ZingTruyen.Info

[HOÀN] [Đam] Chú ái tinh không

Chương 272+273

KhuCanhTru

Chương 272:

Editor: Nguyệt

“Em lên trước, sau đó tới đón anh.” Ariel hô lên, rồi xoay người rút vũ khí, muốn tranh thủ thời gian cho Chung Thịnh.

Chung Thịnh cắn răng, không quay đầu lại, nhảy từ trên cơ giáp xuống, thu hồi cơ giáp rồi chạy nhanh về phía phi thuyền.

Tên mập bám sát Ariel nhìn thấy Chung Thịnh ra khỏi cơ giáp chuẩn bị lên phi thuyền, mặt biến sắc, há miệng phun một sợi tơ trắng bắn thẳng vào lưng Chung Thịnh.

Ariel vung kiếm chém tơ nhện, nào ngờ chém không đứt.

Loại tơ này bền chắc hơn Ariel tưởng. Mắt thấy tơ nhện sắp sửa xuyên qua người Chung Thịnh, trong một tích tắc cái khó ló cái khôn, Ariel dùng kiếm cuộn tơ nhện, khiến nó không đủ dài để chạm được vào Chung Thịnh.

Tên mập giận tím mặt, khuôn mặt màu xanh thẫm sau khi hóa thú cũng bắt đầu chuyển màu. Nhìn tên kia leo lên phi thuyền, chuẩn bị rời khỏi mặt đất, gã dứt khoát vung chân lao thẳng về phía Ariel.

Ariel vẫn bình tĩnh, vứt thanh kiếm quấn đầy tơ nhện kia đi, rút từ mé cánh tay ra một con dao laser, đón đầu tên mập.

Cơ giáp bằng kim loại khổng lồ và con nhện màu xanh lè lao vào chiến đấu, mấy tên chiến sĩ cải tạo gene đuổi đến cũng xông lên bao vây.

Khuyết điểm của Lôi Ưng lập tức lộ rõ. Nó có tốc độ rất nhanh, nhưng kém linh hoạt, phần giáp trước rất mỏng vì để giảm trọng lượng và tăng tốc độ chạy trốn, khi đánh trực diện với kẻ địch sẽ gặp bất lợi lớn.

Tốc độ hơn kém nhau cho nên đám chiến sĩ cải tạo gene đuổi theo sau bọn Ariel cũng chia thành mấy tốp. Có hai tên đến trước, sau đấy là ba tên. Tới khi Chung Thịnh điều khiển phi thuyền đến cứu viện, đã có sáu tên bao vây hắn.

“Ariel, lên đây!” Chung Thịnh điều khiển phi thuyền bay lơ lửng trên không.

Ariel điều khiển cơ giáp nhảy bật lên, mở khoang điều khiển giữa không trung để nhảy ra ngoài, thu hồi cơ giáp, tóm lấy thang dây Chung Thịnh tung xuống, thuận lợi trèo vào phi thuyền.

Trước lúc nhảy, hắn còn không quên ném một “món quà nhỏ” khiến đám người cải tạo gene ở dưới luống cuống tay chân.

“Mau rời khỏi đây.” Ariel vào phòng điều khiển, một tay cuốn lấy dây leo nở hoa vỏ trứng.

Trên đầu Chung Thịnh cũng có một đóa hoa vỏ trứng màu trắng. Hai người nhanh chóng điều khiển phi thuyền bay thẳng lên không trung.

Căn cứ trên mặt đất rút cuộc cũng lộ ra nanh vuốt, có mấy khẩu pháo lớn từ từ nhô lên khỏi mặt đất.

Ariel mặt biến sắc. Hắn biết quá rõ uy lực của mấy khẩu pháo phòng ngự này. Trước đây chính hắn là người dựa vào hơn ba mươi khẩu pháo phòng ngự để bảo vệ kín kẽ căn cứ trên tinh cầu số 17 chứ ai.

May là căn cứ này chỉ có mười khẩu pháo, nhờ thế khả năng trốn thoát của hắn và Chung Thịnh tăng lên rất nhiều.

“Chết tiệt! Lên phi thuyền, đuổi theo!” Gã mập nheo mắt nhìn bóng phi thuyền dần thu nhỏ thành một chấm đen, mặt mày dữ dằn quát. Phi thuyền mà hai tên kia điều khiển chính là loại mới được nghiên cứu chế tạo, có kết hợp với kỹ thuật của người ngoài hành tinh, phi thuyền trong tay gã kém hơn nó một chút.

Hiện giờ gã đã không trông chờ gì bắt được hai tên kia, chỉ mong có thể ngăn chúng lại rồi dùng pháo bắn hạ.

Các phi thuyền nối nhau bay ra từ căn cứ ngầm dưới đất, hơn mười chiếc lao nhanh lên không trung đuổi theo bọn họ.

Những cột sáng trắng chói mắt đuổi sát sườn phi thuyền màu xanh lục, chỉ hơi bất cẩn thôi là cả Ariel và Chung Thịnh sẽ chết ngay lập tức.

Bị pháo phong tỏa đường chạy, Ariel và Chung Thịnh tránh các lượt tấn công một cách khó nhọc.

Hơn mười chiếc phi thuyền cùng truy kích, bọn họ lại càng khó thoát, mấy lần thập tử nhất sinh, đến khi phi thuyền bắt đầu khởi động hình thức tấn công tự sát, tình cảnh của cả hai đã như chỉ mành treo chuông, còn suýt bị pháo bắn trúng, may là Chung Thịnh nhanh tay cho dừng phi thuyền nên cột sáng kia chỉ lướt sát sườn chứ không phá hủy phi thuyền của họ.

“Làm sao bây giờ?” Chung Thịnh điều khiển phi thuyền, né trái tránh phải, di chuyển rất khó khăn. Ariel chớp mắt, trong con ngươi loáng qua tia sáng nhạt.

“Kích nổ!”

“Cái gì?” Chung Thịnh sửng sốt.

“Kích hoạt bom!”

“Nhưng …” Chung Thịnh tái mặt. Anh là người gài bom cho nên biết rất rõ, nếu cho nổ trước khi họ ra khỏi tầng khí quyển của hành tinh nhỏ này thì rất có thể sẽ bị kéo lại. Nếu trên phi thuyền chỉ có mình anh thì anh sẽ không đắn đo do dự điều gì, nhưng ngài Ariel …

“Đây là mệnh lệnh!” Ariel nghiêm mặt, nắm chặt tay Chung Thịnh, nhìn anh với đôi mắt sáng rực: “Hãy tin anh!”

Chung Thịnh nghe thế liền nhẹ lòng. Anh sẽ tin tưởng Ariel vô điều kiện trong bất kỳ tình huống nào, dù phải giao tính mạng mình cho đối phương.

Mở quang não, nhập tín hiệu kích hoạt bom. Từ lúc họ bị phát hiện, bị truy đuổi đến lúc trốn vào vũ trụ chỉ có mười phút ngắn ngủi, lính của căn cứ hầu hết được điều động để truy bắt họ, cho nên quân địch không thể gỡ hết bom nhanh như vậy được.

Không nằm ngoài dự đoán, sau khi Chung Thịnh kích hoạt bom liền có tiếng nổ rầm trời, cả tinh cầu đều chấn động. Bom nổ nối tiếp nhau, mấy khẩu pháo lúc nãy còn bắn hăng hái nay lũ lượt tắt lửa.

Không bị pháo cản trở, họ nhanh chóng thoát khỏi mười chiếc phi thuyền đằng sau. Ariel không còn bận tâm đến vấn đề hình tượng nữa, cầm một bông hoa vỏ trứng cài lên đầu mình, lập tức kết nối với hệ thống điều hành phi thuyền. Chung Thịnh nhanh chóng nhường lại quyền điều khiển.

Hắn dồn toàn bộ năng lượng cho động cơ. Phi thuyền để lại một quầng sáng xanh lam rồi lao vút đi.

Sau một loạt tiếng nổ vang rền, tinh cầu trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ. Bầu không khí đè nén khiến người ta ngạt thở báo hiệu cơn bão sắp sửa xảy đến.

Vài giây trôi qua, trung tâm tinh cầu phát nổ, cả tinh cầu bắt đầu sụp đổ, vùng sáng đỏ khổng lồ nuốt chửng tinh cầu, đè nén đến giới hạn rồi bùng phát mãnh liệt.

Tinh cầu phát ra phóng xạ cực mạnh.

Phi thuyền của chiến sĩ cải tạo gene bị chìm ngập trong quầng sáng đỏ, chỉ có phi thuyền xanh lục lao vút đi là suýt soát thoát khỏi phóng xạ cực mạnh của vùng sáng đỏ.

Lao ra khỏi tầng khí quyển vọt vào vũ trụ mênh mông, phi thuyền lại tăng tốc thêm mấy lần. Quầng sáng đỏ đằng sau như con quái vật đói khát bám sát bọn họ. Hệ thống không ngừng vang lên tiếng cảnh báo chói tai. Chung Thịnh trợn trừng hai mắt, căng thẳng đến nỗi tim như ngừng đập, nhìn quầng sáng đỏ lùi dần về sau.

Sống cả hai đời, đây là lần đầu tiên anh cảm nhận rõ bóng ma của cái chết đến thế. Hiện giờ anh đang sởn hết cả người như con mèo xù lông.

Đời trước từng chết một lần, nhưng nỗi đau mất đi Ariel còn lớn hơn cả nỗi sợ phải đối mặt với cái chết, cho nên không thể sánh bằng cảm giác thoát khỏi lưỡi hái của tử thần lần này được.

Vùng sáng đỏ dần biến mất, phi thuyền nhẹ nhàng lơ lửng trong vũ trụ.

Tại phòng điều khiển, Ariel và Chung Thịnh đều mướt mải mồ hôi. Lần này xem như là đánh cược tính mạng, may sao phi thuyền này kết hợp với kỹ thuật của người ngoài hành tinh, cấu tạo bằng thực vật, khả năng tiếp nhận năng lượng của động cơ cũng tốt hơn. Dẫu vậy, sau khi thoát ra ngoài, động cơ đã hỏng hẳn, cho nên cả hai chỉ đành lơ lửng giữa vũ trụ chờ cứu viện.

Lôi bông hoa vỏ trứng xuống vứt toẹt sang một bên, Ariel lại gần Chung Thịnh, cúi xuống nhìn anh: “Sao thế?”

“Đời trước, chỗ này …” Mắt Chung Thịnh như không có tiêu cự, miệng lẩm bẩm.

“Hửm?” Ariel hiểu ý anh, nhún vai: “Có lẽ vậy. Lúc ấy chắc căn cứ của Liên minh Người tiến hóa đã được thành lập rồi. Bấy giờ chưa bùng nổ chiến tranh, chỗ này cũng khá bí mật.”

Chung Thịnh trợn trừng hai mắt: “Anh cũng nghĩ là vì lý do này sao? Em vẫn tưởng Elena …”

Ariel nhíu mày: “Vậy thì đã sao?”

Chung Thịnh cúi đầu: “Elena là vị hôn thê của anh …”

“Sai rồi.” Ariel nheo mắt, nâng cằm Chung Thịnh, bắt anh nhìn thẳng vào mắt mình: “Là vị hôn thê ‘đời trước’ của anh. Anh bây giờ chỉ có một vị hôn phu thiếu tự tin thôi.”

Chung Thịnh đỏ mặt, xấu hổ lảng mắt đi.

Ariel xoay mặt anh lại, hơi nhíu mày nhìn anh: “Chung Thịnh, em không tin anh sao?”

“Không phải!” Chung Thịnh đáp theo phản xạ.

“Vậy là được rồi. Elena từng là vị hôn thê của anh, nhưng quan hệ của anh với cô ta thế nào chắc em cũng rõ.” Ariel dùng ngón cái vuốt môi Chung Thịnh: “Đó chỉ là một cuộc hôn nhân chính trị. Đời trước tuy không yêu, nhưng anh chưa từng làm chuyện gì có lỗi với cô ta, cho nên em không phải áy náy. Hơn nữa … đời trước chưa chắc Elena đã vô tội. Em nên biết rằng, con gái được gia tộc Heideck đào tạo không thể có chuyện … nhu nhược như vẻ bề ngoài được. Lời mời của cô ta lúc đó quá đột ngột. Sau khi sống lại, không chỉ em mà cả anh cũng nghi ngờ cô ta.”

Chương 273:

Editor: Nguyệt

Ariel nói rất thản nhiên. Hắn không có gì phải áy náy với Elena. Đời trước hắn đã nói rõ là mình không yêu, nhưng cô ta cứ nhất quyết muốn làm vị hôn thê của hắn. Xét thấy thân phận bối cảnh cũng phù hợp cho nên Ariel đã đồng ý mà không suy xét gì mấy.

Sau này cứ kéo dài mãi không kết hôn là vì hắn càng lúc càng bận, mà bản thân hắn cũng khao khát tình yêu đích thực do ảnh hưởng của bố mẹ, dù rằng không biểu hiện ra ngoài. Đáng tiếc, Elena không phải người đó, cho nên cô ta chỉ đành ngậm ngùi ôm hận.

Ariel cúi xuống, hôn lên bờ môi mềm mại của Chung Thịnh, vươn lưỡi tách hàm răng anh ra, luồn vào trong lần mò. Những ngón tay linh hoạt cởi từng nút áo, mang theo cảm giác mát mẻ vuốt lên lồng ngực cường tráng.

“Ưm … Ariel …” Chung Thịnh rên rỉ, “Đừng …”

 Ariel cắn nhẹ lên môi Chung Thịnh: “Phi thuyền đã hỏng động cơ, cơ giáp không thể xuyên qua lỗ đen vũ trụ. Chờ quân cứu viện đến cũng phải mất hai mươi mấy tiếng đồng hồ. Chúng ta nên làm chuyện gì đó để giết thời gian.”

“Ư …” Chung Thịnh đỏ ửng hai má, chậm rãi nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể, ngầm đồng ý với Ariel.

Ariel nhếch môi, đôi đồng tử ngày thường lạnh lùng nay đong đầy tình ý. Hắn thở ra một hơi thật dài: “Chung Thịnh … anh yêu em …”

“Em cũng yêu anh.”

Mùi tình dục dần lan tỏa khắp phòng điều khiển. Hai thân hình quấn riết lấy nhau.

Lúc Cuttino dẫn quân vội vàng đến cứu viện, Từ Nham tới trước tiếp ứng không khỏi ngỡ ngàng.

Sao bảo phải dẫn quân đến tấn công căn cứ trên tinh cầu nọ? Căn cứ đâu? Đừng nói căn cứ, cả tinh cầu đều không thấy thì đánh cái gì!

Từ Nham thực sự sùng bái Ariel. Thực lực siêu việt cùng sự cơ trí của hắn đã hoàn toàn thuyết phục Từ Nham. Một mình trưởng quan xử lý cả một tinh cầu, ngầu hết xẩy!!!

Cho dù có phó quan Chung đi cùng, thì đây vẫn được coi là chiến tích lừng lẫy có một không hai.

Hiện giờ Từ Nham đang tuôn trào lòng ngưỡng mộ đối với Ariel, nhất thời không kiềm chế được.

Tuy không tìm được tinh cầu nọ, nhưng giữa biển vũ trụ mênh mông, chiếc phi thuyền màu xanh lục vẫn khá là bắt mắt, chí ít ra-đa có thể dễ dàng phát hiện ra nó.

Ngay lúc Cuttino băn khoăn không biết trưởng quan Ariel đang ở đâu, gã nhận được một lời yêu cầu trò chuyện từ tín hiệu lạ.

Gã kết nối tín hiệu, quả nhiên là trưởng quan Ariel.

“Cuttino, phái người đến chỗ phi thuyền này đón chúng tôi.” Ariel vừa ngáp vừa nói, sau đấy ngắt tín hiệu.

Cuttino gãi cằm, vừa rồi hình như gã thấy phó quan Chung đang mặc quần áo …

Suy xét một hồi, Cuttino quyết định chờ mười phút nữa mới phái người đến đón họ.

Sau khi về căn cứ, Ariel lập tức báo cáo chuyện này cho cấp trên.

Sự tồn tại của sát thủ tàng hình là mối nguy lớn đối với Liên Bang. Tuy Ariel đã phá hủy một cơ sở nghiên cứu của chúng, nhưng không ai dám chắc chúng còn những cơ sở nghiên cứu cùng loại nữa hay không.

Mặt khác, chiếc phi thuyền mà hắn mang về có giá trị nghiên cứu rất lớn, có thể trở thành bước đột phá mới của nền khoa học kỹ thuật.

Nói thật là Ariel rất may mắn. Kể cả Liên minh Người tiến hóa cũng chỉ mới chế tạo được số lượng rất ít loại phi thuyền kết hợp với kỹ thuật của người ngoài hành tinh này. Mà tên tai to mặt lớn kia đem nó ra cho hai tên cấp dưới dùng chủ yếu cũng là vì khoe của. Nào ngờ hai tên hổ báo tiếng dữ đồn xa này lại xui xẻo bị  hai cao thủ như Ariel và Chung Thịnh tập kích, chưa kịp phô bày sức mạnh đã ngỏm, tặng không cho địch một chiếc phi thuyền công nghệ cao và kéo theo cả một căn cứ chôn cùng.

Vài ngày sau, quân đội Liên Bang phái người đến mang chiếc phi thuyền đó đi. Phần thưởng cho chiến công phá hủy sở nghiên cứu của quân địch cũng theo đó mà đến.

Râu quai nón mặt cau mày có nghe ông già nhà mình mắng như tát nước vào mặt, thấy uất ức vô cùng. Sự kiện lần này liên quan đến nhiều phương diện nên đã được nhanh chóng báo cho cấp trên, báo cáo chi tiết về lần hành động này của Ariel cũng được gửi cho các lãnh đạo cấp cao.

Bố của râu quai nón xem xong bản báo cáo đó liền tái mặt.

Mức độ nguy hiểm của lần hành động này còn vượt xa phim ảnh. Trong phim thì nhân vật chính đã được định sẵn sẽ sống sót, nhưng trên chiến trường thực sự thì chỉ một sai lầm nhỏ cũng có thể khiến Ariel toi mạng.

Luther thầm rủa xa Ariel. Nhóc làm lính thì cũng được, nhưng sao không chạy đến quân khu của bố mình mà làm? Không đi thì thôi, đằng này chạy đến chỗ con tôi làm gì. Được rồi, không so đo chuyện này nữa, nhưng cậu có cần phải điên cuồng chấp hành nhiệm vụ đến mức đó không?

Chẳng may cậu bị thương hoặc toi mạng, kiểu quái gì tên Clifford kia chẳng liều mạng với tôi!!!

Con tôi đã lớn thế rồi, vậy mà cậu nhẫn tâm để ông già này đi liều mạng với bố cậu sao?

Càng nghĩ càng tức, Luther lại không thể nổi nóng với Ariel, thế là giận cá chém thớt, râu quai nón – người kéo Ariel vào đội quân của mình phải chịu trận.

Lên chiến trường thì khôn khéo lắm, sao rút khỏi chiến trường một cái là thành đầu đất rồi? Ariel Clifford, người ta còn chẳng thèm che giấu thân phận liền đến báo danh, vậy mà mày không đoán ra được đấy là con trai tổng chỉ huy Quân khu I à?

Lại nói, ai bảo mày cứ không chịu tham gia tiệc tùng xã giao. Mày mà chịu đi vài lần thì có phải là có cơ hội gặp nó rồi không, sau này sẽ không rước cục nợ to đùng đó về quân mình!!!

Bị mắng một trận nên thân, râu quai nón rất là buồn bực. Gã nào biết thằng nhóc đó lại điên cuồng đến vậy. Lúc trước gã bảo bọc nó cũng kỹ lắm chứ, điều đó đến phòng thủ tinh cầu vệ tinh số 17, ai ngờ nó hăng hái đến độ triệt hạ cả căn cứ địch. Điều nó đến khu 68, nó chẳng những đi đánh căn cứ địch, còn kéo theo các đơn vị khác đánh cùng. Sau đấy, gã dứt khoát cho nó vào vũ trụ, để nó phòng thủ phần đằng sau chiến khu. Nào ngờ nó lại tìm được sở nghiên cứu dưới lòng đất của Liên minh Người tiến hóa, nhân thể xử lý luôn.

Ngẫm lại những chiến công hiển hách của Ariel, râu quai nón cũng phục hắn thật. Quả là quá trình phấn đấu đầy vinh quang của một người lính trẻ. Từ ba tháng huấn luyện tân binh, thằng nhóc này liên tục thăng chức, đến bây giờ sắp sửa được phong hàm thượng tá, đuổi kịp gã tới nơi rồi.

Có buồn bực uất ức thế nào thì râu quai nón vẫn thật lòng tán thưởng Ariel. Chiến tranh tôi luyện ra nhiều nhân tài, nhưng thăng chức nhanh như Ariel thì chẳng được mấy ai. Đặc biệt là nhóc này chưa bao giờ để lộ thân phận con trai tổng chỉ huy Quân khu I, nếu không chắc còn thăng chức nhanh nữa.

“Mẹ nó, chiến khu hậu chiến khu đều đi cả rồi, rút cuộc phải điều nó đến đâu nó mới chịu yên thân đây.” Râu quai nón nhìn bản đồ mà đau hết cả đầu. Chuyện phòng thủ chiến khu đâu phải do một mình gã định đoạt. Hiện giờ Ariel sắp lên làm thượng tá, nếu cấp thêm lính của thằng nhóc này, gã sợ nó sẽ chạy luôn đến hang ổ của Liên minh Người tiến hóa. [= = Đồng chí nghĩ nhiều rồi.]

Mắt rà một lượt khắp bản đồ, râu quai nón rầu hết cả người. Theo ý ông già nhà gã, tốt nhất là điều Ariel đến một nơi an toàn tuyệt đối. Mấy nơi như vậy thực ra cũng có, xếp nó vào bộ tham mưu, bộ hậu cần đều sẽ có chức vị phù hợp với quân hàm thượng tá. Nhưng để một sĩ quan chỉ huy có năng lực như Ariel đi ngồi bàn giấy phân tích chiến sự ư? Bản thân râu quai nón còn không nỡ chứ nói gì ai khác.

Một nhân tài đầy tiềm năng cho chức vị tướng quân như vậy, râu quai nón thực sự không thể bó buộc không cho nó ra chiến trường.

Nhưng đã ra chiến trường thì sẽ có nguy hiểm. Bần cùng bất đắc dĩ, râu quai nón đành lao tâm khổ tứ tìm một nơi “tương đối” an toàn.

Râu quai nón còn đang vắt óc suy nghĩ xem nên điều Ariel đi đâu thì hắn đã chủ động nói ra nơi mình muốn đến.

Râu quai nón giật giật khóe mắt hỏi: “Cậu muốn đến đó?”

“Vâng.”

“Vì sao?”

“Tôi nghĩ chỗ đó sẽ có ích cho sự phát triển của tôi sau này.”

Râu quai nón: …

ĐM thằng nhóc này chắc chắn là cố ý! Râu quai nón thầm rít gào.

Nơi mà Ariel muốn đên là tinh cầu nhỏ mà cả Liên Bang lẫn Liên minh Người tiến hóa đều không mấy để ý.

Trên tinh cầu này, thế lực hai bên phân bố ngang nhau, do ảnh hưởng của chiến trường chính nên tình hình chiến đấu trên tinh cầu này không mấy kịch liệt. Nếu là hai tiếng trước, Ariel chủ động xin được điều đến nơi này, râu quai nón sẽ đồng ý ngay. Nhưng bây giờ …

“Có phải cậu nghe được tin gì không?” Râu quai nón hỏi dò.

“Sao ạ? Chỗ đó có vấn đề gì ư?” Ariel nói với giọng rất bình thản, lông mày hơi nhướn, bày ra vẻ ngạc nhiên rất đúng mực.

Râu quai nón giật giật mí mắt, quan sát mãi mà không nhìn ra Ariel có biết tin gì không.

Hai tiếng trước, toàn bộ sư đoàn trưởng Quân khu IV bị triệu tập đến phòng tổng chỉ huy, nhận được chỉ thị mới.

Cuộc chiến đã giằng co gần bốn năm. Dù Liên Bang giàu của cải vật chất cũng không thể chống đỡ nổi lượng tiêu hao lớn đến vậy. Huống chi, theo thời gian, Liên minh Người tiến hóa dần dàn xếp những địa bàn mà chúng chiếm được. Cứ tình hình này, dù Liên Bang có cướp các tinh cầu đã mất cũng chỉ thu về được mảnh đất cằn cỗi.

Người bị biến đối gene sẽ trung thành tuyệt đối với thủ lĩnh Liên minh. Nói cách khác, mỗi lần chiếm được một tinh cầu, thế lực của chúng sẽ càng bành trướng. Kể cả Liên Bang có đòi lại được lãnh thổ cũng không cứu nổi những người đã bị biến đổi gene.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info