ZingTruyen.Com

[Hoàn_Đang Beta] Bàn Tròn Trí Mạng - Tiếu Thanh Chanh

CHƯƠNG 68: Ngôi nhà cũ ba tầng

foxpii_07

CHƯƠNG 68: Ngôi nhà cũ ba tầng

Edit: Foxpii

Ở ngoài đời, Giang Vấn Nguyên và Trần Miên cũng có ý kiến trái ngược nhưng bọn họ chưa bao giờ cần chiến tranh lạnh để giải quyết mâu thuẫn. Bọn họ sẽ cãi nhau một trận lớn, sau khi cãi nhau sẽ cùng huấn luyện viên bộ đội đặc chủng xuất ngũ huấn luyện, bọn họ thậm chí còn khoa tay múa chân. Sau khi giải phóng tất cả những cảm xúc tiêu cực, nếu mọi thứ có thể được lật lại, hai người sẽ nhiệt liệt hôn môi, kịch liệt làm tình. Sử dụng giao tiếp cơ thể trực tiếp nhất để nói về tình yêu của nhau.

Nhưng nơi này là không gian trò chơi, nhất cử nhất động của người chơi đều dưới sự giám sát của trò chơi bàn tròn. Cho dù là cãi nhau, Giang Vấn Nguyên và Lục Vũ đều phải hết sức kiềm chế, không thể khiến cho trò chơi bàn tròn chú ý để tránh bại lộ thân phận của Lục Vũ.

Lục Vũ mở tủ quần áo của Giang Vấn Nguyên ra, nhìn quần áo màu đen đầy tủ, trong lòng lại là một trận kim châm đau đớn, hắn đặt quần áo sạch sẽ vào tay Giang Vấn Nguyên: "Cậu đi tắm rửa một lần nữa, thay quần áo sạch sẽ đi. Tôi vừa chia tất cả trái cây hái được cho những người chơi khác rồi, bây giờ tôi sẽ đi tìm bữa tối của chúng ta một lần nữa."

Lục Vũ nói xong, cũng không đợi Giang Vấn Nguyên đáp lại, trực tiếp xoay người rời khỏi phòng ngủ chính. Giang Vấn Nguyên ra sức ôm chặt quần áo trong tay, đây là lần đầu tiên bọn họ cãi nhau chiến tranh lạnh. Hơn nữa hai mắt cậu lại mù lòa, không có cách nào ngăn cản cảm giác vô lực khi Lục Vũ rời đi, khiến Giang Vấn Nguyên hồi tưởng lại lúc trước cậu không có cách nào giữ lại sinh mệnh của Trần Miên. Loại tâm tình đau đớn mất đi người yêu thương này, Giang Vấn Nguyên không muốn lĩnh hội thêm một lần nữa...

Giang Vấn Nguyên cầm quần áo chậm rãi sờ tường đi vào phòng tắm, tắm rửa một lần nữa sau đó trở lại giường ngồi. Trong khoảng thời gian chờ Lục Vũ trở về, Giang Vấn Nguyên tạm thời đem chuyện của mình và Lục Vũ tạm thời bỏ ra sau đầu, chỉnh đốn lại tâm tình, chuyên tâm sắp xếp lại manh mối đã thu được trước mắt.

Bản đồ trò chơi của vòng này bao gồm ba thành phần, con đường mòn, hai ngôi nhà cũ ở hai đầu của con đường và khu rừng bao quanh con đường và hai tòa nhà.

Trong rừng rậm mọc đầy cây nhiệt độ cao, bùn đất mềm và đàn hồi như thịt, không khí và nước mưa làm cho người ta cảm thấy dinh dính và buồn nôn, axit ăn mòn không biết từ đâu đến. Hai người chơi chết vì axit, da thịt và quần áo của họ đều bị axit ăn mòn sạch sẽ chỉ để lại hai bộ xương thô ráp màu vàng. Theo lời Từ Châu, những axit này cuối cùng thấm toàn bộ vào bùn đất, một giọt cũng không lưu lại.

Rừng rậm nhiệt độ cao tuy rằng nguy hiểm trùng trùng điệp điệp nhưng điều khiến Giang Vấn Nguyên để ý nhất cũng không phải là rừng rậm, mà là con đường nhỏ nhìn như an toàn cùng với hai ngôi nhà cũ.

Giang Vấn Nguyên không biết, căn nhà cũ ba tầng ở đầu kia của con đường nhỏ có giống với căn nhà cũ bốn tầng mà bọn họ đang ở hiện tại hay không. Chỉ riêng căn nhà bốn tầng mà nói, xét về manh mối mà Giang Vấn Nguyên nắm giữ được trước mắt mà nói, Giang Vấn Nguyên cho rằng nơi này không phải dùng để ở mà nó giống như một cái bẫy.

Đầu tiên, các cơ sở sinh hoạt trong ngôi nhà về cơ bản là đầy đủ, chỉ thiếu một công cụ quan trọng nhất. Kể từ khi họ bước vào thế giới trò chơi này, mưa chưa từng dừng lại nhưng họ đã đi tìm kiếm toàn bộ ngôi nhà cũ cũng không thể tìm thấy một chiếc ô hoặc một chiếc áo mưa nào. Nếu ngôi nhà này là nơi cư trú của người dân, vậy thì với khí hậu ở đây làm sao có thể không có đồ che mưa?

Thứ hai, khi bọn họ tìm kiếm tư liệu trong tòa nhà, không chỉ một lần phát hiện ra sự tồn tại của giá sách, ngay cả trong phòng ngủ chính cũng có một cái giá sách nhỏ, nhưng bọn họ lại không tìm được bất kỳ tư liệu văn bản nào. Tin nhắn duy nhất chính là hai chữ viết bằng máu giấu sau lưng ghế sô pha, CHẠY MAU!

Mất thị lực thực sự là một điều vô cùng rắc rối, một số thông tin tình báo chỉ thông qua lời kể của người khác thì không thể xác định chính xác được. Giang Vấn Nguyên muốn phân tích bút tích và chữ viết tay của dòng chữ máu kia, nghiền ngẫm khôi phục lại xem người viết dòng chữ kia đang ở trạng thái nào khi viết ra hai chữ này. Người nọ là dưới tình huống bị quái vật đuổi theo rồi vội vàng viết hai chữ kia sau đó tiếp tục chạy trốn, chiếc sô pha sau đó là do quái vật đuổi theo đặt vào? Hay là nói người nọ phát hiện tòa nhà cũ có điểm dị thường, tự mình dời sô pha ra, sau khi lưu lại huyết thư trên tường mới đem sô pha đặt trở về?

Nhưng Giang Vấn Nguyên không thể nhìn thấy, cũng đừng nói đến bút tích tâm lý gì. Tuy rằng không cách nào khôi phục tình huống cụ thể mà người nọ viết huyết thư nhưng Giang Vấn Nguyên lại có loại trực giác, huyết thư cảnh cáo người sau chạy trốn, chắc chắn không thể thoát khỏi quan hệ với căn nhà ba tầng đối diện.

Để hiểu được mối quan hệ trong đó, sau này bọn họ cần tập hợp lực lượng của người chơi, cùng nhau tìm đường đến căn nhà ba tầng. Sau khi Giang Vấn Nguyên định ra phương châm hành động kế tiếp, lại ngồi trên giường chờ thật lâu, cứ mười phút đồng hồ lại báo thức một lần, cậu đếm đến mười chín, Lục Vũ rốt cuộc mới trở về.

Lục Vũ vừa mở cửa ra, Giang Vấn Nguyên lập tức ngửi thấy mùi thơm đến tận xương tủy, đó là một món thịt kho tàu được làm rất tốt. Lục Vũ đem bàn và sofa bên cửa sổ sát đất rời khỏi chỗ treo đèn chùm, đặt thịt đã nấu lên bàn, dẫn Giang Vấn Nguyên đi tới sofa ngồi xuống: "Tôi đã mang cơm tối về rồi. Chờ lâu như vậy, chắc cậu đói rồi nhỉ?"

Giang Vấn Nguyên trở tay nắm lấy cổ tay Lục Vũ: "Anh bị thương ở đâu?"

Sau khi Lục Vũ đến gần, ngoại trừ mùi thức ăn ra, Giang Vấn Nguyên còn ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt.

Lục Vũ hời hợt nói: "Lúc tôi đi săn không cẩn thận bị dính một chút axit ăn mòn, nên tôi gọt miếng da thịt kia xuống. Cậu đừng lo lắng, diện tích dính axit trên người tôi không lớn, đem phần bị hỏng gọt đi sẽ không sao nữa."

Như thế nào là không sao chứ? Trên thế giới này chỉ sợ mưa sẽ không ngừng, lại không có vũ khí, vết thương trên người thời gian dài bị dính nước rất dễ bị viêm nhiễm trùng. Chỉ là để xin lỗi với một món thịt, có cần thiết phải làm như vậy không?

Lục Vũ giống như có được thuật đọc tâm, hắn nắm lấy hai bàn tay của Giang Vấn Nguyên, nghiêm túc nói: "Cần phải." Hắn dừng lại ở đó, không tiếp tục nói nữa: "Tôi sẽ đi tắm và trở lại sớm."

Giang Vấn Nguyên đợi đến khi Lục Vũ tắm rửa, xử lý vết thương xong mới cùng hắn ăn bữa tối hôm nay. Giang Vấn Nguyên nghĩ thầm, bất kể Lục Vũ có khiến cậu khổ sở như thế nào đi nữa thì cậu vẫn luôn yêu Lục Vũ. Nhưng Giang Vấn Nguyên cũng không nói ra những lời này, hai người chiến tranh lạnh ngắn ngủi, cũng coi như lật bài.

Ngày thứ ba tiến vào trò chơi, Lục Vũ chuẩn bị tự mình đi rừng rậm một chuyến, xem có thể tìm được con đường dẫn tới căn nhà ba tầng ở đầu kia của con đường nhỏ hay không. Giang Vấn Nguyên biết cho dù trên người Lục Vũ bị thương, hắn cũng phải đi chuyến này cho nên cũng không khuyên nhủ nhiều: "Trong khoảng thời gian anh đi dò đường, tôi cũng có việc cần phải làm, anh giúp tôi tìm Từ Châu đi."

Lục Vũ cũng không hỏi nhiều, sau khi đưa Từ Châu đến trước mặt Giang Vấn Nguyên liền rời khỏi tòa nhà cũ.

Giang Vấn Nguyên ngày hôm qua giáo huấn La Thông một trận kia, ở trong lòng Từ Châu lưu lại ấn tượng vô cùng sâu sắc, cho nên Từ Châu biết rõ mắt Giang Vấn Nguyên nhìn không thấy, vẫn là không tự giác làm ra động tác cúi đầu khom lưng: "Đại lão, hôm nay chúng ta muốn làm cái gì?"

Hai ngày nay Giang Vấn Nguyên dùng số bước ghi nhớ kết cấu tầng một của ngôi nhà cũ, cậu ngồi xuống chiếc ghế sô pha lúc tập hợp người chơi ngày hôm qua, nói với Từ Châu: "Cậu một lần nữa tìm cho tôi cây gậy trong tòa này, tôi muốn thay cây gậy hiện tại."

Từ Châu quan sát phía dưới Giang Vấn Nguyên hiện tại đang chống gậy, gậy dùng cành cây gọt thành, có chút thô ráp. Từ Châu thầm nghĩ đại lão chính là đại lão, cho dù là trong trò chơi bàn tròn nguy hiểm, cũng vô cùng chú trọng chất lượng cuộc sống, hắn một chút cũng không dám chửi bới Giang Vấn Nguyên quá mức kén chọn chi tiết.

Ngày hôm qua Từ Châu đã đi theo Giang Vấn Nguyên và Lục Vũ tìm kiếm tòa nhà bốn tầng, trong tòa nhà này cũng không có gậy làm sẵn, hắn chỉ có thể nghĩ biện pháp tự mình làm một cây cho Giang Vấn Nguyên. Từ Châu âm thầm cảm thấy may mắn vì mình làm thủ công cũng không tệ lắm, hắn tháo chân của một chiếc ghế, đặt một cái tay cầm cho chân ghế, bởi vì chân ghế quá nặng, hắn còn hơi gọt chân ghế đi một chút, giảm bớt trọng lượng của cây gậy mới, lại đảm bảo rằng nó sẽ không dễ dàng bẻ gãy.

Động tác của Từ Châu rất nhanh, mới hơn một giờ đồng hồ, đã làm xong cây gậy mới. Từ Châu hưng phấn muốn hiến bảo vật cho Giang Vấn Nguyên, kết quả lúc hắn chạy đến đại sảnh lại bị thảm trạng ở đó hung hăng hoảng sợ.

Hai người chơi nửa người dưới bị ăn mòn hơn phân nửa, miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, từ cửa bò vào trong tòa nhà cũ. Theo đường bọn họ bò, lượng lớn máu tươi trộn lẫn với chất nhầy ăn mòn màu vàng nhạt kéo dài trên mặt đất, ngay cả ruột cũng lộ ra, bọn họ than thở khóc: "Đau quá, đau quá... Cứu tôi, cứu mạng, tôi không muốn chết..."

Cổ họng Từ Châu ách một tiếng, hắn vội vàng che miệng, đem thức ăn nôn tới yết hầu rồi lại nuốt trở lại bụng, người chơi đi vào rừng rậm tìm thức ăn rơi vào kết quả này, hắn làm sao dám lãng phí thức ăn. Giang Vấn Nguyên nghe được âm thanh của Từ Châu, bình tĩnh nói: "Bọn họ bị thương thế nào, còn cứu được không? "

Từ Châu bị lời của Giang Vấn Nguyên lôi từ trong ác mộng bừng tỉnh, giọng nói run rẩy đáp: "Trong đó hai người chơi nửa người dưới đều đã bị ăn mòn xong, chỉ còn lại hai chân xương. Còn có một người chơi đi theo phía sau bọn họ, tay phải đã bị ăn mòn hơn phân nửa, còn có thể cứu."

"Vậy thì đi cứu người chơi còn có thể cứu kia đi. Dẫn hắn đi gọt bỏ toàn bộ da thịt bị dính axit, sau đó dùng nước rửa sạch vết thương." Mệnh lệnh của Giang Vấn Nguyên đối với hai người chơi bị ăn mòn nửa người dưới kia mà nói vô cùng lãnh khốc, nhưng lãng phí thời gian vào hai người phải chết thì người chơi tay phải bị ăn mòn kia rất có thể sẽ chết vì cứu viện không kịp thời.

Có Giang Vấn Nguyên là người tâm phúc cường đại này, Từ Châu rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, hắn không đành lòng nhìn hai người chơi đã hấp hối trên mặt đất, vòng qua bọn họ đi đến chỗ người chơi tay phải bị ăn mòn dẫn hắn vào trong nhà, đi vào phòng bếp lầu một, nơi đó có dụng cụ cắt gọt, sau khi cắt bỏ phần da thịt bị hoại tử, có thể lập tức tiến hành xả nước.

Chờ Từ Châu giúp người chơi kia xử lý xong vết thương tay phải, băng bó thì hắn đã hoàn toàn đau đến ngất đi. Từ Châu chỉ có thể mặc nhọc nhằn ôm người chơi này ra khỏi phòng bếp, đã thương thì thương cho trót, đưa hắn về phòng nghỉ ngơi. Khi Từ Châu trở lại đại sảnh lầu một, hai người chơi bị ăn mòn nửa người dưới kia đã hoàn toàn không còn thở nữa. Mấy người chơi vây quanh hai cỗ thi thể kia đang kịch liệt thảo luận vấn đề sinh tồn sau này.

Một người chơi nam trung niên lo lắng nói: "Phải làm sao bây giờ, trong rừng rậm nguy hiểm như vậy, Lục Vũ có thể từ trong rừng bắt vài con vật trở về nhưng chúng ta cũng không có bản lĩnh đó. Thức ăn của chúng ta sau này phải làm như thế nào bây giờ?"

"Tôi không bao giờ muốn đi trong rừng nữa, ô ô ô ô..." Một người chơi nữ có diện mạo xinh đẹp sụp đổ khóc lên. Đổi lại là thường ngày, đã sớm có nam nhân đau lòng an ủi cô, nhưng hiện tại, ai cũng không có tâm tình đi trêu hoa ghẹo nguyệt.

La Thông cái cây gậy khuấy này, nơi nào cũng có hắn. Bởi vì hắn có thức ăn sung túc mà cái gì lạnh lẽo cũng dám nói ra miệng: "Nơi này không phải có thịt làm sẵn sao? Nửa người trên của bọn họ đều không bị axit ăn mòn, đều là thịt tốt."

Hắn vừa nói xong, liền lập tức bị người đánh: "Súc sinh! Ông đây đi ven đường chém hai cành cây, ăn lá gặm vỏ, cũng sẽ không động đến thịt người!"

Hiện tại đã có bốn người chơi liên tục chết vì chất lỏng axit, còn có một người chơi sống chết chưa biết, Giang Vấn Nguyên lúc này mới ý thức được mức độ nguy hiểm của khu rừng nhiệt độ cao. Lục Vũ nhiều lần đi điều tra rừng nhiệt độ cao, chính là đi qua đi lại trên vách núi vạn trượng nhưng Lục Vũ thủy chung không nói cho cậu biết khu rừng nhiệt độ cao đó nguy hiểm đến mức nào. Thật sự là một người tự cho là mình đúng... Đồ ngốc!

Người chơi hợp tác mang hai thi thể trong đại sảnh đi, trong lúc rửa sạch vết máu trong đại sảnh, Giang Vấn Nguyên hỏi Từ Châu: "Hai người chơi vừa rồi, có bò lên thảm ở giữa đại sảnh không?"

Từ Châu có chút không rõ nguyên nhân trả lời: "Bò tới rồi." Đại lão quan chi tiết tâm vấn đề này làm gì, hắn thật sự hoàn toàn không theo kịp tư duy của đại lão.

Giang Vấn Nguyên hơi khom lưng, lấy tay vuốt ve tấm thảm bên chân một chút: "Tấm thảm này hẳn là do lông động vật dệt thành, tôi muốn biết lúc hai người chơi kia bò lên thảm, mức độ ăn mòn trên thảm như thế nào."

Từ Châu trong lòng cả kinh, dưới sự nhắc nhở của Giang Vấn Nguyên, hắn mới phát hiện có điều gì đó không đúng.

Hai người chơi phân đến rửa sạch mặt đất phát sinh cãi vã. Bọn họ một người nói thảm chỉ có vết máu, không có tổn hại, phía trên khẳng định không có axit, liền lưu lại ở đó để mọi người chú ý tránh vết máu trên thảm là được. Một người chơi khác không đồng ý, nghĩ rằng hắn nên cắt phần thảm có vết máu và vứt nó đi.

Từ Châu vừa rồi xử lý vết thương cho người chơi tay phải bị ăn mòn, cường độ ăn mòn của hắn rất axit rất rõ ràng. Chỉ cần dính một chút axit ăn mòn, nếu như không nhanh chóng xử lý thì axit sẽ nhanh chóng ăn mòn da thịt bình thường, máu lưu động lại dính vào một chút axit, axit sẽ nhanh chóng khuếch tán trong máu. Kỳ thật người chơi tay phải bị ăn mòn kia, Từ Châu cũng không xác định có thể cứu trở về hay không, bởi vì hắn vẫn kêu cánh tay đau.

Sự ăn mòn của axit mạnh mẽ như vậy, có thể nhanh chóng ăn mòn da, quần áo, da thú, làm thế nào có thể không ăn mòn thảm?

Từ Châu vội vàng báo cáo với Giang Vấn Nguyên, hắn rất chắc chắn nói: "Đại lão, thảm không bị ăn mòn bởi axit!"

Giang Vấn Nguyên ừ một tiếng: "Vừa rồi cậu giúp người chơi bị ăn mòn tay kia xử lý vết thương ở đâu, dẫn tôi đến chỗ đó xem. Cậu đến đây, để tôi bấu bả vai."

Từ Châu tất cung tất kính đưa vai lên cho Giang Vấn Nguyên: "Tôi ở trong phòng bếp xử lý vết thương cho anh ta."

Hai người đi vào bồn rửa tay Từ Châu xử lý vết thương ở trong phòng bếp. Da thịt hoại tử mà Từ Châu cắt đã hoàn toàn không thấy bóng dáng, chỉ còn lại mấy khối xương ngón tay kẹt ở cửa xả. Về phần bồn rửa tay cùng với đao cụ Từ Châu dùng để cắt da thịt, đều không có dấu vết bị ăn mòn.

Từ Châu đem toàn bộ tình huống ở bồn rửa tay nói cho Giang Vấn Nguyên, trong lòng hắn thở phào nhẹ nhõm, xem ra tòa nhà cũ này có hiệu quả chống lại sự ăn mòn, cho dù mưa axit thì chỉ cần trốn trong tòa nhà này sẽ không có vấn đề.

Giang Vấn Nguyên lại không lạc quan như Từ Châu, nếu như trong tòa nhà này an toàn như vậy thì vì sao lại có người lưu lại huyết thư "CHẠY MAU!". Nhưng hiện tại cũng thiếu chuỗi tin tức hoàn chỉnh, Giang Vấn Nguyên cũng không nói quá nhiều suy đoán với Từ Châu, miễn cho Từ Châu cảm thấy cậu đang nói chuyện giật gân.

Từ Châu đột nhiên vỗ ót một cái: "Đại lão, vừa rồi chuyện xảy ra đột ngột, tôi đều quên đem cây gậy mới đã làm xong cho anh."

Sau khi Giang Vấn Nguyên lấy được cây gậy mới, cũng không buông cây gậy Lục Vũ làm cho cậu ra, thử dùng chân ghế, chân tay dò đường đi vài bước, thích ứng rất tốt: "Từ Châu, thủ công của cậu cũng không tệ lắm."

Từ Châu ngại ngùng gãi gãi đầu: "Nào có, đại lão quá khen. Anh còn gì phân phó không?"

Giang Hỏi Nguyên nói: "Có, giúp tôi châm lửa."

Từ Châu rất mong chờ: "Đại lão, làm đồ ăn sao?"

Giang Vấn Nguyên: "... Cậu nghĩ nhiều rồi."

Từ Châu dùng củi trong phòng bếp đốt lửa trên bếp, Giang Vấn Nguyên lấy tay cảm giác cường độ lửa, sau khi điều chỉnh khoảng cách, đem cành cây gậy Lục Vũ gọt cho cậu lên lửa nướng khô.

Từ Châu thật sự hoàn toàn bị Giang Vấn Nguyên làm choáng ngợp, đây là đang làm cái gì vậy?

Ngay khi Giang Vấn Nguyên gần như muốn đem cành cây gậy nướng khô, Lục Vũ rời đi cả buổi sáng rốt cuộc cũng trở về, hắn còn mang về một ít trái cây xanh. Từ Châu lấy được hai trái cây Lục Vũ chia cho hắn, đang chuẩn bị rời đi thì Giang Vấn Nguyên gọi lại: "Từ Châu, cậu ở lại đi. Nếu thí nghiệm của tôi thành công thì tôi có một thứ khác muốn anh làm. Lục Vũ, anh một mình đi rừng, đã tìm được con đường dẫn tới đầu kia chưa?"

Lục Vũ vừa cởi băng bao vết thương trên cánh tay, dùng khăn khô lau sạch nước mưa và máu: "Tôi ở trong rừng dò bốn tiếng đồng hồ, thân thể đã đến cực hạn mới trở về, tôi không thể tìm được ngôi nhà ba tầng."

Giang Vấn Nguyên cũng không quá mất mát, trò chơi bàn tròn đương nhiên sẽ không đơn giản như vậy.

"Bây giờ đã là ngày thứ ba của trò chơi này, chúng ta hãy sử dụng con rối để tìm cái cây có nhiệt độ bình thường kia. Tìm được cái cây kia hẳn là cũng có thể tìm được đường dẫn tới ngôi nhà ba tầng đối diện. Chỉ là con rối này của tôi sử dụng có một số yêu cầu đặc biệt, cần phải có được các bộ phận rơi xuống từ đối tượng, đốt cháy các bộ phận và giữ cho bộ phận tiếp tục được đốt cháy, thông qua khói được đốt để dẫn đường. Cây gậy này là cành của cây nhiệt độ bình thường, sau khi kích hoạt khả năng của con rối, chúng ta phải nâng vật cản để ngăn chặn mưa, giữ cho nó tiếp tục cháy. Tôi và Lục Vũ không thể hoàn thành công việc này, Từ Châu, anh nguyện ý tham gia cùng chúng tôi không?"

Từ Châu hiện tại chỉ cần nhắm mắt lại, liền nhớ tới mấy người chơi chết thảm dưới sự ăn mòn của axit cùng với người chơi bị ăn mòn rơi tay phải sống chết chưa biết, đối với rừng rậm nhiệt độ cao, hắn hoàn toàn sợ hãi: "Vậy chúng ta có cần phải đi bộ trong rừng không?"

Giang Hỏi Nguyên thành thật trả lời: "Tôi chưa kích hoạt khả năng đặc biệt của búp bê, cho nên tôi cũng không biết có đi qua rừng hay không."

Từ Châu vẻ mặt áy náy: "Hai vị đại lão giúp tôi nhiều như vậy, theo lý mà nói thì tôi hẳn là phải tận hết sức lực báo đáp hai người mới đúng. Nhưng... Tôi thực sự rất sợ rừng nhiệt độ cao. Xin lỗi, tôi không thể đi thăm dò với hai người được."

Từ Châu không muốn hỗ trợ, Giang Vấn Nguyên cũng không thể mạnh mẽ ấn đầu bảo hắn hỗ trợ: "Vậy cậu giúp chúng tôi một việc khác đi. Giúp tôi nói với những người chơi khác rằng tùy thuộc vào đồng hồ ở sảnh đợi, chúng tôi sẽ đi tìm kiếm cây nhiệt độ bình thường lúc 3 giờ chiều. Nếu có người chơi sẵn sàng cùng hỗ trợ chúng tôi thì hãy bảo họ chờ ở đại sảnh lúc 2 giờ 50 phút."

Bận bịu này đương nhiên Từ Châu có thể giúp được, 2 giờ 50 phút chiều, sau khi Lục Vũ nghỉ ngơi dưỡng sức tinh thần, dắt Giang Vấn Nguyên cùng đi đến đại sảnh lầu một. Ngoại trừ người chơi tay phải bị ăn mòn còn đang hôn mê thì những người chơi còn sống trong căn nhà bốn tầng đều tới.

Qua một ngày, nỗi sợ hãi của La Thông đối với Giang Vấn Nguyên giảm bớt không ít, lúc này hắn lại bắt đầu làm yêu làm quái: "Tôi không biết những người khác nghĩ như thế nào, tôi liền đại biểu cho chính mình nói một câu đi. Trần Miên, nếu con rối chỉ dẫn tuyến đường là ở rừng rìa đường nhỏ hoặc đường nhỏ thì tôi sẽ đi với cậu. Còn nếu con rối chỉ dẫn tuyến đường là đi sâu vào rừng nhiệt độ cao thì xin lỗi, tôi không thể phụng bồi."

Những người chơi khác không có ai đứng ra phản bác La Thông, ở trong rừng rậm nhiệt độ cao càng lâu, bọn họ lại càng cảm thấy khủng bố, hơn nữa đã có bốn người chơi hy sinh, sinh tử còn chưa biết. Trừ phi vạn bất đắc dĩ, bọn họ cũng không muốn mạo hiểm đi vào rừng rậm, dù sao trời sập xuống cũng có người chống. Có đại lão ở đây thì nhiệm vụ thông quan trò chơi sẽ không rơi vào trên người bọn họ.

Giang Vấn Nguyên không ngu xuẩn, cậu đương nhiên hiểu được những người chơi này đang suy nghĩ cái gì, cho dù không ai nguyện ý hỗ trợ thì bọn họ cũng phải đi chuyến này. Cậu lấy từ không gian đặc biệt một con rối mèo chiêu tài, đây là con rối Vĩnh Tiền đưa cho cậu. Sau khi kích hoạt năng lực của con rối, cây gậy cành cây khô tự động từ đuôi bắt đầu thiêu đốt, khói bốc lên bay ra cửa chính nhà cũ, cùng phương hướng con đường nhỏ bay thẳng đứng 90 độ, bay vào sâu trong rừng rậm.

La Thông huýt sáo: "Tôi rút lui! Những người khác đồng ý đi thì nhanh chóng báo danh đi."

Giang Vấn Nguyên và Lục Vũ đợi nửa phút vẫn không có ai nguyện ý đứng ra cùng bọn họ đi tới rừng nhiệt độ cao. Lục Vũ một tay giơ tấm tủ quần áo tháo ra, nói với Giang Vấn Nguyên: "Đưa cành cây cho tôi, chúng ta chuẩn bị đi."

Bọn họ đã sớm cân nhắc tình huống Lục Vũ phải đảm nhiệm phụ trách duy trì ngọn lửa, hai tay hắn không mở ra được, đã sớm buộc một sợi dây thừng lên thắt lưng mình và Giang Vấn Nguyên, Giang Vấn Nguyên chỉ có thể dựa vào dây thừng và gậy tự mình đi tới.

"Này, chờ đã! Cậu đợi thêm một chút nữa!" La Thông hô, hắn lấy từ trong túi ra một cái ô gấp, "Chiếc ô này là trước khi vào trò chơi tôi quên lấy ra trong túi, không nghĩ tới sẽ có thể phát huy tác dụng vào lúc này! Trần Miên, tôi biết mình là tiểu nhân, nhưng tôi cũng sẽ không vô sỉ đến mức yêu cầu cậu dùng con rối đổi ô, cứ dùng tất cả thức ăn trên người hai người đổi ô đi."

Từ Châu đứng ở một bên, cắn răng nhìn tiểu nhân vô sỉ La Thông, La Thông chắc chắn đã sớm tính toán thức ăn của Trần Miên và Lục Vũ, hắn nói ra " nếu con rối chỉ dẫn tuyến đường là đi sâu vào rừng nhiệt độ cao thì xin lỗi, tôi không thể phụng bồi ", còn cố ý kích thích sợ hãi trong lòng người chơi khác, chính là chờ lúc này.

Hiện tại Trần Miên và Lục Vũ đã sử dụng con rối, bọn họ chắc chắn không tìm được con rối thứ hai có thể dẫn đường, cho nên hiện tại hai người bọn họ phải tiến vào rừng nhiệt độ cao. Nhưng Lục Vũ một mình duy trì lửa đã đủ sặc, Trần Miên mắt không tiện, lại không ai nguyện ý gia nhập, hơn nữa rừng nhiệt độ cao còn cực kỳ nguy hiểm. Nếu bọn họ lấy được ô của La Thông, có thể hai người cùng nhau cầm ô che lửa, mức độ nguy hiểm thoáng cái liền hạ xuống. Cũng chính vì vậy mà La Thông mới dám ngồi trên mặt đất, sư tử mở miệng yêu cầu bọn họ mang tất cả mọi thứ ra.

Từ Châu ở trong lòng lớn tiếng nói với mình: Mau đứng ra, cùng bọn họ vào rừng rậm, ngăn cản âm mưu của La Thông!

Nhưng Từ Châu lại đứng tại chỗ, cúi đầu thật sâu, cái gì cũng không dám nói, cái gì cũng không dám làm.

Lục Vũ đi về phía La Thông hai bước, La Thông cảnh giác nhìn hắn, "Cậu muốn làm gì, cướp cứng sao, cậu dám cướp, hiện tại tôi liền đốt ô đi! Tôi biết, trong nhà cũ không có ô, những người chơi khác cũng không có ô!"

Lục Vũ lấy ra tất cả trái cây trên người, "Cầm ô ra."

Lúc này La Thông mới nở nụ cười, hắn dương dương đắc ý nói: "Tôi đang nói là toàn bộ thức ăn của hai người! Đem toàn bộ đồ đạc trong túi của ngươi đổ ra, còn có đồ vật trong túi Trần Miên, toàn bộ đều phải kiểm tra!"

Lục Vũ đổ túi xuống, bên trong tất cả đều là một ít dụng cụ, đúng là không có thức ăn.

Giọng nói Giang Vấn Nguyên lạnh lùng vang lên: "Vừa rồi tôi không nghe rõ, La Thông, anh nói lại lần nữa, anh muốn kiểm tra cái gì?"

Nghe được giọng nói của Giang Vấn Nguyên, chỗ La Thông bị đánh ngày hôm qua lại bắt đầu ẩn ẩn đau đớn: "Không, không có. Tôi chỉ muốn thức ăn của cậu thôi."

Giang Vấn Nguyên lấy hết lương khô trong túi và hai quả dây thường xuân đổi từ chỗ La Thông ra, nhưng quả dây thường xuân nhỏ hơn trong đó, Giang Vấn Nguyên cũng không buông xuống: "Trái cây này trong định nghĩa của anh là thức ăn, nhưng ở chỗ tôi nó là một trong những tài liệu tình báo cần thu thập được trong trò chơi này. Cho nên, tôi muốn giữ lại một quả, anh không có ý kiến chứ?"

La Thông đương nhiên là có ý kiến, nhưng hắn đã chiếm hết tiện nghi lại làm bộ làm tịch, chỉ sợ những người chơi khác sẽ đánh hắn, đến lúc đó một chút thức ăn cũng không lấy được ngược lại còn đem ô bồi thường ra ngoài. La Thông ném ô gấp cho Lục Vũ, đem toàn bộ thức ăn trên bàn bỏ vào trong túi, nhanh chóng chạy về phòng trên lầu hai, đóng cửa không tiếp tất cả người chơi. Hắn mượn gió đông của đại lão, thoải mái nằm trên giường trong phòng, chờ trò chơi thông quan trở về thế giới thực.

Dây dưa với La Thông đã lãng phí một chút thời gian, Giang Vấn Nguyên và Lục Vũ không để ý tới những người chơi khác nữa. Bọn họ cùng nhau đi ra khỏi tòa nhà cũ, che ô đi theo hướng khói bay về.

Con rối chỉ dẫn con đường đều an toàn, chỉ là phương hướng vô cùng quỷ dị. Hai người đi một đoạn đường bên trái, lại đi lên một đoạn ngắn, kết quả lại quay về bên phải, rõ ràng là một khu rừng có thể dùng mắt thường nhìn thấu, lại giống như đang đi trong một mê cung vô hình.

Hai người đi gần hai tiếng đồng hồ, thẳng đến khi cây gậy trong tay Lục Vũ sắp cháy hết, hắn mới rốt cục nói: "Tôi nhìn thấy cây nhiệt độ bình thường kia rồi! Còn 100 mét nữa!"

Giang Vấn Nguyên cầm ô, theo hướng Lục Vũ ôm bả vai hắn bước nhanh hơn. Sau khi dừng bước, Giang Vấn Nguyên đưa tay sờ lên thân cây trước mặt, quả thật, nhiệt độ của cây này không giống với cây nhiệt độ cao trong rừng, nhiệt độ của nó là bình thường: "Lục Vũ, anh mau kiểm tra cây xung quanh một chút, xem có phải đều là cây nhiệt độ bình thường hay không. Tôi cảm thấy khu vực này không mang cho tôi cảm giác buồn nôn và dính của rừng nhiệt độ cao."

Giang Vấn Nguyên đợi một hồi, nhưng không thấy Lục Vũ trả lời: "Sao vậy? Có chuyện gì sao?"

Giọng nói trầm thấp của Lục Vũ vang lên: "Có lẽ tôi đã biết chân tướng của thế giới này là gì rồi. Tôi đã thấy ngôi nhà ba tầng cũ ở đầu kia của con đường."

Còn nhớ ngày đầu tiên khi bọn họ từ giữa con đường nhỏ đi tới ngôi nhà ba tầng cũ, thời gian đi hết hơn hai mươi phút. Cho dù Giang Vấn Nguyên có đi chậm thế nào thì từ giữa con đường nhỏ đến ngôi nhà ba tầng đều cách nhau hai cây số. Hơn nữa con đường nhỏ cũng không phải hoàn toàn thẳng, có rừng rậm giao nhau ngăn cách tầm mắt, đứng ở giữa đường nhỏ tuyệt đối không cách nào trực tiếp nhìn thấy ngôi nhà ba tầng ở cuối con đường.

Hết chương 68

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com