ZingTruyen.Info

[HOÀN EDIT] Xuyên đến trước khi đại lão hắc hóa

Chương 104

NhanYCa

Một người tính tình lãnh đạm, không để ý mọi thứ trên đời, cấm dục như thần tiên sẽ quấy nhiễu người khác? Có gì đó không đúng lắm?    

Thời Mộ vội vàng nói: "Mọi người có hiểu nhầm gì rồi. Anh trai tôi rất hiểu chuyện, ngoan ngoãn, không thể nào lại làm phiền người khác được.” 

Một con ma béo nhảy ra oán giận: "Ngoan con khỉ! Nó tự tiện đột nhập vào nhà dân. Người ta đang xem TV, không nói tới cậu ta làm nhiễu cái TV, còn học đòi con ma trinh nữ kia chui ra chui vào cái màn hình. Thật phiền chết được.”  

Một ma nữ khác đang khóc lóc nhảy ra: “Tôi ở trong thang máy, cậu ta lại cố ý nghịch đường dây điện, dọa chết người ta rồi.”  

Chúng ma quỷ tràn ngập phẫn nộ.

"Cậu ta còn dọa nạt cháu trai tôi! Làm thằng bé hoảng sợ!""

“Cô nói xem cậu ta còn là người không chứ? Đứa nhỏ như vậy cũng hù dọa, thất đức!”  

Thời Lê: "Hôm qua tôi vẫn là người nhưng hiện giờ thì không phải.” Cậu ấy không còn là người, làm người có cái méo gì vui chứ. 

Không gian yên tĩnh lạ thường một chút rồi tiếng oán thán càng lúc càng nhiều.

Thấy tình hình sắp ngoài tầm kiểm soát, Thời Mộ vội vàng xin lỗi, thái độ thành khẩn: “Các vị quỷ hồn, thật ngại quá. Sáng nay anh trai tôi vừa mới chết, cái gì cũng thấy mới lạ nên mới làm những việc ngốc nghếch như vậy. Tôi cam đoan từ nay về sau anh ấy sẽ không làm như thế nữa. Hy vọng mọi người có thể tha thứ.”  

Quỷ hồn lão đại: "Thằng nhóc này tốt số, có em gái hiểu lý lẽ như cô. Hôm nay bỏ qua cho cậu ta một lần, nếu còn tiếp tục, lúc đó đừng trách tôi không khách khí đấy.” 

“Tất nhiên, tất nhiên rồi.” Thời Mộ cười trừ, tiễn từng người ra cửa: “Thật xin lỗi mọi người, ngày khác tôi sẽ đốt thêm mấy thỏi vàng cho các vị."

Tiễn hồn ma cuối cùng đi, Thời Mộ thở phào nhẹ nhõm.

Cô quay lại, lẳng lặng nhìn Thời Lê.

Phó Vân Thâm hừ nhẹ: “Không có tiền đồ.”

Thời Lê cau mày: “Cậu nói ai?”

Giọng điệu của Phó Vân Thâm nghiêm túc hơn: “Nói cậu, hù dọa cả trẻ con thật không có tiền đồ.”

Thời Lê khẽ nghiến răng, nâng tay búng một cái, đèn trong phòng khách vụt tắt ngay lập tức.

Trong bóng tối, Phó Vân Thâm hít một hơi thật sâu, lạnh lùng ra lệnh: “Bật điện lên.”

Thời Lê cười hai tiếng: “Có bản lĩnh thì cậu tự bật đi.” Nói xong thì bay lên đèn trần.

Phó Vân Thâm không muốn cãi với quỷ hồn, hít sâu một hơi, áp chế lửa giận trong lòng, mở cửa đi ra ngoài bật công tắc nguồn điện, vừa mới bước vào trong, lại tắt ngóm. 

"..."

"…..."

"Thời Lê, fuck cmn ngươi."

Dù đứng xa, Thời Mộ vẫn cảm nhận được lửa giận hừng hực trên người Phó Vân Thâm truyền tới. Cô sợ Phó Vân Thâm không nhịn được mà ra tay với Thời Lê, vội vàng kéo Phó Vân Thâm vào nhà, vừa đi vừa dỗ dành: “Bỏ đi bỏ đi, Vân Thâm ca ca đừng giận, dù sao đêm khuya chúng ta cũng không cần đèn, đi ngủ thôi, ngoan.”

Phó Vân Thâm quay người mắng to: “Cút ngay khỏi nhà ông!”

Thời Lê không chút biến sắc: “Tôi tìm em gái tôi, em ấy đi tôi đi, em ấy không đi thì tôi cũng không đi.”

Phó Vân Thâm cởi dép ném lên không trung. Thời Lê lại khống chế từ trường, dép vòng lại bay thẳng vào mặt Phó Vân Thâm.

Phó Vân Thâm: "..." Chửi thề một ngàn từ.

Thời Mộ không quan tâm nhiều như vậy, trực tiếp đẩy người vào phòng, cô thở phào nhẹ nhõm, nhìn Thời Lê: “Anh xuống đây.”

Thời Lê đi xuống.

Thời Mộ bất lực: "Phó Vân Thâm tính tình không tốt, đừng có gây rối với anh ấy."

Thời Lê nói, "Cậu ta chọc anh trước." Mối thù bóp trứng không đội trời chung, bị sờ nhục nhã suốt đời khó quên, đã chết càng không thể quên!

Thời Mộ đau đầu, đưa tay xoa xoa thái dương, giọng điệu càng thêm bất lực: “Vậy thì đừng đi lung tung, cẩn thận người khác tìm đạo sĩ đến bắt anh.”

Thời Lê ậm ừ một tiếng, cũng chẳng biết có đang nghe hay không.  

"Vậy tôi đi ngủ tiếp đây, anh nghe lời."

"Ừ."

Thời Mộ lo lắng nhìn cậu ta một cái, quay trở lại phòng ngủ.

Đêm khuya vắng lặng.

Thời Lê lại ra ngoài lang thang, băng qua biển người, xuyên qua dòng xe cộ, cuối cùng đến nhà mình, trong nhà chỉ có một ngọn đèn le lói, như que diêm lóe lên trong đêm tối vô hạn. Một nguồn sáng mong manh lại nhỏ bé.

Thời Lê bay vào trong.

Ba Thời quỳ gối trước di ảnh của bà nội, chỉ vài ngày ngắn ngủi cả người đã gầy trơ xương. 

Trước mặt ông đặt một cái bát, mắt nhìn di ảnh, bố Thời mở miệng: “Mẹ, đáng lẽ con phải nghe lời mẹ, con không nên đưa Thời Mộ về đây. Giờ thì Thời Dung tàn phế, con dâu của mẹ bị hại đến tinh thần bất thường, người mà mẹ yêu nhất…. Tiểu Lê cũng chết rồi.” Nhắc tới cái tên này, bố Thời cúi đầu khóc nức nở.

Thời Lê lạnh lùng nhìn.

Bố Thời gạt nước mắt: "Cảnh sát không tìm được bằng chứng, không thể bắt giam Thời Mộ. Hiện tại chỉ có con mới có thể đòi lại công bằng cho mọi người. Chỉ là, chỉ là dù sao Thời Mộ cũng là con gái của con, máu mủ tình thâm. Mẹ à, nếu mẹ ở đây, thì giúp con quyết định xem. Nếu mẹ muốn con đi báo thù cho mọi người, thì gõ ba cái vào bát, nếu muốn con buông bỏ, khiến con quên đi, vậy gõ một lần.”

Nói xong, ông nhìn di ảnh đầy mong đợi.

Ánh mắt Thời Lê trầm xuống, cậu ấy đến gần, ngồi xổm xuống, ngón tay thon dài gõ nhẹ vào chiếc bát sứ. 

Một.

Chỉ một cái.

Ánh mắt bố Thời sáng lên rồi lại tối sầm.  

"Mẹ, Tiểu Lê mệnh khổ, cả đời chẳng có chút may mắn. Từ nhỏ đã uống thuốc mà lớn lên, nhìn lại thì thằng bé đi rồi cũng tốt, nhưng con trai không cam tâm. Không cam tâm…” Ba Thời hung hăng đấm vào ngực, từng giọt nước mắt rơi xuống thành đoàn.  

Thời Lê mím môi nhìn bố mình.

Trong gia đình này, ba sợ mẹ và bà, phần lớn thời gian đều trầm mặc đứng giữa, một khi có chuyện gì xảy ra, ông chẳng thể tự quyết định, mọi việc đều nghe theo bà nội và mẹ.

Thời Lê luôn cảm thấy rằng trong lòng ba mình vẫn còn Thời Mộ, luôn tin rằng nếu ba Thời bênh vực Thời Mộ một chút, có lẽ mọi chuyện sẽ không thành ra như này.

Có lẽ cậu ta nhầm rồi.

Ông không hận Thời Mộ nhưng cũng chưa từng yêu thương cô, cho nên mới im lặng, làm như không thấy.    

Ba Thời chậm chạp nói: "Ngày mai con sẽ chôn cất mẹ và Thời Lê cùng nhau. Mẹ yên tâm, con trai mẹ sẽ sống thật tốt.” 

Thời Lê đứng dậy, một mình đi lên gác.

Căn gác bừa bộn, mặt sàn đầy máu, giấy bùa bị gió thổi nhàu nát, ánh trăng rọi vào bên trong, nhìn có chút ghê người.

Cậu kéo ghê dựa ngồi xuống, thổi bụi trên mặt bàn, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve nét chữ của Thời Mộ trên đó. 

[Nếu thế gian này không để tôi ở lại, vậy không bằng gửi tôi tới mặt trăng.]

Thời Lê cong môi, nụ cười còn nhẹ hơn ánh trăng, cậu ta điều khiển con dao trên bàn, chậm rãi khắc chữ lên:  

[Trăng đem đau buồn hóa thành mưa phùn tẩy sạch mặt trời, tặng cho em một mặt trời vĩnh hằng.] 

Đặt dao xuống, đi ra ngoài, Thời Lê tới bệnh viện thăm Thời Dung và mẹ, cả hai đang ngủ say, chỉ là không biết khi tỉnh lại có ổn định như vậy không. 

Ra khỏi bệnh viện, Thời Lê không còn lưu luyến gì nữa.

Trời càng ngày càng khuya, Thời Lê bay về nhà, trên đường về còn gặp vài ma nữ hỏi địa chỉ nghĩa trang, cậu ta cũng không quan tâm. Bản thân còn chưa được chôn cất, lấy đâu ra địa chỉ, mà kể cả có cũng không đưa. 

“Tiểu ca ca, nhà em đang ở nghĩa trang XX, em còn nuôi một con mèo. Anh muốn tới nhà em không?” 

Vừa từ chối một người thì tới người thứ hai. Một ma nữ trẻ tuổi ôm mèo đứng trước mặt Thời Lê, cười thẹn thùng.

Không đợi Thời Lê từ chối, ánh mắt con mèo trong ngực nữ quỷ lóe lên một tia màu đỏ, đột nhiên thoát khỏi vòng tay chủ nhân. Thời Lê sửng sốt, nhấc chân lên, chạy.

"Meo--!!!"

Con mèo phấn khích gào lên, đuổi theo.

Khi còn sống, Thời Lê sợ nhất là mèo, sợ bộ lông mềm mại, móng vuốt sắc nhọn và đôi mắt của chúng, quan trọng nhất là cậu ta dị ứng với lông mèo! Vốn nghĩ sau khi trở thành ma, sẽ không gặp mèo nữa, nhưng đâu ngờ còn có ma mèo!

Thời Lê bay rất nhanh, không ngờ còn chưa thoát khỏi mèo đen, lại thêm một con mèo trắng, càng ngày càng đa dạng chủng loại mèo đuổi theo Thời Lê, đôi mắt màu xanh lục sáng lên, hoàn toàn nghĩ cậu ta là thức ăn.  

Cuối cùng cũng chạy tới nhà, Thời Lê lập tức lao thẳng lên tầng 22. Nhìn đám mèo đứng ở dưới đang ngẩng đầu nhìn ngó xung quanh, Thời Lê thở phào nhẹ nhõm, cười khiêu khích: “Có giỏi thì lên đây đi.”

Mèo đen nhìn về phía mèo trắng: “Meo?”

Mèo trắng nhìn lại mèo đen: “Meo!”

Sau đó, một bầy mèo quẫy quẫy đuôi, bắt đầu leo ​​lên trên.

Đù má!

Thời Lê bùng nổ trong lòng.

Cậu ta sốt ruột đi đi lại lại, cuối cùng đi thẳng vào phòng Thời Mộ, thì thầm vào tai cô: “Thời Mộ.”  

Mũi của Thời Mộ hơi động, mơ mơ màng màng mở mắt, miệng nói mơ hồ: “Anh lại sao vậy?”  

Thời Lê khẽ nói: "Có mèo..."

"...Cái gì?"

Thời Lê có chút ủy khuất: "Có một đám mèo đuổi theo anh cả chặng đường, em, em giúp anh đuổi chúng đi đi?”

???

Thời Mộ chưa kịp phản ứng thì đã thấy 1, 2, 3, 4…… Chắc đến hơn mười con mèo vây xung quang giường.

Thời Mộ, người bị vây quanh bởi những con ma mèo, đang không biết làm gì, đần mặt ra.

Thời Lê đã sợ tới mức nhảy lên giường, run rẩy trước mặt Thời Mộ.

"Meo meo ..."

Lũ mèo nhìn vào Thời Lê thích thú như nhìn thấy một con cá nướng, Thời Mộ cau mày, cảm thấy có điều gì đó không ổn, cô kéo Thời Lê lại, hít hít. Trước đây còn chưa để ý tới, bây giờ cẩn thận ngửi lại mới phát hiện ra Thời Lê có mùi vị cá khô!!

Nói đến cái này, động vật có thể ngửi được mùi của con người, cho nên ma mèo càng có thể, cho nên mới nghĩ Thời Lê là cá khô? 

Thời Mộ kinh ngạc.

“Em nhìn anh như thế là sao?” Ánh mắt của Thời Mộ làm cho Thời Lê bối rối, không khỏi quay sang bên cạnh. Ánh mắt con mèo ở phía sau sáng lên, lập tức nhảy dựng lên, lao vào người Thời Lê, há mồm ngậm lấy tai của cậu ta.  

Cảm nhận được cái lưỡi gai nhọn và cái mũi ẩm ướt của con mèo, trong lòng Thời Lê đứt từng khúc ruột.

Từ ngày bị Phó Vân Thâm bóp “trứng”, hôm nay cậu ta lại có thêm một sự sỉ nhục mới.

“Ồn ào quá.” Phó Vân Thâm đẩy cửa bước vào. Khi cậu tới gần, lũ mèo hoang nghiện cá khô như gặp phải kẻ thù, lập tức chạy trốn, còn không quên kéo cả con mèo trắng đang cắn tai Thời Lê đi.

Đầu óc Thời Lê quay mòng mòng, hai mắt trống rỗng, sợ tới mức thất thần.

Nhìn Thời Lê sống dở chết dở, đôi lông mày xinh đẹp của Phó Vân Thâm cau lại: “Cậu ta lại làm sao vậy?”

Thời Mộ thì thầm với cậu: “Thời Lê là mùi vị cá khô.”

“...”

“May mà không phải thịt gà kho tàu hay là hương vị khác, nếu không em không thể nhịn được.” Trong lòng có chút tiếc nuối, nhưng cũng có chút may mắn.   

Phó Vân Thâm: "…Em định ăn cả anh trai mình?”  

Thời Mộ vuốt cái bụng: "Em đã ăn thịt mẹ anh rồi, vì sao không thể ăn anh trai em?” Lúc sống Thời Lê là anh trai cô, chết đi rồi thì có thể là sườn heo om, mì gà tây, khoai tây chiên, sữa đậu nành, bánh Marcaron; cũng có thể là lẩu thịt nướng BBQ mì xào, tôm cua rang me, cá hấp.

Chà, may mắn là không phải.

Thời Mộ sờ sờ bụng, vẻ mặt rũ xuống: “Phó Vân Thâm, em đói rồi, anh cho em xuống phía dưới ăn một chút được không?”

Phó Vân Thâm nheo mắt, trầm giọng nói: “Hả? Ăn phía dưới?”

Lông mi của Thời Lê run lên, cuối cùng cậu ta cũng hoàn hồn. Cậu ta nhặt một cái gối ném về phía Phó Vân Thâm: "Cậu ít nói mấy lời kia lại, biến thái."

"Mẹ kiếp! Lại mắng lão tử!"

"Đồ biến thái!"

Phó Vân Thâm nghiến răng nghiến lợi: "Cậu có tin tôi gọi hết đám mèo trong phạm vi trăm dặm lại đây xử cậu không?” 

"..." Thời Lê trầm mặc, Thời Lê túng quẫn, Thời Lê ý thức được Phó Vân Thâm mới là lão đại ở đây.

Cậu ta chớp chớp mắt, không những không hoảng sợ mà còn cười lạnh một tiếng: “Vậy tôi liền chọc tức cậu.” Đến đây, thương tổn nhau đi! Để xem ai không biết xấu hổ hơn ai.

Hai người đối diện nhìn nhau, đều hận không thể bóp chết đối phương.  

Đúng lúc này, chuông cửa lại vang lên.

Lần này đến quỷ quản lý khu, quản lý bất mãn: "Sao lại là nhà của cô? Cô quản anh trai mình đi, ở đây chúng tôi không cho phép nuôi chó mèo, làm phiền tới cư dân, có hiểu không hả?”

Thời Mộ gật gật đầu: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi. Ngày mai chúng tôi sẽ rời đi, sẽ không gây phiền phức cho mọi người, xin thứ lỗi."

"Cô quản anh trai mình cho tốt, cho dù chết rồi cũng phải chú ý phẩm chất.”

Đóng cửa lại.

Vẻ mặt Thời Mộ tang thương, không biết có phải ảo giác hay không, từ khi Thời Lê tới đây, cô cảm thấy mình đang nuôi thêm một đứa con trai.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info