ZingTruyen.Com

Hoan Edit Mau Xuyen Lao Dai Deu Yeu Ta Khai Hoa Bat Ket Qua

Editor+B: Bắc Chỉ.

Tránh nóng hành cung ở ngoài thành, ngoại trừ hoàng gia, trong kinh thành không ít vương công đại thần cũng có viện khác ở ngoài đó, bảo vệ xung quanh tại hành cung bốn phía.

Lần này Khương Nhuế dẫn theo vài vị thái phi cùng tiểu hoàng đế đi tránh nóng, nên có không ít nữ quyến trong thành đi theo.

Chạng vạng mới đến biệt cung, nghỉ ngơi chỉnh đốn đã hết một ngày.

Vùng núi quả nhiên mát lạnh, gió đêm từ từ thổi, lại không có người quấy rầy, Khương Nhuế mỹ mãn ngủ một giấc.

Sáng sớm hôm sau, có rất nhiều mệnh phụ vào cung (biệt cung) thỉnh an, người Tạ gia cũng ở trong đó.

Do lúc trước việc tính kế bại lộ, người Tạ gia dạo này vô cùng an phận, đây là lần đầu tiên Khương Nhuế đến nơi này, các nàng lần đầu cầu kiến, người tới là tẩu tử Tạ Thái hậu và hai chất nữ.

"Lần trước thân thể Nương nương không khỏe, lão gia thái thái trong nhà lòng nóng như lửa đốt, chỉ là người... Không tiện vào cung, không lâu trước đây biết được nương nương muốn tới biệt cung tránh nóng, thái thái lập tức phân phó chúng thần tới thỉnh an nương nương, không biết nương nương ngày gần đây thế nào?" Mợ cả Tạ gia Lý thị nói.

"Tẩu tử có tâm, cũng mong tẩu tử chuyển lời một tiếng, để lão gia thái thái trong phủ an tâm, ta sớm đã khỏe rồi." Khương Nhuế nói.

Việc cô khỏe lại người Tạ gia đương nhiên đã biết, hôm nay tới chủ yếu biểu hiện sự quan tâm, tình cảm thân thiện một chút.

Lý thị lá gan lớn ngẩng đầu nhìn cô, lúc sau thấy rõ lại hoảng sợ, vị nương nương nhà bọn họ bộ dáng hiện tại, đâu chỉ là rất tốt, quả thực có thể nói là phản lão xuân về, vinh quang toả sáng. Không nói đến nàng, cho dù là hai nữ nhi đi theo phía sau, khí sắc cũng không tốt bằng nương nương.

Phàm là nữ nhân, không thể không để ý đến dung mạo. Lý thị đối với phương pháp hồi xuân của chị chồng mình vô cùng tò mò, nhưng lúc trước hai người cũng không coi là thân thiết, hiện giờ một người quý vì Thái Hậu, thì càng mới lạ câu nệ, nàng ngồi ở trên ghế thêu bó tay bó chân, đến khi cáo lui, cũng không thể hỏi vấn đề ra khỏi miệng.

Hàm Yên đưa ba người ra cung, thấy trước sau không có ai, Lý thị nhỏ giọng nói: "Hàm Yên cô nương, có thể gượm bước nói chuyện một chút được không?"

Hàm Yên vừa lúc cũng có chuyện muốn nói, hai người tìm vào một tòa đình, nói chuyện một hồi lâu, trên mặt Lý thị thần sắc khiếp sợ hoảng hốt.

Ra cửa cung, hai nữ nhi của nàng mới buông lỏng, lập tức ríu rít.

"Thái Hậu nương nương thật trẻ tuổi nha, nhìn còn nhỏ hơn cả tiểu cô mẫu*."

*Cô mẫu: Người cô (chị hoặc em gái của cha).

"Đúng thế, người khác đều nói tiểu cô cô trong phủ chúng ta lớn lên đẹp nhất, nhưng ta cảm thấy Thái Hậu nương nương càng đẹp hơn tiểu cô cô, nương, người nói có phải hay không?"
Nhưng giờ đây Lý thị đã không có tâm tư tò mò dung mạo của Thái Hậu nương nương, trong đầu đều đầy những lời Hàm Yên vừa nói.

Nương nương thế nhưng cùng chưởng ấn đại thái giám Lục Hành Chu... Hơn nữa lại là vì Tạ gia mới không thể không ủy thân, đây, đây...

Lý thị một khắc cũng không thể đợi, lập tức mang theo hai nữ nhi hồi kinh.

Khương Nhuế tốn cả một buổi sáng ứng phó mệnh phụ*, buổi chiều lại đọc sách với tiểu hoàng đế, buổi tối mới rảnh rỗi, đếm trời sao với đom đóm trong bụi cỏ một lát mới trở về nghỉ ngơi.

*Mệnh phụ: vợ của quan, được vua phong tước.

Vừa mới buồn ngủ, liền phát hiện ngoài điện truyền đến động tĩnh rất nhỏ, cô nghiêng thân nhìn về phía cửa, chỉ qua mấy phút, quả nhiên thấy một bóng hình xuất hiện sau bình phong.

Lục Hành Chu một thân kỵ trang (đồ cưỡi ngựa) màu đen, vai khoác áo choàng, cầm roi ngựa trong tay, ngày thường đầu tóc luôn chỉnh tề giờ đây có vài chỗ hơi loạn, xem ra có chút phong trần (gió bụi) mệt mỏi.

Hắn lặng yên không một tiếng động vòng qua bình phong, lại không ngờ người trong phòng còn thức, hơi sửng sốt, sau đó chậm rãi giơ khóe miệng: "Hạ thần thỉnh an nương nương."

Buổi tối thúc ngựa ra ngoài kinh, vào thẳng biệt cung, đi vào tẩm điện Thái Hậu như chốn không người. Khương Nhuế nói: "Lục Hành Chu, ngươi thật to gan."

Lục Hành Chu nghe giọng nói của cô, lại không tức giận, còn cười đến sung sướng: "Thần cả đời này, một nửa can đảm đều dùng ở trên người nương nương."

Hắn chậm rãi đến gần, suy xét trên người mình đều là bụi đất, không trực tiếp ngồi ở mép giường, mà ngồi lên ghế thêu, "Nửa còn lại là thần bò đến vị trí hôm nay, mới có thể gặp được nương nương."

Khi hắn nói chuyện, nhìn chằm chằm Khương Nhuế không chớp mắt.

Bởi vì sắp đi ngủ, Khương Nhuế chỉ mặc một cái áo ngủ màu hồng cánh sen, trên người đắp chăn tơ lụa hơi mỏng, lúc này nằm nghiêng, tấm chăn phát họa đường cong của cô lả lướt phập phồng.

Thân thể này của cô đã gần ba mươi, sớm đã trưởng thành, người lại chưa bao giờ sinh dục, bộ ngực to tròn dưới eo nhỏ là chân dài, lộ ra ngoài chăn một đoạn cánh tay bạch ngọc, có thể tưởng tượng dưới chăn, áo ngủ bao bọc thân thể, nhất định da thịt như bông tuyết, yếu ớt nõn nà.

Trong mắt Lục Hành Chu xuất hiện vài phần si mê, "Nương nương thật là cực kỳ xinh đẹp..."

"Ngươi suốt đêm tới đây, chính là nói những lời này?" Khương Nhuế che miệng ngáp một cái.

"Không," Lục Hành Chu phục hồi lại tinh thần, cười khẽ lắc đầu, "Vốn dĩ thần chỉ muốn nhìn nương nương một lát là được, bây giờ có thể nói được mấy câu, càng thêm thỏa mãn."

"Một khi đã như vậy, ngươi có thể rời đi." Khương Nhuế không chút để ý nói, lại trở mình, đưa lưng về phía hắn.

Lục Hành Chu ngoài miệng nói thỏa mãn, nhưng lòng bàn chân lại như bén rễ không nhúc nhích, một đôi mắt nóng rực nhìn chằm chằm lưng cô và cổ lộ ra một mảnh da thịt nhỏ.

Tầm mắt như vậy mặc là ai cũng không thể nào bỏ qua, nếu Khương Nhuế muốn ngủ, đương nhiên cũng có thể ngủ được. Nhưng cô có loại dự cảm, nếu cứ ngủ như vậy, sợ là người này sẽ ngồi như thế hết một đêm.

Cô lại xoay người: "Ngày mai ngươi không cần lên triều sao?"

"Thần đã tính qua, trước giờ Thân (3-5h) ngày mai thúc ngựa hồi kinh, vừa kịp lâm triều."
Giờ Thân, chính là ba giờ sáng, gà còn chưa gáy. Khương Nhuế cũng không tán đồng: "Quay về vội vàng, cần gì như thế."

"Nhưng thần đã suốt một ngày một đêm không nhìn thấy nương nương, trong lòng nương nương một chút cũng không nhớ hạ thần sao?" Lục Hành Chu nhẹ giọng nói.

"Lúc trước lại không phải chưa từng có."

Lục Hành Chu lại cười nói: "Lúc trước là lúc trước, bây giờ là bây giờ, đương nhiên không giống nhau. Không sợ nương nương tức giận, lúc trước Thái Hậu nương nương với thần mà nói chỉ là Thái Hậu nương nương, hiện giờ thần muốn lúc nào cũng thân cận bên người."

"Vậy rốt cuộc tối nay ngươi định thế nào?"

"Thần cũng không biết." Lục Hành Chu cười bộc lộ nói: "Vốn dĩ chỉ muốn nhìn nương nương, nhìn rồi thì đi biệt trang ngoài cung, không thì tức khắc hồi kinh."

Khương Nhuế khẽ nhướng mày: "Nói như vậy là ta sai, không nên thức, phá hủy kế hoạch của ngươi?"

"Không dám, nương nương không ngủ, với thần mà nói chính là một may mắn lớn." Lục Hành Chu ngôn ngữ thành khẩn.

Khương Nhuế lại phát hiện một chút vấn đề, "Ngươi nói vốn dĩ muốn nhìn xong thì đi biệt trang hoặc là hồi kinh, vậy bây giờ, có phải cả hai nơi đều không đi? Nói như vậy... Ngươi muốn túc đêm trong cung?"

Lục Hành Chu cười mà không nói.

Nhìn vẻ mặt của hắn, Khương Nhuế nghĩ đến cái gì, lại nhướng mày, kéo dài giọng điệu: "Hay là, ngươi muốn ngồi ở đầu giường ta một đêm, thậm chí là... Trên giường ta?"

Tuy rằng sâu trong đáy lòng xác thật có chứa ý tưởng này, nhưng bị nói ra như vậy, Lục Hành Chu nhịn không được ẩn ẩn hưng phấn nói: "Nương nương luôn làm hạ thần kinh ngạc. Nếu thần nói phải, nương nương muốn thế nào?"

Khương Nhuế không kinh ngạc gì, tự ý thức được hắn có nhu cầu ở phương diện kia, cô suy xét qua chuyện này. Dù sao cũng không phải lần đâu, không việc gì mà phải ngượng ngùng. Tuy rằng hắn thiếu một bộ phận, muốn lên thì khó hơn với nam tử bình thường một chút, nhưng có cô ở đây, việc này không phải là vấn đề.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

28/06/2019 - Hoàn thành.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com