ZingTruyen.Info

[Hoàn_Đang Beta] Bàn Tròn Trí Mạng - Tiếu Thanh Chanh

✿CHƯƠNG 28: Trả lại nhẫn cho tôi

foxpii_07

Trả lại nhẫn cho tôi

Trận động đất phá hủy cối xay gió đến kỳ lạ và đi vô cớ. Khi Sophia mang theo dụng cụ khai quật tới, tiện tay cầm theo mấy cái mũ bảo hộ dùng để đi săn, ngộ nhỡ động đất một lần nữa thì cũng có thể bảo vệ đầu.

Bốn người Giang Vấn Nguyên đã chuẩn bị tâm lý chiến đấu gian khổ, không ngờ tới một mình Sophia đã có thể sánh ngang với toàn bộ đội phá dỡ. Cô vận dụng đầy đủ từng khối cơ bắp trên người, bốn người Giang Vấn Nguyên đứng bên cạnh phụ trợ, chỉ chưa đến một giờ sau bọn họ đã dọn dẹp sạch sẽ cối xay gió.

Giang Vấn Nguyên dọn dẹp bãi đất trống sạch sẽ sau đó ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát phần nền móng quanh năm không thấy ánh sáng của cối xay gió. Lúc này vừa qua giữa trưa, sau lưng Giang Vấn Nguyên bị phơi nắng đến mức nóng lên, mặt hướng về phía nền móng lại thấy âm u lạnh lẽo như kim châm. Bùn đất ở trung tâm nền móng của cối xay gió và bùn đất phía xung quanh có sự khác biệt rất rõ ràng, rất có thể gần đây đã được tân trang lại.

Giang Vấn Nguyên đặt tay lên nền móng, giống như sờ lên một khối băng: "Chúng ta đào khối này ra đi!"

Lần này Sophia cũng không để cho bốn người Giang Vấn Nguyên làm. Chỉ cho họ hỗ trợ, một mình cô dùng cuốc đào nền móng đã được tân trang lại lên. Cuốc mang theo mùi bùn ẩm ướt, phảng phất như vừa mới vớt ra từ trong máu thịt, đỏ đến thấm người, phả ra một mùi không rõ. Sophia giống như một cỗ máy không biết mệt mỏi, trong nháy mắt hơn phân nửa người đã rơi vào hố đất mà cô đào lên.

Mấy người Giang Vấn Nguyên đứng ở vị trí hơi xa để tránh bị bùn máu Sophia ném từ trong hố ra đập trúng. Trong thời gian chờ đợi, Giang Vấn Nguyên cũng không có ý định lãng phí: "Sophia, với thể lực và kỹ thuật của cô, tại sao lại không đảm nhận công việc nhặt xác. Chúng tôi vừa gặp Ryle vào buổi sáng, cánh tay của anh ta đã có hơn một trăm răng lạ và bị bệnh rất nặng."

Cho dù không phải trong trò chơi kinh dị thì người bình thường cũng không dám hỏi vấn đề bén nhọn như vậy. Dưới tình huống trạng thái tinh thần của Sophia sắp đến cực hạn mà Giang Vấn Nguyên vẫn còn dám hỏi vấn đề này. Không thể không nói dũng khí rất đáng khen ngợi.

Ba người còn lại đều đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào nhưng không nghĩ tới Sophia thế mà lại không tức giận, còn tốt bụng trả lời câu hỏi của Giang Vấn Nguyên: "Việc nhặt xác là Ryle chủ động gánh vác. Tôi đã đề cập đến việc cùng anh ta làm nhưng Ryle từ chối sự giúp đỡ của tôi."

Giang Vấn Nguyên vốn còn muốn hỏi kỹ nhưng một tiếng vang lanh lảnh cắt ngang cậu.

Cốp!. Cuốc của Sophia đâm vào một vật thể rỗng.

Bốn người nghe được động tĩnh này, lập tức tiến đến bên cạnh hố. Sophia buông cuốc xuống, ngồi xổm xuống dùng hai tay đẩy bùn vụn ra, làm lộ một phiến đá.

Để trở nên mạnh mẽ hơn, Sophia đã cố gắng hết sức để rèn luyện, trang bị cho cơ bắp của mình. Tại Monariga không ai có thể là đối thủ của cô, cô là chiến binh mạnh nhất. Nhưng đối mặt với phiến đá mà một ngón tay cô cũng có thể nhấc lên, Sophia lại chần chờ, hoa văn chạm khắc trên phiến đá này là hoa văn truyền thống được Monariga chạm khắc trên quan tài đá để chúc cho người chết an nghỉ. Nghĩa trang ở Monariga nằm phía sau nhà thờ, nơi chôn cất bệnh dịch hạch nằm ở phía tây và không có dân làng nào được chôn cất ở nơi này.

Mãi đến lúc này, cảm xúc hoảng loạn mới đến muộn, Sophia không thể kiềm chế mà run rẩy.

Sophia còn đang chần chờ, Giang Vấn Nguyên đã một tay chống ở mép hố đất nhẹ nhàng nhảy vào trong hố. Cậu không dành thời gian chuẩn bị tâm lý cho Sophia, cùng sử dụng tay chân, lấy toàn bộ sức lực của bản thân ra sử dụng, cạy nắp quan tài nặng nề lên.

Sáu hộp sọ mang theo mũ giáp bảo hộ rách nát của chiến sĩ chỉnh tề xếp thành một hàng, giống như triển lãm trưng bày trước mặt mọi người.

Giang Vấn Nguyên thở hổn hển nhưng không ngửi thấy mùi thi thể nặng mùi và mùi hôi thối, trong quan tài cũng không có sâu bò ra, hiển nhiên là có người trước bọn họ đã sửa sang lại quan tài đá, hơn nữa còn sửa sang rất có tâm.

"Tôi biết mũ giáp của họ, họ là đội hộ tống của chị Catherine." Sophia nhìn hộp sọ, không biết từ khi nào đã rơi lệ đầy mặt, cô vừa lau nước mắt vừa lấy tay đào đất xung quanh quan tài: "Tôi muốn dẫn bọn họ rời khỏi nơi này. Trần Miên, anh tránh ra một chút. "

Giang Vấn Nguyên đi đến bên trái quan tài: "Cô đào từ bên phải lên đi, tôi có chuyện rất quan trọng muốn điều tra."

Nhìn biểu tình nghiêm túc mang theo hàn ý của Giang Vấn Nguyên, Sophia luôn cảm thấy mình không thể nói ra những lời phản đối, cô trầm mặc di chuyển đến bên phải quan tài, bắt đầu cào đất. Giang Vấn Nguyên cầm từng hộp sọ và mũ giáp lên kiểm tra một lần, xác nhận qua mọi ngóc ngách trong quan tài, không có, nhẫn bạch kim Trần Miên cho anh không có ở đây.

Nền móng đầy bùn đất màu máu không rõ, khi Sophia và Giang Vấn Nguyên mang theo bùn đầy người từ trong hố đi ra, mặt Giang Vấn Nguyên lạnh như sương giá giống như ác quỷ từ trong địa ngục bò ra.

Nhìn thấy bộ dáng này của Giang Vấn Nguyên, người khẩn trương nhất chính là Lý Na, trong lòng cô gần như nhắc tới cổ họng, hoàn toàn không dám tới gần: "Anh Trần, anh phát hiện cái gì ở phía dưới, tình huống rất không lạc quan sao?"

Sophia dỡ quan tài từ trên vai xuống, Giang Vấn Nguyên chỉ vào một vài vết đen hình dài trong quan tài: "Quan tài đá này dung tích rất lớn, hơn nữa những dấu vết này sẽ không phải là dấu vết do đầu lưu lại. Nhìn hình dạng dấu vết, càng giống như dấu vết do xương cánh tay hoặc xương đùi lưu lại. Xương phần thân của họ đã bị lấy đi."

Sophia bất chấp việc dọn sạch bùn đất trên người: "Chị Catherine có sáu hộ vệ giống với số lượng hộp sọ trong quan tài. Vừa rồi khi tôi bới quan tài đã kiểm tra bùn đất xung quanh, đều rất nén, không có dấu vết bị động qua. Hài cốt của chị Catherine rốt cuộc đã bị mang đi đâu, chẳng lẽ đã bị mang đi cùng với bộ phận thân thể của các hộ vệ?"

"Cô đừng nóng vội. Không phải còn một nơi khác mà chúng ta chưa tìm hay sao?" Tả Tri Hành một lần nữa đội mũ bảo hộ, hướng về phía cối xay nước. "Lúc cô vội vàng làm việc, tôi và đồng bạn đã trao đổi, bọn họ vốn đang hoạt động ở nơi chôn xác, sau khi nghe được tiếng nổ lớn phát ra ở nhà cô liền đến đó điều tra tình huống. Khoảng cách từ cối xay nước đến nhà của cô gần hơn nhiều so với nơi chôn xác đến, nhưng chúng ta lại không nghe thấy bất cứ âm thanh gì khi đứng trong cối xay nước. Chắc chắn có một thứ gì kỳ lạ ở đó."

Sophia lúc này mới hơi tỉnh táo lại, cô cẩn thận khép nắp quan tài lại, cầm lấy dụng cụ: "Vậy chúng ta mau đến cối xay nước xem một chút đi!"

Sau khi mấy người đi vào cối xay nước. Lý Na nhìn xung quanh, cô tới gần Tả Tri Hành, không tự chủ được hạ thấp giọng: "Anh Tả, anh có cảm thấy cối xay nước chúng ta tiến vào ban nãy so với bây giờ không giống nhau không?"

Tả Tri Hành nhìn xung quanh, "Không có cảm giác gì khác nhau."

Lý Na gấp đến độ lấy tay túm mặt, lưu lại mấy vết đỏ rõ ràng trên mặt: "Có sự khác nhau đó, nhiệt độ trong đây so với ban nãy đã giảm xuống 1 độ. Hiện tại ánh mặt trời bên ngoài mãnh liệt như vậy, nhiệt độ trong này làm sao có thể giảm xuống cơ chứ!"

Tả Tri Hành bước chân hơi dừng lại, "Cô xác định nhiệt độ giảm xuống 1 độ C?"

Lý Na có chút tức giận, "Bây giờ đã là lúc nào rồi, anh có thể đừng đùa giỡn với em hay không? Chênh lệch nhiệt độ rõ ràng như vậy, chẳng lẽ anh không cảm giác được hay sao?"

Tả Tri Hành dùng ánh mắt hoàn toàn mới nhìn Lý Na. Lý Na luôn gây họa, trì hoãn, nhưng khi Lý Na vô dụng có thêm năng lực cảm nhiệt tuyệt đối, giá trị của cô lập tức cao lên mấy bậc thang. Khi Tả Tri Hành lựa chọn đồng đội, hắn chưa bao giờ chọn loại người mới như Lý Na, lần này hắn và Lý Na bị động trở thành đồng đội hoàn toàn là do Giang Vấn Nguyên.

Lúc này, Tả Tri Hành rốt cục bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ một vấn đề, vốn dĩ hắn định chờ Giang Vấn Nguyên chủ động hỏi id trên diễn đàn của mình, nhưng Giang Vấn Nguyên một chút biểu thị cũng không có. Nếu không thì hắn chủ động trở thành bạn bè của Giang Vấn Nguyên trên diễn đàn cũng được mà.

Tả Tri Hành nói chuyện nhiệt độ hạ xuống cho những người khác: "Trong cối xay nước hình như có thứ gì đó, mọi người cẩn thận làm việc."

Giang Vấn Nguyên nhìn về phía Lý Na, "Nếu cô có thể cảm giác được sắc thái nhiệt độ vậy thì cũng có thể phát hiện nhiệt độ thấp nhất trong này, đúng chứ?"

Lý Na rụt cổ lại: "Trên lý thuyết thì có thể."

"Cô không cần quá sợ hãi." Giang Vấn Nguyên đi tới bên cạnh cô, "Chúng tôi cùng cô đi một vòng trong này sau đó nói cho chúng tôi biết nơi có nhiệt độ thấp nhất."

Đây hoàn toàn là tiết tấu đuổi vịt lên giá*, Lý - Vịt - Na chỉ có thể nơm nớp lo sợ đứng ở giữa Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Hành, thật sự bị bắt đi một vòng trong cối vay nước. Lý Na sợ tới mức sắc mặt còn trắng hơn tờ giấy, ngón tay cô run rẩy chỉ vào cối xay đá nặng nề ở giữa phòng: "Chính là cái cối xay này, nhiệt độ xung quanh nó so với những nơi khác đều thấp hơn 0,5 độ. Thứ làm nhiệt độ phòng trở nên thấp hơn, chính là cái cối xay này..."

(*鸭子上架: đui vt lên giá. Theo cách chăn nuôi ngày trước, người ta làm cái ô treo lên giá cho gà vt nhy lên đẻ. Vt thì không nhy lên được như vy. Câu này ngụ ý là buộc người ta làm việc không hợp khả năng, gây khó dễ cho người khác.)

Cối đá của cối xay được mài giũa bởi hai chiếc cối trên và dưới, quạt dưới được điều khiển bởi bánh xe nước, mép của chiếc cối nhỏ hơn bên trên có một tay cầm, tay cầm được bọc dây thừng, sử dụng nhân lực hoặc sức mạnh súc vật để có thể hoạt động. Bệ cối xay có một rãnh dẫn, các loại ngũ cốc được mài mòn sẽ chảy ra khỏi máng dẫn.

Bóng dáng Sophia bao phủ toàn bộ cối xay: "Mọi người tránh ra một chút, tôi muốn tháo nó ra!"

Cối xay nước và cối xay gió là những công cụ quan trọng cho sự sống còn của nông dân, Sophia chủ động đề nghị tháo cối xay xem ra là cô đã giác ngộ tất cả các khía cạnh.

Sophia hai tay nhẹ nhàng ôm lấy, quạt cối xay ở trên liền bị cô dỡ xuống. Cô đảo ngược chiếc cối xuống mặt đất. Tay không mở bánh răng truyền lực giữa bánh xe nước và cối xay quạt phía dưới, chìm xuống thắt lưng, tháo cái cối quạt bên dưới lớn gấp mấy lần so với cối xay bên trên, đặt bên cạnh cối xay. Sau khi Sophia dỡ hai cái cối xay ra, bàn tay đặt lên máng dẫn đế cối xay, nhưng cô cũng không bắt đầu dỡ với bệ, mà nói với mấy người Giang Vấn Nguyên: "Nhiệt độ của bệ cao hơn nhiệt độ của cối xay một chút."

Sau khi cối xay được dỡ xuống, giống như mở ra cái nắp không thể mở, nhiệt độ phòng trong phòng vẫn giảm xuống, không cần cảm nhiệt tuyệt đối của Lý Na, mấy người khác cũng đều có thể nhận thấy được sự biến hóa của nhiệt độ. Tả Tri Hành đề nghị: "Chúng ta mang cối xay ra ngoài đi."

Sophia liên tục lao động cường độ cao mấy tiếng đồng hồ, khó tránh khỏi mệt mỏi, cô muốn lợi dụng hình dạng của cối xay, xoay nghiêng đẩy ra khỏi phòng cối xay. Giang Vấn Nguyên ngăn cản động tác của cô: "Chúng tôi giúp cô cùng di chuyển, cố gắng không phá hỏng trạng thái ban đầu của cối xay."

Sophia cũng không ngại lãng phí nhiều khí lực, nhưng lời Giang Vấn Nguyên luôn khiến cô cảm thấy có chút cổ quái: "Ý anh là sao?"

Giang Vấn Nguyên lắc đầu: "Tôi còn chưa xác định được, chúng ta đi ra ngoài đã rồi nói sau."

Mấy người hợp lực mang hai cái cối xay ra khỏi phòng xay.

Dưới ánh mặt trời nóng bỏng, những thứ bám vào cối xay không có chỗ che giấu. Trên rãnh mài dày đặc của bề mặt cắn của hai lưỡi xay vẫn còn bột mì. Một viên đá có kích thước bằng móng tay bị mắc kẹt trong rãnh bên trong cùng của cối xay phía dưới. Sophia lấy tay quét bột mì gắn liền với viên đá đó và nhặt nó lên.

Nhìn thấy ba đồng đội bộ dáng ngưng trọng, trong lòng Lý Na vô cùng kích động, cô túm lấy ống tay áo Bạch Mai: "Tảng đá kia có vấn đề gì sao, vì sao sắc mặt mọi người lại khó coi như vậy...?"

Bạch Mai nghiêng đầu nhìn về phía Lý Na, "Đó không phải là tảng đá. "

Sophia khép tay lại và giữ chặt cái gì đó trông giống như một tảng đá trong lòng bàn tay, cô gần như gào thét nói: "Ai đã làm ra điều tàn nhẫn như vậy! Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn ta!"

"Sophia, tôi biết cô rất tức giận, nhưng tôi khuyên cô nên cẩn thận. Nguồn gốc của bệnh răng miệng rất có thể là những thứ cô đang cầm trên tay. Nếu cô bị trầy xước lòng bàn tay thì bài vị của Catherine cũng chưa chắc có thể bảo vệ cô." Tả Tri Hành ngồi xổm xuống bên cạnh cối xay, rất nhanh lại phát hiện một viên đá nhỏ khác. Hắn đeo găng tay y tế, lấy viên đá nhỏ ra quan sát một lát: "Nhìn hình dạng này thì đây chắc hẳn là xương ngón tay."

Nghe Tả Tri Hành nói, Lý Na cảm giác cả người đều rơi vào trong hầm băng, ánh mặt trời mãnh liệt đến đâu cũng không cách nào mang đến cho cô một chút cảm giác ấm áp nào. Cô lắp bắp nói: "Bây giờ, có người dùng cối xay để nghiền nát xương người hộ tống Catherine, bởi vì hộp sọ quá lớn, không thể đặt vào cối xay cho nên mới để lại trong quan tài đá... Có phải vậy không?"

"Cô hiểu rất nhanh mà. Hung thủ nghiền nát hài cốt mang theo oán khí mãnh liệt. Hắn lợi dụng những hài cốt này băm nhỏ tạo thành bệnh răng lạ ở Monariga. Cho dù cộng thêm hài cốt của Catherine, tổng cộng mới có bảy bộ xương. Muốn thần không biết quỷ không hay khiến cho toàn bộ thôn bị nhiễm bệnh thì nguồn nước rất có thể sẽ trở thành thủ đoạn mà hung thủ sử dụng." Tả Tri Hành đứng lên, "Tôi đến bánh xe nước bên kia xem một chút. Trần Miên, cậu đi tìm hài cốt của Catherine đi, ít nhất hộp sọ vẫn còn."

Lý Na chỉ cần hơi tưởng tượng ra hình ảnh hung thủ dùng cối xay nghiền nát xương người, liền cảm thấy toàn thân nổi da gà, cô rất tự giác chạy theo Tả Tri Hành.

Sophia vẫn đang tìm kiếm những mảnh xương vụn còn sót lại trên cối xay, tạm thời cô không thể giúp đỡ. Bạch Mai dùng thân thể chặn tầm mắt Sophia, lặng lẽ lấy ra đèn pin cường quang chuyên nghiệp nói với Giang Vấn Nguyên: "Đi thôi, chúng ta đi tìm hộp sọ trong phòng cối xay nước."

Thật ra ánh sáng trong phòng xay nước cũng không tối, Giang Vấn Nguyên nhìn đèn pin Bạch Mai hai lần, không nói gì thêm. Bọn họ bắt đầu từ cửa phòng cối xay nước, dọc theo vách tường thuận theo chiều kim đồng hồ tìm kiếm những chỗ khả nghi trong phòng. Giang Vấn Nguyên tìm được chỗ nào, Bạch Mai liền cầm đèn pin chiếu đến chỗ đó, không hề buông tha bất kỳ một góc nào nhưng vẫn không phát hiện dấu vết bị động tay gần đây, mặt đất và tường cũng không tồn tại mật thất.

"Chúng ta đi ra ngoài đi." Bạch Mai tắt đèn pin, nói với Giang Vấn Nguyên.

Giang Vấn Nguyên không nhúc nhích, hai mắt nhìn chằm chằm vào đế cối xay, vì để vững chắc, khi cơ sở được xây dựng thì chính cái đế kia đã không thể di chuyển.

Bạch Mai: "... Cậu không nghĩ đến việc tháo nó, phải không? Với khả năng cảm nhiệt của Lý Na, nếu hài cốt của Catherine có ở trong này thì cô ấy chắc chắn đã phát hiện ra rồi chứ."

Giang Vấn Nguyên quay đầu lại, "Cám ơn chị đã bật đèn pin giúp tôi tìm nhẫn, chúng ta đi ra ngoài đi."

Bạch Mai ý thức được mình lỡ miệng nhắc tới khả năng cảm nhiệt của Lý Na nói, "Vừa rồi cậu mất rất nhiều thời gian kiểm tra hộp sọ trong quan tài đá. Nếu chỉ kiểm tra dấu vết xương cơ thể thôi thì không cần nhiều thời gian đến vậy, cho nên tôi đoán có phải cậu đang tìm thứ gì khác không. Sau khi cậu phát hiện chiếc nhẫn của mình bị mất, tâm trạng của cậu liền không được tốt lắm, chiếc nhẫn bạch kim đó chắc hẳn rất quan trọng với cậu nhỉ."

Giang Vấn Nguyên giơ tay sờ sờ hai má, chỉ phá giải trò chơi thôi cũng đã đủ mệt mỏi rồi, cậu không muốn vì mình ảnh hưởng đến những người khác, cho nên vẫn cố ý che giấu sự lo lắng khi bị mất nhẫn. Không ngờ lại bị Bạch Mai nhìn ra manh mối, cậu thản nhiên nói: "Là một người rất quan trọng đã tặng chiếc nhẫn đó cho tôi, đó chính là bùa hộ mệnh của tôi."

Bạch Mai nhẹ nhàng nói: "Hy vọng có thể tìm lại được."

Hai người đi ra khỏi phòng cối xay nước, cuộc điều tra của Tả Tri Hành và Lý Na cũng đã kết thúc. Tả Tri Hành vẫn luôn có dáng vẻ tầng lớp tinh anh xã hội, trong loại trò chơi gặp quỷ này lại là một loại dáng vẻ thành thạo bình tĩnh, thế nhưng hiện tại hắn lại giận dữ sụp đổ, đá đá bao tải ướt sũng rách rưới bên chân, mắng: "Bên kia tàu thủy có hai kênh mương, một cái dẫn ruộng tưới tiêu, một cái thì Sophia nói là đưa vào làm nước sinh hoạt. Cái con rùa* băm vằm kia bọc hài cốt nghiền nát vào bao tải sau đó cố định ở đầu kênh nước sinh hoạt!"

(*gốc là 龟孙子(qui tôn tử) dùng như "vương bát" (đồ con rùa) ý mắng là đồ rùa đen rút đầu, hèn nhát)

Trước khi Giang Vấn Nguyên và Bạch Mai đi ra, Lý Na đã nôn ra một lần, cô lau sạch bên miệng sau đó cũng tàn nhẫn khởi xướng, "Em đã biết hung thủ là ai rồi! Chắc chắn là ông chủ khách sạn! Lúc trước khi em cùng hai người làm nổ nhà trưởng thôn cùng một tổ, bọn họ muốn lấy được tin tức từ Leo cho nên mời hắn cùng ăn cơm. Thế nhưng Leo không hề suy nghĩ liền cự tuyệt chúng em. Hắn chưa bao giờ ăn cơm trong khách sạn, nước đều lấy nước từ bể trong nhà, chưa bao giờ dùng nước sông. Hắn nhất định là biết nguồn nước của Monariga có vấn đề!"

"Thật đáng tiếc, chúng ta không thể tìm thấy hài cốt của Catherine." Giang Vấn Nguyên nói với Sophia, "Tôi muốn cô cẩn thận nhớ lại một chút, rốt cuộc là ai nói gì với cô mà khiến cô cho rằng mình mới là thủ phạm gây ra bệnh dịch?"

Sophia nói rất chắc chắn: "Sau khi Leo trở lại Monariga, hắn liền chất vấn tôi rằng tại sao cả làng chỉ có mình tôi không bị bệnh."

"Hắn ta chỉ nghi ngờ cô không bị bệnh thôi sao?" Giang Vấn Nguyên tiếp tục nói "Lúc đó chẳng lẽ cô không phải nên cảm thấy tố chất thân thể của mình tốt, sức đề kháng mạnh cho nên mới không bị bệnh sao? "

Sophia trợn to hai mắt: "Còn có Ryle. Tôi đã gặp Ryle một vài lần gần đây, anh ta hỏi tôi có cảm thấy dịch bệnh chính là sự trả thù của chị Catherine với Monariga hay không và hắn bảo khi tôi cầu nguyện hãy hỏi chị Catherine."

Giang Vấn Nguyên gật gật đầu, "Nếu chúng ta đã biết nguyên nhân của bệnh răng lạ là những mảnh xương này thì không cần phải khoanh tay bó gối nữa. Sophia, bốn người chúng tôi đi bắt Leo, cô đi chặn Ryle, chúng ta gặp lại nhau trong nhà thờ nhé."

"Yên tâm, tôi nhất định sẽ bắt được Ryle." Sau lưng Sophia phảng phất toả ra lửa giận vạn trượng, cơ bắp cả người nhảy dựng lên.

"Tất nhiên tôi tin vào khả năng của cô. Nhưng mà, nếu Ryle thật sự là thủ phạm thì hắn nhất định đã điên rồi, không ai biết hắn sẽ làm ra chuyện gì. Bài vị của Catherine giao cho tôi bảo quản đi, như vậy thì khi cô đi bắt hắn cũng sẽ không phải lo lắng." Giang Vấn Nguyên vươn tay về phía Sophia.

Sophia do dự một hồi, cuối cùng cắn răng đưa túi vải đựng bài vị giao cho Giang Vấn Nguyên, "Cậu nhất định phải bảo vệ tốt bài vị của chị Catherine đấy nhé."

Giang Vấn Nguyên ôm vững bài vị: "Đương nhiên rồi."

Khi bốn người Giang Vấn Nguyên trở lại khách sạn, trời đã hoàn toàn tối đen.

Đúng lúc tầng một khách sạn chỉ có một mình Leo, ông ta đang thu dọn đồ ăn của người chơi. Leo nghe được tiếng người trở về, vừa định chào hỏi liền nhìn thấy mấy người Giang Vấn Nguyên, vẻ mặt tươi cười hoàn toàn cứng đờ: "Mọi người trở về rồi à. Sáng nay mọi người chưa dùng cơm đã ra ngoài, một ngày không ăn gì rồi, nhất định là rất đói bụng nhỉ? Để tôi đi nấu bữa tối cho mọi người nhé."

"Không cần." Giang Vấn Nguyên lãnh khốc nhìn ông ta: "Ra tay!"

Tả Tri Hành chậc chậc một tiếng, trước khi đến khách sạn Giang Vấn Nguyên đã nói thể lực của cậu bị bệnh răng lạ tiêu hao rất nhiều, công việc bắt người chỉ có thể rơi xuống đầu hắn. Leo hoàn toàn không phải là đối thủ của Tả Tri Hành, không đạp được mấy cái đã bị Tả Tri Hành ấn xuống đất.

Leo quỳ hai đầu gối xuống, mặt cũng dán trên mặt đất, ông ta kêu rên: "Tôi đã làm gì sai, vì sao các người lại bắt tôi."

Tả Tri Hành trói hai tay ông ta ra sau lưng, cười lạnh nói: "Ông biết rõ nguồn nước ở chỗ Monariga có vấn đề thế mà vẫn còn dùng nước này để nấu cơm cho chúng tôi ăn. Lý do này đủ đầy đủ rồi chứ?"

Leo gào thét đột nhiên dừng lại, "Tôi không biết mấy người đang nói gì hết."

"Ông cho rằng cứng miệng thì có tác dụng hả? Chết đi trái tim này! "Lý Na phẫn nộ đạp Leo vài cái, "Sophia đã đi bắt Ryle rồi, không ai đến cứu ông đâu."

Khi bốn người Giang Vấn Nguyên áp giải Leo đang suy sụp đến nhà thờ, đèn trong đó đã sáng lên.

Bọn họ còn chưa đi vào đã nhìn thấy Ryle từ cửa sổ. Hắn nằm ở trước bàn cầu nguyện, bị đánh đến mặt mũi bầm dập, không thể động đậy.

Sophia túm tóc Ryle nhấc hắn ta lên: "Nói đi! Mày đã giấu hài cốt của chị Catherine ở đâu? "

Ryle nhổ ra một chiếc răng dính đầy máu nở một nụ cười chế giễu trên khuôn mặt của mình: "Catherine, Catherine. Mày luôn luôn thích gọi cô ấy như chị gái nhỉ. Monariga đã giết chết Catherine, mày có tư cách gì để gọi cô ấy là chị? Catherine nguyền rủa bệnh răng lạ lên Monariga và mày cũng tôn trọng kẻ thù như là chị gái của mình hả? Sophia, mày thật lố bịch!"

"Lời nguyền của bệnh răng lạ không phải do chị Catherine gây ra. Là mày, là chúng mày lợi dụng hài cốt của chị Catherine và hộ vệ của chị ấy sau đó hại mọi người bị nhiễm bệnh lạ." Sophia hung hăng đập đầu Ryle xuống đất, "Mau đem phương pháp giải trừ lời nguyền nói ra đi."

Ryle bị dập đầu chảy máu, nhưng khí thế của hắn một chút cũng không suy chuyển: "Bị mày bắt được coi như tao xui xẻo, nhưng cho dù mày giết tao thì cũng vô dụng thôi, bệnh rặng lạ là bị nguyền rủa, vô phương cứu chữa!"

"Cái gì?" Leo bị Tả Tri Hành đè lên bả vai hét lên, hắn vùng vẫy thoát khỏi tay Tả Tri Hành, vọt vào trong giáo đường: "Ryle, rõ ràng mày nói với tao, chỉ cần lừa Sophia hủy bỏ bài vị của Catherine là mày sẽ chữa khỏi bệnh cho tao cơ mà?!"

Ryle không rằng Leo lại xuất hiện vào lúc này. Nếu hắn tiếp tục lừa gạt Leo, nhất định sẽ bị Sophia bức bách bắt giải trừ nguyền rủa, nếu như hắn không có cách nào hóa giải lời nguyền thì lời nói dối cũng sẽ bị phát hiện, vậy thì Leo nhất định sẽ bán đứng hắn. Nhưng nếu nói thật là không thể giải trừ lời nguyền, Leo sẽ bán đứng hắn ngay bây giờ. Ryle tiến thoái lưỡng nan, vẫn quyết định ổn định định Leo trước, "Tao đương nhiên có thể trị..."

"Leo, hắn ta không chữa được cho ông đâu." Giang Vấn Nguyên cắt ngang lời Ryle, cậu kéo ống tay áo Ryle lên: "Ông đếm số răng trên cánh tay của hắn đi, hắn ta có thể chết bất cứ lúc nào, lấy cái gì để cam đoan có thể chữa trị được cho ông?"

Đôi môi Leo run rẩy, ông ta hận thù nhìn Ryle: "Mày dám lừa tao! Tao sẽ phơi bày tất cả những gì mày đã làm!"

Ryle muốn nói chuyện, lại bị Sophia một tay bịt miệng, chỉ có thể phát ra tiếng ô ô.

"2 tháng trước, cha của Ryle đã đến tuổi già và chết đi trong giấc mơ một cách rất thanh thản. Đêm túc trực bên linh cữu, tôi và Ryle đã bí mật uống một ít rượu. Cha của Ryle cũng là một trong những kẻ giết chết tiểu thư quý tộc năm đó. Ryle hỏi tôi, nếu như hung thủ năm đó đều giống như cha hắn, không bị trừng phạt gì, hạnh phúc sống trọn đời thì chỉ sợ oan hồn của tiểu thư quý tộc và hộ vệ sẽ vĩnh viễn không thể được giải thoát. Ryle muốn trả thù cho tiểu thư quý tộc, và hắn ta hy vọng tôi sẽ chôn cất hắn với tất cả mọi người sau khi hắn ta hoàn thành việc trả thù." Leo đau đớn nói: "Tôi không nên đồng ý với hắn ta vào lúc đó ..."

Mãi cho đến khi Leo nói xong, Sophia mới buông miệng Ryle ra.

Ryle một thân chật vật, lại điên cuồng cười rộ lên: "Leo, mày đúng là đồ ngụy quân tử. Ngay cả tên Catherine cũng không dám gọi, mày thật sự là đồ dối trá từ đầu đến cuối! Mày đổ tất cả trách nhiệm lên đầu tao, vậy sao mày không nói chính mình đi?"

Trơ mắt nhìn thân phận của Leo cùng Ryle bị hoán đổi, người muốn chặn miệng đối phương bây giờ lại biến thành Leo. Tả Tri Hành ngăn cản Leo muốn xông tới đánh Ryle ngất xỉu, lạnh lùng nói: "Đi đâu đấy?"

Đôi mắt của Ryle nhìn chằm chằm vào Leo giống như một trò hề. Rắn độc.

"Đúng vậy, tao đã nói với mày là sẽ báo thù cho Catherine, tao nói rõ ràng cho mày biết, ở Monariga mỗi người đều hưởng thụ tài sản của Catherine, không ai vô tội, tao muốn giết tất cả mọi người ở Monariga để hy sinh cho Catherine. Mày không chỉ không ngăn cản tao, còn vì tao mà đưa ra chủ ý, ngay cả thi cốt hộ vệ Catherine cũng là mày tìm ra thay tao. Mày chẳng qua chỉ là muốn lợi dụng tao, chờ sau khi người của Monariga đều chết hết, sẽ không ai biết vết nhơ trên người mày, mày có thể giả mạo thân thế trong sạch. Leo, tao sẽ để cho mày chết rõ ràng, khi tao đưa mày rời đi, trong rượu tiễn đưa của mày tao đã thêm tro cốt của bọn họ vào, mày chết chắc rồi!"

"A a a a a a! Tao sẽ giết mày!" Leo không ngừng vặn vẹo thân thể, muốn thoát khỏi dây thừng trói hai tay lại, " Ryle, mày có tư cách gì mà bảo tao là đồ dối trá. Vốn dĩ mày không phải vì Catherine mà báo thù, mày chính là mượn danh báo thù để giết người, thỏa mãn nguyện vọng biến thái của mày mà thôi. Sau khi mày chôn cất toàn bộ người trong thôn, lại muốn tao chôn mày cùng với mọi người, nguyện vọng ghê tởm như vậy cũng chỉ có loại biến thái như mày mới nghĩ ra!"

Tình cảnh trở nên không thể khống chế được, Ryle và Leo, hai đồng bọn mang bệnh dịch đến, dùng ngôn ngữ đâm chọt đối phương đến máu tươi đầm đìa, máu thịt mơ hồ.

Sophia không thể tiếp tục lắng nghe được nữa, cô hét lên: "Chúng mày im lặng hết cho tao!"

Dưới khí thế sắp giết người của Sophia, Ryle và Leo đều bị kẹt tại miệng.

Sophia chỉ vào Ryle: "Mày muốn phá hủy bài vị của chị Catherine để tao cũng bị nhiễm bệnh răng lạ sau đó cũng trở thành một phần trong ngôi mộ của mày đúng không? Tao sẽ không để mày thành công, tao sẽ sống và khi mày chết đi, tao sẽ đốt xác mày thành tro bụi và rải nó ra biển cách xa Monariga. Mày sẽ không bao giờ hoàn thành được mong muốn ở bên Monariga mãi mãi!"

Ryle kêu thảm thiết, "Không ——!! Mày có thể giết tao, nhưng mày không được tách tao ra khỏi Monariga!"

Sophia không thèm để ý tới hắn, ngược lại chỉ về phía Leo, "Mày muốn hủy diệt Monariga, biến mình thành người thân thế trong sạch. Tao cũng sẽ không để cho mong muốn của mày trở thành sự thật. Khi tao xử lý tốt công việc ở Monariga, tao sẽ đi lang thang xung quanh với bài vị của chị Catherine và tao sẽ kể câu chuyện của Monariga cho tất cả những người tao gặp. Leo, tao sẽ nói tên mày, tất cả những gì mày đã làm. Ngay cả khi mày chết đi, mày cũng không thể thoát khỏi tội lỗi của mình được đâu!"

Leo điên cuồng lắc đầu, ánh mắt hắn ngưng trệ, "Không không không, mày không thể làm như vậy với tao. Tao vô tội, tao không sai!"

Sophia rơi nước mắt, "Ba chúng ta đã chứng kiến toàn bộ quá trình chị Catherine bị giết, tao đã nghĩ rằng chúng ta có thể hiểu nhau và có thể tìm một cách nhẹ nhàng hơn để trả thù cho chị Catherine. Thì ra, tất cả mọi thứ đều là mộng tưởng hão huyền của tao."

Sophia gỡ trường kiếm trên thắt lưng, thẳng tay chém đầu của Ryle và Leo xuống. Cô không né tránh máu bắn tung tóe của Ryle và Leo, cả người đều bị máu tươi thấm ướt. Sophia thu hồi trường kiếm, nhìn bốn người Giang Vấn Nguyên đã chứng kiến toàn bộ quá trình: "Mấy người rời khỏi Monariga đi. Răng lạ ở Monariga không phải là một căn bệnh, mà là một lời nguyền và mọi người không thể giải quyết nó đâu. Trần Miên, trả lại bài vị của chị Catherine cho tôi."

Lý Na mềm nhũn ngồi trên hàng ghế cuối cùng của nhà thờ, dùng lưng ghế phía trước che chắn thân thể: "Trò chơi, kết thúc chưa? Tại sao tôi không thấy huỳnh quang xuất hiện trên con rối?"

"Bởi vì trò chơi vẫn chưa kết thúc," Giang Vấn Nguyên nhẹ giọng nói.

Cậu mở một bọc vải trong vòng tay mình ra, để lộ bài vị của Catherine.

Giang Vấn Nguyên cúi đầu, mái tóc dài đã lâu không cắt tỉa hơi che tầm mắt, biến hóa sâu thẳm giấu ở đáy mắt cậu. Cậu bật lưỡi dao Thụy Sĩ ra, dùng đao kiếm ngăn lại linh bài. "Sophia, không phải cô vẫn luôn tìm hài cốt của Catherine sao? Sao còn chưa tìm được hài cốt mà đã vội vàng giết Leo và Ryle rồi? Hay là căn bản cô không cần phải hỏi họ, ngay từ đầu cô đã biết hài cốt của Catherine ở đâu đúng chứ."

"Tôi nói đúng không, Catherine?" Giang Vấn Nguyên ngẩng đầu, nhìn về phía Sophia, "Cô lợi dụng ba đứa trẻ chứng kiến vụ giết người sau đó hoàn thành việc báo thù Monariga. Bây giờ mong muốn của cô đã đạt được rồi vậy thì cô nên trả lại chiếc nhẫn đã đánh cắp cho tôi."

Hết chương 28

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info