ZingTruyen.Info

[HOÀN][DM] TÀNG YÊU - NELETA

Chương 55

Hydrangea_5810

Chương 55

Hai huynh đệ ly biệt lâu ngày mới gặp lại tất nhiên là có nhiều chuyện nói mãi không xong, tình cảm nói hoài không hết. Đến giữa trưa, Diệp Lương cùng Dương Tư Khải đều không trở về mà lưu lại "Tùng uyển".

Khi đang dùng cơm, Nghiêm Tiểu Yêu ngủ từ sáng đến trưa bị đói mà tỉnh, oa oa khóc thét, Lê Hoa Chước cùng An Bảo ẵm nó đi uống sữa, Diệp Lương mới có thể nhìn thấy Lệ vương thế tử lần đầu tiên.

"Thiếu gia!" Vừa nhìn một cái, Diệp Lương liền kinh hô. Nguyệt Quỳnh trao cho hắn một ánh nhìn thật sâu, Diệp Lương nuốt đầy bụng nghi vấn của hắn xuống. Buông bát, Nguyệt Quỳnh nói với Hồng Hỉ Hồng Thái, Hoa Chước An Bảo: "Ta cùng Tiểu Diệp tử đi ra ngoài một chút!"

"Công tử (Nguyệt Quỳnh), ngươi đi đi!"

Cảm kích cười cười với bốn người luôn thấu hiểu ý tứ của hắn, Nguyệt Quỳnh dẫn Diệp Lương đi khỏi phòng ngủ. Dương Tư Khải cùng Nghiêm Sát cũng không ở đó, ngoài phòng chỉ có một mình Nghiêm Mặc. Nghiêm Mặc vuốt cằm nhìn Nguyệt Quỳnh, ý bảo sẽ không đi theo, Nguyệt Quỳnh tâm tình thả lòng, dẫn Diệp Lương đi ra ngoài.

Hai người cũng không đi quá xa, ở tại hoa viên nhỏ phía sau "Tùng uyển". Tháng một trời rất lạnh, Nguyệt Quỳnh bọc thân thể thật kín, nhưng tâm tình vẫn khó bình tĩnh lại.

"Thiếu gia, thế tử hắn. . . !"

Đôi mắt Nguyệt Quỳnh lộ ra ngoài nhất thời cong cong: "Tiểu Yêu chính là một tiểu yêu quái hồ đồ, nó muốn đầu thai, lại chạy nhầm chỗ, chạy đến trong bụng ta. Tiểu Yêu. . . Là do ta sinh!"

"A !" Diệp Lương cả kinh choáng váng, Lệ vương thế tử đích thực là do thiếu gia sinh?

Lắc lắc tay trước mặt Diệp Lương đã bị dọa ngốc, Nguyệt Quỳnh không chút áy náy, đắc ý nói: "Bị dọa rồi phải không. Lúc đầu ta cũng bị dọa. Chỉ sợ ta chính là người đầu tiên lấy thân nam nhi sinh hạ hài tử trên đời này đó a."

Hai mắt Diệp Lương lồi ra, nhìn chằm chằm thiếu gia nhà hắn, trên mặt hắn vừa xanh vừa trắng vừa đỏ vừa hồng. Thật lâu thật lâu sau, lâu đến mức Nguyệt Quỳnh nghĩ không biết có nên đi gọi Từ đại phu hay không, hắn mới dần dần phục hồi tinh thần lại. Những giọt lệ chậm rãi trào ra khỏi khóe mắt, Diệp Lương đột nhiên ôm thiếu gia khóc lớn: "Ông trời có mắt. Ông trời có mắt. Cho thiếu gia có, tiểu thiểu gia. . . Ông trời, ô ô ô. . . có mắt. . . . ."

Tâm Nguyệt Quỳnh nhảy lên tận cổ họng lúc này mới trở về vị trí cũ, tay trái vỗ vỗ Diệp Lương, hắn vui mừng nói: "Ta biết ngươi chắc chắn sẽ nhận ra thân thế của Tiểu Yêu. Tiểu Yêu chính là Lệ vương thế tử, chỉ có mấy người bọn Hồng Hỉ biết Tiểu Yêu là do ta sinh. Tiểu Diệp tử, ta không định sẽ nói cho bất cứ kẻ nào biết thân phận của ta."

"Thiếu gia!"

Nguyệt Quỳnh lau lau nước mắt của Diệp Lương: "Tiểu Diệp tử, vì sao chúng ta lại ra đi? Tám năm qua, ngươi vì ta mà chịu nhiều đau khổ như vậy, còn nương. . . . .?" Hắn chùi chùi mũi. "Còn có rất nhiều người khác, khi ra đi ngươi và ta đã quyết định vĩnh viễn không quay về, có thể gặp lại ngươi, ta càng sẽ không trở về. Ta hiện tại chỉ có một tâm nguyện chưa hoàn thành, chính là nói cho nương biết ta còn sống."

Diệp Lương quệt hai ba cái, lau khô nước mắt: "Ta lập tức vào kinh nói cho phu nhân."

Nguyệt Quỳnh cảm kích nắm lấy tay hắn: "Tiểu Diệp tử, thực xin lỗi, vừa mới gặp lại ngươi đã muốn khiến ngươi chịu nguy hiểm."

"Thiếu gia! Ngài đang nói cái gì vậy!" Diệp Lương sinh khí: "Là ta không bảo vệ thiếu gia cho tốt, bằng không phu nhân cũng sẽ không lo lắng nhiều năm như vậy, thiếu gia cũng sẽ không. . . . ." Đột nhiên nghĩ đến chuyện thiếu gia sinh hạ tiểu thiểu gia, còn có thái độ của Nghiêm Sát đối với thiếu gia, sắc mặt Diệp Lương liền thay đổi: "Thiếu gia, Nghiêm Sát làm cái gì với ngài?" Rất có tư thế muốn đi giết người.

Biểu tình của Nguyệt Quỳnh trở nên cứng ngắc, tay trái xấu hổ xoa xoa lổ tai, ai nha, nên nói thế nào với Tiểu Diệp tử đây?

"Thiếu gia! Có phải Nghiêm Sát khi dễ ngài hay không? "

"Ách. . . Không có."

Một ba vị bình, một ba lại khởi [sóng sau xô sóng trước: vấn đề này chưa được giải quyết vấn đề khác đã xuất hiện], Diệp Lương hậu tri hậu giác[phản ứng chậm] rốt cuộc cũng phát hiện thiếu gia có một chỗ phi thường không đúng: "Thiếu gia! Tay phải của ngài làm sao vậy?"

Xong rồi xong rồi, thật sự xong rồi.

"Ách. . . Có chút không có khí lực, không phải đại sự gì."

"Thiếu gia!"

Không lâu sau, Hồng Hỉ Hồng Thái, Hoa Chước An Bảo, Nghiêm Mặc đang ở trong "Tùng uyển", Nghiêm Sát, Dương Tư Khải ở trong thư phòng tinh tường nghe thấy tiếng gào khóc thê lương truyền đến từ hoa viên: "Thiếu gia! Ta thực xin lỗi ngươi! Ta để ngươi bị tên đạo tặc Nghiêm Sát kia khi dễ, ta để cho cánh tay ngươi bị tổn thương! Thiếu gia! Ta thực xin lỗi ngươi!"

Hàm Nghiêm Sát căng cứng, Dương Tư Khải cúi đầu giấu vẻ xấu hổ và nhịn cười.

"Thiếu gia. . . Ta thực xin lỗi ngươi, là ta hại ngươi. . . Ô ô ô. . . . . "

Tay trái vỗ nhẹ lên đầu Diệp Lương, Nguyệt Quỳnh miệng khô lưỡi khô càng không ngừng giải thích: "Không liên quan đến ngươi a. Nghiêm Sát không có khi dễ ta, ta chỉ là bị chút thương tổn nhỏ, ngoại trừ điều đó ra, cánh tay ta vẫn rất hoàn hảo hảo đấy thôi."

"Ô ô ô, thiếu gia, ta không còn mặt mũi nào để gặp phu nhân. . . . . "

"Nương sẽ không trách ngươi. Nếu không phải có Nghiêm Sát ở đó, ta mới sẽ bị người khác khi dễ thật. Hắn thật sự không có khi dễ ta."

Diệp Lương đột nhiên ngẩng đầu, dọa Nguyệt Quỳnh nhảy dựng, chỉ thấy mắt hắn lộ ra hung quang, nói: "Hắn đem thiếu gia làm nam quân, đó còn không phải là khi dễ sao?"

"Ách. . . Kỳ thật, cũng không phải nam quân." Nguyệt Quỳnh có chút nhăn nhó: "Hắn nói, đem ta làm, ân, thê." Nói như vậy được không?

"Cái gì?!" Nói chưa dứt lời, Diệp Lương đã nhảy dựng lên. "Hắn làm sao xứng đôi với thiếu gia! Thế nhưng lại dám đem thiếu gia trở thành nữ nhân! Hắn làm thiếp của thiếu gia cũng không xứng! Ta đi giết hắn!"

"Tiểu Diệp tử!" Tay trái túm lấy Diệp Lương đang xúc động đến đỏ mắt, Nguyệt Quỳnh nhanh chóng nói: "Tiểu Diệp tử, ngươi hãy nghe ta nói. Hắn không có đem ta trở thành nữ nhân, mà là. . . Kỳ thật a, lấy thân phận hiện tại của ta mà nói, địa vị này đã rất cao rồi."

Nguyệt Quỳnh càng nói càng không xong, nước mắt của Diệp Lương trào ra, ôm chặt lấy thiếu gia: "Thiếu gia. . . Ngài không nên, không nên chịu sự ủy khuất này. . . Ô ô ô, thiếu gia, đều là tại ta, đều là tại ta không bảo vệ ngài cho tốt." Đề tài lại quay về như cũ.

"Tiểu Diệp tử, ngươi hãy nghe ta nói, không phải là ngươi muốn như vậy mà." Làm thế nào mới tốt đây?

"Buông hắn ra."

Sát khí từ phía sau đánh úp lại, Diệp Lương buông thiếu gia ra, đứng che trước người thiếu gia. Vừa thấy người tới là ai, hung quang trong mắt hắn liền phát ra: "Nghiêm Sát đạo tặc! Chỉ cần ta sống một ngày, ngươi cũng đừng mong khi dễ thiếu gia nữa. Người khác sợ ngươi, ta lại không sợ ngươi."

"Lương." Dương Tư Khải đi theo Nghiêm Sát đến đây gầm nhẹ, gương mặt Nghiêm Sát dữ tợn như la sát.

Nếu là các Nghiêm, cũng sẽ bị lệ khí lúc này của Nghiêm Sát dọa sợ, nhưng Diệp Lương lại to gan lớn mật, bao thiên bao địa. Che chở thiếu gia của mình, không chỉ không bị Nghiêm Sát dọa sợ, ngược lại còn như hổ rình mồi trừng mắt nhìn Nghiêm Sát.

Lục mâu dậy sóng mãnh liệt, Nghiêm Sát bất chấp sát khí mà đi qua. Nguyệt Quỳnh di chuyển, lẻn đến trước mặt Diệp Lương, Dương Tư Khải cản Nghiêm Sát lại còn nhanh hơn hắn.

"Lệ vương, Lương chỉ là hộ chủ sốt ruột, ngươi không cần chấp nhặt cùng hắn." Nghiêm Sát đang thịnh nộ, dù là Dương Tư Khải cũng không dám cứng rắn đối đầu với y.

Diệp Lương lại kéo thiếu gia đến phía sau, vẫn không sợ chết như cũ, nói: "Nghiêm Sát đạo tặc, cho dù ngươi giết ta, ta cũng sẽ không để cho ngươi khi dễ thiếu gia nhà ta nữa, lại càng không để ngươi đem thiếu gia nhà ta làm nam quân. Ta hiện tại sẽ mang thiếu gia nhà ta cùng tiểu thiểu gia đi."

"Lương! Không được vô lễ với Lệ vương nữa!" Dương Tư Khải lần đầu tiên rống với Diệp Lương. Chỉ thấy gương mặt Nghiêm Sát không còn có thể hình dung bằng từ dữ tợn, xương cốt toàn thân của y đều ngập tràn nỗi tức giận, phát ra tiếng vang khủng bố kẻ khác.

Nguyệt Quỳnh nhìn thấy bộ dáng của y, nuốt nuốt nước miếng, vỗ nhẹ nhẹ lên tên đạo tặc lớn mật che trước người mình. "Tiểu Diệp tử, ngươi cùng An vương trở về, ta có lời muốn nói cùng Lệ vương."

"Thiếu gia!" Diệp Lương nóng nảy: "Ta không thể để ngươi một mình ở đây. Tên đạo tặc Nghiêm Sát khi dễ ngươi, ta muốn giết hắn."

"Vậy phải xem xem ngươi có thể giết ta hay không." Nghiêm Sát tiến lên phía trước.

Dương Tư Khải sải chân đi một bước dài, kéo Diệp Lương về phía sau: "Lệ vương, Diệp Lương không hiểu chuyện, ta thay hắn bồi tội với ngươi."

"Dương Tư Khải, ta mới. . . . ."

"Ngươi câm miệng cho ta." Dương Tư Khải quay đầu lại, rống với Diệp Lương một câu.

Nguyệt Quỳnh vẫn nhìn Nghiêm Sát, nói: "Tiểu Diệp tử, nghe lời ta, cùng An vương trở về. Nếu ngươi không muốn trở về, thì đi chơi đùa với Tiểu Yêu đi."

Diệp Lương còn muốn nói chuyện, nhưng dưới ánh mắt giận dữ của Dương Tư Khải cùng những cái lắc đầu của thiếu gia, hắn đem những gì muốn nói nhịn xuống. "Ta đi bồi tiểu thiểu gia."

Hất tay Dương Tư Khải ra, Diệp Lương phẫn nộ liếc mắt nhìn Nghiêm Sát rồi cúi đầu rời đi. Thiếu gia thành nam quân của đạo tặc, hắn vì thiếu gia mà khổ sở, vì thiếu gia mà đau lòng, càng tức giận bản thân mình vô năng.

Nói tiếng "xin lỗi" với Nghiêm Sát, Dương Tư Khải vội đuổi theo Diệp Lương. Tò mò nhìn xem Dương Tư Khải cùng Tiểu Diệp tử đi xa, Nguyệt Quỳnh chuyển hướng sang Nghiêm Sát, lục mắt của đối phương nhanh chóng tràn ngập nỗi tức giận.

Tiến lên vài bước, đi đến trước mặt Nghiêm Sát, Nguyệt Quỳnh ngẩng đầu. Đối phương cúi đầu nhìn hắn, trong mắt là lửa giận đã sắp không thể khắc chế được.

"Không phải Tiểu Diệp tử cố ý đâu. Hắn nghĩ rằng ngươi khi dễ ta." Tay trái nắm lấy bàn tay to lớn của Nghiêm Sát, tay hắn nháy mắt liền bị nắm chặt.

"Hắn muốn dẫn thê cùng tử của ta đi, chẳng lẽ ta còn có thể lưu hắn lại?" Nếu Nguyệt Quỳnh không có ở đây, Nghiêm Sát sẽ một chưởng đập chết Diệp Lương, chẳng ngại hắn là người của Dương Tư Khải.

"Tiểu Diệp tử cảm thấy rằng ngươi đem ta trở thành nữ nhân, hắn không thích." Nghĩ đến việc Nghiêm Sát bị Tiểu Diệp tử chọc giận đến thế này, Nguyệt Quỳnh thực không lương tâm muốn cười, nhưng hắn phải chịu đựng.

"Vậy ngươi là cái gì của ta?" Đại chưởng chưa bị nắm vươn ra, đem người kia ôm chặt vào trong lòng.

Nguyệt Quỳnh không biết trả lời thế nào, suy nghĩ nửa ngày: "Ách, cha của Lệ vương thế tử." Lục mâu u ám.

"Nghiêm Sát," Nguyệt Quỳnh vẫn không nhịn được mà nở nụ cười, nhanh chóng giải thích trước khi đối phương "đánh": "Ta rất cao hứng, thật sự rất cao hứng. Ta cứ tưởng Tiểu Diệp tử đã chết, không ngờ rằng có thể ở nơi này gặp lại hắn. Nhìn thấy hắn bình yên vô sự, ta, thật sự rất cao hứng, cho dù nằm mơ cũng có thể cười mà tỉnh dậy."

Nắm lấy đại chưởng làm đau hắn của y, Nguyệt Quỳnh không giãy ra, mà vẫn tiếp tục cười nói: "Tiểu Diệp tử lớn lên từ nhỏ cùng ta. Ta là nhi tử độc nhất trong nhà, hắn chính là thân đệ đệ [em trai ruột] của ta. Còn nhớ người ta nhờ ngươi tìm giúp ta không? Ngươi mang y phục dính máu của hắn về, ta cứ tưởng hắn đã chết. . . . ." Trong mắt Nguyệt Quỳnh có lệ, nhưng hắn vẫn cười. "Hắn còn sống, thật sự là, thật tốt quá, thật tốt quá."

"Không được khóc." Ngọn lửa trong đôi mắt xanh biếc khẽ tàn đi một chút.

"Ta không khóc, là ta rất vui." Đôi mắt Nguyệt Quỳnh cười thành hình lưỡi liềm: "Nghiêm Sát, cám ơn ngươi. Nếu ngươi không tổ chức tiệc đầy tháng cho Tiểu Yêu, ta sẽ không gặp được Tiểu Diệp tử, ta cũng sẽ không vui mừng như vậy."

Trong đôi mắt xanh biếc chỉ còn lại đôi mắt đẫm lệ tươi cười kia, Nghiêm Sát đột nhiên khom người khiêng Nguyệt Quỳnh lên, đánh một cái không nặng không nhẹ trên mông hắn, lạnh lùng nói: "Ngươi nói cho hắn, nếu còn nói bậy nữa ta sẽ làm thịt hắn."

"Nghiêm Sát, ngươi như vậy ta khó chịu."

Một cái đánh lại giáng lên mông hắn, Nguyệt Quỳnh không oán hận, muốn khiêng thì khiêng đi, ai bảo người này hiện đang sinh khí a.

~~~

Tuy rằng Diệp Lương thống hận tên đạo tặc Nghiêm Sát kia, nhưng lại cực thích tiểu thiểu gia.

Cả một buổi chiều, hắn an vị bên chiếc giường nhỏ của tiểu thiểu gia, ngơ ngác nhìn ngắm khuôn mặt tiểu thiểu gia, vừa khóc vừa cười.

Hắn nhờ Lê Hoa Chước dạy hắn cách đổi tã cho tiểu thiếu gian, dạy hắn cách uy tiểu thiểu gia uống sữa hổ, dạy hắn làm thế nào dỗ tiểu thiểu gia ngủ. Chỉ cần ôm lấy tiểu thiểu gia, hắn liền khóc.

"Hoa Chước, vì sao tiểu thiểu gia lại họ Nghiêm? Phải là họ Nguyệt." Đây là chỗ bất mãn thứ hai của Diệp Lương. Rõ ràng là do thiếu gia sinh ra, sao lại mất toi cho tên đạo tặc kia?

Lê Hoa Chước xấu hổ nói: "Tiểu Yêu chính là Lệ vương thế tử, tất nhiên là theo họ của Vương gia."

Diệp Lương hừ một tiếng: "Tên đạo tặc Nghiêm Sát kia khi dễ thiếu gia nhà ta, còn làm cho tiểu thiểu gia nhà ta cùng họ với hắn, hắn thật đáng giận."

Hồng Hỉ Hồng Thái không hé răng, Lê Hoa Chước hỏi: "Vì sao lại nói Vương gia là, đạo tặc?"

Diệp Lương thấp giọng nói: "Thiếu gia là tiên tử, Nghiêm Sát nhất định đã dùng thủ đoạn mới có được thiếu gia, bằng không thiếu gia cho dù chết cũng sẽ không làm nam quân của ai cả, thiếu gia. . . . . ." Nhớ đến cái gì đó, hắn lập tức im miệng, qua một lúc, hắn mới nói: "Thiếu gia sẽ không làm nam quân của bất cứ kẻ nào, chết cũng sẽ không."

"Vì sao sẽ không ?" Lê Hoa Chước lập tức hỏi.

Diệp Lương chăm chú nhìn chằm chằm tiểu thiểu gia, hồi lâu sau mới phát ra một câu: "Chính là sẽ không."

Lê Hoa Chước nhìn vào mắt Hồng Hỉ Hồng Thái, trong mắt ba người đều là những suy nghĩ sâu xa.

Nguyệt Quỳnh bị đưa đi làm gì? Không ai biết, dù sao cũng không phải là quay về "Tùng uyển", đêm nay hắn không có trở về.

Diệp Lương một tấc cũng không rời tiểu thiểu gia, bỏ mặc Dương Tư Khải ở một bên. Dương Tư Khải bất đắc dĩ, chỉ có thể một mình trở về Hạ uyển.

Đêm khuya, sau khi đám người Lê Hoa Chước đã ngủ, Diệp Lương cởi một chiếc hài của tiểu thiểu gia, cất vào trong lòng, lại lấy ra một chuỗi ngọc châu chưa bao giờ rời khỏi người mình đặt vào trong tã lót của tiểu thiểu gia, nhìn tiểu thiểu gia hồi lâu, hắn mới đứng dậy rời đi. Không quay về "Hạ uyển", Diệp Lương ra khỏi vương phủ, bỏ những kẻ theo dõi hắn lại, chẳng biết đi đâu.

Sáng sớm, Nghiêm Sát còn đang ở trên giường, ngoài phòng đã có người gõ cửa, chính là Nghiêm Mặc.

"Vương gia, An vương muốn gặp ngài."

Đợi nửa ngày, trong phòng không hề có động tĩnh, Nghiêm Mặc quay đầu lại nhìn vào mắt An vương sắc mặt xanh mét, bất đắc dĩ lại gõ cửa gõ cửa, thoáng nâng cao âm điệu: "Vương gia, An vương muốn gặp ngài, đã chờ sẵn bên ngoài."

Nghiêm Sát ôm ấp thạch trắng mĩ ngọc đang ngủ say mở to mắt, cơ hồ nháy mắt bị khiến cho tỉnh táo nên trên mặt y hiện lên vẻ không kiên nhẫn. Chậm rãi rút cánh tay bị người kia ôm lấy, y xốc màn lên, mặc y phục xuống giường. Đắp chăn kỹ lưỡng cho kẻ còn đang ngủ say, y đen mặt, đầy vẻ nghiêm nghị đi đến cạnh cửa, mở cửa.

Nghiêm Mặt ở ngoài cửa khẽ liếc mắt nhìn sắc mặt của Vương gia một cái, liền lập tức lui về phía sau hai bước, khiến cho Vương gia nhìn thấy An vương đã chờ sẵn, để tránh bị vạ lây.

Nghiêm Sát vừa ra tới, Dương Tư Khải đang ngồi trên ghế liền đứng dậy, lạnh lùng nói: "Nghiêm Sát, ta muốn gặp Nguyệt Quỳnh."

Lông mày của Nghiêm Sát lập tức nhăn lại: "Hắn đang ngủ. Ngươi gặp hắn làm gì?"

Dương Tư Khải gầm nhẹ: "Không thấy Diệp Lương đâu! Hắn bỏ người của ta lại, chẳng biết đi đâu, Nguyệt Quỳnh nhất định biết hắn đã đi đâu! Cho ta gặp Nguyệt Quỳnh!"

Nghiêm Sát đóng cánh cửa sau lưng lại, lục mâu ám trầm. Dương Tư Khải ổn định cảm xúc một chút, ngược lại thấp giọng nói: "Cho ta hỏi Nguyệt Quỳnh một chút là Diệp Lương đi đâu."

Nghiêm Sát nhìn thoáng qua Nghiêm Mặc, nhấc chân đi ra ngoài, Dương Tư Khải đuổi theo y: "Nghiêm Sát, bảo Nguyệt Quỳnh nói cho ta biết Diệp Lương đi đâu."

Nghiêm Mặc đóng đại môn lại, âm thầm thở dài. Đi đến cửa phòng ngủ, nghiêng tai lắng nghe, sau một lúc lâu, trong phòng không hề có động tĩnh, hắn mới lấy một chiếc ghế dựa, ngồi trước cửa.

Dẫn Dương Tư Khải vào tiểu thư phòng cách vách phòng ngủ, sau khi Nghiêm Mưu rót đầy trà cho y cùng Dương Tư Khải, Nghiêm Sát tỏ ý bảo Nghiêm Mưu đi ra ngoài. Môn vừa đóng lại, y mở miệng: "Ngươi hiện tại nếu đang ở chiến trường, không đến hai vòng sẽ bị địch nhân chặt bỏ thủ cấp."

"Nếu Nguyệt Quỳnh biến mất, ngươi có thể thản nhiên ngồi đây sao?"

"Ta sẽ không để cho hắn biến mất. Ngươi hiện tại không còn là An vương khôn khéo cùng tiêu sái của năm đó, nhưng lại rất giống một kẻ phàm phu tục tử bị nữ nhân mê hoặc."

"Nghiêm Sát!"

Lục mắt của Nghiêm Sát nhìn thẳng vào Dương Tư Khải, Dương Tư Khải phẫn nộ trừng mắt lại, hai người liền như vậy không tiếng động đánh giá nhau, qua hồi lâu, Dương Tư Khải đột nhiên cười khổ một tiếng, cất giọng khàn khàn: "Ngươi nói đúng. Ta hiện tại đã không còn là chính mình." Hai tay vuốt vuốt mặt, hắn thống khổ nói: "Bất luận ta đối xử với hắn tốt cỡ nào, trong lòng hắn chỉ có người kia; hiện tại, hắn gặp được người kia, ta cứ tưởng hắn có thể nhìn đến ta, nhưng hắn đảo mắt liền không chút lưu luyến mà ly khai ta. Nghiêm Sát. . . Có đôi khi ngẫm lại, con mẹ nó, ta thật sự là bị coi thường."

Nghiêm Sát không có lên tiếng, Dương Tư Khải sau khi nói xong liền cúi đầu không biết suy nghĩ gì, đợi đến khi chén trà trong tay hắn đã nguội lạnh, hắn mới thấp giọng hỏi: "Nghiêm Sát, ngươi lấy ở đâu sự tự tin rằng Nguyệt Quỳnh sẽ không rời bỏ ngươi?"

"Hắn sẽ rời bỏ ta." Câu trả lời của Nghiêm Sát khiến Dương Tư Khải giật mình, hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy Nghiêm Sát vẫn bày ra bộ dáng trấn định tự nhiên như cũ: "Hắn sẽ rời đi ta, cho nên ta phải đeo vòng trang sức trên tay chân, trên người hắn, để cho hắn không ly khai, không chạy thoát."

Dương Tư Khải sửng sốt.

"Ta không có cái kiên nhẫn đi chờ đợi cái gọi là lưỡng tình tương duyệt. Trói chặt hắn, vây khốn hắn, diệt trừ bất cứ kẻ nào có thể bước vào trong lòng hắn, bất luận nam nữ. Hắn không thích ta thì thế nào? Thân cùng tâm của hắn đều chỉ có thể là của ta."

Gương mặt Dương Tư Khải lộ vẻ chấn động, lời nói của Nghiêm Sát như một cây thiết chùy [búa sắt], đập vào trong tim hắn.

"Loại người như ngươi không nên chú ý đến cái gì ngươi tình ta nguyện, bằng không sẽ tự làm cho chính mình chật vật như thế." Nghiêm Sát tiếp tục chế nhạo Dương Tư Khải, sắc mặt Dương Tư Khải lúc xanh lúc trắng, nhưng không có phản bác.

Cảm thấy chính mình đã nói quá nhiều, Nghiêm Sát còn buồn ngủ liền đứng dậy định rời đi, Dương Tư Khải ngăn y lại: "Nghiêm Sát, ngươi không cần hắn thích ngươi, vậy ngươi thương hắn không?"

"Chỉ có loại người như ngươi mới có thể rảnh rỗi để ý đến tình yêu. Hắn là thê của ta, chưa bao giờ thay đổi." Bỏ lại Dương Tư Khải ngốc đến mức ngây người, sững sờ ở đó, Nghiêm Sát nhanh chóng ly khai tiểu thư phòng. Ngay sau khi y rời đi không lâu, trong thư phòng trống trải bay ra một câu: "Ngươi đã thương hắn, vì sao lại có 'tam cung lục viện' ?"

Nghiêm Sát không có nghe thấy nghi vấn của Dương Tư Khải, tất nhiên cũng sẽ không trả lời hắn. Bất quá nếu y nghe thấy, y cũng chỉ sẽ ném cho Dương Tư Khải một cái liếc mắt không thèm quan tâm.

Trở lại phòng ngủ, người trên giường còn đang ngủ say, ngay cả thân thể cũng không chuyển mình. Nghiêm Sát cởi xiêm y lên giường, đem kẻ ngủ say như chết kia ôm chặt vào lòng, tiếp tục ngủ thêm. Còn người trong lúc ngủ mơ kia đang mơ thấy một giấc mộng kì lạ, trong mộng, hắn sống ở một nơi toàn những cây củ cải lớn. Củ cải khắp mặt đất, hắn kéo nha kéo nha, tay đã mỏi, nhưng cách ngày kéo hết củ cải vẫn như cũ xa xa không hẹn. Hắn khóc không ra nước mắt, vì sao lại có nhiều cây củ cải lớn như vậy.

Mặt trời lên cao, hôm qua vất vả cả một ngày trời, người ngủ say như chết kia mới yếu ớt tỉnh lại. Vừa định vươn vai, y đột nhiên phát hiện quái vật khổng lồ bên cạnh thế nhưng lại biến thành một tên tiểu yêu quái, Nguyệt Quỳnh xoay người, hôn hít Tiểu Yêu cũng vừa mới tỉnh ngủ. Màn bị xốc lên, y ngẩng đầu: "Hoa Chước."

"Tỉnh rồi, đói bụng phải không."

"Ừm, đói bụng, nếu không phải đói bụng thì ta vẫn chưa muốn tỉnh đâu."

Lê Hoa Chước ôm Tiểu Yêu giao cho An Bảo phía sau, sau đó giúp Nguyệt Quỳnh rời giường: "Vương gia để chúng ta và ngươi cùng nhau trở về hậu phủ, sáng nay lúc ngươi còn ngủ, toàn bộ vật dụng đã được dọn trở về."

"À, hắn có nói với ta." Đối với việc dọn trở về, Nguyệt Quỳnh không hề dị nghị.

Hồng Hỉ Hồng Thái bưng nước ấm cùng đồ ăn tiến vào như thường lệ, Tiểu Yêu đói bụng, Lê Hoa Chước đi lấy sữa hổ cho hắn, Nguyệt Quỳnh mặc xiêm y, rửa mặt dưới sự trợ giúp của Hồng Hỉ Hồng Thái, sau đó ngồi bên cạnh bàn ăn điểm tâm kiêm cơm trưa. Chỉ chốc lát, Lê Hoa Chước bưng sữa hổ tới. Hồng Hỉ Hồng Thái hơi liếc mắt kèm thâm ý nhìn hắn một cái, Lê Hoa Chước gật đầu.

Đút Tiểu Yêu uống mấy thìa sữa hổ, Lê Hoa Chước làm bộ đột nhiên nhớ ra mà nói: "Nguyệt Quỳnh, không thấy Tiểu Diệp Tử đâu cả."

"Hả?" Vội vàng nuốt cháo trong miệng xuống, Nguyệt Quỳnh nghiêng đầu sang một bên: "Không thấy từ lúc nào?" Chẳng lẽ Tiểu Diệp Tử đã đi rồi?

Lê Hoa Chước nói: "Tối hôm qua Tiểu Diệp Tử nói hắn chăm sóc Tiểu Yêu, ta cùng An Bảo đi ngủ trước, định bụng tới sau nửa đêm sẽ đến đổi ca cho hắn. Kết quả, lúc ta cùng An Bảo thức dậy thì Tiểu Diệp Tử đã đi mất rồi. Sáng nay An vương tìm hắn khắp nơi không thấy, không biết là đi đâu. Đúng rồi, Tiểu Diệp Tử để lại một vật cho Tiểu Yêu."

Hồng Thái lập tức lấy từ trong ngực ra chuỗi ngọc châu Diệp Lương để lại, đưa tới trước mặt công tử, Nguyệt Quỳnh chợt nghe Lê Hoa Chước nói tiếp: "Tiểu Diệp Tử mang một chiếc giầy của Tiểu Yêu đi."

Nguyệt Quỳnh cầm chuỗi ngọc châu, dường như vô cùng hoài niệm, sau đó y nắm chặt lại, có vẻ hơi kích động, cười cười: "Tiểu Diệp Tử đi mua lễ vật cho Tiểu Yêu, chẳng bao lâu hắn sẽ về." Nói xong, y quay đầu lại, cất chuỗi ngọc châu vào vạt áo mình, tiếp tục uống cháo. Lê Hoa Chước nhìn nhị Hồng, không hỏi nhiều nữa.

Trong Triêu Dương trai ở tiền phủ, Nghiêm Sát đang cùng thân tín của mình thương nghị chi tiết việc gặp công chúa, ngày đã được định, chính là buổi tối cuối cùng trong tiệc mừng đầy tháng. Giang Bùi Chiêu cùng Dương Tư Khải vì tránh nghi ngờ nên đều không có mặt. Đang bàn bạc, Nghiêm Mưu gõ cửa tiến vào, đi đến bên cạnh Nghiêm Sát, cùi đầu ghé bên tai hắn nói vài câu, Nghiêm Sát trầm tư một lúc, nói: "Để Nghiêm Bình đi nói với Dương Tư Khải."

"Vâng."

Nghiêm Mưu rời khỏi thư phòng.

Không nói việc gì đã xảy ra, Nghiêm Sát tiếp tục bàn bạc việc vừa bị chen ngang. Ước chừng qua một canh giờ, những việc cần phải chủ ý thì trên cơ bản đều đã được quyết định, Nghiêm Sát bảo mọi người đi chuẩn bị. Lý Hưu không động đậy, tựa hồ có chuyện muốn bàn với vương gia, Chu Công Thăng lại kéo hắn ra khỏi thư phòng, còn đóng cửa lại giúp vương gia.

Lý Hưu hỏi: "Công Thăng, tại sao ngươi lại kéo ta ra?"

Chu Công Thăng nói nhỏ: "Ngươi có thể cho ta biết ngươi định nói gì với Vương gia không? Ta muốn xem mình có đoán sai hay không."

"Vậy ngươi đoán ta muốn nói gì với vương gia?" Lý Hưu nở nụ cười.

Chu Công Thăng chỉ chỉ tiểu đình trước mặt, hai người bước nhanh tới đó. Bốn bề vắng lặng, Chu Công Thăng nói: "Ngươi muốn hỏi vương gia về việc Nguyệt Quỳnh chứ gì."

Lý Hư vô cùng kinh ngạc: "Làm thế nào ngươi đoán được?"

Chu Công Thăng nói: "Bởi vì không chỉ một mình ngươi có nghi vấn về thân phận của Nguyệt Quỳnh, ta cũng có. Chỉ sợ trừ Kỷ Uông ra, tất cả chúng ta đều có. Tại sao Nguyệt Quỳnh lại để ý tới việc của công chúa đến thế? Cái tên Diệp Lương đột nhiên xuất hiện kia là ai? Chuỗi ngọc châu hắn để lại là từ nơi nào có được? Tại sao sau khi gặp được Nguyệt Quỳnh hắn lại đột nhiên biến mất?"

Lý Hưu hai tay ôm thành quyền: "Quả không hổ là Công Thăng, Hưu bội phục."

Chu Công Thăng lắc đầu: "Chẳng phải việc này thật ra không khó đoán? Từ sau khi vương gia đưa Nguyệt Quỳnh về, chúng ta đều phi thường tò mò về thân phận của y, ngươi và ta cũng từng âm thầm tìm hiểu. Nhưng Nguyệt Quỳnh, nói thật, cuối cùng ta vẫn cảm thấy trên người y phủ một tầng sa, nhìn như đơn giản dễ hiểu, nhưng thực tế, chỉ sợ ngay cả vương gia cũng không biết trong lòng y nghĩ gì. Nhiều năm như vậy, nhất là hai năm theo cạnh vương gia, Nguyệt Quỳnh ngậm chặt miệng, không đề cập tới thân phận mình, cho dù hỏi thì y cũng giả bộ hồ đồ. Giọng Nguyệt Quỳnh mang khẩu âm kinh thành, nhưng y lại nói mình không phải từ kinh thành tới, nhưng đến tột cùng là từ nơi nào đến thì một từ y cũng không đề cập, cho dù đối với... những người thân thiết nhất của y, y cũng chưa bao giờ đề cập qua."

Lý Hưu không hiểu: "Vậy vì sao ngươi không cho ta hỏi vương gia? Chẳng lẽ vương gia không muốn biết sao?"

Chu Công Thăng đột nhiên nghiêm túc: "Ngươi nói đúng. Vương gia không muốn biết thân phận Nguyệt Quỳnh."

"Tại sao?" Lý Hưu kinh ngạc.

Chu Công Thăng lại lắc đầu: "Lý do thì ta cũng không rõ lắm, nhưng nhìn từ thái độ vương gia đối với Nguyệt Quỳnh nhiều năm qua, ta cảm thấy vương gia không muốn biết thân phận Nguyệt Quỳnh. Bằng không, vì sao nhiều năm như vậy mà vương gia chưa bao giờ phái người đi điều tra lai lịch của y? Ngay cả tên Diệp Lương đột nhiên xuất hiện kia, vương gia cũng chưa từng phái người đi thăm dò, cho nên ta mới nhận định vương gia vốn không muốn biết thân phận Nguyệt Quỳnh, hoặc là nói không quan tâm, cũng có thể nói là lảng tránh."

"Vì sao vương gia phải lảng tránh?"

Chu Công Thăng vẫn lắc đầu: "Đây chẳng qua chỉ là trực giác của ta. Vương gia sẽ nói cho ngươi biết tâm tư của ngài sao? Nếu là y cũng vậy thôi, Nguyệt Quỳnh sẽ không nói nhiều về việc của vương gia cho người ngoài biết."

Lý Hưu thở dài thườn thượt, nhíu mày nói: "Không biết có phải do ta quá đa tâm hay không. Cuối cùng ta vẫn cảm thấy sự xuất hiện của tên Diệp Lương kia có ảnh hưởng tới vương gia. Công Thăng, ngươi cũng thấy chuỗi ngọc châu kia rồi, là lam ngọc châu. To nhớ rõ ba năm trước có người tặng cho vương gia năm viên lam ngọc châu, chỉ chỗ đó thôi cũng đã là bảo bối vô giá. Nhưng Diệp Lương lại có hẳn một chuỗi lam ngọc châu, ta đếm qua rồi, tròn mười lăm viên. Loại người nào có thể có tới mười lăm viên lam ngọc châu? Chỉ sợ cũng chỉ có đương kim hoàng thượng mới có thể tùy tiện lấy lam ngọc châu xâu lại thành chuỗi."

"Có lẽ là An vương đưa cho Diệp Lương."

"Không phải, ta đã phái người đi hỏi thăm, chuỗi ngọc châu kia đã ở trên người Diệp Lương khi An vương cứu được hắn. Công Thăng, Diệp Lương kêu Nguyệt Quỳnh là thiếu gia, ngươi đoán Nguyệt Quỳnh có thân phận như thế nào?"

Chu Công Thăng rơi vào trầm mặc. Lý Hưu nói tiếp: "Còn có một chuyện, Diệp Lương không sợ vương gia. Bản thân chúng ta là thân tín của vương gia, đối mặt cùng vương gia cũng sinh lòng kính sợ, nhưng hắn chỉ là một gã tôi tớ nhỏ nhoi lại cư nhiên không sợ vương gia, còn dám nhục mạ vương gia, thậm chí luôn miệng nói vương gia không xứng với Nguyệt Quỳnh. Công Thăng, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Nhân vật thế nào mà ngay cả vương gia dưới một người trên vạn người cũng không xứng?"

Một lát sau, Chu Công Thăng hỏi lại: "Ngươi cho rằng Nguyệt Quỳnh là người phương nào?"

Lý Hưu thở dài: "Ta đoán không ra. Ngươi cũng đã nói trên người Nguyệt Quỳnh như được bao phủ bởi một tầng sa, khiến người ta nhìn không thấu. Ta chỉ có thể nhận thấy thân phận Nguyệt Quỳnh không đơn giản, không chừng lại có chút quan hệ với một vị đại quan nào đó trong kinh, bằng không y sẽ không để ý đến việc của công chúa như vậy. Hơn nữa công chúa cũng từng nói ánh mắt Nguyệt Quỳnh giống ai đó, đáng tiếc hiện tại nàng điên rồi, chúng ta không thể hỏi ra Nguyệt Quỳnh giống ai. Việc này giống như một đống chỉ rối, càng cuộn càng chặt, không tìm ra đầu mỗi."

Đột nhiên, thân thể hắn run lên: "Công Thăng? Nguyệt Quỳnh rất am hiểu quy củ trong cung, việc thăm công chúa là do y đưa ra chủ ý cho vương gia. Nói không chừng Nguyệt Quỳnh có quan hệ với người nào đó trong cung."

"Nguyệt Quỳnh, ngươi đi vòng vòng sắp nửa canh giờ rồi, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút. Bên công chúa không sao đâu." Lê Hoa Chước thật sự không nhìn nổi nữa.

Hồng Thái cũng nói: "Đúng vậy, công tử, ngài nghỉ ngơi một chút. Nhiều vị đại nhân đang ở đó, nhất định có thể giấu được việc công chúa." Hồng Hỉ gật đầu phụ họa.

Nguyệt Quỳnh dừng lại: "Ta không lo lắng việc của công chúa." Mở to mắt nói dối.

Lê Hoa Chước cười hỏi: "Vậy ngươi đang lo lắng cho vương gia?"

"Không phải!" Trả lời đến là nhanh.

Trong mắt Lê Hoa Chước tràn ngập tiếu ý, hắn vỗ vỗ nhuyễn y bên cạnh, "Nếu đã không phải thì ngươi ngồi xuống đây nghỉ ngơi chút đi."

"A." Nguyệt Quỳnh đi tới ngồi xuống. Mông vừa chạm ghế, y lại suy nghĩ. Nhưng để chứng minh mình không lo lắng cho công chúa, cũng không lo lắng cho Nghiêm Sát, y nín nhịn. Hồng Hỉ Hồng Thái, Hoa Chước An Bảo đều âm thầm cười trộm.

Thấy công tử nhịn đến khó chịu, Hồng Hỉ hỏi: "Hoa Chước công tử, không phải ngài bảo hôm nay tắm rửa cho thế tử sao?"

Lê Hoa Chước lập tức nói: "Đúng vậy, ngay bây giờ đi."

Hồng Thái tiếp lời: "Ta đi bưng nước ấm."

An Bảo đi lấy đồ mới cho Tiểu Yêu thay.

Lê Hoa Chước nói: "Nguyệt Quỳnh, ngươi là phụ thân mà chưa từng tắm cho Tiểu Yêu lần nào cả, lát nữa ta ôm Tiểu Yêu, ngươi cùng An Bảo tắm cho hắn."

Nguyệt Quỳnh vừa nghe liền hổ thẹn, lập tức nói: "Được, ta tắm cho Tiểu Yêu."

Hồng Hỉ Hồng Thái, Hoa Chước An Bảo rất nhanh nhẹn, chỉ chốc lát đã thấy bồn tắm dành riêng cho Tiểu Yêu được đổ đầy nước ấm, hắn cũng bị dưỡng phụ của mình lột sạch. Nước trong bồn thơm ngào ngạt, dập dềnh một tầng cánh hoa. Tuy nhiên, đáng tiếc là thế tử Lệ vương Nghiêm Tiểu Yêu không thích hoa, càng không thích nước. Khi dưỡng phụ của hắn vẩy nước lên cái bụng nhỏ của hắn, hắn "Oa" một tiếng mà gào khóc.

"Tiểu Yêu không thích tắm." Nguyệt Quỳnh có chút bối rối.

"Lần nào Tiểu Yêu cũng như vậy, không hề gì." Lê Hoa Chước vừa dỗ dành Tiểu Yêu đang khóc quấy, vừa chỉ đạo Nguyệt Quỳnh tắm rửa cho Tiểu Yêu.

Cho dù có An Bảo hỗ trợ, nhưng Nguyệt Quỳnh chỉ có một tay nên vẫn luống cuống. Lê Hoa Chước cùng An Bảo sớm đã quen, bình tĩnh thuần thục mà tăng nhanh động tác, dỗ dành Tiểu Yêu. Đây là lần đầu tiên hắn tắm rửa trước mặt thân phụ, tiếng khóc so với trước kia càng lớn hơn. Sờ soạng trên người nhi tử hai lần, Nguyệt Quỳnh đem trọng trách tắm rửa giao cho An Bảo. Nhưng Tiểu Yêu vẫn luôn khóc khiến người làm cho như y cũng đau lòng không thôi.

"Oa... oa... oa a!"

"Nguyệt Quỳnh (Công tử)!"

Rụt tay lại, Nguyệt Quỳnh ấp úng nói: "Ta nghĩ hắn bị cù buồn sẽ ngừng khóc."

Vẻ mặt Lê Hoa Chước như muốn ngất xỉu, Hồng Hỉ Hồng Thái cũng muốn hôn mê, An Bảo trực tiếp đẩy đẩy Nguyệt Quỳnh, bắt y ngồi xuống. "Nguyệt Quỳnh, chúng ta tắm cho Tiểu Yêu, ngươi cứ nghỉ ngơi đi." Lê Hoa Chước lên tiếng đuổi người, Hồng Hỉ lập tức nâng công tử dậy, Hồng chiếm cứ vị trí của công tử.

Nguyệt Quỳnh có chút ủy khuất: "Bàn chân Tiểu Yêu không thấy buồn, vậy cù nách hắn chắc là sẽ ngừng khóc ngay."

Lê Hoa Chước rất muốn ngửa mặt lên trời thở dài, hắn mệt mỏi hỏi: "Ai nói cho ngươi biết là lúc hài tử khóc thì chỉ cần gãi hắn là hắn lập tức ngừng khóc?"

"Mẫu thân ta."

Ngực Lê Hoa Chước nghẹn đầy khí.

Thấy Lê Hoa Chước dường như bị mình chọc tức đến phát nghẹn, Nguyệt Quỳnh ngây ngô cười hai tiếng lùi tới bên giường ngồi xuống, y ngồi nhìn chắc là được rồi chứ gì. Lê Hoa Chước lắc đầu liên tục, nhẹ nhàng dỗ dành tiểu yêu quái trong lòng bị phụ thân hắn cù mấy cái: "Đừng khóc, đừng khóc, cha nuôi thương, đừng khóc."

Ta cũng rất thương hắn... Nguyệt Quỳnh rất muốn thanh minh, sau đó ngẫm lại vẫn thấy thôi vậy. Đều do y nhẹ dạ nghe theo lời mẫu thân, rõ ràng mẫu thân đã nói với y, khi tiểu hài tử khóc thì chỉ cần gãi chân hắn là hắn sẽ ngừng khóc.

Động tác bốn người rất nhanh, tắm xong liền thay xiêm y sạch sẽ, Tiểu Yêu được dưỡng phụ dỗ dành dần dừng khóc. Bốn người đau lòng nhìn dấu hồng hồng trên lòng bàn chân Tiểu Yêu, rất muốn dùng ánh mắt trách cứ cái vị làm phụ thân người ta kia. Nhưng ánh mắt người làm phụ thân người ta kia không chỉ tỏ ra vô tội, còn lộ chút ủy khuất, bọn họ nhịn.

Lê Hoa Chước khom người đặt hài tử lên người Nguyệt Quỳnh, Nguyệt Quỳnh vội vàng vươn tay ôm lấy, Lê Hoa Chước kéo tay phải y đặt lên người Tiểu Yêu: "Ngươi dỗ Tiểu Yêu đi."

Tay phải Nguyệt Quỳnh khẽ nhúc nhích, sờ mặt Tiểu Yêu: "Tiểu Yêu, xin lỗi, cha không cố ý, cha tưởng gãi chân con thì con sẽ ngừng khóc."

Lê Hoa Chước thuận miệng hỏi: "Nguyệt Quỳnh, ngươi nói những lời đó là do mẫu thân ngươi nói?"

"Ừm."

"Nguyệt Quỳnh, vậy mẫu thân ngươi đâu?"

Thân hình Nguyệt Quỳnh run lên, y vỗ nhẹ Tiểu Yêu, không trả lời. Qua một lúc lâu y mới nói: "Mâu thân ta luôn gạt ta. Nàng nói hài tử là chui ra từ rốn mẫu thân nó, kết quả, lúc sinh Tiểu Yêu, ta vẫn luôn băn khoăn Tiểu Yêu sẽ chui ra khỏi rốn như thế nào? Mẫu thân ta còn nói, khi tiểu hài tử khóc thì cứ gãi chính giữa lòng bàn chân nó, nó sẽ ngừng khóc. Nói rằng khi ta còn bé, nàng vẫn làm như vậy."

Tiếp, y ngẩng đầu cười nói với Lê Hoa Chước: "Xem ra ta phải suy nghĩ một chút về những lời mẫu thân ta nói với ta, khẳng định là còn có điều gạt ta."

Nguyệt Quỳnh trả lời, cũng là hỏi một đằng trả lời một nẻo. Lê Hoa Chước cũng cười, không hỏi lại Nguyệt Quỳnh về mẫu thân y.

Năm người ở trong phòng trêu đùa Tiểu Yêu, gần qua buổi trưa, Nghiêm Sát trở lại. Nét cười trên mặt Nguyệt Quỳnh thoáng chốc biến thành khẩn trương, Lê Hoa Chước ôm Tiểu Yêu, hắn cùng ba người còn lại đồng thời lui ra ngoài. Nguyệt Quỳnh đứng lên, nuốt nước miếng, muốn hỏi, nhưng lại không dám hỏi. Mặt Nghiêm Sát rất nghiêm túc, chẳng lẽ mọi việc bị bại lộ?

Nghiêm Sát đóng cửa lại, cởi bỏ ngoại bào mang theo khí lạnh, đi về phía chậu than tự sưởi ấm.  Khi hơi lạnh đã lui nhiều, hắn mới đi đến trước mặt Nguyệt Quỳnh đang phá lệ căng thẳng, đại chưởng vòng quanh, đem người gắt gao ôm chặt vào lòng. Chòm râu chọc người lập tức hạ xuống, mãi đến khi Nguyệt Quỳnh mềm nhũn ngồi phịch trong lòng hắn, hắn mới lùi ra.

"Được rồi."

Bỗng nhiên thân thể Nguyệt Quỳnh càng mềm nhũn.

"Công chúa đâu?"

"Ta đưa nàng lên đảo rồi."

"Có người chăm sóc nàng sao?"

"Có."

"Liệu có người khi dễ nàng không?"

Nghiêm Sát nâng mặt Nguyệt Quỳnh, Nguyệt Quỳnh lập tức ngậm miệng, người này đang tức giận: "Ngươi muốn ta dán khế ước lên tường, thời thời khắc khắc nhắc nhở ngươi?"

Nguyệt Quỳnh lập tức lắc đầu, không! Rất, rất mất mặt!

"Chỉ cần nàng không tự tìm cái chết thì ta sẽ để cho nàng sống, không để nàng ăn đói mặc rách."

Trong đôi mắt to của Nguyệt Quỳnh dâng lên hơi nước: "Nghiêm Sát, cho người chăm sóc nàng thật tốt, dẫu thế nào thì nàng cũng là một khuê nữ. Khuê nữ, nên để người khác thương, để người khác che chở."

"Ta chỉ thương khuê nữ của ta thôi."

"Nàng là công chúa."

"Nàng là công chúa của Cổ Niên, không can hệ tới ta."

Nguyệt Quỳnh nhắm mắt, cúi đầu: "Ngươi là thần tử của hoàng thượng, vốn nên phải yêu thương công chúa."

"Tại sao để đến nàng như vậy?" Nghiêm Sát nâng mặt Nguyệt Quỳnh, không cho phép y trốn tránh.

"Nàng là khuê nữ, khuê nữ nên để người ta thương yêu." Nguyệt Quỳnh mở mắt ra, vẫn là câu nói kia.

Lục mâu trầm ám, Nghiêm Sát cúi đầu bên tai Nguyệt Quỳnh nói: "Cho tới bây giờ, ta vẫn chưa từng là thần tử của Cổ Niên." Mắt to trừng lớn, Nguyệt Quỳnh còn chưa kịp nói lời nào đã bị Nghiêm Sát ôm lấy ném lên giường. Màn buông, Nghiêm Sát không cho Nguyệt Quỳnh cơ hội mở miệng, áp lên miệng y, lột đi xiêm y của y.

Nghiêm Sát không "muốn" Nguyệt Quỳnh, Từ Khai Viễn đã nói qua, Nguyệt Quỳnh cần ít nhất ba tháng để hồi phục. Nhưng hắn dùng tay, dùng miệng lưu lại ấn ký của mình khắp những nơi có thể trên thân thể dương chi ngọc của Nguyệt Quỳnh. Lệ từ khóe mắt Nguyệt Quỳnh chảy xuống, chỉ một hai giọt, nhưng lại hòa trộn giữa hỏa dục cùng nỗi phiền muộn không thể nói rõ thành lời. Khi y cùng Nghiêm Sát đồng thời đạt tới cao trào, y nghe thấy Nghiêm Sát vừa vuốt cánh tay phải mình vừa ồm ồm nói: "Mối thù sáu năm trước, ta sẽ đòi lại cả gốc lẫn lãi."

Đôi mắt to lần thứ hai trừng lớn, môi Nguyệt Quỳnh run rẩy, tay trái bắt lấy cánh tay Nghiêm Sát theo bản năng, hồi lâu sau, y nghẹn giọng nói: "Đều... đã là quá khứ." Miệng bị chặn, nụ hôn lúc này đây, phi thường phi thường mạnh bạo.

Nguyệt Quỳnh lại bắt đầu ngẩn người, từ sau khi y biết mình có Tiểu Yêu, y rất ít khi ngẩn người, nhưng hiện tại, thời gian y ngẩn người càng ngày càng dài, chỉ cần Nghiêm Sát không ở bên cạnh mình, y nhất định lại ngẩn người. Hồng Hỉ Hồng Thái, Hoa Chước An Bảo không làm phiền y, cũng không hỏi y đã xảy ra chuyện gì. Nếu Tiểu Yêu khóc nháo, Hoa Chước An Bảo sẽ ôm hắn ra ngoài, không cho hắn quấy rầy phụ thân.

"Ai..." Thở dài thật dài, tạm thời hoàn hồn, Nguyệt Quỳnh bỗng phát hiện trong phòng thế nhưng không có người. Hồng Hỉ Hồng Thái, Hoa Chước An Bảo đâu? Y nhìn trái ngó phải, sửng sốt. Người này trở về từ lúc nào?

Người ngồi trên ghế đứng dậy: "Tiến vào."

Cửa mở, Hồng HỈ Hồng Thái bưng đồ ăn đi đến. Lúc này Nguyệt Quỳnh mới phát hiện trởi đã tối. Y nhanh chóng ổn định tinh thần, đứng dậy bước tới bàn ăn, trộm nhìn Nghiêm Sát vài lần, sợ người này hỏi mình vừa miên man suy nghĩ việc gì.

Đợi đồ ăn dọn xong, Nguyệt Quỳnh phi thường hiếm hoi mới múc được bát canh cho Nghiêm Sát. Vô sự hiến ân cần, vô gian tức đạo. Chỉ là, Nghiêm Sát có vẻ không hứng thú với chút tâm tư này của Nguyệt Quỳnh, cầm lấy bát canh kia ừng ực uống vài ngụm cạn sạch, hạ lệnh: "Ăn cơm."

Nguyệt Quỳnh cầu còn không được, lập tức vùi đầu im lặng ăn cơm. Ăn một hồi, người bên cạnh đột nhiên nói: "Ta sẽ không gây khó dễ cho nàng ta, người chăm sóc nàng do Nghiêm Bình tự chọn lựa. Nàng ở trong viện tử tốt nhất trên đảo, chi phí ăn mặc đều xứng đáng với thân phận của nàng." Mới đầu Nguyệt Quỳnh còn không kịp hiểu Nghiêm Sát đột nhiên nói một câu như vậy là có ý gì, cắn hai miếng bánh bao, mắt trừng lớn, Nguyệt Quỳnh thiếu chút nữa cắn rụng đầu lười mình.

"Lần cuối cùng. Nếu ngươi lại đi quản việc của nàng, ta sẽ khiến cho ngươi vĩnh viễn không thấy lại Tiểu Yêu."

Nguyệt Quỳnh gật đầu như giã tỏi, nụ cười trên gương mặt khiến Nghiêm Sát nhịn không được bèn dùng râu đâm miệng y một lượt. Sau khi hắn lui lại, Nguyệt Quỳnh thẹn thùng liếm môi, y vừa mới ăn bánh bao thịt.

"Ăn cơm!"

Ăn cơm, ăn cơm.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info