ZingTruyen.Com

[Hoàn_Đang Beta] Bàn Tròn Trí Mạng - Tiếu Thanh Chanh

✿ CHƯƠNG 26: Lấy oán báo ơn

foxpii_07

Lấy oán báo ơn

Giang Vấn Nguyên một mình xuyên qua những bụi gai đen đặc vô tận, cảm giác về thời gian trở nên chậm chạp. Cậu không biết rốt cuộc mình đã đi bao lâu, mệt mỏi và sợ hãi làm cho hai chân cậu trở nên vô cùng nặng nề, từ từ rơi vào vũng bùn.

"Ngón tay cử động!" Giang Vấn Nguyên cảm giác được có người đang lay thân thể mình, "Tỉnh lại, Trần Miên cậu mau tỉnh lại đi!!"

Người nọ còn đang kiên trì gọi cậu, ồn ào đến mức đầu Giang Vấn Nguyên phát đau. Có thể là do ý nghĩ muốn người nọ ngậm miệng lại quá mãnh liệt, Giang Vấn Nguyên ngẩng đầu nhìn về phía một tia sáng xẹt qua trong bóng tối, đưa tay bắt lấy nó.

Giang Vấn Nguyên mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Bạch Mai. Vẻ mặt lo lắng, hai tay nắm lấy bả vai cậu ra sức lắc, "Tỉnh rồi, rốt cuộc cậu cũng tỉnh rồi!"

Giang Vấn Nguyên xoa huyệt thái dương, xoa dịu từng trận đau đớn trên đầu. Được Bạch Mai dìu ngồi dậy, cậu ngồi trên giường, quần áo trên người đã được thay, áo khoác rộng màu xám nhạt và quần dài cùng màu hơi không vừa người. Cậu nhìn về phía bệ cửa sổ, ánh hoàng hôn rải vào trong phòng, "Tả Tri Hành và Lý Na đâu? "

"Sau khi chúng tôi cứu cậu lên cậu vẫn hôn mê bất tỉnh. Tôi ở lại để chăm sóc cậu, còn hai người họ vẫn tiếp tục tìm kiếm nguyên nhân của dịch bệnh." Bạch Mai đưa cho cậu một chén trà đặc xua hàn, "Tính toán thời gian thì bọn họ cũng sắp trở về rồi đấy. Cậu uống trà đi để tôi đi lấy cho cậu ít đồ ăn."

Sau khi Bạch Mai đóng cửa lại, Giang Vấn Nguyên thở dài một hơi, mặt nạ trấn tĩnh trên mặt rơi xuống. Cậu dùng sức nắm lấy chén trà, đem trọng lượng đè lên đầu gối, thân thể nhẹ nhàng run rẩy. Cảm giác bị nước sông nhấn chìm vẫn còn lưu lại trên da, lạnh băng thấu xương.

Sự yếu đuối của Giang Vấn Nguyên không kéo dài quá lâu. Khi Bạch Mai bưng bữa tối trở về, cậu lại khôi phục nét mặt không chút thay đổi.

Lúc Bạch Mai đi lấy bữa tối, vừa vặn gặp được Tả Tri Hành và Lý Na, mấy người bọn họ dứt khoát mang bữa tối lên lầu cùng Giang Vấn Nguyên ăn.

Quần áo Tả Tri Hành mặc trên người không phải là bộ mà buổi sáng Giang Vấn Nguyên nhìn thấy, xem ra người nhảy xuống nước cứu cậu lên bờ chính là Tả Tri Hành.

"Cám ơn anh đã cứu tôi." Giang Vấn Nguyên cầm bát, nói với Tả Tri Hành.

Tả Tri Hành ngồi ở ngoài cùng của giường, "Công lớn không lời nào cảm tạ hết được. Hôm nay tôi mạo hiểm xuống nước cứu cậu, về sau cậu phải trả lại."

"Đương nhiên." Giang Vấn Nguyên nghiêm túc trả lời, "Vòng này chỉ cho mỗi người chuẩn bị một bộ quần áo để thay. Quần áo chúng ta đang mặc bây giờ lấy ở đây vậy? "

Lý Na nhỏ giọng nói: "Anh Tả cõng anh Trần về khách sạn, chị Bạch Mai kiểm tra túi của anh Trần. Chỉ một mình em không có việc gì làm, em nghĩ liệu mình có thể giúp mọi người một chút gì đó hay không cho nên em đến mượn chủ khách sạn hai bộ quần áo sạch."

Nói đến chuyện này Tả Tri Hành liền hơi tức giận: "Cũng trách tôi không cẩn thận, sau khi mặc vào mới biết là quần áo của chủ khách sạn."

"Mặc thì mặc đi. Anh đã cứu tôi mà vẫn sợ mặc quần áo của chủ khách sạn, người bị nghi ngờ mắc bệnh hay sao?" Giang Vấn Nguyên rộng lòng nói, "Vừa hay có thể xác minh bệnh dịch có tiếp xúc với nhiễm trùng hay không."

Tả Tri Hành nhướng mày, kỳ thật trong lòng hắn cũng nghĩ như vậy. Nếu không sẽ không có khả năng hắn và Lý Na cùng nhau hành động, gây ra đại họa kia. Hắn có hơi tò mò, biểu hiện hiện tại của Giang Vấn Nguyên vẫn phù hợp với sự đánh giá cao của bàn tròn, còn hắn là bởi vì vô tình tiến vào trò chơi cho nên mới bị xếp ở vị trí phía sau. Giang Vấn Nguyên làm thế nào mà lại trượt khỏi vị trí trước?

Đồ ăn khách sạn cung cấp vẫn rất khó ăn, mấy người bọn họ nuốt chửng, tăng tốc dùng hết bữa tối.

Lúc này sắc trời đã hoàn toàn tối lại. Bạch Mai thắp nến trong phòng, dưới ánh nến lờ mờ, bọn họ bắt đầu trao đổi sửa sang lại thu hoạch của ngày hôm nay.

"Sau khi rơi xuống nước, tôi nghe thấy tiếng khóc của một người phụ nữ. Cô ấy cho tôi cảm giác tràn ngập oán hận, rất có thể là quỷ quái liên quan đến con rối." Giang Vấn Nguyên quay đầu nhìn Tả Tri Hành bên cạnh, "Lúc anh xuống nước cứu tôi, có nghe thấy tiếng gì không? "

Tả Tri Hành lắc đầu, "Tôi không nghe thấy tiếng gì nhưng trong nước quả thật có thứ gì đó. "

"Khi tôi kiểm tra túi xách của cậu, khóa kéo của túi vẫn còn nguyên vẹn, nhưng tôi phát hiện bên trong thiếu đồ. Cậu xem xem có bị mất thứ gì không." Bạch Mai bày những vật dụng đã được phơi khô lên giường: găng tay y tế, khẩu trang, điện thoại di động, dao quân đội Thụy Sĩ...

Giang Vấn Nguyên nhìn mấy thứ này, nhíu mày "Chị mang túi xách tới đây cho tôi."

Bạch Mai vội vàng đưa cho cậu chiếc túi ướt treo trên tường, Giang Vấn Nguyên lục lọi từng tầng lửng của túi xách: "Nhẫn của tôi biến mất rồi."

"Không phải ở đây ư?" Tả Tri Hành lấy túi đựng khẩu trang ra lôi ra hai chiếc nhẫn mềm dùng dây thừng dệt thành.

Giang Vấn Nguyên mím môi thành một đường, lắc đầu: "Tôi còn mang theo một chiếc nhẫn bạch kim, đặt ở trong túi."

Bốn nạn nhân cách vách cũng giống như vậy, vừa nhìn đã biết là chiếc nhẫn kém chất lượng không bị lấy đi, thứ bị lấy đi là chiếc nhẫn bạc của cô gái kia.

Bạch Mai thầm nói: "Cho nên, nhân vật không rõ giết chết người chơi và quái vật trên sông, tất cả đều là vì tiền bạc? "

"Chị Bạch Mai, chị đừng dọa em." Lý Na run rẩy, bị dọa đến mức hốc mắt đỏ lên, "Chẳng lẽ mẫu răng kỳ quái biến mất trong túi anh Trần cũng là tiền bạc sao...?"

Bầu không khí trong phòng trong phút chốc ngưng đọng, tầm mắt mọi người tập trung trên người Lý Na. Lý Na thấy không ai trả lời câu hỏi của mình càng trở nên sợ hãi hơn: "Em đã nói gì sai ạ?"

"Không có, cô phân tích rất có lý." Tả Tri Hành sờ sờ cằm, quay đầu nhìn Giang Vấn Nguyên, sau khi phát hiện chiếc nhẫn biến mất sắc mặt cậu trông rất kém, "Bốn người cách vách bị giết, Trần Miên bị nhiễm bệnh, rất có thể là bởi vì họ đã tham tiền không nên tham."

Nhận được ánh mắt hình viên đạn của Giang Vấn Nguyên, Tả Tri Hành xem như không có việc gì lấy ra một cuộn giấy da dê: "Buổi chiều tôi và Lý Na tới giáo đường. Có một thư viện nhỏ bên cạnh phòng xưng tội của nhà thờ, chúng tôi tìm thấy ký sự niên đại đơn giản của Monariga."

Tả Tri Hành di chuyển đồ đạc của Giang Vấn Nguyên sang một bên, trải giấy da dê lên giường. Sau khi họ đến thế giới trò chơi này, giao tiếp ngôn ngữ với NPC không có bất kỳ trở ngại nào, văn bản cũng giống nhau, tất cả đề được dịch sang các hán tự quen thuộc của bọn họ. "Ký sự niên đại ghi chép tương đối đơn giản, dùng hai ba câu đã khái quát xong sự kiện lớn xảy ra hàng năm. Tôi và Lý Na đã xem qua gần 50 năm, điều khiến chúng tôi quan tâm nhất là niên sử năm 1396."

Bản ghi chép một năm mới nhất là năm 1430, một vài câu từ đầu năm đến cuối năm: mưa thuận gió hòa, trái cây tươi tốt, số lượng trẻ sơ sinh rất khả quan, v.v . Đây là ghi chép của năm ngoái. Theo đó năm 1396 tức là 35 năm về trước.

Buổi chiều Bạch Mai ở lại trông nom Giang Vấn Nguyên đang hôn mê, cho nên không tham gia tìm kiếm. Hai người đến cùng một chỗ, đọc niên sử năm 1396.

Niên sử năm 1396 dài hơn những năm khác.

Khái quát một chút nội dung như sau:

Monariga năm đó chịu thiên tai, ruộng đồng không thể thu hoạch, dịch bệnh hoành hành, dân làng lần lượt chết đi, dân số người Monariga giảm gần một nửa. Nhưng trời không tuyệt đường người, trận tuyết đầu tiên của mùa đông mang đến cho Manalia một vị tiểu thư quý tộc đi ngang qua, vị tiểu thư quý tộc tâm địa thiện lương kia, tặng không cho Monariga một số thuốc đặc hiệu để chữa bệnh. Với sự giúp đỡ của các loại thuốc đặc hiệu kia, mối đe dọa của dịch bệnh đã được giảm bớt và tình hình ở Monariga ngày càng được cải thiện.

Dịch bệnh bùng phát vào năm 1396 và hiện tại người chơi bước vào trò chơi vào năm 1431, lại là một đại dịch đoạt mạng.

Có mối liên hệ nào giữa hai ổ dịch này không?

Tả Tri Hành chỉ một chút lên chữ "Dịch bệnh" trên giấy da dê, "Chúng ta muốn biết tình huống dịch bệnh năm đó nhưng trong giáo đường chỉ có lịch sử ngắn gọn. Cho nên chúng tôi đã nghĩ cách để đến nhà trưởng thôn một chuyến nữa. Trong sổ tay trưởng thôn được truyền từ đời này sang đời khác, có giới thiệu chi tiết về dịch bệnh này. Năm 1396, mưa lớn liên tiếp, lũ lụt tràn ra, Monariga bị bệnh kiết lỵ do không uống nước sạch, không giống như bệnh răng miệng mà chúng ta đang phải đối mặt."

Giang Vấn Nguyên hỏi Tả Tri Hành: "Về vị tiểu thư quý tộc tặng thuốc kia, mọi người có phát hiện gì không? "

"Em có chuyện muốn nói." Lý Na giơ tay lên cao "Sophia không cho phép chúng ta vào phòng. Vì thế anh Tả phụ trách dẫn Sophia ra còn em vào phòng tìm tài liệu. Trước khi bắt đầu hành động, anh Tả cũng đặc biệt dặn dò em tìm kiếm tài liệu về vị tiểu thư quý tộc này. Em đã cẩn thận lật lại hồ sơ năm 1396 từ đầu đến cuối nhưng hồ sơ về vị tiểu thư quý tộc kia chỉ có một câu, giống như trong lịch sự ghi chép ngắn gọn: "Vị tiểu thư không muốn nêu tên kia, từ bi tặng cho chúng ta một lô thuốc đặc trị, cũng dạy cho chúng ta phương pháp lọc nước, phương pháp phòng bệnh trong cuộc sống hàng ngày, giúp Monariga vượt qua cửa ải khó khăn của dịch bệnh." Em thề với Thiên Chúa, em hoàn toàn không nhìn nhầm."

Giang Vấn Nguyên yên lặng liếc mắt nhìn Tả Tri Hành một cái. Tả Tri Hành theo thói quen muốn đẩy kính trên sống mũi, lại phát hiện mình đang ngủ say thì bị kéo vào trò chơi cho nên không đeo kính, hắn buông tay xuống, "Tôi chỉ giữ lại khả năng nhìn nhầm, cũng có thể là hồ sơ của tiểu thư quý tộc bị xé ra."

Giang Vấn Nguyên cảm thấy, bây giờ lời Tả Tri Hành nói ra miệng nhất định là đã qua trau chuốt. Với tính cách độc miệng và chán ghét phụ nữ của hắn ta, vừa mở miệng liền bạo kích, nếu không Lý Na cũng không đến mức mạo hiểm đắc tội Tả Tri Hành cũng phải chứng minh mình không nhìn sai.

"Mọi người xem chỗ này đi." Giang Vấn Nguyên chỉ vào tờ giấy da dê, "Đầu xuân năm 1397, ở Monariga thôn trang phía bắc đối diện với dòng sông xây dựng cối xay nước và cối xay gió. Thiên tai đã qua, với sự giúp đỡ của cối xay nước và cối xay gió, các công việc nông nghiệp ở Monariga đã phát triển."

Bạch Mai lấy giấy da, đọc kỹ lịch sử ngắn gọn năm 1397: "Monariga chịu nhiều đau khổ của thiên tai, kho lương thực báo nguy, nhân lực không đủ. Bọn họ làm cách nào mà vào năm sau thiên tai liền xây dựng được cối xay nước và cối xay gió. Họ lấy tiền ở đâu ra? Chẳng lẽ..."

Giang Vấn Nguyên bình tĩnh nói: "Tuy rằng chúng ta không tìm được tài liệu về vị tiểu thư quý tộc kia, nhưng căn cứ tình cảnh mà tưởng tượng một chút. Lúc ấy lũ lụt tàn phá bừa bãi, nhiều nơi bị ảnh hưởng, dịch bệnh hoành hành, rốt cuộc là một vị tiểu thư quý tộc như thế nào mà lại xuất hiện ở Monariga vào thời điểm này, còn có thể hào phóng xuất ra một lô thuốc đặc hiệu chữa kiết lỵ tặng cho Monariga?"

Lý Na dựa theo tình cảnh Giang Vấn Nguyên đưa ra mà suy nghĩ. Rốt cục cũng hiểu được nguyên nhân Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Hành coi trọng vị tiểu thư quý tộc kia, "Vị tiểu thư quý tộc kia là đặc biệt đi cứu trợ thiên tai hay sao?"

"Bất hạnh xảy ra với người chơi, thường là hình ảnh phản chiếu của ma quái. Điều gì đã xảy ra với chúng ta bây giờ? Giết người, cướp tài sản!" Giang Vấn Nguyên nhìn hai chiếc nhẫn dây mềm bị đẩy vào góc, "Nếu như tiền xây dựng cối xay nước và cối xay gió đến từ vị tiểu thư quý tộc này, vậy Monariga phải có lý do gì đó để xóa bỏ thông tin về cô ấy."

Người lần đầu tiên vào trò chơi - Lý Na, đối với suy đoán của Giang Vấn Nguyên có hơi không tiếp nhận được, "Có phải là anh nhầm lẫn hay không? Vị tiểu thư quý tộc kia giúp Monariga chống đỡ dịch kiết lỵ, bọn họ vì sao lại phải lấy oán báo ân?"

Bạch Mai vỗ vỗ bả vai Lý Na, lắc đầu: "Có một số việc, không cần phải nghiên cứu kỹ. Điều chúng ta nên chú ý nhiều hơn bây giờ là làm thế nào để sống sót.'

Tả Tri Hành cầm lấy giấy da của Giang Vấn Nguyên trong tay, "Vậy ngày mai nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta đặt ở việc tìm kiếm chứng cứ thôn dân Monariga thông đồng mưu hại vị tiểu thư quý tộc kia. Một khi điều tra được, thì việc Monariga bùng nổ bệnh răng miệng rất có thể là do vị tiểu thư quý tộc kia báo thù."

"Quá chậm." Giang Vấn Nguyên lạnh lùng nói ra một câu.

Tả Tri Hành ngẩn người: "Cái gì?"

Tầm mắt Giang Vấn Nguyên vẫn dừng lại trên hai chiếc nhẫn mềm kia. Chỉ cần cậu nghĩ đến chiếc nhẫn bạch kim Trần Miên để lại cho mình bị cướp đi, trong lòng liền toát ra một cỗ tà hỏa. Cậu quay đầu, ánh mắt đảo qua ba người kia: "Ý tôi là đợi đến ngày mai mới đi tìm chứng cứ thì đã quá muộn. Tôi có một cách để xác nhận phán đoán của tôi càng sớm càng tốt. Lý Na, Tả Tri Hành, tối nay hai người ở lại chỗ này đi."

Bạch Mai tiến lại gần, "Cách gì?"

Giang Vấn Nguyên nói cách mình nghĩ ra cho bọn họ biết.

Đối với việc này Lý Na không có kiến thức bèn thật lòng khen: "Anh Trần thật lợi hại, mới có thể nghĩ ra được cách trâu bò như vậy!"

Tả - đại lão trải qua nhiều thăng trầm của trò chơi - Tri Hành: "..."

Bạch Mai che mặt: "Đây là thao tác tao nhã của môn phái nào??!!"

Giang Vấn Nguyên lạnh lùng nói: "Mấy người cứ nói không làm được đi."

Ba người còn lại nhìn nhau, "Đương nhiên là làm!"

Tối đó, đêm khuya không gió, trăng lưỡi liềm.

Bốn bóng người từ tầng hai của khách sạn đi xuống, động tác nhẹ nhàng, từ cửa sau của nhà bếp tầng một rẽ ra khỏi khách sạn, đi về phía nhà của chủ khách sạn. Bốn người này chính là nhóm người Giang Vấn Nguyên.

Bốn người dựa theo kế hoạch đã thương lượng xong, phân chia đến các vị trí khác nhau, bao vây nhà chủ khách sạn.

Giang Vấn Nguyên đứng trước cửa nhà chủ khách sạn, từng chút từng chút, nặng nề mà chậm rãi gõ cửa.

Chất lượng giấc ngủ của ông chủ khách sạn vô cùng kém, ông ta thoáng cái đã bị tiếng gõ cửa đánh thức. Ông ta không nhúc nhích nằm trên giường giả bộ ngủ, hoàn toàn không dám ra mở cửa.

Nhưng mà bốn người bên ngoài cũng không có ý định buông tha cho ông ta. Giang Vấn Nguyên dừng động tác gõ cửa, Tả Tri Hành ngồi xổm ở phòng bếp lập tức hành động, hắn ném một tảng đá phá vỡ cửa sổ phòng bếp, tảng đá rơi vào phòng, lăn trên mặt đất vài vòng mới dừng lại.

Thần kinh của ông chủ khách sạn càng thêm suy nhược. Đồ vật bên ngoài sao có thể đột nhiên từ cửa rơi vào phòng bếp, phòng bếp bị ném vào từng viên đá, những tảng đá này giống như búa tạ nặng nề nện vào lòng ông ta.

Tả Tri Hành đập đá xong liền đi đến bên cạnh Lý Na, giúp cô vững vàng leo thang. Lý Na trèo lên thang, chĩa điện thoại di động có file ghi âm đã ghi lại trước đó vào ống khói: "Tôi đưa thuốc đặc hiệu cho các người, còn dạy các người phương pháp phòng ngừa kiết lỵ, vì sao các người lại giết tôi? Tại sao ông lại giết tôi? Tại sao lại giết tôi! Tại sao! Giết tôi đi!!"

Tiếng khóc được cắt ghép tỉ mỉ vô cùng thấm người, theo lò sưởi trong phòng khách truyền đến tai chủ khách sạn, ông ta dùng chăn bịt đầu, cả người sắp sụp đổ.

Lý Na vẫy tay chào Bạch Mai đang chờ bên cạnh cửa sổ phòng ngủ, tắt điện thoại ghi âm.

"Bang!" Bạch Mai một thân bọc vải trắng lóe lên ngoài cửa sổ phòng ngủ, hai bàn tay mười ngón xoè ra, vỗ lên cửa sổ thủy tinh, móng tay của cô theo cửa sổ trượt xuống, phát ra tiếng cọ xát chói tai: "Vì sao lại giết tôi?"

Ông chủ khách sạn cuối cùng bị một loạt động tĩnh liền mạch nối liền dọa vỡ gan, ông ta rụt ở chân giường, nhìn bóng trắng ngoài cửa sổ ôm đầu khóc: "Xin lỗi xin lỗi xin lỗi! Là Monariga xin lỗi ngài! Nhưng lúc ấy tôi chỉ là một đứa nhóc năm tuổi, tôi cái gì cũng không hiểu, tôi không ăn thịt của cô, cũng không có sử dụng..."

Bạch Mai mở cửa sổ ra, bốn người đã tập trung lại đây, tầm mắt mọi người đều tập trung ở trên người chủ khách sạn. Giang Vấn Nguyên lãnh khốc nhìn ông ta: "Có phải ông nên thẳng thắn với chúng tôi không? Chuyện gì đã xảy ra ở Monariga cách đây 35 năm về trước? Ăn thịt thì xảy ra chuyện gì?"

Trên mặt ông chủ khách sạn đầy nước mắt và nước mũi, ngũ quan vặn vẹo. Ông ta bị bắt quả tang cho nên không có cơ hội phản bác. Có lẽ do bí mật đầy tội lỗi trong lòng đã bị vạch trần cho nên ông ta ngược lại dần dần bình tĩnh: "Mọi người vào đi. Tôi sẽ nói tất cả với mọi người."

Giang Vấn Nguyên dám giả quỷ dọa NPC trong thế giới có quỷ thật, vậy mà còn thành công.

Tâm trạng của ba người còn lại rất phức tạp.

"Vậy ông đi mở cho chúng tôi..." Lý Na còn chưa kịp nói, chỉ thấy Giang Vấn Nguyên một tay chống lên bệ cửa sổ, xoay người nhảy vào phòng ngủ của ông chủ khách sạn. Ngay cả thời gian đi đường vòng cũng không muốn chờ. Tả Tri Hành là người thứ hai vào phòng, dưới sự giúp đỡ của hắn và Giang Vấn Nguyên, Bạch Mai và Lý Na cũng thuận lợi từ cửa sổ trèo vào phòng ngủ của ông chủ khách sạn.

Trong lúc bốn người vào nhà,ông chủ khách sạn đã lau sạch mặt, đơn giản sửa sang lại nghi thức.

Ông ta thắp nến phòng ngủ, năm người ngồi quanh bàn, chờ ông chủ khách sạn tự thú.

Ông chủ khách sạn tên là Leo, vào năm 1396 ông ta còn chưa đầy năm tuổi.

Vị tiểu thư quý tộc từ bi kia đi tới Monariga, khi ấy Leo đã nhiễm bệnh sáu ngày. Lúc đó mỗi ngày ông ta đều bị tiêu chảy, cả người gầy đến mức không còn hình dạng. Năm đó ruộng đồng toàn bộ đều ngập trong lũ lụt, lương thực trong nhà chẳng còn lại bao nhiêu. Mỗi ngày Leo chỉ có thể ăn vài ngụm cháo lúa mì lạnh lẽo, có thể trước khi bị chết vì bệnh ông ta sẽ chết vì đói trước.

Thuốc đặc hiệu của vị tiểu thư quý tộc kia chữa khỏi cho rất nhiều người, Leo cũng là một trong số đó. Đối với Leo mà nói, vị tiểu thư quý tộc giống như thiên sứ. Sau khi dịch bệnh được khống chế, tiểu thư quý tộc liền đề nghị muốn rời khỏi Monariga, còn phải tiếp tục đến nơi bị ảnh hưởng tiếp theo. Khi vị tiểu thư quý tộc kia được những người lớn nhiệt tình kéo lại ở thêm một đêm, Leo nho nhỏ trộm vui vẻ một hồi lâu. Leo nghĩ cũng không dám nghĩ, phía sau sẽ xảy ra chuyện tàn khốc như vậy...

Lão trưởng thôn năm đó tập hợp lực lượng toàn thôn, vì vị tiểu thư quý tộc cùng với hộ vệ của cô mà mở yến hội. Dưới tình huống lúc bấy giờ của Monariga, yến hội được chuẩn bị rất đơn sơ nhưng vị tiểu thư kia cũng không ghét bỏ, mang theo hộ vệ cùng nhau tham gia yến hội.

Tiểu thư quý tộc kia tuyệt đối không ngờ, trưởng thôn lại hạ thuốc mê trong rượu của cô và các hộ vệ. Đội trưởng hộ vệ từng tiếp xúc qua mê dược, nhưng khi hắn phát hiện không đúng thì tất cả đều đã muộn rồi. Sức chiến đấu của đội trưởng hộ vệ cực mạnh, hắn giết chết mấy thôn dân, nhưng hắn đơn thương độc mã làm sao có thể địch lại thôn dân nội tâm đã biến thành ma quỷ.

Yến hội kia nghiêm cấm những đứa nhỏ tham dự, nhưng Leo lại rất muốn gặp vị tiểu thư quý tộc kia. Uy tín của cha mẹ cũng đã không còn sót lại chút gì khi bọn họ chẳng muốn cho Leo ăn no, Leo vi phạm lệnh cấm của người lớn, vụng trộm đi tới hiện trường tiệc rượu. Ông ta trốn ở một góc, muốn tìm cơ hội cùng vị tiểu thư quý tộc ở một mình sau đó nói chuyện. Ông ta tận mắt chứng kiến người lớn trong thôn chém đầu đám hộ vệ xuống giống như bổ dưa, cuối cùng chỉ còn lại một mình vị tiểu thư quý tộc kia.

Thôn dân để lại một mạng của vị tiểu thư quý tộc kia cũng không phải bởi vì cô cứu bọn họ, mà thứ bọn họ muốn chính là chìa khóa của vị tiểu thư kia. Trong xe của cô có một rương chứa đầy tiền vàng cùng đá quý, chìa khóa của chiếc rương được chia làm hai nửa, một nửa được tiểu thư quý tộc mang theo bên người, nửa còn lại bị giấu đi.

Vị tiểu thư quý tộc bị dây thừng trói chặt, bị một chậu nước đá hắt tỉnh. Cô nhìn cảnh tượng ác mộng trước mắt, đám thôn dân giống như ma quỷ, cô nói ra những lời mà cả đời này Leo cũng sẽ không quên. Cô nói: "Tôi thề với địa ngục rằng tất cả những gì tôi phải chịu đựng ngày hôm nay, tôi sẽ khiến Monariga phải trả lại gấp trăm lần!"

Nói xong câu đó, tiểu thư quý tộc không mở miệng nữa. Bất kể thôn dân tra tấn cô như thế nào, đều không có cách khiến cô phun ra một chữ. Cả người tiểu thư quý tộc đẫm máu, lại làm cho người tra tấn cô vô cớ sinh ra sợ hãi.

Cuối cùng thân thể tiểu thư quý tộc không chịu nổi sự tra tấn của dân làng, cô mở to hai mắt, im lặng mà chết. Bởi vì dân làng sợ lời nguyền của tiểu thư quý tộc mà bọn họ đã làm ra chuyện cực kỳ tàn nhẫn với cô. Họ nhổ răng của tiểu thư quý tộc, cắt lưỡi của cô, để cô không thể giao dịch với ma quỷ dưới địa ngục bằng lời nói. Họ làm bẻ gãy mọi ngón tay của cô khiến cho cô không thể viết ra sự oan ức của mình bằng tay.

Ở Monariga không phải tất cả mọi người đều tán tận lương tâm. Những kẻ mưu hại tiểu thư quý tộc trói toàn bộ thôn dân lên thuyền, bọn họ bạo lực phá hỏng rương của cô, trừ bỏ một phần đá quý bị tổn hại, bọn họ đem phần lớn tiền của chia đều cho cả thôn. Chia tang vật còn chưa đủ, bọn họ còn điên cuồng xẻo thịt cô gái xuống, nấu thành nước dùng cho cả thôn ăn.

Cứ như vậy, trên dưới toàn thôn dân Monariga đều là đồng phạm.

Leo tránh thoát không uống nước dùng của tiểu thư quý tộc, cố gắng hết sức để tránh kho báu trong nhà bọn họ. Nhưng ông ta làm thế nào cũng không tránh thoát được cối xay nước và cối xay gió dựng lên từ tiền của vị tiểu thư kia. Cối xay nước và cối xay gió dẫn dắt công việc nông nghiệp, sản xuất lương thực vào miệng của mỗi dân làng.

Nói ra bí mật chôn sâu ở đáy lòng nhiều năm, vẻ mặt Leo mệt mỏi, như thể trong nháy mắt già đi mấy tuổi, "Tôi thường xuyên có một loại cảm giác, Monariga tựa như một con quái vật khổng lồ, cắm rễ trên người tiểu thư quý tộc, hút máu thịt của cô hầu như không còn gì. Có lẽ vì cảm giác tội lỗi này, tôi không thể đưa các cô gái bên ngoài đến Monariga, cũng không thể yêu các cô gái ở Monariga, cho đến bây giờ không thể kết hôn."

Leo nắm chặt mười đầu ngón tay, cúi đầu dán lên tay, làm ra tư thế cầu nguyện, "Sau khi tôi tự lập, vẫn cố gắng tích lũy tài sản cũng cố gắng tìm đá quý từ thôn dân. Năm đó tôi không cách nào vì vị tiểu thư quý tộc kia mà làm bất cứ điều gì, hiện tại tôi có năng lực, ít nhất phải tìm tiền bạc bị mất phụng cho cô. Tôi không nghĩ rằng, tôi đã không thể chuộc tội nữa rồi, Monariga đã bùng nổ một căn bệnh kỳ lạ không thể giải quyết. Đây nhất định là lời nguyền của tiểu thư quý tộc đối với Monariga..."

Lúc bốn người rời khỏi nhà Leo, Giang Vấn Nguyên hỏi ông ta một câu, "Leo, ông vẫn dùng tiểu thư quý tộc để gọi cô ấy, vậy tên của cô ấy rốt cuộc là gì?"

Leo im lặng hồi lâu, mới nói: "Monariga đã phạm tội nặng nề như vậy, tôi không có tư cách nói tên cô ấy. Cậu có thể hỏi Sophia, người thờ phụng linh bài của tiểu thư quý tộc."

Bốn người trở về phòng trên tầng hai của khách sạn.

Từ lúc Leo nói được một nửa Lý Na đã bắt đầu im lặng lau nước mắt, hiện tại vất vả lắm mới ngừng khóc, giọng nói của cô khàn đặc, " Vị tiểu thư quý tộc kia thật đáng thương, Leo cũng đáng thương."

Bạch Mai ngược lại không khóc, nhưng tâm tình cũng có chút sa sút, "Aii, ai cũng đều đáng thương."

Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Hành yên lặng nhìn nhau, phụ nữ quả nhiên là đồng nghĩa với cảm tính, rất dễ bị lừa gạt.

Giang Vấn Nguyên không thể không nhắc nhở các cô, "Lời của Leo nghe một chút thì được, không cần phải tin toàn bộ."

"Lúc chúng ta giả quỷ hù dọa Leo, ông ta rất hoảng sợ. Nếu như trong lòng không có quỷ, có thể bị dọa thành như vậy sao?" Tả Tri Hành cũng hắt cho hai cô gái một gáo nước lạnh, "Hơn nữa nghe chuyện xưa của ông ta, toàn bộ câu chuyện vẫn rất khéo léo giải vây cho bản thân mình. Nếu như ông ta thật sự cảm thấy áy náy với vị tiểu thư kia, nhất định sẽ không dùng loại phương thức tự sự này."

Giang Vấn Nguyên đồng ý gật gật đầu, "Lỗ hổng mà Tả Tri Hành nói xem như tương đối khó phát hiện. Hai người các cô có thể suy nghĩ thật kỹ một chút, Leo đã lộ ra một sơ hở rất lớn."

Giang Vấn Nguyên vừa dứt lời, Bạch Mai lập tức phản ứng lại: "Tôi hiểu rồi!"

Giang Vấn Nguyên làm động tác niêm phong miệng, "Cho Lý Na một chút thời gian, để cho cô ấy tự suy nghĩ."

Lý Na khổ sở suy nghĩ nhưng nửa ngày sau cũng không nghĩ ra, cô mờ mịt nhìn mọi người: "Em thật sự không biết."

Bạch Mai chỉ chỉ vách tường, nhắc nhở Lý Na, "Cô ngẫm lại đi."

Lý Na nhìn chằm chằm vào bức tường Bạch Mai chỉ, trên tường ngoại trừ bụi bặm ra cái gì cũng không có. Đột nhiên, cô giật mình, không có gì trên tường, nhưng có ở phía bên kia của bức tường! Bốn người chơi đã chết ở phía đối diện của bức tường ngày hôm qua!

Lý Na nhanh chóng nói: "Chúng ta đã phân tích nguyên nhân cái chết của bốn người chơi bên cạnh, do họ tham lam tiền không nên tham, vì vậy họ đã bị giết. Anh Trần chỉ lấy đi mấy cái răng liền bị nhiễm bệnh dịch. Leo nói rằng ông ta đã tích lũy tài sản và tìm thấy đá quý lưu lạc ở bên ngoài. Làm thế nào mà ông ta có thể bình an vô sự sống đến ngày hôm nay?"

Giang Vấn Nguyên ngáp một cái, "Làm sao tôi biết Leo sống như thế nào cho đến nay, mau đi ngủ đi, ngày mai còn có một đống việc phải làm."

Tả Tri Hành nhanh chóng chiếm một góc giường được ghép liền, "Trần Miên cậu ngủ cạnh tôi đi."

Giang Vấn Nguyên âm thầm chửi bới một câu lắm tật xấu ở trong lòng, nằm xuống bên cạnh hắn.

Bạch Mai cầm tấm chăn mỏng đắp tối hôm qua, nằm xuống bên cạnh Giang Vấn Nguyên, săn sóc nhường một góc khác cho Lý Na.

Lý Na nhìn ba đồng đội gà cay* nhanh chóng tiến vào trạng thái ngủ: "......".

(*Gà cay là một từ phổ biến trên mạng: / Là jī /: gà cay đọc gần giống với 拉圾/ Lā jī /: rác. Cho nên gà cay ở đây chỉ "rác" nhưng chỉ là mức độ trêu đùa nhẹ nhàng )

Mấy người này trêu chọc cô đến nhiệt huyết sôi trào, kết quả tất cả đều đi ngủ, trình độ vào trò chơi của cô có hạn, một mình làm sao có thể bóc hết được. Lý Na hậm hực bò lên giường thầm nghĩ rằng có thể sẽ mất ngủ, nhưng buồn ngủ có thể lây nhiễm, cô cũng không biết mình tiến vào giấc ngủ bằng cách nào.

5:30 sáng ngày hôm sau.

Đồng hồ báo thức điện thoại di động của Tả Tri Hành vang lên, đánh thức mấy người chỉ ngủ chưa đến bốn tiếng đồng hồ.

Giang Vấn Nguyên đỡ đầu đau đớn ngồi dậy, hướng Tả Tri Hành tinh thần sáng láng la to: "Anh là ma quỷ sao?"

Tả Tri Hành đã thay quần áo của Leo, mặc lại bộ đồ ngủ khi vào trò chơi một lần nữa, "Lời của Leo nhắc nhở chúng ta, đồ ăn, nước uống, thậm chí là quần áo của Leo, theo một ý nghĩa nào đó mà nói, đều có thể là từ dẫn xuất tài sản của vị tiểu thư quý tộc kia. Bắt đầu từ ngày hôm nay cho đến ngày thông qua trò chơi, chúng phải dựa vào chính mình để tìm kiếm thức ăn trong tự nhiên. Những con chim dậy sớm mới có côn trùng để ăn."

Mỗi một chữ trong lời nói của Tả Tri Hành đều tràn ngập thuyết phục, Giang Vấn Nguyên không tìm ra lý do có thể phản bác. Bạch Mai cùng Lý Na cũng chỉ có thể ngừng giãy dụa, dưới sự thúc giục của Tả Tri Hành mà bò dậy.

Bốn người mặc quần áo khi vào trò chơi, theo dòng sông đi thẳng đến chỗ bên ngoài Monariga. Đảm bảo không liên quan đến phạm vi thế lực của vị tiểu thư quý tộc mới bắt đầu đi kiếm ăn.

Kỹ năng sinh tồn dã ngoại của Giang Vấn Nguyên không tệ, xuất xứ kỹ năng hoàn toàn không cần đoán đương nhiên là Trần Miên. Cậu dùng một tay giúp Tả Tri Hành gọt cành cây thành một cái nĩa xiên cá, liên tiếp ở vùng nước nông xiên được ba con cá béo. Kỹ thuật dùng dao của Giang Vấn Nguyên rất có được, chỉ tiếc là vé vào cửa là tay trái cho chỉ có thể để việc xử lý cá giao cho Tả Tri Hành.

Bạch Mai và Lý Na thì đi nhặt củi, các cô đi hơi lâu. Không chỉ mang về rất nhiều cành lá khô, mà còn hái không ít rau dại. Lý Na hưng phấn nói: "Chị Bạch Mai rất lợi hại, những loại rau dại này đều là chị ấy hướng dẫn em tìm được, rất ngon. Hai anh cũng nên đến nếm thử đi."

Giang Vấn Nguyên chọn ra một quả dại, nếm thử, quả nhiên ngọt ngào mọng nước. Cậu không khỏi nhìn Bạch Mai vài lần, "Rau dại quả dại có thể ăn được mà cũng dễ dàng tìm được như vậy. Được nha, cao thủ sinh tồn dã ngoại."

Bạch Mai cười cười, "Gặp may thôi."

Lúc bốn người ăn no uống đủ đã là hơn bảy giờ sáng, tự tìm kiếm thức ăn quả nhiên vẫn là một chuyện phiền toái.

Giang Vấn Nguyên tự giác đi ra chọn trọng trách, "Hôm qua tôi rơi xuống nước làm trì hoãn hành trình, không thể gặp người nhặt xác một lần nữa. Hôm nay chúng ta nên chia thành hai nhóm để hành động. Một nhóm đến gặp Sophia, một nhóm đi nói chuyện với người thu thập xác chết. Vào buổi chiều, chúng ta gặp nhau tại cối xay nước và cối xay gió."

Bạch Mai giơ tay lên đặt câu hỏi: "Chia nhóm như thế nào? "

Giang Vấn Nguyên nói: "Tất nhiên là tôi cùng chị cùng một đội."

Bạch Mai nghiêm túc gật gật đầu, "Tôi nhất định cố gắng không chậm trễ. "

Ngược lại, phía Tả Tri Hành và Lý Na không hòa hợp như vậy. Lúc trước hai người có chút xích mích nhỏ, chỉ là sau khi bốn người thống nhất hành động không biểu hiện ra ngoài, nếu bọn họ lại cùng tổ với nhau, quỷ mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Với cấu hình hiện tại của đội ngũ bọn họ, xuất phát từ suy nghĩ cân bằng, Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Hành tất nhiên phải tách ra hành động.

Tả Tri Hành lại nguyện ý cùng đội với Bạch Mai, Bạch Mai tuy rằng vẫn biểu hiện bình thường, nhưng thời khắc mấu chốt chưa bao giờ để rớt đồ. Trái ngược với Tả Tri Hành quỷ súc, Lý Na cũng có khuynh hướng muốn cùng đội với Giang Vấn Nguyên tương đối ôn hòa hơn.

Lý Na không dám góp ý, Tả Tri Hành lại không cố kỵ, hắn nói với Giang Vấn Nguyên: "Nếu không chúng ta rút thăm quyết định chia nhóm đi."

"Cũng được..." Bạch Mai còn chưa nói hết, đã bị Giang Vấn Nguyên trực tiếp cắt đứt.

"Không được." Giang Vấn Nguyên quả quyết từ chối, tuy rằng mục đích cậu vào trò chơi là sử dụng năng lực đặc thù của búp bê, nhưng công việc chính là công việc, nào có đạo lý bỏ lại người thuê mình và người khác cùng đội giữa chừng, "Tôi và Bạch Mai phải thống nhất hành động. Hai người có thể thương lượng lựa chọn đi gặp ai, tôi cùng Bạch Mai đi bên kia."

Thương lượng cái gì đó cũng không tồn tại, Tả Tri Hành trực tiếp vỗ tay, "Tôi cùng Lý Na đi gặp Sophia."

Giang Vấn Nguyên nhìn thấy Lý Na bên cạnh bộ dạng bị đả kích, đành phải thay Tả Tri Hành giải thích thêm một câu, "Bạch Mai, chị phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, lúc hai người đi gặp người nhặt xác, có thể sẽ nhìn thấy rất nhiều thi thể. "

Người ở Monariga thật sự quá nhiều, người nhặt xác duy nhất trong thôn lại chỉ có mình Ryle. Mỗi ngày đều phải ra ngoài từ sớm, từ sáng sớm đào đến hoàng hôn mới miễn cưỡng đào đủ hố đất chôn xác.

Giang Vấn Nguyên và Bạch Mai đến nơi chôn xác, Ryle đã đào được một hố nông mới.

Lúc Ryle nhặt xác cả người quấn vải đen, đào hố lại là công việc cần đến thể lực cho nên lúc này này hắn chỉ mặc một cái áo ba lỗ, lộ ra diện tích lớn của cánh tay và bắp chân. Trên hai tay hắn đều hiện ra vài vết thương, vết thương nứt ra thành hình miệng, hai bên cạnh phủ đầy răng.

Răng lạ kia sẽ ưu tiên phát triển từ miệng vết thương, thông tin này là Ryle nói với Giang Vấn Nguyên. Những vết thương khủng bố của Ryle, rất có thể là vì để công việc đào hố của hắn không bị ảnh hưởng, nên chính hắn đã tự rạch ra vết thương trên cánh tay.

Giang Vấn Nguyên đã tính sơ sơ qua, số lượng răng lạ trên cánh tay Ryle vượt qua một trăm, nếu như những nơi khác trên người Ryle còn có răng, vậy thì chỉ sợ số lượng răng lạ của Ryle đã đạt tới giới hạn vô cùng nguy hiểm.

Ngày hôm trước Giang Vấn Nguyên và Tả Tri Hành thảo luận về mối quan hệ giữa 206 chiếc răng kỳ lạ và cái chết trên người nạn nhân, cũng không tránh được Ryle. Ryle biết rõ tình cảnh của mình, nhưng vẫn không bỏ việc nhặt xác. Hắn cũng không ngại vết thương đáng sợ của mình bị Giang Vấn Nguyên và Bạch Mai nhìn thấy, toàn tâm toàn ý đào hố đất, làm như không thấy hai người.

Giang Vấn Nguyên không lòng vòng mà vào thẳng chủ đề "Leo đã nói chuyện xảy ra vào 35 năm trước cho chúng tôi biết rồi. Tôi rất tiếc, bệnh răng miệng rất có thể là lời nguyền của tiểu thư quý tộc với Moranga, không phải là việc mà bác sĩ chúng tôi có thể giải quyết được."

Ryle không thể thờ ơ với những gì Giang Vấn Nguyên nói, hắn vội vã cắm xẻng vào hố, "Vì vậy, bây giờ mấy người đang ở đây để tuyên bố hình phạt tử hình cho tôi? Nếu thế thì tôi biết rồi, mấy người có thể rời đi. "

"Không, tôi tới tìm cách xoay chuyển." Giang Vấn Nguyên nhấc ống tay áo bên trái lên, lộ ra vết thương trên cánh tay. Sau khi mẫu răng kỳ quái và nhẫn bạch kim Trần Miên đưa cho cậu biến mất dưới sông, tốc độ chuyển xấu của vết thương chậm lại rất nhiều. Hôm nay chỉ mọc thêm hai cái răng. "Hôm trước tôi gặp anh một lần, hình như anh và Leo có ân oán gì đó. Tôi muốn biết, nhưng những gì Leo nói chúng tôi chỉ có thể tin tưởng một vài phần."

Có vết thương răng lạ làm bằng chứng, lời nói của Giang Vấn Nguyên có thêm vài phần thuyết phục. Ryle không giữ thái độ ác liệt kia nữa. Ryle một lần nữa cầm lấy xẻng, vùi đầu đào hố, "Mục đích ban đầu của chúng tôi cũng chỉ là vì để cho mọi người có thể sống sót mà thôi, nhưng ước định ban đầu như vậy, lại mang đến hậu quả đáng sợ. Hành vi phạm tội với quý tiểu thư của Monariga là không thể tha thứ."

Ryle không dám nhìn Giang Vấn Nguyên và Bạch Mai lấy một cái, "Tôi biết rõ tội nghiệt của chúng tôi nặng đến thế nào, nhưng nếu nhà chúng tôi không được phân tiền bạc của tiểu thư cho thì tôi chũng chẳng sống được đến ngày hôm nay. Hiện tại lời nguyền của tiểu thư quý tộc đã trở về trên người chúng tôi, hết thảy đều là chúng tôi xứng đáng bị trị tội. Tôi chấp nhận số phận của cái chết, điều duy nhất tôi có thể làm là để cho những người ở Monariga được chết đàng hoàng. Tôi xin lỗi vì tôi không thể giúp anh, tôi chỉ có một lời khuyên cho anh."

Giang Vấn Nguyên nhẹ giọng nói: "Lời khuyên gì? "

Ryle buông xẻng xuống, nhìn thẳng vào hai mắt Giang Vấn Nguyên, ngữ khí của hắn tràn ngập sự chán ghét Leo: "Người trải qua tai nạn 35 năm trước, đều hiểu sâu sắc tội nghiệt của mình. Chỉ có Leo, hắn không chịu thừa nhận mình có tội. Sau khi hắn trưởng thành, vẫn tìm mọi cách tích trữ tài sản, muốn rời khỏi Monariga để thoát khỏi tội ác của hắn. Lần này hắn một lần nữa trở lại Monariga là bởi vì hắn phát hiện cho dù rời khỏi đây, cũng không cách nào thoát khỏi lời nguyền của tiểu thư quý tộc, hắn muốn tìm cách giải trừ nguyền rủa."

"Cảm ơn lời khuyên của anh." Giang Vấn Nguyên nói, "Tôi cũng có một chuyện muốn nói cho anh biết. Sau khi tôi bị nhiễm bệnh lạ, tôi thường cảm thấy mệt mỏi về thể chất, làm thế nào mà anh có thể duy trì cường độ lao động cao như vậy dưới lời nguyền?"

Ryle cau mày, "Tôi cũng không có cảm giác mệt mỏi."

Giang Vấn Nguyên dẫn dắt nói: "Kỳ thật trạng thái của Leo cũng rất kỳ quái, dựa theo mức độ tội lỗi, ông ta hẳn là đã sớm chết rồi. Nhưng ông ta vẫn sống đến bây giờ, mức độ nhiễm trùng cũng tương đối nhẹ. Ông ta cho tôi cảm giác, giống như là một người có ý nghĩa đặc biệt nào đó."

Ryle đột nhiên nhớ tới đêm 35 năm trước: "Đêm tiểu thư quý tộc bị sát hại tôi và Leo cùng trốn ở hiện trường tiệc rượu! "

Đây chắc chắn là một manh mối cực kỳ quan trọng.

Ryle tiếp tục: "Những đứa trẻ trốn ở hiện trường tiệc rượu, và một đứa trẻ khác ..."

Ryle còn chưa nói hết, chỉ nghe thấy phía xa xa truyền đến tiếng một trận nổ tung. Bọn họ nhìn về phía vụ nổ, đó chính là hướng nhà trưởng thôn!

Hết chương 26

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com