ZingTruyen.Asia

Hoan Dam Chu Ai Tinh Khong

Chương 230:

Editor: Nguyệt

Đáng giận nhất là, tên này đề phòng họ lười biếng, nên đã đặt hàng dụng cụ đưa đến tận nhà mỗi người, mà còn lắp chương trình điều khiển từ xa, hôm nào không hoàn thành hết nội dung huấn luyện, hôm sau sẽ được nhắc nhở “nhẹ nhàng” bằng điện giật: Thân ái, hôm qua bạn huấn luyện không đủ nha, nếu hôm nay không bù hết, ngày mai sẽ có dòng điện càng nhẹ nhàng hơn chăm sóc bạn đó!

Mặc dù có thể bỏ xó đống dụng cụ huấn luyện đó không sờ tới, nhưng nghĩ đến chuyện sau khai giảng phải đối mặt với Ariel người thật, không hoàn thành kế hoạch huấn luyện hắn giao cho, thì chẳng cần nghĩ cũng biết tên lòng dạ hẹp hòi này sẽ trả thù!!!

Ariel mà trả thù là đáng sợ lắm đó! Khiến người ta ăn đòn lúc nào không hay!! Tuyệt đối không thể trêu vào tên này!!!

Vì thế, thành viên tiểu đội tinh anh đành phải ngậm đắng nuốt cay khắc khổ rèn luyện cho đủ kế hoạch, không dám lười biếng chút nào.

Mọi người ai nấy đều ấm ức. Bình thường lúc huấn luyện, Ariel chỉ phụ trách theo dõi từ xa, cơ bản là không gặp mặt họ. Còn máy liên lạc của Chung Thịnh thì bị bao phủ bởi mạng luới thông tin của trang viên Clifford, không được Ariel cho phép thì ai cũng đừng hòng liên hệ được với anh.

Ngay cả người để kể khổ cũng không có nữa. Chẳng trách đám này trông như cô vợ nhỏ u uất bị vứt bỏ …

“Hức hức hức … A Thịnh à, Ariel thật là lạnh lùng tàn nhẫn.” Gerald ngã vào lòng Chung Thịnh, khóc rưng rức.

Ánh mắt Edward bỗng chốc trở nên nguy hiểm cực độ. Hắn với Ariel nhìn nhau, mắt nheo lại.

Chung Thịnh xoa xoa đầu Gerald với vẻ thương hại, im lặng nhìn Ariel và Edward. Thằng nhỏ này sao lại không khôn hơn được chút nào vậy, cần an ủi có thể tìm đến Edward mà. Cậu nhào vào lòng tôi thế này chẳng phải rước họa vào thân sao, lại còn là hai phần, tội tình gì chứ …

Kết thúc kỳ nghỉ thoải mái [Tiểu đội tinh anh gào rú kháng nghị: Chúng tôi làm gì có ngày nghỉ!!!], mọi người lại vào guồng quay học tập căng thẳng.

Nhóm Ariel đã lên năm hai, căn cứ vào tài năng và sở trường mà vào các khoa các ngành khác nhau.

Mặc dù thời gian học cùng nhau không nhiều, nhưng các thành viên trong đội vẫn giữ liên lạc đều đặn với nhau. Trường Đệ Nhất rộng vô cùng, một năm trời không gặp nhau là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra. Nhưng, dưới sự “uy hiếp” [Ê] của Ariel, tất cả thành viên trong đội đều rất tự giác, sau khi kết thúc chương trình học một ngày sẽ ngoan ngoãn đến phòng huấn luyện căn bản để rèn luyện.

Năng lực mỗi người cứ thế tăng dần từng chút một. Đối diện với tiểu đội trực thuộc một tay mình bồi dưỡng, Ariel cũng cười càng nhiều hơn.

“Rất tốt.” Nhìn kết quả kiểm tra cấp bậc thể thuật, hiếm có một lần Ariel mở miệng khen.

Gerald mồ hôi nhễ nhại bước ra khỏi phòng kiểm tra, nhận lấy khăn mặt Edward đưa, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Thân là một tên ngốc lười biếng, cậu thề là đời này chưa bao giờ chăm chỉ như trong nửa năm vừa qua. Không biết có phải Ariel uống nhầm thuốc kích thích không mà nửa năm nay huấn luyện bọn họ đến bạt mạng, cứ như thể không khai thác đến tiềm năng cuối cùng của họ thì không chịu nổi.

Đương nhiên, với Gerald thì là bạt mạng, còn với những người khác, kế hoạch huấn luyện của Ariel hơi tàn khốc, nghiêm khắc một chút, nhưng không phải vắt kiệt ép bức họ, mà vì có lợi cho tương lai sau này, thông qua một số chất xúc tác, thúc đẩy họ phát triển nhanh hơn.

Tiểu đội tinh anh này hoàn toàn xứng đáng với từ “tinh anh”. Cho dù là trong đường Đệ Nhất, tiểu đội của họ cũng vô cùng nổi tiếng, được xếp vào hàng tài năng siêu việt.

Chính vì lý do đó, dù mới lên năm thứ hai, đã có không ít lãnh đạo các quân khu có cái nhìn sắc sảo nhắm đến họ, thậm chí âm thầm tiếp xúc.

Đáng tiếc, có Ariel ở đây, lại thêm tướng quân Clifford che chở, những người này có thèm nhỏ dãi đội học viên xuất sắc bọn họ cũng không dám hành động quá lộ liễu.

Tất nhiên đã có người từng tiếp xúc với họ. Thế nhưng, điều khó hiểu là, dù tướng quân Clifford chưa từng hứa hẹn gì, nhưng bọn họ ai nấy đều không hề dao động trước những lời mời chào của người khác.

Đáng kinh ngạc hơn, ngay cả Edward, con trai trưởng gia tộc Heideck, cũng nằm trong số đó. Chuyện này khiến không ít con cáo già trong giới chính trị phải bàng hoàng ngã ngửa.

Lúc trước, gia tộc Heideck có ý đồ kết thông gia với nhà Clifford, chuyện này chẳng phải bí mật gì trong giới thượng lưu. Mà tướng quân Clifford từ chối, tuy chưa đến mức trở mặt với gia tộc Heideck, nhưng hai bên cũng chẳng hòa hợp gì.

Các gia tộc theo chính trị và quân đội như thế, nếu không có chung lợi ích, thì không bao giờ đứng cùng nhau. Chuyện này khiến mấy con cáo già bắt đầu nghi ngờ, có phải giữa nhà Heideck và nhà Clifford có điều gì mờ ám không.

Đối mặt với sự thăm dò của mấy lão đó, Fussen Heideck cũng thấy đau đầu, phải nói chuyện nghiêm chỉnh với con trai mình. Thế nhưng, đứa con luôn ngoan ngoãn nghe lời của ông trong chuyện này lại rất kiên quyết. Điều khiến Fussen bực bội là, con trai mình làm thân với Ariel thì cũng thôi, dù sao gia tộc Clifford có danh vọng không ai sánh bằng trong quân đội, con mình sau này sẽ đi theo hướng quân đội, làm thế không có gì sai; nhưng cái tên Gerald cười lên trông rõ ngố kia là sao?

“Edward, bố cần một lời giải thích.” Fussen lạnh mặt chất vấn.

“Con không hiểu bố đang nói gì.” Edward ngoài mặt mỉm cười, ánh mắt lại lạnh lẽo.

“Cái cậu Gerald kia là thế nào? Bố điều tra rồi, nhà cậu ta chỉ là một gia tộc nhỏ trên tinh cầu hạng ba, tại sao con lại qua lại với cậu ta? Con nên biết rằng, con là con trai của Fussen Heideck, bạn đời tương lai của con phải là người có bối cảnh gia thế tương xứng. Cái tên Gerald kia không hề xứng với con.”

“À, con biết.” Edward nói với vẻ phớt đời.

“Biết cái gì mà biết!” Fussen đập bàn, khiến màn hình quang não rung lên, “Người của một gia tộc nhỏ như thế sao xứng với gia tộc Heideck cao quý chúng ta. Bố không muốn sau này có vụ gièm pha bê bối nào hết. Mẹ con đã tìm được đối tượng cho con rồi, là tiểu thư của gia tộc Muenster, tính cách dịu dàng khả ái, xuất thân lại cao quý. Chỉ người như vậy mới xứng đôi với con. Con mau trở về làm lễ đính hôn đi.”

Edward hơi rũ mi, đôi mắt màu xanh lam bỗng chốc trở nên u ám như đáy nước sâu. Hắn làm như vô tình cúi đầu, che đi sự căm ghét trong ánh mắt: “Thưa bố, bố lo nghĩ nhiều quá rồi. Bây giờ con còn đang đi học. Bố không thấy còn quá sớm để đính hôn sao? Con nhận được vài tin tức, dạo gần đây ban lãnh đạo của Liên Bang không mấy ổn định, chọn phe phái quá sớm không phải việc mà một chủ gia tộc khôn ngoan sẽ làm.”

Fussen nghiêm mắt: “Con biết?”

“Con chẳng biết gì cả.” Edward lại ngẩng lên, mỉm cười thật ôn hòa, “Chẳng qua dạo này có khá nhiều tin thú vị, phân tích một chút là có thể đoán được tầng lớp lãnh đạo sắp có sự thay đổi lớn.”

Fussen hơi nheo mắt: “Con cho rằng chúng ta không nên chọn gia tộc Muenster?”

Edward gõ nhẹ ngón tay lên bàn: “Bố, tin tức trong tay con không đủ, quả thực rất thiếu. Trong tình huống đó, con không thể đưa ra phán đoán chính xác hơn. Nhưng … gia tộc Muenster à.” Hắn cười khẩy, “Không biết dạo này bố có chú ý đến tin tức của làng giải trí không?”

“Con muốn nói cái nào?”

“Cậu con thứ của gia tộc Muenster đi sòng bạc chơi bị người ta chụp hình. Hơn nữa, tờ báo đó còn ám chỉ rằng, cậu ta thua một khoản không nhỏ.”

Fussen giật giật đuôi lông mày. Edward không bỏ qua chi tiết đó.

“Gia tộc Muenster là người thế nào chứ? Sao họ có thể bỏ qua cho một tờ báo giải trí cỏn con đưa tin bôi nhọ mình như thế được. Hiển nhiên là có người đang nhắm vào nhà Muenster. Con nghĩ, tạm thời chúng ta đừng xen vào vụ đấu đá này thì hơn. Dù sao với thực lực của gia tộc Heideck chúng ta, cũng không cần dùng hôn nhân chính trị để đề cao vị thế. Lại nói …” Hắn cười khẽ, “Cuộc hôn nhân lần này rút cuộc là gia tăng thế lực hay là thời cơ để kẻ khác bắt thóp còn khó nói lắm.”

Fussen nhìn Edward với vẻ đăm chiêu. Con mình xuất sắc thế này, nếu không phải mẹ nó … Ai, thôi, cứ để nó chơi đùa hai năm nữa đi. Dù sao với sự thông minh của nó, chắc chắn sẽ không thực sự cưới một thằng con trai của gia tộc nhỏ bé về nhà.

“Bố biết rồi, chuyện này bố sẽ giải quyết. Nhưng, chuyện của con, tự giải quyết cho tốt đi.” Cuối cùng, Fussen vẫn nhắc nhở Edward một câu. Chơi bời thì không sao, chứ ông tuyệt đối không chấp nhận một thằng đàn ông của gia tộc nhỏ bước chân vào nhà Heideck.

“Bố yên tâm, con biết chừng mực.” Edward vẫn mỉm cười đáp.

Ngắt liên lạc, nụ cười ôn hòa trên mặt Edward lập tức tắt phụt. Hắn nheo mắt lại, suy đoán về ý đồ của mẹ mình. Muốn thông qua một con đàn bà để khống chế mình? Phải nói thật là suy nghĩ của mẹ có hơi nực cười. Hắn đâu phải bố hắn, vì yêu mà mẹ nói gì bố cũng nghe răm rắp. Không dưng tìm ở đâu ra một cô gái rồi định trông chờ cô ta biến hắn thành con rối cho bà ta điều khiển? Mẹ nghĩ hay quá nhỉ.

_____________________________

Tác giả:

Tầng lớp thượng lưu cũng dậy sóng rồi … Kẻ địch mới xuất hiện thực sự không đơn giản đâu …

Chương 231:

Editor: Nguyệt

Bàn tay trắng nõn từ từ siết chặt thành nắm đấm. Từ lần trước bị quất roi, hắn đã không về lại cái nơi gọi là “nhà” đó. Là con trai trưởng của gia tộc Heideck, hắn có nhà riêng của mình, vài năm không về nhà chính cũng không ai nói gì.

Giờ ngẫm lại quá khứ của mình đúng là buồn cười, vậy mà lại ngoan ngoãn về nhà cho mẹ trút giận. Suy cho cùng thì, bản thân mẹ thất bại trên tình trường, liên quan quái gì đến hắn đâu. Dựa vào đâu mà hắn phải chịu trách nhiệm cho sự thất bại của mẹ, đi đánh bại đứa con của tình địch?

Hồi tưởng lại nửa năm vừa qua ở bên nhóm Ariel, phải công nhận là ở bên họ rất thoải mái, hoàn toàn không cần suy xét đến vấn đề âm mưu quỷ kế gì hết, chỉ cần cố gắng rèn luyện, không ngừng nâng cao năng lực bản thân. Cuộc sống đơn giản như vậy thôi là khiến người ta thỏa mãn rồi.

Đương nhiên, khiến người ta sung sướng nhất vẫn là cậu người yêu ngố tàu của hắn. Dường như không có lúc nào cậu ấy không làm hắn sung sướng cả. À, thỉnh thoảng cũng có lúc dở khóc dở cười. Nhưng nhìn cậu ấy vờ ngớ ngẩn là một việc khá thú vị.

Gerald buộc cái khăn tắm quanh eo, đi ra từ phòng tắm, hiếm khi nào thấy Edward ngẩn người, không kìm được hỏi: “Hửm? Anh đang nghĩ cái gì đấy?”

Edward ngẩng lên nhìn thân trên trần trụi của cậu. Nửa năm này chăm chỉ rèn luyện, cho nên những múi cơ vốn không nổi rõ nay đã trở nên săn chắc hơn nhiều, trông có vẻ rất ngon miệng.

Ánh mắt dần tối màu. Edward nhếch miệng cười: “Lại đây.”

“Làm gì?” Gerald hỏi với vẻ cảnh giác. Dù gì cũng ở bên nhau nửa năm trời với thân phận người yêu, cho nên cậu biết mỗi khi đôi mắt màu lam nhạt của Edward chuyển thành màu xanh sâu thẳm, con người anh cũng trở nên nguy hiểm hơn rất nhiều.

“Lại đây, đừng để tôi nói lần thứ ba.” Edward trầm giọng.

Gerald bĩu môi, lòng thầm mắng: Bạo quân. Nhưng vẫn ngoan ngoãn đi qua đó, dạng chân ngồi trên đùi hắn.

Tay nắm cằm Gerald, Edward nhìn thẳng vào mắt cậu bằng đôi mắt lam u tối: “Nhìn tôi.”

Gerald chán nản: Lại nữa.

“Hửm?” Ngữ điệu lên cao khiến tên ngố nọ lập tức toét miệng cười nịnh nọt, nhìn chăm chú vào mắt Edward, nói với giọng vô cùng nghiêm túc: “Em sẽ nhìn anh, mãi mãi nhìn anh, không bao giờ dời mắt khỏi anh.”

“Ừ …” Giọng nói dịu đi khiến Gerald thở phào nhẹ nhõm. Ngay sau đó, Edward ôm eo cậu, vùi mặt vào lòng cậu.

Gerald thầm thở phào, giơ tay chữ V thắng lợi. Cuối cùng lại qua cửa. Nếu không thể đưa ra câu trả lời tiêu chuẩn, thì lát nữa cái mông cậu sẽ gặp nạn.

Tranh đấu giữa các đại gia tộc giới thượng lưu không gây được sự chú ý của Ariel. Nhưng chẳng biết từ bao giờ, các phương tiện truyền thông bàn luận về đề tài người cải tạo gene khiến hắn phải chú tâm.

Khởi nguồn của đề tài nóng hổi này là một vị giáo sư tên Tesla công bố rằng đã phát minh ra một loại dung dịch tăng khả năng dung hợp gene. Nhờ vào loại thuốc này, con người có một tỷ lệ nhất định dung hợp được với gene của động thực vật, trở thành người cải tạo gene.

Nhìn từ ngoại hình, người cải tạo gene không khác gì con người bình thường, nhưng trong trường hợp cần thiết, họ có thể hoàn toàn biến hình, sức chiến đấu tăng cao đến đáng ngạc nhiên.

Theo đoạn băng ghi hình do giáo sư Tesla cung cấp, một người bình thường thể thuật chỉ đạt cấp ba, là trình độ trung bình đối với người bình thường giới tính nam, nhưng sau khi được cấy gene của một loài động vật hoang dã hung mãnh, khi chưa biến thân, thể thuật của anh ta đã đạt cấp mười, tương đương với lính tinh nhuệ, còn sau khi biến thân thì có thể đấu trực diện với một chiếc cơ giáp.

Khi video này được công bố, toàn bộ giới nghiên cứu khoa học của Liên Bang đều chấn động.

Mặc dù cải tạo gene là hạng mục nghiên cứu bị cấm ở Liên Bang, nhưng trên thực tế vẫn có vô số cơ quan tổ chức lớn lén lút nghiên cứu.

Chỉ tiếc, họ chưa từng có một lần thành công, hầu hết các vật thí nghiệm đều chết vì không thể chịu đựng nổi sự xung đột sinh ra trong quá trình hai loại gene dung hợp, cho dù thỉnh thoảng có người sống sót thì cũng không sống quá một tuần. Gene của động vật hoang dã có tính xâm lược quá mạnh, con người không thể tiếp nhận nổi sức mạnh của chúng.

Trên thực tế, thuốc của giáo sư Tesla cũng không phải hoàn toàn không có khuyết điểm. Sử dụng loại thuốc này chỉ giúp tăng tỉ lệ thành công lên tới 50%. Xác suất này đối với rất nhiều người là quá thấp, nhưng đối với những tổ chức ngầm chỉ theo đuổi sức mạnh mà không để ý đến tính mạng thì xác suất này đã đủ để họ liều một phen rồi.

Vô số phi thuyền, tàu vũ trụ không xác minh ồ ạt đổ về địa chỉ mà giáo sư Tesla công bố. Nhưng cái chờ đợi họ, chỉ là một căn phòng trống và vô số cạm bẫy.

Ngã đau một lần, họ rút cuộc cũng hiểu ra rằng giáo sư Tesla không phải hạng tầm thường, mặc họ muốn làm gì thì làm. Đằng sau người này còn có một thế lực lớn đủ sức đấu với các tổ chức lớn khác.

Điều này không thể xóa sạch ý đồ cướp đoạt loại thuốc mới của họ. Các tổ chức lần lượt thay đổi thái độ, tìm cách hợp tác. Trong số đó, quân đội là bên tích cực nhất.

Hiển nhiên, chi phí để tạo ra một chiếc cơ giáp cao hơn giá của một lọ thuốc. Hơn nữa, cơ giáp tiêu tốn nhiều năng lượng, cần được bảo dưỡng, duy tu đúng lúc, mà một chiến sĩ cải tạo gene lại có được rất nhiều ưu điểm vượt trội.

Nhưng, tỉ lệ tử vong 50% cũng là một vấn đề nan giải đặt ra trước mắt các vị tướng quân.

Có lẽ đối với một số người, xác suất thành công này đã đủ thỏa mãn họ rồi. Nhưng trước cái nhìn của dân chúng, họ cần phải suy xét đến vấn đề hình tượng của mình.

Giới truyền thông xôn xao bàn luận ưu khuyết điểm của người cải tạo gene suốt cả nửa năm nay. Chính phủ vẫn giữ thái độ ba phải với việc cải tạo gene, dường như không ủng hộ, cũng chẳng phản đối.

Từ ngày truyền thông đưa tin về vị giáo sư Tesla kia, Ariel vẫn liên tục theo dõi tin tức về đề tài này. Hắn nhớ là đời trước không có loại thuốc này xuất hiện.

Trong trí nhớ của hắn, người cải tạo gene thành công chỉ có vài tên trong băng cướp Huyết Dạ. Nhưng, nhìn người bình thường chuyển đổi thành công trong đoạn băng ghi hình kia, hắn mơ hồ cảm thấy bất an.

Bản thân hắn kịch liệt phản đối chuyện cải tạo gene. Hắn cho rằng cưỡng ép thay đổi gene nhân loại là hành vi cực kỳ ngu xuẩn. Hắn cũng không tin vào thái độ vô tư của giáo sư Tesla trong đoạn video, như thể mục đích ông ta nghiên cứu ra loại thuốc đó tất cả là vì sự tiến hóa của loài người. Điều hắn suy xét nhiều hơn là mục đích thật sự của vị giáo sư này khi công bố rộng rãi công thức sản xuất loại thuốc mới này là gì.

Hắn chưa bao giờ ngừng điều tra về ông ta. Nhưng nhìn tư liệu cầm trong tay, Ariel càng nhíu chặt chân mày.

Lý lịch đơn giản đến khó tin, bối cảnh vô cùng trong sạch. Tư liệu về giáo sư Tesla trông cứ như là … được tạo ra vậy.

Đột nhiên nhảy ra một ông giáo sư, khoa học kỹ thuật vượt trên trình độ nghiên cứu của Liên Bang. Hai chuyện này kết hợp lại khiến Ariel càng nghĩ càng thấy nặng nề.

“Vẫn đang nghĩ à?” Một đôi tay với những vết chai mỏng đặt lên huyệt thái dương của hắn, nhẹ nhàng xoa bóp.

Ariel nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên, thả lỏng cơ thể, hưởng thụ sự phục vụ của Chung Thịnh.

Ariel nhắm hai mắt lại, hỏi: “Em nghĩ sao về giáo sư Tesla?”

Chung Thịnh nghĩ một lát rồi đáp: “Con rối bề ngoài?”

Ariel không đáp, ngón tay gõ nhịp trên đầu gối.

“Xem tư liệu này đi.” Ariel cầm tay Chung Thịnh, bảo anh xem một phần tư liệu khác.

Đây là tư liệu Ariel hỏi xin từ tướng quân Clifford. Mục đích ban đầu của hắn chỉ là tìm hiểu xem thế lực của băng cướp Huyết Dạ có phát triển thêm không, không ngờ lại thu được một tin tức khiến hắn chấn động.

“Rất nhiều băng cướp biến mất?” Chung Thịnh đọc lướt một lượt, không khỏi nhíu chặt lông mày.

Ngoài anh và Ariel ra, chắc chẳng còn ai biết các băng cướp du đãng khắp các tinh vực nếu liên hợp lại sẽ thành một thế lực khổng lồ mạnh đến mức nào.

Đời trước, sở dĩ quân khu V được thành lập phần lớn nguyên nhân là vì tất cả các băng cướp vũ trụ tập hợp lại với nhau, lập ra một liên minh thế lực vô cùng hùng mạnh, thậm chí dồn ép Liên Bang đến nỗi phải lập ra một quân khu mới tại khu vực gần địa bàn hoạt động của cướp vũ trụ.

Hiện tại, những băng cướp đó tuy chưa phát triển mạnh như đời trước, nhưng xét tình hình hiện nay, thực lực của chúng đã lên tới trình độ nhất định rồi, vậy mà lại đột nhiên biến mất một cách im hơi lặng tiếng. Quả là chuyện bất thường.

“Hiện giờ chắc quân đội Liên Bang còn chưa để ý đến chúng. Những băng cướp này biến mất một cách đáng ngờ.” Chung Thịnh vừa cẩn thận xem lại một lượt tư liệu, trên đó ghi rõ không chỉ các băng cướp biến mất khỏi khu vực thường hoạt động, mà ngay cả các gián điệp quân đội gài vào các băng cướp cũng hoàn toàn biến mất, không để lại tin tức gì.

“Nếu chỉ có một băng cướp xuất hiện tình trạng này, thì còn có thể đoán là do sự cố nào đó. Nhưng hơn hai mươi băng cướp … vậy thì không thể dùng sự cố ngoài ý muốn để giải thích rồi.” Ariel trầm giọng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia