ZingTruyen.Com

[HOÀN] [Đam] Chú ái tinh không

Chương 216+217

KhuCanhTru

Chương 216:

“Điện hạ, đừng lãng phí thời gian nữa.” Janessa nói với vẻ bi thương.

Zaccai rưng rưng nước mắt. Hắn nhắm mắt lại, toàn thân căng cứng, trầm mặc hồi lâu không nói gì.

“Điện hạ!” Cocal cùng các hộ vệ lên tiếng cầu xin. Càng lãng phí thời gian trong này bao nhiêu thì họ càng nguy hiểm bấy nhiêu. Nếu nhị hoàng tử cứ tiếp tục do dự, thì không ai biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Đúng vào thời khắc quan trọng đó …

Tít tít tít!

Máy liên lạc đeo trên lưng một hộ vệ đột nhiên đổ chuông.

Anh hộ vệ nọ cầm máy liên lạc với vẻ khó hiểu, ngẩng lên nhìn Zaccai. Đây là loại máy chuyên dụng của tiểu đội hộ vệ bọn họ. Nhưng những người còn sống đều ở đây cả, vậy thì còn ai gọi cho họ vào lúc này?

Chẳng lẽ …

Mọi người nghĩ mà tái mặt. Ngoài những hộ vệ hy sinh, còn một người nữa biết tín hiệu liên lạc của họ.

“Đưa cho ta.” Zaccai mở bừng mắt, nhìn chằm chằm vào máy liên lạc. Nếu không có gì bất ngờ, thì người gọi cho họ lúc này chắc là Myrdal.

Zaccai rất muốn biết đối phương đã đưa ra điều kiện gì mà khiến Myrda phản bội những hộ vệ lớn lên bên hắn từ nhỏ.

Zaccai bấm nút nhận cuộc gọi, lạnh lùng nói: “Ta là Zaccai.”

“Làm cái gì thế hả, ông đây lặn lội đường xa tới cứu mi, thế mà con chim khổng tước nhà mi dám dùng cái mặt liệt đó đón tiếp ông hả?” Từ máy liên lạc chiếu lên hình ảnh bản mặt lưu manh của Từ Vệ Quốc, kết hợp với cái giọng điệu kiêu ngạo của gã, khiến các hộ vệ chỉ muốn đập cho gã một trận.

“Từ … Từ Vệ Quốc?” Zaccai há há miệng, mắt trợn tròn. Hắn thề là trên gương mặt yêu nghiệt của mình chưa bao giờ có biểu cảm ngu ngốc như thế.

“Không phải ông thì là ai?” Từ Vệ Quốc đẩy mũ, “Rỗi hơi à mà chạy vào trong động? Cái chỗ chết tiệt này tín hiệu quá yếu, tìm mãi mới liên hệ được.”

Janessa tức đến đỏ mặt, lớn tiếng quát: “Ngươi là ai? Ai cho phép ngươi hỗn xược trước mặt điện hạ!”

“Cái đệt, cô ả này là ai?” Từ Vệ Quốc nhìn cô nàng đột nhiên xuất hiện bên cạnh Zaccai, đột nhiên thấy khó chịu, “Ông đây vất vả lặn lội đường xa đến cứu mi, trên đường còn lo không biết mi có bị thương không, thế mà thằng khốn nhà mi dám ở đó yêu đương vụng trộm với người đẹp hả!”

“…” Zaccai đen mặt.

Janessa giận tím mặt: “Điện hạ! Hắn lại dám bất kính với ngài. Xin điện hạ ban hắn tội chết!”

“Chết cái đầu cô!” Từ Vệ Quốc khinh bỉ liếc cô, “Ông đây không đánh đàn bà, không có nghĩa là không mắng phụ nữ.”

“Điện hạ!” Janessa tức lắm rồi.

Zaccai đau hết cả đầu, ho khan hai tiếng, nói: “Janessa, ngươi qua bên kia trước đi, đừng làm phiền ta nói chuyện với trưởng quan Từ.”

Janessa tức giận lườm Từ Vệ Quốc qua màn hình, xoay người đến chỗ bọn Cocal.

“Vệ Quốc …”

“Dừng!” Từ Vệ Quốc ngoáy ngoáy tai, “Đừng có gọi thân thiết thế. Ông đây không quen mi.”

“…” Zaccai.

Không chờ Zaccai nói gì, Từ Vệ Quốc đã mất kiên nhẫn: “Được rồi, liên hệ được thế này tức là chúng tôi cách chỗ anh không còn xa. Chờ đó, qua ngay đây.”

Dứt lời, Từ Vệ Quốc ngắt máy luôn, chẳng cần biết Zaccai muốn nói gì.

Zaccai nhìn máy liên lạc, mãi không nói gì.

Chưa đầy năm phút sau, ba người nhóm Chung Thịnh đã điều khiển cơ giáp đến trước mặt Zaccai.

Từ Vệ Quốc mở cửa buồng điều khiển nhảy xuống, nhìn ngó Zaccai một hồi, bĩu môi: “Không bị thương cơ đấy.”

“To gan! Sao ngươi dám …” Janessa giận dữ, tiến lên rút kiếm ra, định liều mạng với Từ Vệ Quốc.

“Dừng tay!” Zaccai ngăn lại, “Vệ Quốc, cậu không thể nói chuyện dễ nghe hơn sao?”

Từ Vệ Quốc cười khẩy: “Ông tới đây cứu mi đã là nể mặt lắm rồi, còn muốn nghe lời lẽ êm tai gì nữa?”

“Ừ, cảm ơn các cậu tới cứu giúp chúng tôi. Nhưng chỉ có ba người thôi sao?” Zaccai nhìn hai chiếc cơ giáp còn lại, không khỏi lo lắng.

“Ba người là đủ rồi. Có phải đi đánh giặc đâu mà huy động toàn quân.” Từ Vệ Quốc nhún vai.

“Nhưng bên kia có ít nhất mười chiếc cơ giáp. Chúng tôi bị tổn thất nghiêm trọng, năng lực bị hạn chế nhiều.” Zaccai nhìn những hộ vệ bị thương của mình, lông mày cau chặt.

“Thế đi mau lên, còn chờ gì nữa. Trên đường đến đây rất an toàn, có khi họ chưa phát hiện đâu.” Từ Vệ Quốc xoay người định trèo lên cơ giáp.

“Khoan đã!” Zaccai gọi lại, bước nhanh đến, đột nhiên ôm lấy Từ Vệ Quốc, “Vệ Quốc không nhớ tôi sao?”

Từ Vệ Quốc lập tức xù lông, đẩy Zaccai ra, đỏ mặt nói: “Đậu má! Tránh xa ông ra!”

“Ai …” Zaccai kêu lên. Vừa rồi Từ Vệ Quốc chạm trúng vết thương trên lưng hắn, không chừng miệng vết thương lại rách ra rồi.

“Điện hạ!” Janessa vội vàng chạy tới kiểm tra vết thương giúp hắn, mắt đỏ ngầu lườm Từ Vệ Quốc, “Điện hạ bị thương trên lưng, sao ngươi có thể …”

“Janessa, bỏ đi, cậu ấy không biết.” Zaccai vội vàng trấn an.

Từ lúc nghe Zaccai kêu đau, Từ Vệ Quốc đã biết có gì không ổn rồi. Nhưng nhìn cô nàng kia săn sóc băng lại vết thương cho Zaccai, gã lại thấy khó chịu vô cùng.

Từ Vệ Quốc lòng rối như tơ vò đứng bên cơ giáp, không trèo lên cơ giáp ngay, nhưng cũng sĩ diện không muốn đến xem Zaccai bị thương thế nào.
Đến khi Janessa băng bó xong, Zaccai lại không kìm được, lại gần Từ Vệ Quốc, cầm tay gã nói: “Vệ Quốc, tôi thực sự rất nhớ cậu.”

Từ Vệ Quốc đỏ mặt, muốn đẩy hắn ra lại sợ động đến vết thương, đành phải mạnh miệng: “Đừng tưởng mi bị thương thì ông không dám đánh …”

“Cậu thử xem?” Zaccai sáng mắt lên, được thể lấn tới, ngả hẳn vào lòng gã.

Từ Vệ Quốc luống cuống tay chân, không biết có nên ôm lấy hắn không.

Từ lúc Từ Vệ Quốc xuất hiện, các hộ vệ đã bị hành động của điện hạ dọa cho ngây người. Bình thường thấy nhị điện hạ yêu nghiệt không đứng đắn thế thôi, chứ không ai hiểu bản tính của ngài hơn bọn họ cả.

Có thể làm ra động tác chim nhỏ nép vào người ngay trước mặt bọn họ thế này, ngay cả Janessa khó chịu với Từ Vệ Quốc cũng hiểu người này có ý nghĩa gì đối với nhị hoàng tử.

Hiểu ra, kinh ngạc, trầm ngâm, ngỡ ngàng …

Đủ mọi loại biểu cảm hiện lên trên mặt các hộ vệ. Nhưng nói gì thì nói, hành động này của Zaccai đã thành công xác lập địa vị cực cao cho Từ Vệ Quốc trong lòng họ.

Hai tay cứng đờ để bên người hồi lâu, Từ Vệ Quốc nhìn vào đôi mắt sóng sánh lóng lánh mang ý hờn trách kia, cuối cùng không chịu nổi, ôm lấy Zaccai: “Được rồi, mi thắng rồi đó, đúng là ông đây không thể ra tay với người thương tật.”

Zaccai: …

Các hộ vệ nhìn Zaccai với vẻ thương hại. Điện hạ, rút cuộc ngài đi đâu mà mò được một người kỳ quặc thế này chứ, cứng miệng quá rồi đó.

“Tôi nghĩ là … chúng ta đến đây để cứu người, chứ không phải xem các anh khoe khoang tình tứ.” Giọng nói lạnh lùng của Ariel thông qua máy khuếch âm của cơ giáp vang ra khắp động.

Từ Vệ Quốc 囧, lập tức phản bác: “Thế này mà gọi là khoe khoang tình tứ à? Như các cậu nửa đêm hôm qua ấy mới gọi là khoe hiểu chưa? Khoe đến độ ông đây không ngủ nổi!”

Dù đang ở trong cơ giáp, Chung Thịnh vẫn đỏ bừng mặt. Đêm qua Ariel lại lên cơn, mà rõ ràng họ đã trốn trong cơ giáp làm rồi mà, sao Từ Vệ Quốc vẫn nghe được?

Ariel nghe thế đen mặt, bị người ta tiêm Cực Lạc là mối nhục cả đời của hắn, Từ Vệ Quốc lại còn cứ cố tình động đến nỗi đau của hắn.

Ariel nheo mắt lại, nhìn Từ Vệ Quốc với Zaccai ôm nhau qua màn hình, lòng thầm nghĩ, nếu diệt khẩu hắn ngay bây giờ, liệu có ảnh hưởng gì đến tiến trình lịch sử sau này không …

Từ Vệ Quốc bỗng thấy lạnh sống lưng, nhìn xung quanh lại không thấy ai đang nhìn mình.

Chung Thịnh xấu hổ, đứng ra hòa giải: “Khụ khụ … Ý Ariel là chúng ta nên tranh thủ thời gian, đừng quên trong này không chỉ có những kẻ ám sát mà còn một loài sinh vật nguy hiểm khác.”

“Là một loài thực vật.” Cuối cùng Janessa cũng có cơ hội chen miệng vào. Cảnh điện hạ ngày thường yêu nghiệt vô cùng nay vẻ mặt đứng đắn nằm trong lòng một người đàn ông khác quả thật là một cú shock lớn với họ.

“Mấy người gặp rồi?” Từ Vệ Quốc đẩy Zaccai sang một bên, nhưng vẫn chú ý không động đến vết thương trên bả vai.

“Chưa.” Janessa rất ghét Từ Vệ Quốc, nhưng vì nhị hoàng tử có tình cảm với người này, nên cô vẫn giữ thái độ bình thường.

“Trong lúc chạy trốn, chúng tôi nghe có tiếng chiến đấu trong hang động bên cạnh, chắc là đám ám sát kia gặp phải nó.”

“Nguy hiểm đến mức nào?” Chung Thịnh lập tức hỏi.

Janessa trầm giọng nói: “Vô cùng nguy hiểm, có thể đấu trực diện với cơ giáp.”

“Chúng ta phải đi ngay bây giờ.” Từ Vệ Quốc quyết đoán ra lệnh.

Bọn họ vốn đã ở thế yếu, đối thủ có nhiều cơ giáp hơn họ. Trong hang động này lại có một loài thực vật không biết tên với lực sát thương cực mạnh. Cho nên cách tốt nhất bây giờ là phải mau chóng rời khỏi nơi này.

“Các anh vào từ chỗ nào? Lúc vào có bị bọn chúng tấn công không?” Cocal đột nhiên mở miệng hỏi. Đám người kia nếu đã đuổi vào tận trong này, thì phải cử người canh gác ở cửa mới phải.

Chương 217:

Từ Vệ Quốc nhớ lại tình cảnh khi vào hang động, lắc đầu tỏ ý không phát hiện dấu vết mai phục nào.

“Sao chúng lại không canh ngoài cửa động?” Cocal thấy khó hiểu.

Ariel đột nhiên nói: “Có lẽ không phải không có người canh, mà là kẻ đó bị tấn công.”

Cocal lập tức hiểu ra. Đúng vậy, trong hang động này còn có một loài thực vật rất đáng sợ, không chừng kẻ canh giữ ngoài cửa đã bị nó giải quyết luôn rồi.

Nghĩ cũng thấy đúng, loài cây đó đấu với hơn mười chiếc cơ giáp mà vẫn có thể nhẹ nhàng thoát ra, thậm chí cuốn theo một chiếc cơ giáp, thì xử lý hai cơ giáp canh giữ ngoài cửa có gì khó đâu.

Ariel để ý tới nhựa đỏ bôi trên cơ giáp Chung Thịnh đã bắt đầu đổi màu, thúc giục: “Nhanh lên, đừng lãng phí thời gian.”

Nhóm Zaccai lập tức khởi động cơ giáp, theo sau Ariel, đi về phía cửa động.

Chưa đi được bao xa thì Ariel đột nhiên dừng lại.

“Sao vậy? Có chuyện gì à?” Zaccai cảnh giác hỏi.

Ariel hỏi: “Anh lấy được thứ cần tìm chưa?”

Zaccai sầm mặt, buồn bã lắc đầu. Bọn họ vừa tới tinh cầu này không lâu thì bị đánh lén, sau đó bị truy đuổi vào tận trong này, nào có cơ hội đi tìm thuốc giải.

Ariel nhíu mày. Đời trước, hắn từng đọc được trong báo cáo, khi ấy đoàn người của chim khổng tước gần như bị tiêu diệt hoàn toàn, hắn thì thương nặng, nhưng vẫn thành công mang về thuốc giải độc chạy tới điểm tập hợp.

Nhưng lần này, có bọn họ giúp đỡ, tiểu đội hộ vệ của chim khổng tước còn bốn người sống sót, thuốc giải lại không thấy đâu. Với Ariel, tình hình này cũng không mấy khả quan.

Đại hoàng tử đế quốc Elan lên ngôi không chỉ có ý nghĩa trọng đại đối với Elan, mà còn ảnh hưởng lớn đến Liên Bang. Để cứu tính mạng hắn, việc tìm ra thuốc giải độc trở thành mục tiêu hàng đầu của họ.

Trầm ngâm một lát, Ariel hỏi: “Các anh tìm thuốc giải bằng cách nào?”

“Người của viện Y học đưa dữ liệu về thành phần chất độc và chất tương phản vào bộ nhớ máy của ta, cùng với máy dò đặc thù, ta chỉ cần tới gần một trong hai loại vật chất đó, máy sẽ phát ra tiếng cảnh báo.”

“Máy vẫn luôn mở?”

“Đúng vậy.”

“Có phát tiếng cảnh báo lần nào không?”

Zaccai nhớ lại rồi đáp: “Hình như từng vang lên một lần, nhưng lúc đó chúng tôi đang đào thoát nên không để ý xem đó là chỗ nào. Sau đấy ta xem ghi chép của máy, thấy phát hiện thành phần độc dược, không phải thuốc giải.”

“Nói vậy tức là trong hang động này có tồn tại loại độc đó?”

“Phải.”

Ariel nghĩ một lát rồi ngẩng lên nói: “Hiện tại chúng ta không thể rời khỏi đây.”

“Vì sao?” Từ Vệ Quốc thắc mắc. Nếu đã tìm được Zaccai, chẳng phải nên quay về ngay lập tức để tránh nguy hiểm sao?

Ariel nhìn gã: “Anh quên rồi à, mục đích chuyến đi này của họ là để tìm cái gì? Nếu chưa tìm được đã rời đi, thì họ đến đây còn nghĩa lý gì nữa?”

Từ Vệ Quốc trầm mặc. Gã biết Ariel nói đúng.

Zaccai cười khổ. Hắn vốn định ra khỏi hang động rồi sẽ đuổi Từ Vệ Quốc đi, sau đó tìm thuốc giải. Không ngờ Ariel lại nói chuyện này bây giờ, xem ra Từ Vệ Quốc cũng nhất quyết không chịu đi.

“Nếu trong này có loại độc đó, thì khả năng rất cao thuốc giải cũng ở quanh đây.” – Ariel bình tĩnh nói – “Với thực lực của chúng ta, phối hợp với điều kiện địa hình, chưa hẳn đã không thể liều mạng với bọn truy sát. Tôi đề nghị mở rộng phạm vi tìm kiếm, lấy được thuốc giải rồi mới rời khỏi đây.”

“Tôi đồng ý.” Chung Thịnh lập tức tán thành.

“Tôi phản đối!” Janessa lại không đồng ý.

Ariel nói với cô: “Nêu lý do.”

“Trong này quá nguy hiểm. Chúng ta không biết gì về loài thực vật đó cả. Tôi hy vọng các anh có thể đưa nhị hoàng tử rời khỏi đây, còn nhiệm vụ tìm thuốc giải thì giao cho chúng tôi.”

“Không được!” Zaccai dứt khoát từ chối. Sau mấy lần chiến đấu, hộ vệ của hắn đều đã bị thương, để họ lại đối mặt với những kẻ ám sát và loài thực vật nguy hiểm không khác nào đi chịu chết.

Ariel nhìn Janessa với vẻ tán thưởng. Hắn đánh giá cao những hộ vệ trung thành. Đáng tiếc, hắn không thể đồng ý với ý kiến của cô ta. Bởi vì với thực lực của Janessa mà đi khiêu chiến loài cây kia thì chỉ có con đường chết.

Thân là một chỉ huy, Ariel thường xuyên gặp phải tình huống buộc lòng hy sinh thành viên nào đó trong đội, nhưng điều kiện tiên quyết là sự hy sinh đó phải có ý nghĩa. Hắn thấy hành động liều lĩnh quên mình này của Janessa chẳng đem lại tác dụng gì cả. Chấp nhận đề nghị của cô ta thì hắn đúng là một chỉ huy không đạt tiêu chuẩn.

“Tôi đánh giá cao lòng dũng cảm sẵn sàng hy sinh của cô. Nhưng rất xin lỗi, với khả năng của cô e là không thể hoàn thành nhiệm vụ này.” – Ariel thản nhiên nói.

Gương mặt xinh đẹp của Janessa bỗng ngây ra. Các hộ vệ khác sắc mặt cũng rất khó coi.

Họ chưa từng tiếp xúc với người Liên Bang, nhưng những người nhận nhiệm vụ tiếp ứng nhị điện hạ lần này quả thật là quá kiêu căng. Người lúc đầu xem như là người yêu của điện hạ, họ không có tư cách bình luận. Nhưng ngay cả một học viên cỏn con còn chưa tốt nghiệp của trường Đệ Nhất mà cũng dám nói họ như vậy, thật là quá đáng.

Chung Thịnh không thể chấp nhận kẻ khác không tôn trọng Ariel, trầm giọng nói: “Sao? Không phục?”

Đây chính là Ariel, vị tướng sáng giá của Liên Bang. Với mắt nhìn của ngài, bảo các người không đấu lại loài cây đó thì chắc chắn là thực lực của mấy người không đủ, lại còn dám ý kiến với ngài Ariel nữa.

Janessa nhìn thoáng qua Zaccai, thấy hắn không tỏ vẻ gì, liền lớn tiếng: “Đúng vậy.”

Zaccai cũng cực kỳ bất mãn với lời nói của Ariel. Những hộ vệ này đều được phụ hoàng của hắn tuyển chọn rất nghiêm ngặt, tài năng điều khiển cơ giáp có thể nói là nổi tiếng xa gần. Trải qua nhiều năm huấn luyện, thực lực của họ cũng không kém hắn bao nhiêu. Vậy mà Ariel lại dám nói vậy trước mặt hắn, đúng là quá đáng.

“Chung Thịnh, lát nữa mọi chuyện sẽ rõ thôi.”

Khác với Chung Thịnh lòng đầy khó chịu, thái độ của Ariel đối với nhóm người Janessa vô cùng bình tĩnh.

Vốn dĩ bọn họ là những người tài giỏi của đế quốc Elan, tự tin vào năng lực của bản thân là chuyện rất bình thường. Chỉ là, không ai ngờ rằng trong thân thể một thanh niên chưa đầy hai mươi tuổi như hắn đây lại là linh hồn đã trải qua hai kiếp người.

Chuyện lạ thế này người bình thường ai mà nghĩ ra được. Bọn họ có phán đoán sai lầm về thực lực của Ariel cũng là điều dễ hiểu.

Ariel nhìn nhựa bôi trên cơ giáp Chung Thịnh đã khô, đổi sang màu đen, nhếch môi cười. Hắn đột nhiên khởi động vũ khí laser, dọa cho đám người kia giật bắn mình.

Bốn hộ vệ của Zaccai rút vũ khí theo phản xả, nhắm thẳng vào Ariel. Zaccai thì rất bình tĩnh, chỉ gãi cằm, nhìn Ariel với vẻ đăm chiêu.

“Ariel, cậu làm gì vậy?” Từ Vệ Quốc kinh ngạc nhìn Ariel bổ sung năng lượng cho vũ khí, vẻ mặt khó hiểu.

Gã tự nhận mình cũng khá hiểu biết về tính cách Ariel. Tuy cậu ta lòng dạ hẹp hòi, hơi lạnh lùng, nhưng còn lâu mới đến mức động tay động chân chỉ vì người khác bất mãn với mình.

Nhìn bốn hộ vệ của Zaccai căng thẳng như vậy, Từ Vệ Quốc vẫn không nghĩ rằng Ariel sẽ ra tay với họ vào lúc thế này.

Thấy hành động của Ariel, Chung Thịnh dường như cũng ý thức được cái gì đó, ngay sau đó khởi động vũ khí của mình.

Lúc này đây, Từ Vệ Quốc cũng phải giật mình. Gã tin Ariel sẽ không ra tay, nhưng Chung Thịnh thì khác. Bình thường Chung Thịnh luôn nghe lời Ariel, bảo gì nghe nấy, tính tình điềm tĩnh lý trí, nhưng một khi động đến vấn đề an nguy của Ariel, thì đừng nói đến lý trí, cậu ta có thể suy nghĩ đã là may rồi.

Lần trước cái tên xui xẻo họ Nguyễn chẳng phải ví dụ điển hình sao. Kết cục của gã đúng là “tốt” đến không nỡ nhìn, trước khi bị đưa vào ngục, gã gần như bị Chung Thịnh đánh gãy hết xương cốt. Tuy là sau đó được các bác sĩ trên phi thuyền chữa trị, nhưng do thuốc men không đầy đủ, nên trên người vẫn còn sót lại nhiều vết thương ngầm. Bây giờ tuy là không sao, nhưng trong vòng năm năm tới, nếu không tiếp tục trị liệu cho tốt, thì e gã muốn đứng dậy cũng khó.

Còn về chuyện thằng khốn đó có được trị liệu hay không thì …

Đã vào ngục rồi, chẳng lẽ còn có người để ý đến mấy vết thương ngầm trông chẳng có gì nghiêm trọng của một phạm nhân sao?

Chung Thịnh đánh ác đến nỗi ngay cả Từ Vệ Quốc cũng nghĩ mà sợ. Gã là con trai ruột tướng quân Từ Hoa, từ nhỏ đã được “gia quy nhà họ Từ” dạy dỗ nghiêm khắc, cho nên hiểu biết rất rõ về cấu tạo cơ thể người, đánh vào chỗ nào để gây thương tổn lớn nhất với hắn mà nói dễ như ăn cháo.

Nhưng biết thì biết vậy, gã vẫn chưa từng dùng đến lần nào. Vì dù sao đối thủ của gã đa phần là bạn học, không cần thiết phải nặng tay như thế. Nhưng trông bộ dạng thê thảm của tên khốn kia, gã đã khắc sâu hiểu biết con người chỉ bằng sức lực cơ bắp có thể gây thương tổn cho một người khác nặng nề đến mức nào …

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com