ZingTruyen.Info

[Hoàn_Đang Beta] Bàn Tròn Trí Mạng - Tiếu Thanh Chanh

✿CHƯƠNG 33: Thưởng thức các món ăn ngon

foxpii_07

Thưởng thức các món ăn ngon

Trong bốn người bọn họ, Giang Vấn Nguyên và Lý Na tiến vào phòng trước, cho nên căn phòng đã mặc định hai người bọn họ là chủ nhân của căn phòng và chuẩn bị quần áo thích hợp cho bọn họ. Quần áo của Tưởng Chiến và Lữ Anh Kỳ chỉ có thể đi vào phòng trống khác tìm.

"Bây giờ trời đã sáng hẳn, trước khi hiểu rõ tình hình chúng ta không nên mạo hiểm hành động. Dáng người của Lữ Anh Kỳ cũng không khác với tôi là mấy, vậy thì lấy quần áo của tôi mặc tạm là được rồi. Về phần Tưởng Chiến..." Giang Vấn Nguyên lục lọi tủ quần áo của mình, tìm ra chiếc áo thun trơn màu đen rộng nhất mang ra so với Tưởng Chiến cao hơn mình một khoảng lớn: "A, đàn ông mà, nhịn một ngày không thay quần áo cũng không phải là vấn đề lớn."

Tưởng Chiến không vui nói: "Sao lại không có vấn đề gì? Tôi thích sạch sẽ, không thể không tắm rửa không thay quần áo đã đi ngủ. Sang phòng trống lấy quần áo cũng không mất bao nhiêu bước chân, tôi và Lữ Anh Kỳ đi một lát rồi về luôn." Nói xong, hắn cầm tay vịn lưng ghế xe lăn, cũng không cho Lữ Anh Kỳ cơ hội phản đối, trực tiếp đẩy hắn rời khỏi phòng.

Giang Vấn Nguyên nhìn cánh cửa nặng nề khép lại, cửa còn hơi động một chút. Dường như cậu đang nghĩ gì đó, bọn họ đi bộ trong rừng hơn một tiếng đồng hồ, giày của mọi người đều dính đầy bùn đất. Tưởng Chiến không để ý đến giày nhưng trên quần áo thì phải sạch sẽ, đúng là đặc biệt. Có điều Giang Vấn Nguyên nghĩ đến Tả Tri Ngôn và Dịch Khinh Chu thì lại cảm thấy thoải mái với tật xấu nhỏ này của Tưởng Chiến.

Sau khi Tưởng Chiến và Lữ Anh Kỳ rời đi, Lý Na cuối cùng cũng có thời gian ở một mình với Giang Vấn Nguyên. Cô vội vàng nói cho cậu biết huỳnh quang trên người Giang Vấn Nguyên, cô có chút lo lắng: "Huỳnh quang trên người anh rất nhạt, em cẩn thận quan sát thật lâu mới phân biệt được có một phần huỳnh quang trực tiếp bám vào người anh, còn có một phần huỳnh quang ở trạng thái phù du, vẫn quanh quẩn xung quanh anh. Không biết có thể rửa sạch các huỳnh quang này hay không."

Bản thân Giang Vấn Nguyên cũng không phát hiện ra huỳnh quang trên người mình. Hoa tiên tử quanh quẩn trên đỉnh đầu của cậu lâu như vậy, lại chỉ lấy đi một ngón tay út của cậu làm vé vào cửa. Lúc ấy cậu đã cảm thấy có chút kỳ lạ, bây giờ phấn huỳnh quang của hoa tiên tử cũng bị đưa vào trong trò chơi, nguyên nhân trong đó tựa hồ cũng không hề đơn giản. Nhưng Giang Vấn Nguyên cũng không mặt mày ủ rũ giống Lý Na: "Đợi lát nữa anh sẽ đi tắm rửa, nếu như rửa không được thì tìm xem có cách nào khác để loại bỏ huỳnh quang hay không."

Lý Na nhìn trộm biểu cảm của Giang Vấn Nguyên vài lần, xác định sự trấn định của cậu không phải là miễn cưỡng giả vờ, trái tim treo ngang cổ họng rốt cuộc cũng yên tâm mà thả lại vào bụng, cũng có tâm trạng hỏi những vấn đề khác: "Anh Trần, em có thể hỏi một chút không? Tại sao anh lại đồng ý để Tưởng Chiến chung đội với chúng ta?"

"Lúc chúng ta chuẩn bị tiến vào thôn Tháp Phụ, hắn cùng chúng ta nói thầm một câu, hắn hỏi em có muốn trở thành người chơi mất tích thứ hai không." Giang Vấn Nguyên giải thích với Lý Na: "Ban nãy ở trong rừng rậm, em tập trung hết vào bột huỳnh quang trên người anh cho nên không chịu dùng mắt nhìn sáu đường, dùng tai nghe tám hướng. Có một người chơi nam đi ở rìa bên trái của đội ngũ, ban đầu anh ta dùng đèn pin điện thoại di động để chiếu sáng dò đường, sau khi đi bộ một thời gian, anh ta bắt đầu không thoải mái mà dụi mắt, anh ta dụi khoảng hai ba phút, sau đó..."

Giang Vấn Nguyên bỗng nhiên dừng lời, Lý Na vội vàng hỏi: "Sau đó thì sao, người nọ rốt cuộc thế nào rồi?"

Giang Vấn Nguyên đi tới cửa sổ, cậu đứng cách kính cửa sổ nhìn về phía rừng rậm: "Hình như anh nhìn thấy một bóng đen trong rừng rậm, bây giờ không tìm thấy nữa."

Lý Na trong lòng kinh hãi, sắc mặt cũng trắng bệch: "Bóng đen gì, không phải là người dân thôn Tháp Phụ chứ!"

"Về ngoại hình mà nói thì cũng hơi giống thôn dân toàn thân được bọc trong vải đen. Nhưng anh vẫn chưa xác định được." Giang Vấn Nguyên rời khỏi cửa sổ, bình tĩnh nói: "Chúng ta tiếp tục đề tài vừa nãy đi."

Lý Na: "...!!" Thôn dân thôn Tháp Phụ bây giờ đều đã đi nghỉ ngơi, làm sao còn có thể xuất hiện trong rừng rậm. Bóng đen kia chắc chắn là quái vật, là quái vật! Đây chính là sự khác biệt giữa người chơi cao thủ và người chơi tân thủ sao? Sao Giang Vấn Nguyên có thể bình tĩnh được như vậy!

Giang Vấn Nguyên nói tiếp: "Người kia dụi mắt, càng dụi càng mạnh, có thể là do mắt quá khó chịu. Sau đó anh ta ném chiếc điện thoại di động đi. Sau khi vứt điện thoại đi, trạng thái khó chịu của mắt anh ta cũng được giảm bớt. Anh ta chậm rãi từ giữa đoạn của đội ngũ tụt xuống cuối đội. Vừa rồi khi nhận đồ ăn, anh đã quan sát hắn ta một chút, bề ngoài thoạt nhìn không có vấn đề gì. Hắn ở cùng với một du khách ở tầng hai."

"Thì ra anh và Tưởng Chiến đánh ám ngữ là chỉ cái này. Em còn tưởng rằng thật sự có người mất tích." Lý Na thở phào nhẹ nhõm: "Nhưng mà, người các anh nói chắc chắn có vấn đề. Những người trong thời đại của chúng ta coi điện thoại di động như là một bộ phận cơ thể, ai lại vứt bỏ điện thoại di động của mình chứ? Nếu là em thì cho dù có khó chịu cũng phải nhặt lại điện thoại di động rơi trên mặt đất!"

Lý Na đang nói thì có người gõ cửa phòng bọn họ, giọng Tưởng Chiến xuyên qua cánh cửa, "Chúng tôi đã trở lại rồi."

Lý Na cách cửa tương đối gần, cô tiến đến cánh cửa nhìn qua mắt mèo, xác nhận bên ngoài đích thực là Tưởng Chiến mà không phải quái vật bắt chước giọng của hắn mới mở cửa cho người vào. Kết quả khi Lý Na vừa mở cửa ra đã bị hai mắt đỏ bừng của Lữ Anh Kỳ dọa sợ. Cô vội vàng nghênh đón hai người vào phòng sau đó nặng nề đóng cửa lại: "Các anh ở bên ngoài gặp nguy hiểm ư?"

Lữ Anh Kỳ ngồi trên xe lăn, trong ngực còn ôm mấy bộ quần áo, hắn lau lau khóe mắt ướt át, nặn ra một nụ cười khó coi: "Chúng tôi không gặp nguy hiểm. Chỉ là tôi nghĩ đến chân của mình có thể sẽ vĩnh viễn không thể phục hồi tri giác, cũng không có cách nào đi lại nữa, cho nên hơi buồn một chút."

Lý Na yên lặng quay đầu nhìn Tưởng Chiến.

Tưởng Chiến ngoài mang quần áo của hắn đến còn mang thêm hai cái đệm, hắn vô cùng lưu manh nói: "Lữ Anh Kỳ hỏi tôi chân cậu ta có thể khôi phục hay không. Tôi nói rằng xác suất có thể phục hồi là 50%, câu trả lời của tôi có gì sai hả?"

Lý Na nghiến răng nghiến lợi nói: "Câu trả lời của anh không sai nhưng có thể đừng lược bớt nội dung không? Chỉ cần có thể sống sót thông quan trò chơi là có thể lấy lại chức năng thân thể của mình. Nếu không may chết trong trò chơi, thì ai còn quan tâm lấy lại chức năng thân thể nữa làm gì?"

Lý Na thật sự rất tức giận, lúc vào thôn Tưởng Chiến đã hù dọa cô một đợt, bây giờ lại đi hù dọa Lữ Anh Kỳ, sao lại không thấy hắn đi hù dọa Giang Vấn Nguyên. Chọn quả hồng mềm mà nhéo,  thật sự là rất quá đáng! Lại nghĩ đến kẻ chuyên đi gây chuyện Dịch Khinh Chu và quỷ súc Tả Tri Ngôn máu S kia, Lý Na thật sự cảm thấy đầu mình to ra. Vì sao cô luôn gặp phải những người chơi cao thủ quái dị như thế? Kiểu cao thủ tính tình tốt lại có năng lực mạnh như Giang Vấn Nguyên có thể nhiều hơn mấy người được hay không?

Hoạt động nội tâm của Giang Vấn Nguyên không nhảy tung như Lý Na. Cậu chỉ suy nghĩ một chút về từ "xác suất 50%". Cũng không biết Tưởng Chiến biết chức năng cơ thể của người chơi tử vong sẽ trở thành một phần trọng lượng con rốihay là nói giống như Lý Na, cho rằng người chơi chỉ cần tử vong thì việc khôi phục chức năng cơ thể đã không còn ý nghĩa gì nữa.

Bốn người xử lý vệ sinh cá nhân sạch sẽ sau đó vây quanh bàn nhỏ thảo luận phân chia giường ngủ.

Lữ Anh Kỳ giơ tay lên bày tỏ ý kiến, "Anh Trần cứu em lúc ở trong rừng , anh Tưởng còn giúp em vệ sinh cá nhân. Em không còn gì khác để báo đáp các anh, em ngủ dưới đất cũng được."

Giang Vấn Nguyên lắc đầu, "Nơi này gần rừng rậm, sàn nhà rất ẩm ướt, thời hạn của vòng này là 12 ngày. Nếu ngủ mãi trên giường có thể bị không khí hội nghịch dẫn đến đau xương. Bốn chúng ta thay phiên nhau ngủ trên sàn nhà đi."

Tưởng Chiến không đồng ý với sự sắp xếp của Giang Vấn Nguyên: "Hay là rút thăm đi. Ai biết chúng ta có thể sống trong trò chơi này bao lâu, có thể chưa đến lượt mình lên giường ngủ đã chết trong trò chơi rồi. Rút thăm là công bằng nhất."

Không đợi Giang Vấn Nguyên trả lời, Lý Na liền phụ họa: "Em cũng đồng ý rút thăm! Em có giấy ghi chú ở đây, để em chuẩn bị." Cô bé từ nhỏ đến lớn chơi rút thăm trúng thưởng thường xuyên trúng, bây giờ còn trúng phải giải thưởng chết tiệt này của trò chơi bàn tròn. Rút thăm, từ trước đến nay Lý Na chưa từng sợ, cô nhất định phải dùng năng lực rút thăm trúng thưởng trong cơ thể mình để nguyền rủa Tưởng Chiến mỗi ngày đều ngủ dưới đất!

Tưởng Chiến và Lý Na hai phiếu đồng ý, Lữ Anh Kỳ một phiếu bỏ, Giang Vấn Nguyên bỏ phiếu phản đối cũng vô dụng. Cậu đau đầu xoa xoa mi tâm: "Vậy thì rút một lần cho cả 12 ngày đi, chuyển ngày thì bắt đầu điều tra tình hình thôn Tháp Phụ. Chúng ta nhất định sẽ bận rộn gần chết, không có thời gian mỗi ngày trước khi đi ngủ đều cùng mấy người chơi rút thăm đâu."

Lý Na chuẩn bị hai giường, hai đất tổng cộng có bốn tờ giấy, gấp lại và bỏ vào túi đục.

Giang Vấn Nguyên từ nhỏ đã nhìn Trần Miên lấy vận may kinh người rút được các loại giải thưởng lớn, còn cậu ngay cả một cái giải thưởng nhỏ như vậy cũng chưa từng rút được. Nói thật cậu cũng đã chuẩn bị tâm lý mỗi ngày đều ngủ dưới sàn nhà rồi. "Ba người rút trước đi, cái còn lại cho tôi là được."

Lý Na, Tưởng Chiến và Lữ Anh Kỳ lần lượt rút thăm.

Sau 12 lần rút thăm, Lý Na cầm tờ giấy ghi chép kết quả, tầm mắt cơ hồ muốn chọc thủng tờ giấy. 12 vòng rút thăm, mỗi một vòng rút thăm đều còn sót lại trong túi là một chữ giường. Giang Vấn Nguyên lấy vận may nghịch thiên nghịch địa liên tục lấy quyền ngủ trên giường 12 ngày. Ba người còn lại tương đối đồng đều, kết quả rút ra ba người luân phiên ngủ trên chiếc giường trống còn lại.

Lý Na đã quên mục đích rút thăm của mình, ngạc nhiên nói: "Anh Trần, vận may của anh cũng tốt quá đi!"

Giang Vấn Nguyên cũng có chút ngoài ý muốn đối với kết quả này, nhưng so với trò chơi bàn tròn sinh tử khó lường, vận may khó hiểu này cũng không đáng kinh ngạc như vậy. Giang Vấn Nguyên dán kết quả rút thăm lên lưng cửa, sau đó cùng Tưởng Chiến treo tấm vải đen Lữ Anh Kỳ mang từ nhà trưởng thôn về lên cửa sổ làm rèm cửa rồi tự đi đến giường của mình.

Người được nằm giường ngày đầu tiên là Lý Na, nghĩ đến 3 người luân phiên nhau ngủ còn có Lữ Anh Kỳ không tiện chân, Giang Vấn Nguyên rất tự giác bò lên giường phía trên.

Bốn người Giang Vấn Nguyên ngủ vào ban ngày, những người chơi khác thì không. Dựa theo thói quen tư duy của bọn họ, ban đêm trong thế giới trò chơi càng nguy hiểm hơn. Nhân lúc ban ngày đi vào rừng rậm dò đường, nhìn kỹ một chút rừng rậm giống như ma quỷ nhảy múa vào ban đêm kia là cái dáng vẻ gì.

Về phần vì sao Giang Vấn Nguyên không đi khuyên người chơi khác ban ngày không nên ra ngoài là bởi vì chứng cứ ủng hộ ban ngày nguy hiểm hơn ban đêm không có nhiều, sức thuyết phục không đủ mạnh. Hơn nữa chờ bọn họ thu thập được một khoản manh mối nhất định cũng sẽ đi ra ngoài vào ban ngày để điều tra tình huống, đến lúc đó có lý cũng không nói rõ được.

Cách âm của phòng khá tốt, hầu như không thể nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên ngoài, nhưng tiếng đóng cửa và tiếng bước chân trên lầu vẫn sẽ có ảnh hưởng nhất định. Bốn người Giang Vấn Nguyên ngủ từ mười giờ sáng đến sáu giờ chiều nhưng không liên tục, thời gian ngủ thật sự nhiều nhất là sáu tiếng. Bọn họ thu dọn lại giường, tháo rèm cửa sổ lụa đen ra, đúng lúc đó ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

Giang Vấn Nguyên trầm giọng hỏi: "Có chuyện gì không?"

Bên ngoài vang lên một giọng nữ ngọt ngào: "Xin chào anh Trần, chúng tôi là người chơi ngồi ở vị trí thứ tư và thứ năm trên bàn tròn. Chúng tôi vừa trở về sau một cuộc thám hiểm trong rừng và có mang theo một số thực phẩm trở lại. Chúng tôi mang về hơi nhiều thức ăn, bây giờ còn cách thời gian ăn cơm lúc chín giờ tối rất lâu, cho nên muốn chia một chút thức ăn cho anh Trần."

Lúc Giang Vấn Nguyên ném Lữ Anh Kỳ lên người trợ giảng, tất cả người chơi đều tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình, ấn tượng đối với Giang Vấn Nguyên đương nhiên rất sâu. Hơn nữa Giang Vấn Nguyên còn vi phạm quy định do thôn Tháp Phụ đặt ra, bốn người ở chung một phòng, cả ngày đều không ra ngoài, khiến cho những người chơi khác càng thêm tò mò.

Người chơi thứ tư, thứ năm này chính là dùng cái cớ đưa thức ăn đến để tìm hiểu tin tức.

Giang Vấn Nguyên cũng không phản cảm với hành vi như vậy, cậu đi mở cửa cho hai người kia. Chỉ thấy hai cô gái xinh đẹp, diện mạo và dáng người đều là mỹ nữ top đầu đứng ngoài cửa. Đây là tổ hợp nữ tương đối hiếm thấy trong trò chơi bàn tròn. Trong đó cô gái nhuộm tóc ngắn màu xanh xám hai tay cầm một cái khay, trên khay là cành lá thần mà mấy người Giang Vấn Nguyên vừa mới nếm thử tối hôm qua. Những chiếc lá này có chút nhăn nhúm, có một số lá xé chỉ còn lại nửa đoạn, hẳn là các cô đã ở trong rừng rậm nhặt lá rụng.

"Xin chào anh Trần, tôi tên là Dương Nghi." Cô gái tóc ngắn màu xanh xám chào hỏi Giang Vấn Nguyên, cô nghiêng trọng tâm chạm vào nữ thần tóc dài bên cạnh: "Cô ấy là Lưu Vân Vân. Đây là một số thực phẩm chúng tôi đã chuẩn bị cho anh, xin vui lòng nhận nó."

Nhưng Giang Vấn Nguyên không nhận: "Trò chơi của vòng này là thế giới liên quan đến tôn giáo, điều cấm kỵ lớn nhất chính là kiêng kỵ xúc phạm tín ngưỡng tôn giáo. Bốn người chúng tôi cùng ở một phòng là vì chúng tôi tin quy định 2 người ở một phòng không liên quan đến tín ngưỡng cây thần. Tôi biết cành lá của hai người không phải là hái mà là nhặt được nhưng những chiếc lá này có liên quan trực tiếp đến đức tin cây thần. Tôi khuyên hai người nên cẩn thận hơn. Nếu hai người nghĩ rằng chỉ ăn hai bữa một ngày sẽ bị đói, hai người có thể yêu cầu giáo sư giúp đỡ hoặc có thể hỏi trực tiếp dân làng đã cung cấp bữa ăn cho chúng ta."

Nụ cười trên mặt Dương Linh và Lưu Vân Vân cứng đờ, các cô cho rằng Giang Vấn Nguyên nguyện ý ra tay trợ giúp Lữ Anh Kỳ, còn nhận hắn làm đồng đội hẳn là một người rất ôn nhu, rất dễ nói chuyện, không ngờ các cô vừa mới mở cửa ra đã bị răn dạy một trận. Tuy rằng chuyến này các cô cũng không tính là uổng công, nhưng bị dạy đời luôn không dễ chịu lắm. Hai người phẫn nộ bưng lá cây rời khỏi phòng bọn họ.

Lý Na nuốt nước miếng, khi cô ở trong phòng nhìn thấy lá trong khay, trong đầu tự động hiện ra hương vị ngọt ngào tươi ngon của lá cây, tuyến nước bọt tiết ra một lượng lớn nước bọt. Nhìn thấy Dương Linh và Lưu Vân Vân nhanh chóng chạy đi, Lý Na có chút tiếc nuối, không cẩn thận nói suy nghĩ trong lòng ra: "Ai... Thật đáng tiếc..."

Lữ Anh Kỳ không nói gì, nhưng động tác của hắn lại bán đứng hắn, hắn cũng không ý thức được chính mình cũng đồng ý gật gật đầu.

Khóe miệng Giang Vấn Nguyên giật giật, quay đầu nhìn về phía Tưởng Chiến, đúng lúc Tưởng Chiến cũng nhìn về phía cậu, ánh mắt hai người trong veo, mất đi lá cây không cũng nuối tiếc. Không tồi, cuối cùng cũng có người hiểu rõ, không bị rơi vào tay giặc. Hai người lần lượt đánh lòng bàn tay Lý Na và Lữ Anh Kỳ vài cái, dùng sự đau đớn để làm bọn họ tỉnh táo, thoát khỏi trạng thái ma chướng*.

(*ma chướng: chướng ngại do ma quỷ gây ra)

Lý Na xoa xoa lòng bàn tay đỏ bừng, hơi sợ hãi nói: "Trời ơi, rốt cuộc vừa rồi em đang suy nghĩ cái gì vậy!"

Giọng nói Giang Vấn Nguyên có chút nghiêm khắc: "Lý Linh Linh, anh nhớ rõ mình đã từng nhấn mạnh với em. Trong trò chơi, bất kể là tình huống gì, lý trí nhất định phải đi trước bản năng. Từ giây phút Dương Linh và Lưu Vân Vân đến gõ cửa, hai người hẳn là nên động não suy nghĩ. Hai người bọn họ là người chơi xếp hàng đầu, chắc chắn phải có kiến thức cơ bản về trò chơi tôn giáo. Vậy tại sao hai người đó lại vi phạm tri thức của mình mà đi nhặt lá thần, còn lãng phí thời gian tỉ mỉ biến lá khô thành trạng thái ăn được? Hoặc là họ không có ý tốt, hoặc họ bị ảnh hưởng đến ý thức. Chỉ cần nghĩ rõ điểm mấu chốt trong đó thì làm sao có thể bị mê hoặc được?"

Lý Na bị giáo huấn đến mức tâm can run lên, may mắn là sắc trời đã tối sầm lại, người dân thôn Tháp Phụ mặc vải đen đã lục tục ra ngoài hoạt động, Giang Vấn Nguyên lúc này mới không tiếp tục mắng cô.

Cách thời gian ăn cơm lúc chín giờ còn hơn hai tiếng, đủ để bốn người bọn họ đi dạo một vòng nhỏ trước bữa cơm. Vòng chơi này khác với thế giới trước, không cẩn thận sẽ dễ dàng bị ảnh hưởng đến ý thức cho nên Giang Vấn Nguyên không phân nhóm hành động mà một đoàn bốn người bọn họ, cùng nhau đi trên đường phố không tính là quá rộng lớn của thôn Tháp Phụ, cảm giác tồn tại rất mãnh liệt.

Bốn người bọn họ lần lượt hỏi dân làng về lễ tế thần cây và tế phẩm, họ nhận được phản hồi khác nhau rất rõ ràng.

Mức độ hảo cảm của dân làng được sắp xếp từ cao xuống thấp là: Lữ Anh Kỳ, Tưởng Chiến, Lý Na và Giang Vấn Nguyên.

Trải qua cả ngày, bột huỳnh quang trên người bọn họ không hề biến mất, độ hảo cảm mà thôn dân sắp xếp cũng vừa đúng với lượng bột huỳnh quang trên người bọn họ sắp xếp ngược lại.

Vì thế tất cả việc đặt câu hỏi đều giao cho Lữ Anh Kỳ. Lữ Anh Kỳ là người chơi nhận ít bột huỳnh quang nhất trên bàn tròn, thông tin hắn nhận được có thể nói là rất khả quan.

Lễ tế thần cây hàng năm đều được cử hành, mỗi mười năm lại tổ chức long trọng một lần.

Năm nay vừa đúng 21 năm.

Mỗi nhà đều chuẩn bị tế phẩm cho lễ tế thần cây. Bình thường lá cành cây thần không thể lấy làm tế phẩm. Có thể làm lễ vật có rượu, trà, thịt, trái cây, đường, đồ đan, vải vóc và đồ sắt v.v. Ngoài đồ cúng do mỗi gia đình chuẩn bị, thôn Tháp Phụ còn do trưởng thôn thay mặt cả thôn dâng lên lễ vật quý giá cho cây thần. Về phần nội dung cụ thể của lễ vật, dân làng cho biết bọn họ cũng không rõ lắm.

Khi bốn người vội trở lại để kịp giờ cơm, lúc này trong lòng Lữ Anh Kỳ đã chất đầy thức ăn và đồ chơi, ngay cả đứa nhỏ đi ngang qua cũng muốn nhét cho hắn một viên kẹo, như thể một hoàng tử nhỏ được lòng người dân.

Bốn người nhận bữa ăn từ chàng trai trẻ nọ sau đó trở về phòng.

Lữ Anh Kỳ dời mâm cơm trên bàn ra một chút, đặt tất cả thức ăn trong ngực lên bàn, trên mặt hắn mang theo ý cười: "Thật tốt quá! Với những thứ này, chúng ta không cần phải ăn những cành lá mê hoặc kia nữa."

Giang Vấn Nguyên một lần nữa bọc lại quà mà Lữ Anh Kỳ thu hoạch được, đẩy phần cành lá thuộc về Lữ Anh Kỳ đến trước mặt hắn: "Quà của cậu cứ giữ lại làm đồ ăn vặt đi, bữa chính đương nhiên phải ăn đồ ăn chính nên ăn."

Lữ Anh Kỳ cười cứng đờ: "......"

Giang Vấn Nguyên nhắc nhở hắn: "Cậu quên mình đã hứa với tôi điều gì sao?"

Lữ Anh Kỳ khô khốc nói: "Không quên, em phải ngoan ngoãn nghe lời."

Nói xong, hắn giống như liệt sĩ, cầm lấy một chiếc lá nhét vào miệng nhai nuốt, rất ngon, nhưng rất đáng sợ QAQ.

Giang Vấn Nguyên nhìn về phía Lý Na, nói với cô: "Em cũng ăn đi, đây là luyện tập. Nếu ngày mai hai người còn không động não trước rồi lại bị mê hoặc, cũng đừng trách tôi lòng dạ độc ác..."

Trong nháy mắt đó, Lý Na phảng phất nhìn thấy bóng dáng Tả Tri Ngôn trên người Giang Vấn Nguyên, run rẩy, run rẩy!

Lý Na ấm ức ăn cành lá, vị giác nổ tung, đúng là mỹ vị!

Lý Na và Lữ Anh Kỳ vừa ăn vừa sợ hãi, Giang Vấn Nguyên cũng rửa tay sạch sẽ, cầm lấy một phần cành lá thuộc về mình.

Tưởng Chiến không ngờ đến nhìn cậu: "Cậu không cần phải tiến hành huấn luyện ý chí chứ?"

Giang Vấn Nguyên thốt lên: "Tôi đã đến một thế giới rắc rối như vậy rồi, hiếm khi gặp được thứ thức ăn có thể gọi là ẩm thực, không hưởng thụ một chút thì đúng là uổng công một chuyến." Nói xong, Giang Vấn Nguyên cũng sửng sốt một chút, cậu luôn cảm thấy lời nói của mình dường như đã từng nghe qua ở đâu, là từng thấy ở khu vực tưới nước trên diễn đàn của người chơi sao...

Tưởng Chiến mỉm cười: "Cậu nói đúng. Dù sao cũng đã tới rồi, thả lỏng tâm trạng cũng tốt. Tôi nhớ rằng cậu không thích cành cây, có thể chia cho tôi phần đó không?"

Lý Na và Lữ Anh Kỳ nhìn hai vị đại lão bình tĩnh dùng cơm: "..."

Đại ca vĩnh viễn vẫn là đại ca.

Hết chương 33

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info