ZingTruyen.Info

[Hoàn_Đang Beta] Bàn Tròn Trí Mạng - Tiếu Thanh Chanh

CHƯƠNG 87: Vị khách mang theo món quà

foxpii_07

CHƯƠNG 87: Vị khách mang theo món quà

Edit: Foxpii

Sau cùng, thứ thuyết phục Vi Phong Đăng, không phải Giang Vấn Nguyên lấy lý do cảm tình động lý, mà là vàng Giang Vấn Nguyên lấy ra. Sau khi Vi Phong Đăng báo "trung trinh truyện" mà Giang Vấn Nguyên muốn xem cho đoàn kịch, đoàn kịch vốn còn có chút do dự. Dù sao khách du lịch cũng chỉ là nhất thời, sau khi chuyến du lịch kết thúc phỏng chừng cả đời này cũng sẽ không gặp mặt lần thứ hai, hàng xóm ở chung lại lâu dài. Người phụ trách đoàn kịch muốn nói chuyện với Giang Vấn Nguyên, đề cử tiết mục tốt hơn nhưng bị Vi Phong Đăng ngăn lại: "Người ta làm nghiên cứu phong tục văn hóa, liền cảm thấy hứng thú với chuyện này. Đây cũng là cơ hội để tuyên truyền về quê hương chúng ta."

Vi Phong Đăng là chủ của nhà dân đã tỏ thái độ, người phụ trách đoàn kịch cũng không khuyên nhiều nữa, đem tiết mục biểu diễn phân phó xuống, người trong đoàn kịch liền đem đi biểu diễn "Trang hương trung trinh truyện - quy" cần phải dùng đến bóng nhân vật cùng cảnh tượng, đạo cụ cắt bóng đã chuẩn bị sẵn sàng, sau khi đệm tấu tại chỗ, ánh đèn chiếu lên da dê trong suốt, người biểu diễn bóng da thao tác linh hoạt hình bóng nhân vật, dâng lên cho người chơi ở đây một tiết mục truyền thống của Trang Hương ——

Nữ chính của câu chuyện này là một góa phụ tên Ngọc Hà, một người có nhan sắc xinh đẹp. Cô thay người chồng đã khuất chăm sóc bố mẹ chồng, nuôi dạy con trai, là người phụ nữ Trang Hương được mọi người khen ngợi. Cuộc sống của Ngọc Hà rất viên mãn, nhưng cuộc sống bình yên ấy đã bị phá vỡ trong một tai nạn. Ngọc Hà vô tình phát hiện ra gian tình của nhà đối diện khi đang đi vo gạo bên bờ sông. Nhà đối diện mới cưới tân phụ tên Yến Nhi, khanh khanh ta ta đưa một người đàn ông không phải là chồng cô ra ngoài.

Yến Nhi bị vạch trần chuyện ngoại tình, đau khổ cầu xin Ngọc Hà đừng kể chuyện riêng tư của mình với Kim Lư cho người chồng hiện tại. Yến Nhi và Kim Lư vốn là thanh mai trúc mã, vô tư hồn nhiên chơi với nhau, nhưng cha của Yến Nhi là đại tộc trưởng của Trang Hương, ông ta chướng mắt Kim Lư gia thế bình thường, không để ý đến sự phản đối của Yến Nhi mà đem cô cưỡng ép gả cho người chồng hiện tại.

Ngọc Hà vốn không phải là người nhiều chuyện, hơn nữa còn có một gánh nặng gia đình đè nặng lên người cô, cô không muốn nhúng tay vào chuyện gia đình của người khác, liền đáp ứng lần này coi như không nhìn thấy bọn họ, cũng khuyên Yến Nhi và Kim Lư một câu, Yến Nhi đã gả làm vợ của người khác, chuyện cũ không còn nữa, Yến Nhi và Kim Lư hẳn là phải tuân thủ nghiêm túc lễ pháp. Yến Nhi liên tục gật đầu đáp ứng, cũng tỏ vẻ lần này Kim Lư tới tìm cô, chính là vì quá khứ mà phán quyết, sau này bọn họ nhất định sẽ chú ý thân phận của mình.

Ngọc Hà vốn tưởng rằng chuyện tình của Yến Nhi đã lật lại, ai ngờ Yến Nhi ngoài mặt đã đồng ý nhưng thật ra vẫn âm thầm tiếp tục chuyện tình cảm với Kim Lư, đồng thời luôn sợ hãi rằng Ngọc Hà sẽ phơi bày mối quan hệ của mình với chồng và nhà chồng. Trải qua một thời gian lo lắng, cuối cùng Yến Nhi và Kim Lư cũng nghĩ ra một chiêu tổn thương một lần và mãi mãi để đối phó với Ngọc Hà.

Chiếc áo lót sát người thêu tên của Ngọc Hà được phát hiện tại nhà của một kẻ ngốc ở Trang Hương, kẻ ngốc kia khi còn nhỏ đã sốt tới hỏng não, nhưng thân thể lại cường tráng, gương mặt cũng tuấn tú, là người đàn ông đẹp mắt số một số hai trong thôn trang. Kẻ ngốc cầm áo lót của cô gái chạy loạn khắp nơi, rất nhanh liền cho người ta phát hiện manh mối, lúc này mới tìm được tên Ngọc Hà từ trên áo. Tin đồn Ngọc Hà ngoại tình với kẻ ngốc đã lan truyền khắp cả Trang Hương!

Khi Ngọc Hà nhìn thấy chiếc áo lót trong tay kẻ ngốc, cô biết mình đã trúng kế của Yến Nhi và Kim Lư. Sau khi Yến Nhi tìm cô qua cửa sau hôm qua, cô liền phát hiện một chiếc áo lót phơi nắng trên sân thượng đã biến mất. Ngọc Hà không thể ngờ rằng, thiện chí nhất thời của cô lại đổi lấy sự báo ơn độc ác như vậy. Nhưng bây giờ cho dù Ngọc Hà vạch trần chuyện ngoại tình của Yến Nhi và Kim Lư thì cũng sẽ không ai tin tưởng cô, chỉ cho rằng cô có hành vi sai trái, còn muốn kéo người khác xuống nước nhằm đánh lừa dư luận.

Ngọc Hà là một người phụ nữ thông minh, cô không tìm Yến Nhi và Kim Lư để tính sổ ngay lập tức mà khẳng định rằng mình vô tình làm mất áo lót khi giặt giũ bên bờ sông, sau đó bị kẻ ngốc nhặt được. Ngọc Hà cần phải làm việc để nuôi gia đình, cũng cần phải chăm sóc một gia đình lớn, thời gian hàng ngày đều chật kín. Hơn nữa nhà của kẻ ngốc lại nằm ngay hạ lưu nhà Ngọc Hà, câu nói của Hồ Ngọc Hà cũng rất hợp lý, liền nhận được sự tin tưởng của một bộ phận người nhỏ.

Yến Nhi làm sao có thể khiến Ngọc Hà được như ý nguyện, cô ta xúi giục mọi người, nếu Ngọc Hà không thẹn với lương tâm, không làm ra chuyện có lỗi với chồng đã khuất, vậy thì sẽ tiếp nhận thử thách của ông trời. Yến Nhi đề nghị nhốt Ngọc Hà vào lồng lợn, để lộ đầu ngâm mình trong hồ Ô Thang. Hồ Ô Thang có một thần quy bảo vệ Trang Hương, nếu Ngọc Hà thật sự vô tội, thần quy nhất định sẽ phái sứ giả chứng minh sự trong sạch của cô. Nếu không có con rùa nào đến thăm lồng lợn của Ngọc Hà trong một nén nhang thì chứng tỏ Ngọc Hà đang nói dối.

Cha của Yến Nhi, đại tộc trưởng Trang Hương, từ trên người con gái nhìn ra một chút manh mối, thân duyên cuối cùng cũng chiến thắng công lý, hắn đồng ý đem Ngọc Hà ngâm trong lồng lợn, chờ thần quy phán quyết đối với Ngọc Hà.

Ngọc Hà bị nhốt trong lồng lợn ngâm mình trong hồ Ô Thang, khi cô vô cùng tuyệt vọng, điều kỳ diệu đã xảy ra. Một con rùa đã cắn vỡ lồng lợn của Ngọc Hà và chui vào trong. Ngọc Hà ôm con rùa giơ lên đỉnh đầu, hô vang với mọi người: Thần quy đã phái sứ giả đến để chứng minh sự trong sạch của tôi!

Trang Hương tin thần rùa hữu linh, Ngọc Hà trong sạch được xác nhận, cô đã thoát khỏi kiếp nạn chết đuối dưới nước. Ngọc Hà biết ơn con rùa đã cứu mạng cô, đưa nó về nhà để nuôi dưỡng và cắt đứt quan hệ với Yến Nhi.

Không lâu sau, chuyện ngoại tình của Yến Nhi và Kim Lư vẫn bị chồng của Yến Nhi bắt quả tang. Yến Nhi và Kim Lư vốn nên là kết cục chết đuối trong lồng heo ngâm, nhưng cô ta nhớ tới chuyện Ngọc Hà vớt được con rùa từ hồ Ô Thang, bèn đưa ra yêu cầu cô cũng phải thắp nén nhang chứng minh mình trong sạch. Vốn yêu cầu này không có khả năng được đáp ứng, nhưng cha của Yến Nhi là tộc trưởng Trang Hương, ông ta vì con gái của mình mà bất chấp mặt mũi đồng ý cho Yến Nhi cùng Kim Lư một nén nhang thời gian chứng minh mình trong sạch.

Trước khi ngâm mình trong lồng lợn, cha của Yến Nhi đã chuẩn bị cho họ một nắm mồi mà rùa thích ăn nhất, chắc chắn có thể dẫn rùa đến. Nhưng khi Yến Nhi và Kim Lư bị ngâm mình trong hồ Ô Thang, mồi nhử trong tay bọn họ lại biến thành hai đống bùn nhão, rùa chậm chạp mãi không đến. Sau khi thắp xong nén nhang, lồng lợn của Yến Nhi và Kim Lư hoàn toàn chìm trong nước, phải trả giá bằng mạng sống cho những chuyện gièm pha của họ.

Ngọc Hà không tái giá, cô nuôi con rùa, phụng dưỡng bố mẹ chồng, nuôi con, cuộc sống ngày càng tốt hơn. Mãi đến khi Ngọc Hà chết trên giường, con rùa già mà Ngọc Hà nuôi suốt đời mới loạng choạng rời khỏi nhà của cô, bơi từ sông về hồ Ô Thang, không còn xuất hiện trước mặt người khác.

Câu chuyện về "Trang Hương trung trinh truyện - quy" đã kết thúc ở đây.

Giang Vấn Nguyên nhìn đoàn kịch từ phía sau tấm vải đi ra tạ ơn, nói với Trần Miên bên cạnh: "Người chơi nam tóc bím kia giãy dụa rất lâu trước khi chết, phương thức tử vong của anh ta rất có thể giống như cái chết của Yến Nhi và Kim Lư."

Trần Miên gật gật đầu, "Vi Phong Đăng từng nói trung trinh truyện nói về phong tục xôi rửa của Trang Hương, chứng minh phong tục ngâm sâu vào lồng heo trừng phạt kẻ ngoại tình đã từng tồn tại. Đoàn kịch kiêng kị diễn cảnh tượng này ở nhà dân như vậy, rất có thể ở thế hệ cha ông Vi Phong Đăng còn tồn tại hình phạt ngâm sâu trong lồng heo, mẹ Đổng Tiểu Uyển chính là một trong những nạn nhân."

Tuyến đường bên mẹ Đổng Tiểu Uyển cơ bản đã có thể rõ ràng, nhưng mà còn có một vấn đề, vì sao người chơi nữ đầu húi cua lại là loại tử pháp này.

Người chơi nữ đầu húi cua không bị ngâm trong lồng heo, vậy hẳn là cô không có hiềm nghi ngoại tình, nhưng vì sao cả người cô lại bị nhét vào một cái vại ngói có vẻ ngoài giống như mai rùa. Trong trung trinh truyện, Ngọc Hà cả đời thủy chung với gia đình, thủy chung với chồng, lòng thủy chung của cô được thần quy công nhận và bảo vệ. Cho nên người chơi nữ đầu húi cua bị nhét vào trong vại ngói, chính là thần quy khẳng định sự chung thủy của cô?

Không phải tất cả đều chết sao?

Trần Miên chỉ chỉ Cam Điềm Điềm ngồi cách đó không xa: "Vậy cô ta khẳng định có thể bài trừ khỏi phạm vi tầm bắn của Thần quy."

Tính cách Cam Điềm Điềm dễ xúc động, lòng tự trọng cao, còn rất dễ bị lừa gạt, đếm lại tất cả đều là khuyết điểm, nhưng những thứ này đều không thể vượt qua ưu thế lớn nhất của cô khi sống sót ở thế giới này, Cam Điềm Điềm là vị thành niên. Với một đứa trẻ, tình yêu là điều cấm kỵ, lòng thủy chung với cảm xúc là một sự ràng buộc đạo đức của người trưởng thành về tâm trí, không thể được sử dụng để hạn chế đứa trẻ.

Giang Vấn Nguyên để lại cho Vi Phong Đăng đủ vàng, để đoàn kịch ở nhà dân cả buổi chiều, những người chơi khác nếu có muốn xem tiết mục nào khác, cũng có thể tự mình gọi. Những người chơi khác mang theo quá nhiều vật sinh tồn, không giống Giang Vấn Nguyên còn có thể mang vàng nguyên chất chiếm trọng lượng vào trong trò chơi, bọn họ đương nhiên vui vẻ hưởng thụ cảm giác ôm đùi, gọi mấy tiết mục đèn chiếu khác có liên quan đến rùa, ý đồ từ đó phát hiện càng nhiều manh mối.

Giang Vấn Nguyên và Trần Miên chỉ xem qua trung trinh truyện, liền rời khỏi sân khấu, bọn họ đánh ám hiệu cho Cam Điềm Điềm, để cho Cam Điềm Điềm đến phòng của bọn họ một chuyến.

Thừa dịp sự chú ý của những người chơi khác tập trung ở phim ảnh, Cam Điềm Điềm lặng lẽ rời khỏi sân khấu, có chút thấp thỏm đi tới phòng của Giang Vấn Nguyên và Trần Miên. Có thể là quá mức khẩn trương, Cam Điềm Điềm không cẩn thận liền nói lỡ miệng, ngay thẳng đem suy nghĩ nội tâm nói ra với Giang Vấn Nguyên, "Có phải anh đổi ý cho tôi hai con rối, muốn thu hồi một con không?"

Giang Vấn Nguyên trầm mặc một hồi: "Cô có thể nói ra những lời này, cũng chứng minh nội tâm của cô cũng là chịu thẹn. Như vậy đi, tôi giao cho cô hai nhiệm vụ, nếu cô hoàn thành tốt thì hai con rối kia chính là do cô xứng đáng, không cần cảm thấy giao dịch của chúng ta không công bằng."

Cam Điềm Điềm nghe được lời Giang Vấn Nguyên nói, mới phát hiện chính mình lừa mình. Nếu như cô không nói ra những lời kia, có lẽ Giang Vấn Nguyên còn có thể đưa ra con rối thứ ba để cô hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng hiện tại, con rối thứ ba đã mọc cánh bay đi, trái tim Cam Điềm Điềm đang nhỏ máu, nhưng lòng tự trọng buộc cô vẫn phải duy trì nụ cười trên mặt như cũ: "Anh nói trước là nhiệm vụ gì đi, nếu nhiệm vụ làm cho tôi cảm thấy quá nguy hiểm, tôi không nhất định sẽ đáp ứng."

"Cô yên tâm đi. Nó không phải là một nhiệm vụ nguy hiểm cho cô." Giang Vấn Nguyên giải thích phát hiện của bọn họ cho Cam Điềm Điềm nghe, "Cô là người chơi vị thành niên duy nhất trong vòng này, hơn nữa thời gian trong trò chơi đối với hiện thực của chúng ta mà nói là tĩnh lặng, cô vô cùng an toàn. Cho nên Đổng Tiểu Uyển không để ý tới những người chơi khác mà đối đãi đặc biệt với cô. Tôi có hai nhiệm vụ cho cô. Nhiệm vụ thứ nhất, cùng Đổng Tiểu Uyển nói chuyện lầm thứ hai, thăm dò một chút chuyện về mẹ cô ấy, nếu như cô ấy không để ý tới cô, cô liền nhấn mạnh một chút rằng mình mới vừa tròn mười bảy tuổi. Cho dù không thể từ trong miệng Đổng Tiểu Uyển biết được chuyện của mẹ cô ấy, chỉ cần cô ấy mở miệng nói chuyện với cô, nhiệm vụ này coi như thành công. Nhiệm vụ thứ hai, chạm vào lưng Đổng Tiểu Uyển, nghĩ biện pháp đo cân nặng của cô ấy."

Cam Điềm Điềm nghe Giang Vấn Nguyên giải thích về tuổi tác, trên cơ bản đã tin chín phần, bởi vì cô mới trải qua ba vòng trò chơi bàn tròn, hơn nữa xếp hạng tổng hợp một mực ở trung hạ du tiêu chuẩn, thế nhưng lần này lại tăng vọt lên vị trí thứ hai, chính cô cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Nếu vì tuổi tác bảo vệ cô mà đưa cô trở thành người thứ hai thì điều đó là hợp lý. Cam Điềm Điềm trong trò chơi vòng này cơ bản chẳng khác nào có được hào quang miễn tử, cô nhìn trộm Giang Vấn Nguyên, thực lực vị trí thứ nhất trong trò chơi rốt cuộc có bao nhiêu khủng bố, lại có thể áp chế hào quang miễn tử của cô, vững vàng chiếm vị trí thứ nhất.

Tâm tính Cam Điềm Điềm hiện tại, giống như một tháng quang tộc đối mặt với người giàu nhất thế giới không cách nào sinh ra tâm lý thù phú, lòng tự trọng của cô ở trước mặt Giang Vấn Nguyên hoàn toàn là trạng thái Phật hệ. Cam Điềm Điềm khiêm tốn hỏi Giang Hỏi Nguyên: "Nhiệm vụ đầu tiên tôi có thể hiểu được, nhưng nhiệm vụ thứ hai là vì sao?"

"Còn nhớ Vi Phong Đăng ngày hôm qua nói với Đổng Tiểu Uyển không, hắn nói trước kia so với hiện tại tốc độ quét dọn sân khấu của Đổng Tiểu Uyển chậm hơn một nửa. Hành động của Đổng Tiểu Uyển vô cùng thong thả, hơn nữa cô cũng ở trên người Đổng Tiểu Uyển ngửi được một cỗ mùi tanh từ trên người tản mát ra." Giang Vấn Nguyên điểm đến mới thôi.

Cam Điềm Điềm mở to hai mắt, "Anh hoài nghi Đổng Tiểu Uyển cô ấy..."

Giang Vấn Nguyên gật gật đầu, "Cho nên mới cần cô đi chứng thực."

Cam Điềm Điềm thoáng suy nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định đáp ứng giúp Giang Vấn Nguyên đi thăm dò Đổng Tiểu Uyển, "Tôi có thể tiếp xúc với Đổng Tiểu Uyển, nhưng tôi còn có một điều kiện, hai người nhất định phải giúp tôi dẫn Vi Phong Đăng đi. Tôi cần nửa giờ, bất kể tôi có thể hỏi ra bao nhiêu tin tức, tôi đều sẽ rời khỏi đổng Tiểu Uyển sau nửa giờ."

Yêu cầu của Cam Điềm Điềm trong phạm vi hợp lý, Giang Vấn Nguyên liền đáp ứng.

Kế hoạch của họ được tiến hành sau bữa tối.

Rượu no cơm đủ, Trần Miên lười biếng tựa vào vai Giang Vấn Nguyên, "Anh yêu, em ăn rất ngon nha. Chúng ta hãy đi ra vận động tiêu thực một chút đi, nếu không em béo lên, anh sẽ ghét bỏ em."

"Em có mập lên đâu, cho dù thật sự có mập lên, vậy thì cũng rất đẹp." Giang Vấn Nguyên quay đầu nhìn Vi Phong Đăng, "Gia chủ, Trang Hương bốn phía bao quanh bởi nước, cảnh tượng hoàng hôn nhất định đẹp đến động lòng người, anh dẫn chúng tôi đi du hồ ngắm cảnh đi. Còn tiền, chúng tôi chắc chắn sẽ không bạc đãi anh."

Vi Phong Đăng vốn là đã có kế hoạch khác để làm, nhưng có tiền chính là đại gia, dưới sự hấp dẫn của vàng nguyên chất, biểu tình do dự trên mặt Vi Phong Đăng lập tức bị nụ cười nhiệt tình thay thế: "Xem ngài nói, cho dù ngài không trả tiền, ngài làm khách của dân cư chúng tôi, muốn ngắm hoàng hôn tôi cũng sẽ dẫn ngài đi!"

"Đây là anh không đúng rồi, tôi chiếm dụng thời gian của anh làm sao có thể không trả tiền, thời gian làm chủ cũng rất quý giá a." Giang Vấn Nguyên khách khí với Vi Phong Đăng một câu, Vi Phong Đăng liền vui vẻ dẫn Giang Vấn Nguyên và Trần Miên đi thưởng thức hoàng hôn.

Chờ Giang Vấn Nguyên và Trần Miên trở lại nhà dân, sắc trời đã hoàn toàn tối sầm lại.

Buổi tối Cam Điềm Điềm không dám ra ngoài, cô lại ở chung với những người chơi khác, hiện tại trong mắt những người chơi khác, cô và Giang Vấn Nguyên không đội trời chung, cô không kéo được mặt kia để Giang Vấn Nguyên tới tìm cô, liền ấn định thời gian gặp mặt vào sáng hôm sau.

Hôm nay Trần Miên tổng cộng để Giang Vấn Nguyên tiêu hao ba mươi hai con rối, hiện tại tinh thần hắn vô cùng mệt mỏi, vừa trở về phòng liền xụi lơ trên giường. Sau khi nghỉ ngơi một lúc, hắn cố gắng chống mí mắt nặng nề, nói với Giang Vấn Nguyên: "Anh có cảm thấy Vi Phong Đăng rất kỳ quái không?"

Chuyện này Giang Vấn Nguyên đúng là không phát hiện, "Trên người anh ta không có mùi vị kỳ quái, động tác cũng không chậm chạp, rất bình thường."

"Ý của em không phải là bản thân anh ta dị thường, mà là thái độ của anh ta..." Trần Miên nói được một nửa, liền bị một tiếng vang dị thường nào đó cắt đứt. Tối qua họ cũng nghe thấy âm thanh này, tiếng bước chân nặng nề và chậm chạp.

Tiếng bước chân không rõ thân phận dừng bước trước phòng Giang Vấn Nguyên và Trần Miên.

Quỷ quái của trò chơi bàn tròn có quyền giết người chơi kích hoạt điều kiện tử vong, bất kể người chơi trốn như thế nào cũng không thoát khỏi số phận bị tìm thấy. Giờ này khắc này, sát khí này đứng ở ngoài cửa bọn họ ——

Nhưng hai người trong phòng đều không có cảm giác khẩn trương gì.

Trần Miên từ trên giường ngồi dậy, còn có tâm tình nói giỡn với Giang Vấn Nguyên: "Anh cảm thấy món quà mà thứ bên ngoài mang đến cho chúng ta là lồng heo hay là vại ngói?"

Lồng heo là sự phản bội, vại ngói là sự trung thành.

"Anh hy vọng đó là hai chiếc lồng heo." Giang Vấn Nguyên nghĩ cũng không muốn, liền đưa ra đáp án.

Nếu là lồng heo, vậy chứng minh bàn tròn còn chưa phát hiện ra Trần Miên đã giấu ở bên cạnh cậu. Còn nếu như là vại ngói thi không thể nghi ngờ gì nữa, trò chơi bàn tròn đã phát hiện ra chân tướng Trần Miên phụ thân vào người chơi khác, như vậy, tình cảnh của Trần Miên thật sự vô cùng nguy hiểm.

Khi Trần Miên nghe Giang Vấn Nguyên đưa ra đáp án liền hiểu được suy nghĩ trong lòng cậu: "Kỳ thật hai cái vại ngói cũng rất tốt."

Trần Miên đi đến bên cạnh Giang Vấn Nguyên: "Đi thôi, đi mở cửa cho khách của chúng ta, xem nó mang cho chúng ta món quà gì."

Hết chương 87

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info