ZingTruyen.Info

Hoan Edit Mau Xuyen Lao Dai Deu Yeu Ta Khai Hoa Bat Ket Qua

Editor+B: Bắc Chỉ.

Cre: Wikidich.

Nhìn bộ dáng chật vật của hắn, Khương Nhuế cười đến run rẩy cả người*.

*花枝乱颤 Hoa chi loạn chiến (Nguyên văn): cười đến run rẩy cả người/cười đầy phóng túng, cười phá lên. 

Giường bệnh vốn hẹp, hai người một người bị sặc nước miếng, một người thì cười không ngừng, thân thể khó tránh khỏi việc ma sát, va chạm với nhau, cái chỗ kỳ quái trong miệng Khương Nhuế nói, chẳng những không biến mất, ngược lại bởi vì đụng chạm, tinh thần càng trở nên phấn chấn.

Triệu Nam xấu hổ đến mức muốn xuống giường trốn tránh, đáng tiếc có lòng mà không có sức.

Huống hồ trong lòng hắn, chưa chắc đã muốn tránh đi thật.

Cho dù bị trêu đùa đến chân tay luống cuống, nhưng hắn vẫn không thể rời mắt khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô.

Bị hắn chuyên chú nhìn, Khương Nhuế dần dần dừng lại tiếng cười, chậm rãi tới gần, cùng hắn đầu chạm đầu, trán chống trán, sóng nước trong đáy mắt lăn tăn, nếp nhăn nơi khóe mắt trên mặt khi cười vẫn còn vương, khóe miệng gợi lên cong cong.

"Thật đáng yêu..." Cô than nhẹ.

Triệu Nam nghe xong càng thêm xấu hổ. Một người gần ba mươi tuổi, da dày thịt béo, bị cô vợ nhỏ hai mươi tuổi nói đáng yêu, mặc cho ai nghe đều cảm thấy không khoẻ, thậm chí có chút mẫn cảm, trong lòng còn không thoải mái.

Nếu là trước kia, Triệu Nam sẽ cảm thấy cả người không thoải mái. Nhưng giờ đây, xấu hổ là thế, nhưng hắn lại chỉ cảm thấy trái tim trong lồng ngực hung hăng đập liên hồi, một luồng nhiệt nóng bỏng bùng phát từ cơ thể, quét qua tứ chi và xẹt qua từng lỗ chân lông trên cơ thể.

Hắn nhịn không được mà ấn Khương Nhuế vào trong lòng, ngoài miệng lại nói: "Lại nói bậy."

"Coi như em nói bậy đi." Khương Nhuế cười khẽ, đầu ngón tay trắng nõn thon dài giống như gảy đàn, chạm nhẹ lên ngực hắn.

Mỗi một lần đụng chạm, hô hấp của Triệu Nam liền nặng thêm một phần. Lý trí còn sót lại của hắn biết làm như vậy là không được, phải buông người trong lòng ra, nhưng đôi tay căn bản không nghe theo chỉ huy, ngược lại ôm người càng chặt.

Khương Nhuế không hề mở miệng trêu đùa, ngón tay linh hoạt mềm mại, theo cơ bắp căng chặt rắn chắc chậm rãi hạ xuống. 

Loại chuyện này, xưa nay cô chưa từng làm, chứ đừng nói đến kỹ xảo.

Nhưng Triệu Nam căn bản không cần cô có kỹ xảo gì cả, chỉ là trong lúc vô tình đụng chạm nhỏ nhặt thôi, đã làm hắn khó có thể tự chủ, huống chi là dụng tâm an ủi trước mắt như vậy.

Chỉ cần là cô.

Chỉ có thể là cô.

*

Ngày hôm sau, Trịnh Bân đến như đã hẹn. Khương Nhuế trước tiên gửi thư về nhà báo tin an toàn, sau đó cùng đi làm thủ tục với anh.

Người nhà tùy quân, cần phải chuyển hộ khẩu về khu quân đội, cũng cần xử lý việc chuyển hộ khẩu, sau khi di cư, Khương Nhuế chính là Đỗ Bảo Cầm đổi từ hộ khẩu nông thôn thành hộ khẩu thành thị, có thể lãnh được một phần lương thực cung ứng, về sau mỗi tháng theo quy định được ba mươi cân đồ ăn*.

*Tùy thuộc vào vị trí công việc, đặc thù nghề nghiệp mà cán bộ, công chức nhà nước cũng như người dân lao động được phát tem phiếu mua lương thực, thực phẩm với chế độ riêng. Ví dụ như thịt lợn, người dân thường chỉ được mua 1,5 kg/tháng nhưng cán bộ cao cấp có quyền mua 6 kg/tháng.

Ngoài ra, rịnh Bân còn giúp cô lấy được thẻ ra vào khu quân sự, sau đó đưa cô đến ngôi nhà do quân đội phân cho Triệu Nam. 

"Lúc phân chia nhà ở thì có chút vội vàng, vì lúc ấy lão Triệu còn độc thân, nên phân cho cậu ấy căn không lớn lắm, hai phòng hai sảnh, em dâu cứ ở tạm trước đi, sau này hai người sinh con đẻ cái, có thể xin đổi sang căn lớn hơn." Trịnh Bân giải thích.

"Như vậy đã rộng rồi ạ." Khương Nhuế cười nói, "Cảm ơn anh Trịnh hai ngày này nhé, chờ A Nam xuất viện, em và anh ấy mời anh ăn một bữa cơm xoàng, anh không được từ chối đấy nhé."

Trịnh Bân hào sảng cười nói, "Em yên tâm, việc ăn cơm này anh rất hứng thú, tuyệt đối không khách khí với em đâu."

"Vậy là tốt rồi, nếu anh Trịnh còn có việc khác, vậy cứ đi trước đi, em đi quét dọn lại nhà cửa một chút, lát nữa tự đi đến bệnh viện cũng được."

"Thôi, để anh đưa em đi, buổi sáng dẫn em ra cửa, ánh mắt lão Triệu kia anh còn nhớ rõ lắm, nếu không cẩn thận làm mất em dâu, có khi hắn liều mạng với anh cũng nên đấy." Trịnh Bân nửa vui đùa, nửa nghiêm túc mà nói.

Khương Nhuế bật cười: "Anh Trịnh có lòng tốt giúp bọn em, anh ấy có gì mà trách móc chứ? Đường đến bệnh viện em nhớ rõ rồi, cũng biết ngồi xe như thế nào, anh cứ yên tâm đi."

Trịnh Bân chần chờ, kỳ thực anh có việc khác cần phải làm thật, nhưng để Khương Nhuế tự về bệnh viện thì không yên tâm lắm, tùy tiện giao phó cho người khác lại không thỏa đáng. Cho đến khi Khương Nhuế nói rõ ngồi tuyến xe nào, đến nơi nào dừng lại, lại chuyển sang xe gì đều nói với anh một lần, anh mới thỏa hiệp.

"Vậy, anh đi trước đây, ngày mai lại đến bệnh viện thăm em với lão Triệu."

Khương Nhuế tiễn anh ra cửa: "Anh Trịnh đi thong thả."

Trịnh Bân vẫy vẫy tay, xoay người đi xuống bậc thang hai bước, lại nghĩ tới một chuyện, do dự dừng lại bước chân, cuối cùng vẫn gọi Khương Nhuế lại. "Em dâu, có chuyện này anh muốn nói với em."

"Anh nói đi ạ."

Trịnh Bân gãi gãi mặt, ngập ngừng mở miệng, "Chính là, hôm qua có vài nữ đồng chí đến thăm lão Triệu, có một người tên là Lâm Giai Nghi, ngầm thích lão Triệu rất lâu rồi. Nhưng mà lão Triệu với người ta cũng không có gì, xưa nay cậu ta chỉ một lòng một dạ với công việc, việc có nữ đồng chí thích cậu ấy cũng không biết, cho đến khi gặp được em dâu, cậu ta mới thông suốt ra. Hôm nay anh nói chuyện này, cũng không có ý gì khác, chỉ là sợ đến lúc nào đó, em nghe được một chút đôi câu vài lời từ chỗ ai đó, hiểu lầm lão Triệu, việc như vậy, không bằng anh tới nói rõ ràng."

Nói đến hiểu lầm này, trong lòng Trịnh Bân xúc động. Hai năm trước, vợ anh cũng hoài nghi anh có cái gì đó với một nữ đồng chí, lại không tới hỏi anh, tự mình đoán mò suy nghĩ vớ vẩn, suýt nữa định ly hôn với anh. Tuy rằng sau này hiểu lầm được giải thích rõ ràng, cô ấy lại còn lấy câu không có lửa làm sao có khói* ra phạt anh quỳ ở ván giặt đồ vài ngày. Thời gian đó, đi đường thôi anh cũng phải đi khập khiễng, gặp người hỏi, còn phải nói là mình không cẩn thận bị ngã, suýt thì nghẹn khuất chết anh.

* Nguyên văn: Ruồi bọ không đinh vô phùng trứng.

Tuy rằng anh rất muốn nhìn lão Triệu bị chê cười, nhưng giờ chân lão Triệu bị như vậy, chắc chịu không nổi sự xoa bóp của ván giặt đồ.

Khương Nhuế nghe xong, vẫn ngậm cười nói: "Em biết rồi, cảm ơn anh Trịnh."

"Em không thấy bất ngờ chút nào sao? cũng không tức giận hả?" Trịnh Bân hiếm lạ, lúc trước vợ anh suýt nữa hủy thi diệt tích anh đi đấy.

Khương Nhuế lại nói: "Em sớm đã đoán được rồi."

"Cái gì? Có người nói cho em sao?"

"Không phải, em tự đoán." Khương Nhuế nói: "A Nam xuất sắc như vậy, chắc chắn có người thích anh ấy."

"Chậc..." Trịnh Bân bỗng nhiên cảm thấy hơi đau ngực, nếu qua ba mươi năm sau, anh liền biết loại cảm giác này chính là: Đột nhiên không kịp phòng ngừa bị người ta rắc cẩu lương.

Giờ anh chỉ cảm thấy bực bội, sao người với người lại kém nhau nhiều như vậy? Sao lão Triệu có thể may mắn như vậy? Cưới được cô vợ trẻ trung, xinh đẹp thì không nói, mấu chốt chính là tính cách lại còn tốt, vừa dịu dàng vừa biết cảm thông.

Nhớ tới bộ dáng vợ mình múa may chài cán bột, Trịnh Bân không nói lời nào, trầm mặc xoay người đi.

Khương Nhuế dành cả buổi sáng, quét tước nhà cửa sạch sẽ một lần. Tuy rằng trước nay Triệu Nam vẫn luôn ở, nhưng hắn là một người đàn ông, không làm phòng ốc thành ổ chó cũng đã tốt lắm rồi, đừng hy vọng còn có thể thu dọn sạch sẽ.

Sau khi làm xong cũng đã đến giữa trưa, cô ra ngoài tìm một quán ăn trên phố, ăn cơm trưa xong rồi ngồi xe đến bệnh viện.

Đẩy cửa phòng bệnh ra, liền bắt gặp trực tiếp với ánh mắt của Triệu Nam, nhìn thấy người đến là cô, ánh mắt hắn sáng ngời rõ ràng.

"Em ăn cơm chưa?"

"Rồi ạ." Khương Nhuế bỏ túi táo xuống, cầm lấy một quả cắt vỏ, vừa gọt vỏ vừa nói với hắn buổi sáng làm cái gì.

"Hôm nay miệng vết thương đau không? Có ngứa không?"

Triệu Nam nhận lấy quả táo, đưa lên miệng cô trước, nhìn cô cắn một miếng, "Không đau cũng không ngứa, anh hỏi bác sĩ rồi, miệng vết thương không bị nhiễm trùng gì, ngày mai có thể xuất viện, một tháng sau quay lại bỏ thạch cao."

Khương Nhuế nhai táo, gật đầu: "Đúng lúc hôm nay em dọn dẹp xong nhà của chúng ta rồi, mai về không cần phải quét dọn lại."

Triệu Nam nói: "Chờ chân anh khỏi, việc tổng vệ sinh trong nhà cứ để anh làm."

"Nhưng em không yên tâm," Khương Nhuế nhìn hắn cười nhạo, "Hôm nay ở gầm giường em quét ra một cái quần cộc, hai cái tất chân một đen một trắng, còn có một cái áo ba lỗ, tất cả đều dính đầy bụi với mạng nhệnn, không biết bị chôn ở dưới giường bao lâu rồi, sau này anh dọn dẹp, ai biết trong một góc nào đấy còn lôi ra được cái gì."

"Ơ... Không thể nào." Triệu Nam có chút chột dạ.

"Anh nói đi?" Khương Nhuế nhếch mày nhìn hắn.

Câu trả lời của Triệu Nam là lại đưa quả táo lên miệng cô.

Hai người anh một miếng em một miếng ăn xong hết quả táo, Khương Nhuế đứng dậy rửa tay, lại về tới mép giường, "Anh buồn ngủ chưa? Để em nằm với anh một lát."

Triệu Nam dịch sang bên một chút, chừa chỗ trống để cô nằm xuống, nói chuyện được một lúc, thỉnh thoảng hắn lại cúi đầu hôn lên trán cô, cho đến khi cơn buồn ngủ dâng trào thì hắn mới chìm vào giấc ngủ.

Khương Nhuế vẫn còn tỉnh táo, chờ đến khi Triệu Nam ngủ say, cô chống nửa thân trên lên, nghiêng đầu nhìn hắn.

Khuôn mặt này không hề giống với khuôn mặt trong trí nhớ của cô, nếu không phải cô có thể cảm nhận được hắn, có lẽ cũng không nhận ra, linh hồn trong cơ thể này, là một phần của người cao cao tại thượng kia.

Theo như lời Trịnh Bân nói lúc trước, đối với một người bình thường, hiếm có người nào xuất sắc được giống như Triệu Nam, ai có thể nghĩ đến, linh hồn của hắn không hề hoàn chỉnh, thậm chí chỉ là một mảnh vụn linh hồn.

Cô đến thế giới này, đến bên hắn, dùng linh lực của mình nuôi dưỡng linh hồn của hắn, có lẽ phải rất lâu, có lẽ phải đến hết cả đời người.

Chờ một đời luân hồi, sẽ đưa hắn trở về nơi mà hắn nên đến.

Với cô, đây là nhiệm vụ, là số mệnh, là nhân quả.

Vì đạt được mục đích, cô cũng không để ý dùng thủ đoạn gì, hoặc là nói, dùng thân phận gì để ở bên hắn.

Nếu được, cô có thể là bạn bè, là người nhà, là người yêu, thậm chí là kẻ thù.

Giờ cô phát hiện, thân phận người yêu này, có lẽ có lợi cho việc hoàn thành nhiệm vụ hơn là thân phận khác. Bởi vì chỉ có người yêu, mới có thể lâu dài làm bạn, mà cha mẹ bạn bè, đều sẽ có cuộc sống của bọn họ.

Về sau, đại khái cô cũng sẽ suy xét nhân vật này đầu tiên.

Dù sao đến cuối cùng, những mảnh nhỏ linh hồn trải qua luân hồi, đều sẽ hủy diệt ký ức một đời trước đây, chờ người kia tỉnh dậy sau giấc ngủ say, chỉ có cảm giác như mình đã trải qua một giấc ngủ rất dài.

Cũng không có ai biết quá trình này xảy ra như thế nào, miễn là đạt được kết quả là điều mọi người muốn.

Tác giả có lời muốn nói:
Các đại lão: Ngươi chắc chắn ta (chúng ta) sẽ quên?
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

19/04/2019-Hoàn thành.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info