ZingTruyen.Com

[Hoàn_Đang Beta] Bàn Tròn Trí Mạng - Tiếu Thanh Chanh

✿CHƯƠNG 31: Vòng thứ tư

foxpii_07

Vòng thứ tư

Nếu con người không cố gắng ép buộc mình, sẽ không bao giờ biết giới hạn của mình ở đâu.

Lý Na vốn cho rằng, cô ít nhất cũng phải cố gắng bốn đến sáu tháng mới có thể hoàn thành nhiệm vụ Tả Tri Ngôn giao cho mình. Kết quả, mỗi lần rèn luyện cô đều cắn chặt răng ép mình đến cực hạn, chỉ mất một tháng đã đạt được yêu cầu của Tả Tri Ngôn. Khi cô lần đầu tiên liên tục hoàn thành toàn bộ hạng mục huấn luyện, mệt mỏi đến nỗi cả người nằm trên mặt đất không thể nhúc nhích, cô nhìn bầu trời đêm sao, nước mắt không ngừng tuôn ra khỏi hốc mắt.

Sau khi Lý Na báo cáo xong nhiệm vụ, Tả Tri Ngôn hỏi qua thông tin cá nhân của cô, mua cho cô một vé máy bay đến thành phố Bắc Kinh. Bất chấp sự phản đối của cha mẹ, Lý Na đã từ bỏ công việc ổn định của mình và lên máy bay đến thành phố Bắc Kinh.

Chuyến bay này của Lý Na không có nhiều người trong hạng thương gia. Dưới sự dẫn dắt của tiếp viên hàng không, cô tìm được vị trí của mình. Nghĩ đến còn có mấy tiếng đồng hồ nữa sẽ gặp Tả Tri Ngôn và Giang Vấn Nguyên, Lý Na không khỏi cảm thấy khẩn trương. Để giảm bớt sự khẩn trương, cô lấy sách ngôn ngữ ký hiệu đã mua thời gian trước ra, nghiêm túc nghiên cứu, từ nhỏ cô đã học không tốt lắm, cần phải chăm chỉ mới được.

Sau khi máy bay thuận lợi tăng lên độ cao dự định, Lý Na uống một chút nước để giảm cảm giác ù tai, sau đó nâng cuốn sách ngôn ngữ ký hiệu lên và tiếp tục nghiên cứu. Lý Na đang cố gắng đọc động tác tay, bỗng nhiên cảm giác được có người vỗ vỗ lưng ghế của cô, cô quay đầu nhìn lại thì thấy một người đàn ông trẻ tuổi có giá trị nhan sắc rất cao lộ ra nụ cười ôn hòa với cô.

Người đàn ông trẻ chỉ vào cuốn sách của cô, dùng ngôn ngữ ký hiệu nói: "Ngôn ngữ ký hiệu và các ngôn ngữ khác cần phải thực hành nhiều hơn để nhớ, ghi nhớ cứng nhắc là không có hiệu quả. Hiếm khi chúng ta có duyên đi cùng một chuyến bay, không bằng tôi và cô thực hành ngôn ngữ ký hiệu đi?"

Ngôn ngữ ký hiệu của người đàn ông trẻ tuổi có phần phức tạp, hắn lặp đi lặp lại mấy lần. Lý Na luống cuống tay chân lộn xộn với sách tham khảo rất lâu mới hiểu được ý tứ của người đàn ông trẻ tuổi. Lý Na trả lời bằng ngôn ngữ ký hiệu một cách ngây ngô: "Cảm ơn anh đã sẵn sàng thực hành với tôi."

Khi hai người luyện tập ngôn ngữ ký hiệu, thời gian trôi qua rất nhanh. Trong lúc đó, Lý Na cũng nói vài câu với người đàn ông trẻ tuổi nhưng đối phương vẫn không có phản ứng với lời nói của cô, cũng không mở miệng nói chuyện. Lý Na vì khiếm khuyết sinh lý của hắn mà cảm thấy tiếc nuối, nhưng vẫn không khỏi bị nhan sắc cùng hành động ôn nhu của hắn hấp dẫn. Một trái tim nhỏ đập loạn xạ, không xong, là rung động đó!

Sau khi máy bay hạ cánh tại sân bay Thành phố Bắc Kinh, Lý Na mở mã QR wechat của điện thoại di động, đưa tới trước mặt người đàn ông trẻ tuổi. Trên mặt người đàn ông trẻ tuổi vẫn là nụ cười ôn hòa nhưng không thêm wechat của Lý Na, xoay người đi trước một bước. Lý Na buồn bã nhìn bóng lưng người đàn ông trẻ tuổi, trong lòng quanh quẩn nhàn nhạt buồn bã.

Lý Na tìm được bảng tên của mình ở cửa ra vào sau đó đi theo người đàn ông mặc âu phục đón đến biệt thự sơn trang.

Lý Na đi trên con đường rợp bóng cây, có chút thấp thỏm không yên nói với người đàn ông mặc âu phục: "Anh Tả và anh Trần muốn ở chỗ này đón gió tẩy trần cho em sao? Kỳ thật không cần phải long trọng như vậy."

Lý Na không hiểu ra lời nói của mình làm cho người đàn ông mặc âu phục có chút nghi hoặc. Cô không phải bằng hữu của ông chủ sao, thế nhưng hắn có trình độ chuyên môn rất tốt, cũng không mang nghi hoặc trong lòng biểu hiện ra trên mặt: "Ngọn núi này đều là tài sản riêng của ông chủ. Tôi xin lỗi, nhưng ông chủ cũng không yêu cầu chúng tôi chuẩn bị một bữa tiệc tẩy trần."

"Không có, không sao." Lý Na lắp bắp nói.

Cả người cô đều sợ ngây người, chiếc đùi cô ôm rốt cuộc có bao nhiêu trâu bò đây!

Tuy nhiên, nỗi sợ hãi lớn hơn vẫn đang chờ đợi Lý Na ở phía sau.

Khi Lý Na nhìn thấy Giang Vấn Nguyên, cậu đang nói chuyện với một người đàn ông. Người nọ đưa lưng về phía Lý Na, nhưng cô luôn cảm thấy quần áo trên người anh ta có cảm giác đã từng nhìn thấy, giống như đã gặp ở đâu đó.

"Lý Na, lâu rồi không gặp." Giang Vấn Nguyên nhìn thấy Lý Na, dừng lại một lát, châm chước chọn ra tính từ thích hợp, mới tiếp tục nói: "Thoạt nhìn em rắn chắc hơn rất nhiều."

Lý Na đang muốn nói chuyện, chỉ thấy người đàn ông nói chuyện với Giang Vấn Nguyên xoay người lại. Lý Na trừng mắt, tầm mắt dính vào mặt người đàn ông kia, đây không phải là soái ca có nhan sắc cao cùng mình luyện ngôn ngữ ký hiệu mấy tiếng đồng hồ sao?

Trên mặt người đàn ông trẻ tuổi vẫn lộ ra ý cười ôn hòa như trước nhưng lời nói ra miệng lại có thể so với đao sắc bén nhất, đao trí mạng, đâm cho Lý Na thân thể không còn da thịt: "Đây là người mới của đội chúng ta sao? Rất dễ bị người khác giới thể hiện tình cảm và giá trị nhan sắc mê hoặc, có thói quen muốn dựa vào người khác. Tố chất như vậy cũng thích hợp trở thành thành viên của nhóm của chúng ta sao?"

Lý Na không nói nên lời, cô treo một hơi thiếu chút nữa ngất đi: !!!!!!

Giang Vấn Nguyên thản nhiên liếc nhìn người đàn ông trẻ tuổi một cái, ngữ khí lạnh nhạt nhưng cũng không hoài nghi: "Lý Na là đồng đội do tôi và Tả Tri Ngôn thừa nhận. Dịch Khinh Chu nếu anh có ý kiến thì có thể tìm đội khác chất lượng cao hơn là được, không cần phải lãng phí thời gian ở chỗ chúng tôi."

"Tôi chỉ đùa thôi mà. Tôi giải thích còn được không?" Nụ cười của Dịch Khinh Chu nhất thời suy sụp. "Nhưng điều tôi nói cũng là thật, khuyết điểm của Lý Na đặt ở hiện thực có chút mơ hồ, không ảnh hưởng đến toàn cục. Nhưng trong trò chơi, khuyết điểm này sẽ vô cùng phóng đại, rất có thể sẽ cắt đứt mạng sống của cô ấy."

Lời này của Dịch Khinh Chu quả thật không sai, Giang Vấn Nguyên cũng không phản bác, hắn giới thiệu cho Lý Na: "Đây là Dịch Khinh Chu, trong trò chơi thường dùng tên giả gọi là Giản Dịch. Thích giả heo ăn hổ, tính cách xấu xa, nếu không có việc gì em hãy cật lực tránh xa hắn ta một chút. Anh là Giang Vấn Nguyên. Lý Na, đây là tên ngoài đời thực của em, để bảo vệ thông tin thực tế thì sau này trong trò chơi không nên sử dụng tên thật của mình."

Tả Tri Ngôn giao công việc tìm kiếm thành viên trong nhóm cho Giang Vấn Nguyên, thật sự không quản chuyện này. Như vậy, vì sao người trở thành đồng đội của Giang Vấn Nguyên, không phải đại thiên sứ Lộ Viễn, mà là Dịch Khinh Chu tính cách xấu xa?

Mọi việc bắt đầu hai tuần trước.

Trước đó, Giang Vấn Nguyên đã sớm liên lạc với Lộ Viễn trên diễn đàn, nhưng thật đáng tiếc là Lộ Viễn đã có đoàn đội khác, không thể gia nhập đội của họ nữa. Mà công việc mới của Giang Vấn Nguyên chuyển từ cương vị kỹ thuật sang quản lý, trở thành thư ký riêng của Tả Tri Ngôn, giống như một miếng bọt biển không ngừng hấp thu kiến thức mới. Hành trình của cậu cũng giống như Tả Tri Ngôn, đến công ty ba ngày một tuần.

Hai tuần trước, Tả Tri Ngôn muốn tham gia một buổi đấu giá từ thiện, hắn cũng dẫn Giang Vấn Nguyên đi theo cùng để học tập. Giang Vấn Nguyên trăm triệu lần không nghĩ tới, mình lại sẽ gặp phải Giản Dịch trong trận đấu giá từ thiện này. Lúc Giản Dịch nhìn thấy Giang Vấn Nguyên, cũng rất ngoài ý muốn.

Xác suất hai người lạ gặp nhau trong thực tế là 1/14 tỷ. Gặp nhau trong trò chơi bàn tròn cũng là xác suất 1/14 tỷ. Hai người xa lạ trong thực tế và trò chơi bàn tròn cùng một lúc gặp nhau, xác suất là 1/14 tỷ nhân với 1/14 tỷ, xác suất vô hạn gần bằng không.

Thế nhưng, loại xác suất kỳ tích này lại xảy ra trên người Giang Vấn Nguyên và Giản Dịch. Giang Vấn Nguyên và Giản Dịch lúng ta lúng túng đánh tiếng chào hỏi sau đó mỗi người đi một đường. Lúc ấy Tả Tri Ngôn rõ ràng nhận ra không khí kỳ quái giữa hai người này, nhưng trong lúc đó Tả Tri Ngôn cũng không tiện hỏi nhiều.

Sau khi buổi đấu giá từ thiện kết thúc, Tả Tri Ngôn hỏi Giang Vấn Nguyên chuyện Giản Dịch: "Cậu biết Dịch Khinh Chu?"

Giang Vấn Nguyên hỏi ngược lại anh: "Làm sao anh biết anh ta tên là Dịch Khinh Chu?" Vừa rồi bọn họ cùng Giản Dịch tùy tiện gật đầu chào hỏi, ngay cả tên cũng không gọi.

Tả Tri Ngôn nói: "Chúng tôi từng chơi cùng một vòng nhưng quan hệ không tốt lắm. Nếu như nói tôi từ nhỏ đã là con của nhà người ta, như vậy thì hắn chính là nạn nhân của con nhà người ta, ăn chơi trác táng điển hình."

Giang Vấn Nguyên: "..." Cậu cũng không muốn biết từ ăn chơi trác táng này.

Giang Vấn Nguyên nói hết đầu đuôi ngọn nguồn chuyện Giản Dịch làm trong trò chơi con rối công chúa kia cho Tả Tri Ngôn. Khi vòng chơi kết thúc, Giang Vấn Nguyên phát hiện chỗ ngồi trống trên bàn tròn là bảy, nhưng người chơi tử vong mà cậu biết là năm người. "Sau khi tôi trở lại hiện thực, cũng chú ý qua tin tức trên diễn đàn của Tiết Hựu và Lam Trân Trân. Bọn họ đại náo một trận trên diễn đàn, còn phát tiền thưởng muốn bắt lấy Giản Dịch, nhưng sau đó cũng không thấy bọn họ thu thập con rối nữa. Tôi không thể xác định Tiết Hựu cùng Lam Trân Trân thật sự trở lại hiện thực hay là Giản Dịch đã lợi dụng tài khoản diễn đàn của bọn họ giả vờ như họ còn sống."

Tả Tri Ngôn vô cùng kinh ngạc, hắn không nghĩ tới Dịch Khinh Chu bùn nhão không đỡ được tường, thế nhưng cũng là người chơi trò chơi bàn tròn. Hơn nữa còn có điều kiện tiên quyết là không tổn thương tính mạng người khác. Tả Tri Ngôn vốn có hứng thú hãm hại người khác trong trò chơi bàn tròn, Dịch Khinh Chu coi như là có chung sở thích với hắn." Tôi sẽ đi điều tra rõ ràng tình huống của Tiết Hựu và Lam Trân Trân. Nếu xác nhận họ còn sống thì chúng ta hãy mời Dịch Khinh Chu gia nhập đội."

Chỉ mới một ngày, Tả Tri Ngôn đã mang tin tức đến cho Giang Vấn Nguyên, chứng thực Tiết Hựu và Lam Trân Trân vẫn an toàn, không cần lo lắng. Về phần vì sao bọn họ không tiếp tục hoạt động trên diễn đàn nữa là bởi vì dưới tai họa của Dịch Khinh Chu, cặp đôi ngày xưa yêu đến chết đi sống lại thề sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ, chia tay...

Giang Vấn Nguyên chỉ có thể cầu nguyện Dịch Khinh Chu cũng có đoàn đội giống như Lộ Viễn nhưng hắn là người thích hãm hại người khác, giống như Tả Tri Ngôn trước kia, nào có đoàn đội nào. Hắn vui vẻ đáp ứng lời mời của Tả Tri Ngôn, trở thành một thành viên trong đoàn đội của bọn họ.

Hiện tại Dịch Khinh Chu và Lý Na lần đầu tiên gặp mặt, hắn liền hung hăng đùa giỡn cô một phen, quan hệ đoàn đội hài hòa thân mật đã hoàn toàn không còn trông cậy vào nữa. Giang Vấn Nguyên vô cùng đau đầu, cái đội gà cay* đến bây giờ vẫn chưa có tên, thật sự không có vấn đề gì sao?

(* giải thích lại cho ai quên nèee: Gà cay là một từ phổ biến trên mạng: 辣鸡 / Là /: gà cay đọc gần giống với 拉圾/ /: rác. Cho nên gà cay ở đây chỉ "rác" nhưng chỉ là mức độ trêu đùa nhẹ nhàng )

May mắn thay, Lý Na không phải loại người bị đả kích thì lập tức ngã xuống. Sau khi cô đến Bắc Kinh, mỗi một ngày đều dành thời gian tới tìm Dịch Khinh Chu cùng luyện ngôn ngữ ký hiệu và đọc môi.

Dịch Khinh Chu sau khi rửa sạch ngụy trang vô hại, cũng tương đối độc miệng, hắn nói với Lý Na: "Cô là M hay là đầu óc không dễ sử dụng thế, vậy mà lại đến tìm tôi để luyện tập."

Lý Na cười lạnh liên tục, "Tả Tri Ngôn và Giang Vấn Nguyên mỗi ngày đều có rất nhiều việc phải làm. Chỉ có anh cả ngày nhàn rỗi không có việc gì làm, tôi không tìm anh thì tìm ai. Huống chi nhìn thấy khuôn mặt này của anh, tôi lại muốn bệnh. Vì có thể nhìn mặt anh ít hơn vài lần, tôi liền có động lực dồi dào để nhanh chóng nắm chắc ngôn ngữ ký hiệu và cách đọc môi."

Kết quả luyện xong ngôn ngữ ký hiệu và đọc môi, lúc Lý Na đi huấn luyện thể lực với huấn luyện viên, Dịch Khinh Chu lại không chịu đi. Lúc hắn đi theo Lý Na huấn luyện, một bên thành thạo leo núi, một bên châm chọc Lý Na tay chân không phối hợp lại có chứng sợ độ cao: "Chỉ riêng thể lực gà yếu như cô, trong tiểu thuyết kinh dị nhiều nhất chỉ có thể sống ba chương."

Lời này khiến Lý Na tức đến sặc, so với Dịch Khinh Chu chứng sợ độ cao có là gì!

Giang Vấn Nguyên vừa vặn nhìn thấy tương tác của Dịch Khinh Chu và Lý Na, trong lòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Lý Na cũng không bị Dịch Khinh Chu đánh bại, phần tính cách này đưa vào trò chơi bàn tròn cũng sẽ là một trợ lực lớn. Cho nên cậu mới không ngăn cản Dịch Khinh Chu làm càn. Thế nhưng, trong lòng Giang Vấn Nguyên còn có một chút lo lắng, cứ dựa theo đà phát triển này thì rốt cuộc Lý Na sẽ biến thành cái dạng gì...

Thời gian trôi qua một cách vội vàng, lại là một tuần nữa.

Sáng nay, bốn người trong nhóm ngồi ăn sáng với nhau. Lý Na mới lột xong trứng gà, đang muốn đưa vào miệng, trứng gà chín còn sót lại vừa chạm vào môi, cô buông tay, có chút sợ hãi nói: "Trong lòng em đột nhiên có cảm giác, trò chơi vòng thứ hai của em sẽ bắt đầu vào ngay tối nay hoặc ngày mai."

Dịch Khinh Chu và Lý Na quan hệ giống như nước sôi lửa bỏng, lúc không có việc gì luôn thích châm chọc đối phương vài câu. Nếu thật sự muốn đả kích người khác, vào lúc này hiệu quả là tốt nhất, nhưng Dịch Khinh Chu cũng không nói gì, hắn còn đang chậm rãi dùng bữa sáng.

Giang Vấn Nguyên buông nước ép trái cây xuống: "Anh và em cùng vào trò chơi."

Lý Na đầu tiên vui vẻ, nhưng rất nhanh lại khởi xướng sầu muộn: "Nhưng mà........ Ngộ nhỡ trong trò chơi có kẻ phản bội..."

"Cho nên trong trò chơi em cũng đừng quá tin tưởng, quá dựa dẫm vào anh." Giang Vấn Nguyên đưa cho Tả Tri Ngôn một ánh mắt hỏi thăm, sau khi Tả Tri Ngôn gật đầu, cậu tiếp tục nói: "Anh vào trò chơi cùng em không phải là để bảo vệ em, mà là có mục đích khác."

Giang Vấn Nguyên đặt một cái hộp to bằng bàn tay lên bàn ăn, mở nắp hộp ra, mang đồ trong hộp trưng bày cho Dịch Khinh Chu và Lý Na xem. Bên trong chứa hai sợi dây màu đen. "Bọn anh muốn thử nghiệm liệu nó có thể ảnh hưởng đến trò chơi bàn tròn thông qua các phương tiện ngoại lực hay không. Đây là dây đeo tay mà bọn anh đặt ra cho những kẻ phản bội, hai người chơi đeo dây thừng ghép nối có thể sẽ được sắp xếp cùng nhau an toàn."

Dịch Khinh Chu biết rất nhiều thứ, hắn lập tức nhớ tới bài viết bán lắc tay hơn một tháng trước. "Sao mấy anh còn nghiên cứu cái này, tháng trước có một người chơi đăng bài bán loại vòng tay chung phe này, bị lột ra là giả. Bây giờ chủ bài viết bán vòng tay kia đã mai danh ẩn tích, không phải là chết trong trò chơi mà chính là ở trong hiện thực bị kẻ thù giết chết."

Tả Tri Ngôn dùng xong bữa sáng, lấy khăn ăn lau miệng: "Bây giờ anh ta đang ở chỗ tôi. Dây đeo này là tôi đã yêu cầu anh ta làm."

Dịch Khinh Chu: "..." Thân là một tên ăn chơi phá hoại đều có thể hơn khi so với Tả Tri Ngôn. Hắn luôn cảm thấy mình có cảm giác thua cuộc.

Giang Vấn Nguyên đối với nụ cười vẻ vui vẻ của Lý Na nói: "Nguyên liệu của hai sợi dây đen này được lấy từ trên người của cùng một con rối. Sau khi loại bỏ nguyên liệu, con rối sẽ tự sửa chữa các bộ phận còn thiếu. Chúng tôi không biết liệu hai sợi dây đen có thực sự hoạt động hay không."

Giang Vấn Nguyên cũng không nói ra toàn bộ thí nghiệm về con rối, con rối quả thật sẽ sửa chữa phần còn thiếu, nhưng chất lượng sẽ giảm bớt. Ví dụ, sau khi kết thúc việc lấy hai sợi dây đen, con rối đã giảm 0,04g. Mà căn cứ vào toàn bộ rối Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Ngôn có được, trọng lượng của tất cả con rối đều là bội số 2,1. Bởi vì có một con rối đạt được thời gian rất lâu, Tả Tri Ngôn không nhớ rõ số người chết của mấy vòng kia cho nên không thể hoàn toàn chứng minh mối liên hệ giữa trọng lượng và số người chết của con rối.

Lý Na trịnh trọng suy nghĩ một hồi, lộ ra thần sắc kiên định: "Chúng ta cùng nhau vào trò chơi đi. Bất kể kết quả thử nghiệm là gì, em có một yêu cầu rằng chúng ta không xác nhận với nhau xem có phải là kẻ phản bội hay không. Sau khi trò chơi kết thúc thì thảo luận về sự thành công của thí nghiệm."

Dịch Khinh Chu nhìn nghiêng mặt Lý Na: "Cho dù hai người đều không phải kẻ phản bội, thì  làm sao có thể chứng minh là dây đen có tác dụng mà không phải là kết quả phân bố ban đầu của trò chơi chứ."

Giang Vấn Nguyên kể lại cho bọn họ biết chi tiết quá trình cậu và Bạch Mai vào trò chơi: "Lắc tay dây đỏ quả thực ảnh hưởng đến trò chơi."

Nghe Giang Vấn Nguyên giải thích xong, Dịch Khinh Chu và Lý Na cũng hiểu được giá trị của thí nghiệm này.

Tối hôm đó, Giang Vấn Nguyên và Lý Na mang theo túi đựng đồ vật quan trọng không rời khỏi người, đeo dây đen và dây xích bạc thật dài, trong phòng có lắp đặt camera hồng ngoại và micro, chờ đợi trò chơi đến.

Sau khi đến thành phố Bắc Kinh, Giang Vấn Nguyên vẫn rất bận rộn, Lý Na chưa bao giờ ở một mình với cậu lâu như vậy. Hai người trầm mặc ngây người như mấy đứa nhỏ trong phòng khách, Lý Na có chút ngồi không yên, cô hỏi Giang Vấn Nguyên đang cầm máy tính bảng lật tư liệu: "Anh đang xem cái gì vậy?"

Giang Vấn Nguyên đưa máy tính bảng cho Lý Na, Lý Na trượt vài trang, tất cả đều là hồ sơ chuyển khoản của nhiều tài khoản, số tiền này cuối cùng đều chảy vào cùng một tài khoản, sau đó bị rút tiền lấy đi. "Tài khoản của kẻ lừa đảo!"

"Ừ. Đó là tài khoản của người đã làm ra vòng tay đen." Giang Vấn Nguyên lấy lại máy tính bảng từ tay Lý Na, lật hồ sơ chuyển tiền đến cái cuối cùng. Hồ sơ này chính là hồ sơ chuyển tiền của Bạch Mai và cậu đã mua vòng tay dây đỏ. Chính nhờ dựa vào bảng ghi chép này, đội công nghệ thông tin của Tả Tri Ngôn mới tìm được mục tiêu.

Nhưng không giống như tất cả các hồ sơ chuyển tiền trước đó, số tiền Bạch Mai trả ở lại trong tài khoản, 3 giờ sau mới được rút ra. Còn những hồ sơ chuyển tiền trước đó đều ở lại không quá 10 phút đã được rút ra. Người chơi kia đánh bạc, thiếu một khoản nợ, mỗi lần đều nhìn chằm chằm vào tài khoản, tiền vừa đến sổ liền bị lấy đi trả nợ, tại sao chỉ có tiền của Bạch Mai lại ở lại lâu như vậy?

Giang Vấn Nguyên cũng hỏi người chơi kia về tình huống lúc Bạch Mai mua lắc tay dây đỏ. Hắn ta trả lời mơ hồ, hình như là có người mua này, lại hình như không có, hắn lừa người quá nhiều người, thật sự không nhớ rõ.

Tả Tri Ngôn cũng phát hiện chuyển khoản có vấn đề, thế nhưng hắn cũng không để ở trong lòng.

Chẳng lẽ thật sự là do cậu đa nghi sao? Giang Vấn Nguyên buông máy tính bảng xuống, kinh nghiệm ba lần vào trò chơi đã khiến cậu nắm bắt được cảm giác: "Đến rồi!"

Hai lực lượng vô hình kéo Giang Vấn Nguyên và Lý Na đồng thời vào trong bóng tối.

Khi tầm nhìn được khôi phục, Giang Vấn Nguyên lập tức tìm kiếm vị trí của Lý Na. Vòng này, Giang Vấn Nguyên ngồi ở vị trí thứ nhất bên tay phải, Lý Na và cậu cũng không liền kề, rơi vào vị trí thứ sáu.

Con rối của vòng này là một hoa tiên tử nho nhỏ, cô vỗ cánh trong suốt, bay qua đỉnh đầu người chơi. Khi bột huỳnh quang trên cánh của cô rơi xuống người chơi, thì vé liền bị thu đi. Thời gian hoa tiên tử dừng lại trên đỉnh đầu mỗi người chơi cũng không giống nhau, có người chơi lướt qua, có người thì xoay quanh một hồi lâu mới rời đi.

Thời gian hoa tiên tử dừng lại trên đỉnh đầu Giang Vấn Nguyên còn lâu hơn những người khác. Bột huỳnh quang của Giang Vấn Nguyên càng ngày càng nhiều, nhưng cậu cẩn thận phân biệt hồi lâu, mới phát hiện nhiệt độ cơ thể ở chỗ bị xói mòn nằm ở tay phải, hơn nữa chỉ có ở ngón út.

Hoa tiên tử thu hết vé của mỗi người chơi mới trở lại chỗ trống, cô ngồi ở trên đỉnh lưng ghế, cao lãnh phun ra mấy chữ: "Trò chơi bàn tròn - 99747."

Không có thời gian nói nhiều, sáu mươi giây đếm ngược cũng dần bắt đầu, thời gian sắp đến, Giang Vấn Nguyên thiếu chút nữa không xác nhận được vị trí nhẫn của nhau với người chơi bên cạnh.

Mười chín người đã bị ném vào trò chơi.

Họ đứng trong một khu rừng, sắc trời ——

Mặt trăng và các ngôi sao đều bị những đám mây dày che đi ánh sáng, bốn phía tối đen như mực, bên tai tràn đầy tiếng côn trùng kêu.

Dẫn đầu là một người đàn ông trẻ đeo kính, người cầm đèn pin hỏi người đàn ông trung niên xung quanh mình: "Giáo sư, bao lâu nữa thì tôi có thể đến thôn Tháp Phụ?"

Giáo sư là một người đàn ông trung niên mập mạp, ông ta thở hổn hển: "Thôn Tháp Phụ nằm ở vùng sâu vùng xa, không có đường giao thông với bên ngoài. Dựa theo tốc độ hiện tại thì đi thêm một giờ nữa là tới. Các em học sinh, văn hóa dân gian của làng Tháp Phụ rất có giá trị nghiên cứu nên muốn đạt điểm cao trong chủ đề này thì tất cả mọi người phải chịu đựng cay đắng!"

Nếu bạn là một sinh viên yêu văn hóa dân gian sau khi nghe giáo sư nói có thể sẽ bị làm cho xúc động, nhưng đối với người chơi thì ban đêm của thế giới trò chơi luôn luôn đầy rẫy nguy hiểm.

Một chàng trai người mới ngồi trên mặt đất khóc rống lên: "Nơi này rốt cuộc là đâu vậy, vì sao chúng ta lại ở đây? Tại sao nửa dưới của tôi không thể di chuyển?! Các người đã làm gì tôi?"

Nhưng giáo sư và trợ giảng đi trước dường như không nghe thấy lời nói của hắn, cứ thế đi thẳng về phía trước.

Nhìn thấy những người khác cùng trên bàn tròn đi qua bên cạnh, tiếng khóc của chàng trai người mới càng lớn hơn ...

Hết chương 31

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com