ZingTruyen.Info

[HOÀN] [Đam] Chú ái tinh không

Chương 180+181

KhuCanhTru

Chương 180:

Đương nhiên, trong mắt các đội viên khác, họ biết Chung Thịnh và Ariel là tiểu đội trưởng cho nên phải gánh vác trách nhiệm nặng nề nhất, thế nên mới đảm nhận nhiệm vụ này. Nhưng chỉ vậy thôi cũng khiến họ vô cùng khó chịu.

Tại sao? Tại sao mình vẫn chưa đủ mạnh, chưa thể gánh vác trách nhiệm mà mình nên gánh vác?

Phải, ai cũng biết Ariel và Chung Thịnh rất giỏi, nhưng đó không phải lý do để họ gánh lấy trách nhiệm nặng nề nhất! Họ là một tiểu đội, khi đối mặt với nguy hiểm cũng vẫn là một tiểu đội. Nếu lần nào nguy hiểm cũng để hai người xông pha, thì những người còn lại tồn tại để làm gì?

Cùng lúc đó, các thành viên tiểu đội Giảo Lang đều cảm thấy rất ức chế, bởi họ còn chưa đủ tư cách để gánh vác trách nhiệm của mình!

Ariel nâng tay lên, rồi phẩy mạnh xuống, Gerald lập tức mở cửa.

Hai tên cướp canh giữ bên cửa ngạc nhiên khi thấy cửa mở ra, nhưng vẫn phản ứng rất nhanh.

Tia sáng của súng laser chớp nhoáng chói mắt. Ariel nhảy bật một bước xa tránh né, xoay người giơ súng bắn thẳng vào đầu hai tên cướp.

Máu tươi, óc trắng văng tung toé lên tường và sàn nhà lát kim loại, còn dính một chút lên mặt Lâm Phỉ Nhi lúc đó đứng cạnh cánh cửa.

Ngay khi Ariel nhảy ra, Chung Thịnh liền xông thẳng vào hành lang, nhờ các vật trang trí che chắn, thành công giết chết hai tên cướp canh ở một cánh cửa khác.

“Oẹ!”

Lâm Phỉ Nhi không kìm được bật ra tiếng nôn khan, vội vàng dùng tay áo lau mặt.

Cả hành lang nồng nặc mùi máu tươi. Sắc mặt của hầu hết thành viên trong đội đều rất khó coi.

Bọn họ tưởng rằng khi ở thành phố Blood, mình đã thực sự vượt qua cảm giác bài xích với cảnh tượng máu me, nhưng khi thực sự tiếp xúc ở khoảng cách gần, họ mới biết sự phản cảm trào lên từ tận đáy lòng này không dễ biến mất như thế.

Khác hoàn toàn khi chơi game, máu tươi và óc trắng đều rất chân thật, bắn tung toé từ cơ thể con người phụt ra ngoài. Chúng là dấu hiệu cho một sinh mạng vừa mất đi. Dù họ biết đó là bọn cướp vũ trụ giết người không ghê tay, nhưng …

Gerald mặt trắng bệch, nhìn chằm chằm thi thể mất đầu nằm dưới sàn, mãi chưa bình tĩnh lại được.

Edward híp mắt, nhẹ nhàng kéo đầu Gerald vào lòng mình.

Hắn đã từng giết người. Chỉ là hắn không ngờ Gerald lại có phản ứng mạnh với chuyện này như vậy.

“Các cậu có ba phút để khôi phục.” Ariel nói với giọng bình thản, “Nếu ba phút sau vẫn chưa thể bình thường trở lại, thì tốt nhất là về đại sảnh rồi ở yên đó chờ người khác cứu viện.”

Cứu viện?!!

Mọi người ngẩng phắt đầu lên, nhìn chằm chằm Ariel, dường như không thể tin được hắn lại thốt ra từ này.

Họ đã trải qua bao phen giao tranh, thậm chí gần như trở thành cấp dưới trực thuộc của Ariel, vậy mà hắn lại bảo bọn họ bỏ cuộc? Bảo bọn họ chờ người khác cứu viện?

Chung Thịnh đột nhiên bước lên, chặn ánh nhìn kinh ngạc của mọi người, “Giết người là vấn đề muôn thuở trên chiến trường, mọi người phải mau chóng thích ứng. Tình huống hôm nay quá đột ngột, nếu có cơ hội, tôi cũng muốn mọi người có thêm thời gian thích nghi. Nhưng đừng quên tình cảnh của chúng ta bây giờ. Ariel không muốn mọi người bị đuổi học, lại càng lo nếu các cậu không thích ứng được, thì e là sẽ chết trong trận chiến này. Thay vì thế, chi bằng để mọi người bỏ cuộc, về chờ trong đại sảnh.”

Những người khác cúi đầu, nhìn thi thể nằm trên sàn, ánh mắt trở nên kiên cường hơn.

“Oẹ … tớ … đây hoàn toàn là phản ứng sinh lý, không sao, tớ có thể vượt qua.” Lâm Phỉ Nhi lau nước bọt bên khoé môi. Vừa rồi cô là người phản ứng mạnh nhất, cho nên bây giờ lên tiếng đầu tiên.

“Ừ, bọn này cũng không sao hết.” Samantha và Lôi Tranh nói liền sau đó. Trông nét mặt đã thoải mái hơn hẳn lúc nãy.

“Khụ khụ … anh đừng cản em quan sát thi thể. Thật ra em chỉ định lại gần thêm một chút để xem thành phần của óc thôi.” Gerald trông vẫn hơi tái, nhưng kiên quyết đẩy bàn tay che mắt mình của Edward ra.

“Tớ … tớ … tớ rất ổn.” Hạng Phi vỗ ngực, làm bộ thở dài, “Thật ra là vì tớ bị bộ dạng của Lâm Phỉ Nhi doạ sợ.”

Mọi người: … Thật vô liêm sỉ!

“Còn nửa phút.” Ariel lạnh lùng nói.

Những người khác chuyển mắt sang nhìn Chung Thịnh. Chung Thịnh lập tức nhìn lên trên.

Ngài Ariel đã nói là ba phút thì nhất định sẽ chờ đến đúng ba phút. Khôi phục trước thời gian gì chứ, anh không biết gì hết.

Mọi người bày tỏ cực độ khinh bỉ trước hành vi của Chung Thịnh, rồi cùng chờ thêm nửa phút nữa. Khi vẻ mặt họ đã dần trở lại bình thường, Ariel mới mở cửa kho đặt thuyền cứu hộ.

Trong kho chất đầy thuyền cứu hộ, mỗi khoang chứa được khoảng hai mươi người. Loại thuyền cứu hộ này không thể di chuyển lâu trong vũ trụ, cho nên Ariel không bao giờ nghĩ đến chuyện dùng thứ này để chạy thoát khỏi chiến trường.

“Tìm xung quanh xem, chắc phải có cửa dẫn đến một kho khác.”

Mọi người nghe thế bắt đầu tìm kiếm xung quanh. Nhà kho này quá rộng, họ mất những năm phút mới tìm thấy cửa kim loại dưới một khoang thuyền cứu hộ sau tiếng reo phấn khích của Lâm Phỉ Nhi.

“… Đậu má, tên quản lý chết tiệt nào để thuyền cứu hộ đè ngay trên cửa thế này!” Samantha nhìn cánh cửa bị đè nặng dưới thuyền cứu hộ, có cảm giác muốn phát điên.

Họ vốn có thể nhập lệnh vào hệ thống để mở cửa, nhưng giờ bên trên còn vướng một khoang thuyền, vậy phải làm sao mới lấy được cơ giáp đây?

“Chung Thịnh, lên mở nó ra.” Ariel chẳng hề sốt ruột, trực tiếp hạ lệnh.

Chung Thịnh nhanh chóng trèo vào khoang thuyền, không biết nhấn vào nút gì mà thuyền cứu hộ từ từ hoạt động. Sau đó, Chung Thịnh nhảy xuống dưới.

“Chung Thịnh, cậu biết lái thuyền cứu hộ à?” Gerald ngơ ngác hỏi.

Chung Thịnh nhìn cậu, lắc đầu.

“Thế sao nó lại hoạt động?” Gerald tiếp tục ngơ ngác hỏi.

Chung Thịnh nhìn cậu bằng ánh mắt thương hại. Thằng nhỏ này, không biết có phải bị chuyện lúc nãy doạ cho ngu người luôn rồi không. “Tôi chỉ bấm nút xác nhận khoang thuyền đã hết chỗ, cho nên hệ thống liền chuẩn bị bắn khoang thuyền này ra ngoài.”

Gerald: ⊙o⊙ Ồ! Thì ra có thể làm như vậy!!!

Edward bất đắc dĩ nhìn Gerald. Công dụng của thuyền cứu hộ là sơ tán hành khách khỏi tàu, thuyền đầy người rồi thì đương nhiên là phải bắn ra khỏi tàu bằng tốc độ nhanh nhất rồi, nếu không chẳng may tàu nổ thì còn cứu được ai nữa. Chẳng lẽ đây không phải là thường thức sao?

Gerald rít gào trong lòng: Ông đây đã ngồi tàu gặp nạn bao giờ đâu, làm sao mà biết được!!!

“Gerald, đừng ngẩn ngơ, thử xem có mở cửa được không.” Không còn thuyền cứu hộ cản trở, cánh cửa kim loại dưới sàn nhà lộ hẳn trước mắt mọi người.

“Hả? Ừ!” Gerald vội vàng thao tác trên quang não. Chừng nửa phút sau, cậu lắc đầu tiếc nuối nói với Ariel: “Không được, mức độ xâm nhập vào hệ thống của tớ quá thấp, không thể biết được lệnh mở cửa.”

“Vậy thì hết cách rồi.” Ariel than nhẹ.

“Tất cả lùi lại.” Chung Thịnh đột nhiên hô lên, rồi cầm cây súng laser Ariel đưa qua. Hai cây súng cùng bắn thẳng vào cửa kim loại.

Mọi người giật mình kinh ngạc: Đệt! Mở cửa bằng bạo lực à!!!

Ariel liếc nhìn họ: Đúng thế.

“Tiếp tục lùi lại.” Chung Thịnh vừa bắn vừa từ từ lùi về đằng sau.

Ariel cũng từ từ kéo giãn khoảng cách với cánh cửa nọ.

Những người khác không biết tại sao phải làm thế, nhưng hai người kia đã hành động, họ tất nhiên không thể đứng yên tại chỗ.

Keng keng keng keng!

Trên ván cửa bằng kim loại cứng liên tục xuất hiện vết cháy xém. Không biết nó được làm từ vật liệu gì mà ngay cả súng laser cũng không thể bắn xuyên qua.

“Có thể bắn thủng được à?” Gerald dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Chung Thịnh. Cậu mới chỉ thấy cánh cửa kia lõm xuống một chút thôi. Nhưng với tốc độ này thì khéo phải hơn ba tiếng nữa mới xong.

“Nhìn đi.” Edward ghé tai cậu nói nhỏ. Hắn cũng nghĩ làm vậy không có tác dụng, nhưng người như Ariel sẽ làm chuyện vô ích sao? Đáp án đương nhiên là không. Cho nên, việc Chung Thịnh đang làm nhìn thì tưởng như vô dụng, nhưng chắc chắn sẽ có hiệu quả đặc biệt.

Quả nhiên, sau khi bắn cho cánh cửa thủng một lỗ rộng tầm cái đĩa, Chung Thịnh ngừng bắn, “Mọi người mau trốn ra sau các khoang thuyền cứu hộ khác, nhanh!”, rồi anh lấy súng laser của Lôi Tranh ném vào cái lỗ trên cửa. Sau khi mọi người trốn kỹ, anh chọn một vị trí thích hợp, từ đằng xa bắn thêm một phát nữa!

Uỳnh!

Chính giữa hộp năng lượng của súng laser.

Súng laser nổ tung, chấn động mạnh đến nỗi các khoang thuyền cứu hộ trong kho đều hơi lệch khỏi vị trí. Sức ép không khí làm nhiều người đứng không vững.

Tác giả:

╮(╯╰)╭ Bom đơn giản quả là tiện lợi … Chung Thịnh ngầu quá đi thôi!

Chương 181:

“Nhanh lên, chắc chắn bọn cướp đã phát hiện ra rồi.” Ariel đi đầu làm gương, nhảy thẳng xuống dưới cái hố to. Theo sát sau đó đương nhiên là viên phó quan trung thành của hắn.

Edward là người phản ứng nhanh thứ ba trong đội, kéo Gerald cùng nhảy xuống dưới.

Trong lúc bi phẫn, Gerald vẫn còn nghĩ, chưa nhìn tình hình bên dưới thế nào đã nhảy, Edward à, anh sợ em sẽ không chết cùng anh sao!!!

Những người còn lại lần lượt nhảy xuống. Có lẽ vì dáng vẻ anh dũng của Ariel mà không ai nghĩ rằng nếu bên dưới không phải kho hàng mà nổ cả vỏ tàu thẳng đến ngoài không gian vũ trụ thì kết quả sẽ thế nào.

Trong phòng thuyền trưởng, một người đàn ông đeo mặt nạ đỏ như máu ngồi trên ghế điều khiển, lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Dưới sàn nhà bên cạnh hắn có thi thể của một người đàn ông trung niên nằm ngay đơ, máu đã đông lại, nhìn quần áo thì biết đây chính là thuyền trưởng của con tàu này.

Cả phòng điều khiển ngập mùi máu tươi, dưới đất có mấy thi thể nằm chỏng chơ. Đa số thuyền viên đều run rẩy sợ hãi ngồi đúng vị trí của mình, dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn người đàn ông nọ.

“Chậc chậc, lão đại, có chuyện rồi nha.” Một cô nàng diễm lệ đi boot cao cổ vừa dùng ngón tay chạm nhẹ lên cánh môi đỏ tươi của mình vừa nói.

“Nói.” Người đàn ông đeo mặt nạ máu thốt ra một câu lạnh lùng như mũi băng nhọn.

“Hì hì, anh tự xem đi.” Cô nàng cười khúc khích, chiếu đoạn băng ghi hình lên màn hình lớn.

Chính giữa màn hình là hình ảnh của camera lắp gần phòng khách. Trên đó, hai người đàn ông đang anh dũng cướp súng laser, giằng co với mấy tên cướp trên hành lang.

“Bọn sâu chui ở đâu ra đây.” Kẻ đeo mặt nạ chuyển mắt sang nhìn người đàn ông tuấn tú đang ngồi vắt chéo chân.

Người nọ nhún vai: “Theo ghi chép về thông tin của các hành khách, hình như đó là hai trưởng quan của trường quân sự Đệ Nhất tinh cầu Thủ Đô, trên tàu của chúng ta.”

“Wow, quân nhân à, tôi thích đấy.” Cô nàng diễm lệ mắt sáng như đèn pha, liếm cánh môi, dáng vẻ trông thật quyến rũ.

Ngay cả các thuyền viên đang trong tình cảnh nguy hiểm, nơm nớp lo sợ, cũng phải nuốt nước miếng. Mặc dù cô nàng này là cướp vũ trụ, nhưng thật sự là rất hấp dẫn.

Người đàn ông tuấn tú khinh bỉ: “Đồ lẳng lơ, suốt ngày chỉ nghĩ đến đàn ông.”

“Làm sao? Ghen hả?” Cô ta đá lông nheo với gã, “Nếu muốn thì lúc nào anh cũng có thể lên giường của tôi. Đảm bảo sẽ làm anh sướng đến nỗi quên hết mọi thứ.”

Người đàn ông tuấn tú sầm mặt: “Biến!”

“Ha ha.” Cô ả đưa mắt nhìn đầy quyến rũ, cái tay lại thẳng thừng ra đòn, chẳng biết lôi ở đâu ra một cây roi kim loại mềm, vút mạnh về phía người đàn ông.

“Grào!” Người đàn ông kia nhảy bật khỏi chỗ ngồi, trên mặt hiện lên vết vằn như dã thú, móng tay dài ra vô cùng sắc bén.

“Câm hết đi!” Kẻ đeo mặt nạ đảo cặp mắt đỏ ngầu qua cô ả diễm lệ và gã đàn ông tuấn tú. Hai người kia rùng mình, biết điều ngồi yên tại chỗ.

Bấy giờ các thuyền viên bị doạ cho gần chết mới để ý thấy, cây roi của cô nàng diễm lệ kia không phải được cầm trong tay, mà là mọc từ cổ tay của ả ra.

“Rena, giải quyết chúng.” Kẻ đeo mặt nạ trầm giọng nói.

Cô ta chu môi: “Vậy bọn họ là của em nhé, lão đại.”

“Ừ.” Kẻ đeo mặt nạ gật đầu không mấy để tâm.

“Hì hì, em đi đây.” Cô nàng hôn gió với gã đàn ông đã biến thành thú một nửa, xoay người lả lướt rời đi.

Gã đàn ông tuấn tú nhìn sắc mặt lão đại, vội vàng thu móng vuốt, vằn thú trên mặt cũng từ từ nhạt đi.

Lão đại không lên tiếng, gã cũng không dám nói nhiều, chuyển hình ảnh sang cảnh chiến đấu bên ngoài. Có tất cả năm tàu cướp đang tấn công con tàu này, nó cũng phái ra bốn tàu con để bảo vệ. Cho dù bốn chiếc tàu bảo vệ được trang bị cao cấp hơn tàu của bọn cướp rất nhiều, nhưng không có khí thế sát phạt như bọn cướp, cho nên dù chiếm ưu thế về mặt trang bị vẫn bị bọn cướp đánh cho bầm dập.

“Hừ, một lũ vô dụng, thế này mà cũng dám xưng mình là bảo vệ.” Gã nhìn hành động vụng về luống cuống của bảo vệ tàu, cười khẩy.

Kẻ đeo mặt nạ máu lạnh lùng nhìn màn hình, không nói gì.

Gã thấy lão đại dời sự chú ý sang tình hình chiến đấu bên ngoài, lặng lẽ chuyển hình ảnh trên màn hình trước mặt mình sang cảnh hai quân nhân giằng co với bọn cướp trên hành lang lúc nãy. Xem vài lần, chợt phát hiện có gì đó không ổn, lại đổi sang hình ảnh của mấy camera khác, lập tức trợn tròn mắt.

“Lão đại!”

Từ Bảo Quốc và phó quan Lâm Lâm hiện đang rơi vào tình cảnh hiểm nghèo. Bọn cướp đang giằng co với họ rất khôn ngoan, nấp sau khúc ngoặt ở hành lang, dùng tường chắn để yểm hộ.

Ban đầu hai người cũng không biết xảy ra chuyện gì, đến khi bọn cướp uy hiếp hành khách qua radio, họ mới ý thức được rằng: Hỏng rồi!

Nhóm học viên họ dẫn đi lần này chính là những người xuất sắc nhất trong lớp tân sinh năm nay của trường Đệ Nhất. Nếu vì bọn cướp vũ trụ này mà có tổn thất gì, họ thật sự không còn mặt mũi nào về gặp hiệu trưởng. Bọn họ không biết chuyện băng cướp Huyết Dạ chưa bao giờ để ai sống sót, nhưng theo bản năng vẫn không tin chúng sẽ thả mọi người lành lặn rời đi.

Rất có thể các học viên đang tập trung trong đại sảnh, cho nên Từ Bảo Quốc và Lâm Lâm phải tìm cách đến tập hợp với chúng.

Nào ngờ, lũ cướp đã phong toả lối đi từ phòng khách đến đại sảnh. Bọn họ vòng mấy lượt cũng không vượt qua được, còn bị chúng phát hiện, đến giờ vẫn tiếp tục giằng co.

“Chết tiệt!” Từ Bảo Quốc nhìn đồng hồ. Từ lúc bọn cướp đe doạ hành khách đến giờ đã qua mười phút rồi. Tình hình chiến đấu bên ngoài thế nào hắn không biết, nhưng hắn dám chắc bọn cướp phải có chỗ dựa vững chắc mới dám tấn công con tàu này, cho nên đừng trông chờ gì vào đội bảo vệ tàu ngoài kia, chỉ không biết họ có thể cầm cự bao lâu.

Không biết bây giờ bọn Ariel thế nào. Từ Bảo Quốc cười khổ. Giờ hắn chỉ mong đám nhóc kia ngồi yên trong đại sảnh. Nhưng căn cứ vào những lần Từ Vệ Quốc rảnh rỗi khoe với hắn về tính cách của chúng thì chuyện này … không có khả năng.

“Mong là chúng vẫn ở yên tại chỗ …” Từ Bảo Quốc bắn một phát súng về lối rẽ hành lang bên kia rồi lùi lại ngay, miệng lẩm bẩm.

Lâm Lâm nhìn hắn: “Anh đang nói gì thế?”

“Không có gì. Tôi chỉ mong đám nhóc đó ngoan một chút.” Từ Bảo Quốc có vẻ khó xử.
“Ngoan gì cơ?” Lâm Lâm không hiểu ý hắn.

Từ Bảo Quốc nhún vai. Thôi, cậu phó quan này mới được điều đến chỗ hắn chưa lâu, quan hệ không mấy thân thiết, không hiểu ý nhau cũng rất bình thường.

Nghĩ đến đó lại thở dài, tại sao ông nội toàn điều phó quan nam cho mình thế … một nữ phó quan xinh đẹp gợi cảm tốt biết bao nhiêu …

Chẳng hiểu ra làm sao nhìn ánh mắt kỳ quặc của Từ Bảo Quốc, ấn tượng về thủ trưởng mới của Lâm Lâm lại xấu đi.

“Cứ tiếp tục thế này cũng không ổn. Chúng ta không thể tiến lên theo con đường này được.” Lâm Lâm quan sát địa hình, nơi hai bên đang giằng co chính là góc hành lang, bên kia không thể xông lại đây, bọn họ cũng không thể vượt qua đó.

“Hay là đi đường vòng?” Từ Bảo Quốc đề nghị.

Lâm Lâm lắc đầu: “Bây giờ chúng ta đã đánh với chúng, chắc các lối đi khác đều bị phong toả rồi. Chúng ta mà đi qua đó thì chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ.”

Ngay lúc hai người khổ sở nghĩ biện pháp, không biết phải làm sao, con tàu đột nhiên chấn động kịch liệt.

“Có chuyện gì vậy?” Hai người nhìn nhau, con mắt không giấu nổi sự kinh ngạc. Đúng ra thì trận chiến của bảo vệ tàu với bọn cướp vũ trụ bên ngoài không thể ảnh hưởng đến con tàu này mới phải, bởi hai bên đều biết thứ đáng giá nhất đang nằm trên con tàu này, nếu nó nổ thì sẽ chẳng lấy được gì cả.

“Cầu trời phù hộ không phải bọn chúng.” Chẳng biết nghĩ đến điều gì mà sắc mặt Từ Bảo Quốc trở nên cực kỳ khó coi.

“Anh đang nói gì thế? Trưởng quan?” Lâm Lâm cau chặt đôi mày tuấn tú. Sao hắn cứ có cảm giác thủ trưởng của mình không đáng tin thế này?

“Không có gì.” Từ Bảo Quốc không rảnh để ý đến suy nghĩ của Lâm Lâm. Bây giờ hắn chỉ mong cơn chấn động vừa rồi không liên quan gì đến đám học viên của mình.

Rầm rầm rầm …

Tiếng động lớn vọng đến từ đằng sau hai người họ. Từ Bảo Quốc và Lâm Lâm kinh ngạc nhìn nhau. Tiếng động này nghe như là …

Uỳnh uỳnh uỳnh!

Những tiếng nện vào vật rắn liên tiếp vọng đến. Trên hành lang, đối diện với hai người họ, bức tường bị thủng một lỗ cực lớn. Một chiếc cơ giáp màu xanh lục chui qua đó.

“Đệt! Sao trên tàu lại có cơ giáp?” Từ Bảo Quốc trợn tròn mắt. Đây là tàu dân dụng, hành khách lên tàu không được mang theo cơ giáp, nếu không hắn đã chẳng khốn khổ đến nỗi bị mấy tên cướp hành hạ cho chật vật thế này.

Chiếc cơ giáp xanh lục chui qua lỗ hổng, vũ khí cầm trên tay cũng nhắm ngay vào hai người.

Từ Bảo Quốc và Lâm Lâm lập tức ném súng laser. Cầm súng laser đấu với cơ giáp á? Đừng đùa, đấy không phải anh dũng, mà là tự sát.

“Báo cáo trưởng quan Từ, trưởng quan Lâm, học viên Hạng Phi trường quân sự Đệ Nhất có mặt!” Cơ giáp xanh lục chào theo kiểu quân đội, giọng Hạng Phi vọng ra từ máy truyền âm.

“Hạng Phi?” Từ Bảo Quốc trợn tròn mắt, há hốc mồm. Hạng Phi là một trong số các học viên hắn dẫn theo lần này mà? Sao nó lại có cơ giáp?

Tác giả:

→.→ Nhìn đi, hai giáo viên phụ trách lần này lên sân khấu rồi đó!!! Nhưng trông hơi thảm nhỉ?

Từ Bảo Quốc: ╮(╯╰)╭ Tôi làm văn chức, không giỏi đối kháng bằng vũ lực, tôi không có áp lực!

Từ Vệ Quốc: =.= Anh họ, chính vì anh không có áp lực như thế nên mới suốt ngày bị em đánh đó …

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info