ZingTruyen.Asia

[Hoàn] Thực Cốt - Đoạn Tội Nhân

Chương 9: Tội ác

tothichcauvl

12. Tội ác

Thiếu niên mặc một bộ đồ ngủ mỏng màu lam nhạt, hình như hắn vừa mới ngủ dậy, mái tóc gãy còn hơi rối. Bộ đồ ngủ chỉ cài vài nút dưới cùng, khiến đường viền cổ áo mở rộng, lộ ra một mảng lớn làn da trắng nõn, điều làm người đẹp hư hỏng là trên đó có những dấu hickey lốm đốm, rõ ràng là dấu vết của ái tình.

Như thể hắn đang mời cậu ôm lấy, nhấm nháp nó..

Khi Sầm Hạc nhìn thấy Sầm Trà lao vào vòng tay của mình, vẻ mặt đang u ám lập tức vui vẻ lên, đến mắt thường cũng có thể thấy, mặt mày đều có ý cười, hắn ôm Sầm Trà vào lòng.

Sầm Trà, người vừa bước vào từ bên ngoài, đã bị bao phủ bởi không khí lạnh,  tất cả đều lạnh. Lỗ tai và chóp mũi cũng có chút đỏ lên vì lạnh, Sầm Hạc không khỏi lấy tay bịt lỗ tai của cậu, dùng nhiệt độ lòng bàn tay sưởi ấm cho cậu, "Em về rồi, bên ngoài có lạnh không?" ?"

"Không lạnh, em nhớ anh trai." Cái trán lạnh lẽo của Sầm Trà cọ vào lồng ngực nóng bỏng của Sầm Hạc, mùi khói từ trong phòng phả vào mặt, xông vào mũi miệng cậu, "Anh ơi, mùi khói lớn quá. ."

Ngay khi Sầm Hạc chuẩn bị nói, hắn đã thấy cô gái đứng ở cửa.

Lý Nhã Nam vốn muốn chào hỏi ngay lập tức, nhưng hai anh em đột nhiên ôm nhau, khiến cô nuốt xuống những gì mình định nói, yên lặng đợi vài hơi cho đến khi Sầm Hạc nhìn thấy cô.

"Sầm Hạc, tớ..." Cô gái lần này đang định giới thiệu bản thân nhưng bị cắt ngang.

"Anh kêu em đi thi, không phải dụ dỗ nữ sinh." Sầm Hạc không nhìn nữ sinh mà nhéo cằm Sầm Trà, trên mặt tràn đầy bạo ngược, ngữ khí đè nén lửa giận. Mặc dù có lẽ đoán được em trai mình đối với con gái không có loại suy nghĩ đó, nhưng hắn vẫn không khỏi ghen tuông.

Khi hắn đang nói chuyện, Sầm Trà có thể ngửi thấy mùi thuốc lá còn sót lại trong lỗ mũi của hắn.

"Anh ơi, đau quá." Sầm Trà bất mãn, phảng phất bị oan ức, "Cô ta tới tìm anh."

"Tìm anh?" Sầm Hạc hơi ngạc nhiên, sau đó lạnh lùng liếc nhìn khuôn mặt của cô gái, nhận ra cô ta là Lý Nhã Nam, bạn học thời Sơ Trung và là bạn học hiện tại của hắn.

Ánh mắt của hắn khiến Lý Nhã Nam có chút nao núng, nhưng cô vẫn lấy hết can đảm và hoàn thành những gì cô đã chuẩn bị từ lâu, "Sầm Hạc, đã lâu không gặp. Nghe nói cậu bị ốm ở nhà, tớ rất lo lắng. Tớ muốn đến xem."

"Vậy cô về đi, tôi không sao." Sầm Hạc thờ ơ tiễn khách, không muốn nhìn cô thêm lần nữa, ôm eo Sầm Tra, hôn lên môi em trai, mút lấy hương vị của cậu, dùng răng cạy ra. đầu lưỡi quấn lấy lưỡi cậu.

Nếu cô gái bỏ chạy vào lúc này, Sầm Trà sẽ hoàn toàn không thể ngăn cô ấy lại. Đây đã là Sầm Hạc, người đã linh cảm được chuyện gì sẽ xảy ra, dùng nhân tính còn lại của mình để dành cho cô ta nhân từ lớn nhất.

"Chà, anh." Sầm Trà hơi nghiêng đầu, khiêu khích liếc nhìn cô gái.

"Không được phân tâm khi hôn." Sầm Hạc di chuyển đầu một cách mạnh mẽ.

Vào mùa đông, trong nhà có hệ thống sưởi sàn, bật lên cả nhà đều ấm áp. Chỉ sau vài nụ hôn, Sầm Trà đã thở hổn hển một chút, cảm thấy nóng bừng cả người. Cậu cởi chiếc áo khoác độn bông ra, bên trong là bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng với khóa kéo kéo lên cao nhất, ôm sát lấy cổ cậu.

Lý Nhã Nam, người bị phớt lờ, đã trở nên bàng hoàng. Nhiều cảm xúc kinh ngạc, bất bình và cam chịu tràn ngập trong tâm trí cô ngay lập tức, cô dường như không biết làm gì. Cô nhìn thấy Sầm Trà dùng đôi bàn tay kéo khóa áo khoác đồng phục học sinh xuống. Như thể bí mật đã được làm sáng tỏ, quả nhiên có thứ gì đó trên cổ được che bởi chiếc cổ áo mà người khác không thể nhìn thấy, đó là một dấu vết màu tím xanh hung dữ.

"Làm sao..." Cô gái rơi đồ vật để trên tay xuống đất, "Cậu. . . "

"Chúng tôi là người yêu." Sầm Hạc cho cô một câu trả lời khẳng định.

Nếu không phải vì khuôn mặt giống hệt nhau, Lý Nhã Nam có thể đã tự dối lòng rằng đó không phải là điều cô đang nghĩ, cô chưa bao giờ nghĩ rằng hai anh em sinh đôi lại có quan hệ loạn luân.

"Tớ đi trước." Lý Nhã Nam cuối cùng cũng hoàn hồn, hoảng hốt mở cửa, muốn lao ra ngoài, trốn khỏi nơi này.

Tuy nhiên, đã quá muộn. Sầm Trà, người đã cởi bỏ đồng phục học sinh, dừng lại trước mặt cô và khóa cửa lại. Thiếu niên đang mỉm cười, nhưng có gì đó rất đáng sợ ở cậu. Cậu nhặt một sợi tóc của cô gái và nghịch nó trong tay, "Cậu đi sớm quá!, chẳng phải là, cậu có ý tứ đó sao."

"Cậu định làm gì?" Lý Nhã Nam dù phản ứng chậm chạp đến đâu cũng phát hiện ra điều gì đó không bình thường, trong mắt tràn đầy cảnh giác.

Sầm Trà mỉm cười, có vẻ dịu dàng, nhưng ẩn chứa sự nguy hiểm trong đó, "Hãy nói với anh tôi những gì mà cô đã nói với tôi trước đây."

"Tớ, tớ không muốn, tớ muốn về nhà." Lý Nhã Nam bắt đầu ngẫm lại sự ngu xuẩn của mình, một cô gái chạy vào nhà hai nam sinh sẽ nguy hiểm cỡ nào, cho dù người này được cô tin tưởng và yêu thích, cô cũng không nên liều lĩnh như vậy. Suy nghĩ duy nhất của cô lúc này là chạy và biến khỏi đây.

"Thật sao." Sầm Trà nhíu mày, lấy ra một con dao bỏ túi, mũi dao sắc bén xuyên qua áo khoác độn của cô gái, thấm vào máu thịt trên vai trái.

A-----

Cơn đau dữ dội khiến cô gái hét lên trong tiềm thức, đôi chân yếu ớt, đôi mắt thâm quầng, ngồi bệt xuống sàn.

Khi mũi dao được rút ra, nó hiện ra những chấm đỏ, Lý Nhã Nam đau đớn che vai, nước mắt không tự chủ được chảy ra, cô bắt đầu sợ hãi, nói năng ngọng nghịu: "Không, xin dừng lại."

Mặc dù nhìn bên ngoài hầu như không có vết máu vì mặc nhiều quần áo, nhưng Sầm Trà không ngăn được sự phấn khích khi nhìn thấy vết máu, cậu vung vẩy con dao dính máu trước mặt cô gái vài lần, "Bây giờ có thể nói không?"

"Sầm Hạc, hãy gọi cảnh sát cứu tớ với." Lý Nhã Nam cầu xin Sầm Hạc giúp đỡ, nhưng cô nhất định phải thất vọng, người mà cô luôn thích chỉ dán mắt vào Sầm Trà và nhắm mắt làm ngơ trước nỗi đau của cô. Sầm Hạc như vậy có cảm giác xa lạ mà cũng rất quen thuộc, sự dịu dàng đó cô chưa từng thấy trước đây.

"Anh trai."

Thấy Sầm Hạc không trả lời, Sầm Trà nhìn hắn dò ​​hỏi.

Sầm Hạc chưa bao giờ làm Sầm Trà thất vọng, lần này cũng vậy, hắn cau mày, thở dài, sốt ruột nhìn Lý Nhã Nam, thúc giục cô: "Nói nhanh lên."

Chỉ với ba từ, hắn quyết định tương lai của một cô gái mười sáu tuổi, chỉ để làm vui lòng em trai mình.

Quả nhiên, Sầm Trà nghe thấy lời này liền lộ ra vẻ vui mừng, vẻ mặt đối với cô gái dịu đi, "Trợn to đôi mắt của cô lên xem, cô cảm thấy bộ dạng của anh ấy như thế nào?"

Lý Nhã Nam rơi vào tuyệt vọng sâu sắc, người ta nói rằng khi tính mạng của con người bị đe dọa, bộ não của họ sẽ quay nhanh hơn, khát vọng sống sót của Lý Nhã Nam khiến cô nhận ra rằng cô nhất định đã chọc phải Sầm Trà, cô bắt đầu điên cuồng phủ nhận, "Tớ không biết Sầm Hạc, tớ hoàn toàn không biết Sầm Hạc."

Không biết sức lực từ đâu, cô đột ngột đứng dậy, cuống cuồng vặn khóa cửa, cố gắng tự cứu mình.

"Chậc." Sầm Trà không biết thông cảm với phụ nữ, cậu nắm lấy tóc cô gái, ném cô xuống đất, cậu giơ con dao lên, đâm mũi dao vào bắp chân của cô.

Tiếng kêu thảm thiết của cô gái thật kinh hoàng.

Phụt.

Con dao được rút ra, chiếc quần đồng phục học sinh đã sớm bị dính máu đỏ.

"Hoa hồng...đang nở."

Sầm Trà ngày càng mất kiểm soát về hành vi của mình, ngày càng trở nên điên cuồng, cậu giơ dao lên, đâm điên cuồng vào chân Lý Nhã Nam.

Phụt, phụt, phụt......

Hết dao này đến dao khác.

Cho đến khi chiếc quần dài màu xanh lam hoàn toàn thấm đẫm máu, cô gái sắc mặt tái nhợt, suýt nữa ngất đi vì đau, hai chân dưới ống quần giống như một đống thịt thối.

Máu nhuộm đỏ đôi tay của Sầm Trà, cùng lúc máu chảy ra từ chúng.

Thiếu niên thở dốc, máu trong người sôi sục, dương vật cương cứng đẩy lên đũng quần.

Cậu cúi người, nắm lấy tóc Lý Nhã Nam, ép Lý Nhã Nam ngẩng đầu lên, "Tại sao mày nói mày hiểu anh ấy, tại sao lại nói không ai hiểu anh ấy hơn mày, mày nói lại trước mặt tao lần nữa đi, để anh ấy nhìn vào sự xấu xí của mày."

"Biết không, anh trai là đồ vật của tao, mày dựa vào cái gì mà xem đồ vật của tao?"

"Ồ đúng rồi, nếu mày không có mắt liền không thể nhìn thấy rồi."

Lý Nhã Nam mở miệng, gần như kiệt sức, cô không thể phát ra âm thanh nào nữa.

Những ngón tay mảnh khảnh xinh đẹp của thiếu niên lướt qua gò má đẫm nước mắt, hung ác đâm vào hốc mắt của cô gái, thanh âm máu thịt khuấy động vang lên, thiếu niên rút tay lại, thứ rơi xuống lòng bàn tay là một nhãn cầu đẫm máu.

Bàn tay đầy máu tàn nhẫn xé toạc con mắt còn lại.

Lý Nhã Nam chỉ còn lại hốc mắt đỏ hoe và trống rỗng, máu chảy ra từ hốc mắt chảy xuống má như những giọt nước mắt.

Sầm Trà đã nhẫn tâm vứt bỏ cô gái vẫn còn đang thở, nghịch ngợm món đồ chơi mới. Cậu đối diện mắt mình với nhãn cầu đẫm máu,  một nụ cười xuyên thấu xuất hiện trên khóe miệng cậu.

"Ha ha." Sầm Hạc nhịn không được, đột nhiên cười to.

Sầm Trà bối rối, "Anh?"

"Em có thể vì anh mà ghen, anh rất vui." Sầm Hạc từ phía sau ôm lấy Sầm Trà, luồn tay vào quần lót, vuốt ve dương vật đang cương cứng của cậu.

Trong nháy mắt kia, Sầm Trà cảm thấy tê liệt như bị điện giật. Tay cậu yếu ớt, con mắt trong tay suýt chút nữa bị ném xuống đất.

"Ừm, anh trai."

"Để anh giúp em giải tỏa." Sầm Hạc cầm cái nóng hổi trong tay, chạm vào chỗ nhạy cảm đó.

"Chà... anh trai tốt của em, hãy nói cho cô ta biết anh là người như thế nào."

Cậu nâng nhãn cầu lên trước mặt Sầm Hạc, tròng trắng trong mắt dính đầy máu đỏ đậm đặc, phía sau nhãn cầu có mấy mảnh thịt mảnh khảnh nối với nhau, mềm mại nằm ở trên đó, hung ác mà thấm nhuần.

"Nó trông như thế nào?" Sầm Hạc cười khúc khích, sau đó cởi quần của Sầm Trà, ném chúng sang một bên.

Trên mặt đất có rất nhiều vết máu, nhớp nháp trơn trượt.

Sầm Trà bước chân trần trên vũng máu.

Sầm Hạc quỳ một gối xuống, nuốt trọn dương vật đang cương cứng của Sầm Trà trước mặt cô gái, nói với giọng mơ hồ: "Anh chính là như này."

Hắn chưa bao giờ đứng ở một vị trí cao, một sự tồn tại không thể chạm tới, nhưng hắn đã dành tình cảm chân thành nhất của mình cho người mình yêu, sẵn sàng cúi đầu.

Bên trong khoang miệng ấm áp, dương vật không ngừng bị đầu lưỡi lang thang kích thích, từng đợt khoái cảm tràn ngập trong óc.

Kỹ thật khẩu kỹ của Sầm Hạc giỏi đến mức hắn đã nhanh chóng đưa Sầm Trà đến bờ vực của đỉnh. Ngay khi hắn chuẩn bị thả ra, lại bị một thanh âm đánh gãy.

Cô gái ngã xuống đất với đôi chân bị đâm và đôi mắt bị khoét ra thực sự đã chống tay xuống đất, cố gắng bò về phía trước.

Vẻ mặt của Sầm Trà đột nhiên trở nên lạnh lùng, cậu rút dương vật ra khỏi miệng Sầm Hạc, phát ra âm thanh "bốp bốp", đôi môi của Sầm Hạc rất tươi sáng, phản chiếu làn nước, có một sợi chỉ bạc dài nối giữa khóe miệng hắn. Sầm Trà nhét con mắt vào đôi môi quyến rũ của anh trai mình, máu nhuộm đỏ đôi môi anh ấy, khiến anh ấy càng thêm quyến rũ.

"Anh trai, chờ em diệt trừ cô ta." Sầm Trà nhét con mắt kia vào trong miệng giống như kẹo.

"Hừ." Sầm Hạc chỉ cảm thấy trong miệng nồng đậm mùi máu tươi tản ra, bên cạnh có một vật giống như thạch mềm dẻo đàn hồi, hắn biết đó là vật gì.

—Anh ơi, em sẽ lấy mắt của cô ta và đưa chúng cho anh.

Có lẽ Sầm Trà có ý này, Sầm Hạc đoán.

Lần này, Sầm Trà không giở trò nữa, cậu nhặt con dao dưới đất, cắt động mạch cảnh của cô gái.

Máu phun ra, phun lên người Sầm Trà, biến cậu thành một người máu.

"Ha ha ha ha." Sầm Trà cười vui vẻ.

Sự kích thích mãnh liệt khiến Sầm Trà tiết ra tinh dịch trắng đục, chảy xuống bụng dưới xuống đùi.

Sầm Hạc nhúng ngón tay vào chất lỏng hỗn hợp màu đỏ và trắng của em trai mình, đưa nó vào huyệt đạo của Sầm Trà, mở ra khu vực đó. Từ một đến ba ngón tay, xâm nhập từng chút một

Hắn bế Sầm Trà đến ghế sô pha, máu không thuộc về họ chảy khắp đường, Sầm Hạc cũng dính rất nhiều máu. Nhưng hắn không thể kiềm chế được nữa, hắn nhấc đôi chân đang rỉ máu của Sầm Trà lên khiến hậu huyệt hướng lên trên, lộ ra hoàn toàn trước tầm nhìn của hắn.

Sầm Hạc đỡ dương vật cương cứng của mình chen vào trong hoa huyệt đang vội vàng mở rộng.

"A." Sầm Hạc đau đớn rên rỉ.

Không có chất bôi trơn, chỉ có máu và tinh dịch để bôi trơn khiến Sầm Trà cảm thấy khó chịu, cậu vô thức kẹp chặt Sầm Hạc hơn nữa.

Sầm Hạc cũng không thoải mái lắm, nhưng với sự co giật, huyệt đạo của Sầm Trà dần quen với sự xâm nhập của dị vật, khoái cảm kết hợp lại được nhân lên gấp bội.

Con mắt đã bị hai người nhổ xuống đất, tựa hồ còn có ý thức, con mắt đen láy gắt gao khóa chặt lấy hai người đang quấn lấy nhau trên ghế sô pha.

Họ túng dục, họ trở nên bẩn thỉu.

.

.

Điều đáng nói là Sầm Trà lại đến trường vào ngày hôm sau để làm bài kiểm tra cuối cùng của môn học cuối cùng cho Sầm Hạc. Cậu trắng trẻo như thiên thần, không tì vết, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng của sữa tắm.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia