ZingTruyen.Com

[Hoàn] ĐỘ ÁCH - Dương Tố

Chương 52

_tieuhoatien

"Đáng sợ. Đây là nhận định của Dụ Thính Thu về hắn."

Chương 52: Đoàn tụ (nhất)

Biên tập: Bab.
Sửa lỗi: tad.

Tia chớp lóe lên vắt ngang màn trời đen tối tựa loài rắn lục dữ tợn, tiếng sấm đánh vang rền nghe thật giống như cái bánh xe to lớn nghiền ép qua phía cuối chân trời. Dụ phu nhân khắc khoải trong lòng, trằn trọc trở mình mấy lần rồi lại đứng lên, cất giọng gọi nha hoàn ở gian ngoài rót nước cho bà. Nhưng trong căn phòng tối tăm, không có người đáp lại.

"Tiểu Đào?" Bà lại gọi thêm một tiếng.

Vẫn vắng lặng như tờ.

Rốt cuộc bà cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, đặng bật dậy, vung tay lên, các ngọn đèn dầu trên giá cắm nến lần lượt được thắp lên, quầng sáng màu cam giao nhau tựa như lớp mật ong chảy xuôi, xua đi cái lạnh lẽo còn lắng đọng trong gian thất. Ngọn đèn cuối cùng được thắp sáng, cũng là lúc soi rõ bóng người mờ ảo đang ngồi quỳ sau lớp màn trắng.

Lưng thẳng tựa như cây tùng, thần thái điềm đạm, an tĩnh.

Tạ Tầm Vi ngẩng mặt lên, nét cười ấm áp lên tiếng chào bà.

"Tầm Vi bái kiến mợ."

"Tạ Tầm Vi!?" Dụ phụ nhân kinh ngạc, "Sao mày lại ở đây?"

Bà đặt chân trần xuống đất, mành rèm tự động mở ra. Lúc này phải chăm chú nhìn thật kỹ mới phát hiện Tạ Tầm Vi đang mặc một bộ y phục màu xanh của nam giới, tóc mai được buộc lên gọn gàng, khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ chẳng chút phấn son, không có vẻ diễm lệ ngày thường mà hiển lộ một loại cảm giác mượt mà như dòng nước chảy dịu dàng. Bà bất giác nhận ra, vừa rồi tiếng Tạ Tầm Vi nói chuyện ôn hòa nhưng trầm thấp, rõ ràng đó là giọng nói của đàn ông.

"Mày!" Dụ phu nhân chỉ thẳng vào hắn, vẻ khiếp sợ không giấu nổi trên mặt, "Mày là đàn ông!"

"Như mợ thấy đấy," Tạ Tầm Vi nghiêng đầu khẽ cười, "Tầm Vi che giấu suốt tám năm nay, quả thực không dễ chút nào."

"Hay cho mày Tạ Tầm Vi, coi bọn tao như mấy con khỉ mà bỡn cợt!" Lòng bà căm giận, tự oán trách chính mình vì đã không chú ý nhiều hơn. Tạ Tầm Vi thực ra lại là đàn ông, vậy chẳng lẽ ác chú bảo vệ tầng sinh môn[1] trên người hắn ta cũng không có tác dụng? Một tên thấp hèn là cái lô đỉnh trời sinh, nhìn bọn họ ngây ngốc chẳng hay biết gì, trong lòng cười nhạo đến cỡ nào đây.

[1] Tầng sinh môn: là khu vực nằm giữa xương mu và xương cụt, bao gồm đáy chậu và phần xung quanh (search google là biết nó ở đâu liền)

"Mày vào đây bằng cách nào? Vì sao không có người thông tri?" Dụ phu nhân lạnh lùng nhìn hắn.

"..." Tạ Tầm Vi mỉm cười, hàng mi rũ xuống, hắn xoay xoay cái nhẫn ban chỉ màu ngọc lam nơi ngón tay cái, trên đó còn dính lại vệt máu đỏ tươi. Hắn lấy khăn lụa từ trong tay áo ra thong thả lau sạch, dịu giọng trả lời, "Mợ yên tâm, giết có mấy tên đệ tử canh cửa mà thôi. Tầm Vi không thích mùi máu tươi, chỉ cần mợ đừng ồn ào lớn tiếng thì sẽ không có thêm nhiều người chết đâu."

"Cái gì!?" Con ngươi Dụ phu nhân co lại, gần như biến thành cái đầu kim.

Bà ta chạy nhanh đến bên cửa sổ, ngoài kia mưa tuôn xối xả, máu loãng hòa cùng màn mưa ào ạt chảy xuống mái hiên. Nhóm đệ tử Dụ gia trước kia đi tuần thì nay đều lặng lẽ dựa vào dưới mấy cây cột, máu tươi tràn ra từ cổ họng. Phóng tầm mắt nhìn quanh, nơi dãy hành lang dài, hết thảy đều đã không còn nghe thấy tiếng động nào từ lũ tử đệ, trên cành lá và hoa đầy những vết máu chẳng thể nào rửa trôi.

Bà ta không thể tin nổi, đầu ngón tay tím tái.

Làm sao có thể? Một thứ vô dụng đến cầm kiếm còn không nổi, một tên sinh ra số trời đã định phải làm lô đỉnh, làm sao có thể giết chết đám thanh niên tuấn tú Dụ gia nhà bà?

"Tiên môn yên bình quá lâu, kiếm của Dụ gia cũng rỉ sắt hết rồi." Trên mặt Tạ Tầm Vi toát lên vẻ thương hại, "Ta nghe nói, mấy trăm năm trước đạo Thái Thượng Vong Tình của Dụ gia có một không hai trên thế gian, kiếm Vô Tình sát phạt tám phương, đi đến nơi nào cũng khiến lũ quỷ phải sợ sệt, Ác Sát phải trốn chạy. Đáng tiếc rằng gần trăm năm qua, người của Dụ thị đều sa vào nữ nhi tình trường, ấy thế mà tuyệt không có lấy ai tu luyện kiếm Vô Tình." Hắn cười khẽ, đoạn nhíu mày, "Cũng đúng, lưới trần thế gian, chỉ có tình yêu là lớn nhất. Có là Tầm Vi cũng không thể thoát khỏi."

Dụ phu nhân nghiến răng nghiến lợi, "Tạ Tầm Vi, mày thật to gan lớn mật!"

Bà ta chợt phất tay áo, ánh kiếm như đàn chim yến bỗng chốc rít gào phi ra, đâm thẳng đến giữa mày Tạ Tầm Vi. Kiếm lao đến trong chớp mắt, nhưng Tạ Tầm Vi vẫn an tĩnh ngồi quỳ ở đó, ý cười bên môi không nhạt đi. Ánh kiếm hoa mắt dừng lại cách một tấc ngay trước mặt Tạ Tầm Vi, mũi kiếm bị một lá bùa cản lại nhưng chẳng khác gì đang đâm vào một thứ như tường đồng vách sắt, không cách nào có thể đâm tới.

"Kiếm thuật của mợ cùng lắm chỉ thuộc hàng thứ tư Thông U, Tầm Vi bất tài, quỷ hầu dưới trướng còn cao hơn mợ một bậc đấy." Nụ cười của hắn thêm cong cong. Vô số bóng quỷ đứng thẳng dưới ánh nến, mãnh thú cũng ngồi chồm hỗm hai bên. Nếu như dùng lá cây hòe chà lên mắt, sẽ thấy ngay một quỷ hồn dính liền với lá bùa này, và mũi kiếm thì đâm vào ngay giữa mày nó.

Dụ phu nhân kinh hãi, miệng lẩm bẩm thốt ra tên của một thuật pháp đã thất truyền từ lâu: "Thuật Câu Quỷ Triệu Linh!"

Tạ Tầm Vi làm thủ ấn, nơi đầu ngón tay lóe lên ánh sáng màu xanh, bả vai của Dụ phụ nhân chìm xuống, chỉ trong tích tắc hai bên vai như thể bị một ngọn núi khổng lồ đè lên khiến bà ta nằm rạp xuống đất, trên trán toát mồ hôi lạnh, sau lưng xiêm y đã ướt đẫm.

Tạ Tầm Vi đi đến, sau đó dán một tấm bùa tiểu quỷ màu đen lên lưng bà ta. Dụ phu nhân nhất thời đến đầu cũng không ngẩng lên nổi, chỉ có thể bị buộc nhìn loáng thoáng cái giày đen của Tạ Tầm Vi cùng một góc áo lụa mỏng màu xanh.

Dụ phu nhân suy nghĩ thật mau, chỉ trong nháy mắt đã hiểu rõ mọi chuyện, bà ta nghiến răng nghiến lợi căm hận nói: "Hóa ra tao đã nuôi một con sói mắt trắng trong nhà! Cái gì mà Bách Lý Quyết Minh ngóc đầu trở lại chứ, đều là giả hết. Tạ Tầm Vi, chính mày đã hại Liên Hải, còn chôn đầu hắn dưới giường của tao! Tạ Tầm Vi, mày là cái hạng đĩ điếm bị ngàn người đè vạn người cưỡi, chỉ hận lúc trước tao quá nhân từ nên mới nhận lời con trai tao, để cái loại nam không ra nam nữ không ra nữ như mày ở lại môn hộ của Dụ gia tao, mới thành cái mối họa ngày hôm nay đây!"

*Sói mắt trắng: bạch nhãn lang, chỉ người vong ân phụ nghĩa.

Ánh mắt Tạ Tầm Vi tức thì trở nên u ám, hắn nheo mắt, ánh nến dịu dàng chiếu lên nụ cười trên môi, thể như được nhuốm màu máu tươi diễm lệ, rõ ràng là ấm áp nhưng lại lạnh lẽo đến thấu xương. Hắn túm cổ Dụ phu nhân, bà ta như thể một con gà bị treo lên chờ làm thịt. Bà ta duỗi thẳng cổ, ho khan không ngừng.

"Mợ nói oan cho Tầm Vi rồi, đầu của cậu thật sự không có liên quan tới ta, nhưng mà..." Tạ Tầm Vi lấy khăn lụa che mũi và miệng, chặn lại hơi thở của Dụ phu nhân. Nụ cười của hắn lạnh lẽo xen lẫn sự tàn nhẫn, "Mợ chưa bao giờ nghĩ, tại làm sao mà biểu tỷ đi lên núi Thiên Đô đến nay mãi chưa về, nàng ta rốt cuộc đã đi đâu rồi?"

Dụ phu nhân bất chợt thay đổi sắc mặt, "Mày nói cái gì!" Ngón tay bà ta co rút, khuôn mặt vặn vẹo, "Tạ Tầm Vi, mày đã làm gì A Thu con tao!"

"Trước kia mợ làm những gì với ta, thì giờ ta làm lại với biểu tỷ thôi!"

Dụ phu nhân sững sờ, đôi môi run rẩy.

Năm đó bà đã làm gì với Tạ Tầm Vi? Ngược dòng ký ức, từng hình ảnh như lông quạ vụt qua, trên đời này sẽ chẳng có người thứ hai rõ hơn bà ta, rằng rốt cuộc Tạ Tầm Vi đã trải qua quá khứ như thế nào. Bà ta nhớ rõ đã lệnh cho y môn dùng châm bạc độ mạch hắn ta, sống lưng của người thiếu niên yếu ớt run lên như lá khô bị vờn trong gió; châm bạc mỏng như lông trâu, từng cây từng cây đâm vào kinh mạch xanh nhợt nhỏ yếu. Bà cũng nhớ rõ đã dẫn hắn đến đạo tràng Hàn Sơn phủ đầy tuyết và gió sương, bắt hắn ta ngồi quỳ giữa những vũ nữ y phục thêu kim sa. Lần lượt từng gã đàn ông với bộ mặt đáng khinh bước vào đạo tràng, vuốt ve khuôn mặt vô cảm của hắn.

Giờ đây, tất thảy vai chính của từng cảnh tượng đó bị thay bằng chính con gái của mình. Làm sao Thính Thu của bà có thể chịu đựng được thống khổ cùng sỉ nhục như vậy? Thính Thu kiêu ngạo là thế, thanh tao là thế, nàng là đứa bé từ nhỏ đã không phải chịu bất cứ khổ cực gì.

Dụ phu nhân bật khóc, "Tạ Tầm Vi, sao mày có thể làm như vậy? Nó là biểu tỷ của mày, con bé chưa bao giờ đối xử tệ với mày!"

"Ồ?" Vẻ mặt hắn chẳng có gì thay đổi, "Nhưng ai bảo nàng ta là con gái của mợ? Nợ mẹ con trả, rất là công bằng, không phải à?"

"Không, không..." Dụ phu nhân cuối cùng cũng hiểu được, chàng trai trước mặt đã không còn là con búp bê mặc bà nắn bóp nữa, hắn trưởng thành ở nơi bà không thấy, rồi trở nên lớn mạnh. Hiện giờ người phải nhìn ánh mắt người khác là bà, chứ không phải hắn. Dụ phu nhân khóc lóc cầu xin: "Tầm Vi, nói cho mợ, A Thu còn sống đúng không? Con tha cho nó đi, người hại con là mợ. Chính mợ ra lệnh cho y môn đâm châm vào kinh mạch của con, chính mợ mang con đến đạo tràng Hàn Sơn để mặc đám đàn ông đó khinh nhục. Là mợ, tất cả đều tại mợ. Con muốn trả thù thì cứ giết mợ đi. Tội không đến con cái, con đừng đụng vào A Thu!"

Nước mắt bà ta rơi trên ngón tay Tạ Tầm Vi, hắn buông ra, Dụ phu nhân thoáng cái liền ngã xuống. Tạ Tầm Vi đứng thẳng người lại, hờ hững liếc nhìn bà ta đang khóc lóc thảm thiết dưới đất, lấy khăn thêu ra lau sạch từng ngón tay. Ánh nến phản chiếu trên gương mặt hắn thoáng như đang đeo lên một cái mặt nạ màu vàng, lạnh lùng và thờ ơ chẳng khác gì thần phật trên trời.

"Bẩn quá." Sự chán ghét trào dâng trong đôi mắt vốn không có cảm xúc của hắn.

Dụ phu nhân nức nở vớ lấy giầy hắn, "Tầm Vi, Tầm Vi, cầu xin con, thả A Thu đi đi. Con đã gọi nó một tiếng biểu tỷ, các con còn lớn lên cùng nhau mà Tầm Vi. Hơn nữa, hơn nữa..." Bà ta gắng hết sức ngẩng đầu lên, "Con là đàn ông, đâu thật sự là phụ nữ. Đàn ông với đàn ông ngủ cùng giường thì có vấn đề gì? Nhưng A Thu không giống con, nó là con gái. Không còn trinh tiết, cuộc đời con bé sẽ hoàn toàn chấm dứt! Tầm Vi!"

Bà ta khóc rống lên đến khàn cả giọng, hi vọng chàng trai hờ hững này liếc mắt một lần. Nhưng vào đúng lúc này, một bóng người từ trong màn tối từ từ bước ra, đứng trước mặt bà. Đối diện là một đôi giày thêu dính đầy bùn đất, mặt giày được thêu hoa văn hình mây nay đã bẩn thỉu dơ hầy. Bà ta ngơ ngác ngước đầu lên, chỉ thấy hai mắt Dụ Thính Thu đẫm lệ mang vẻ không thể tin nổi.

"A Thu?" Dụ phu nhân gần như không thể nghe thấy giọng nói của chính mình.

Dụ Thính Thu chậm rãi ngồi xuống, trong mắt tràn ngập sự thống khổ.

"Mẹ, Dụ gia ta tiên môn bốn trăm năm, sao lại ra nông nỗi này?"

"A Thu..."

"Ở Cô Tô này có hơn mười tông tộc lớn nhỏ, duy chỉ có Dụ thị chúng ta sừng sững suốt mấy trăm năm qua. Từ nhỏ con đã hãnh diện vì là hậu duệ của Dụ gia, đã kiêu ngạo vì được làm con cái của các người. Mẹ với cha đã giảng dạy cho con và ca ca về gia huấn họ Dụ, rèn gươm ngàn vàng, làm người ngàn vàng. A Thu dù có chết cũng không bao giờ dám quên." Dụ Thính Thu nghiến răng nói, "Nhưng vì sao, mẹ lại làm ra cái chuyện này!"

Dụ phu nhân sửng sốt hồi lâu, tầm mắt nhìn về phía Tạ Tầm Vi ở bên kia, thấy hắn đã ngồi xuống bình bảo tọa[2], nhẹ nhàng vuốt ve nhẫn ban chỉ trên ngón cái, bình tĩnh nghỉ ngơi, như thể đang xem một màn mẹ con phản bội nhau thú vị.

[2] Bình bảo tọa:

Hắn u ám mỉm cười, "Quên nói, ta chỉ độ châm bạc cho biểu tỷ thôi!"

Khóe mắt Dụ phu nhân như muốn nứt ra, bà ta nắm chặt lấy tay của Dụ Thính Thu nói: "A Thu! A Thu! Con hãy nghe mẹ nói, đây đều là âm mưu của tên khốn Tạ Tầm Vi, hắn muốn ly gián mẹ con chúng ta! Con có làm sao không? Châm bạc độ mạch hẳn là rất đau đúng không, thương thế con thế nào rồi?"

Dụ Thính Thu hất tay bà ra: "Người tổn thương con là mẹ!"

"Không...không..." Dụ phu nhân nước mắt tuôn rơi, "Con không hiểu, A Thu. Mẹ muốn duy trì một Dụ gia to lớn như thế này, nói thì dễ hơn làm chứ? Tạ Tầm Vi cùng lắm chỉ là người ngoài, con hà cớ gì vì một người ngoài mà trách cứ mẹ con!"

"Người ngoài!?" Dụ Thính Thu nắm bả vai bà lớn tiếng nói, "Mẹ của Tạ Tầm Vi là tỷ tỷ của cha, là cô mẫu của con và đại ca! Tạ Tầm Vi chính là biểu đệ của chúng ta, mẹ gọi hắn là người ngoài ư! Nếu cha còn sống, cha làm sao có thể tha thứ cho việc mẹ đối xử với Tạ Tầm Vi như vậy!"

*Cô mẫu: chị em gái của cha.

Dụ phu nhân lắc đầu không ngừng, "Mệnh hắn trời sinh đã định làm cái lô đỉnh rồi, A Thu, cho dù ta không làm việc này thì những tông môn khác làm sao có thể buông tha hắn chứ? Con có biết rằng, lúc ấy Viên thị nhìn chằm chằm vào hắn. Nếu như ta buông tay, vậy người mang nó đi sẽ chính là lũ Viên thị kia. Thế thì tại sao không để Dụ gia chúng ta dẫn nó đi chứ?"

Trên mặt Dụ Thính Thu tràn ngập vẻ ngỡ ngàng, nàng ta cuối cùng đã hiểu, trong mắt mẹ của nàng, Tạ Tầm Vi chỉ là một viên đan dược giúp người ta tu hành mà thôi. Mẹ nàng chưa bao giờ đối đãi với Tạ Tầm Vi như con người, chứ càng đừng nói là xem hắn như người nhà.

"Hắn ta là lô đỉnh trời sinh," Dụ phu nhân kích động nói, "Có hắn, đạo pháp sẽ như một bước lên trời, ai cũng có thể trở thành đại Tông sư. Hắn ta không trốn thoát khỏi cái mệnh này được đâu!"

"Mẹ vẫn không biết hối lỗi." Dụ Thính Thu thất vọng đến tột độ, nàng lấy ra một con dao găm rồi rút vỏ ngay trước mặt Dụ phu nhân, tự tay cắt đứt một nhúm tóc bên mặt. Tóc đen chợt đứt, như lông quạ rơi lả tả xuống mặt đất. Dụ Thính Thu gằn từng chữ: "Mẹ nghe cho kỹ, từ nay về sau, con sẽ không còn là người của Dụ gia nữa. Mẹ con ta ân đoạn nghĩa tuyệt, công sinh thành dưỡng dục dù có chết trăm lần cũng khó có thể báo đáp. Vậy nên, Dụ gia thiếu nợ Tạ Tầm Vi, sẽ do Dụ Thính Thụ con đây hoàn trả." Nàng nói, đôi mắt nhìn Dụ phu nhân đã mỏi mệt vô cùng, "Chỉ mong con vẫn còn giữ được cái mạng này."

Nàng đứng dậy, chẳng màng đến tiếng Dụ phu nhân thất thanh gọi nàng, từng bước từng bước một đi ra ngoài, đạp lên quầng sáng từ những ngọn nến soi xuống khắp mặt đất. Lúc đi qua Tạ Tầm Vi, nàng thấp giọng nói, "Tạ Tầm Vi, ngươi thi châm đi, chỉ cần giữ lại tính mạng cho bà ấy là được."

Tạ Tầm Vi gật đầu với nàng ta.

Mắt nàng đong đầy lệ, nàng đẩy cửa ra. Cối quay cửa chuyển động vang lên tiếng kẽo kẹt, đất trời rộng mở ngay trước mặt nàng, gió táp mưa sa thổi đến. Nàng bước qua ngưỡng cửa, sau đó trở tay khép lại, tiếng gào thét của mẹ nàng bị chặn sau lưng. Kỹ thuật thi châm của Tạ Tầm Vi xuất thần nhập hóa, nàng khó mà tưởng tượng nổi, làm thế nào người đàn ông này lại có thể lặp lại sự thống khổ suốt ngày đêm để luyện bằng được thuật ngân châm độ mạch của y môn, thậm chí trò còn giỏi hơn thầy, tạo nên thành tựu của riêng mình là Bát Châm Độ Ách. Giờ đây hắn sẽ thi châm lên người phụ nữ ác độc, phong bế bốn huyệt của bà là Phong Trì, Bách Hội, Thông Thiên, Thần Đình; biến bà thành người tàn tật nằm liệt trên giường, không thể thốt ra bất cứ lời nào nữa.

Đây là trao đổi giữa Dụ Thính Thu và hắn, giữ lại mạng sống cho bà, từ nay về sau nàng sẽ dùng phần đời còn lại để chuộc tội cho mẹ nàng.

Nàng ta đứng dưới hành lang, nhìn màn mưa quay cuồng dưới vòm trời đen tối. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn rõ thế gian này một cách chân thật, hỗn loạn, không trật tự, cũng chẳng có ánh sáng.

Tiếng la hét trong phòng đã ngừng, nàng cảm nhận được người đàn ông miệng cười ôn hòa nhưng lòng lạnh băng đang đứng sau lưng mình.

"Nghĩ kỹ rồi chứ?" Hắn nhẹ giọng hỏi, "Biểu tỷ."

"Tạ Tầm Vi," Giọng nàng ta gượng gạo, "Làm thế nào mà ngươi có thể trải qua mấy năm này?"

"Không biết nữa." Tạ Tầm Vi sóng vai cùng nàng dõi nhìn màn mưa mênh mông, dòng mưa tuôn như những chiếc kim châm, lấp lánh sạch sẽ trong đầm nước đen kịt, "Ta nghĩ tới sư tôn, vậy là đi đến được ngày hôm nay."

"Nếu ngươi giết bà ấy, ta cũng sẽ không trả thù ngươi. Đây là ân oán ngươi nên trả, món nợ ngươi nên thu."

"Đừng thách thức sự nhân từ của ta, ta phải mất rất nhiều công sức mới thuyết phục được bản thân không giết mẹ ngươi đấy." Tạ Tầm Vi ghé mắt nhìn nàng, "Biểu tỷ, ta yêu cầu ngươi phải thật lòng thật dạ chiến đấu vì ta. Sau cùng, chuyện ta muốn ngươi làm, trong mười việc thì có đến chín việc cần ngươi liều mạng."

Tạ Tầm Vi mở chiếc dù giấy, chậm bước vào màn mưa tối tăm.

Dụ Thính Thu nhìn bóng lưng hắn ẩn mờ trong cơn mưa nặng hạt, lần đầu tiên nhận ra nàng không khi nào hiểu được người đàn ông này. Người bình thường nếu gặp phải mối hận lớn, ắt sẽ ôm kiếm dạ hành, lấy máu báo thù. Nhưng nàng chưa bao giờ cảm nhận được thù hằn hay oán hận ở hắn ta, hắn luôn bình thản mỉm cười, dù cho đôi mắt chẳng vương chút hơi ấm nào.

Đáng sợ. Đây là nhận định của Dụ Thính Thu về hắn. Nhiều năm đau khổ không biến hắn trở thành một kẻ u oán rửa hận, mà tạo nên một con quái vật không có cảm xúc. Chỉ cần đạt được mục đích, hắn ta có thể hy sinh bất cứ điều gì.

"Đi thôi, lấy kiếm Tổ Tông của ngươi, sau đó tìm quỷ hầu dưới trướng ta. Ta đã đâm cho ngươi bảy châm, tẩy tủy cắt xương, đả thông kim mạch, thân thể của ngươi đã hơn xưa. Sơ Nhất sẽ đâm cây châm cuối cùng, từ đây ngươi sẽ đoạn tình tuyệt dục, dứt bỏ tình thân." Hắn đứng trong màn mưa ngoái đầu nhìn lại, "Chúng sẽ dẫn ngươi tới nơi nên tới, biểu tỷ, đừng khiến ta thất vọng, ngươi còn có thể sống sót."

Hắn quay đầu lại, khuôn mặt trắng nõn về lại nét băng lãnh như mưa gió. Mọi việc đang tiến hành từng bước theo đúng kế hoạch của hắn, kẻ thù bị trừng phạt, quân cờ đã được đặt trên bàn cờ. Chẳng bao lâu nữa, quỷ quái sẽ giương ô tiến vào khu vực núi Thiên Đô, Tông môn sẽ đầy ắp những quỷ hồn ở khắp mọi nơi.

Rất tốt, chính là như vậy. Hắn lẳng lặng nghĩ.

Hắn cưỡi ngựa suốt đêm, trên chân ngựa còn dán bùa chạy nhanh, ánh sáng vàng trên lá bùa lay động như đom đóm, chỉ mất một ngày một đêm đã trở về hoạt thủy tiểu trúc ở núi Thiên Đô. Mấy ngày qua bôn ba mệt nhọc, thể lực tiêu tốn quá nhiều. Lúc bước vào phòng ngủ, hắn có hơi mất sức, phải vịn tường mới coi như đứng vững được. Tháo dây cột tóc ra, mái tóc đen nhánh bóng mượt xõa xuống nơi đầu vai, tựa như tơ lụa lướt qua trước ngực cùng cánh tay. Hắn ngồi trước gương trang điểm, biến trở về thiếu nữ dung nhan xinh đẹp. Đỡ bàn đứng lên, chân cẳng đã hơi mềm nhũn, kinh mạch đau đớn như bị hàng ngàn con kiến gặm cắn. Hắn hiểu được không phải do hao mòn thể lực, mà là di chứng của mũi châm còn lưu lại trong cơ thể phát tác.

Nó đến sớm hơn nửa tháng so với dự đoán. Hắn nhíu mày.

Đau. Đau vô cùng. Như thể thủy triều đánh vào người hắn. Hắn cởi áo ngoài ném vào góc tường, quăng nhẫn ban chỉ vào đống gương lược. Tình huống này hắn đã gặp qua rất nhiều lần, không cần sợ, cũng không cần phải hoảng loạn. Đám quỷ hầu tụ lại chỗ hắn như thường lệ để bảo vệ hắn. Hắn muốn nghỉ tạm trên giường, bèn nghiêng ngả lảo đảo đi tới.

Mồ hôi trên trán rịn ra, rốt cuộc hắn không chống đỡ nổi nữa mà ngã xuống bên mép giường, Ý thức trở nên mơ hồ, hắn như bị biến thành một cậu bé, rơi xuống vực tối sâu thăm thẳm. Trong cơn mê man, hắn tựa như trở về những tháng ngày từ rất nhiều năm trước bị châm bạc độ mạch. Một cây châm, hai cây châm, ba cây châm,... Hắn dần không phân biệt được đâu là hiện tại đâu là quá khứ, khi ấy hắn cuộn mình lại ở góc giường, mành rèm trắng trên đỉnh đầu chẳng khác gì mộ phần. Hắn cho rằng con người sẽ luôn phải chịu chút ít cực nhọc, rồi trải qua mấy hồi gian nan; nhưng vì cớ gì, nỗi thống khổ của hắn mãi không có hồi kết?

Một, hai, ba.

Một, hai, ba.

Nhắm mắt, mở mắt.

Sư tôn, sư tôn, hắn nghĩ hết lần này đến lần khác, người đang ở nơi nào?

Nếu con liều mạng nhớ về người, người có thể nghe thấy con không?

"Tầm Vi!"

Thanh âm ngóng trông đã lâu vang lên bên tai, hắn còn tưởng mình ngủ rồi mới có thể gặp lại sư tôn trong mơ.

"Con làm sao vậy? Sao lại ngã xuống giường? Ra nhiều mồ hôi thế này có phải bị sốt rồi không?"

Có người bế hắn lên, ủ vào ổ chăn ấm áp, còn thử sờ trán hắn. Hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra, trông thấy khuôn mặt lo lắng của Bách Lý Quyết Minh. Thể như trút được gánh nặng, rốt cuộc hắn cũng rơi nước mắt, thu mình lại trong cái ôm của Bách Lý Quyết Minh.

Quá lâu. Hắn đã đợi quá lâu rồi.

"Sư tôn, cuối cùng người cũng tới cứu con."

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Truyện này còn có tên là 'Sư tôn bá đạo và đồ đệ xinh đẹp'.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com