ZingTruyen.Com

[Hoàn_Đang Beta] Bàn Tròn Trí Mạng - Tiếu Thanh Chanh

CHƯƠNG 74: Bức ảnh của nhóm thiếu niên

foxpii_07

CHƯƠNG 74: Bức ảnh của nhóm thiếu niên

Edit: Foxpii

Vòng này quần áo mà bàn tròn cung cấp cho người chơi đều là đồng phục thống nhất, người chơi nam là trang phục Tô Trung Sơn màu xanh nhạt, người chơi nữ thì hai bộ sườn xám cải tiến trên trắng dưới xanh lá cây. Mặc dù màu sắc có chút quái dị nhưng sau khi tất cả mọi người mặc cùng một bộ quần áo thì loại cảm giác quái dị này đột nhiên biến mất. Người chơi sống trong ký túc xá cũ, mặc đồng phục học sinh theo phong cách cũ, trong bầu không khí hoài cổ mạnh mẽ, người chơi không thể không gợi lên những kỷ niệm thời trung học.

Trong ký túc xá nơi Giang Vấn Nguyên ở, ngoại trừ cậu và Tả Tri Ngôn ra, còn có hai người chơi nam khác. Theo thứ tự là Liên Thành đang giữ tấm ảnh chụp chung của đám thiếu niên, cùng với Kim Hâm hợp tác với Liên Thành. Buổi tối nghỉ ngơi, trong ký túc xá đã tắt đèn, Liên Thành mặt hướng vách tường nằm nghiêng trên giường, dùng chăn bông thật dày che đầu. Ánh sáng yếu ớt từ trong khe chăn ló ra, hắn đang nhìn cái gì, kỳ thật cũng không khó đoán.

Hành động Liên Thành lặng lẽ giấu kín ảnh chụp Giang Vấn Nguyên vẫn còn ghi lại trong lòng, cậu không cần đoán cũng đã xác định được Liên Thành trốn trong chăn xem cái gì. Giang Vấn Nguyên đã hai lần trải qua sự ảnh hưởng tinh thần từ bức ảnh, đối với bức ảnh trong tay Liên Thành, xin thứ lỗi cho kẻ bất tài. Cậu cũng không có ý định tốn sức đánh thức Liên Thành, một là bởi vì Liên Thành là người bị ảnh hưởng sâu nhất bởi ảnh chụp, trạng thái ảnh hưởng tinh thần của hắn khó có thể thanh trừ. Hai là bởi vì vòng này xác suất rất cao có kẻ phản bội, nếu cậu cao giọng hành động, thanh trừ trạng thái ảnh hưởng tinh thần của người chơi khác, chỉ sợ súng bắn chim đầu đàn, rất có khả năng cậu sẽ bị kẻ phản bội coi là đinh trong mắt, là đối tượng cần ưu tiên loại trừ.

Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Ngôn biết một số tấm ảnh của trường trung học âm nhạc Thường Thanh là nguồn ảnh hưởng khó phòng bị, Kim Hâm cũng không biết.

Gần nửa giờ trôi qua, ánh sáng trong chăn Liên Thành vẫn mảy may không thấy dập tắt, Kim Hâm có chút không kiềm chế được, hắn vén chăn bông lên lật người xuống giường, kéo giày bông đi tới bên cạnh Liên Thành, đưa tay đẩy bả vai Liên Thành: "Liên Thành, tấm ảnh chụp cậu lấy được tôi cũng muốn xem một chút. Cậu đã xem nó quá lâu rồi, cho tôi mượn xem được không?"

Ánh sáng trong chăn Liên Thành dập tắt, hắn xốc chăn bông lên đứng dậy, nghi hoặc nhìn Kim Hâm: "Cậu đang nói cái gì vậy? Ảnh nào? Tôi đang chơi game trong điện thoại di động, không thể cho cậu mượn được. Cậu không mang theo điện thoại di động của mình sao?" Nói xong, Liên Thành mở khóa điện thoại di động cho Kim Hâm xem, giao diện đầu tiên trên màn hình điện thoại di động chính là Đan Ky Du Hí, trò chơi bán chạy nhất thời gần đây.

Kim Hâm không nói một tiếng, đột nhiên ra tay với Liên Thành, hắn đưa tay cầm điện thoại di động, hai giây sau mới buông tay ra: "Điện thoại di động của cậu căn bản không nóng, cậu không chơi trò chơi di động. Cậu cũng đừng giả ngu với tôi, tôi đã nhìn thấy lúc ở phòng ăn, cậu thừa dịp sự chú ý của mọi người phân tán đến Trương Thiết Ngưu tức giận mà bỏ chạy, lặng lẽ đem tấm ảnh chụp kia làm của riêng! Bức ảnh chụp kia được Chu Chương thu thập từ các thầy cô và học sinh của Trường Trung học Âm nhạc Thường Thanh, bức ảnh đó thuộc về tài nguyên chung của tất cả người chơi, chứ không phải là tài sản riêng tư của ai đó. Tôi có quyền xem đồ thuộc sở hữu của tập thể người chơi, cậu nhanh chóng bàn giao ảnh ra đây!"

Nói xong lời cuối cùng, ngữ khí Kim Hâm dần dần trở nên nghiêm khắc, đầu gối trái đã đặt ở trên giường Liên Thành, tay phải chống ở bên ngoài mép giường, hơn phân nửa người bao phủ trên đầu Liên Thành, phong bế đường lui của Liên Thành. Trạng thái của Kim Hâm không đúng lắm, nếu Liên Thành ý thức được sự nguy hiểm trong lời nói, cho dù không lập tức đem ảnh chụp đưa ra ngoài, cũng phải nghĩ biện pháp ưu tiên trấn an tốt cảm xúc của Kim Hâm. Nhưng ngay cả trạng thái của Liên Thành cũng không được bình thường, hắn đối với tấm ảnh biểu hiện ra dục vọng chiếm hữu cực lớn, ngay thẳng đối Kim Hâm phun trở về: "Là ai quy định đồ vật trong thế giới trò chơi chính là tài nguyên chung của người chơi, ai lấy được trước thì thuộc về người đó. Tấm ảnh này là đồ của tôi, không thể cung cấp cho cậu!"

Kim Hâm cùng Liên Thành, hai người ai cũng không chịu nhượng bộ, một lời không hợp, trực tiếp ở trên giường đánh nhau. Bọn họ từng quyền nện trên da thịt, quả thực chính là muốn đem đối phương đánh vào chỗ chết.

Mặc kệ cho bọn họ tiếp tục đánh, Giang Vấn Nguyên không chút hoài nghi kết quả Kim Hâm cùng Liên Thành ít nhất sẽ chết một người, thậm chí hai người toàn diệt. Kim Hâm cùng Liên Thành đánh nhau quá ác liệt, Giang Vấn Nguyên không tùy tiện đi lên kéo bọn họ ra, mà là cầm thùng đi xách nửa thùng nước, xách thùng xông vào trong phòng, trực tiếp hắt nước lên hai người đã sắp mang vũ khí ra. Mùa đông nước lạnh đổ lên người, trực tiếp đem Kim Hâm cùng Liên Thành tưới lạnh thấu tim.

Sự phẫn nộ muốn đẩy đối phương vào chỗ chết của hai người vẫn chưa phai nhạt, nhưng nửa thùng nước của Giang Vấn Nguyên đã tưới lên, bọn họ ướt thân không còn quan trọng nữa, mà quan trọng là tấm ảnh chụp được kia, đều đã là ảnh chụp mười năm trước rồi, bị nước tưới ướt còn có thể không bị gì sao?

Kim Hâm chủ động buông Liên Thành ra, khẩn trương nói: "Mau nhìn xem ảnh chụp có bị gì không!"

Liên Thành cọ toàn bộ nước trên tay vào chăn bông khô, mới đưa tay vào trong túi áo, từ bên trong lấy ra ảnh chụp, sau khi kiểm tra cẩn thận, mới như trút được gánh nặng: "Hoàn hảo, may mắn không có việc gì."

Sau khi tâm tình hai người không còn nóng nảy như ban nãy, Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Ngôn đã sớm ở một bên chờ cơ hội đồng thời ra tay, dùng tốc độ nhanh nhất trấn áp Kim Hâm cùng Liên Thành, cũng dùng dây thừng trói bọn họ lại. Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Ngôn đã cùng viên huấn luyện, các thành viên khác của Thanh Điểu đều không theo kịp cường độ huấn luyện của bọn họ, thời gian dài bọn họ cũng bồi dưỡng ra tương đối ăn ý. Lần trấn áp vũ lực này, có thể nói hai người phối hợp vô cùng hoàn mỹ.

Bức ảnh chụp chung của đám thiếu niên kia, trong quá trình hành động của Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Ngôn bị rơi xuống đất. Kim Hâm cùng Liên Thành cho dù bị trói lại nhưng bọn họ cũng không lo lắng cho an nguy của mình, mà lo lắng cho tấm ảnh chụp rơi trên mặt đất. Ảnh chụp chính diện hướng lên trên, ánh mắt Kim Hâm dính chặt vào trong ảnh, tham lam nhìn mấy thiếu niên trong màn hình mỉm cười tạo dáng, lộ ra nụ cười quỷ dị mà thỏa mãn, bộ dáng Kim Hâm giống như trúng tà. Mà Liên Thành cũng bị trói lại, biểu tình trên mặt vô cùng phẫn nộ, hắn vặn vẹo thân thể, muốn tiếp cận ảnh chụp, đem ảnh chụp giấu đi không cho bất luận kẻ nào nhìn thấy. Nhưng Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Ngôn cùng huấn luyện viên leo núi học qua nhiều loại phương thức trói buộc, Liên Thành căn bản giãy dụa không nổi.

Kim Hâm chưa bao giờ tiếp xúc trực tiếp với bức ảnh nhưng đã ảnh hưởng tinh thần nghiêm trọng đến mức này, bức ảnh này ở lại là một tai họa. Giang Vấn Nguyên từ trên một chiếc giường trống kéo một cái gối xuống, dùng nó che lại ảnh chụp chung của đám thiếu niên.

Giang Vấn Nguyên nghiêm khắc nói: "Hai người các cậu não ngắn hả, vì một tấm ảnh mà cậu chết tôi sống, ngay cả vũ khí cũng lấy ra. Đây là đầu óc bị heo gặm, muốn lấy mạng người có phải không?! Kỳ thật hai người có muốn đánh muốn giết hay đánh nhau vỡ đầu chảy máu, bị Chu Chương thu hồi ảnh chụp, rồi lại bị đuổi ra khỏi trường trung học âm nhạc Thường Thanh, vậy cũng không liên quan gì đến tôi, nhưng nơi này là phòng ngủ của tôi, làm bẩn chỗ nghỉ ngơi của tôi, tôi để cho các cậu ăn không nổi!"

Lời nói của Giang Vấn Nguyên có thể nói là bén nhọn đến cực điểm, cậu cố ý đem lời nói rất khó nghe, chính là muốn thăm dò trạng thái của Kim Hâm cùng Liên Thành. Kết quả hai người này đối với đại bộ phận lời nói của Giang Vấn Nguyên đều không có phản ứng, chỉ có câu " bị Chu Chương thu hồi ảnh chụp" kích thích đến thần kinh của bọn họ.

Liên Thành từ trong cổ họng phát ra một tiếng nức nở đau đớn, hắn đau khổ cầu xin Giang Vấn Nguyên: "Trần Miên, anh không thể cướp ảnh của tôi, bức ảnh là tôi và mấy người bạn chụp trước kỳ nghỉ hè đi công viên giải trí. Sau khi chúng tôi chia tay không vui vẻ trong công viên giải trí, bạn nữ mà tôi đùa giỡn đã chia tay với bạn thân của tôi, cậu bạn của tôi rất thích bạn nữ cùng lớp kia nên cậu ấy không thể tha thứ cho tôi, tôi đã phá vỡ nó. Bức ảnh này là kỷ niệm cuối cùng của tôi trước khi chia tay với bạn, dòng chữ phía sau bức ảnh được viết bởi bạn thân của tôi, cậu ấy nói rằng kỳ nghỉ của chúng tôi rất tuyệt vời, nhưng chính tôi đã phá hủy nó, phá hủy tình bạn của chúng tôi. Tôi và bạn thân của mình đã không thể quay trở lại như trước đây, bức ảnh này rất có ý nghĩa đối với tôi, anh không thể lấy nó ..."

Giang Vấn Nguyên đau đầu nhéo nhéo mi tâm, cậu từng nhìn thấy tấm ảnh đó trong phòng ăn, bốn thiếu niên trong ảnh đều rất đẹp, cậu không nhớ rõ có người nào giống Liên Thành, cho dù nam đại thập bát biến*, hoặc là chỉnh hình thì cũng không có khả năng mắt hai mí cắt thành mí mắt một mí, sống mũi cao mọc thành sống mũi tẹt.

(*nam đại thập bát biến: chàng trai trong quá trình phát triển lớn lên, dung mạo tính cách có nhiều biến hóa.)

"Không!" Hai tay Kim Hâm bị trói ngược lại ở phía sau, hắn nửa quỳ xuống đất, thấp giọng quát: "Liên Thành cậu nói dối, tấm ảnh kia sao lại là của cậu? Kia rõ ràng chính là——"

Liên Thành cũng trợn mắt nhìn Kim Hâm, nếu không phải hắn bị trói thì đã sớm cất ảnh chụp lại sau đó xông tới tiếp tục cùng Kim Hâm chiến đấu: "Được, nếu cậu không tin thì để Trần Miên xốc khăn gối lên cho cậu nhìn rõ ràng, nhìn xem người mặc áo bông tay ngắn màu đỏ làm mặt quỷ ở giữa ảnh có phải là tôi hay không! Khi tôi còn nhỏ rất nghịch ngợm, ở vị trí trán có một vết sẹo, cậu nhìn kìa!"

Giang Vấn Nguyên còn chưa có động tác, Tả Tri Ngôn liền đi tới, vén khăn gối trên mặt đất, lộ ra ảnh chụp dưới khăn gối. Sau khi xây dựng phòng tuyến tâm lý xong, Giang Vấn Nguyên nhìn qua ảnh chụp trên mặt đất. Tầm mắt của cậu dừng lại trong nháy mắt trên ảnh, trong nháy mắt thị giác xuất hiện vặn vẹo mơ hồ, quá trình này rất ngắn, ngắn đến mức Giang Vấn Nguyên cảm thấy là cậu sinh ra ảo giác. Thiếu niên ở giữa bức ảnh kia, trên trán quả thực có một vết sẹo rất nông giống như Liên Thành nói, cẩn thận quan sát ngũ quan thiếu niên kia, có thể nhìn ra đường nét của Liên Thành.

Ánh mắt Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Ngôn dừng lại trên ảnh một lát, liền quyết đoán cắt đứt tầm mắt. Nhưng tầm mắt Liên Thành và Kim Hâm lại như keo mạnh mẽ dính chặt vào ảnh chụp, xé cũng không xé được. Biểu tình vui sướng của Liên Thành cùng biểu tình nản lòng thoái chí của Kim Hâm tạo thành sự tương phản rõ rệt. Liên Thành bày ra tư thái của người chiến thắng: "Người trong ảnh là tôi, như vậy đã đủ để chứng minh ảnh chụp là đồ của tôi rồi. Các người ai cũng đừng hòng cướp đi ảnh của tôi! Trần Miên, Tả Tri Hành, hiện tại hai người có thể cởi trói tôi không? Còn Kim Hâm, tôi đề nghị tiếp tục trói cậu ta lại để tránh tên trộm có ý định xấu này đánh lén tôi lúc nửa đêm."

Giang Vấn Nguyên còn nhớ rõ bộ dáng thân thiện giữa Liên Thành và Kim Hâm trước khi bọn họ đến phòng ăn, hiện tại hai người này lại vì một tấm ảnh chụp của Liên Thành mà hoàn toàn cắt đứt. Không chỉ có mối quan hệ giữa Liên Thành và Kim Hâm tan vỡ, Giang Vấn Nguyên còn cảm thấy bức ảnh Liên Thành chụp trong kỳ nghỉ hè luôn có chỗ kỳ lạ nhưng lại không nói nên lời có điểm kỳ quái ở đâu. Giang Vấn Nguyên cảnh giác với bức ảnh kia, cậu phải nghĩ biện pháp xem có thể hủy hoại nó được hay không.

Mặc dù Liên Thành đã chứng minh mình chính là chủ nhân của bức ảnh nhưng cũng không thể hoàn toàn loại trừ sự nguy hiểm của hắn. Nơi này chỉ có ba gian ngủ của những người khác, Trương Thiết Ngưu ở phòng ngủ nam cách vách chết, trống một cái giường, nhưng cái giường rộng 1,2 mét này, thật sự không thể đồng thời chen chúc hai đại nam nhân là Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Ngôn, bọn họ cũng tạm thời không muốn phá hư quy tắc Chu Chương định ra, đi ngủ chung phòng với nhóm người chơi nữ. Hai người chỉ có thể tiếp tục ở lại căn phòng hiện tại. Sau khi thương lượng, hai người quyết định đem Liên Thành cùng Kim Hâm đồng thời cởi trói. Hai người này thủy hỏa bất dung, có thể kiềm chế lẫn nhau, cho dù xuất hiện tình cảnh nguy hiểm gì thì mục tiêu đầu tiên của bọn họ cũng là đối phương, đủ để Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Ngôn phản ứng.

Lúc này đã khuya, mối nguy phòng ngủ ký túc xá tạm thời được giải trừ, giường Liên Thành đã bị Giang Vấn Nguyên hắt nửa thùng nước, không thể tiếp tục ngủ nữa, hắn liền đổi giường sang đối diện Giang Vấn Nguyên. Ba người còn lại cũng tự sửa sang tình huống của mình, lên giường nghỉ ngơi.

Hôm nay Giang Vấn Nguyên vẫn luôn duy trì hoạt động của não bộ để chống lại sự ảnh hưởng đến tinh thần, tuy rằng không hoạt động thể chất cường độ cao nhưng đầu óc lại vô cùng mệt mỏi, cậu vừa dính gối liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Khi ý thức sắp đi xa, Giang Vấn Nguyên bỗng nhiên hồi tưởng lại vòng trò chơi trên máy cờ vua tự động, vòng trò chơi kia cậu bị Quan Sơn dùng năng lực đặc biệt của con rối triệt để viết lại ý thức. Chống lại năng lực đặc thù của con rối giống như một chìa khóa thần kỳ, mở hộp thần bí của đại não Giang Vấn Nguyên ra, cường độ tinh thần của cậu tăng lên nhanh như ngồi trên tên lửa, cho nên mới có thể bảo trì lý trí và duy trì tỉnh táo trong vòng này.

Nhưng mà nghĩ như vậy thì Tả Tri Ngôn cũng tương đối lợi hại nha. Sau khi kết thúc vòng trò chơi của máy cờ vua tự động, Giang Vấn Nguyên đã cùng Tả Tri Ngôn thảo luận qua đề tài kiểm soát tinh thần và viết lại ý thức, Tả Tri Ngôn trước kia chưa từng có kinh nghiệm chơi con rối hay trò chơi như vậy. Lần đầu tiên trải qua trò chơi ảnh hưởng tinh thần, đã có thể bảo trì thanh tỉnh, thật không biết vì sao trò chơi bàn tròn lại xếp Tả Tri Ngôn ở vị trí thứ hai. Chẳng lẽ chính là bởi vì do cậu đã có kinh nghiệm đối với trò chơi ảnh hưởng đến tinh thần hay sao...

Giang Vấn Nguyên ngủ mấy tiếng đồng hồ bỗng nhiên cảm giác được một cỗ khí tức lạnh như băng. Cậu chậm rãi mở mắt ra, trong phòng ngủ không có rèm cửa sổ, ánh trăng ảm đạm xuyên qua chiếu vào trong phòng. Ba đứa nhóc mặc quần short đứng thành một hàng, đưa lưng về phía Giang Vấn Nguyên. Bọn họ cúi đầu, chăm chú nhìn Liên Thành đang ngủ say trên giường, khi bọn họ đứng dưới ánh trăng, không hề có bóng.

Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Ngôn ngủ ở cùng một bên giường, đầu kề đầu, cậu lặng lẽ đưa tay lướt qua lan can đầu giường, lặng lẽ đẩy vai Tả Tri Ngôn. Tả Tri Ngôn ngủ trong trò chơi luôn luôn rất nông, lập tức tỉnh lại, hắn không phát ra bất kỳ tiếng động nào, vỗ nhẹ mu bàn tay Giang Vấn Nguyên tỏ vẻ mình đã tỉnh.

Hai người cứ như vậy duy trì tư thế ban đầu nằm trên giường, ở dưới chăn bông lấy ra vũ khí. Nếu ba đứa nhóc kia có chuyển động bất thường, họ cũng có thể bảo vệ bản thân kịp thời. Nhưng ba người kia cũng không nhúc nhích mà chỉ lẳng lặng chăm chú nhìn Liên Thành. Ước chừng nửa giờ sau, thằng nhóc đứng ở giữa đưa tay chỉ chỉ lên vách tường giường Liên Thành. Sau khi làm xong động tác này, ba người xếp hàng xoay người, xuyên thấu qua cửa phòng ngủ đang đóng chặt, rời khỏi phòng.

Khi ba người bọn họ xoay người, Giang Vấn Nguyên mới thấy rõ mặt bọn họ ——

Trên mặt bọn họ không có ngũ quan, chỉ là một mảnh nhục nhụa, cái gì cũng không có. Nhưng quần áo trên người bọn họ, còn có hoa văn chính diện trên quần áo, Giang Vấn Nguyên lại nhớ rõ, ngay trên tấm ảnh chụp của Liên Thành kia, ba người bọn họ ăn mặc giống hệt người trong ảnh.

Liên Thành không hề cảm nhận được chuyến thăm viếng của ba đứa nhóc, chăn bông đắp trên người hắn vẫn phập phồng, ngủ rất say.

Sau khi trời, bọn họ phát hiện một hàng chữ viết bằng bút mark ở trên vách tường giường Liên Thành dựa vào, nét chữ có chút ngây ngô, giống như nét bút đằng sau bức ảnh chụp chung của Liên Thành. Trên tường viết: "Cậu có ổn không?"

Liên Thành nhìn dòng chữ trên tường, nửa điểm cũng không cảm thấy sợ hãi, hắn đầu bù tóc rối ngồi trên giường, vừa khóc vừa cười, ngay cả khi Giang Vấn Nguyên đem chuyện ba đứa nhóc đứng ở bên giường hắn nói cho hắn biết, hắn cũng không phản ứng. Liên Thành đã hoàn toàn đắm chìm trong thế giới nội tâm của mình, thoạt nhìn giống như một tên điên đã không thể cứu chữa. Về phần Kim Hâm, hôm nay hắn yên tĩnh lạ kỳ, cũng không tiếp tục nhắm vào Liên Thành.

Sự bình tĩnh quỷ dị trong phòng ngủ không thể kéo dài được bao lâu, Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Ngôn vừa mới đi rửa mặt, khi trở lại phòng ngủ thì Liên Thành đã tự sát ——

Hắn ngồi trên giường, dùng dao găm đâm liên tục vài nhát vào người mình, khi Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Ngôn đi vào phòng ngủ, hắn vừa lúc đem một nhát dao cuối cùng đâm vào tim, toàn bộ nội tạng trọng yếu đều bị phá hư, chắc chắn sẽ chết. Liên Thành nằm trên giường, máu tươi lập tức thấm ướt quần áo trên người hắn, hắn dán tấm ảnh kia lên ngực mình, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống. Toàn bộ quá trình tự sát ở Liên Thành tràn ngập cảm giác nghi thức quỷ dị.

Giang Vấn Nguyên nhìn Liên Thành nằm trong vũng máu, cảm giác chung quanh Liên Thành phảng phất có một vòng xoáy vô hình, chỉ cần hơi tới gần một chút thì đầu cậu sẽ sinh ra từng trận đau đớn như bị kim đâm.

Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Ngôn đều tạm thời không cách nào tiếp cận Liên Thành, Kim Hâm lại hoàn toàn không quan tâm, hắn đi tới trước mặt Liên Thành còn chưa chết, mặt tươi cười gỡ ngón tay Liên Thành, tàn nhẫn đem ảnh chụp trong tay hắn gỡ ra. Kim Hâm cẩn thận lau sạch vết máu trên ảnh, đem tấm ảnh sạch sẽ không nhiễm một chút máu cho Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Ngôn xem.

Kim Hâm nói: "Các anh xem, bức ảnh này rõ ràng là ảnh tôi chụp trong kỳ nghỉ hè trung học. Liên Thành dùng thủ thuật che mắt lừa gạt chúng ta, hắn có ý đồ cưỡng đoạt tấm ảnh trân quý của tôi, cho nên hắn đáng chết!"

Cậu bé mặc áo bông ngắn tay màu đỏ ở chính giữa bức ảnh không biết từ khi nào, khuôn mặt đã đổi thành Kim Hâm phiên bản thiếu niên.

Hết chương 74

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com