ZingTruyen.Com

[Hoàn_Đang Beta] Bàn Tròn Trí Mạng - Tiếu Thanh Chanh

CHƯƠNG 84: Từ chối xin lỗi

foxpii_07

CHƯƠNG 84: Từ chối xin lỗi

Edit: Foxpii

Nhà dân nơi người chơi ở lại là nhà của hai vợ chồng người chèo thuyền, hai vợ chồng cùng nhau cải tạo nhà dân thành homestay để kinh doanh. Không biết là mới bắt đầu kinh doanh hay là xuất phát từ nguyên nhân khác nhưng bọn họ không thuê người giúp đỡ mà tất cả các công việc chiêu đãi du khách đều do hai người bọn họ hoàn thành.

Khi bữa tối được phục vụ, người chơi cuối cùng cũng đã nhìn thấy vợ của người chèo thuyền trong nhà ăn.

Ở ngoài hiện thực, đồ ăn trên bàn ăn đều là do những người người giúp việc hoặc là người có chức vụ thấp hơn làm. Nhưng trong vòng này, khi người chơi đi bộ xung quanh nhà dân, muốn vào nhà bếp để xem tình hình thì đều bị người chèo thuyền từ chối. Người chèo thuyền dường như không vui vẻ khi người chơi tiếp xúc với vợ hắn, người chơi cũng không tiện đắc tội với chủ nhà nên chỉ có thể từ bỏ cơ hội tiếp xúc với vợ của người chèo thuyền. Một kế không thành, lại sinh một kế, lúc nấu ăn chính là thời cơ tốt nhất để quan sát vợ của người chèo thuyền. Mà vị trí lên đồ ăn là nơi tốt nhất để quan sát người vợ, không ít người chơi đều muốn ngồi ở vị trí này. Nhưng mà, không ai dám cướp với Giang Vấn Nguyên và Trần Miên, hai người đường đường chính chính ngồi xuống vị trí lên đồ ăn.

Mái tóc dài của vợ người chèo thuyền được chải thành một búi tóc lớn, dùng khăn trùm đầu thêu hoa mai gấp thành hình tam giác buộc lên, trên người mặc trang phục truyền thống của phụ nữ Trang Hương, trên chân mang giày thêu hình thuyền, dáng người đầy đặn thướt tha, rất có vẻ đẹp dịu dàng của người con gái vùng sông nước. Nhưng khi vợ của người chèo thuyền mang thức ăn cho người chơi thì toàn bộ quá trình cô đều cúi đầu, ngay cả một câu chào hỏi cũng không cho. Sau khi đã mang tất cả các món ăn lên bàn, cô lặng lẽ rời đi cùng với khay đựng thức ăn.

Khi vợ của người chèo thuyền mang đồ ăn lên, Giang Vấn Nguyên ngồi rất gần cô, vì vậy cậu đã nhìn thấy không ít chi tiết.

Mái tóc dài bọc dưới lớp khăn trùm đầu của vợ người chèo thuyền, có thể dùng tóc bạc xen lẫn với tóc đen để hình dung, khóe mắt cũng có một vài nếp nhăn mảnh. Nhưng đây cũng không phải là điểm nghiêm trọng nhất mà là đôi tay của người vợ, bởi vì thời gian dài ngâm trong nước, làn da hiện ra màu xám trắng vô cùng không tự nhiên, ngón tay của cô còn có mấy vết thương, cũng bởi vì không ngừng tiếp xúc với nước nên vẫn không thể khỏi hẳn. Vợ của người chèo thuyền vẻ mặt đờ đẫn, ánh mắt của chết lặng, ngay cả một tia sáng ở đáy mắt cũng không có.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi nhưng Giang Vấn Nguyên đã có thể quan sát ra kết quả thì không lý nào người chèo thuyền ngày ngày ở chung với vợ lại không nhìn ra. Giang Vấn Nguyên đem tầm mắt dừng trên người chèo thuyền, sắc mặt hắn hồng nhuận, tóc ngắn đen nhánh, thân thể vô cùng cường tráng. Khoa trương mà nói, người chèo thuyền và vợ của hắn, thoạt nhìn không hề giống vợ chồng, mà là giống như người mẹ tiều tụy cùng đứa con ngưu cao mã đại.

Người chèo thuyền không nhận ra tầm mắt mờ ẩn của Giang Vấn Nguyên, hắn cùng người chơi ngồi trên bàn cơm, mồm miệng linh hoạt giới thiệu cho người chơi những món ăn ngon mà vợ hắn nấu. Món ăn chính là bánh bao và cơm, món mặn có vịt muối, thịt hầm ngũ vị hương, cua xào, cá rô hấp, v.v., các món chay cũng rất phong phú, đặc trưng nhất là củ sen quế và rau mận khô. Vừa nghe người chèo thuyền giới thiệu sắc nét về món ăn, vừa ăn thức ăn ngon cũng là một loại hưởng thụ không gì sánh kịp.

Có một người chơi mập mạp, dùng đũa gõ vào mâm canh bày ở giữa bàn ăn: "Gia chủ, món canh này anh còn chưa giới thiệu cho chúng tôi. Nói đi, đây là loại súp gì vậy?"

Người chèo thuyền cười hắc hắc, "Đừng nóng vội, tôi sẽ giới thiệu cho mọi người. Món canh gà hầm rùa này, là vợ tôi đã dùng rùa, gà đất, nấm hương, táo đỏ, tôm, râu mực và các nguyên liệu khác, dùng thời gian ba tiếng tỉ mỉ chế biến mà thành, hương vị thơm ngon, vô cùng bổ dưỡng. Nói đến con rùa này, đó chính là tuyệt nhất của Trang Hương chúng tôi. Hồ Dương Trừng nổi tiếng với cua biển lớn, hồ Ô Thang ở Trang Hương chúng tôi nổi tiếng với rùa. Môi trường thủy lý của hồ Ô Thang rất thích hợp cho rùa sống, rùa bơi ra từ hồ Ô Thang, ở trong kênh rạch Trang Hương đều có thể trục vớt được. Rùa là món ăn gia đình trên bàn ăn của chúng tôi, Trang Hương cũng có rất nhiều câu chuyện liên quan đến rùa. Tóm lại, rùa là biểu tượng của Trang Hương, mai rùa là đồ đằng của Trang Hương. Các vị du khách đến Trang Hương chơi, có một số nơi vẫn phải chú ý một chút, tốt nhất không nên nói ra lời chửi bới rùa, mắng chửi tục tĩu, tốt nhất cũng tránh từ ô quy vương bát đản này. "

Người chèo thuyền nói xong từ "ô quy vương bát đản" liền lấy tay nắm lấy một nắm cơm trắng bỏ vào miệng nhai, lại phun ra, hai tay chắp lại hướng bến dân bái ba lạy, tịnh khẩu thanh tâm.

Sau khi người lái thuyền làm xong hành động tràn ngập cảm giác nghi thức, bầu không khí thoải mái trên bàn cơm dần dần trở nên nặng nề.

Giang Vấn Nguyên múc cho mình và Trần Miên hai bát canh gà hầm rùa, hỏi người chèo thuyền: "Gia chủ, anh có thể giới thiệu cho chúng tôi vài câu chuyện về rùa không?"

Người lái thuyền uống một vài ly rượu nhỏ để tống đi vận xui, có chút đắc ý nói: "Vậy nói về chuyện xưa của hai vợ chồng chúng tôi đi."

Người chèo thuyền tên là Vi Phong Đăng, vợ hắn tên là Đổng Tiểu Uyển, hai người được định oa oa thân*.

(*oa oa thân: có nghĩa là cả nam và nữ đều được cha mẹ định hôn ước khi còn nhỏ và loại "hôn nhân" này không được đảm bảo. Cho đến nay phong tục này vẫn còn ở một số vùng nông thôn xa xôi và vùng dân tộc thiểu số.)

Nguồn gốc của oa oa thân này còn phải bắt đầu từ thế hệ ông nội của bọn họ. Trang hương nhiều nước, đất đai vô cùng trân quý, lúc ấy Vi gia cùng Đổng gia đều không có đồng ruộng, cuộc sống cũng không dư dả. Hai nhà đồng thời nghĩ đến cách làm giàu, chính là nuôi nhốt rùa, sau đó đem rùa bán ra nơi khác kiếm tiền. Người Trang Hương quanh năm tiếp xúc với rùa, đối với tập tính của rùa rất hiểu rõ, trải qua vài lần thử, hồ rùa của Vi gia cùng Đổng gia đều thuận lợi xây dựng.

Rùa bắt đầu giao phối với nhau vào cuối tháng 4, từ tháng 5 đến tháng 8 là thời gian đẻ trứng, được chia thành ba đến bốn lần một năm. Trong điều kiện tự nhiên, trứng rùa nở sau 50 đến 80 ngày. Rùa con sau khi ra khỏi vỏ có thể vào nước để sống độc lập, việc chăm sóc cũng bớt lo phần nào.

Khi Vi gia cùng Đổng gia vui vẻ chờ rùa non lớn lên, hai nhà đồng thời phát hiện ra một vấn đề.

Nhóm rùa con đầu tiên nhà Vi gia nở ra, chín phần đều là rùa đực; nhóm rùa con đầu tiên nhà Đổng gia nở ra, chín phần đều là rùa cái. Đổng gia coi như tốt, rùa cái nhiều, đời sau rùa non còn có thể đảm bảo, nhưng nhiều rùa cái không thể giao phối là lãng phí. So sánh với Đổng gia thì Vi gia còn thảm hơn, rùa cái ít đến đáng thương, số lượng rùa non tiếp theo cũng không có biện pháp nào bảo đảm.

Lúc ấy Trang Hương chỉ có hai nhà nuôi rùa, Vi gia cùng Đổng gia hai vị gia chủ cùng nhau uống rượu, hợp lại tính kế, ông nhiều đực ít cái, tôi nhiều cái ít đực, vừa vặn có thể trao đổi một nhóm rùa con, còn có thể tránh hiện tượng họ hàng gần sinh sôi nảy nở, đúng là chuyện tốt.

Vì thế Vi gia cùng Đổng gia từ mỗi người quản một nhà, biến thành quan hệ hợp tác. Lúc ấy quan hệ hai nhà vô cùng thân cận, bởi vì nuôi rùa kết thành nguồn gốc, hai vị gia chủ cho rằng đây là nhân duyên trời ban, liền ước định Vi Đổng hai nhà nhất định phải kết thành thông gia, chỉ tiếc hai nhà sinh ra đều là con trai độc nhất, nguyện vọng kết thân của bọn họ thất bại. Con kết thân không được, thì chẳng phải còn có cháu sao! Vì thế ước định kết thân duy trì đến đời cháu.

Giai đoạn làm giàu ở giữa không cần phải kể lại, Vi Phong Đăng kết thúc nói: "Kỳ thật đến đời chúng tôi, khoa học dần dần phát triển, chúng tôi mới hiểu được, thì ra lúc ấy Vi gia nuôi rùa chín đực một cái cùng với Đổng gia chín cái một đực là có căn cứ khoa học. Giới tính của rùa khi nở ra và nhiệt độ của nước có liên quan với nhau. Rùa non nở ra khi nhiệt độ 25 độ C sẽ là rùa đực còn khi nhiệt độ trên 28 độ C là rùa cái. Ao nuôi rùa của Vi gia chúng tôi vắng vẻ râm mát, ao nuôi rùa của Đổng gia thì thường phơi nắng cho nên mới có kết quả như vậy. Câu chuyện về rùa này rất thú vị có phải không?

Giang Vấn Nguyên trầm mặc nhìn Vi Phong Đăng, Vi Phong Đăng nói ra câu chuyện này, cũng nói kiến thức ấp nở rùa khoa học của bọn họ, chỉ đơn thuần là nói một câu chuyện hay là đang dùng khoa học để phản bác nhân duyên trời ban mà Vi gia cùng Đổng gia nhận định?

Sau khi Cam Điềm Điềm chứng kiến Giang Vấn Nguyên ngay cả mắt cũng không chớp một cái liền tiêu xài hết hai mươi con rối, cô ta liền triệt để cho phép mình cất cánh. Dù sao có giả bộ đà điểu như thế nào thì nếu Giang Vấn Nguyên muốn cô chết, đó cũng là chuyện phút chốc mà thôi. Tất cả người chơi đều mặc định quyền hỏi Vi Phong Đăng thuộc về Giang Vấn Nguyên nhưng Cam Điềm Điềm thì không, cô ta tranh lời hỏi Vi Phong Đăng: "Gia chủ, tôi vô cùng hứng thú với rùa, anh có thể dẫn chúng tôi đi xem ao nuôi rùa của nhà anh được không?"

Vi Phong Đăng lắc đầu, "Sau này hai nhà chúng tôi xuất hiện một ít biến cố, hiện tại đã không còn nuôi rùa nữa, chuyển sang làm du lịch và homestay. Hai ao rùa đó hiện đã bán cho người khác nuôi cá, không tiện đưa cô đi xem."

Về phần Vi gia cùng Đổng gia rốt cuộc đã xảy ra biến cố gì, Vi Phong Đăng cũng không có ý nói ra.

Sau khi kết thúc bữa cơm tối, Giang Vấn Nguyên đưa ra yêu cầu muốn xem kịch với Vi Phong Đăng: "Trong nhà của anh không phải có một sân khấu sao, tôi muốn xem các vở kịch liên quan đến phong tục tập quán địa phương của Trang Hương. Anh mau chóng sắp xếp cho tôi nhé, tiền không phải là vấn đề."

Vi Phong Đăng nghe được tiền liền mừng rỡ: "Đương nhiên không thành vấn đề, nếu như nhanh thì đêm nay tôi có thể giúp ngài sắp xếp, chậm nhất ngày mai cũng có thể sắp xếp cho ngài, tuyệt đối sẽ không để cho ngài phải chờ lâu. Ngài cứ nghỉ ngơi trước, để tôi đi liên hệ với đoàn kịch có tiếng nhất của Trang Hương để biểu diễn vở kịch đèn chiếu Trang Hương cho ngài xem. Trang hương chúng tôi đất ít, ngày thường nơi sinh hoạt tập thể cũng không rộng rãi, kịch đèn chiếu chỉ cần bày giá hát ra, giăng màn là đủ rồi. Bởi vì ngày thường diễn nhiều lắm, các sư phụ của kịch đèn chiếu đều có công lực tinh xảo, chắc chắn sẽ giúp ngài đạt được hưởng thụ nghe nhìn tuyệt hảo!"

Vi Phong Đăng không đi đường thủy, khi hắn đi đến cửa nhà dân, lại quay đầu lại, hướng về phía phòng bếp quát một tiếng, "Bà nương*, bà để chén đũa sang một bên, đi dọn dẹp sân khấu sạch sẽ trước đi, sau đó lại đi thu dọn bát đũa!"

(*Bà nương là tiếng địa phương, là tên gọi chung cho phụ nữ hoặc vợ của chính mình hoặc người khác, cũng dùng để chỉ người giúp việc trong nhà.)

Vi Phong Đăng giống như sợ Giang Vấn Nguyên thu hồi lời muốn xem kịch mà vội vàng rời khỏi nhà dân, đi tìm đoàn kịch. Sau khi Vi Phong Đăng rời đi vài phút, Đổng Tiểu Uyển một tay cầm chổi tre, tay kia cầm một cái giẻ lau khô nước, chống lên tầm mắt của người chơi giống như ngọn đuốc, lưng cúi đầu chậm rãi đi xuyên qua giữa người chơi. Cô đi tới sân khấu mở rộng sau đó bắt đầu vùi đầu làm việc. Tốc độ làm việc của Đổng Tiểu Uyển rất chậm nhưng lại tỉ mỉ không lưu lại một chút bụi bặm nào, hoàn toàn không để ý tới những người chơi xung quanh.

Giang Vấn Nguyên rất tò mò về Đổng Tiểu Uyển, nhưng cậu cũng không lập tức đi lên đáp lời mà đứng ở bên cạnh quan sát cô.

Giang Vấn Nguyên không ra tay, vừa rồi cậu lại dễ dãi mà tha thứ cho hành vi cướp lời của Cam Điềm Điềm, những người chơi khác liền có chút rục rịch, xoa tay chuẩn bị hành động. Mạc Phàm muốn dùng ảnh chụp không tồn tại giúp Giang Vấn Nguyên tẩy sạch hiềm nghi, dẫn đầu hành động, hắn đi về phía Đổng Tiểu Uyển, dừng lại ở vị trí cách cô hơn một mét: "Xin chào, bà chủ. Chúng tôi đã nghe từ chồng của cô về câu chuyện oa oa thân của hai người. Hai người sống với nhau từ khi còn nhỏ, tình cảm chắc chắn phải vô cùng nồng nàn nhỉ?"

Đổng Tiểu Uyển nghe Mạc Phàm nói, động tác dừng lại một chút sau đó lại tiếp tục làm việc, không nhìn Mạc Phàm cũng không đáp lại lời hắn nói.

Mạc Phàm thấy Đổng Tiểu Uyển không muốn để ý tới mình, liền hạ mãnh dược với Đổng Tiểu Uyển, từng câu từng chữ như xuyên tim: "Nếu tình cảm vợ chồng của hai người vô cùng nồng nàn thì vì sao thoạt nhìn cô một chút cũng không hề vui vẻ, hơn nữa còn đầy thương tích, tóc hoa râm. Khi cô và Vi Phong Đăng đứng chung một chỗ, không hề giống như vợ chồng cùng tuổi, hai người cùng nhau đi ra ngoài, nói với người không quen biết rằng hai người là mẹ con, bọn họ đều sẽ tin. Đổng Tiểu Uyển, có phải cô đang bị Vi Phong Đăng tra tấn không?"

Đổng Tiểu Uyển thần sắc không thay đổi, bảo trì tốc độ vốn có tiếp tục làm việc, coi Mạc Phàm hoàn toàn là người trong suốt. Mạc Phàm thấy Đổng Tiểu Uyển hoàn toàn thờ ơ với lời nói của hắn, liền không tiếp tục dây dưa nữa, hắn không rõ đoàn kịch đang cách nhà dân bao xa, lỡ như cách gần, đợi lát nữa Vi Phong Đăng từ đoàn kịch trở về liền nhìn thấy hắn đang làm khó Đổng Tiểu Uyển, trong cơn giận dữ đuổi hắn ra khỏi nhà dân thì thực sự sẽ không dễ làm.

Mạc Phàm kịp thời rút lui, lại liên tiếp mấy người chơi thử tiếp xúc với Đổng Tiểu Uyển. Trong đó có một tổ hợp người chơi nam nữ có ý đồ dùng bạo lực buộc Đổng Tiểu Uyển mở miệng, người chơi nữ để tóc đầu cua cầm cổ tay Đổng Tiểu Uyển, hung hăng nhăn mũi lại: "Sao cả người cô toàn là mùi tanh ghê tởm, lúc cô nấu cơm cho chúng tôi rốt cuộc có làm tốt vệ sinh cá nhân hay không?!"

Đổng Tiểu Uyển bị bắt cũng không nói một tiếng, cô vẫn cúi đầu không chịu nhìn người. Người chơi nam để tóc dài buộc một bím tóc nhỏ kéo khăn trùm đầu của Đổng Tiểu Uyển, muốn ép buộc cô ngẩng đầu lên nhìn người khác.

"Này, mấy người đủ chưa!" Cam Điềm Điềm tức giận vọt tới, dùng sức đẩy bím tóc ra, sau đó tát một cái vào mặt người chơi nữ đầu cua. Người chơi nữ kéo không được Đổng Tiểu Uyển, không thể không buông cổ tay cô ra đành lui về phía sau tránh đi cái tát hủy dung của Cam Điềm Điềm. Cam Điềm Đièm chắn trước mặt Đổng Tiểu Uyển, ném đá giấu tay nói: "Mấy người, làm người không nên quá đáng! Vòng trò chơi này rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Thích dùng ngôn ngữ công kích người khác, thích dùng bạo lực khuất phục người khác, phong khí thối nát này rốt cuộc là do ai mang theo?"

Giang Vấn Nguyên dò xét Cam Điềm Điềm hai câu, Cam Điềm Điềm liền nổ tung. Cam Điềm Điềm mỉa mai Giang Vấn Nguyên nhưng Giang Vấn Nguyên một chút cũng không tức giận. Giang Vấn Nguyên tính tình tốt, không so đo với tiểu nha đầu, nhưng Trần Miên còn đắm chìm trong nhân vật bạn gái yêu kiều ngang ngược đại tiểu thư, hắn vô cùng khinh thường hừ một tiếng: "Cam Điềm Điềm, cô có cái gì mà đắc ý? Không phải là do tính tình của tình yêu nhà tôi tốt, không thèm so đo với cô sao? Nếu tính sổ sách, chuyện cô vu khống tình yêu nhà tôi, tôi sẽ không để yên cho cô. Đừng nghĩ rằng tôi không nhìn thấy cô nhìn chằm chằm vào tình yêu nhà tôi lúc trên thuyền! Còn có hai người chơi không có mắt thô bạo với phụ nữ kia, thu liễm thu liễm hành vi của hai người, đừng cho tiểu nhân lấy cớ bôi đen lên mặt tình yêu của tôi!"

"Cô ——!!" Cam Điềm Điềm bị Trần Miên làm cho nghẹn, không dám tiếp tục nói tiếp, cô ta không để ý tới Giang Vấn Nguyên cùng Trần Miên nữa, xoay người nhìn về phía Đổng Tiểu Uyển, đổi thành ngữ điệu nhẹ nhàng hỏi cô: "Cô có bị dọa hay không, đừng sợ, tôi sẽ không để bọn họ khi dễ cô nữa. Nếu là ai dám khi dễ cô, tôi sẽ nói cho Vi Phong Đăng, để cho chồng của cô thay cô giáo huấn bọn họ."

Nghe được lời của Cam Điềm Điềm, Đổng Tiểu Uyển lần đầu tiên có phản ứng. Cô bảo trì tư thế cúi đầu, nhẹ nhàng lắc đầu, phát ra thanh âm rất nhỏ như muỗi nói mấy chữ ngắn ngủi. Ngoại trừ Cam Điềm Điềm, không ai nghe thấy rõ Đổng Tiểu Uyển nói cái gì, bởi vì góc độ không chính xác nên cũng không có cách nào đọc ra được lời nói của cô.

Dù sao sau khi Đổng Tiểu Uyển nói xong, Cam Điềm Điềm liền rời khỏi sân khấu, không tiếp lời Đổng Tiểu Uyển nữa.

Giang Vấn Nguyên gọi Cam Điềm Điềm: "Cam Điềm Điềm, vừa rồi Đổng Tiểu Uyển nói gì với cô vậy?"

Cam Điềm Điềm giống như một con cá nóc có độc phồng mặt lên: "Anh bảo tôi nói thì tôi phải nói hả? Vậy chẳng phải là tôi rất mất mặt sao? Muốn tình báo dù sao cũng phải trả một cái giá phải trả. Give and take. Tiếng Anh tiểu học có học qua."

Giang Vấn Nguyên vô cùng hào phóng lấy ra một con rối: "Có đủ không?"

Cam Điềm Điềm không làm sụp hai má rò rỉ khí, con rối a, dùng một chút tình báo không đáng kể để đổi lấy một con rối, đáng giá cỡ nào! Nhưng lòng tự trọng của Cam Điềm Điềm vô cùng cao, cho dù cô đau lòng đến nhỏ máu cũng không muốn tiếp nhận giao dịch không công bằng này. Cam Điềm Điềm chỉ vào Trần Miên, cứng ngắc nói: "Tôi không cần con rối của anh, vì lời vừa rồi để cô ta xin lỗi tôi đi, tôi liền đem lời Đổng Tiểu Uyển nói cho anh biết."

Giang Vấn Nguyên a một tiếng, cậu ôm lấy bả vai Trần Miên: "Tôi dùng hai con rối đổi lấy một câu tình báo của cô."

Cam Điềm Điềm lần thứ hai bị tức thành cá nóc, đây là thức ăn cho chó thương hiệu gì, có độc!

Thà cho con rối còn hơn xin lỗi, sao không lên trời đi!

Hết chương 84

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com