không có.”

Nguyễn Hạ một chút cũng không thấy lạ, tuy là bây giờ các thẳng nam cũng đã biết dưỡng da, nhưng người giống Tống Đình Thâm thì… đoán chừng mùa đông dùng Đại Bảo* cũng đã quá lắm rồi. 

*Đại Bảo: (dabao) một hãng mỹ phẩm của Trung.

Nhưng mà nếu đem người này so với người kia thì đúng là tức chết, tuy rằng Tống Đình Thâm không dùng dưỡng da nhưng da của anh lại không thua kém ai, da không trắng nhưng không đen cũng không có lỗ chân lông to hay đổ dầu, mà ngược lại rất tươi mát sảng khoái.

Nguyễn Hạ trả lời: “Đó là vì ba của con không phải là tinh tế boy.”

Tống Đình Thâm đi đến cửa toilet, nghe thấy đoạn đối thoại này: “...”

Nguyễn Hạ rửa sạch bọt rửa mặt trên mặt, khuôn mặt lộ ra, đúng lúc thông qua gương nhìn thấy Tống Đình Thâm đang đứng ở cửa.

Cô không quên thưởng thức nhan sắc vô cùng xinh đẹp trong gương, rất muốn trích của một câu của Hàn Quốc - Nhan sắc xinh đẹp này thật sự có tồn tại sao?

Phải biết rằng ở thế giới thực sau khi cô trang điểm xong cũng được xem là một tiểu mỹ nữ, nhưng sau khi tẩy trang xong thì da liền xỉn màu, quầng thâm mắt cũng rõ đến nỗi không thể bỏ qua.

Làn da thật của nguyên chủ quá tốt, bây giờ không hề trang điểm, là da mộc hoàn toàn, vậy mà giá trị nhan sắc này vẫn có thể tung hoành giang hồ. 

Tống Đình Thâm ho nhẹ một tiếng, “Hôm qua là cô nghe điện thoại giúp tôi?”

Nguyễn Hạ dùng khăn mặt lau khô mặt, bắt đầu kiên nhẫn dưỡng da, vừa vỗ vỗ táp táp vừa trả lời, “Ừm, tôi thấy anh đã say vậy rồi nên thuận tay nghe luôn.”

“Cảm ơn.” Tống Đình Thâm mất tự nhiên nói. 

Nguyễn Hạ cũng không biết bây giờ anh đang cảm ơn vì cô giúp anh nhận điện thoại hay cảm ơn cô tối qua đã chăm sóc anh.

“Không có gì.”

Cô không hề có ý định tìm hiểu Lê Tĩnh là ai, cũng không có ý định mách lẻo chuyện tối qua với anh.

Vượng Tử thấy cô không ngừng đánh lên mặt thì không khỏi đau lòng hỏi, “Mẹ ơi, mẹ đánh mình như vậy không thấy đau sao?”

Nguyễn Hạ: “... Lúc nãy mẹ đã nói với con rồi, cái này là sinh hoạt tinh tế.”

Tống Đình Thâm thuận thế bế Vượng Tử lên, hiển nhiên là hai cha con không thể hiểu nổi đối với quá trình dưỡng da rườm rà của Nguyễn Hạ.

“Ba, mẹ nói hôm nay chúng ta cùng nhau ra ngoài chơi đó!” Vượng Tử ôm cổ Tống Đình Thâm, “Cô giáo nói hôm nay là thứ bảy, con không cần đi học, người lớn cũng không phải đi làm luôn.”

Vẻ mặt Tống Đình Thâm hơi do dự, hôm nay bạn tốt kết hôn, vì anh đã kết hôn nên không cần phải đi làm phụ rể lúc sáng sớm, nhưng hơn mười một giờ cũng phải đến khách sạn, nếu đã đi đến đó thì cũng không thể về sớm được, nghĩ một chút thì nói: “Hôm nay ba phải đi dự lễ kết hôn của chú, ngày mai sẽ dẫn con ra ngoài chơi được không?”

Anh dùng giọng điệu thương lượng nói, không định lừa gạt Vượng Tử. 

Ánh mắt Nguyễn Hạ sáng lên, đang chuẩn bị đề nghị Tống Đình Thâm dẫn Vượng Tử đi tham dự hôn lễ, nếu vậy thì một ngày của cô sẽ rất nhàn, có thể nằm ườn ở nhà như một con cá, cũng có thể ra ngoài đi dạo. Hiện tại cô đã xếp đầy thứ hai tới thứ sáu, bởi vì Vượng Tử phải đi học, hai ngày cuối tuần còn chưa đến thì cô đã muốn nghỉ ngơi rồi, bây giờ như vậy thì giống như buồn ngủ mà có người đưa gối tới vậy.

Nào ngờ cô còn chưa nói ra lời đề nghị chân thành thì Vượng Tử đã nhanh chóng nói, “Hôn lễ? Ba ơi, con cũng muốn đi!”

Nguyễn Hạ nghĩ thầm, đúng là con trai ngoan, quá tuyệt.

Tống Đình Thâm do dự một lát, vừa định gật đầu đồng ý thì Vượng Tử lại mong chờ nhìn về phía Nguyễn Hạ. 

Nguyễn Hạ lập tức cảm thấy có điềm xấu. 

“Mẹ ơi, mẹ cũng đi chung luôn đi!” Vượng Tử nhảy từ trên người Tống Đình Thâm xuống, dù cánh tay củ sen ôm đùi Nguyễn Hạ, cọ tới cọ lui, chơi xấu làm nũng, “Mẹ ơi đi chung nha, hôn lễ nhìn rất đẹp, đi chung đi mà, đi đi mà.”

Bé con thật sự dính người, Nguyễn Hạ bị bé ôm không còn cách nào chỉ có thể khom người xuống, kiên nhẫn nói: “Hôm nay mẹ có việc rồi.”

“Gạt người, lúc nãy mẹ còn nói dẫn con ra ngoài chơi, lúc nãy không có chuyện gì mà bây giờ lại có việc.” Vượng Tử không phải là em bé hai tuổi dễ bị gạt đâu, năm nay bé đã gần bốn tuổi rồi, là thành thục boy không dễ bị dụ, “Mẹ, mẹ lừa con, sao mẹ lại lừa một đứa bé vậy chứ?”

Nguyễn Hạ không định đi, cũng cảm thấy mình đến đó có lẽ không tốt lắm vì vậy liền nhìn Tống Đình Thâm cầu cứu. 

Tống Đình Thâm cúi đầu nhìn nhìn Vượng Tử, lại nhìn nhìn Nguyễn Hạ, hiển nhiên là anh đã hiểu lầm ánh mắt của Nguyễn Hạ.

“Cùng đi đi.”Anh nói.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com