ZingTruyen.Info

[HOÀN][ĐAM MỸ][EDIT] NGƯỜI ĐÀN ÔNG TÔI THEO ĐUỔI 7 NĂM YÊU NGƯỜI KHÁC RỒI

CHƯƠNG 28

trinhyi

Biến cố Trương gia đến thật sự quá nhanh, ngay cả Trương Phong Hòa còn bất ngờ, huống hồ là Viên Phong.

Lo liệu lễ tang của Trương Kiến Minh xong, Viên Phong còn phải chăm sóc người mẹ đang sa sút tinh thần. Ngôi nhà bị gán nợ, hai mẹ con giờ chỉ sống tại ngôi nhà đơn sơ 1 phòng. Nhà ở được Trương Tự hỗ trợ tìm, thậm chí tiền cũng là hắn trả.

Viên Phong cảm thấy thật khó chịu, nhưng người hiện tại y có thể dựa vào chỉ có Trương Tự.

Trương Kiến Minh chết, Vương Hân cả ngày đều nhốt mình trong phòng, Trương Tâm Đoá thì bỏ nhà đi đến tận bây giờ tìm vẫn không thấy người, Viên Phong nhìn gia đình mình chỉ qua 1 đêm đã sụp đổ, y hối hận không thôi. Nếu thời gian có thể quay lại, y sẽ không ra tay với Trương Phong Hoà.

Lần đó quỳ trước mặt Phùng Dã, y đã dùng hết tự tôn cả đời, Phùng Dã cũng chịu thu tay. Nhưng Trương gia như nỏ mất đà, Phùng Dã chỉ cần ra tay một chút, lập tức suy sụp. Ánh mắt Viên Phong hiện lên tia hận thù, y hận Trương Phong Hoà, hận Phùng Dã, nhưng giờ y không có gì trong tay, muốn trả thù là quá sức.

Bưng thức ăn đến trước mặt Vương Hân, "'Mẹ, ăn chút gì đi ạ."

Vương Hân nghe vậy, thu hồi tầm mắt từ cửa sổ, đôi mắt đen trống rỗng nhìn Viên Phong, nhìn đến mức Viên Phong ớn lạnh. Vương Hân tiếp nhận bát cơm Viên Phong đưa, nói :"Con ra ngoài đi, lát nữa mẹ mới ăn".

Viên Phong như chỉ chờ những lời này, miễn Vương Hân chịu ăn là được, liền gật đầu ra ngoài.

Cửa phòng đóng lại, đôi mắt đen trống rỗng hiện lên tia thống khổ. Vương Hân nhìn lại cả cuộc đời ả. Từ nghèo khó, vì tiền chấp nhận lấy cha Viên Phong, người đàn ông hơn ả mười mấy tuổi. Sau người ấy chết, ả kế thừa gia tài.

Sau, ả gặp Trương Kiến Minh, biết ông ta có vợ cùng con, nhưng nhất quyết không buông tay. Trương Kiến Minh cũng nhanh chóng chạy theo ả ta, sống những ngày rất khá. Muốn tiền có tiền, muốn gì được nấy, việc kinh doanh cũng thành công rực rỡ, ả chưa bao giờ nghĩ sẽ đến mức phá sản thế này.

Ngày đó Trương Kiến Minh qua đời, Vương Hân cũng muốn tự tử cho xong chuyện. Nhưng nghĩ lại nếu ả chết thì thế nào, còn số tiền nợ, con trai ả có học đến lúc tốt nghiệp không? Như vậy sẽ huỷ hoại cả đời Viên Phong...

Vương Hân chưa bao giờ sống những ngày u ám như thế, đây là báo ứng của ả sao? Báo ứng cho mấy năm trước ả không màng tất cả cướp lấy Trương Kiến Minh, phá huỷ một gia đình, nên bây giờ ả phải trả giá, trả giá bằng gia đình mình? Đầu lại đau, Vương Hân nổi điên đem đồ ăn hất xuống, chén sứ cùng mặt đất va chạm, tiếng chén dĩa rơi bể nhanh chóng qua đi, khôi phục lại sự yên tĩnh.

.....

Trương Phong Hòa từ trong mộng bừng tỉnh, mở đèn ngủ , lẳng lặng ngồi trên giường, duỗi tay lau mặt. Cậu cảm thấy khoé mắt có chút nóng, liền duỗi tay muốn xoa xoa, nhưng tay vừa chạm vào mắt, lại thấy ẩm ướt. Hốc mắt từ khi nào chỉ toàn nước, cậu hít mũi, không có cách nào che giấu được đau lòng.

Cậu cho rằng mình sẽ không khóc, sau khi cúp máy với Trương mẫu, cậu vô cùng bình tĩnh, hệt như đang nói chuyện của người ngoài, không bận tâm.

Cho đến khi nằm mơ, cậu mơ thấy lúc mình 7 tuổi vào ngày quốc tế thiếu nhi, Trương Kiến Minh chạy xe đạp, chở cậu đi chơi, lúc đó gia đình vẫn chưa giàu có, Trương Kiến Minh mặc quần áo cũ cần kiệm mua cho Trương Phong Hoà đồ chơi cậu thích. Trong mộng con đường đầy bóng cây râm mát trải dài trong nắng sớm, cậu ngồi phía sau, nhìn bóng dáng mờ ảo phía trước, vô tư cười đùa.

Cậu biết mình không lừa gạt được bản thân.

Cho dù Trương Kiến Minh có tồi tệ thế nào, ông ấy vẫn mãi là cha cậu. Người đã chết, ngay cả gặp mặt lần cuối cũng không có cơ hội, đau lòng đến không nói được.

Vài ngày liên tiếp tâm trạng buồn bực không vui. Triệu Lệ biết Trương gia xảy ra chuyện, biết Trương Phong Hoà trong thời gian này chắc chắn không vui, liền xin nghỉ phép đến thành phố S, bồi Trương Phong Hoà.

Trương Phong Hoà nghe xong, ngượng ngùng :"Vậy sao được, nghỉ thì sẽ trừ lương đó."

"......Tao không đau lòng thì thôi mày buồn giùm làm gì!"

"Mày lại đây với tao thì Dương Thích sẽ thế nào?" Trương Phong Hòa thấy Triệu Lệ muốn lại đây, không khỏi nghĩ đến Dương Thích.

"Anh ta là anh ta, tao là tao, tụi tao cũng không phải vợ chồng, đâu cần lúc nào cũng kè kè bên nhau." Triệu Lệ từ xưa đến nay nói là làm, nói muốn đến thành phố S, liền lập tức mua vé máy bay.

Trương Phong Hòa cười cười: "Vậy xin đợi ngài đại giá quang lâm."

Ngày Triệu Lệ đến thật không khéo, mưa to vô cùng, hạ cánh vừa lúc 11 giờ đêm. Trương Phong Hoà muốn đi đón người, trời mưa lớn làm Trương Phong Hoà đứng đợi mãi không đón được xe.

Mưa to gió lớn, dù có cầm ô cũng không dùng được, Trương Phong Hoà hơn nửa người đều bị ướt. Giơ cây ô tay đã đông lạnh đến đỏ, trong lòng âm thầm mắng chửi Triệu Lệ, cậu định gọi điện thoại bảo Triệu Lệ tự đón xe lại đây. Đúng lúc này, một chiếc xe trờ tới, tài xế hỏi cậu:"Muốn đi đâu?"

Trương Phong Hòa vội vàng vui vẻ, lập tức mở cửa xe sau, nói :"Bác ơi, đến sân bay."

Nhưng đi vào lại thấy ghế đã có người ngồi, Trương Phong Hoà bị doạ. Phía sau không có đèn, người nọ ngồi ở trong bóng đêm, mang mũ, áo khoác sẫm màu, mặt bị khăng choàng cổ bao phủ, căn bản nhìn không thấy người trông như thế nào.

Trương Phong Hoà bất an, tính xuống xe, tài xế lại nói :"Cậu ấy cũng đến sân bay, 2 người ngồi chung cho tiện."

Nhìn ngoài cửa sổ xe mưa to, Trương Phong Hòa nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn là ngồi lại.

Trương Phong Hòa dựa vào cửa sổ xe, cố gắng để khoảng cách giữa 2 người xa một chút. Có lẽ vừa rồi mắc mưa, lại khẩn trương, Trương Phong Hoà hắt hơi vài cái, cả người ướt đẫm thật không thoải mái. Đúng lúc này, người đàn ông bên cạnh vẫn không nói tiếng nào đưa 1 bịch khăn giấy cho cậu. Trương Phong Hòa sửng sốt, xoay đầu đi, nhìn người ẩn mặt trong bóng tối, tuy rằng nhìn không rõ, nhưng Trương Phong Hòa cảm thấy có chút quen thuộc.

Cậu cầm lấy, nói cảm ơn.

Nhưng người kia không trả lời.

Không khí trong xe quỷ dị trầm mặc, đến sân bay, Trương Phong Hoà nói tài xế đợi cậu, cậu đi đón Triệu Lệ. Sau khi cậu xuống xe người kia cũng nhanh chóng đi xuống. Người đó không mang hành lý, vội vàng biến mất trong đám đông.

Trương Phong Hoà nhìn bóng dáng quen thuộc, trong đầu nảy lên 2 chữ quen thuộc.

Phùng Dã.

Cậu run rẩy, ngay sau đó lắc lắc đầu, âm thầm bật cười nói: Sao có thể.

Sau khi gặp Triệu Lệ, Trương Phong Hoà oán trách :"Mày cũng biết chọn thời điểm quá ha, mày xem tao bị mày hành thế nào đây."

Triệu Lệ thật lâu chưa gặp lại Trương Phong Hoà, mặc kệ Trương Phong Hoà lải nhải, hắn vội nhào đến ôm chặt cậu. Eo Trương Phong Hoà suýt nữa thì gãy,"Triệu Lệ, mày có phải tăng cân nữa rồi không!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info