ZingTruyen.Info

[Hoàn - Edit] [Mau Xuyên] - Lão Đại Đều Yêu Ta - Khai Hoa Bất Kết Quả.

Chương 133: Lão Thất: Lưu manh thổ hào (11).

ColdAngles

Editor: Bắc Chỉ.

Beta: Tũm.

Hai ngày sau, quả nhiên không thấy mặt Hình Diễn đâu, Khương Nhuế cứ theo lẽ thường đến ban nhạc tập luyện, vốn dĩ người ở ban nhạc nghị luận sau lưng cô có không ít, trải qua chuyện Hình Diễn gần đây, đề tài của bọn họ có vẻ nhiều hơn chút.

Lúc nghỉ ngơi, cô đến phòng giải khát rót nước, ấm nước chưa sôi, cô chờ ở bên cạnh, một lát sau có người đi vào.

"Sơ Âm." Đối phương gọi với cô, giọng điệu mang theo sự thân quen.

Khương Nhuế quay đầu lại nhìn liếc mắt một cái, thấy là tên đàn cello kia, chỉ thấy như một nhúm không khí, lại quay đầu lại nhìn chằm chằm ấm nước.

Lâm Nhàn lại rất có hứng thú đánh giá cô.

Thẩm Sơ Âm vẫn luôn là bông hoa của ban nhạc bọn họ, lớn lên xinh đẹp, tính tình lạnh lùng, làm người khác không dám tiếp cận. Mấy thằng đàn ông trong ban nhạc bọn họ lúc rảnh rỗi thì thường tụ tập lại thảo luận xung quanh đề tài con xe, nhà cửa, phụ nữ, chỉ cần nói đến phụ nữ, nhất định sẽ nói đến Thẩm Sơ Âm, không ít người còn đánh đố, đánh cuộc xem ai có thể theo đuổi được đóa hoa cao lãnh này.

Lâm Nhàn cũng chỉ dám mơ mộng, cho đến một lần nọ, thuận tay giúp đối phương một chuyện, có cơ hội tiếp cận, sau đó hắn ta ngỏ lời làm quen, thế mà lại đồng ý.

Lúc đầu hắn giống như bị vé số đập trúng đầu, lại tự đắc với mị lực của bản thân, hưng phấn tự hào không thôi, sau đó dần dần tiếp xúc, mới phát hiện ra đóa đoàn hoa này đẹp thì đẹp đó, nhưng một chút tình thú cũng không có, tính cách cổ hủ cực kì, đây đã là thời đại nào rồi, nắm cái tay thôi còn phải chần chờ nửa ngày, muốn hôn môi lại nói tiến triển quá nhanh, còn nói không thể chấp nhận được chuyện tình dục trước hôn nhân.

Lâm Nhàn quả thực muốn cười đến ê răng, chẳng lẽ cô cho rằng hắn ta thật sự muốn kết hôn với cô? Chơi đùa chút thôi, một cây mộc mỹ nhân, nào đáng giá hắn từ bỏ cả một khu rừng rậm chứ.

Nếu không cho hắn ngủ, vậy còn chơi cái gì?

Ai có thời gian nói chuyện yêu đương trong sáng với cô, không bằng sớm đạp đi, để không làm chậm hắn tìm đóa hoa tiếp theo. Huống hồ đạp bông hoa của đoàn, cũng là chuyện xây nên mặt mũi.

Chỉ là không nghĩ tới, sau khi chia tay rồi gặp lại, dường như trên người đối phương có chút biến hóa, nhưng không thể nói rõ, chỉ cảm thấy càng xinh đẹp mê người hơn.

Lâm Nhàn nhìn cô, có hơi hối hận với hành động trước đó, cho dù thế nào, cho dù là lừa, cũng nên lừa tới tay hưởng qua một lần rồi tính sau. Mấy ngày nay hắn vẫn luôn do dự, cho đến hôm trước nhìn thấy một người đàn ông xa lạ tới đón cô, liền có chút không kiềm chế được.

"Sơ Âm, gần đây thế nào?" Hắn lại gần, ôn nhu quan tâm nói.

Khương Nhuế chỉ lạnh mặt liếc xéo hắn ta một cái.

Không thể không nói, Thẩm Sơ Âm thích Lâm Nhàn, không phải không có nguyên nhân, từ nhỏ đến lớn giống đực mà cô ấy tiếp xúc nhiều nhất chỉ có Thẩm lão tiên sinh, với cái tính cách này nữa, cơ bản không có bạn bè cùng trang lứa, bỗng nhiên xuất hiện một người đàn ông đẹp trai ôn nhu săn sóc, khó trách bị tán đổ.

Đáng tiếc, không phải ai khoác áo da người đều là người.

Cô không nói lời nào, Lâm Nhàn ngược lại càng cảm thấy là trong lòng đối phương có hắn, cho nên mới cố ý giận dỗi, không khỏi càng thêm tự đắc, trên mặt càng thêm thâm tình chân thành: "Chuyện lúc trước là anh không đúng, kỳ thật anh cũng không muốn chia tay với em, chỉ là muốn bình tĩnh một chút, giờ suy nghĩ rõ ràng, Sơ Âm, anh cảm thấy em là người anh muốn cùng trải qua cả đời, em có đồng ý cho anh thêm một cơ hội, để chúng ta lấy hôn nhân làm mục đích yêu đương?"

Khương Nhuế lạnh mặt nhìn hắn ta, cảm thấy tên này khá là vội vàng, là kiểu vội vàng tìm chết ấy.

Lúc trước cô còn đang nghĩ lúc nào đấy tìm cơ hội dạy dỗ hắn ta một chút, không nghĩ tới thằng này tự động dâng tới cửa, vậy sao cô có thể khách khí được chứ.

"Đêm nay theo tôi đi đến chỗ này." Cô nói.

Lâm Nhàn sửng sốt, biểu tình trên mặt vẫn ôn hòa như cũ, ngữ khí lại mang theo sự cẩn thận: "Đi chỗ nào?"

"Anh chỉ cần nói có hay không?" Khương Nhuế hơi hơi hất cằm, trông như có vài phần khiêu khích nhìn hắn, trong đôi mắt thanh lãnh xinh đẹp lộ ra vài tia khinh thường.

Lâm Nhàn bị nhìn đến nhiệt huyết dâng trào, buột miệng thốt ra: "Đi."

Sau khi tan làm, Khương Nhuế về nhà ăn cơm trước, chờ trời tối, mới nói với Thẩm lão thái muốn ra ngoài một chuyến.

Nét mặt Thẩm lão thái mang theo hiểu rõ: "Chơi vui vẻ nhé, bà để cửa cho con."

Thẩm lão nhân nhíu chặt mày, nhưng cũng không nói gì.

Khương Nhuế biết bọn họ hiểu lầm, cũng không giải thích gì nhiều, chỉ nói mình sẽ về sớm.

Cô hẹn Lâm Nhàn đến bờ sông, đối phương tới trước, thấy cô liền ân cần quan tâm: "Sơ Âm, em ăn cơm chưa?"

Khương Nhuế lại nhìn mắt hắn, hỏi: "Tôi diễn có giống Thẩm Sơ Âm không?"

Lâm Nhàn ngẩn ra một chút, vẫn ôn hòa cười nói: "Sơ Âm đang nói đùa với anh sao?"

Khương Nhuế chầm chậm lắc đầu: "Cô ấy đúng là muốn nói đùa với anh, chỉ tiếc, hai tháng trước, ngày đó chính anh nói chia tay với cô ấy, cô ấy lái xe không cẩn thận bị rớt xuống sông, chết ở dưới đó. Lúc ấy vẫn là mùa xuân, nước sông hơi lạnh, nếu giờ mà xuống dưới đó, chắc là sẽ thoải mái hơn nhiều."

Lâm Nhàn bỗng nhiên cảm thấy một cổ hơi lạnh thấu xương, miễn cưỡng vểnh khóe miệng lên: "Sơ Âm, chuyện này không buồn cười."

Khương Nhuế không kiên nhẫn nói: "Ai rảnh hơi mà nói đùa cho anh nghe, không phải anh nói với Thẩm Sơ Âm muốn lấy chuyện hôn nhân làm mục đích yêu đương sao? Tôi dẫn anh đi gặp cô ấy."

Lâm Nhàn nhìn chằm chằm cô, đột nhiên lui hai bước, sau đó xoay người co giò chạy.

Xe hắn ta đậu cách đó không xa, rất thuận lợi lên xe, vừa muốn quay đầu xe rời đi, ngẩng đầu lên nhìn lại thân ảnh gầy ốm bên dòng sông, đáy lòng bỗng nhiên có thanh âm xúi giục hắn: Đâm qua đi, đâm qua đi, đâm chết con mụ điên này vào sông đi. Dù sao cũng không ai thấy, không có ai theo dõi, sẽ không có người biết......

Ác niệm chỉ nảy sinh trong nháy mắt, đáy mắt Lâm Nhàn hiện lên mấy phần điên cuồng, dùng sức dẫm chân ga, xe như mũi tên rời cung lao tới, cách mục tiêu càng ngày càng gần, hắn cho rằng có thể đâm bay con mụ điên này, nhưng nháy mắt đối phương lại không thấy đâu.

Hắn lập tức dẫm phanh, lại phát hiện dẫm thế nào cũng không dừng được, chỉ có thể nổi cơn điên xoay chuyển vô-lăng, dù vậy, xe vẫn lao thẳng xuống dòng sông, chìm dần vào trong nước.

Khương Nhuế đứng trên bờ sông nhìn xuống, thấy hắn cuồng loạn giãy giụa, muốn mở cửa xe, đẩy cửa kính ở nóc xe, nhưng cũng tốn công vô ích, chỉ có thể trơ mắt nhìn nước sông cuồn cuộn không ngừng tràn vào bên trong xe, chậm rãi bao phủ lấy hắn.

Nước sông lạnh băng, tuyệt vọng chờ đợi, sợ hãi trơ mắt nhìn sinh mệnh của mình dần đi đến hồi kết, cảm giác đó, Thẩm Sơ Âm cũng từng qua sau khi thất tình, một mình cô độc trong bóng đêm.

Hôm nay, cô phải để cái người khởi xướng cảm nhận một lần.

Trước khi Lâm Nhàn ngạt thở, Khương Nhuế vớt hắn lên. Sau đó, khi hắn may mắn thoát chết, lại ném vào sông.

Lần thứ hai vớt lên, Lâm Nhàn bắt đầu sụp đổ, nằm trên mặt đất khóc thét không ngừng, không còn ngụy trang phong độ nhẹ nhàng như trước nữa.

Khương Nhuế còn ngửi được một mùi hôi thối trên người hắn, sợ tới mức mất khống chế.

(ý là ổng sợ vãi cả ra :v theo nghĩa đen luôn :v – beta said)

Cô ghét bỏ lùi lại một chút.

Ngay từ đầu, cô không định lấy mạng hắn, lấy mạng người khác không có lợi đối với người tu hành.

Thế nhưng, dạy dỗ như vậy đủ để khiến hắn khắc sâu vào tâm trí, sau này nếu còn muốn lừa gạt tình cảm của cô gái khác, "cảm xúc" ngày hôm nay sẽ không ngừng tái hiện ở trong đầu hắn, thời thời khắc khắc nhắc nhở hắn.

Mặc cho Lâm Nhàn nằm như lợn chết ở trên bờ sông, Khương Nhuế đi lên quốc lộ, bắt xe về nhà.

Cô cũng không lo lắng bị người ta phát hiện ra cái gì, dấu vết ở bờ sông đã được cô dọn dẹp sạch sẽ, cho dù là Lâm Nhàn, chỉ sợ cho hắn cái gan, cũng không dám động đến cô.

Ngày hôm sau đến ban nhạc, như dự đoán quả nhiên không thấy Lâm Nhàn đâu, nghe đồng sự nghị luận, nghe nói hắn lái xe lao thẳng xuống sông, giờ người đang ở bệnh viện.

Lúc nghỉ trưa, mấy người thân thiết với Lâm Nhàn đi đến bệnh viện thăm hắn ta, lúc về thông báo một tin tức không tốt lắm, Lâm Nhàn kinh hách quá độ, tinh thần có hơi thất thường.

Mọi người không khỏi cảm khái, mấy ngày liền, đề tài trong ban nhạc đều xoay quanh Lâm Nhàn, chỉ là hắn vẫn không có chuyển biến gì, lúc đầu còn có người đi thăm, dần dần, người đàm luận cũng ít đi, đến khi ban nhạc nhận thêm một tay đàn cello mới, thay thế được vị trí của hắn, thì không có người nhắc lại người này, Lâm Nhàn trước sau cũng chưa từng xuất hiện.

Chuyện này thì để sau hãy nói. Lúc trước, Hình Diễn nói phải đi công tác hai ngày, đến buổi chiều ngày thứ ba, Khương Nhuế đi ra khỏi tòa nhà của ban nhạc, liền nhìn thấy ở ven đường có bóng người quen thuộc đang đứng dựa vào xe, trong ngực ôm một bó Tulip hồng nhạt.

Thấy cô đi ra, hai mắt Hình Diễn sáng ngời, bước nhanh đến: "Thẩm tiểu thư, đã lâu không gặp."

Trên thực tế, tính đâu ra mà lâu chứ cũng chỉ có ba ngày hai đêm.

Hơn nữa hắn thực sự muốn nói là, tiểu mỹ nhân, nhớ chết đi được.

Tác giả có lời muốn nói:

Ha ha ha, chương trước có tiểu thiên sứ phát hiện, làm chuyện gì có thể để cho lão Thất từ phía sau chạm vào xương cánh bướm của tiểu mỹ nhân? Kỳ thật tác giả quân tổ lái nha!

ps: Ta đi gọt xoài ăn, canh ba ngày mai tới xem nha~

30/12/2019 - Hoàn thành.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info