ZingTruyen.Com

Hoan Edit Mau Xuyen Lao Dai Deu Yeu Ta Khai Hoa Bat Ket Qua

Editor+B: Bắc Chỉ.

Qua mười lăm tháng giêng, kết thúc năm cũ đã phải bắt đầu ngày mùa.

Trước khi gieo giống vào mùa xuân phải cúng bái thổ địa trước, trâu cày của công xã có hạn, đại đội Tây Sơn năm nay không tranh thủ đến sớm, chỉ có thể mượn xã một cái cuốc một cái xẻng, thanh niên lao động trổ tài đến sống động.

Triệu Nam cũng xuống ruộng, giúp người nhà một chút. Thế nhưng hắn làm không được mấy ngày, nháy mắt đã là mười chín tháng giêng, ngày hắn phải quay về bộ đội.

Tối hôm nay, Khương Nhuế đang đan áo len dưới ánh đèn, còn một cái cổ tay áo là xong, làm cho xong để ngày mai hắn mặc đi.

Triệu Nam rửa mặt xong, ngồi ở bên nhìn cô.

Khương Nhuế câu được câu không mà nói với hắn, "Anh nói chuyện với ba chưa? Ngày mai anh đi bắt xe, sáng sớm thì ba đã đi lên đồi rồi, có khi không gặp được."

"Có, anh mới từ phòng ba mẹ về đây."

"Em trai em gái không ở nhà, lúc anh đi qua huyện thành, nếu rảnh, thì đi thăm một chút, lần sau gặp mặt đã một năm sau rồi."

"Được." Triệu Nam gật gật đầu, "Có muốn đi chào ba mẹ vợ một tiếng không?"

Khương Nhuế nghĩ nghĩ, lắc đầu, "Thôi, chờ anh đi rồi, em về nói sau."

Vương Đồng Hoa sĩ diện, hôm trước để Triệu Nam nhìn thấy trong nhà cãi nhau, vẻ mặt có chút khó xử, nếu sắp tới hắn lại đến nhà, chỉ sẽ làm bà không được tự nhiên.

"Được rồi." Cô đan xong một bước cuối cùng, rũ áo len một lượt, cầm lên ngó trái ngó phải, cảm thấy không tồi, trái phải đối xứng, đường may ổn áp, mới nhìn Triệu Nam nói: "Anh mặc vào xem, nếu có chỗ nào không vừa, em lại sửa lại."

Triệu Nam cởi áo ngoài, bên trong là một cái áo giữ nhiệt ôm sát người, phác họa ra ngực với cơ bắp cánh tay rắn chắc, theo động tác của hắn, cơ bắp phập phồng, tràn ngập năng lực 'rù quyến'.

Khương Nhuế nhìn nhìn, bỗng nhiên vươn hai đầu ngón tay véo ngực hắn cái.

Đầu Triệu Nam còn ở bên trong áo len, thân thể cô rút lại, một tay bắt lấy bàn tay tác quái của cô, một tay khác kéo cổ áo len xuống, cuối cùng lộ mặt ra, bất đắc dĩ nhìn cô.

"Được, được, không đùa anh nữa, mặc xong rồi để em nhìn xem." Khương Nhuế làm như không có việc gì thu tay mình lại, cười tủm tỉm nói.

Triệu Nam lắc đầu, sửa sang lại cổ áo, tay áo, với vạt áo.

Đây là lần đầu tiên Khương Nhuế đan áo len, thế nhưng rất vừa người, nhãn lực với năng lực tiếp thu của cô người bình thường không thể nào so được, lần trước tự mình làm áo bông, cũng là lần đầu tiên làm một lần đã thành công, cô cảm thấy về sau mình có thể trở thành một thợ may xuất sắc.

Áo rất ấm, mặc vào cả người đều ấm dào dạt, Triệu Nam nhìn bộ dáng Khương Nhuế vây quanh mình đánh giá, bỗng nhiên vươn tay ôm lấy cô.

"Tới bộ đội rồi anh sẽ soạn báo cáo." Những lời này mấy ngày trước hắn cũng đã nói, hôm nay lại nói thêm một lần.

"Em biết, em ở nhà chờ tin tức của anh," Khương Nhuế ôm eo hắn, dụi mặt lên vai hắn.

Triệu Nam không nói chuyện nữa, cũng không buông cô ra.

Khương Nhuế ôm hắn một lát, nói: "Trên giường lộn xộn, đồ đạc còn chưa dọn dẹp xong, để em dọn dẹp lại trước đã."

"Để anh." Triệu Nam nói xong, đợi một lúc mới buông tay ấn cô xuống bàn, nhanh chóng thu dọn len sợi, kéo, đồ lặt vặt khác trên giường.

Đêm đã khuya, những người khác trong nhà họ Triệu đều đã đi vào giấc ngủ, Triệu Nam nằm ở trên giường, chưa thể ngủ được. Lúc trước về nhà thăm người thân, tuy cũng có vài lần chia tay phiền muộn, nhưng trước nay lại không có loại cảm giác làm hắn canh cánh trong lòng.

Không yên tâm khi cô ở nhà, lo lắng hắn không có ở nhà, liệu cô ấy có cảm thấy không tự nhiên khi ở trong một môi trường xa lạ một mình hay không, thậm chí lo lắng người nhà mình liệu có bắt nạt cô không, nếu có thể, hắn quả thực mong ngày mai lúc đi liền mang cô đi theo.

"Sao còn chưa ngủ? Ngày mai anh phải dậy sớm đấy." Khương Nhuế nằm ở trong ngực hắn mở miệng.

Triệu Nam khoanh tay, ôm chặt cô vào trong lòng mình, thân thể trong lòng mềm mại non mịn, hắn dường như muốn dùng sức xoa người vào trong thân thể mình, nhưng lại sợ hơi dùng sức một chút lại làm đau cô.

Hai người quá thân cận, Khương Nhuế dứt khoát trở mình, ghé vào trên ngực hắn, nhẹ giọng hói: "Anh nghĩ gì thế?"

Triệu Nam rũ mắt nhìn cô, cúi đầu hôn lên trán cô một cái, mới nói: "Ở nhà đừng gò bó, coi như giống nhà mình."

Khương Nhuế đại khái đoán được tâm tư của hắn, nhẹ giọng cười nói: "Đừng lo lắng cho em, người nhà chúng ta đều rất tốt, ba mẹ thương em, anh trai, chị dâu cũng thân thiện, chính anh ấy, một mình ở bên ngoài phải tự lo cho mình thật tốt. Còn có, ngoan ngoãn chờ em đến tìm anh."

"Ừ." Triệu Nam gật đầu.

"Bây giờ có thể ngủ chưa?" Khương Nhuế ngáp một cái, định rời khỏi người hắn, nhưng vòng eo thon thả của cô lại bị hai bàn tay to siết chặt.

"Hửm? Anh còn có chuyện muốn nói?" Cô ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt Triệu Nam u ám.

"Đêm nay ngủ muộn chút..." Hai tay kia chậm rãi vuốt ve lên xuống.

Ngày hôm sau, Triệu Nam tỉnh lại khi trời còn chưa sáng, hắn quay đầu nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Khương Nhuế, muốn thò lại gần hôn cô, nhưng lại lo đánh thức cô dậy, chỉ nhìn chằm chằm không chớp mắt hồi lâu, tay chân mới nhẹ nhàng bò dậy.

Trương Lệ Vân đã tỉnh, đang nhóm lửa ở nhà bếp. Ánh lửa bay múa, bà nhìn đến thất thần, cho đến khi một tiếng mẹ đánh thức bà.

Bà ngẩng đầu, nhìn thấy Triệu Nam đi vào, xuyên thấu qua cửa bếp, có thể nhìn ra bên ngoài vẫn là một màu xanh thẫm.

"Sao không ngủ thêm chút nữa? Hai ngày sau ở trên đường, lại ngủ không an ổn."

"Con ngủ đủ rồi." Triệu Nam chuyển một cái băng ghế qua ngồi cạnh bà.

Trương Lệ Vân nghiêng đầu nhìn đứa con trai này, lần đầu tiên hắn rời nhà là chuyện của mười mấy năm trước, bà cũng là thuận theo, nấu trứng gà, bánh nướng áp chảo, để hắn mang theo trên đường ăn, mà hôm nay hắn cũng giống như vậy, vô thanh vô tức ngồi bên cạnh mình, chớp mắt, thiếu niên non nớt ấy nay đã thành nam tử hán đỉnh thiên lập địa.

"Ra ngoài, tự chăm sóc mình cho tốt, việc trong nhà không cần lo lắng. Bảo Cầm là đứa trẻ ngoan, cần mẫn lại hiểu chuyện, có mẹ nhìn, sẽ không để người khác bắt nạt nó."

"Cô ấy còn nhỏ tuổi, mong mẹ quan tâm nhiều hơn."

Trương Lệ vân trừng mắt nhìn hắn, "Việc này còn cần anh phải nói? Nó là con dâu tôi, tôi không lo thì ai lo? Thằng nhóc thối nhà anh, có phải lo tôi bắt nạt vợ anh? Hả? Sống gần ba mươi năm, lần đầu tiên nói khách sáo với mẹ, chính là vì con dâu mới vào cửa, ở trong lòng anh tôi chính là bà già ác độc sao hả?"

Triệu Nam không rõ vì sao chỉ nói một câu liền chọc mẹ hắn phát cáu, căn cứ theo nguyên tắc nhiều lời sai nhiều, chỉ đành phải lắc đầu trầm mặc không nói.

Trương Lệ Vân lại lẩm nhẩm vài câu, nhớ tới con trai mình lát nữa đã phải đi, trong lòng hụt hẫng, dần dần không nói nữa.

"Mẹ, người và ba phải bảo trọng." Triệu Nam bỗng nhiên nói.

Trương Lệ Vân quay đầu lau khóe mắt, mới cộc cằn nói: "Còn cần anh nói à, tôi và ba anh còn phải trông cậy vào mấy người các anh hầu hạ đến một trăm tuổi!"

Triệu Nam trịnh trọng gật đầu, "Sẽ."

Ăn cơm sáng xong, Triệu Nam đã phải đi rồi, không phiền người trong nhà đưa tiễn.

Khương Nhuế đứng ở trước đập chứa nước, nhìn hắn xách túi vải thô đi càng lúc càng xa, cho đến khi không thấy nữa, mới quay lưng về nhà.

Trong phòng chỉ có Lý Tiểu Nga và Triệu Tiểu Sóng, trẻ con ngủ nhiều, Triệu Tiểu Sóng vừa mới rời giường, biết được cậu hai đã đi rồi, rầu rĩ không vui mà ăn cơm.

"Chị dâu, mẹ đâu ạ?" Khương Nhuế nhìn quanh trong phòng, không thấy Trương Lệ Vân.

Lý Tiểu Nga chỉ chỉ phòng, nhỏ giọng nói: "Mỗi lần chú hai rời nhà, tâm tình mẹ đều không tốt, để bà yên tĩnh một mình một lát."

Chờ đến giữa trưa, Trương Lệ Vân mới đi ra khỏi phòng, thoạt nhìn cũng đã bình thường giống như mọi khi.

Bà kêu Khương Nhuế tới, nói: "A Nam đi cũng không thông báo với bà thông gia một tiếng, Bảo Cầm, buổi chiều con về nhà đi."

"Vâng." Khương Nhuế đồng ý, ăn xong cơm trưa liền đi đến nhà họ Đỗ, trên đường gặp được người quen, hỏi cô sao chỉ có một mình, cô liền cười nói Triệu Nam đã về bộ đội, lại có người hỏi sao cô không đi theo cùng, cô cũng nói đến lý do.

Đỗ Hữu Phúc và Đỗ Bảo Cường đều đi nông trường làm việc, Đỗ Bảo Trân trở về trường học, nhà họ Đỗ chỉ có Vương Đồng Hoa, Trương Tiểu Hoa và Tiểu Sơn Tra.

Khi Khương Nhuế vào cửa, Vương Đồng Hoa đang ở trong sân cho thỏ ăn, "Mẹ, con về rồi."

"Về rồi à? Ăn cơm chưa?" Vương Đồng Hoa quay đầu lại nhìn cô, thấy chỉ có một mình cô, lại hỏi: "Sao không đến cùng A Nam?"

Khương Nhuế tiếp nhận cỏ cho thỏ ăn, "Con ăn rồi, sáng nay A Nam đã xuất phát đi bộ đội rồi, bởi vì sớm quá, trời còn chưa sáng, nên không có tới nói với mẹ."

"Sớm như vậy đã đi rồi? Các con kết hôn cũng mới được mấy ngày." Vương Đồng Hoa hơi nhíu mày, "Lúc trước nói có thể nhập ngũ, đến khi nào thì đi?"

"Đợi anh ấy về bộ đội soạn báo cáo mới được, mẹ, Tiểu Sơn Tra thế nào rồi? Đã đỡ bệnh hơn chưa?"

Vương Đồng Hoa đút ngọn cuối cùng cho con thỏ, vỗ vỗ tay cho bụi bẩn rơi xuống, "Tốt hơn rồi, hai ngày nay không khóc nháo, bây giờ đang ngủ ở trong phòng, chị dâu con đang ở cạnh nó."

Khương Nhuế đưa mắt nhìn trong phòng, nhỏ giọng hỏi: "Chị dâu với anh trai mấy ngày nay không cãi nhau chứ ạ?"

"Không có, mỗi ngày đều mệt đến muốn chết đi được, còn sức đâu mà cãi."

Mấy ngày nay Vương Đồng Hoa cũng hiểu rõ, con dâu bà to tiếng như thế, không phải do lo không hết việc, mà là tức khi thấy Bảo Trân không làm việc, hai ngày nay Bảo Trân đi học, không ở trước mắt nàng, trong nhà vẫn nhiều việc như vậy, nhưng không thấy nàng nói gì.

Bà cúi đầu nhìn con gái lớn đang cho thỏ ăn, trong lòng trăm vị lẫn lộn. Lúc trước Bảo Cầm ở nhà, vì sao không ai to tiếng với nhau? Đó là vì mình cô làm hết mọi việc một mình. Xưa nay bà cũng biết đứa con gái này ngoan ngoãn cần mẫn, ngần ấy năm coi thành thói quen, giờ bà ra cửa, mới biết xưa nay ngoài miệng bọn họ nhẹ nhàng nói câu chăm chỉ, cần mẫn, hàm chứa bao nhiêu vất vả, bao nhiêu khó nhọc.

Đáng tiếc giờ đã muộn, con gái cần mẫn nhất của bà đã thành vợ của người khác, con dâu thì mạnh mẽ háo thắng, không muốn chịu thiệt thòi, đứa con gái còn lại, chồng, với con trai giống nhau, chỉ lo chuyện của mình, trong mắt không để tâm đến chuyện gì, hoặc là nói, không quan tâm đến việc khác.

06/04/2019-Hoàn thành.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com