ZingTruyen.Com

[Hoàn_Đang Beta] Bàn Tròn Trí Mạng - Tiếu Thanh Chanh

CHƯƠNG 89: Yêu và không yêu

foxpii_07

CHƯƠNG 89: Yêu và không yêu

Edit: Foxpii

Cam Điềm Điềm tránh tai mắt của người lặng lẽ rời đi, Trần Miên ngáp một cái, đang muốn từ trên giường đứng dậy: "Chúng ta đi tìm Vi Phong Đăng đi dạo thêm một lần nữa hồ Ô Thang đi, ngày hôm qua khi đi dạo trên hồ sắc trời đã tối, không thể cẩn thận quan sát tình huống của hồ Ô Thang. Chúng ta cùng Vi Phong Đăng đi, cũng thuận tiện cho Cam Điềm Điềm đến tìm Đổng Tiểu Uyển bên kia tìm hiểu tình huống."

Nhưng Trần Miên còn chưa ngồi dậy, Giang Vấn Nguyên liền nhẹ nhàng đè bả vai hắn lại, không để cho hắn cự tuyệt mà đè trở lại giường: "Chờ em nghỉ ngơi nửa tiếng, chúng ta lại đi tìm Vi Phong Đăng. Trật tự bản đồ thế giới trò chơi này vững chắc, tương đối yên bình, những người chơi khác không dễ dàng có được vàng để trả thù lao cho Vi Phong Đăng. Chúng ta đi tìm Vi Phong Đăng muộn nửa giờ, hắn ta chắc chắn vẫn còn ở đó."

Trần Miên nhìn ánh mắt sâu không thấy đáy của Giang Vấn, ý đồ biện giải, "Chúng ta phải nắm chặt thời gian ——"

"Trần Miên, anh câm miệng lại cho em." Giang Vấn Nguyên trực tiếp cắt ngang lời hắn, dù sao trò chơi bàn tròn cũng đã dùng vại ngói nói rõ ràng cho cậu biết Trần Miên dùng phương thức linh hồn phụ thân canh giữ bên cạnh Giang Vấn Nguyên, vậy cậu cũng không cần phải che giấu nữa.

"Anh và em đã trải qua rất nhiều vòng chơi. Ngay cả trong thời gian nghỉ ngơi cần thiết, anh đều đợi cho tất cả mọi người nằm xuống anh mới có thể nằm xuống, khi anh thức dậy vào ngày hôm sau, anh cũng sẽ thức dậy sớm hơn tất cả mọi người. Anh không thích nằm trên giường trước mặt người khác, bởi vì tư thế nằm trên giường lộ ra tất cả các sơ hở hoặc làm cho anh cảm thấy không an toàn. Nhưng vừa rồi ở trước mặt Cam Điềm Điềm, cho tới bây giờ anh chưa từng nghĩ tới muốn rời giường. Đừng nói bởi vì Cam Điềm Điềm không có uy hiếp cho nên anh mới tiếp tục nằm, em sẽ không tin.

Em biết thời gian của chúng ta là cấp bách, nhưng làm việc quá mức có thể dẫn đến tiêu thụ năng lượng cao hơn. Em sẽ ở lại với anh, nếu có bất kỳ điều gì đó không ổn, em sẽ đánh thức anh dậy ngay lập tức. Trần Miên, anh đáp ứng em nghỉ ngơi một chút đi có được không, đừng để em lo lắng..."

Trần Miên kéo tay Giang Vấn Nguyên qua, cùng mười ngón tay cậu đan chéo một chỗ, cảm giác hạnh phúc nơi đáy mắt hắn tràn đầy, "Anh đã nói Đổng Tiểu Uyển mang đến cho chúng ta hai cái vại ngói không phải tất cả đều là chuyện xấu. Nguyên Nguyên, anh cảm giác đã lâu không được nghe em gọi tên anh, gọi thêm mấy lần đi, anh sẽ ngoan ngoãn nghe lời em nghỉ ngơi một lúc."

Giang Vấn Nguyên nắm chặt bàn tay mảnh khảnh thuộc về phụ nữ trong tay, trong lòng hơi chua xót. Cho dù sau khi hai người gặp nhau trong trò chơi, Trần Miên cũng chưa bao giờ nói chuyện về tình huống sau khi hắn chết ở bàn tròn, Giang Vấn Nguyên không biết Trần Miên khi cùng trò chơi bàn tròn chơi trốn tìm rốt cuộc đã trải qua bao lâu năm tháng, chịu bao nhiêu khổ cực. Giang Vấn Nguyên nhìn chăm chú vào ánh mắt Trần Miên, nói ra cái tên đã đọc trong lòng ngàn vạn lần, "Trần Miên, Trần Miên, anh là Trần Miên của em..."

Nếu như cảm xúc của một người vẫn luôn ở trong trạng thái áp lực cực độ, lúc này cảm xúc trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một cái miệng bài tiết, hồng tuyến phát cảm xúc rất dễ sẽ vỡ đê. Giang Vấn Nguyên có chút không thu lại được cảm xúc, nhưng cậu không làm càn mà suy sụp cảm xúc, cậu khàn khàn nói với Trần Miên: "Trần Miên, anh nên thực hiện lời hứa nghỉ ngơi đi. Nửa tiếng, ít hơn một giây em cũng sẽ không để anh ra khỏi giường."

Trần Miên cũng không đi an ủi Giang Vấn Nguyên, hắn kéo tay Giang Vấn Nguyên tiến đến bên môi, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay Giang Vấn Nguyên, cười loạn mặt mày dùng giọng điệu ngọt ngào chết người không đền mạng nói: "Tuân mệnh, lão bà đại nhân!"

Trần Miên tích lũy quá nhiều mệt mỏi, dường như ngay khi hắn nói xong, liền nhắm hai mắt lại rơi vào giấc ngủ say. Giang Vấn Nguyên vẫn nắm tay Trần Miên, trầm mặc canh giữ bên cạnh hắn.

Nửa tiếng đồng hồ vừa đến, Giang Vấn Nguyên còn chưa có động tác, Trần Miên liền tự mình tỉnh lại. Nửa giờ nghỉ ngơi không cách nào triệt để giảm bớt sự mệt mỏi của Trần Miên, nhưng cũng đủ để cho hắn hơi thở dốc. Trần Miên duỗi thắt lưng dài, mệt mỏi đã không còn thấy: "Anh thoải mái hơn nhiều rồi, Nguyên Nguyên chúng ta đi làm việc đi."

Khi Giang Vấn Nguyên và Trần Miên xách Vi Phong Đăng đi du hồ, Cam Điềm Điềm đã sớm xoa tay cũng bắt đầu làm việc.

Ba người chia làm hai tổ, song quản đồng loạt đi xuống đánh hạ hai vợ chồng Vi Phong Đăng và Đổng Tiểu Uyển.

Hồ Ô Thang chạng vạng dưới ánh hoàng hôn nhuộm màu, giống như một khối bảo thạch rực rỡ, đẹp không sao tả xiết. Ban ngày ánh sáng sung túc, tầm nhìn rộng mở, một chiếc thuyền phẳng trong hồ Ô Thang màu xanh biếc, phảng phất như đang ở trong tiên cảnh, gọi người tâm sinh hướng về.

Vi Phong Đăng đã nắm vững chắc bài học, khi giới thiệu bối cảnh nhân văn của hồ Ô Thang, cũng không phải một mực rao giảng, mà là gia nhập một số điển cố, điển tích sinh động thú vị, khiến Giang Vấn Nguyên nghe mà có loại cảm giác như cậu thật sự đến du lịch.

Vi Phong Đăng chèo thuyền nhỏ đến giữa hồ Ô Thang liền dừng mái chèo lại.

"Nguyên nhân hồ được đặt tên Ô Thang, thứ nhất, từ xưa đến nay vùng sông nước gần chúng ta lấy Ô làm danh hiệu. Thứ hai, hai người xem hình dạng bên hồ Ô Thang, có phải là vô cùng tròn trịa hay không, người xưa lấy thang thay thế tròn, đối với hồ Ô Thang gửi gắm nguyện cảnh cơm áo không lo. Tên hồ Ô Thang từ đó mà đến. Ngoài ra hồ Ô Thang cũng có một hóa thân khác, thần quy. Nguồn gốc của thần quy, không chỉ vì hồ Ô Thang rất giàu rùa, mà còn bởi vì sáu con sông nối liền với hồ Ô Thang. Từ vị trí giữa hồ của chúng tôi nhìn lại, vị trí của sáu dòng sông kia, vừa vặn có thể cùng đầu đuôi, tứ chi của con rùa nhất nhất tương ứng, tựa như một con rùa thần khổng lồ nằm ở trong hồ Ô Thang, thủ hộ sự bình yên của Trang Hương."

Trần Miên ngồi ở mũi thuyền, vô cùng sát phong cảnh hỏi: "Hôm qua chúng ta xem vở kịch đèn chiếu, nơi Ngọc Hà, Yến Nhi và Kim Lư bị ngâm trong lồng heo, rốt cuộc ở đâu ở hồ Ô Thang? Nếu là Trang Hương trung trinh truyện, như vậy nơi ngâm lồng heo hẳn là hồ Ô Thang nhỉ, chắc chắn cùng lịch sử nhân văn có liên quan mới đúng."

Ngay khi Trần Miên hỏi, một dòng nước quái dị từ dưới đáy thuyền bọn họ tràn qua, thuyền nhỏ lắc lư vài cái. Trần Miên nắm chặt tay Giang Vấn Nguyên, tay kia ném ra một con rối NPC không nhìn thấy phát hiện dị động trong nước. Nếu có dị vật nào uy hiếp đến Giang Vấn Nguyên, hắn sẽ lập tức hóa thành La Sát, diệt trừ tất cả bọn họ. Có lẽ là cảm nhận được khí thế cường đại của Trần Miên, Giang Vấn Nguyên đối với nước cũng không sợ hãi sâu như vậy, có Trần Miên bảo hộ, so với áo phao trên người cậu còn hữu dụng hơn.

Vi Phong Đăng liên tục chèo thuyền vài lần, nhìn xuống nước vài lần, chờ mặt nước bình tĩnh lại, nói với Giang Vấn Nguyên và Trần Miên: "Vừa rồi có một con rùa khổng lồ đi ngang qua dưới thuyền chúng ta, nó có thể sống ít nhất trăm tuổi. Đây là một dấu hiệu tốt, hai người không cần phải lo lắng. Không có sinh vật nước nguy hiểm trong hồ Ô Thang, sẽ không nguy hiểm."

"Vừa rồi hai người hỏi vấn đề. Sử dụng con rùa để so sánh với hình dạng của hồ Ô Thang, đại diện cho đầu rùa và hai bàn chân trước của dòng sông, là một con sông thượng nguồn của hồ Ô Thang, cung cấp nước liên tục cho hồ Ô Thang. Con sông đại diện cho đuôi rùa và hai bàn chân sau là một con sông hạ lưu của hồ Ô Thang, trong đó lượng nước chảy nhiều nhất là sông Minh Kính đại diện cho đuôi. Không chỉ là nơi mà mấy người Ngọc Hà ngâm mình trong câu chuyện trung trinh, trên thực tế Trang Hương cũng đã từng diễn ra hình phạt ngâm lồng lợn trong nước, ngay tại ngã ba hồ Ô Thang và sông Minh Kính." Vi Phong Đăng trả lời rất chi tiết câu hỏi của Trần Miên.

Dựa theo vị trí Cam Điềm Điềm miêu tả, nơi cô phát hiện thi thể người chơi nam tóc bím, chính là ở sông Minh Kính.

Giang Vấn Nguyên ngồi bên cạnh Trần Miên, nói với Vi Phong Đăng: "Dẫn chúng tôi đi sông Minh Kính xem một chút đi."

Vi Phong Đăng vẫn luôn có tiền tất ứng, nhưng đối với yêu cầu này của Giang Vấn Nguyên, hắn lại trực tiếp cự tuyệt: "Hồ Minh Kính là con sông hạ lưu lớn nhất của hồ Ổ Thang, phải có thuyền lớn mới có thể đi tới. Thuyền nhỏ của tôi là do nhân lực điều khiển, hơn nữa thân thuyền cũng không chịu nổi dòng nước chảy xiết, không thể đi sông Minh Kính."

Giang Vấn Nguyên tiếp tục hỏi: "Cứ đến gần sông Minh Kính xem một chút cũng không được sao?"

Vi Phong Đăng kiên định lắc đầu, "Vì sự an toàn của hai vị mà suy nghĩ, không thể đi."

Vi Phong Đăng nói đường hoàng, kỳ thật hắn căn bản là đang nói dối, nếu như sông Minh Kính thật sự nguy hiểm như vậy, thì tại sao sau khi người chơi đem thi thể của người chơi nam trở về, thế nào cũng không đề cập đến chỗ nguy hiểm của sông Minh Kính? Huống chi vết máu lưu lại trên lồng lợn của người chơi nam tóc bím, nếu như nước chảy xiết, làm sao có thể không rửa được?

Tuy rằng con rối phát hiện kết quả dưới đáy nước không có gì bất thường, nhưng mái chèo ở trong tay Vi Phong Đăng, Giang Vấn Nguyên lại sợ nước, Trần Miên không muốn cùng Vi Phong đăng xung đột. Hơn nữa bọn họ còn cần vì Cam Điềm Điềm tranh thủ thời gian, không thể dễ dàng thả Vi Phong Đăng trở về. "Vậy anh lại dẫn chúng tôi tùy tiện đi xem cảnh trí của hồ Ô Thang đi, tốt nhất là thuận tiện vớt hai con rùa về làm bữa tối. Chúng tôi chưa bao giờ thấy hiện trường đánh bắt tại chỗ."

Hai yêu cầu này của Trần Miên đều nằm trong phạm vi tiếp nhận của Vi Phong Đăng, hắn liền đáp ứng.

Bản thân thuyền nhỏ đã trang bị sẵn lưới đánh bắt cá, khi Vi Phong Đăng thả lưới xuống hồ, Giang Vấn Nguyên và Trần Miên đều chú ý tới lưới đánh cá đầy mảnh vá, lưới đánh cá này đã rất lâu rồi. Kỳ thật không chỉ có lưới đánh cá, ở rất nhiều chi tiết đều có thể nhìn ra vi Phong Đăng cùng Đổng Tiểu Uyển sinh hoạt hạn chế, ví dụ như thuyền nhỏ cũ bọn họ hiện tại đang ngồi, ví dụ như Vi Phong Đăng cùng Đổng Tiểu Uyển giặt quần áo cũ đã biến màu. Lấy tài sản nuôi rùa của hai nhà Vi Đổng, cùng với năng lực đón khách mà Vi Phong Đăng có được, cuộc sống của bọn họ đáng ra không nên sống hạn chế mới đúng.

Vi Phong Đăng đã chi tiêu số tiền kiếm được ở đâu?

Đây là một vấn đề cần chú ý.

Bọn họ dành cả buổi sáng bơi trong hồ trở về nhà dân, sau khi neo đậu thuyền, Giang Vấn Nguyên và Trần Miên theo bến thuyền lên bờ còn Vi Phong Đăng thì ở lại trên thuyền nhỏ sửa sang lại lưới đánh cá, bắt được rùa và cá. Sau khi Trần Miên lên bờ, quay đầu lại hô với Vi Phong Đăng một câu: "Vi Phong Đăng, anh nhất định là rất yêu Đổng Tiểu Uyển nhỉ."

Thật ra Trần Miên cũng không biết Vi Phong Đăng đối với Đổng Tiểu Uyển đến tột cùng là yêu hay là hận, đem những lời này đổi thành "Anh nhất định rất hận Đổng Tiểu Uyển" hiệu quả cũng giống nhau, Trần Miên chỉ là muốn quan sát phản ứng của Vi Phong Đăng đối với lời nói của hắn mà thôi. Trần Miên không cần Vi Phong Đăng đưa ra câu trả lời bằng miệng, sau khi hắn nhìn thấy biểu tình của Vi Phong Đăng đối với câu nói kia, liền kéo Giang Vấn Nguyên từ cửa khẩu trở về nhà dân.

Sau khi kết thúc bữa ăn trưa, Cam Đièm Điềm lại cùng Giang Vấn Nguyên và Trần Miên chia sẻ thu hoạch của cô. Lúc này đây, sau khi nhận thức đầy đủ sự lợi hại của Giang Vấn Nguyên và Trần Miên, Cam Điềm Điềm rốt cục buông bỏ lòng tự trọng không quan trọng của mình, không tiếp tục giả vờ đối với những người chơi khác rằng cô và Giang Vấn Nguyên đang ở trong trạng thái đối địch, ăn cơm trưa xong liền trực tiếp theo Giang Vấn Nguyên và Trần Miên rời đi.

Thu hoạch của Cam Điềm Điềm rất phong phú.

Sau khi Giang Vấn Nguyên và Trần Miên đi cùng Vi Phong Đăng, Cam Điềm Điềm lập tức đi tìm Đổng Tiểu Uyển. Tuy rằng đối với quỷ quái Cam Điềm Điềm có kim bài miễn chết, nhưng đối với Đổng Tiểu Uyển thì không có, Cam Điềm Điềm không có gan hỏi chuyện của cha mẹ Đổng Tiểu Uyển, liền đem trọng điểm câu hỏi đặt ở trên người Vi Phong Đăng.

Kết quả không hỏi thì không biết, vừa hỏi liền hoảng sợ.

Vi Phong Đăng quả thực là một tên cặn bã, ba năm gần đây, Đổng Tiểu Uyển mỗi ngày đều có công việc bận rộn không dứt, từ buổi sáng tỉnh lại vừa mở hai mắt, đã bận rộn đến buổi tối nhắm mắt nghỉ ngơi, ngoại trừ thời gian cần thiết ăn cơm cùng xử lý vệ sinh cá nhân ra, tất cả thời gian khác của Đổng Tiểu Uyển đều bị công việc chen chúc. Cho dù rảnh rỗi không có khách du lịch, cho dù ở nhà vui vẻ đoàn tụ đêm giao thừa quan trọng nhất, Đổng Tiểu Uyển vẫn có công việc không xong.

Tuy rằng đây chỉ là một câu chuyện của trò chơi bàn tròn mà thôi, nhưng Cam Điềm Điềm chân tình chân cảm tức giận đến đầu cũng đau đớn. Cam Điềm Điềm hỏi Đổng Tiểu Uyển vì sao không phản kháng Vi Phong Đăng, hoặc là dứt khoát cùng Vi Phong Đăng ly hôn, hoàn toàn thoát khỏi tên tra nam ấy.

Khi Đổng Tiểu Uyển suy nghĩ về vấn đề của Cam Điềm Điềm, khuôn mặt của cô dần dần kéo dài, màu da với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường trở nên tối tăm, cô nói: "Tôi không thể rời khỏi Vi Phong Đăng."

Cam Điềm Điềm kinh hồn bạt xác nhìn Đổng Tiểu Uyển tiếp tục công tác khôi phục lại khuôn mặt nguyên bản, không quấy rầy Đổng Tiểu Uyển nữa. Sau khi cùng Đổng Tiểu Uyển tán gẫu không nổi, Cam Điềm Điềm cũng không lãng phí thời gian mà Giang Vấn Nguyên cùng Trần Miên tranh thủ được, Đổng Tiểu Uyển cùng Vi Phong Đăng trước mắt đã chia phòng ngủ, Cam Điềm Điềm đem phòng hai người bọn họ lật ngược một vòng, lại đi đến phòng hai người bọn họ từng ở cùng một vòng.

Vận khí của Cam Điềm Điềm thật là vô cùng tốt, những người chơi khác hẳn là cũng lục soát qua những gian phòng này, nhưng cô dám khẳng định, manh mối bọn họ tìm được cũng không có thứ cô tìm được, nhìn thấy mà giật mình.

Cam Điềm Điềm dùng một cái chìa khóa cô vụng trộm lấy ra từ trên người của Đổng Tiểu Uyển, mở ra một cái tủ ngầm dưới gối đầu của cô, từ bên trong lấy ra lượng lớn tư liệu điều tra, đây đều là tư liệu Đổng Tiểu Uyển điều tra được về cha mẹ của bọn họ.

Thì ra cái chết của cha Đổng Tiểu Uyển căn bản không phải là ngoài ý muốn, mà là bị cha Vi Phong Đăng thuê người hại chết!

Nguyên nhân cha Vi muốn cha Đổng chết chính là bởi vì mẹ Đổng Tiểu Uyển. Trước kia cha Vi cùng cha Đổng là huynh đệ tốt, sở thích cũng vô cùng gần gũi, cho nên bọn họ đồng thời thích mẹ Đổng Tiểu Uyển.

Cha Vi viết cho mẹ Đổng Tiểu Uyển một bức thư tình không ký tên, lại bị mẹ Đổng Tiểu Uyển lầm tưởng là Đổng phụ viết, hai người âm kém dương sai đối với nhau sinh ra hảo cảm, rất nhanh liền định hôn ước. Cha Vi khổ sở, được khuê mật của mẹ Đổng Tiểu Uyển an ủi. Tuy rằng trong lòng cha Vi vẫn yêu mẹ Đổng Tiểu Uyển, nhưng hắn vẫn cùng khuê mật của mẹ Đổng Tiểu Uyển cùng nhau đi tới, điều này làm cho hắn cảm thấy hắn cùng mẹ của Đổng Tiểu Uyển kỳ thật vẫn có quan hệ nào đó.

Cơ hội cha Vi hại chết cha Đổng là trong lúc bọn họ uống rượu say, tiếng lòng của cha Đổng đối với cha Vi lộ ra. Cha Đổng thẳng thắn nói mẹ Đổng Tiểu Uyển cầm thư tình đi tìm hắn, hắn nhận ra đó là chữ viết của cha Vi, nhưng xuất phát từ tâm riêng, hắn giấu diếm chân tướng, nói bức thư tình kia là hắn viết. Cha Vi viết thư tình, vì hắn gõ cửa mẹ Đổng Tiểu Uyển, hai người tiếp xúc, dần dần sinh ra hảo cảm.

Khi đó con dâu hai nhà đều đã mang thai, cha Đổng cho rằng đây chỉ là một chuyện không đáng kể, nhưng mà hắn căn bản không biết, cha Vi cho dù đã sắp trở thành một người cha, nhưng người hắn yêu trong lòng, vẫn là mẹ của Đổng Tiểu Uyển. Nỗi hận đoạt thê cắn nuốt lý trí của cha Vi, hắn tỉ mỉ bày ra con đường dẫn đến tử vong cho cha Đổng ngày xưa giống như huynh đệ ruột thịt, cũng tự tay giết chết cha Đổng.

Cha Vi đã thành công trong việc ngụy trang cái chết của cha Đổng thành bị kẻ đào tẩu giết chết, thoát khỏi danh sách nghi phạm. Sự tình sau đó cũng giống như cha Vi tưởng tượng mà phát triển. Hai lão nhân Đổng gia, cùng với mẹ Đổng Tiểu Uyển đang mang thai, tất cả đều dựa vào Vi gia.

Cha Vi lúc đầu vô cùng thỏa mãn cảm giác mẹ Đổng Tiểu Uyển dựa vào hắn, nhưng dục vọng của lòng người là vô cùng vô tận. Khi hắn vượt qua chuyện Đổng Tiểu Uyển sinh ra, cái chết của hai lão nhân Đổng gia, người phụ nữ xinh đẹp mà hắn kha khát lại luôn lắc lư trước mặt hắn, cha Vi ác hướng đảm biên sinh, mạnh mẽ chiếm giữ mẹ Đổng Tiểu Uyển.

Sau một lần, sẽ có lần thứ hai, thứ ba. Khi đó Đổng gia hết thảy đều đã bị cha Vi nắm trong tay, Đổng Tiểu Uyển cũng ở trong tay cha Vi, mẹ Đổng Tiểu Uyển căn bản vô lực phản kháng con cầm thú này.

Người đầu tiên nhận thấy được sự dị thường giữa cha Vi phụ cùng mẹ Đổng Tiểu Uyển, chính là mẹ của Vi Phong Đăng, người phụ nữ đáng thương này kẹp giữa chồng cùng bạn thân. Mẹ Vi Phong Đăng vốn đã mơ hồ nhận ra chỗ không thích hợp, nhưng bà tự lừa mình dối người lựa chọn không đi tìm hiểu, nhưng khi mẹ Đổng Tiểu Uyển ở trong phòng bếp nấu thuốc phá thai, bà mới rốt cục hoảng hốt.

Mẹ Vi Phong Đăng không đi tìm chồng, mà là tìm mẹ Đổng Tiểu Uyển đối đầu. Mẹ Đổng Tiểu Uyển hận thấu cha Vi nhưng đối với mẹ Vi Phong Đăng vẫn tồn tại tình cảm khuê mật như cũ, bà thấy không giấu được nữa, liền đem tất cả chân tướng đều nói cho khuê mật biết. Lúc mẹ Đổng Tiểu Uyển khóc lóc kể lể, cũng không phát hiện ra tình cảm của khuê mật đối với bà đã thay đổi.

Mẹ Vi Phong Đăng vẫn biết chồng của mình không thích bà lắm, trong lòng hắn vẫn cất giấu một người phụ nữ khác, bà tuyệt đối không nghĩ tới người phụ nữ đó chính là khuê mật của mình. Chồng và bạn thân đến với nhau, mẹ Vi Phong Đăng đã hoàn toàn đen lại. Nhưng mà lựa chọn của bà không phải là trừng phạt người chồng cầm thú, giải cứu khuê mật bị hại, mà là giết chết khuê mật từng có quan hệ tốt nhất.

Lợi dụng lúc chồng rời nhà làm ăn, mẹ Vi Phong Đăng đem chuyện mẹ Đổng Tiểu Uyển mua thuốc phá thai để uống truyền ra ngoài. Mẹ Vi Phong Đăng đem chuyện xấu xí của mẹ Đổng Tiểu Uyển truyền khắp Trang Hương, kích động dư luận muốn đem mẹ Đổng Tiểu Uyển ngâm trong lồng heo, mặt khác lại giả vờ an ủi Đổng Tiểu Uyển, nói Vi gia vẫn muốn đứa con thứ hai, bằng không liền bảo mẹ Đổng Tiểu Uyên nói thuốc phá thai kia là do bà mua. Vì ổn định để mẹ Đổng Tiểu Uyển không đem gian phu nói ra ngoài, mẹ Vi Phong Đăng vẫn làm bộ giúp bà nghĩ biện pháp.

Mẹ Vi Phong Đăng ồn ào khắp toàn Trang Hương, nói nếu mọi người chỉ dựa vào một bộ thuốc phá thai mà dùng phương thức ngâm lồng heo trừng phạt mẹ Đổng Tiểu Uyển, vậy căn cứ vào ghi chép trong "Trang hương trung trinh truyện - quy", có phải có rùa chui vào lồng heo hay không sẽ chứng minh cho sự trong sạch của mẹ Đổng Tiểu Uyển?

Nếu mẹ Vi Phong Đăng không ồn ào như vậy, nói không chừng cũng không có xử phạt ngâm mình trong lồng heo, nhưng bà nói, mẹ Đổng Tiểu Uyển thật sự chỉ có thể bị ngâm trong lồng heo. Trước khi mẹ Đổng Tiểu Uyển đi, mẹ Vi Phong Đăng cho bà một nắm mồi ngon nhất cùng một con dao, để cho bà hành sự tùy theo hoàn cảnh, cũng cầu xin bà đừng nói cha Vi ra ngoài, nếu không hai nhà bọn họ đều sẽ sụp đổ.

Mẹ Đổng Tiểu Uyển tin tưởng khuê mật, hơn nữa mặt khác bà cũng không hy vọng Đổng Tiểu Uyển sau khi mất đi phụ thân, còn phải mang tội danh mẹ thủy tính dương hoa*, bà tình nguyện ăn cả ngã về không, dùng phương thức này để chứng minh mình trong sạch.

(*Thủy tính dương hoa: Dễ thay đổi như nước chảy, nhẹ nhàng như hoa dương. Ẩn dụ phụ nữ không trung thủy trong tình cảm.)

Lồng lợn của mẹ Đổng Tiểu Uyển bị ngâm trong sông Minh Kính, ngày đó nước rất trong, mọi người đều nhìn thấy từng có rùa tới gần chuồng heo của bà, nhưng lại quay đầu rời đi. Mẹ Đổng Tiểu Uyển càng dùng mồi nhử để dụ dỗ rùa, rùa càng đi xa. Khi bà rốt cục hiểu được thức ăn mà khuê mật đưa cho mình không phải là bùa bảo vệ tính mạng, mà là thúc giục mệnh độc. Khi thuốc được thực hiện, thời gian đã không còn nhiều. Tiếng nước sông Minh Kính rất lớn, ngoại trừ lúc đó chỉ có đứa nhỏ ba tuổi Đổng Tiểu Uyển lo lắng mẹ lén chạy ra, không ai nghe thấy mẹ Đổng Tiểu Uyển ở trong nước kêu: "Tôi không sai, tôi không sai!"

Mẹ của Đổng Tiểu Uyển không được thần quy che chở, bị ngâm lồng heo chết đuối.

Về sau cha Vi rốt cục cũng trở về, triệt để điều tra nguyên nhân và hậu quả cái chết của mẹ Đổng Tiểu Uyển, hắn hận vợ của mình, so với hận cha Đổng Tiểu Uyển còn hận hơn. Mối quan hệ vợ chồng của hai người đã hoàn toàn tan vỡ, nhưng vì nhiều lý do khác nhau, họ không thể chia tay.

Đổng Tiểu Uyển và Vi Phong Đăng lớn lên trong mối quan hệ gia đình vặn vẹo như vậy.

Cha Vi rất thích Đổng Tiểu Uyển, ngóng trông Vi Phong Đăng nhanh chóng trưởng thành, cưới Đổng Tiểu Uyển làm vợ, thay hắn hoàn thành nguyện vọng hắn không thể hoàn thành. Mẹ Vi lại rất chán ghét Đổng Tiểu Uyển, lúc cha Vi ở nhà, bà không để ý tới Đổng Tiểu Uyển, lúc cha Vi đi vắng, bà luôn dùng mọi cách tra tấn Đổng Tiểu Uyển. Mỗi khi Đổng Tiểu Uyển bị tra tấn, người cứu vớt cô đều là Vi Phong Đăng.

Đổng Tiểu Uyển rất thích Vi Phong Đăng, Vi Phong Đăng cũng có hảo cảm với Đổng Tiểu Uyển. Dựa theo ước định oa oa thân của hai nhà ông nội bọn họ, cùng với sự ủng hộ mạnh mẽ của cha Vi, hai người khi trưởng thành liền kết hôn.

Nhưng mà cuộc sống hạnh phúc của Đổng Tiểu Uyển cũng không được bao lâu đã bị mẹ Vi phá vỡ. Mẹ Vi bị gia đình này hoàn toàn bức điên, trong lời hồ ngôn loạn ngữ, bà tiết lộ ra một bộ phận chân tướng, làm cho Đổng Tiểu Uyển chợt hồi tưởng lại cảnh tượng khi còn bé mẹ ở trong nước nói bà không sai.

Đổng Tiểu Uyển điều tra kỹ chân tướng mẹ mình tử vong, còn theo chuyện của mẹ mình, tra được cái chết của phụ thân ——

Đổng Tiểu Uyển yêu Vi Phong Đăng, nhưng cha của Vi Phong Đăng đã giết cha cô, ép buộc mẹ cô; mẹ của Vi Phong Đăng giết chết mẹ cô. Tình yêu giữa hai người bọn họ, làm sao có thể giải được huyết hải thâm cừu của cha mẹ?

Đổng Tiểu Uyển quyết định báo thù cho cha mẹ, hơn nữa cô cũng làm được.

Cha Vi, tử vong do đuối nước trong lồng lợn. Mẹ Vi, chết trong vại trung thủy. Sau khi tìm được tư liệu điều tra của Đổng Tiểu Uyển, Cam Điềm Điềm đang suy nghĩ phòng Vi Phong Đăng có thể cất giấu đồ đạc ở cùng vị trí hay không, liền đi vào phòng Vi Phong Đăng tìm một chút, kết quả thật đúng là bị cô tìm được một ít đồ vật rất khủng bố.

Dưới gối Vi Phong Đăng cất giấu rất nhiều nghiên cứu cấm thuật, có nghiên cứu truyền thuyết thần quy hồ Ô Thang, cũng có nghiên cứu về người rùa, còn có mấy cái mai rùa già, cùng một ít dược vật không biết tên. Chúng chứa một lượng lớn thông tin cấm kỵ bằng các biểu tượng không thể giải thích được, Cam Điềm Điềm cũng to gan mang toàn bộ đi.

Cam Điềm Điềm đem đồ vật Vi Phong Đăng nghiên cứu trải ra trước mặt Giang Vấn Nguyên và Trần Miên, cảm khái nói: "Cha mẹ Vi Phong Đăng hại chết cha mẹ Đổng Tiểu Uyển, Đổng Tiểu Uyển vì cha mẹ báo thù giết chết cha mẹ Vi Phong Đăng. Vậy có phải chúng ta đang ở trong câu chuyện Vi Phong Đăng vì cha mẹ báo thù Đổng Tiểu Uyển hay không?"

Trần Miên liếc mắt nhìn đồ vật của Vi Phong Đăng, lại cầm lấy tư liệu của Đổng Tiểu Uyển tùy ý lật xem mấy trang, "Chân tướng đến tột cùng là cái gì, đêm nay chúng ta sẽ biết. Cam Điềm Điềm không phải cô không vui khi ra ngoài buổi tối sao, vậy đêm nay cô có thể ở trong giấc ngủ trở về hiện thực."

Cam Điềm Điềm bị sặc một chút, cô không muốn ra ngoài buổi tối, nhưng vòng trò chơi này cô vất vả lột ra nhiều manh mối như vậy, nếu cô không biết kết cục liền trở về hiện thực, cô nhất định sẽ tức hộc máu. Cam Điềm Điềm hoành hành, đại nghĩa lẫm liệt nói: "Có hai vị đại lão ở đây, còn có nhiều con rối như vậy, tôi còn sợ ra ngoài buổi tối sao? Mấy giờ tối nay, tôi cũng sẽ tham gia!"

Hết chương 89

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com