ZingTruyen.Com

Hoan Dam Chu Ai Tinh Khong

Ngoại truyện: Đêm tân hôn

Editor: Nguyệt

“Đây … đây là cái gì?” Chung Thịnh đen mặt nhìn hộp quà to đùng đặt trên giường.

“Quần áo cho em đấy.” Ariel nhếch môi cuời, “Thế nào? Có thích không?”

Chung Thịnh: …

“Mặc vào cho anh xem nào.” Ariel lấy một bộ trang phục đó ra, ướm thử lên người Chung Thịnh: “Anh đặt may riêng đấy …”

Chung Thịnh nhận lấy, giật giật khóe mắt, quay đầu khẩn khoản nhìn Ariel, lại bắt gặp đuôi mày nhướn lên cùng nụ cười nửa miệng của đối phương. Hắn nói: “Em hứa với anh rồi.”

Chung Thịnh vuốt mặt một cái, ôm tâm trạng anh dũng chịu chết cầm bộ quần áo vào phòng thay đồ.

Ariel cởi áo khoác trắng, xắn tay áo lên, chờ Chung Thịnh đi ra. Hắn đã đợi buổi hôn lễ này từ rất lâu, nhưng càng mong chờ hơn là dáng vẻ tuyệt đẹp của Chung Thịnh sau khi thay lễ phục.

Cầm ly rượu trong tay, nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, Ariel nhoẻn miệng cười, chậm rãi đợi chờ khoảng thời gian mà với hắn có vẻ hơi dài trôi qua.

“Khụ khụ …” Ngay trước khi Ariel hết kiên nhẫn, Chung Thịnh bước ra, xấu hổ túm vạt áo, không dám ngẩng lên nhìn Ariel.

Ariel xoay người lại, ánh mắt khi nhìn thấy Chung Thịnh lập tức trở nên sâu thẳm.

Bộ sườn xám màu đỏ tươi ôm chặt lấy thân hình cường tráng của Chung Thịnh, nút cài thưa để lộ ra một khoảng da thịt màu lúa mạch nho nhỏ. Cánh tay trần túm chặt lấy vạt váy. Phần xẻ tà của bộ váy này cao đến tận trên bắp đùi, gần như lộ cả nửa mông. Cánh mông mượt mà như ẩn như hiện sau vạt váy, thỉnh thoảng hé ra dải ruy băng của cái quần chữ T bên trong.

Ariel lẳng lặng nhìn Chung Thịnh gượng gạo đứng trước cửa phòng thay đồ, hai tay túm chặt vạt váy muốn che bớt phần nào da thịt, đáng tiếc chẳng những không có tác dụng mà còn khiến người ta thấy như anh đang ỡm ờ đầy quyến rũ, làm Ariel lại càng ham muốn hơn.

“Buồn cười lắm đúng không, em đi thay đây.” Cả hai đời liền, Chung Thịnh chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày mình mặc đồ nữ, mà thân hình anh như vậy mặc đồ nữ chắc chắn trông rất buồn cười.

“Cứ đứng yên đó.” Ariel nói bằng giọng khàn khàn.

Chung Thịnh ngẩng đầu nhìn hắn với vẻ không dám tin, sau đấy thấy được ánh mắt đầy ham muốn quen thuộc của hắn.

Không … không thể nào … mình mặc thế này mà cũng khiến Ariel hưng phấn ư?

“Lại đây.”

Chung Thịnh luống cuống tay chân lê từng bước qua đó. May là Ariel không bắt anh đi giày cao gót, chứ không thì anh chẳng biết phải làm sao.

“Thật …” Ariel vòng tay ôm lấy eo Chung Thịnh, kéo anh kề sát vào lòng, “… quyến rũ …”

Chung Thịnh xấu hổ quay mặt đi, hai tai đỏ bừng.

Ariel bật cười khe khẽ, ngón tay vuốt dọc theo tà váy rồi luồn vào trong, đầu ngón tay móc viền quần chữ T lên, hỏi: “Thích không?”

Chung Thịnh không nói gì, chỉ biết cố hết sức xoay mặt đi.

Ariel biết Chung Thịnh không giỏi mấy trò trêu đùa tình tứ này, nên dứt khoát đẩy anh ngã xuống giường.

Ariel cởi từng chiếc cúc vàng kim của bộ sườn xám để khám phá vùng da trơn bóng phía dưới.

“Cảm giác có giống như anh đang bóc quà không?” Ariel vừa cởi cúc áo vừa hỏi với giọng trầm khàn.

Hơi thở trở nên dồn dập, Chung Thịnh đảo mắt đi không dám nhìn Ariel nữa.

Ariel buột cười, đẩy nhanh động tác, loáng cái đã cởi đến phần eo, bàn tay ve vuốt lồng ngực Chung Thịnh.

“Món quà của anh …” Bàn tay Ariel lưu luyến trước ngực Chung Thịnh, mỗi lần lướt qua đầu ti đều phải xoa niết một lúc mới chịu.

Chung Thịnh đỏ bừng hai má, mảng da phần ngực cũng ửng lên.

“Thích không?” Ariel khe khẽ hỏi, cúi xuống ngậm lấy một bên ngực liếm mút.

Chung Thịnh bật thốt ra tiếng rên, hai tay vô thức ôm vai Ariel.

Người đàn ông tuấn tú lạnh lùng trong mắt người khác giờ khắc này đã bung ra hết sự nhiệt tình tiềm tàng cho mình, khiến Ariel nở nụ cười thật quyến rũ.

“Ariel …” Hai mắt mờ sương, tiếng rên rỉ khe khẽ bên tai.

“Ừ, anh đây.” Ariel thủ thỉ đáp.

Ngón tay vuốt dọc viền váy xuống dưới, nhanh chóng lần đến nơi bí ẩn. Một sợi dây mảnh bít chặt lấy lối nhỏ đang khép kín. Ariel chơi ác kéo một cái, hài lòng nghe được tiếng rên rỉ gợi tình.

Ngón tay giữ hai đầu dây cứ liên tục cọ xát qua lại, làm Chung Thịnh nhạy cảm co rụt người lại, muốn khép chặt hai đùi mà không được vì Ariel đang chen vào giữa.

“Đừng … đừng làm thế.” Đầu vú bị ngón tay nhéo miết, phần cổ hứng lấy cơn mưa hôn nóng cháy của Ariel, cửa sau lại có dây mảnh cọ xát qua lại, làm Chung Thịnh thực sự không kìm nổi tiếng rên.

Ariel dừng tay, ngẩng lên hỏi: “Em không thích? Khó chịu lắm sao?”

Chung Thịnh đỏ bừng mặt, hai mắt nhắm nghiền, đắn đo một hồi rồi lắc đầu. Không khó chịu lắm, nhưng cứ cọ xát như vậy làm chỗ đó của anh càng nhạy cảm hơn.

Ariel một lần nữa mỉm cười, hôn lên mép quần chữ T, làm toàn thân Chung Thịnh run rẩy.

Chất liệu hơi thô ráp cọ qua cọ lại khiến cửa hậu nhạy cảm co lại giãn ra không ngừng. Cảm giác này thật kỳ lạ, Chung Thịnh thấy hơi khó tiếp nhận.

Có lẽ là biết Chung Thịnh rất xấu hổ nên Ariel dừng hành động chơi ác đó lại. Hắn luồn ngón tay vào trong miệng Chung Thịnh. Chung Thịnh hiểu ý lập tức ngậm lấy, từ từ liếm mút.

“Ngoan …” Ariel khàn giọng nói, nhìn Chung Thịnh mà ánh mắt ẩn tình sâu thẳm.

Chung Thịnh nhận được “tín hiệu”, ánh mắt cũng nhuốm màu tình dục, hai tay lần lên tháo thắt lưng, cởi quần giúp Ariel.

Với bộ sườn xám đỏ thắm của Chung Thịnh làm nền, thân hình Ariel trông lại càng trắng mịn hơn, sáng loáng như ngọc, áo sơ mi trắng vắt lỏng lẻo trên khuỷu tay.

Phần thân dưới để trần lộ ra dương vật vươn thẳng đầy hưng phấn, đỉnh chóp rỉ ra chất lỏng màu trắng đục.

Ariel cố tình ve vuốt hạ thân Chung Thịnh qua lớp vải sườn xám. Vạt váy bị đẩy nhô lên, đỉnh chóp ướt dần.

Chung Thịnh bị hắn trêu chọc đến không nhịn nổi, mở miệng thúc giục: “Ariel, mau lên …”

“Đừng gấp … chúng ta có nhiều thời gian.” Ariel dịu dàng hôn lên môi anh.

Lời chưa kịp nói ra đã phải nuốt trở lại, Chung Thịnh ấm ức nhìn Ariel một cái, từ từ thả lỏng cơ thể, mặc cho Ariel châm lửa khắp người mình.

Ariel đắm đuối nhìn hai má Chung Thịnh. Chẳng hiểu sao mỗi lần nhìn gương mặt đỏ bừng xấu hổ của Chung Thịnh, hắn lại càng thêm hưng phấn, thậm chí không kìm chế được làm ra những chuyện rất quá đáng.

“Ưm.” Chung Thịnh khó chịu co chân lên. Ariel dùng đầu gối cọ lên hạ thân Chung Thịnh. Đúng là khó mà chịu nổi.

Bờ môi Ariel lưu luyến vùng bụng Chung Thịnh. Chỗ đó chỉ toàn những múi cơ săn chắc, Ariel lại cứ thích để lại dấu hôn trên đó.

Phần bụng đau nhói làm Chung Thịnh bật cười. Đôi khi Ariel cố chấp đến làm người ta dở khóc dở cười.

Ngón tay linh hoạt tháo sợi dây mảnh kia ra. Ariel nhẹ nhàng xoa lên lỗ hậu khép chặt, chất lỏng lành lạnh từ từ rót vào, thành thạo luồn vào lối nhỏ nóng ướt.

Ngón tay ma sát phần vách trong, Ariel biết rõ điểm nhạy cảm của Chung Thịnh nhưng lại cố tình lờ nó đi.

Chung Thịnh túm chặt ga giường, mở rộng hai chân để tiện cho Ariel làm việc.

Cửa sau nhanh chóng có thêm ngón tay luồn vào. Khi xác nhận Chung Thịnh đã sẵn sàng, Ariel rút tay ra, cầm chân Chung Thịnh vắt lên vai mình.

“Khoan … khoan đã …” Chung Thịnh thở hổn hển.

Nút áo phần eo sườn xám còn chưa tháo, Ariel vào từ phần xẻ tà của váy. Quần áo chưa cởi thì cũng thôi, đằng này cái quần chữ T vẫn còn buộc chặt lấy thằng nhỏ của anh.

“Không sao đâu.” Ariel cười gian xảo, thò tay vén sợi dây mảnh đó ra, đút thứ đó của mình vào sâu bên trong.

“Ư …” Chung Thịnh suýt thì hụt hơi, cửa sau theo phản xạ co chặt lại, siết đến Ariel suýt thì bắn luôn.

Tét!

Ariel vỗ mạnh hai cái lên mông Chung Thịnh: “Thả lỏng, nó bị em ngậm đến sắp bắn rồi.”

Chung Thịnh cố nhịn sự xấu hổ thả lỏng cơ thể. Nhưng sườn xám chưa cởi cùng thân dưới chưa được giải phóng cứ luôn nhắc anh rằng họ còn đang mặc quần áo.

Ariel ngửa đầu, khép hờ hai mắt, dương vật được ôm chặt truyền đến cảm giác mềm mịn như lụa, lúc thả lúc co làm hắn sướng điên người. Bàn tay túm chặt lấy đùi Chung Thịnh. Bắp thịt săn chắc cho hắn biết người dưới thân ẩn chứa sức lực không thua kém gì mình. Nhưng một người cường tráng là thế lại ngoan ngoãn nằm dưới thân để hắn muốn gì làm nấy.

Cảm giác chinh phục đỉnh cao này khiến hắn sung sướng còn hơi cả cái sướng của làm tình, nhất là hôm nay người ấy còn mặc sườn xám đỏ thắm, làm hắn càng hưng phấn hơn.

“A … chậm … chậm thôi …” Chung Thịnh cũng không biết chạm đến dây nhạy cảm nào mà hôm nay Ariel làm rất mãnh liệt, cảm tưởng như linh hồn sắp thoát ra khỏi cơ thể. Anh nghẹn ngào rên rỉ, những cú thúc dồn dập của Ariel lại khiến anh phát không ra tiếng.

Đâm rút dồn dập va chạm vào điểm nhạy cảm. Chung Thịnh kẹp chặt hai chân, nhưng vẫn không khiến Ariel chậm lại.

“Ưm … em không chịu nổi … đừng …” Một lần nữa, Chung Thịnh lại phải nuốt tiếng nức nở. Hai cái lưỡi quấn riết lấy nhau. Ariel sục sạo khắp khoang miệng Chung Thịnh, để nó nhuốm đẫm mùi của mình mới thôi.

“Chung Thịnh …” Ariel khàn khàn gọi tên Chung Thịnh.

Hai mắt Chung Thịnh rưng rưng nước mắt sinh lý, mở miệng thốt lên những tiếng rên khó lòng kìm nén.

Trong phòng ngủ tràn ngập âm thanh gợi tình cùng tiếng rên hưng phấn. Hai người quấn chặt lấy nhau, toàn thân thấm đẫm mùi tình dục.

“A …..!” Chung Thịnh bỗng rên một tiếng vút cao, chất lỏng màu trắng bắn ra thấm ướt cái quần chữ T.

Ariel lại thúc thêm vài lần, cơ thể căng ra rồi bắn hết vào trong Chung Thịnh.

Chung Thịnh mở to hai mắt, thân thể vẫn còn run run. Tuy không phải lần đầu tiên bị làm đến lên đỉnh, nhưng cảm giác cao trào lần này kéo dài hơn mọi khi, khiến anh thấy như nửa người tê dại, không cảm nhận được gì khác, hai chân buông bên hông Ariel. Ariel thỏa mãn nằm lên người Chung Thịnh, từ từ liếm cằm anh.

Những cọng râu nhỏ vụn đem đến cảm giác thật khác lạ. Ariel liếm đi nước mắt của Chung Thịnh, rướn người lên nhìn anh với ánh mắt sáng rỡ.

Chung Thịnh thở hổn hển từng nhịp, hai má đỏ bừng, mắt không có tiêu cự, mãi lâu sau mới tập trung nhìn vào Ariel.

“Ngài …” Còn chưa nói ra miệng, Chung Thịnh đã kinh ngạc đến tròn mắt.

Nếu anh không bị ảo giác, thì hình như cái thứ chưa rút ra khỏi người anh kia lại …

Ariel cúi người hôn miết lấy môi anh, thong thả đong đưa phần eo. Lửa tình chưa tắt lại bùng cháy.

“Chúng ta có một tháng nghỉ ngơi …” Ariel cắn vành tai Chung Thịnh: “Anh tìm được trên mạng rất nhiều thứ thú vị, chúng ta có thể thử xem.”

Bị làm đến bắn tinh liên tục làm Chung Thịnh đầu óc mê muội không nghe rõ Ariel nói gì, đến khi tỉnh táo lại thì đã muộn. Ariel lập ra một kế hoạch dài chừng chục trang. Nhìn những cách thức đa dạng trong đó, Chung Thịnh khóc không ra nước mắt, chỉ biết tự cầu nguyện cho mình.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com