ZingTruyen.Com

Hoan Edit Xuyen Thanh Me Cua Nhan Vat Phan Dien Lam Mieu Mieu

Nói ra chắc chắn rất nhiều người không tin, Nguyễn Hạ và Tống Đình Thâm đã kết hôn với nhau 4 năm rồi mà chưa từng đi hẹn hò lần nào, càng đừng nói đến chuyện đi xem phim cùng nhau.

Vốn dĩ Tống Đình Thâm cũng không có sở thích giải khuây nào, mỗi ngày anh đều đúng giờ tan làm sau đó đó về nhà giữ con, mấy bữa tiệc xã giao anh cũng ít tham dự, có điều anh đã dần Vượng Tử đi rạp phim xem phim hoạt hình không ít lần. 

Ba người đều đã ăn no, cho nên không để ý đến coca và bắp rang bán ở rạp chiếu phim. Mẹ Nguyễn chọn một bộ phim thích hợp cho trẻ em xem, hiện giờ trong sảnh của rạp phim có rất nhiều phụ huynh dắt con mình đi xem phim.

Bạn nhỏ Tống Thư Ngôn cảm thấy bây giờ giống như bản thân bé đang nằm mơ vậy, ba ngồi một bên mẹ ngồi một bên, bé con mím môi, cảm thấy bây giờ bé đã không còn ghen tị với các bạn nhỏ khác nữa. Bé cũng có ba mẹ cùng dắt bé đi xem phim.

Nguyễn Hạ vốn cho rằng cô sẽ không xem nổi bộ phim này, nhưng không hổ là phim do Disney sản xuất, tuy đây là phim hoạt hình nhưng cốt truyện cũng không tồi, không làm cho người lớn cảm thấy quá buồn chán, khó trách trên Weibo chấm điểm bộ này cao như vậy.

Ra khỏi rạp chiếu phim, Vượng Tử vẫn còn bị thu hút trong cốt truyện, bé con lôi kéo Nguyễn Hạ bàn luận, “Mẹ ơi, tại sao gia đình của lão Hổ buổi tối sẽ ngủ với nhau...” 

Nguyễn Hạ nghe bé con nói câu này trong lòng cô liền có dự cảm không lành, quả nhiên ngay sau đó bé con đã hỏi, “Nhưng mẹ và ba thì lại không ngủ chung vậy? Ông ngoại và bà ngoại buổi tối cũng ngủ cùng một phòng đó.”

Đến bây giờ bánh bao nhỏ mới phát hiện ra ba mẹ mình chia phòng ngủ là một chuyện không bình thường. 

Theo quan niệm truyền thống của mọi người, đã là vợ chồng đương nhiên phải ngủ chung phòng, chuyện chia phòng ra ở cũng là sau này bảy tám mươi tuổi mới chia. 

Nguyễn Hạ im lặng, cô không biết phải nói thế nào, Tống Đình Thâm càng không biết giải thích ra sao. Chẳng lẽ lại đi nói thẳng với bé con rằng ba mẹ chỉ là một vợ chồng plastic, không hề có tình cảm sao. Làm vậy sao được chứ. 

Nguyễn Hạ xứng đáng nhận danh hiệu đại vương lừa gạt, cô xoay người, trong đầu đã nghĩ ra một lý do hợp lý, “Bởi vì mẹ thường xuyên ngủ trễ, buổi sáng lại chờ đến mặt trời chiếu qua mông mới thức, ba con sợ làm mẹ thức giấc cho nên mới để con ngủ với ba.” Nghĩ một chút, Nguyễn Hạ tiếp tục, “Vượng Tử nên học theo điểm tốt này của ba con, ngày nào con cũng gọi mẹ dậy sớm hết, con xem nè, mắt của mẹ đều bị thâm hết rồi.”

Dù sao Vượng Tử cũng chỉ là một đứa trẻ, bé con rất dễ dàng bị lừa, hai bàn tay xoắn vào nhau, bé con hỏi Nguyễn Hạ, “Con đã làm mẹ thức giấc ạ? Bởi vậy mẹ nói thế là không muốn ngủ chung với con sao?”

Nguyễn Hạ sờ sờ cằm, gật đầu, “Có thể nói là vậy đó.”

Nguyễn Hạ thật sự nói thật, chuyện bé con ngủ với cô đã làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô là không sai. Cũng may là lúc thức dậy cô cũng không hay nổi nóng. Tống Đình Thâm dạy dỗ Vượng Tử rất tốt, bé con thật sự nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, sau khi lên xe còn rất trịnh trọng xin lỗi Nguyễn Hạ, “Mẹ ơi, là lỗi của con, sau này con sẽ không làm mẹ thức giấc nữa đâu. Nhưng mà, sau này con có thể ngủ với mẹ nữa không ạ, mẹ rất thơm…”

Nguyễn Hạ thấy vậy cũng nhường một bước, cô cũng không có lí do gì từ chối sự thân thiết của bé con, “Được chứ, nhưng con nói thì phải giữ lời đó.”

“Vâng ạ!”

🌸

Ngày hôm sau, Nguyễn Hạ bắt đầu suy xét việc đi làm lại.

Thật ra cô không muốn đi làm, có thẻ không hạn mức, bất động sản do nguyên chủ đứng tên, cô cũng muốn sống một cuộc sống xa hoa phung phí như nguyên chủ, lúc trước đi làm việc cô đã bị hành tới mức không muốn làm nữa, cô cũng từng nghĩ nếu trong thẻ có vài chục nghìn tệ tiền tiết kiệm, thì cô sẽ lập tức nghỉ ở nhà nửa năm. Bây giờ tiền trong thẻ đã gấp mấy lần của mấy chục nghìn kia rồi, theo lý thì cô có thể yên tâm ở nhà làm một con sâu gạo. 

Nguyên chủ không muốn trở về, Nguyễn Hạ cũng biết rõ, không phải muốn là sẽ trở về được, chuyện này còn phải xem trời cao an bài nữa. Lúc này Nguyễn Hạ chính là đang chuẩn bị đủ các tình huống có thể xảy ra, đặc biệt là tình huống cô có thể trở về thế giới cũ. 

Tình trạng cuộc sống bây giờ thật sự rất dễ ăn mòn ý chí của Nguyễn Hạ, rất dễ biến cô thành người vô dụng, cô cứ sống thế này, lúc xuyên về thế giới cũ, đối mặt với hoàn cảnh ở đó, liệu cô còn thích ứng được sao?

Bây giờ nghĩ đến chuyện này đúng là lo xa, nhưng người xưa có câu, ‘gian nan cực khổ thì sinh tồn, an nhàn hưởng lạc lại diệt vong’*

*生于忧患, 死于安乐: Câu này là của Mạnh Tử, ý nhắc nhở con người ta đừng nên chỉ biết hưởng thụ cuộc sống mà không làm việc. 

Tiền tiết kiệm không phải của mình, cuộc sống cũng không phải của mình, Nguyễn Hạ thật sự không có cách nào yên tâm ăn no chờ chết. 

Nguyễn Hạ đi tìm bằng tốt nghiệp của nguyên chủ, những giấy tờ cần thiết đều có, hiện tại muốn tìm một công việc để làm cũng không khó. Mục tiêu của Nguyễn Hạ rất đơn giản, lương cao, ít việc, gần nhà. 

Lương cao, nhất định làm như trâu, dù sao người ta mở công ty cũng không phải để làm từ thiện, lúc trước cô có một người bạn học cao trung, tiền lương của cậu ta đúng là có thể khoe khoang ngạo mạn trước mặt bạn bè, nhưng cô nghe nói ở công ty cậu ta chuyện tăng ca liên tiếp mấy ngày cũng là bình thường.

Kiểu công việc bận rộn này bây giờ không thích hợp với Nguyễn Hạ. 

Nguyễn Hạ có vài mục tiêu để nộp lý lịch sơ lược, ít việc gần nhà thì tiền lương sẽ không cao, cũng may bây giờ Nguyễn Hạ không có thiếu tiền, cô chỉ muốn bản thân không rảnh rỗi tới vô dụng thôi.

Đối với chuyện tìm công việc, Nguyễn Hạ suy nghĩ, cảm thấy là nên báo cho người chồng trên danh nghĩa thực tế là bạn cùng phòng của mình biết một tiếng, “Tống Đình Thâm, tôi định sẽ tìm một công việc.”

Tống Đình Thâm tất nhiên bị bất ngờ, phải mấy giây sau anh mới lấy lại tinh thần, “Tìm một công việc?”

Chuyện này với tính cách của nguyên chủ thật sự không có một chút nào liên quan.

Nguyễn Hạ gật gật đầu, “Đúng vậy, bây giờ Vượng Tử đã đi nhà trẻ rồi, chuyện đưa đón cũng không cần tôi lo, trong nhà đã có người làm lo liệu, tôi cảm thấy mình nên tìm chút việc để làm, nếu không sẽ rất chán.”

Nguyên chủ có rất nhiều bạn bè, nhưng đa số đều là kiểu chị em plastic. Lại nói Nguyễn Hạ cũng không có ý định trải qua mỗi ngày như nguyên chủ lúc trước, làm gì có thiếu nữ nào có thể chống cự lại cuộc sống ngày ngày mua mua chơi chơi đâu chứ? Nguyễn Hạ tự biết bản thân không thể chống cự được.

Dù cho cuộc sống đáng mơ ước đó thật sự đang ở trước mặt cô, Nguyễn Hạ cũng không dám đánh liều lao vào. Cô biết rõ, từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu thành nghèo rất khó thích nghi. 

Ở thế giới cũ, dù là gia đình hay bản thân Nguyễn Hạ cũng không có khả năng khiến cô sống một cuộc sống xa hoa, cô càng không phải là người có nhan sắc như nguyên chủ, vì vậy, người thường không phải là nên sống cuộc sống của người thường sao?

Tống Đình Thâm cảm thấy Nguyễn Hạ gần đây càng ngày càng khác thường, anh cũng không biết cô đã bị chuyện gì kích thích, anh cũng không quá quan tâm, nếu cô muốn tìm việc anh cũng không ngăn cản, cũng không liên quan đến anh.

“Được.”

Đối với câu trả lời của Tống Đình Thâm, Nguyễn Hạ cũng không thấy ngoài ý muốn. Chỉ là câu tiếp theo của anh, đối với Nguyễn Hạ là có thêm thu hoạch, “Cần tôi giúp đỡ không?”

Hiện giờ Tống thị cũng có mấy công ty con, thậm chí công ty mẹ cũng rất lớn, Nguyễn Hạ muốn tìm một công việc nhẹ nhàng trong đó rất dễ dàng, nếu cô muốn thì chỉ cần ngày mai báo một tiếng là được.

“Tạm thời không cần đâu.” Nguyễn Hạ lắc đầu, ở thế giới cũ, bởi vì nhiều nguyên nhân mà Nguyễn Hạ không thể làm công việc bản thân yêu thích, cũng không có thời gian cùng tiền bạc để học những thứ cô muốn. Vì vậy sao lại không xem lần này như một kì nghỉ phép, cũng giúp cô có cơ hội học thêm vài thứ. 

Cho dù sau này cô trở về thế giới cũ thì cô cũng có thêm vài con đường để kiếm sống, vụ buôn bán này không hề lỗ. Mà nếu cô không thể quay về thì học thêm vài thứ cũng không phải chuyện xấu. 

Tống Đình Thâm nói một tiếng được, “Nếu có việc gì cần giúp đỡ thì tìm tôi.”

Nguyễn Hạ cảm thấy vô cùng hài lòng với một người bạn cùng phòng như Tống Đình Thâm. Lớn lên đẹp trai, thường ngày nếu không cần nói chuyện với cô thì sẽ không nói, ra tay lại rất hào phóng…

Nguyễn Hạ suy nghĩ, cô nói, “Nếu anh có chuyện gì cần tôi giúp thì cũng nhớ tôi biết.”

Có qua có lại, dù sao Nguyễn Hạ biết Tống Đình Thâm cũng không có yêu cầu gì với nguyên chủ, nếu có cũng là chuyện của con trai.

Tống Đình Thâm cũng không khách sáo với cô, anh nói, “Được, vậy mấy ngày nữa trường Vượng Tử khai giảng, cô đưa con đến trường đi.”

Nguyễn Hạ nhanh chóng đồng ý. 

Nguyễn Hạ cảm thấy, cho dù bản thân không quay về thế giới cũ, cô và Tống Đình Thâm rất biết điều, với cuộc hôn nhân của cô và anh, chỉ cần hai người làm đúng ước định ban đầu thì họ sẽ hợp tác rất vui vẻ. 

🌸

Trong tay có tiền lại có thời gian, Nguyễn Hạ cũng không vội vàng đi tìm việc làm, trước tiên cô muốn học thêm vài thứ. 

Mấy ngày tiếp theo cô đều mang Vượng Tử đi khắp nơi bên ngoài, báo danh một lớp học tiếng Anh, nếu có thể sử dụng lưu loát tiếng Anh thì sau này trở lại thế giới cũ sẽ dễ tìm việc hơn nhiều.

Sau cùng, Nguyễn Hạ quan sát tình hình, cô học thêm một lớp làm bánh ngọt kiểu Tây. Nguyễn Hạ muốn học rất nhiều thứ, nhưng thời gian của một người có giới hạn, nếu học nhiều mà việc nào cũng bình thường chi bằng chú tâm học một hai thứ, học cho thật giỏi.

Vượng Tử là một đứa bé thích buôn chuyện, ở chỗ của bé con thì không có việc gì là bí mật cả, chưa cần Tống Đình Thâm hỏi thì bé đã đem chuyện của Nguyễn Hạ mấy hôm nay kể cho anh nghe hết, “Mẹ muốn học tiếng Anh, còn muốn học làm... học làm bánh kem, sau này mẹ sẽ làm bánh kem và bánh quy cho con ăn đó.”

Lúc bé con nói mấy lời này, biểu cảm muốn bao nhiêu kiêu ngạo thì có bấy nhiêu, giống như bé đã ăn được bánh kem do Nguyễn Hạ làm rồi vậy. 

“Mẹ của con làm bánh kem và bánh quy nhất định là thiên hạ siêu cấp vô địch nha.”

Tống Đình Thâm không thể tin nổi người mà con trai mình đang nói tới là Nguyễn Hạ. 

Học tiếng Anh cũng không có gì lạ, nhưng học làm bánh ngọt kiểu Tây sao? Từ lúc anh kết hôn với cô đến giờ đã bốn năm, rất ít khi cô vào bếp.

Đến cùng thì cô đã bị cái gì kích thích vậy? Vấn đề rất nghiêm trọng sao?

Cô... chắc là không có việc gì đâu nhỉ?

Nguyễn Hạ ở phòng bên cạnh không biết suy nghĩ của Tống Đình Thâm, cô nghĩ đến tương lai tươi sáng, sau khi cô trở về thế giới cũ thì việc gì cũng biết làm, nghĩ đến thôi đã cảm thấy trong lòng vô cũng vui vẻ.

Hiện giờ Nguyễn Hạ muốn ở lại thế giới này lâu một chút, để cô có thể tranh thủ thời gian học thêm mấy cách kiếm sống cũng tốt, bây giờ có tiền lại nhàn hạ, nếu không biết tranh thủ thì sau này sẽ khóc đến mù mất. 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com