ZingTruyen.Com

Hoan Dam Chu Ai Tinh Khong

Chương 256:

“Hà … hà …” Chung Thịnh thở từng hồi nặng nhọc, gương mặt vẫn còn đỏ bừng. Thật ra anh sắp không cầm cự được nữa rồi, chỉ vuốt nhẹ vài cái là bắn liền.

Quay đầu nhìn Ariel, Chung Thịnh nhận ra ánh mắt đối phương có vẻ không ổn lắm. Tất nhiên là anh không biết Ariel đang nghĩ gì trong đầu, chỉ dùng ánh mắt ý bảo Ariel mau giúp anh.

Chú ý tới ánh nhìn đầy tính ám chỉ của Chung Thịnh, trông mặt Ariel lại càng khó xem. Chung Thịnh ngẩn người, hoàn toàn không hiểu tại sao đối phương lại đen mặt.

Ariel nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh sẽ thỏa mãn em.”

Chung Thịnh ngơ ngác. Anh không thấy Ariel làm có chỗ nào không tốt cả. Sao mặt đối phương lại sa sầm thế kia?

Ariel rút dương vật ra, lật người Chung Thịnh lại, đè lên anh hôn từ cổ xuống ngực, lúc cảm nhận được hơi thở anh trở nên dồn dập mới vừa lòng.

Chung Thịnh đang rất hưng phấn, toàn thân ửng lên đỏ hồng. Anh không kìm được dùng thân dưới cọ lên bụng Ariel, định dùng cách này để giúp mình lên đỉnh.

Ariel một tay vuốt ve vòng eo anh, một tay khéo léo tránh qua dương vật mát xa hai túi tinh hoàn của anh.

Chung Thịnh bật ra tiếng rên rỉ, sướng đến không kìm nén nổi. Nhưng Ariel lại cứ bỏ qua cái chỗ mấu chốt nhất, khiến anh thấy hơi bực mình.

Hai chân kẹp chặt eo Ariel, lỗ nhỏ phía sau không thể khép kín còn đang chảy tinh dịch. Chất lỏng trắng đục dây đầy quần Ariel. Chung Thịnh cố nén cảm giác xấu hổ, cắn môi thì thầm bên tai Ariel: “Sờ em đi …”

Ariel nhìn biểu cảm đầy quyến rũ mà không từ nào lột tả được của Chung Thịnh, cất giọng cười khàn, nói: “Đừng vội …”

Chung Thịnh tức đến nghiến răng. Cùng là đàn ông, anh không tin Ariel không hiểu cảm giác mắc kẹt lúc sắp sửa lên đỉnh nó khó chịu thế nào.

Hai chân lại bị tách ra. Cái thứ mới giải tỏa không lâu của Ariel nay lại bừng bừng phấn chấn.

“Ưm!” Cơ thể lại bị xâm nhập. Chung Thịnh từ từ nhắm mắt lại, cảm nhận cảm giác căng đầy này.

“Anh vẫn thích em bị làm đến bắn hơn.” Ariel nhẹ nhàng nói một câu, rồi tiếp đó là va chạm mãnh liệt như vũ bão.

Chung Thịnh thấy mình như con thuyền nhỏ dập dềnh giữa sóng dữ biển khơi.

Cặp chân thon dài bị tách rộng, gập lại như hình chữ m. Hậu huyệt nâu nhạt bị dương vật to cứng đâm chọc liên hồi, mỗi lần rút ra lại mang theo chút tinh dịch trắng đục.

Trên bụng Chung Thịnh vương đầy dịch trắng. Ga giường cũng ướt rượt. Anh mơ màng nhìn trần nhà, đầu loạn cào cào, không thể nghĩ được gì.

Ba lần? Hay là bốn?

Anh không nhớ mình lên đỉnh mấy lần rồi, chỉ biết hôm nay Ariel thực sự làm hết cả phần của hai tháng qua.

“Không được … Ariel … thực sự không được mà … a …” Giọng Chung Thịnh đã khản đặc, vẻ mặt mệt mỏi rã rời.

Trán Ariel mướt mồ hôi, chảy dọc theo hai má rớt xuống bụng Chung Thịnh.

Hắn thè lưỡi liếm khóe miệng đầy thỏa mãn. Làm Chung Thịnh đến bắn ra liên tục ba lần đã giúp hắn lấy lại lòng tin vào năng lực của mình.

Thấy vẻ mệt mỏi lộ rõ trên gương mặt người yêu, Ariel thấy xót lòng, đâm mạnh thêm mấy cái rồi phóng ra trong cơ thể Chung Thịnh.

Gần như ngay lúc Ariel lên đỉnh thì Chung Thịnh ngất lịm đi. Bài huấn luyện cấp S buổi chiều cùng mấy lần làm tình liên tiếp đã vắt kiệt thể lực của anh.

Ariel hôn gương mặt Chung Thịnh một cách đầy yêu thương, lòng tự hỏi có phải hôm nay mình bắt nạt em ấy hơi quá không?

Áy náy chưa đến mười giây, Ariel đã vứt ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Được rồi, lần sau sẽ dùng cách khác để bắt nạt em ấy.

Sau một ngày huấn luyện và màn tra tấn lúc bữa tối, có một phần ba số lính đồn trú trên tinh cầu vệ tinh số 17 bị nhốt vào phòng tạm giam.

Số còn lại ai nấy mặt mày cũng sa sầm. Không ai ngờ thủ trưởng mới lại ác như vậy, vừa đến đã ra oai phủ đầu.

Nếu người này dùng quyền thế để ép bức, họ hoàn toàn có thể chọn mấy chiêu bỉ ổi để trả thù. Thế nhưng, đối phương lại dùng thực lực áp đảo để bắt họ đi vào kỷ luật, khiến họ không có tâm tư chơi đểu gì nữa hết.

Còn mấy tên lòng dạ đen tối thực sự thì bây giờ đang ngồi trong phòng giam hết rồi, muốn làm gì chờ chúng nó ra mới tính sau.

“Lão Ngụy … đưa quần áo cho tôi.” Cuttino bước ra khỏi phòng tắm, quen miệng gọi một câu, đợi mãi không thấy ai thưa mới nhớ ra lão Ngụy do không hoàn thành bài huấn luyện nên bị cấm túc rồi, bây giờ trong phòng chỉ còn mỗi gã.

Cười bất đắc dĩ, Cuttino cầm khăn tắm lau khô người, nằm tựa đầu giường hút thuốc lá.

Thủ trưởng mới tới làm gã thấy hơi khó hiểu. Lúc trước những người được điều tới đây đều là loại ham sống sợ chết. Chỗ này cách tiền tuyến không xa nhưng lại khá là an toàn. Cứ cắm chốt ở đây đấu vài trận, lúc được gọi về kiểu gì chả thăng chức.

Cuttino rất coi thường mấy tên thủ trưởng đến đây với ý đồ đó. Nhát như cáy còn đòi bọn họ phải bán mạng cho? Mơ đi.

Chỗ này không thường xảy ra chiến tranh, nhưng người cải tạo gene ngày càng khó đối phó. Đám người đó theo thời gian trôi qua đã quen dần với cơ thể và năng lực mới, sử dụng ngày một thành thạo hơn.

Còn lính Liên Bang lại không hiểu biết nhiều về năng lực của chúng, cho nên ra chiến trường lúc nào cũng chịu thiệt, sau đấy mới phát hiện được điểm yếu của đối phương.

Đừng xem thường mấy phút chiến đấu đó. Đôi khi, thời gian chưa đầy một phút đồng hồ đã đủ cho chiến sĩ cải tạo gene thành thạo kỹ năng phá hủy một chiếc cơ giáp.

Hít sâu một hơi, rồi nhả ra một làn khói. Cuttino là chiến sĩ trời sinh. Gã không e sợ chiến đấu, nhưng trong chiến dịch tầm cỡ lớn, một viên chỉ huy bất tài có thể khiến tất cả bọn họ rơi xuống địa ngục. Gã không muốn chết trong tay kẻ địch một cách vớ vẩn như thế, cho nên vì giữ mạng, đành phải để lũ ngu xuẩn kia mất quyền chỉ huy thôi.

Giống như tên chỉ huy trước, rõ là loại ngu xuẩn không học vấn không nghề nghiệp, đến căn cứ chỉ biết ngông nghênh hất hàm ra lệnh, không thì liếc mắt láo liên ngắm mấy nữ binh xinh đẹp. Thực lực mấy tên kiểu đó còn chẳng bằng binh sĩ bình thường, thế mà còn đòi họ phải phục tùng mệnh lệnh. Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!

Chán hơn là, trong trận đánh cuối cùng của tên chỉ huy đó, hắn lại ngu đến độ không nhìn ra kẻ địch lui binh chỉ là một cái bẫy, cứ thế lao lên. Nếu không có cận vệ liều chết bảo hộ, cứu hắn ra ngoài, thì không có chuyện chỉ đứt một chân đơn giản vậy đâu.

Tiếc cho mấy anh cận vệ của hắn, đều là lính tinh nhuệ cả. Trong mắt Cuttino, họ còn đáng giá hơn tên chỉ huy kia nhiều.

Nghĩ đến đó, Cuttino chợt nhớ ra thủ trưởng mới nhậm chức hôm nay hình như chưa từng ra tay lần nào, toàn là phó quan ra mặt. Chẳng lẽ hắn cũng là loại bất tài vô dụng chỉ giỏi làm màu?

Cuttino dụi tắt thuốc, nheo mắt nhìn trần nhà, rồi nhẹ nhàng lắc đầu. Không giống.

Dù xét từ khía cạnh nào, thiếu tá tên Ariel này cũng không giống loại chỉ được cái mã.

Thôi, không nghĩ nữa.

Cuttino vuốt mặt một cái, nằm xuống đắp chăn. Giờ nghĩ mấy vấn đề đó còn hơi sớm. Gã cần quan sát thủ trưởng mới thêm mấy ngày. Hơn nữa, gã có cảm giác sự việc không chỉ dừng ở buổi huấn luyện hôm nay. E rằng đây mới là phần mở màn ra oai phủ đầu của viên chỉ huy kia.

Trong căn cứ còn rất nhiều người khác có cùng suy nghĩ tạm thời quan sát. Nhưng lúc này mọi người đều đã ngủ say. Vì buổi huấn luyện hôm nay thực sự quá mệt … rất rất mệt …

Văn phòng bộ phận hậu cần. Thượng úy Raul mặt chau mày nhíu nhìn báo cáo xin viện trợ. Nói thật, Ariel xin trợ cấp không nhiều, ừm … nếu chỗ họ là căn cứ tầm trung thì không nhiều, nhưng vấn đề là đây chỉ là căn cứ loại nhỏ, lại còn bị tổng cục hậu cần cho vào sổ đen. Trong tình hình này mà đòi xin ngần ấy trợ cấp thì đúng là khó càng thêm khó.

Raul chau mày suy tư, hy vọng có thể dùng ngôn ngữ uyển chuyển để lay động sĩ quan tổng cục hậu cần. Nhưng nhớ lại sắc mặt của họ mấy lần trước khi ông xin trợ cấp, ông cũng chỉ biết cười khổ.

Chương 257:

Editor: Nguyệt

“Thôi, làm hết sức, nghe ý trời vậy. Mong rằng thiếu tá Ariel là người thấu tình đạt lý, hiểu cho thân già này, không phải không cố gắng mà là mấy người ở tổng cục hậu cần quá khó chơi …” Raul vừa lẩm bẩm vừa gõ báo cáo. Ông kiểm tra một lần cuối cùng, thấy không có vấn đề liền tắt đèn đi ngủ.

Ngày đầu tiên Ariel đến căn cứ tưởng chừng cứ thế êm đềm trôi qua. Thế nhưng, giữa đêm hôm khuya khoắt, gần căn cứ, chỗ ký túc của các thợ mỏ, một bóng người rón rén bước men theo bức tường kim loại đến một góc hẻo lánh, cỏ mọc rậm rạp.

Người nọ ngó quanh quất, thấy không có ai liền móc trong túi ra một cục giấy vo viên, bọc trong một lớp túi rồi ném ra ngoài tường kim loại.

Bên kia tường, một con quái vật đang đập cánh bay lơ lửng trên không. Trông hình dáng cơ thể đã không còn coi là người được nữa. Ngoài khung xương khá giống con người ra, tứ chi của nó đã biến thành dạng chân đốt, bên sườn mọc ra hai xúc tu, phần đầu vốn phải là mắt mũi miệng, nay chỉ có mỗi cặp mắt kép to đùng. Nói đây là con người thì chẳng thà gọi nó là con côn trùng khổng lồ.

Con quái vật này vươn dài xúc tu, cuốn nắm giấy rơi dưới đất lên, ngẩng nhìn tường kim loại cao cao, cặp mắt kép chớp nhoáng ánh sáng người thường không hiểu được, rồi vỗ cánh bay đi.

Bóng đen đứng phía trong tường kim loại nghe tiếng vỗ cánh xa dần, gương mặt từ đầu đến cuối đều giấu trong bóng tối, sau cùng lặng lẽ rời đi.

Bất kể các binh sĩ mệt mỏi thế nào sau buổi huấn luyện hôm qua, mặt trời vẫn mọc và ngày mai vẫn tới.

Các binh sĩ túm năm tụm ra đi ra từ ký túc xá, mọi người nhìn nhau rồi cùng cười khổ.

Hầu như phòng nào cũng có người bị cấm túc. Nhìn những chiếc giường trống đó, mấy người còn lại trong lòng đều thấy khó chịu.

Hơn nửa binh sĩ không có cơm tối để ăn, nằm trong chăn mà bụng cứ kêu cồn cào, cảm giác thật là nôn nao khó tả.

May là sau bữa sáng chính là chương trình huấn luyện thông thường.

Các binh sĩ trông theo bóng Ariel quân trang chỉnh tề, tinh thần khoan khoái đi trên quảng trường. Hắn lạnh lùng nhìn bọn họ, rồi trong ánh mắt khiếp đảm của mọi người, tăng lượng huấn luyện thông thường lên gấp đôi.

Tất cả binh sĩ đều mặt mày hằm hằm nhìn Ariel như thể có thù sâu hận nặng, ánh mắt lộ rõ chỉ trích kháng nghị.

Nội dung huấn luyện thông thường hàng ngày đa số là các bài tập và động tác căn bản. Các binh sĩ ở đây sớm đã thành thạo đến độ nhắm mắt cũng làm được. Nhưng động tác đơn giản đến mấy mà lượng huấn luyện tăng gấp đôi thì cũng đủ khiến họ chịu khổ.

Ariel nhìn vẻ mặt bất mãn của các binh sĩ, lông mày hơi nhướn lên.

“Sao? Các anh chị có ý kiến gì?”

“Báo cáo trưởng quan!” Một nữ binh mặt mày xinh đẹp lớn tiếng nói: “Chúng tôi đã rất thành thạo các bài huấn luyện này rồi. Có cần thiết phải tăng lượng huấn luyện gấp đôi như thế không?”

“Ồ? Mọi người nghĩ vậy à?” Ariel hơi cong khóe môi.

Hầu hết binh sĩ đều không nói gì, nhưng nhìn ánh mắt là biết họ đều nghĩ vậy.

“Nếu các anh chị đã có lòng tin vào bản thân như vậy thì …” Mắt Ariel loáng qua ánh nhìn nguy hiểm, “Cô … bước ra khỏi hàng.” Hắn chỉ vào nữ binh vừa phát biểu lúc nãy.

Nữ binh nghe thế giật mình kinh sợ, mặt biến sắc.

Ngay sau đó, cô ta thấy Ariel không chỉ gọi một mình cô ta, mà còn chọn ra bốn binh sĩ khác trong đội ngũ.

Trong bốn binh sĩ kia, có hai người đạt thành tích tương đối xuất sắc trong buổi huấn luyện hôm qua, hai người còn lại đều là binh sĩ tối qua không được ăn cơm.

Tổng cộng có năm binh sĩ đứng giữa sân huấn luyện.

Mấy binh sĩ kia mặt mày ngơ ngác nhìn Ariel điều các binh sĩ còn lại lùi xuống, lòng thầm đoán xem vị thủ trưởng này định làm gì.

“Chung Thịnh!”

“Có tôi!”

“Cho họ thấy thế nào mới gọi là ‘thành thạo’ kỹ năng căn bản.”

“Tuân lệnh!”

Chung Thịnh tiến lên vài bước, đứng trước mặt năm binh sĩ kia.

“Anh, bước lên.” Anh chọn bừa một người trong số đó.

Bốn người còn lại đưa mắt nhìn nhau, lùi về sau mấy bước.

Chung Thịnh nói với binh sĩ nọ: “Sau khi có hiệu lệnh của trưởng quan, chúng ta sẽ giải phóng cơ giáp, chỉ sử dụng động tác căn bản để tấn công, không được dùng vũ khí năng lượng. Rõ chưa?”

“Rõ, thưa trưởng quan.” Anh lính kia nghe thế mắt sáng rực. Nếu là động tác độ khó cao thì có lẽ vì tình trạng cơ thể anh ta sẽ không thực hiện được. Chứ động tác căn bản thì … biết đâu anh tạ lại đánh bại được viên phó quan này thật thì sao.

Ngày hôm qua họ đã bị anh phó quan này khinh bỉ một phen. Hôm nay đã có cơ hội đấu nhau một ván, thì kiểu gì cũng phải cho viên sĩ quan chỉ huy kia xem, bọn họ không phải đồ “ăn hại”!

Vì là so đấu cho nên hai người đều ăn ý bước lùi về đằng sau, kéo giãn khoảng cách. Đám binh sĩ vây xem xung quanh ai nấy đều tưng bừng hưng phấn. Buổi huấn luyện hôm qua chưa nhìn ra được khả năng điều khiển cơ giáp của viên phó quan này thế nào, nhưng nếu chỉ sử dụng động tác căn bản thì họ tin chắc rằng Johnny – binh sĩ được lựa chọn đầu tiên – không hề kém cạnh.

Johnny tập trung tinh thần nhìn chằm chằm Chung Thịnh, ngón tay vuốt nhẹ lên vòng tay của mình. Đây chính là không gian chứa cơ giáp của hắn. Hắn tự nhận rằng trong số các binh sĩ ở đây, khả năng điều khiển cơ giáp của hắn tuy không thuộc tốp đầu nhưng vẫn xếp vào hàng khá giỏi.

“Trận đấu bắt đầu!”

Johnny nghe thế lập tức hành động, chiếc cơ giáp màu xám đen xuất hiện ngay bên cạnh.

Hắn giẫm lên cẳng chân cơ giáp lấy đà, nhảy bật lên cao, hai tay nắm lấy thang cơ giáp.

Chiếc thang mới hạ xuống được một nửa đã nhanh chóng thu về. Chưa đầy năm giây, Johnny đã ngồi vào khoang điều khiển.

Vào trong rồi, Johnny không khỏi đắc ý. Động tác đăng nhập cơ giáp vừa rồi là hắn tự mình nghĩ ra, rút ngắn thời gian chừng năm giây so với các cách thông thường. Đang chuẩn bị tấn công thì hình ảnh xuất hiện trên màn hình khiến hắn ngây ra như phỗng.

Một chiếc cơ giáp màu lam bạc cầm trong tay con dao găm, mũi dao nhọn hoắt chỉ thẳng vào khoang điều khiển cơ giáp của hắn.

Johnny toát mồ hôi lạnh. Hắn nhìn con dao găm kia mà không thể tin nổi. Nếu là trên chiến trường, con dao này đã đâm xuyên qua khoang điều khiển cơ giáp của hắn rồi, thậm chí đóng đinh gã trên vách khoang luôn.

Không … không thể nào …

Mồ hôi ướt đẫm thái dương, từ từ trượt xuống. Johnny nhìn mũi dao đen bóng trên màn hình, trong đầu không ngừng lặp lại ba chữ kia.

Sao có thể chứ … tại sao đối phương có thể nhanh hơn hắn được?

“Anh thua.”

Trong sân huấn luyện yên tĩnh, giọng lanh lảnh của Ariel khiến đám binh sĩ còn đang ngây ngẩn khiếp sợ kia sực tỉnh.

Johnny mất hồn mất vía nhảy ra khỏi cơ giáp, nhìn Chung Thịnh bằng ánh mắt phức tạp. Hắn không sao nghĩ ra được làm thế nào mà đối phương lại vào cơ giáp nhanh hơn cả hắn.

Các binh sĩ đứng xem xung quanh đều tỏ ra đăm chiêu. Vừa rồi Johnny không phát hiện, nhưng bọn họ lại thấy rất rõ, cơ giáp của Chung Thịnh khi được giải phóng không ở tư thế đứng thẳng của cơ giáp bình thường, mà là quỳ một gối xuống đất, tay để ngang trước ngực, chân trái tạo góc nghiêng ba mươi độ so với mặt đất.

Mới đầu nhìn tư thế đó của cơ giáp, có mấy người không nhịn được phì cười. Thế nhưng, khi thấy Chung Thịnh không gọi thang mà trực tiếp đạp lên chân trái cơ giáp nhảy bật lên, rồi lấy đà tiếp ở phần đầu gối, hai tay víu tay phải cơ giáp, vung người nhảy vọt vào khoang điều khiển.

Cả quá trình mất không đến hai giây. Ngay khi Johnny vào trong cơ giáp, Chung Thịnh đã nương tư thế đó để lao vọt lên trước.

So ra, cách đăng nhập cơ giáp của Johnny đã được xem là tinh giản, cách của Chung Thịnh lại càng đảo lộn nhận thức của mọi người.

Thì ra còn có cách đăng nhập cơ giáp như thế.

Rất nhiều người đều thấy ngạc nhiên.

Khi chiến đấu với người cải tạo gene, nguy hiểm nhất chính là mấy giây trước khi vào được cơ giáp đó.

Đối mặt với người cải tạo gene có thể phá hỏng cơ giáp, cơ thể con người bình thường quá yếu ớt. Khi chưa vào cơ giáp, các binh sĩ không khác gì đối tượng săn giết của người cải tạo gene.

Còn cách làm của Chung Thịnh lại là một biện pháp đăng nhập cơ giáp cực kỳ tuyệt vời, có thể nói là diệu pháp nâng cao tỉ lệ sinh tồn khi đối kháng với chiến sĩ cải tạo gene.

“Người tiếp theo.” Ariel thản nhiên nói.

Hôm nay, hắn không chỉ muốn cho đám cá biệt này xem động tác đăng nhập này, đây mới là mở màn thôi.

“Anh, bước ra khỏi hàng.” Chung Thịnh chọn ngẫu nhiên một trong bốn binh sĩ còn lại.

Anh kia gãi đầu gãi tai, nói với vẻ ngượng ngùng: “Trưởng quan, tôi đăng nhập cơ giáp còn chậm hơn Johhny …”

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com