ZingTruyen.Com

Hoan Edit Mau Xuyen Lao Dai Deu Yeu Ta Khai Hoa Bat Ket Qua

Editor+B: Bắc Chỉ.

Khương Nhuế và Triệu Nam chỉ ăn một bữa trưa ở nhà họ Đỗ liền rời đi.

Bữa trưa cũng không được vui vẻ cho lắm..

Tiểu Sơn Tra ngủ không được bao lâu, tỉnh dậy lại khóc, Trương Tiểu Hoa về phòng dỗ bé, nhưng cũng không dỗ được. Đứa nhỏ gào khóc không ngừng, làm lòng người không yên, Đỗ Bảo Cường theo sau, không biết nói gì đó, hai người bỗng nhiên to tiếng.

Khương Nhuế định khuyên can, lại bị Vương Đồng Hoa ngăn lại, bà nói: "Bây giờ con là khách, ngồi xuống ăn cơm đi, để mẹ đi xem."

Con gái xuất giá, về nhà mẹ đẻ chính là khách, ở nhà chồng lại cũng không phải người một nhà.

Trương Tiểu Hoa và Đỗ Bảo Cường được khuyên ngăn, nhưng không khí vẫn còn căng thẳng, dường như Vương Đồng Hoa cảm thấy bị con rể mới nhìn thấy chê cười không tốt, không lâu sau liền lặng lẽ nói với Khương Nhuế, để cô và Triệu Nam đi về trước, lần sau lại đến.

* * *

Hai người bọn họ đi rồi, không khí nhà họ Đỗ ngày càng trầm thấp.

Trương Tiểu Hoa ôm Tiểu Sơn Tra nhẹ lay động, đôi mắt lại oán hận trừng Đỗ Bảo Cường. Đỗ Bảo Cường cúi đầu ngồi ở cạnh cửa.

Đỗ Bảo Trân thấy bầu không khí không đúng, cũng không dám nhiều lời, lén lút trở về phòng.

Vương Đồng Hoa trầm mặt đứng bên cạnh bàn.

"Mẹ, con mang con bé về nhà mẹ đẻ ở vài ngày." Trương Tiểu Hoa bỗng nhiên nói.

Vương Đồng Hoa nhíu mày: "Con bé còn đang bệnh, để khỏe lên tí rồi đi."

"Không dám dưỡng." Nhắc tới, Trương Tiểu Hoa lại lớn tiếng nói, "Mới bệnh một ngày thôi, mà có người chê mẹ con chúng ta phiền, chê chúng ta vướng bận, vẫn nên đi sớm thì tốt hơn!"

"Anh không có ý như thế." Đỗ Bảo Cường ủ rũ nói.

"Vậy anh có ý gì?! Con khóc, anh vẫn không nhúc nhích, ngồi kia ăn thảnh thơi, còn có mặt mũi hỏi tôi sao luôn làm con khóc? Vì sao con khóc anh không biết à! Ngày hôm qua nó ở nhà ngủ, tôi lên núi cắt cỏ cho thỏ, nếu có người ở bên cạnh nhìn, không để nó đá chăn, nó có thể bị cảm lạnh à? Lại cũng không phải con của một mình tôi, vì sao lại bắt một mình tôi chăm nó? Cái gì anh cũng mặc kệ, giờ con đổ bệnh đấy, anh có tư cách gì mà trách tôi! Tôi nói cho anh biết Đỗ Bảo Cường, chuyện này tôi sẽ không để yên!"

Giọng nàng có chút cao, bé con bừng tỉnh, lại bắt đầu khóc.

Trương Tiểu Hoa dỗ hai tiếng, chính mình cũng lệ quanh mắt, trở về phòng liền hung hăng đóng sầm cửa lại.

Vương Đồng Hoa xoa trán, chỉ cảm thấy thật đau đầu, thở dài nói với Đỗ Bảo Cường: "Bây giờ con bé đang tức giận, nói gì đó con nghe là được, đừng cãi nhau với nó. Buổi chiều mẹ giúp con nhìn, sẽ không để nó thực sự về nhà họ Trương, con lên núi đào chút cỏ cho thỏ ăn, buổi tối trở về nói tốt mấy câu. Con cái sinh bệnh, thân là mẹ nó sốt ruột đau lòng hơn con nhiều, nếu con không làm được, thì ít nói đi hai câu."

Giờ vẫn là đầu tháng giêng, nếu để con dâu ôm cháu gái sinh bệnh về nhà mẹ đẻ, người khác sẽ nói nhà bọn họ như thế nào?

Đỗ Bảo Cường buồn không hé răng cõng sọt đi ra khỏi cửa.

Vương Đồng Hoa nhìn một bàn bát đũa chưa thu dọn trước mặt, lại nhìn quanh xem, Đỗ Hữu Phúc ở trong sân cầm cuốc đào, vừa rồi nháo như thế chắc là vào lỗ tai ông được hết, cửa phòng Trương Tiểu Hoa đóng chặt, ẩn ẩn còn có thể nghe được tiếng đứa bé khóc, cửa phòng Đỗ Bảo Trân cũng đóng lại, nhà này dường như chỉ có một mình bà, bà theo bản năng muốn kêu Đỗ Bảo Cầm tới hỗ trợ, lời nói tới bên miệng, mới nhớ ra con gái đã gả chồng.

Bà ngơ ngẩn trong chốc lát, bỗng nhiên cảm thấy đầu có chút choáng váng, chống bàn chậm dãi ngồi xuống, lúc lâu sau mới thở dài một hơi.

***

Trở lại nhà họ Triệu, Trương Lệ Vân thấy hai người bọn họ nhanh như vậy đã trở về, có chút kinh ngạc, nhưng bà không hỏi nhiều.

"Hôm nay khó có được ngày nắng, chị dâu con nói muốn nấu nước gội đầu tắm rửa, con muốn tắm luôn không?"

"Được ạ, chờ con thay quần áo liền đi nấu nước." Khương Nhuế nói.

Lý Tiểu Nga ở bếp nghe được, liền nói: "Chị đang nấu rồi, em dâu trực tiếp mang thùng tới lấy nước là được."

Khương Nhuế trở về phòng thay quần áo xong, nói: "Chị dâu với tiểu Sóng tắm trước đi, em thấy cháu nó đang ngồi ở trên ghế kia kìa."

Lý Tiểu Nga từ trong bếp ló đầu nhìn thoáng qua, liền thấy Triệu Tiểu Sóng cởi quần, đang ở dưới ánh nắng mặt trời khoe chim, vừa tức vừa buồn cười, "Thằng nhóc thối này!"

Nàng cũng không đùn đẩy nữa, để Khương Nhuế tiếp nhận nấu nước nóng, còn mình thì lấy thùng gỗ múc nước ấm mang ra sân.

Triệu Nam bê hai thùng nước lạnh vào, đổ vào trong nồi nấu.

"Có phải giữa trưa anh ăn chưa no đúng không?" Khương Nhuế nhỏ giọng hỏi hắn.

Triệu Nam lắc đầu, "No rồi."

"Nói dối." Khương Nhuế vạch trần hắn, "Ở nhà anh có thể ăn được ba bát cơm đầy đấy, trưa nay chỉ ăn hai bát, còn không đầy. Đi ra ngoài lấy mấy củ khoai lang với khoai sọ tới đây, em chôn ở đống lửa cho anh, sẽ chín nhanh thôi. Đúng rồi, lấy nhiều thêm mấy củ, lát nữa chia cho tiểu Sóng ăn."

Triệu Nam lại đi ra ngoài cầm mấy củ khoai lang khoai sọ, Khương Nhuế kêu hắn ngồi bên cạnh cô, hai người vây quanh bếp đường sưởi ấm .

"Hôm nay anh không bị dọa sợ chứ? Thật ra con người chị dâu rất tốt, chỉ là hai ngày nay con chị ấy đổ bệnh, trong lòng chị ấy sốt ruột, nên mới lớn tiếng với anh em."

"Không sao đâu." Triệu Nam nói.

Khương Nhuế cầm bàn tay hắn chơi, chút có chút không cào lòng bàn tay vài cái, có khi Triệu Nam bỗng nhiên khép tay lại, bắt lấy ngón tay cô, có khi lại bị cô trốn, dường như hai người muốn so đo với nhau, một người muốn bắt, một người muốn chạy, xem ai nhanh hơn ai. Loại trò chơi ấu trĩ này trẻ con cũng chẳng muốn chơi, hai người đầu chạm trán, thế mà chơi hồi lâu.

Vài lần Trương Lệ Vân đi qua cửa phòng bếp, đều thấy hai người bọn họ chơi đến hồn nhiên quên mình, bà lắc đầu trong lòng: Đừng nói là cái ngu của con trai thứ truyền sang cho con dâu rồi đấy chứ.

Đun nước sôi, Triệu Nam hỗ trợ mang về phòng.

Mùa đông, dân quê muốn tắm rửa một lần không dễ dàng, một là nấu nước phí củi lửa, thứ hai trời lạnh, mặc quần áo cũng run bần bật, càng chưa nói cởi hết để tắm còn cần dựa vào dũng khí. Thường chờ một ngày nào đó nắng lên, nấu mấy nồi nước ấm to, cả nhà thay phiên nhau tắm rửa. Có người không thích sạch sẽ, suốt mùa đông không tắm được mấy lần.

Quanh thân Khương Nhuế có linh khí, phủ tro bụi ở bên ngoài, sạch sẽ hơn người bình thường nhiều. Dù vậy, ngày nào cô cũng lau người, ba bốn ngày lại tắm một lần. Cứ như vậy, lúc đầu Vương Đồng Hoa còn nói cô đốt củi bừa bãi.

Cô tắm rửa xong, thay quần áo sạch sẽ, ra cửa định kêu Triệu Nam tới cùng nâng bồn gỗ ra ngoài, kết quả thấy Triệu Nam cũng đang tắm rửa với Triệu Tiểu Sóng dưới ánh nắng, thế nhưng Triệu Tiểu Sóng cởi sạch bóng, còn hắn thì mặc một cái quần.

Triệu Nam vốn định xả nước lên người, thấy cô đi từ trong phòng ra, gáo nước suýt nữa rớt xuống đất, luống cuống tay chân tiếp được, liền quay người đi.

"Anh trốn cái gì?" Trương Lệ Vân thấy hắn suýt nữa quăng vỡ gáo nước thành tám mảnh, liền gào với hắn, "Cũng không phải là cô gái ngậm hoa vàng*, chỗ nào không thể nhìn? Tôi nhìn anh từ nhỏ đến lớn, thấy tôi nói cái gì sao?"

*Hoàng hoa đại khuê nữ 黄花大闺女: hoa vàng còn ám chỉ hoa cúc. Hoa cúc có khả năng chịu lạnh và nó thường được sử dụng như một cho sự chính của con người . Cái gọi là gái vàng dùng để chỉ người con gái chưa có gia đình và sự trong trắng của mình. - Baidu (Còn có truyền thuyết về câu nói này nhưng t ngại dịch, hic :<)

"Mẹ, chú hai là muốn trốn tránh thím hai đó, người ta da mặt mỏng lắm." Lý Tiểu Nga đang định đi lấy nước giặt quần áo, cười đáp một câu.

"Còn da mặt mỏng, thế da mặt vợ hắn để đâu? tôi thấy là dưa chuột già quét sơn xanh* thì có, giả mỏng à!"

*Dưa chuột già quét sơn xanh 老黄瓜刷绿漆: Khi quả dưa chuột lớn về già sẽ mất màu xanh, nhăn nheo, chuyển sang màu vàng nhũn, vì có câu nói đùa "dưa chuột già sơn xanh-giả vờ mềm". Đề cập đến người có lời nói và việc làm vượt quá tiêu chuẩn ở độ tuổi của họ, có nghĩa là giả vờ mềm mại.

Một câu làm Khương Nhuế và Lý Tiểu Nga cười khanh khách không ngừng.

Lời tác giả: Về sau, em gái sẽ không tranh anh rể, tác giả quân không quá thích bị chị em, bị bạn thân đào góc tường, cảm thấy bực bội, mọi người an tâm đọc.

10/03/2019. - Hoàn thành.

Lời editor: (1/4/2022) Chương này mò lại thấy edit sai nhiều quá, huhu. Tội lỗi, tội lỗi, bản covert khó hiểu quá mà :((((((((

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com