ZingTruyen.Info

[HOÀN] [Đam] Chú ái tinh không

Ngoại truyện 2

KhuCanhTru

Editor: Nguyệt

Edward biết mình đang mơ.

Tất nhiên là mơ rồi, nếu không sao bên hắn lại không có nhóc ngố Gerald làm bạn?

Không thể tưởng được khi không có Gerald bên cạnh mình sẽ thế nào. Edward cố gắng nhiều lần mà không tài nào tỉnh lại được.

“Chết tiệt! Gerald, sao em lại không vào trong giấc mơ của tôi? Chờ khi tỉnh lại tôi nhất định sẽ xử lý em!” Edward giận cá chém thớt.

[Gerald còn đang ngủ say sưa bỗng dưng dính chưởng …]

Không thể tỉnh lại, cũng không chạm được vào bất cứ thứ gì. Trong giấc mơ này, Edward cứ như một linh hồn chỉ biết nhìn mọi việc diễn ra.

Nhưng cái kiểu đứng ngoài quan sát này khiến hắn cực kỳ khó chịu, vì đối tượng quan sát chính là hắn.

Edward lơ lửng giữa không trung, nở nụ cười trào phúng.

Hắn nhìn “Edward kia” phải chịu áp lực từ nhỏ, chưa từng được mẹ thực sự nhìn nhận lần nào. Trước đây, “Edward kia” cũng từng cố gắng mong được mẹ khen ngợi, nhưng lần nào cũng chỉ nhận được những lời nhiếc móc thóa mạ.

“Đồ ăn hại!”

“Mày kém xa Ariel!”

“Mày làm sao bằng được Ariel!”

Ariel, Ariel, Ariel … Lần nào mẹ cũng đem hắn ra so với Ariel, và kết quả luôn là hắn thua.

Nhìn những hình ảnh này, Edward bật cười. Giờ nghĩ lại mới thấy mình khờ dại đến đáng thương, sao cứ mong chờ tìm được hình ảnh người mẹ hiền từ ở người đàn bà điên rồ đó chứ.

Hắn nhìn “Edward kia” dần trở nên chết lặng, đeo lên chiếc mặt nạ dối trá. Trong mắt người ngoài, Edward Heideck là niềm tự hào của gia tộc Heideck, là người tao nhã, phong độ, chưa bao giờ làm bố mẹ phải bận lòng về chuyện học hành.

Chỉ có hắn mới biết, “Edward kia” đã sống thế nào. Bởi vì, trước năm hai mươi tuổi, hắn cũng sống như thế.

Nhìn “Edward kia” vào trường quân đội Đệ Nhất, tiếp tục chịu sự quở trách mắng mỏ của mẹ, Edward vốn đang cười dịu dàng như mọi khi thoáng có vẻ khó chịu. Rõ ràng là hắn đã giam lỏng người đàn bà đó trong trại an dưỡng rồi, sao đến giấc mơ lại cứ nhảy ra làm hắn ngứa mắt như thế?

Chờ đến khi “Edward kia” trong mơ lên năm ba, Edward vô cùng hưng phấn đi xem buổi lễ chào đón tân sinh.

Tìm kiếm trong đám đông một lượt, quả nhiên nhìn thấy nhóc ngố của hắn đang trưng bản mặt cười tươi rói trò chuyện với một cô gái xinh đẹp bên cạnh.

Edward nheo mắt lại đầy nguy hiểm, vươn lưỡi liếm môi. Nhóc ngố của hắn không nên cả gan qua lại với con gái, trong mơ cũng không được. Có lẽ lúc tỉnh lại hắn cần thảo luận nghiêm túc về vấn đề này với Gerald, ít nhất cũng phải “phạt” cậu một chút mới được.

[Gerald vẫn đang ngủ say sưa tiếp tục dính chưởng …]

Đưa mắt nhìn một lượt các học sinh mới, hắn thấy được những người quen thuộc: Lôi Tranh, Samantha, Ariel …

Nhưng … sao lại không có Chung Thịnh và Hạng Phi?

Từ lúc quen biết Ariel, hắn luôn thấy Chung Thịnh theo sau Ariel ở cự ly cách nhau có nửa bước chân, trừ trường hợp đặc thù.

Hắn cẩn thận rà soát lại một lượt, vẫn không thấy bóng Chung Thịnh đâu. Thật khó tin.

Trong mơ, Edward không có bất cứ tiếp xúc gì với Gerald yêu dấu, ngay cả nhóm Lôi Tranh với Samantha cũng không hề quen biết nhau.

Không có tiểu đội Giảo Lang tập hợp mọi người lại với nhau, họ trở thành những học viên rất bình thường trong trường Đệ Nhất.

Elena, em gái hắn, vẫn yêu Ariel từ cái nhìn đầu tiên. Hắn vẫn không hiểu nổi cái bản mặt lạnh như băng đó của Ariel có gì hấp dẫn.

Elena cố lấy can đảm chủ động tiếp xúc vài lần, Ariel vẫn luôn giữ lễ nghi quý tộc tiêu chuẩn, không đón nhận cũng chẳng từ chối thẳng thừng làm cô xấu hổ.

Edward nhìn cảnh hai người kia ở bên nhau mà muốn phá lên cười. Cô em ngốc nghếch của hắn không nhìn ra được sự lãnh đạm của Ariel là vì cậu ta đối xử với ai cũng thế. Nhưng nếu đem so với khi ở bên Chung Thịnh, thì người nhìn quen cảnh tình tứ của hai người họ như hắn làm sao có thể không nhìn ra thái độ thờ ơ lãnh đạm của Ariel được.

Ariel không có bất cứ tình cảm nào với Elena. Với cậu ta, đó chỉ là người xa lạ tình cờ gặp trên đường mà thôi.

Nhưng dẫu vậy, cô em ngốc nghếch của hắn vẫn đâm đầu vào, một lòng một dạ muốn gả cho Ariel. Mà “Edward kia” vì lý do nào đó cũng ủng hộ ý tưởng của cô.

Edward lơ lửng giữa không trung nhìn “Edward kia” an ủi Elena, thầm cười khẩy. Cô em gái ngốc nghếch này trong mơ vẫn chẳng khá hơn chút nào, không hề nhìn ra tham vọng trong ánh mắt của “Edward kia”.

Với sự ủng hộ và thúc đẩy của gia tộc Heideck, Ariel không từ chối cuộc hôn nhân giữa hai gia tộc.

Theo Edward thấy, sở dĩ Ariel đồng ý là vì Elena có những điều kiện phù hợp với vị trí người vợ trong suy nghĩ của hắn. Vậy cũng có nghĩa là, khi có người phù hợp, không cần biết có phải Elena hay không, Ariel đều sẽ đồng ý.

Edward day trán thở dài. Hắn rất muốn biết, Ariel khi đã có vị hôn thê lúc gặp Chung Thịnh sẽ thế nào. Bỏ hôn ước ư? Hay là quên đi Chung Thịnh?

Trong mơ, thời gian trôi qua rất nhanh. Edward đứng nhìn “Edward kia” từng bước sa đọa. Không ai thấu hiểu, không ai giúp đỡ, không một tia hy vọng được cứu rỗi, “Edward kia” dần trở nên vặn vẹo rồi tha hóa. Trong giấc mơ này, Edward với Gerald như hai đường thẳng song song không có điểm chung.

Edward không khỏi rùng mình. Hắn không tưởng tượng nổi thế giới không có nhóc ngố ấy sẽ thế nào. Có lẽ sẽ giống như “Edward kia”, hắn sẽ sa đọa, vặn vẹo, căm thù tất cả.

“Edward kia” quả là lắm mưu nhiều kế, sau khi tốt nghiệp thuận lợi vào được quân đội. Hắn kiểm soát cấp dưới một cách cực đoan, không bao giờ nương tay với kẻ phản bội mình.

“Thiếu tá Edward tao nhã” là thần tượng của không ít thanh thiếu niên, nhưng so với thiếu tướng trẻ tuổi nhất Liên Bang Ariel, hào quang của hắn có phần mờ nhạt.

Cho dù cố gắng thế nào cũng không thể vượt trội hơn Ariel đã trở thành nỗi sỉ nhục không cách nào xóa bỏ trong lòng hắn. Không biết từ bao giờ, hắn đổ mọi tội lỗi lên Ariel vì những gì mình gặp phải.

Hắn biết mẹ mình cấu kết với một vài băng cướp vũ trụ, cho nên đã lợi dụng triệt để chúng để gây rối cho Quân đoàn V của Ariel. Với sự đồng ý ngầm của hắn, băng cướp Huyết Dạ dần dần mở rộng, trang bị cũng ngày càng tân tiến.

Chỉ cần có thể gây rối cho Ariel, hắn mặc kệ những người dân thường kia sống hay chết. Hắn đã không thể hạnh phúc thì cả thế giới này cũng chôn cùng đi!

Lực lượng cướp vũ trụ ngày càng bành trướng, nhưng chung quy vẫn không bằng được quân đội chính quy. Huyết Dạ có thể gây rắc rối cho Ariel, lại không thể lung lay địa vị của hắn.

“Edward kia” nguyền rủa cả thế giới, mặt ngoài ôn hòa bao nhiêu thì bên trong tăm tối bấy nhiêu. Ngay cả cha mẹ hắn cũng không biết hắn đã vặn vẹo đến mức nào. Bọn họ chưa từng ý thức được rằng đứa con của mình có ý định hủy diệt cả thế giới.

Elena vẫn ngu xuẩn như thế. “Edward kia” cười lạnh lùng nhìn em gái mình cố gắng lấy lòng Ariel trong khi đối phương chẳng mảy may rung động. Hắn luôn dịu dàng khuyên bảo Elena hãy tiếp tục cố gắng, sớm hay muộn rồi cũng có ngày thành công. Còn thực tế thì, hắn biết rõ Ariel sẽ không bao giờ yêu em gái mình.

Người như Ariel ấy à, đã ở địa vị cao rồi, thì chỉ người đủ sức sánh vai với hắn mới là thích hợp nhất cho vị trí bạn đời. Kiểu con gái nhu mì yếu đuối như Elena làm sao có thể khiến hắn rung động được.

Nhưng “Edward kia” còn lâu mới bận tâm đến nỗi đau khổ của Elena. Hắn chỉ muốn lợi dụng em gái mình để thu thập tình báo thôi. Thân phận vị hôn thê của Ariel đó sẽ dễ dàng lấy được một vài thông tin rất hữu ích.

Edward cau mày nhìn “Edward kia” từ từ đẩy Elena xuống vực thẳm. Mặc dù hắn có hơi khó chịu khi Elena chưa từng chịu chút khó khăn đau khổ nào, nhưng dẫu sao cũng là em gái ruột, hắn sẽ không đẩy cô đến bước đường cùng như thế.

Trong giấc mơ, Edward thấy được rất nhiều thứ, làm hắn ngạc nhiên nhất là cái sự chậm hiểu của Ariel.

Rõ ràng Chung Thịnh mà cậu ta âu yếm vẫn luôn làm bạn bên cạnh, vậy mà cậu ta chẳng hề nhận ra. Đúng là quá chậm tiêu.

Edward quyết định phải nhớ kỹ đoạn này, chờ khi nào thấy hai tên kia âu yếm sẽ lôi ra kể, châm chích họ một phen.

Giấc mơ vẫn tiếp tục. “Edward kia” vẫn bước trên con đường hủy diệt. Hắn thông qua Huyết Dạ để liên hệ với một thế lực ngoài thiên hà. Qua quan sát của Edward, đối phương chắc hẳn là Liên minh Người tiến hóa.

Không ngờ “Edward kia” lại điên cuồng đến mức đó. Edward chỉ biết đứng nhìn hắn cấu kết với kẻ địch, bí mật cải tạo binh sĩ.

Lúc này, Liên minh Người tiến hóa chuẩn bị đầy đủ hơn ở thế giới thực, ngay cả thuốc cải tạo gene cũng có xác suất thành công lên đến 70%.

“Edward kia” chủ động tiến hành cải tạo, thành công sống sót, trở thành thành viên cấp cao của Liên minh.

Hắn đưa ra một kế hoạch bí mật. Với sự trợ giúp của hắn, Liên minh Người tiến hóa âm thầm thâm nhập vào tầng lớp quan chức của Liên Bang.

Sự tồn tại của Ariel gây rất nhiều cản trở cho việc mở rộng thế lực của Liên minh Người tiến hóa. Cho nên, “Edward kia” đã lập kế hoạch, lợi dụng em gái mình để đưa đối phương vào bẫy.

Mời Ariel tham dự vũ hội chỉ là một cái cớ. Nhưng có lãnh đạm mấy thì Elena vẫn là vị hôn thê chính thức của Ariel, hắn không thể từ chối.

Con đường họ nhất định phải đi qua trùng hợp thay là một căn cứ điểm của Liên minh Người tiến hóa. Chúng phái ra hơn mười chiếc cơ giáp, thành công chôn vùi tướng lĩnh sáng giá nhất Liên Bang vào bóng tối vĩnh cửu.

Nhìn chiếc cơ giáp màu lam đậm nổ tanh bành, “Edward kia” bỗng thấy mờ mịt.

Mọi chuyện … kết thúc rồi ư?

Ác mộng một đời của hắn chết đi dễ dàng như vậy sao?

Edward lạnh lùng nhìn “Edward kia” rơi vào hoang mang, nhếch mép cười lạnh.

Ngu xuẩn! Mọi đau khổ của mày đều do người đàn bà điên kia gây ra, liên quan quái gì đến Ariel. Dùng đối thủ để chứng minh giá trị tồn tại của mình, nay đối thủ chết đi liền đánh mất mục tiêu sống, cô đơn cả đời cũng đáng.

Edward sờ chiếc nhẫn đeo trên tay, vẻ mặt vốn lạnh lùng tàn khốc dịu đi nhiều phần. Hai năm trước, hắn ép nhóc ngố kia phải đeo chiếc nhẫn này cho mình. Tuy nhóc ngố bảo muốn tự do ăn chơi thêm vài năm nữa, nhưng có hắn ở bên, cậu đừng hòng trốn ra ngoài tìm gái.

Nhớ đến cuộc sống đời thực, nhóc ngố thỉnh thoảng lại làm ra mấy chuyện ngốc nghếch, lại nhìn con người mất hết sức sống bên dưới, Edward bỗng thấy thương hại.

Cuộc đời của “Edward kia” tất cả đều là bi kịch. Nhưng hắn cũng phải thừa nhận, nếu không nhờ duyên số đưa đẩy, hắn gia nhập vào tiểu đội Giảo Lang, thì có lẽ “Edward kia” cũng chính là hình ảnh của hắn sau này.

Edward tỏ ra có chút thương hại, lẳng lặng nhìn người bên dưới lấy từ trong ngăn kéo ra một khẩu súng laser.

Edward nhíu mày: Định tự sát à?

“Edward kia” ngắm nghía cây súng trong tay một hồi, ánh mắt tăm tối, vô thức sờ lên lưng mình, vẻ mặt càng trở nên lạnh lẽo.

“Mẹ à, cuối cùng con cũng thắng được Ariel, mẹ thỏa mãn rồi chứ …” “Edward kia” lẩm bẩm, cất súng laser, trở lại nhà của gia tộc Heideck.

Ariel chết, Elena bị sốc nặng, sau khi biết chân tướng thì điên cuồng nguyền rủa gia tộc Heideck.

Nhìn bố mình nhốt em gái lại, “Edward kia” cười khẩy: Em gái thân yêu của anh, thế giới này vốn đã tàn khốc như vậy. Em ngây thơ quá lâu rồi, nên tỉnh lại đi thôi.

Hắn bước vào phòng bố mẹ mình. Fussen Heideck vẫn ở bên người đàn bà điên rồ đó, trước sau như một.

“Edward kia” hỏi với giọng nhẹ nhàng: “Mẹ đã hài lòng chưa?”

Veselin Heideck, người đàn bà điên cuồng bấy lâu đó cuối cùng cũng nở nụ cười vừa lòng: “Con yêu của mẹ, mẹ rất hài lòng! Con đúng là đứa con mẹ yêu thương nhất!”

“Vậy là tốt rồi.” “Edward kia” nhoẻn miệng cười, nâng tay lên, cầm súng bắn thủng đầu bà ta.

Óc trắng xen máu đỏ bắn tung tóe lên mặt Fussen. Ông ta sửng sốt một hồi rồi phát điên lên, nhưng chưa kịp làm gì đã bị “Edward kia” nã cho một phát, ngã khuỵu xuống.

“Edward kia” nhìn thi thể Fussen, từ tốn nói: “Bố yêu mẹ nhiều lắm mà, chắc không đành lòng để mẹ ra đi một mình đâu đúng không.”

“Chà, giờ chỉ còn lại ta … À không, còn em gái nữa, nhưng … Thôi vậy, con bé ngây thơ như thế, muốn sống sót cũng khó. Đáng tiếc, gia đình ta không thể gặp nhau dưới địa ngục. Kẻ ngu dốt đáng giận thật đấy, nhưng chưa đến mức phải chết.”

“Edward kia” nở nụ cười méo xẹo. Edward lơ lửng trên không trung lại nhìn ra cảm giác được giải thoát trong nụ cười của hắn.

Cuối cùng … đã kết thúc …

Edward thấy được điều này trong mắt hắn. Edward vươn tay ra muốn làm gì đó, nhưng rồi vẫn chỉ bất lực nhìn “Edward kia” cầm súng laser bắn thẳng vào đầu mình.

“Không … không phải như vậy …” Edward lắc đầu, run rẩy bước lên sờ thi thể nằm dưới đất.

“Không … Không đúng! Mày đứng dậy! Mày không thể chết thế này được! Mày phải đi tìm nhóc ngố kia! Cậu ấy đang chờ mày!” Edward vươn tay ra lại không chạm được vào thi thể, chỉ biết lặp đi lặp lại những lời nói vô ích, bảo Edward đã chết kia mau đi tìm sự cứu rỗi của đời mình.

“Tỉnh lại! Tỉnh lại đi!”

“Không … không phải như vậy …”

“Edward, mau tỉnh lại đi!”

Edward bừng tỉnh khỏi cơn mơ, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

Gerald rót một cốc nước cho hắn, hỏi với vẻ lo lắng: “Anh gặp ác mộng à?”

Edward nhắm mắt lại, rồi mở ra, chờ hơi thở chậm lại mới bình thản nói: “Một giấc mộng ngu xuẩn.”

Gerald khinh bỉ ra mặt: Gặp ác mộng nên hoảng sợ chứ gì, làm sao mà phải lừa em … Nếu ngu xuẩn thì sao không thấy anh ngoác mồm cười mà trông mặt lại hoảng sợ như thế.

Edward vừa ngẩng lên liền nhìn thấy vẻ mặt đó của Gerald, hai bên thái dương giật giật: “Sao? Em có ý kiến gì?”

“Hả? Ha ha, đương nhiên là không rồi, một giấc mơ ngu ngốc thôi mà.” Gerald lập tức giả đò.

Edward rũ mi, cơ thể trần trụi của Gerald ánh vào trong mắt.

Thân hình cường tráng như ẩn như hiện dưới lớp chăn, phần ngực rải đầy những dấu xanh tím ngày hôm qua để lại. Dù cùng ở trong bộ đội, nhưng hai người được phân đến các đơn vị khác nhau. Hôm qua Gerald mới vừa hoàn thành nhiệm vụ trở về, hắn chịu đói khát gần nửa tháng mới được hưởng một bữa tiệc lớn.

Đôi mắt dần trở nên sâu thẳm. Edward nhìn thân thể phù đầy dấu vết tình ái của Gerald, không dằn lòng được liếm môi một cái. Trong giấc mơ, tên Edward kia chẳng hề có tiếp xúc thân mật gì với nhóc ngố Gerald. Tính ra, hắn đã mười mấy năm không “âu yếm” cậu rồi.

Edward không nói câu nào. Gerald ngày thường ngốc nghếch nhưng trực giác lại cực kỳ nhạy bén, nhanh chóng nhận ra bầu không khí giữa hai người dần trở nên mờ ám, nhiệt độ trong phòng dường như cũng có dấu hiệu tăng lên.

Chuông cảnh báo rung liên hồi. Gerald lập tức mở miệng lái sang chuyện khác. Đêm qua cậu bị lăn qua lộn lại bốn lần liền, sắp tinh tẫn nhân vong rồi biết không!

“Này, không phải anh vừa có một giấc mơ rất ngốc sao, hôm qua em được nghe một truyện cười cũng ngốc lắm. Kể anh nghe nha!” Gerald lặng lẽ kéo chăn lên. Làm tình với Edward thích thật, nhưng cũng phải tiết chế!

“Ừ, em nói đi.” Edward không sốt ruột, khoanh hai tay trước ngực nhìn nhóc ngố chuẩn bị kể truyện cười. Người đã ở trên giường rồi, “ăn” muộn một chút cũng không sao.

“Ừm, là thế này. Có một thương gia giàu có nuôi rất nhiều tình nhân. Trong số đó có một người lo mình không được cưng chiều nữa, thế là gửi tin cho thương nhân kia, mời anh ta đến nhà qua đêm. Nhưng cô ta lại nghĩ nếu nói thẳng thì không đủ tình cảm, thế là vẽ một bức tranh. Trong tranh có hai con bồ câu, phía dưới là một con dê đã chết. A ha ha ha …” Gerald đang nói liền phá lên cười.

Edward nhíu mày, không lên tiếng.

“Anh không thấy buồn cuời à? Không hiểu hả, chính là ‘Anh ơi, bên dưới ngứa chết đi được ấy!’[1] Ha ha ha … buồn cuời quá …” Gerald nói với vẻ mặt hớn hở.

Edward nhếch môi cười, ánh mắt đầy thâm ý: “Lặp lại lần nữa xem nào, nó có ý gì?

“Anh ơi, bên dưới ngứa chết đi được ấy!” Gerald vẫn không biết gì, lặp lại lần nữa.

“Ừ, ngoan, anh thỏa mãn em đây.” Còn chưa dứt lời, Edward đã nhào đến. Gerald sửng sốt, bị hắn đè dưới thân.

“Khoan đã … không phải, ý em không phải thế … ưm …”

____Tôi là đường phân cách đáng khinh.____
Sáng hôm sau, nhóc ngố đau lưng đau chân mình mẩy ê ẩm nhìn trần nhà với cặp mắt thâm quầng, lòng thầm gào thét: Sau này không bao giờ kể truyện cười cho tên khốn kiếp kia nữa!

______________________________

[1] Gốc của nó là thế này哥哥(鸽鸽),下面痒死了(羊死了)!, trong đó “鸽” nghĩa là chim bồ câu, hai con chim bồ câu trong tranh tức là hai chữ “鸽” liên tiếp, khi đọc nghe giống như đang gọi “Anh ơi” (哥哥); còn “痒死” đồng âm với “羊死(了)” nghĩa là “con dê chết rồi”.

.

Nguyệt: Hết thật rồi đó. ^^

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info