ZingTruyen.Com

Hoan Edit Mau Xuyen Lao Dai Deu Yeu Ta Khai Hoa Bat Ket Qua

Tác giả: Khai Hoa Bất Kết Quả.

Editor+B: Bắc Chỉ.

Trương Tiểu Hoa gần kỳ sinh, nếu không ngoài dự đoán thì là cuối tháng.

Mấy ngày nay, Vương Đồng Hoa và mấy người đàn bà trong đội đi sớm về trễ, vào trong núi nhặt hạt dẻ. Bởi vì không có phiếu nên không mua được đường ở Cung Tiêu Xã, muốn đổi thêm tiền nên bà nhờ người âm thầm sang nhà gần đó mua đường nâu.

(*Thời bao cấp một giai đoạn mà hầu hết sinh hoạt kinh tế đều được bao cấp, diễn ra dưới nền kinh tế kế hoạch hóa. Trong nền kinh tế kế hoạch, phần lớn thương nghiệp tư nhân bị loại bỏ, hàng hóa được phân phối theo tem phiếu do Nhà nước nắm toàn quyền điều hành, hạn chế việc người dân tự do mua bán trên thị trường hoặc vận chuyển hàng hoá từ địa phương này sang địa phương khác. Nhà nước độc quyền phân phối hầu hết các loại hàng hóa, hạn chế trao đổi bằng tiền mặt. Chế độ hộ khẩu được thiết lập trong thời kỳ này để phân phối lương thực, thực phẩm theo đầu người, tiêu biểu nhất là số gạo ấn định bắt buộc và mặt hàng mà một gia đình nào đó được phép mua. - Dưới thời bao cấp, do thiếu hàng hóa nên việc phân phối hàng hóa chủ yếu dựa vào hệ thống tem phiếu. Thị trường chợ đen vẫn tồn tại nhưng không phải kênh phân phối hàng hóa chính. Mua hàng gì thì có tem phiếu hàng đó/ Chắc mẹ Đỗ đi mua hàng lậu)

Trong nhà con thỏ lại sinh thỏ con, nói như vậy, một năm con thỏ có thể sinh bảy tám con, nhưng nếu sinh ra mà không kịp chăm sóc, thỏ mẹ sẽ không chịu nổi, kỳ bú sữa cũng không có sữa nữa. Đỗ Bảo Cầm vẫn luôn khống chế được, một năm chỉ làm chúng nó sinh ba bốn con, một con có đôi khi năm sáu con, có đôi khi bảy tám con, nhiều nhất là mười một con.

Thỏ con nhiều, chăm sóc không được đầy đủ, thường thường sẽ chết non mấy đứa, cho nên không phải càng nhiều càng tốt. Lúc này sinh tám con, nếu nuôi đến lúc cai sữa thì có thể sống, vậy lúc Trương Tiểu Hoa ở cữ thì vẫn còn trứng gà.

Thời gian này, Khương Nhuế cắt cỏ cho thỏ càng thêm cần mẫn, toàn bộ cỏ ở sau núi cô đều cắt sạch, đội trên ở gần ven đường bờ ruộng, lúc nào cũng thấy hình bóng của cô, thỉnh thoảng đến bờ sông giặt quần áo, khi trở về còn ngắt một cây bồ công anh.

Trứng gà và đường nâu đổi được về, đều được Vương Đồng Hoa trịnh trọng đặt ở lu gạo, ai cũng không thể tự tiện lấy đi.

Lại qua mấy ngày, Trương Tiểu Hoa đau bụng, ở nhà sinh hạ một đứa con gái.

Hôm sau người nhà họ Trương tới thăm, mẹ nàng ấy với chị dâu mỗi người xách theo một cái túi, trong túi là dùng áo cũ may quần áo cho đứa trẻ, vào trong nhà, ở dưới đáy túi lôi ra một bịch long nhãn khô.

Trương Tiểu Hoa nhìn đến đỏ hốc mắt, nhà mẹ đẻ nàng và nhà họ Đỗ điều kiện không chênh lệch nhau lắm, vì một bịch long nhãn này, không biết trong nhà đã phải tốn bao nhiêu công sức.

Có thêm một đứa trẻ, nhiều thêm không ít chuyện, mấy người nhà họ Đỗ phân chia nhau làm. Ban ngày Đỗ Hữu Phúc và Đỗ Bảo Cường tới đội trên đào kênh, sau đó, phụ trách đổ đầy giếng nước trong nhà, còn phải chăm lo cho mảnh đất sau nhà. Khương Nhuế vẫn chăm sóc mấy con thỏ, cùng với một ngày ba bữa cơm. Vương Đồng Hoa có kinh nghiệm, ban đêm ngủ cùng với Trương Tiểu Hoa, giúp nàng chăm sóc đứa trẻ, ban ngày thay tả.

Trương Tiểu Hoa ở cữ không thể ra cửa, ăn cơm đều ăn ở trong phòng , mỗi buổi sáng một chén đường đỏ cháo gạo kê, một quả trứng gà luộc, giữa trưa canh trứng gà ăn với cơm, buổi tối ngoại trừ đồ ăn, lại thêm một chén nước long nhãn đường đỏ. Cách một hai ngày, Khương Nhuế đi bắt cá được con cá trích hầm canh cho nàng xuống sữa.

Cơm canh như vậy, tuy rằng không sánh được với những gia đình giàu có, nhưng khả năng nhân lực nhà họ Đỗ có hạn, trận này, cả nhà đều thít chặt lưng quần, chăm sóc nàng với đứa con.

Buổi tối thứ sáu, Đỗ Bảo Trân về đến nhà, thăm nom cháu gái nhỏ, đã bị mùi hương thơm ngọt dẫn tới nhà bếp.

Khương Nhuế vừa mới hầm long nhãn xong, chuẩn bị bưng vào trong phòng, vừa quay đầu lại, liền thấy Đỗ Bảo Trân đứng ở phía sau, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm cái bát trong tay cô, nuốt nước miếng.

"Nay trở về sớm vậy, đi rửa mặt trước đi rồi ăn cơm."

"Vâng". Đỗ Bảo Trân miệng đáp lời, dưới chân lại chẳng động. Học kỳ này nàng ta ở lại trong trường học, nhiệm vụ học nặng nề hơn trước, thức ăn lại không ngon bằng trong nhà. Lúc trước nàng ta còn ngại cháo bí đỏ trong nhà bỏ đường vào là đường hóa học (saccharin*), không thơm như đường trắng, bây giờ suốt ngày nhạt miệng đến mức mút ngón tay.

*Natri saccharin (benzoic sulfimide) là chất làm ngọt nhân tạo không có chứa năng lượng . Nó ngọt gấp 300-400 lần so với sucrose nhưng có cảm giác vị đắng. Còn đường trắng là đường tinh chế, nhà nghèo lấy tiền đâu mua đường trắng :)))

Khương Nhuế nhìn ra nàng thèm thuồng, bất đắc dĩ nói: "Long nhãn này là người nhà chị dâu mang tới, cho chị ấy bồi bổ, chúng ta không thể ăn."

"Em biết". Đỗ Bảo Trân hít sâu hai hơi, vẻ mặt thèm khát, "Em chỉ ngửi mùi, chị không cần để ý đến em."

Khương Nhuế đi vào trong phòng, sau khi trở lại, Đỗ Bảo Trân còn ở nhà bếp hít vị ngọt còn sót lại, nhìn vừa thèm vừa đáng thương.

Cô lắc đầu, lấy ra lọ đường đỏ ra xem, quét ở trong ra một ít nhỏ bằng móng tay cái, nhét vào trong miệng Đỗ Bảo Trân.

"Ô... Ăn ngon!" Đỗ Bảo Trân tức khắc nheo mắt lại, ngọt miệng nói: "Vẫn là chị thương em."

"Được rồi, đi xếp bàn ăn ra đi, gọi ba mẹ với anh ra ăn cơm."

"Dạ dạ." Nàng được như ý nguyện, nhảy nhót chạy ra bên ngoài.

Đỗ Bảo Trân này thèm ngọt mãi cho đến khi Trương Tiểu Hoa ra ở cữ, trong nhà vẫn còn bận tâm nàng, nhưng đã giảm bớt khó khăn.

Cuối năm công xã phát gạo, ngoài tiền ra, cũng cấp cho mỗi nhà mấy cái phiếu vải, phiếu bông.

Vương Đồng Hoa chờ cả nhà đều ở một chỗ, trên bàn cơm, nói cách dùng mấy loại phiếu này ở đâu một lượt, nói đến phiếu vải, bà liếc mắt nhìn Khương Nhuế, mang theo chút vui mừng trên mặt, "Năm nay ba nó phải cho Bảo Cầm làm quần áo mới, những người khác đều để sau này rồi làm."

"Không phải con cũng không có chứ? Mẹ, con cũng muốn làm quần áo mới." Đỗ Bảo Trân giữ chặt tay Vương Đồng Hoa làm nũng.

Vương Đồng Hoa trừng nàng không có uy lực gì, "Bảo Cầm đi xem mắt người ta, nên mới làm quần áo mới, con xen vào làm gì?"

Đỗ Bảo Trân kinh ngạc: "Chị đi xem mắt người ta á? Sao con không biết?"

"Trẻ con, chú tâm mà học, biết chuyện này làm cái gì?" Vương Đồng Hoa không để ý tới nàng, quay đầu nói với Khương Nhuế: ''Ngày mai đi lên công xã, mang lông thỏ đi bán, mua vải với bông về nhà, nếu muộn quá, thì màu với hoa văn để cho người bán hàng chọn đi."

Khương Nhuế gật đầu, thấy Đỗ Bảo Trân rầu rĩ không vui bĩu môi, nhẹ giọng khuyên nàng: ''Tiểu Sơn Tra còn không có áo bông mới, vải đây, làm cho cháu nó một bộ trước, em là cô, nhường làm cho cháu nhỏ."

Tiểu Sơn Tra là nhũ danh mới của cháu gái nhỏ, đại danh còn chưa đặt. Trương Tiểu Hoa nghe thấy Khương Nhuế nói, cảm kích mà liếc nhìn cô một cái.

Ăn cơm xong, Đỗ Bảo Trân đi theo phía sau Khương Nhuế tiến vào nhà bếp, "Chị, chị muốn gặp mặt ai, cùng đội chúng ta sao?"

"Ừ." Khương Nhuế nói sự thật, "Chính là người lúc trước cứu em, Triệu Nam."

"Là anh ta?" Đỗ Bảo Trân cả kinh, "Sao lại là anh ta? Chị và anh ta biết nhau?"

"Nhóm lửa giúp chị trước đi". Khương Nhuế cầm bát đĩa xếp vào trong nồi, chỉ huy Đỗ Bảo Trân nấu nước, sau đó mới nói: "Không tính là biết nhau."

Đỗ Bảo Trân ngồi ở dưới bếp, thêm củi vào trong lò bếp, nghe thấy cô trả lời, nhíu mày, "Chị với anh ta đều không quen biết, như vậy không thấy kỳ quái sao? Chị, sao chị không chọn người chị thích?"

Khương Nhuế chỉ cười lắc đầu.

Đỗ Bảo Trân nhìn chằm chằm lửa trong bếp, một hồi lâu sau như là nói cho cô nghe, lại như là lầm bầm lầu bầu, "Em tuyệt đối sẽ không như thế... "

Đúng lúc Trương Tiểu Hoa ôm bé con ở trong sân đi ngang qua, nghe thấy hai người các cô nói chuyện, hừ một tiếng trong lòng, quay về phòng, thấy Đỗ Bảo Cường thích ý mà ngâm chân, càng tức giận, tiến lên đá chậu gỗ một cái.

"Lại làm sao vậy?"

"Còn nói tôi làm sao?" Trương Tiểu Hoa đè thấp tiếng, thở hồng hộc nói: "Vừa rồi trên bàn cơm, Bảo Trân định cướp bộ đồ mới của bé con chúng ta đi đấy, anh cái rắm cũng không đánh!"

Đỗ Bảo Cường gãi mặt, "Mẹ cũng chưa nói phải cho nó."

"Đó là bởi vì Bảo Cầm đã mở miệng! Nếu em ấy không nói, mẹ nó bất công, anh cho rằng miếng vải kia còn có thể rơi xuống trên đầu bé con được sao? Tôi xem như rõ ràng, Bảo Trân chính là con trùng hút máu, hút khô cả cái gia đình này rồi, cung cấp nuôi dưỡng cũng chỉ có mình nó."

"Không cần nói khó nghe như vậy." Đỗ Bảo Cường nhíu mày.

"Ha... " Trương Tiểu Hoa cười lạnh, nghĩ đến đoạn nói chuyện vừa rồi, Đỗ Bảo Trân nói cái gì mà tuyệt đối sẽ không giống như Đỗ Bảo Cầm, thật là trời chê cười. Cô ta để cả nhà nuôi mình, đi học, thi đại học, tương lai lên thành phố lớn, là ổ gà bay ra làm phượng hoàng, không như dân quê bọn họ, đương nhiên sẽ không giống các cô như vậy!

Cũng không nghĩ tới, nếu không có người nhà họ Đỗ thay cô ta lo hết thảy, không có Đỗ Bảo Cầm hy sinh, cô ta còn có thể nói mát như thế được à?

"Chúng ta chờ coi đi, nhìn xem con gái út bảo bối nhà họ Đỗ các người tương lai có thể hồi báo các người cái gì."

Ngày hôm sau, Khương Nhuế đi Cung Tiêu Xã chọn một tấm vải bông màu đỏ in hoa, lấy số đo, cắt may, cô đều ở cùng Vương Đồng Hoa chỉ đạo hoàn thành.

Khi Đỗ Bảo Cường kết hôn, trong nhà mua một cái máy may, bởi vì ít khi làm bộ đồ mới, nên đã đóng bụi ở góc nhà. Đỗ Bảo Cầm mang nó ra, mỗi ngày nhàn rỗi dẫm dẫm, qua bảy tám ngày làm thành một bộ quần áo mới.

Cô trở thành Đỗ Bảo Cầm cũng nắm được sở trường của cô ấy, cảm thấy chuyện này thú vị, vì thế lại qua hai ba ngày, cũng làm xong bộ đồ mới cho Tiểu Sơn Tra.

Đảo mắt đã đến tháng chạp, Vương Đồng Hoa háo hức chờ đợi, rốt cuộc cũng chờ được tin Triệu Nam về thăm người thân.

Trương Lệ Vân nhanh chóng nói cho bà biết thời gian, địa điểm hai bạn trẻ gặp mặt.

Bởi vì là mới gặp, trưởng bối hai nhà không thể sớm chạm mặt, nhưng lại không thể để Khương Nhuế đi một mình, người nhà họ Đỗ thương lượng, quyết định để Trương Tiểu Hoa đi cùng.

Buổi sáng hôm đó, Khương Nhuế ăn xong cơm sáng, đã bị đẩy mạnh vào phòng trang điểm.

Trương Tiểu Hoa lấy của cải của mình khi xuất giá ra, kẻ mày cho Khương Nhuế, ngoài miệng tô điểm hồng, cô kháng cự quá mãnh liệt mới không đánh phấn lên mặt, thế nhưng cô lớn lên trắng nõn, không đánh cũng không khác gì.

Kẻ mày xong, chải thêm hai bím tóc, thay một bộ quần áo mới, Khương Nhuế từ trong phòng đi ra, Vương Đồng Hoa và Đỗ Bảo Trân nhất thời sửng sốt.

Một hồi lâu, Đỗ Bảo Trân mới phản ứng lại, "Chị, hôm nay chị thật xinh đẹp!"

"Đúng là xinh đẹp." Vương Đồng Hoa vui vẻ nói.

Trương Tiểu Hoa cười nói: "Tay nghề Bảo Cầm khéo quá, xem cái áo bông trên người em ấy này, nhìn không khác gì với người ta, người ta mặc béo phồng lên, tâm tư em ấy khéo léo, rút gọn bên hông một chút, thoạt nhìn phong cách tây lên hẳn."

Đỗ Bảo Trân gật đầu lia lịa, vòng quanh Khương Nhuế dạo một vòng, cầm lấy tay cô. "Chị, sang năm em làm quần áo mới, cũng muốn giống chị vậy. Chị giúp em làm nhé?"

"Chị thấy, sang năm Bảo Cầm chắc không ở nhà chúng ta nữa đâu." Trương Tiểu Hoa cười tủm tỉm nói.

Vương Đồng Hoa nhìn sắc trời, dặn dò hai người: "Giờ cũng không còn sớm nữa, các con mau xuất phát đi, đừng để cho người ta chờ lâu. Bảo Cầm nó thẹn thùng, Tiểu Hoa con là chị dâu của nó, nên nói thì nói, nên hỏi thì hỏi, đừng tẻ ngắt ra đấy."

"Con biết rồi, mẹ yên tâm đi."

Chị dâu em chồng kéo tay nhau ra cửa, trên đường gặp người thấy Khương Nhuế, đều phải lại nhìn một cái, mới tò mò hỏi bọn cô đi đâu. Trương Tiểu Hoa một mực chỉ nói đi công xã đặt mua hàng tết.

Hai người đi đến công xã, xa xa thấy dưới bến xe có một người đang đứng, nhìn bóng dáng hắn, đĩnh bạt như cây thanh tùng, lại giống một thanh bảo kiếm. Trương Tiểu Hoa bám vào bên tai Khương Nhuế nhỏ giọng nói giỡn: "Chắc là cậu ta nhỉ? Trông rất có khí chất."

Khương Nhuế gương mắt nhìn lại, người nọ như có sở cảm (điều thấy trong lòng), quay đầu.

Lời tác giả: Có nhãi con hỏi nam chủ có bệnh sao, hắn xác thật có bệnh, vỡ thành tám trăm mảnh, sao không bệnh? hì hì hì, nam chủ có bệnh, nữ chủ là thuốc.

Tác giả: Tới tới tới, uống thuốc.

Nam chủ: Được. (Cao hứng ing.... )

02/01/2019. Hoàn thành.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com