ZingTruyen.Info

Hoan Dam Chu Ai Tinh Khong

Một loạt động tác được thực hiện nhuần nhuyễn, chuẩn xác, nhìn không ra là do một chiếc cơ giáp làm, quả thực linh hoạt như cơ thể người vậy.

Lúc này Chung Thịnh đã hoàn toàn đắm chìm vào bài tập, không ngừng điều khiển cơ giáp làm ra các động tác tấn công với uy lực lớn. Ariel ngồi một bên xem mà hai mắt sáng rực. Trông Chung Thịnh lúc này sáng chói đến mức người ta chẳng thể nhìn thẳng. Bây giờ hắn mới biết xem một người luyện tập cơ giáp lại có cảm giác … sung sướng đến vậy.

Trước đây, hắn từng giao đấu với Chung Thịnh trên mạng chiến đấu, nhưng lúc đó Chung Thịnh không có biểu hiện xuất sắc như bây giờ. Chẳng lẽ … lúc đó Chung Thịnh cố ý nhường hắn?

Vừa nghĩ đến khả năng này, Ariel liền giận tái mặt. Đây là chuyện liên quan đến tôn nghiêm của đàn ông, nhất định phải làm rõ.

Hắn xin một chiếc cơ giáp luyện tập, leo lên đó, thoáng động tay chân một chút rồi đi đến trước mặt Chung Thịnh.

Chung Thịnh đang thực hiện các động tác tấn công không kịp thu thế, một quyền nện lên vai phải cơ giáp của Ariel.

“Ariel?” Chung Thịnh chấn động, vội vàng muốn thu tay lại.

Nhưng Ariel lại không hề đề ý.

“Tấn công tôi.”

Lời chưa dứt chân đã đá ra một cước.

“Dùng hết khả năng của cậu.”

Chung Thịnh vẫn còn mờ mịt với hành động tấn công của Ariel. Nhưng vẫn theo phản xạ chấp hành mệnh lệnh Ariel ban bố.

Nghiêng người tránh thoát cú đá của Ariel, anh trở tay rút dao găm hợp kim đâm tới.

Ariel ngồi trong khoang điều khiển mỉm cười. Tay phải mở lá chắn hợp kim, cản đòn công kích, tay trái cũng rút dao găm hợp kim ra xông tới.

Cứ thế, hai người đánh qua đánh lại, dù chỉ với lá chắn và dao găm hợp kim đơn giản nhất của cơ giáp luyện tập, họ vẫn đánh đến quên trời đất.

Cầm cự nhau được khoảng mười lăm phút, cuối cùng trận đấu kết thúc bằng việc con dao găm đặt tại khoang điều khiển của Chung Thịnh.

Vui vẻ đánh một trận, Ariel cảm thấy rất sảng khoái. Từ lúc sống lại đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn được đánh thỏa thích như thế.

Chung Thịnh ra khỏi khoang điều khiển, cả người mướt mải mồ hôi. Anh không ngờ ngài Ariel mười tám tuổi lại có thể chèn ép mình đến mức này. Chẳng lẽ đây là sự khác biệt giữa thiên tài và người thường sao? Anh không khỏi nghĩ vậy.

Chẳng trách anh được, ngài Ariel thật sự quá mạnh, không kém gì ngài khi đạt trạng thái cao nhất đời trước. Anh tự thấy dù không thể điều khiển cơ giáp ngoài đời thật do chịu sự hạn chế của thân thể, cũng có thể phát huy chín phần mười năng lực đời trước trên mạng chiến đấu. Nào ngờ, một trận đấu trong lúc hứng khởi của ngài Ariel đã đánh nát sự tự tin đó, khiến anh phải hoài nghi hay là mình đã quên hết kinh nghiệm đời trước rồi.

Không được, bây giờ ngài Ariel đã lợi hại như thế rồi, mình nhất định phải cố gắng hơn nữa. Nếu không thể đuổi kịp ngài Ariel, vị trí của mình sẽ bị người nào đó mạnh hơn thay thế.

Chung Thịnh thầm hạ quyết tâm, nhất định phải tăng cường độ huấn luyện.

Mà Ariel, không hề biết rằng mình gây cho Chung Thịnh áp lực lớn đến mức nào, đang suy xét có nên thường xuyên đánh một trận với Chung Thịnh như thế không. Lâu không vận động, thao tác cũng kém linh hoạt đi.

Sáng sớm hôm sau, Chung Thịnh theo thường lệ thay quần áo ra ngoài chạy bộ. Nhưng, vừa mở cửa ra, anh đã thấy Ariel ngồi chờ ở phòng khách.

“Ariel?” – Chung Thịnh ngạc nhiên gọi một tiếng. Anh tưởng hôm qua chỉ là ngài Ariel hứng lên thì đi thôi, không ngờ sáng hôm nay lại muốn chạy bộ tiếp.

“Ừ.” Ariel thản nhiên ứng tiếng, đứng dậy. “Đi thôi.”

“Được.” Chung Thịnh ngây ngốc gật đầu, mãi đến khi chạy trên sân thể dục, anh vẫn chưa thoát ra khỏi cơn chấn động ‘Ngài Ariel dậy sớm chạy bộ buổi sáng’.

Vô thức chạy được vài vòng, người đến sân thể dục cũng nhiều lên.

Đến bây giờ, Chung Thịnh vẫn không hiểu tại sao ngài Ariel lại khác với đời trước như vậy. Nhưng, xuất phát từ thiên tính, anh vẫn cẩn thận tỉ mỉ trả lời từng câu hỏi của đối phương. Mỗi lần hai người nói chuyện với nhau, mọi bí mật trong đầu anh gần như đều bị đào ra, ngoại trừ chuyện thầm mến ngài Ariel là anh cố thủ sống chết không để lộ chút sơ hở nào, ngay cả bí mật sống lại cũng suýt bị bật mí.

Đương nhiên, Chung Thịnh không hề biết rằng hai bí mật này sớm đã bị Ariel biết được rồi, chẳng qua không muốn vạch trần anh thôi. Nếu không, chắc anh không thể giữ trạng thái bình tĩnh như hiện tại nữa.

“Chào buổi sáng, Chung Thịnh!” Giọng nói sang sảng của Lâm Phỉ Nhi vang lên phía sau Chung Thịnh.

Sau khi quay lại, chào đón anh là một khuôn mặt tươi cười sáng chói dị thường.

“Chào buổi sáng, Phỉ Nhi.” Chung Thịnh đáp lời, không để tâm lắm. Ấn tượng của anh về Lâm Phỉ Nhi không tồi, chẳng qua mỗi lần chạy bộ buổi sáng đều gặp người phụ nữ đáng ghét đi bên cạnh cô ấy cho nên thấy khó chịu thôi.

“Chào buổi sáng, Chung Thịnh.”

Tiếng chào lễ phép của Elenna làm trong lòng Chung Thịnh dấy lên cảm giác ghê tởm khó mà áp chế. Nhưng bây giờ bọn họ “không quen nhau”, nên anh chỉ đành gượng ép bản thân mỉm cười lễ phép: “Chào buổi sáng.”

Thoạt đầu, Lâm Phỉ Nhi rất kinh ngạc vì thái độ lãnh đạm của Chung Thịnh với Elenna. Elenna tính tình ôn hòa, vẻ ngoài xinh đẹp, gia thế tốt lại không kiêu căng ngạo mạn, rất hòa đồng với mọi người. Vậy mà không hiểu sao mỗi lần Chung Thịnh nhìn thấy cô ấy, từ giọng nói, ngữ điệu đến biểu cảm đều ẩn ý “Tôi ghét cô”.

Lâm Phỉ Nhi từng hỏi Chung Thịnh tại sao lại thế, nhưng cậu ta tản ra ‘hơi thở lạnh lẽo’ làm cô không biết phải nói gì. Sau một tháng, cô chỉ có thể tin rằng Chung Thịnh thật sự ghét Elenna, ghét đến mức chỉ có thể cố gắng duy trì mặt ngoài lễ phép. May là hai người chỉ thỉnh thoảng gặp nhau lúc chạy bộ buổi sáng, thời gian còn lại thì gần như không thấy mặt nhau, cô cũng tránh phải làm nhân bánh bích quy kẹp giữa. Dù gì quan hệ của cô với Elenna và Chung Thịnh đều rất tốt, nếu hai người họ trở mặt, cô sẽ là người xui xẻo nhất. Còn bây giờ, mặt ngoài hai người vẫn giữ vẻ hòa hảo, những chuyện khác cô cũng không can thiệp được.

“Elenna, đây là bạn học của tớ – Ariel Clifford. Ariel, đây là bạn cùng phòng với tớ, Elenna Heideck.”

Lâm Phỉ Nhi cố gắng giới thiệu Elenna với Ariel trong cái nhìn chằm chằm và đôi mày càng nhíu càng chặt của Chung Thịnh. Hết cách, đêm qua sau khi cô nói chuyện Ariel đã có người yêu cho Elenna biết, cô ấy cứ khóc mãi. Một người dịu dàng như thế hai mắt đỏ hồng lặng lẽ rơi lệ trước mặt bạn, dù là con gái cũng không chịu nổi. Mặc dù hôm qua Chung Thịnh nói là Ariel có người yêu, nhưng họ vẫn chưa kết hôn mà. Lại nói, Elenna từ diện mạo đến gia thế đều rất xứng đôi với Ariel, cứ giới thiệu cho cậu ta, biết đâu lại có cơ hội.

“Chào cậu, Ariel.” Elenna thỏ thẻ, không dám nhìn thẳng vào Ariel, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn ửng hồng, người mù cũng nhìn ra cô gái này có tình ý với Ariel.

Ariel lạnh lùng nhìn cô, trên mặt không có biểu cảm gì.

Tim Chung Thịnh như treo trên ngọn cây cao. Anh rất sợ Ariel sẽ lại như đời trước, chọn Elenna làm vị hôn thê. Không phải anh đố kỵ – dù sự thật là anh đố kỵ – nhưng quan trọng hơn cả, Elenna là một trong những người đã hại chết Ariel đời trước. Anh tuyệt đối sẽ không để xảy ra bất cứ chuyện gì đe dọa tính mạng ngài Ariel.

Ariel chẳng hề đáp lại câu chào của Elenna, bầu không khí bỗng trở nên ngột ngạt.

Ngay khi màu hồng trên mặt Elenna nhạt dần, Ariel lại đột nhiên nở nụ cười.

Nụ cười ấy khiến hai mắt Elenna sáng rực lên. Nhưng, câu tiếp theo của Ariel lại đẩy cô xuống vực sâu, mặt tức thì tái nhợt đi.

“Chào buổi sáng, Phỉ Nhi.”

Không để ý đến.

Hoàn toàn không để ý đến.

Ariel làm như mình không hề thấy người này, cũng không nghe thấy Lâm Phỉ Nhi giới thiệu, chỉ đơn giản chào hỏi bạn học của mình một câu.

Lâm Phỉ Nhi xấu hổ vô cùng, miệng há ra lại không nói được gì.

Đây không còn là vô lễ nữa, mà là khinh thường. Khó có thể tưởng tượng được người thừa kế một gia tộc thuộc tầng lớp thượng lưu lại làm như vậy.

Lâm Phỉ Nhi thì xấu hổ, Chung Thịnh lại nhìn Ariel với vẻ khiếp sợ. Không hiểu sao Lâm Phỉ Nhi lại thấy trong đôi mắt tràn đầy kinh ngạc đó còn có vẻ … sung sướng khi người khác gặp họa?

Thật ra, Chung Thịnh đúng là đang sung sướng khi người khác gặp họa.

Khụ khụ, dù gì anh cũng chỉ là một người bình thường biết ghen, biết đố kỵ thôi. Nếu bảo đời trước anh chưa từng ghen tỵ với Elenna, thì chắc chắn là nói dối. Chẳng qua, anh đã đè ép cảm xúc đó dưới tận đáy lòng, cho nên không ai thấy được mà thôi. Còn đời này, có thể sớm đi theo ngài Ariel tất nhiên là may mắn. Nhưng, chung quy luôn có mấy con ruồi bọ lởn vởn trước mặt anh, làm anh thấy phiền chán.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info