ZingTruyen.Info

[HOÀN][DM] TÀNG YÊU - NELETA

Chương 68: Phiên ngoại 1: Nghiêm Sát Thiên

Hydrangea_5810

Thượng

Nghiêm Sát chính thức lên ngôi hoàng đế hoàn toàn không có cơ hội hưởng thụ hết thảy xa hoa cùng mê say mà thân là quân vương có thể mang đến. Ở trong mắt rất nhiều người, y là một tên đại quê mùa, điểm ấy chính Nghiêm Sát cũng thừa nhận. Y biết giết người, biết đánh giặc, nhưng muốn y thống trị một quốc gia, còn muốn thống trị tốt, y liền phải học tập rất nhiều rất nhiều thứ mà trước đây chưa từng học qua.

Chiếm được giang sơn đã khó, bảo hộ giang sơn càng khó hơn, cũng may Nghiêm Sát có Lí Hưu và Chu Công Thăng, cùng với rất nhiều đại thần tiền triều trung tâm phụ tá, còn có một vị hiền thê sẽ luôn đề ra chủ ý mỗi khi y gặp phải khó khăn. Mặc dù khi làm hoàng đế phải chịu sự áp lực mà trước nay chưa từng có, bất quá sáu năm qua đi, đầu năm thứ bảy sau khi Lệ Uy đế đăng cơ, dân chúng vẫn rất thích vị minh quân này như cũ, cho dù bộ dáng có dọa người một chút, dáng người to lớn như gấu một tẹo.

Nghiêm Sát là một kẻ nghiêm khắc tự giác kiềm chế bản thân, nếu đã có được thiên hạ, y sẽ làm một vị quân vương lưu danh sử sách. Khi mọi người đang cảm khái bọn họ đã theo một vị chủ tử tốt, thì Nghiêm Sát lại không phải là vị minh quân hoành thao vĩ lược, lòng mang thiên hạ như phần lớn mọi người vọng tưởng. Mục đích duy nhất khiến y làm như vậy chính là muốn làm cho những kẻ xem thường y phải câm miệng, nhất là những kẻ cho rằng y không xứng với vị công tử kia ── hiện tại là "Hoàng hậu" của y, phải câm miệng.

Kinh nghiệm trước nay khiến cho Nghiêm Sát có thể dễ dàng nhìn ra đối phương đang suy nghĩ cái gì, chẳng qua là y luôn ít nói, không bộc lộ cảm xúc ra ngoài, cho nên một số người không hề biết Nghiêm Sát phi thường rõ ràng tâm tư của bọn họ. Cho dù nhóm thủ hạ của y che giấu vô cùng tốt, Nghiêm Sát cũng vẫn có thể nhìn ra bọn họ đang suy nghĩ cái gì. Trước khi thân thế của vị công tử kia chưa bị bại lộ, người người đều buồn bực khó hiểu vì sao Nghiêm Sát lại coi trọng một nam tử có bộ dạng bình thường như vậy, người kia ngoại trừ đôi mắt xinh đẹp ra thì đều là thiếu thiện khả trần [mờ nhạt, không có gì đặc biệt], nhóm thuộc hạ của Nghiêm Sát cũng từng vì thế mà nghi hoặc hồi lâu.

Mà sau khi thân thế của vị công tử kia bị bại lộ, tuy rằng những kẻ biết nội tình cũng không nhiều, nhưng ánh mắt bọn họ nhìn vị công tử kia đã thay đổi, ánh mắt nhìn Nghiêm Sát cũng thay đổi ── y thật sự là nhặt được cái vận phân chó gì mà có thể có được một vị "mỹ nhân" tiên tử hạ phàm như thế. Đương nhiên, bọn thuộc hạ của Nghiêm Sát tuyệt đối không dám có loại ý niệm này trong đầu, chỉ dám âm thầm cảm khái chủ tử của bọn họ thật may mắn. Nhưng có một số lão nhân gia ... tâm tư này lại không hề giấu diếm chút nào, cố tình để lộ ra, khiến cho Nghiêm Sát thấy một lần lại giận một lần. Nếu những người đó không có thân phận đặc biệt, y đã sớm một búa đập chết bọn họ.

Cả đời này, việc Nghiêm sát chịu không nổi nhất không phải là bị người khác mắng y tạp chủng, cũng không phải là bị người khác chỉ trỏ đôi lục mắt sâu thẳm của y, mà là có kẻ dám có ý đồ mang vị công tử kia rời khỏi y, hoặc là có ý muốn đổi một phu quân hay hiền thê khác cho vị công tử kia. Cho dù nhi tử Nghiêm Tiểu Yêu của y đã cao hơn cẩu, nhưng vẫn có kẻ cảm thấy rằng vị công tử kia xứng đáng có một phu quân thật tốt, chứ không phải là y. Người kia là y dùng hết công sức tốn hết tâm tư mới có được, cả đời này có lẽ y cũng sẽ không có cơ hội lần thứ hai dùng nhiều thủ đoạn, tốn nhiều tâm tư như thế để làm một chuyện nào khác. Tự nhiên y cũng không thể chịu được có người nói y không xứng vân vân.

Nương của Nghiêm Sát chỉ là một Hồ nữ bị xem là lễ vật chúc thọ tặng cho Hán nhân, bởi vì nàng có một đôi lục mắt nhạt màu, bị chủ tử thích cái lạ sủng hạnh vài lần rồi có y. Nữ nhân thường sẽ yêu người nam nhân đầu tiên của mình, Hồ nữ kia cứ ngỡ rằng có hài tử thì nam nhân kia sẽ thương nàng nhiều một chút. Nhưng thẳng đến khi Nghiêm Sát sinh ra, nam nhân kia cũng không hề triệu nàng thị tẩm nữa. Trong một đại gia tộc, hài tử do tỳ nữ dị tộc không được sủng ái sinh hạ, ngay cả con chó của chủ tử cũng không bằng. Bộ dáng của Nghiêm Sát không đáng yêu, vừa sinh hạ liền biết được y nhất định sẽ không nhận được đãi ngộ dành cho thiếu gia.

Vì muốn tiếp tục sinh tồn ở cái nơi gọi là nhà này, dù rằng nương của Nghiêm Sát rất muốn thương yêu cốt nhục của mình, nàng cũng không thể. Nàng phải hầu hạ Đại phu nhân, Nhị phu nhân, Tam phu nhân. . . . . . Hài tử mà nàng sinh hạ từ khi còn nhỏ đã cùng nàng hầu hạ Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia, Tam thiếu gia. . . . . . Nàng thậm chí không thể đứng ra bảo hộ nhi tử của nàng khi nó bị đám thiếu gia kia khi dễ, nàng chỉ có thể buổi tối trở về phòng, bôi dược cho nhi tử thương tích đầy người, ôm nó khóc. Tính tình của Nghiêm Sát không giống mẫu thân nhu nhược của y, lại càng không giống kẻ phụ thân xa hoa *** dật, y càng giống hán tử người Hồ có huyết thống thuần khiết. Không nói đến thân hình cao lớn, tính tình y cũng là mười phần mười nóng nảy.

Khi đám "thiếu gia" lại một lần nữa vì y không muốn làm kỵ mã cho bọn hắn cưỡi mà lấy roi quất y, năm ấy y tám tuổi, đánh gảy một chân của một tên thiếu gia. Ngày đó, y bị "lão gia" cùng "phu nhân" trong phủ treo lên xà nhà, dùng roi đánh y đến mức thương tích đầy mình, mẫu thân của y ngoại trừ khóc vẫn chỉ là khóc. Nghiêm Sát hiểu rõ, muốn sinh tồn ở nơi đây, y chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.

Sau khi thương thế lành, y liền tìm đến tên "thiếu gia" kia, đánh hắn đến mức không bò dậy nổi, sau đó y tất nhiên lại bị đánh cho thương tích đầy mình. Những ngày như thế vẫn cứ liên tục trôi qua, đến khi nương của Nghiêm Sát không chịu nổi nữa mà thắt cổ tự sát. Nghiêm Sát mười hai tuổi thiêu thi thể của mẫu thân, vặn gãy cổ đám thiếu gia ngày thường rất thích khi dễ y, treo "lão gia" trên xà nhà, dùng roi quất hắn, sau đó mang theo một thanh đao nhiễm huyết cùng với nhĩ sức mà nương làm cho y trước khi qua đời, ly khai tòa nhà kia.

Một thân một mình ly khai, Nghiêm Sát phải tự kiếm cơm, ăn thức ăn thiu, giết chó hoang ăn đỡ đói, sau đó đi theo người ta lên núi làm sơn tặc. Có thể đánh có thể giết người, thân hình lại cường tráng dị thường nên y nhanh chóng chiếm được sự chú ý của đầu mục, mới mười lăm tuổi đã trở thành nhân vật nổi danh trong đám thủ vệ. Cũng ngay lúc đó, Nghiêm Mặc, Nghiêm Tráng, Nghiêm Mưu mới chín tuổi cùng Nghiêm Kim, Nghiêm Thiết mười tuổi vô thức tiếp cận y, khi Nghiêm Sát cũng không có cảm thấy phiền chán vì sự tiếp cận của bọn họ, bọn họ liền trở thành tiểu người hầu của Nghiêm Sát.

Nguyên bản bọn họ không có tên, Nghiêm Sát chưa từng đọc sách vì muốn thuận tiện, đành vắt hết óc đặt tên cho bọn họ. Bọn họ là hài tử do những nữ nhân bị đám sơn tặc trên núi cướp về sinh hạ ra. Đa số những nữ nhân kia sinh hạ hài tử xong liền chết, địa vị của bọn họ ở trên núi cũng giống như địa vị của Nghiêm Sát trong gia tộc kia. Có lẽ là đồng bệnh tương liên, có lẽ là động vật cùng loài sẽ có một loại liên hệ trời sinh, bọn họ cứ như thế kiên quyết đi theo Nghiêm Sát.

Ai có thể tin phục một tên tạp chủng mười lăm tuổi? Huống chi Nghiêm Sát không biết ăn nói hoàn toàn không biết dùng lời thu phục lòng người. Kẻ bị nghiêm Sát uy hiếp địa vị hãm hại y, nói y bán đứng huynh đệ, Nghiêm Sát bị đại đầu lĩnh cùng hai thống lĩnh hạ lệnh treo cổ. Y không hề biện giải một câu, không ai sẽ tin y trong sạch, nhưng y cũng không phải là kẻ để mặc cho người khác khi dễ. Nghiêm Sát mang theo hai thanh đại đao mở một đường máu, dẫn các tiểu đệ của mình chạy thoát, trên đường xuống núi, y lại tiện tay dẫn Nghiêm Ngân mới năm tuổi rời đi.

Nghiêm Sát không bài xích việc có người đi theo y, nếu muốn tồn tại trên đời này, sống có tôn nghiêm, y phải đủ mạnh, phải có thủ hạ nguyện ý đi theo y. Nghiêm Sát hiểu rõ điều này, kẻ đã làm sơn tặc ba năm là y càng hiểu rõ điều này. Sau khi xuống núi, y bắt đầu chú ý đến những người bên mình, y không thể học theo những kẻ biết ăn nói, chỉ cần mở miệng liền có thể làm cho người khác cam tâm đi theo mình, phương pháp của y chính là cứu người, cứu những người y cảm thấy hữu dụng, Hùng Kỉ Uông vì tính tình nóng nảy nên chọc phải phiền toái chính là người đầu tiên. Sau đó, năm mười sáu tuổi y đi vào trong lao cứu Hùng Kỉ Uông gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ nên bị bắt, lại thuận tiện cứu thoát Chu Công Thăng cùng Lí Hưu. Hai người đọc sách này giúp đỡ y rất nhiều trong cuộc sống sau này, trở thành tả hữu mưu sĩ của y, mà đại ân đầu tiên bọn họ giúp chính là dạy y biết chữ.

Sau đó, dưới mưu kế của Chu Công Thăng cùng Lí Hưu, Nghiêm Sát tham quân, trở thành một tên đầu mục nho nhỏ có mấy tiểu đệ của thủ hạ của thủ hạ của thủ hạ của thủ hạ của Cổ Niên. Sau nữa, trong tay Nghiêm Sát có thêm Đổng Nghê, Nhâm Phữu, Từ Khai Viễn, Nghiêm Khai, Nghiêm Bình. . . . . . Y cũng từ một đầu mục nhỏ mà trở thành một viên mãnh tướng dưới trướng Cổ Niên. Bất quá y khi đó chưa từng có ý niệm cướp lấy thiên hạ xưng vương xưng bá trong đầu, mục đích của y rất đơn giản, chính là có thể nắm trong tay một thế lực của riêng mình, không hề bị kẻ nào khi dễ. Mãi đến khi y gặp được một vị công tử, mãi đến khi vị công tử kia bị y liên lụy mà mất đi một cánh tay, Nghiêm Sát thay đổi chủ ý. Y không chỉ muốn nắm trong tay một thế lực của riêng mình, y còn muốn cướp lấy thiên hạ, trở thành quân vương duy nhất của thiên hạ.

Nghiêm Sát đã nhận định chuyện gì liền nhất định sẽ cố gắng làm, cho dù chuyện này dị thường gian nan; cho dù y phải không cam lòng nhẫn nhịn mọi thứ; cho dù y phải kiềm chế tính tình của mình; cho dù y sẽ khiến cho người y để ý nhất sợ y, hiểu lầm y. Nam tử đụng vào y trên đường, nói đôi mắt của y thật đẹp, còn lớn gan đi theo y xin bánh bao ăn, khiến cho hắn lần đầu tiên có một loại xúc động điên cuồng ── giữ hắn ở bên cạnh, dù thế nào cũng sẽ không buông tay. Không ai dám nhìn thẳng đôi mắt xanh biếc đậm màu hơn mẫu thân rất nhiều của y, thật giống như lang sói trong đêm tối. Nhưng người kia từ đầu đã không sợ y, cho dù là khi hắn đã ăn no, đôi mắt không còn mờ ảo, cũng không sợ y, còn cười hì hì đi theo y nói: "Ta gọi là Nguyệt Quỳnh. Nguyệt trong mặt trăng, quỳnh trong quỳnh tương [ngọc đẹp]."

Người kia có một đôi tay rất đẹp, ychưa từng gặp qua nam nhân nào có đôi tay đẹp như hắn, mặc dù có chút bẩn, nhưng vẫn khiến cho y vừa nhìn thấy liền muốn cầm lấy. Y cảm thấy đôi mắt của mọi người đều mù cả rồi, rõ ràng người kia trông rất đẹp mắt, nhìn lần đầu liền nhịn không được muốn nhìn lần thứ hai, những người đó lại còn nói hắn ngoại trừ đôi mắt đẹp thì còn lại đều thiếu thiện khả trần [không có gì đặc biệt]. Y chưa bao giờ nhìn lầm người, trực giác của y nói cho y biết rằng nếu không bắt lấy người này, y sẽ hối hận cả đời, còn y cũng sẽ không làm chuyện khiến mình hối hận. Y khiêng người kia về, dùng một lượng bạc mua được hắn.

Mỗi khi nghĩ đến việc này, tâm tình của Nghiêm Sát liền rất tốt. Đây là chuyện anh minh thần võ nhất mà y làm được trong cả đời này. Nếu Nguyệt Quỳnh không cảm thấy quá mất mặt, y nhất định sẽ sai sử quan viết chuyện này vào trong sử sách, khiến cho con cháu đời sau đều biết được y và Nguyệt Quỳnh đã gặp nhau như thế nào. Buông bút, Nghiêm Sát cầm lấy chén trà mở to mồm uống hết. Y là thô nhân, có chút thói quen không thể sửa được. Tỷ như mồm to uống trà, mồm to uống rượu, mồm to ăn thịt, mồm to ăn hết thức ăn còn thừa của người kia, còn có sau mỗi lần vui thích tẩy trừ cho người kia, thay ruột dê sạch sẽ.

Lúc này Nghiêm Mặc đi đến. Tuy rằng Nghiêm Sát đã là Hoàng Thượng, nhưng y vẫn để cho tam Nghiêm ở bên cạnh hầu hạ, đã là thói quen. Cho nên tam Nghiêm phụ trách đại nội thị vệ của hoàng cung còn kiêm thêm chức vụ người hầu bên cạnh Hoàng Thượng.

Nghiêm Mặc có chút kích động nói: "Hoàng Thượng, Hồng Hỉ vừa phái người đến đây thông báo, quân hầu không thoải mái, vừa nôn ra."

Nôn ra? Nghiêm Sát lập tức buông chén trà, đứng dậy bước đi: "Khai Viễn đã qua đó chưa?"

"Hồng Hỉ đã phái người đi gọi. Quân hầu hiện đang ở "Lâm hiên"."

Vị công tử kia cũng có chút thói quen không sửa được, đổi tên một vài đình thai lầu các trong cung, người hầu hạ bên cạnh cũng vẫn là Hồng Hỉ Hồng Thái. Diệp Lương đã bị Dương Tư Khải đoạt đi rồi (kỳ thật là bị Nghiêm Sát hạ dược, trực tiếp nhét vào xe ngựa của Dương Tư Khải), đinh châu thì bởi vì nương có thai nên bị hắn phái đi Vụ đảo chiếu cố, sau đó cũng không thấy trở về, hắn cũng không có thêm những người khác. Vì thói quen của hai vị chủ tử, số lượng cung nô trong cung sợ là ít nhất trong tất cả các triều đại. Hành công công cùng Ngụy công công thường nhàn rỗi trồng đủ loại hoa cỏ, lương thực ở trong Ngự hoa viên.

Lông mày Nghiêm Sát nhíu chặt, lễ tân niên vừa qua không bao lâu, có phải người kia đã ăn trúng cái gì hay không.

Nhanh chóng đến "Lâm hiên", thân hình cường tráng như tòa núi nhỏ vừa bước vào phòng liền vọt đến bên người đang nằm trên ghế dài. Thấy sắc mặt hắn tái nhợt, đôi mắt để lộ vẻ mỏi mệt, lông mày hắn càng nhíu chặt.

"Khai Viễn đâu!" Ôm lấy người kia, nghiêm sát ngồi xuống, sờ sờ trán hắn: "Sao lại không thoải mái?"

Nguyệt Quỳnh miễn cưỡng tựa vào trong lòng Nghiêm Sát, khẽ híp mắt nói: "Làm thế nào cũng không thoải mái. Đầu choáng, nhờn nhợn khó chịu, buồn nôn, muốn ăn chua. Hồng Thái, lấy cho ta chút củ cải chua."

Hồng Thái lập tức chạy đi, Nghiêm Sát quát: "Đi xem Khai Viễn sao còn chưa đến!" Nghiêm Mặc lập tức chạy đi.

Lúc này, Nguyệt Quỳnh nôn khan vài cái, Nghiêm Sát liền ôm chặt hắn, đại chưởng xoa xoa dạ dày hắn: "Hôm nay ngươi có ăn lạt áp đầu [đầu vịt cay]hay không?"

"Không có."

"Lẩu?"

"Không."

"Uống rượu?"

"Hoa quế nhưỡng của ta đều bị trộm cả rồi."

"Khi nào thì bắt đầu thấy khó chịu?"

"Sáng nay."

"Vậy sao ngươi lại không nói!"

"Khi ta tỉnh lại ngươi đã đi rồi."

Người nào đó đã sớm không còn sợ sự tức giận của Nghiêm Sát.

Lục mâu u ám, nghĩ đến việc người này bị bệnh, trong lòng Nghiêm Sát liền vô cùng nôn nóng, Khai Viễn làm cái gì thế! Lâu như vậy mà còn chưa tới! Ngay tại khi Nghiêm Sát không nhịn được mà muốn tự mình đi bắt người, Từ Khai Viễn mang theo cái hòm thuốc rốt cuộc cũng xuất hiện. Vừa thấy sắc mặt của Hoàng Thượng, hắn cũng không hành lễ, nhanh chóng vọt tới bên cạnh Nguyệt Quỳnh, cầm lấy cánh tay hắn.

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!" Nghiêm Sát ở bên này đã muốn chờ không nổi nữa.

Từ Khai Viễn đầu tiên là sửng sốt, sau đó kinh ngạc nhìn về phía Hoàng Thượng. Thấy hắn như vậy, bàn tay to lớn của Nghiêm Sát run lên thật mạnh: "Làm sao!"

Từ Khai Viễn ngơ ngác nói: "Hoàng Thượng, quân hầu. . . . . . Có thai . . . . . ."

Lửa giận của Nghiêm sát nháy mắt liền tiêu tán, mi tâm xích lại gần. "Nguyệt Quỳnh có thai?" Không thể nào! Không phải là một viên "phượng đan" chỉ có thể mang thai một lần sao? Hơn nữa đã qua hơn sáu năm, sao có thể lại có thai!

Từ Khai Viễn cũng không tin tưởng, lại cầm lấy tay Nguyệt Quỳnh, bắt mạch, lần này Nghiêm Sát không có quấy rầy hắn. Qua thật lâu, Từ Khai Viễn buông tay, trên mặt là vẻ không thể tin được, là hoài nghi, là không yên. "Hoàng Thượng. . . . . . Quân hầu. . . . . . Xác thực là có thai, hơn một tháng." Lục mâu ám trầm, Nghiêm Sát không nói lời nào, đưa tay ôm chặt Nguyệt Quỳnh, biểu tình trên mặt nhìn không ra vui mừng, nhưng cũng không giống tức giận, thật giống như là kinh ngạc đến ngây người.

Trong đôi mắt to của Nguyệt quỳnh hiện lên nét vui sướng, hắn sờ lên bụng mình, tươi cười nói: "Trách không được lại khó chịu như vậy, nguyên lai lại có một tiểu yêu quái hồ đồ chạy vào trong bụng ta."

Nghiêm Sát bừng tỉnh, cúi đầu nhìn người trong lòng mình, phất tay. Từ Khai Viễn cùng Nghiêm Mặc lập tức lui xuống. Hồng Hỉ Hồng Thái kinh ngạc nghe thấy công tử lại có thai, vui sướng khó nhịn cũng vội lui xuống.

Nguyệt Quỳnh nâng tay chạm vào người tựa hồ còn chưa lấy lại tinh thần, tươi cười nói: "A, Tiểu Yêu sẽ có đệ đệ hoặc muội muội, không biết nó có vui hay không."

Lục mâu của Nghiêm sát nháy mắt liền trở nên ám trầm, cầm tay Nguyệt Quỳnh, thô giọng hỏi: "Hài tử này từ đâu mà có ?!" Nào có tiểu yêu quái hồ đồ gì chứ!

Nguyệt quỳnh mất hứng: "Cái gì mà gọi là hài tử này từ đâu ra. Đương nhiên là từ trời rơi xuống."

"Đừng nói với ta là ngươi không biết Tiểu Yêu đến bằng cách nào!" Khi nhi tử của bọn họ sắp sáu tuổi, Nghiêm Sát rốt cuộc cũng đã đâm xuyên cánh cửa sổ này.

"Nga. . . . . ." Nguyệt quỳnh bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu: "Ta còn tưởng ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không nói chứ."

"Không phải ngươi đã biết rồi sao?" Bằng không sao lại nói ra câu "Tiểu Yêu cũng là nhi tử của ngươi".

Trong đôi mắt to của Nguyệt Quỳnh là sự trách móc: "Khi đó vì sao phải gạt ta là tính khí [dạ dày] của ta bị hư tổn?" Ngoại trừ việc khấu trừ nguyệt ngân của hắn, chuyện này cũng khiến cho hắn canh cánh trong lòng. Nếu biết Tiểu Yêu là cốt nhục của hai người bọn hắn, hắn mới sẽ không bị người này áp chế hết lần này đến lần khác.

"Ngươi muốn tính toán sổ sách với ta?" Ở trước mặt Nguyệt Quỳnh, Nghiêm Sát cũng không xưng trẫm.

"Nếu Hồng Hỉ Hồng Thái không nói cho ta biết, ngươi định cả đời cũng sẽ không nói?" Hắn chính là muốn tính toán sổ sách, thì thế nào!

Lục mâu nheo lại, Nghiêm Sát cúi đầu lấy râu đâm lên môi Nguyệt Quỳnh. Hiện giờ cũng không thể dùng biện pháp làm đến vừa lòng thôi để uy hiếp vị công tử có lá gan bao thiên bao địa này. Mãi đến khi đối phương thở hồng hộc, sắc mặt trở nên hồng nhuận được một chút, Nghiêm Sát mới thối lui, thô dát nói: "Ngay từ đầu đã nói cho ngươi biết là ngươi có thai, ngươi sẽ như thế nào?"

Sẽ như thế nào? Nguyệt Quỳnh thật sự chưa từng nghĩ đến. Khi đó hắn là vị công tử không được sủng ái trong phủ, tuy rằng mối quan hệ giữa hắn và Nghiêm Sát có chút biến hóa, nhưng hắn vẫn rất bất an. Có thai ở nơi đó, không nói đến việc hắn có thể chấp nhận được hay không, chỉ nghĩ đến việc vạn nhất bị người khác phát hiện, chắc hắn sẽ hoảng sợ đến chết khiếp.

"Trừ ngươi ra, không ai có thể sinh hạ con nối dòng cho ta." Nghiêm Sát sờ lên bụng Nguyệt Quỳnh, lần đầu tiên nói ra suy nghĩ năm ấy của y với hắn. "Bốn tháng đầu là nguy hiểm nhất, nếu ngay từ đầu ta liền nói ngươi biết là ngươi có thai, có lẽ hài tử đã không còn. Tìm được một viên 『 phượng đan 』 kia, ta chỉ có một lần cơ hội đó. Nguyệt Quỳnh, ngươi cho rằng mình chính là công tử của ta, cho rằng nam tử không thể thích nam tử. Ngươi tâm tâm niệm niệm muốn ly khai vương phủ rời bỏ ta. Hài tử kia là biện pháp duy nhất để ta có thể giữ ngươi lại."

Nguyệt Quỳnh bĩu môi: "Sau khi Tiểu Yêu ra đời, ngươi cũng có thể nói cho ta biết a. Khiến một mình ta chẳng hay biết gì, thủy chung cho rằng Tiểu Yêu là tiểu yêu quái đầu thai nhầm, thật mất mặt."

"Không lấy Tiểu Yêu để uy hiếp ngươi, ngươi không tự mình chạy trốn thì cũng sẽ cùng Diệp Lương hoặc Từ Ly Kiêu Khiên chạy. Ta không phải Dương Tư Khải, chỉ biết dùng tình yêu để ràng buộc, nếu muốn trói giữ thì ta sẽ xuất ra thứ gì hữu dụng nhất để trói giữ."

"Tiểu Yêu là nhi tử của ngươi!" Sao lại có thể lợi dụng nhi tử của chính mình!

"Nếu ngươi không mỗi ngày đều muốn ly khai rời đi, ta cũng sẽ không lợi dụng Tiểu Yêu!" Nhắc lại chuyện xưa, Nghiêm Sát cũng có chỗ cứ mãi canh cánh trong lòng. "Cho ngươi thuốc bổ, ngươi lại đem đi đổi bạc, những vật bài trí trong phòng có thể bán ngươi liền bán, nếu không phải nhĩ sức này không đáng giá, vòng tay không thể cởi ra được, ngươi cũng đã muốn bán rồi phải không!"

Nguyệt Quỳnh cãi chày cãi cối nói: "Đó là bởi vì ngươi cắt xén nguyệt ngân của ta!"

"Nếu ngươi không định tiết kiệm đủ bạc liền ly khai, ta cũng sẽ không cắt xén nguyệt ngân của ngươi!" Hồi tưởng lại ngày Nguyệt Quỳnh xuất phủ còn cao hứng đòi bạc từ Nghiêm Bình, còn tháo nhĩ sức trả lại cho y, Nghiêm Sát liền nhịn không được mà lấy râu đâm lên môi đối phương, tức chết y!

Bàn tay đặt trên bụng Nguyệt Quỳnh nhắc nhở y không thể tiếp tục nữa, lúc này Nghiêm Sát mới buông hắn ra, thô giọng chất vấn: "Trước tiên nói rõ cho ta biết hài tử này từ đâu mà có!"

"Vậy ngươi nói cho ta biết trước, thi châm kia có phải cũng là gạt ta hay không, hoàn toàn không phải để điều trị thân thể cho ta?" Có hài tử trong bụng, Nguyệt Quỳnh nắm tuyệt đối quyền chủ động trong tay. Có rất nhiều chuyện hắn đều không muốn hỏi Hồng Hỉ Hồng Thái, hắn không muốn bọn họ thương tâm nữa.

Mi tâm Nghiêm Sát lại nhíu chặt: "Trước khi dùng『 phượng đan 』 phía trước, nam tử thụ thai phải điều trị trước mới có thể lấy thân nam tử hoài hài tử."

Quả nhiên. Không quá không cam lòng, Nguyệt Quỳnh lại hỏi: "Da trên người ta luôn bị đau, còn có điểm đỏ, có phải là do ngươi sờ hay không?"

"Phải." Trả lời rất kiên quyết, còn bổ sung thêm: "Ngươi ngủ say như chết trên giường ta cũng là do ta đốt mê hương."

Hơi quá đáng! "Vì sao phải khiến ta mê man?"

"Cho ngươi yên ổn ngủ một giấc." Khi đó y có thể không hề cố kỵ mà ôm người này, không cần ẩn nhẫn.

Nỗi bất mãn trong đôi mắt to khẽ giảm đi một chút, Nguyệt Quỳnh hỏi lại: "Lễ tân niên năm ấy, vì sao ngươi lại làm cho ta ngồi ở thủ vị? Ngươi biết rõ ta không thích khiến người khác chú ý."

"Ta muốn ngươi ở gần ta một chút, không được sao?"

Mặt Nguyệt Quỳnh nóng lên, khí thế chất vấn cũng yếu đi một chút. Lục mâu sáng lên, nguyên nhân chân chính là y muốn nhìn xem kẻ nào trong phủ có thể uy hiếp đến Nguyệt Quỳnh, quả nhiên đã nhìn ra vài người. Khi đó có thể Nguyệt Quỳnh sẽ nhanh chóng có con nối dòng của y, y không thể có nửa điểm sơ sẩy.

Lại nổi lên một chút khí thế một lần nữa, Nguyệt Quỳnh tiếp tục: "Ngươi, ân, nhìn thấy ta khiêu vũ, ngươi không kinh ngạc?"

Câu trả lời của Nghiêm Sát làm hắn chấn động. "Ta đã sớm biết ngươi có thể khiêu vũ, có gì đáng kinh ngạc sao."

"Ngươi biết từ khi nào!"

"Tháng thứ ba từ khi khiêng ngươi về."

Đôi mắt to trừng lớn, Nguyệt Quỳnh bắt đầu tính. Tháng thứ ba, đó không phải là lễ tân niên sao? Hắn nhớ rồi! Mấy ngày trước trời vừa hạ tuyết, lại đến lễ tân niên, hắn nhớ nương, lại nhớ Tiểu Diệp Tử, trong lòng khó chịu, liền một mình chạy ra ngoài quân doanh, xoay về hướng kinh thành mà nhảy "Phúc Yên vũ". Cầu phúc cho nương, cầu phúc cho Mộc thúc thúc đang giả trang hắn, cầu phúc cho quốc sư đang phải chịu tra tấn, cầu phúc choa các tướng sĩ đã vì hắn mà chết, cầu phúc cho Tiểu Diệp Tử đã vì hắn mà "qua đời".

"Ngươi nhìn lén ?!"

Mặt Nghiêm sát trầm xuống: "Cái gì mà nhìn lén! Ngươi cảm thấy ta sẽ để ngươi một mình đi ra ngoài?"

"Vậy sao ngươi lại không lên tiếng!"

"Ngươi khiêu vũ, vì sao ta phải lên tiếng?" Nghiêm Sát sẽ không nói rằng khi ấy, y bị khúc vũ của người này mê hoặc, y vốn đã bị người này mê đến mức thần hồn điên đảo lại bị bắt mất hồn, đây cũng là lý do vì sao hôm sau, y uống rượu xong liền không nhịn được mà vọt vào khi hắn đang tắm rửa, vội vã ăn hắn.

Được rồi, tính y có lý! "Ngươi cho ta xuất phủ, vì sao lại phải đón ta t trở về? Ngươi hoàn toàn không phải là tiện đường đúng không?"

"Ta nguyên bản cũng chỉ là cho ngươi đi ra ngoài hít thở không khí, chờ bụng lớn sẽ đón ngươi trở về hậu phủ."

Âm hiểm! "Cho nên ngươi liền cắt xén bạc xuất phủ của ta." Nói tới nói lui lại nhắc đến bạc.

"Cho ngươi bạc để ngươi chạy sao?"

Hơi quá đáng! "Ngươi đã làm gì Lâu Vũ?"

Nhíu mày: "Ai?"

"Là Lâu Vũ, một trong các công tử của ngươi."

"Không nhớ rõ. Không được quan tâm đến những kẻ không liên quan!"

Thấy người này tựa hồ đã thật sự quên, nguyệt quỳnh đổi vấn đề: "Sao ngươi lại phát hiện ta là Cổ U?"

"Ta xem cái hòm của ngươi."

Mắt to trừng lớn, người này thế nhưng lại dám ngang nhiên nói là đã nhìn lén cái hòm của hắn! Sau đó cằm hắn bị người kia nắm, hắn nghe thấy đối phương nói: "Công Thăng nhờ người tìm được bức họa của ngươi, ta chưa từng gặp qua người trong bức họa, nhưng đôi mắt này ta tuyệt đối sẽ không nhận lầm. Nguyệt Quỳnh, chờ khi ta chết, mặc kệ ngươi còn có thể sống thêm mấy năm, ta nhất định sẽ lôi kéo ngươi cùng đi. Đến lúc đó ngươi hẵng ăn giải dược của ngươi cũng không muộn."

"Chết thì đã chết, còn ăn giải dược gì chứ." Đôi mắt to của Nguyệt Quỳnh đột nhiên cong lên , sờ lên bụng nói: "Tiểu Yêu chính là vì nó là yêu quái đầu thai nhầm nên mới lấy cái tên kia, ngươi nói yêu quái đầu thai nhầm của chúng ta nên đặt tên là gì?"

Lục mâu lóe sáng, mi tâm của Nghiêm Sát giãn ra, đại chưởng thô ráp đặt lên tay Nguyệt Quỳnh, cùng hắn cảm nhận tiểu tử còn chưa thành hình trong bụng kia. "Từ đâu mà có?"

Nguyệt Quỳnh cười hì hì nói: "Quốc sư cho Tiểu Yêu một quả 『 phượng đan 』, Tiểu Yêu lại cho ta, ta liền ăn. Lần đầu không cẩn thận, lần này sẽ cẩn thận."

Đại chưởng khẽ run rẩy trong chớp mắt, Nghiêm Sát đẩy tay Nguyệt Quỳnh ra, trực tiếp sờ lên bụng hắn, quát: "Biết mình có thai mà ngươi còn ăn cay!"

Nguyệt Quỳnh co rúm lại: "Ta cũng chỉ ăn một chút."

"Không được uống rượu!"

Nguyệt quỳnh vội vàng lắc đầu: "Cho dù quốc sư không trộm hết hoa quế nhưỡng, ta cũng sẽ không uống."

Sắc mặt Nghiêm Sát tốt hơn một chút, giọng nói ám khàn: "Ngươi muốn đặt tên gì?" Y lại có hài tử rồi!

"Nghiêm Tiểu Quái thế nào? Vừa lúc cùng Tiểu Yêu hợp thành một đôi tiểu yêu quái." Tựa hồ đã sớm nghĩ xong rồi.

Nghiêm Sát không chút nghĩ ngợi nói: "Tùy ngươi. Nếu nó trưởng thành không thích thì sửa lại."

"Vậy quyết định như thế." Nụ cười của Nguyệt Quỳnh làm cho Nghiêm Sát nhịn không được mà lấy râu đâm lên môi hắn. Đã từng vì để che giấu mọi chuyện, y không thể không chạm đến những người khác, nhưng nếu y hôn ai, thì đó phải là thê của y. Nhưng hồi tưởng lại hai ngày trước y còn làm Nguyệt Quỳnh đến mức không xuống giường được, lông mày Nghiêm Sát lại nhăn lên.

Bị Nghiêm Sát ôm về tẩm cung nghỉ ngơi, Nguyệt Quỳnh gối đầu lên bụng y, hỏi: "Nếu khi đó ngươi (là bất đắc dĩ). . . . . . Ân (kỳ thật là thích ta). . . . . . Vì sao mỗi lần triệu ta thị tẩm đều như thế. . . . . . Hại ta mỗi lần đều phải ở trên giường nằm vài ngày."

Nghiêm Sát vuốt ve bụng Nguyệt Quỳnh, lòng mang bất mãn nói: "Lâu như thế mới có thể chạm vào ngươi một lần, ta còn có thể nhẫn nhịn thì chính là thánh nhân!"

"Vậy ngươi có thể phát giận thêm nhiều lần a."

Nguyệt Quỳnh nói chưa dứt lời đã khiến Nghiêm Sát càng thêm tích giận. "Hơn tám năm mà ngươi vẫn còn không thích ứng, nếu ta phát giận thêm nhiều lần, có lẽ ngươi không đợi có đủ bạc đã chạy trối chết! Khả năng thích ứng của ngươi không phải kém bình thường đâu!"

"Hoàng Thượng thiên phú dị bẩm, ta thích ứng không được cũng rất bình thường." Nguyệt Quỳnh không chút sợ chết nói, hắn hiện giờ đang có Tiểu Quái ở trong bụng.

Nghiêm Sát tựa hồ bị nghẹn, nửa ngày cũng không lên tiếng, bất quá y vừa mở miệng lại nói ra một câu khiến Nguyệt Quỳnh bị dọa chết. "Sau khi ngươi sinh Tiểu Yêu, khả năng thích ứng mạnh hơn rất nhiều, ta thường xuyên muốn ngươi, ngươi cũng chịu được. Sau khi sinh Tiểu Quái hẳn là sẽ càng mạnh thêm."

"Ai nói chứ!" Nguyệt Quỳnh kinh hãi nói: "Tuyệt đối sẽ không!"

Lục mâu lóe sáng: "Chờ ngươi sinh Tiểu Quái xong sẽ biết."

"Sẽ không! Không ngô!" Nguyệt Quỳnh bị chặn miệng thầm khóc than cầu nguyện, ngàn vạn lần không cần đúng như thế!

Nguyệt Quỳnh lại có thai, đây chính là đại sự nguy hiểm. Nhóm người hầu cận của Nghiêm Sát âm thầm thảo luận một ngày trong Ngự thư phòng. Đây dù sao cũng không phải là ở trong vương phủ dễ che giấu trước kia. Không thể đưa Nguyệt Quỳnh ra ngoài cung sinh nở, nhưng nếu ở trong cung thì khó tránh khỏi bị người biết. Nghiêm Sát rất mong cả thiên hạ đều biết hài tử của y là do Nguyệt Quỳnh sinh, nhưng Nguyệt Quỳnh không đồng ý, bị người khác biết hắn là đại nam nhân mà lại sinh hài tử, như thế rất mất mặt, mà hắn cũng biểu lộ thái độ: thà chết không theo!

Cuối cùng lại là lời nói của một hài tử đã giải quyết nan đề của bọn họ: "Phụ hoàng mang cha đến chỗ nội công nãi nãi sinh nở. Nếu nội công nãi nãi biết cha có thai, khẳng định sẽ bảo cha đi Vụ đảo, không bằng phụ hoàng cùng cha đi đi. Con có cha nuôi cùng An Bảo thúc chiếu cố, các người không cần phải lo cho con."

Hoàng Thượng không ở kinh thành, triều chính phải làm sao bây giờ?Nanđề thứ hai lại phát sinh. Lời nói của một tao lão liền giải quyết nan đề này: "Không phải đã có thái tử sao. Thái tử giám quốc, tả hữu thừa tướng phụ chính, quốc sư giám sát."

Tuy rằng mọi người thường xuyên bất mãn với tao lão nhân này, nhưng có người này ở trong triều, cho dù Hoàng Thượng không ở đây mấy tháng thì cũng sẽ không có đại loạn gì, tiểu loạn thì không phải còn có bọn họ đây sao. Kết quả là, ngày thứ ba sau khi Nguyệt Quỳnh được chẩn ra là có thai, kết quả đã có: Nghiêm Sát mang Nguyệt Quỳnh đến Vụ đảo sinh; thái tử Nghiêm Tiểu Yêu sáu tuổi giám quốc; tả hữu thừa tướng Lí Hưu, Chu Công Thăng phụ chính; quốc sư Dận Xuyên phụ trách giám sát đại thần trong triều; Lê Hoa Chước cùng An Bảo tạm thời chuyển vào cung chiếu cố thái tử nhỏ tuổi.

Qua hai tháng, sau khi Tiểu Quái trong bụng Nguyệt Quỳnh ổn định, tức ngày hai mươi mốt tháng ba năm Xương Hoành thứ bảy, Nghiêm Sát lấy lý do cho thái tử luyện tập mà cùng quân hầu xuất cung cải trang vi hành, chỉ dẫn theo Nghiêm Mặc, Nghiêm Mưu, Hồng Hỉ Hồng Thái cùng Từ Khai Viễn. Đưa tiễn phụ hoàng và cha, Nghiêm Tiểu Yêu leo lên vọng lâu đón gió lạnh tháng ba ở kia thành, một mình suy sụp tinh thần: vì sao hắn lại thành giám quốc? Quốc sư gian nhân kia!

Suy nghĩ nửa ngày, hắn thoải mái mà nở nụ cười, sau đó trong tiếng cười ấy, trực tiếp nhảy xuống vọng lâu. Giám thì giám, không phải là ngồi ở chỗ kia tạo dáng thôi sao, đại sự đưa cho Lý thúc cùng Chu thúc, trung sự đưa đến quốc sư gian nhân kia, tiểu sự thì giao cho quan viên, hắn cũng đâu có việc gì. Buổi tối phải đi thái y viện trộm cam thảo ăn trừ hoả.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info