ZingTruyen.Com

[HOÀN] [Đam] Chú ái tinh không

Chương 17+18

KhuCanhTru

Chương 17:

Người còn lại là một thanh niên có thân hình cao gầy. Nếu Chung Thịnh có khả năng vừa gặp liền nhớ, thì sẽ phát hiện thanh niên này chính là người đụng phải anh ở trường thi hôm ấy.

Gật đầu chào hỏi hai người kia một chút, Chung Thịnh kéo bọn Hạng Phi đi.

"A Thịnh, giờ chúng ta bắt đầu luôn sao?" - Hạng Phi hứng trí bừng bừng hỏi.

"Ừ. Chuẩn bị tốt chưa?" Chung Thịnh "Ừ" một tiếng rồi mới nhìn về phía Gerald.

"Chuẩn bị? Có gì mà phải chuẩn bị." Gerald tùy ý đáp, dường như không mấy để ý. "Đại gia ta là thiên tài. Không phải chỉ là điều khiển cơ giáp thôi sao, đợi lát nữa để tôi dạy cho Tiểu Phi mấy chiêu." Nói xong, cậu vỗ vai Hạng Phi.

"À?" Chung Thịnh nhướn mày, không nói gì thêm.

Hạng Phi dùng ánh mắt đồng tình nhìn Gerald vẫn chẳng hay biết gì.

Xong rồi, một khi A Thịnh lộ ra vẻ mặt thế này là chuẩn bị ác ma hóa. Gerald đáng thương, mới quen Chung Thịnh chưa được mấy ngày nên hoàn toàn không biết bản chất của cậu ta.

Bất đắc dĩ thở dài, Hạng Phi quyết đoán quay mặt đi, chết người không chết mình. Tuy chúng ta mới quen nhau hôm nay, nhưng lại hợp ý như thế. Vì vậy, cậu yên tâm đi, tôi sẽ mặc niệm cho cậu.

"Đi thôi." Chung Thịnh cười cười, vỗ vai hai người, dẫn đầu đi lên trước.

Hạng Phi theo sát phía sau, đầu cũng không dám ngẩng, chỉ sợ Gerald nhìn thấy gương mặt vặn vẹo vì nhịn cười của mình.

Gerald vẫn không phát giác, tiếp tục bốc phét khoe khoang mình điều khiển cơ giáp thuần thục thế nào.

Vừa rồi bọn họ nói chuyện cũng không nhỏ, cho nên hai người kia đều nghe được. Nữ sinh nhìn theo họ, sau đó bĩu môi, lại chú ý tới Fredia đang ngồi trên ghế sofa.

Fredia chính là con trai của trưởng quan chấp chính tinh cầu Hải Lam. Bản thân cậu ta cũng tài giỏi, thân thế lại bất phàm. Tuy tinh cầu Hải Lam không phải tinh cầu đặc biệt phát triển, nhưng có thể trở thành trưởng quan chấp chính của một tinh cầu đã đủ chứng minh rằng gia tộc sau lưng cậu ta rất có thế lực.

Nữ sinh này xuất thân từ một gia tộc làm nghề kinh doanh. Tuy gia tộc họ của cải giàu có, nhưng so ra vẫn kém những gia tộc thuộc chính giới như nhà Fredia. Thế nên, kết thông gia với những gia tộc chính giới luôn là mục tiêu hàng đầu của họ.

Cho nên, khi nữ sinh này thấy Fredia xuất hiện trong đại sảnh, lòng cô vui sướng vô cùng. Bởi vì cô không ngờ anh cũng thi vào trường quân đội Đệ Nhất. Bình thường nhà cô không tiếp xúc đến những người giao thiệp với Fredia. Nay có cơ hội lôi kéo làm quen, cô tất nhiên không thể bỏ qua.

"Cậu Fredia ..." - Nữ sinh kia mở miệng.

"Xin lỗi." - Fredia lạnh lùng nhìn cô - "Tôi còn có việc, không tiếp chuyện được." Nói rồi, cậu ta không thèm nhìn lại nữ sinh kia, đứng dậy đi vào hành lang bọn Chung Thịnh vừa rời đi.

Nữ sinh kia mặt hết xanh lại trắng. Cô tự nhận diện mạo mình xuất sắc, tài năng xuất chúng, ngày thường nhận được biết bao yêu chiều, là đối tượng theo đuổi của vô số nam sinh. Nhưng không ngờ Fredia chẳng để cho cô chút mặt mũi nào, thậm chí lễ phép cơ bản cũng không có, trực tiếp ngắt lời cô. Điều này khiến cô cực kỳ tức giận, ánh mắt nhìn theo bóng lưng Fredia tràn ngập oán hận.

Fredia chẳng buồn để ý tới ánh mắt oán hận của nữ sinh đằng sau. Những cô gái tiếp cận có mục đích cậu ta gặp nhiều rồi. Chưa nói đối phương không có gì nổi bật, kể cả có đi nữa cậu cũng không thèm để ý. Chỉ là con cháu một gia tộc hạng hai mà cũng vọng tưởng lôi kéo quan hệ với cậu. Đúng là nực cười!

Nếu cậu gặp cô ta với thân phận là con trai trưởng quan chấp chính, vậy thì xuất phát từ lễ phép, có lẽ cậu còn nói chuyện đôi câu. Nhưng đây là đâu? Là trường quân đội Đệ Nhất, là nơi mà gia cảnh chẳng có nghĩa lý gì, thực lực mới là nhất. Cô ta miễn cưỡng lắm mới đủ tư cách thi vào. Cái loại mà ba tháng sau nhất định sẽ bị đào thải này, Fredia khinh thường nói chuyện cùng.

Ngược lại, cái người tên Chung Thịnh kia lại hấp dẫn sự chú ý của cậu. Khí chất tự tin lại nội liễm trên người cậu ta khiến cậu vô cùng tò mò. Hơn nữa, sau khi lên thuyền, biểu hiện của cậu ta rất tốt. Những học viên khác có thể không biết, nhưng cậu rất rõ Chung Thịnh đã chiếm được sự chú ý của vị trung úy kia.

Vừa đi, cậu vừa mở quang não ra xem sơ đồ phi thuyền. Đi tiếp theo hành lang này sẽ đến phòng trọng lực và phòng điều khiển cơ giáp. Nhớ lại lời bọn họ nói lúc nãy, Fredia lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên. Bọn họ ... đi huấn luyện sao?

Bất giác, cậu liếc nhìn đồng hồ trên quang não. Từ lúc lên phi thuyền đến giờ mới qua hai tiếng ngắn ngủi, vậy mà họ đã bắt đầu huấn luyện rồi.

Vẻ mặt Fredia cũng nghiêm túc lên. Đúng rồi, hai người kia xuất thân là trẻ mồ côi, bình thường không có điều kiện luyện tập, muốn ở lại trường sau ba tháng tất nhiên phải cố gắng càng nhiều hơn người khác. Cho nên, bọn họ mới liều mạng huấn luyện như vậy.

Chỉ là ... người thừa kế của gia tộc Crete sao lại quen biết họ? Thậm chí còn đi huấn luyện cùng họ?

Thôi quên đi, Fredia nhẹ lắc đầu. Cậu biết người thừa kế gia tộc Crete trước giờ đều là ngoại tộc trong xã hội thượng lưu, suy nghĩ của cậu ta vĩnh viễn nằm ngoài dự liệu của người khác. Thay vì tự hỏi sao người thừa kế của một đại gia tộc lại chơi với hai đứa trẻ mồ côi, cậu nên tận dụng thời gian để luyện tập.

Ba tháng tới, cậu chỉ có thể dựa vào chính mình. Tuy tư chất lẫn tài năng của cậu đều tốt, nhưng đã là học viên trường quân đội Đệ Nhất, có ai không phải là tinh anh trong tinh anh? Ngay cả các học viên được những gia tộc hạng nhất ở tinh cầu thủ đô đào tạo còn có không ít người không thông qua khảo hạch. Nếu cậu quá thả lỏng thì thất bại sẽ chẳng xa vời.

Điều chỉnh lại tâm tình vui sướng của mình vì thông qua kỳ sát hạch đầu tiên, Fredia hít sâu một hơi, đẩy cừa phòng trọng lực ra. Về phương diện điều khiển cơ giáp, cậu đã sớm đạt tới độ phù hợp 100%. Hiện tại, rèn luyện thể thuật sẽ có lợi cho tương lai sau này của cậu.

Chung Thịnh hoàn toàn không biết mình đã trở thành động lực để người khác cố gắng. Bên này, trong phòng điều khiển cơ giáp, anh đang ngược đãi Gerald đến dở sống dở chết ...

"Rầm!"

Chiếc cơ giáp Gerald điều khiển bị Chung Thịnh quật ngã lần thứ ba. Ngay sau đó, thanh kiếm laser màu lam nhạt dí sát khoang điều khiển cơ giáp, chỉ cần đâm nhẹ một cái là Gerald sẽ bỏ mạng.

"Tôi giết! Chung Thịnh, cậu là quái vật hả?!"

Chờ Chung Thịnh thu hồi kiếm laser rồi, Gerald hùng hùng hổ hổ đứng dậy. Không thể trách cậu mắng người, thật sự là Chung Thịnh rất quá đáng.

Sau khi vào không gian giả thuyết, bọn họ bắt đầu lựa chọn cơ giáp cho mình. Vì đây là mạng cục bộ, biệt lập với hệ thống mạng internet, nên bọn họ có thể sử dụng miễn phí các loại cơ giáp để tiến hành so đấu.

Gerald chọn một chiếc cơ giáp thuộc hệ Tấn Ảnh II. Các chức năng của chiếc cơ giáp này đều có chỉ số rất cao. Chiếc cơ giáp huấn luyện màu đỏ mà Chung Thịnh chọn hoàn toàn không thể so được với nó. Nhưng một chiếc cơ giáp mạnh như thế lại bị chiếc cơ giáp huấn luyện của Chung Thịnh dễ dàng đả bại mấy lần liền. Nếu không phải Gerald đã xác nhận các hạng mục chỉ tiêu của chiếc cơ giáp đỏ kia không hề vượt trị số của một cơ giáp huấn luyện, cậu nhất định sẽ nghĩ Chung Thịnh cố ý dùng cơ giáp đã qua cải tạo để tra tấn cậu.

Chiếc cơ giáp màu đỏ đứng trước chiếc Tấn Ảnh màu đen, thản nhiên nói: "Thế nào? Không phải cậu nói mình là thiên tài sao?"

Mặt Gerald làm ra vẻ ấm ức. Lúc trước thua kém Chung Thịnh về phương diện thể thuật còn có thể nói là mình luyện tập không đủ. Nhưng giờ ngay cả điều khiển cơ giáp cũng thua, cậu cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp ai nữa. Vừa rồi còn khoác lác bảo sẽ dạy cho Chung Thịnh vài tuyệt chiêu, ai ngờ cậu ta lại biến thái như thế, chỉ dùng những động tác cơ bản mà huấn luyện viên dạy họ ngày đó kết hợp lại với nhau đã đánh cho cậu thất bại thảm hại.

Chương 18:

Bây giờ, cậu nhận ra hai chữ "thiên tài" dùng để chỉ Chung Thịnh mới là thích hợp nhất.

Nhìn Hạng Phi ở bên kia quảng trường làm những động tác cơ bản rất nghiêm chỉnh, Gerald hối hận không thôi. Sớm biết như thế, cậu đã không khoe khoang kỹ thuật của mình, cứ thành thật đi huấn luyện thì có phải là không bị Chung Thịnh hành hạ rồi không. Mẹ nó chứ, đúng là ngàn vàng chẳng mua nổi 'sớm biết thế'.

"Em không phải thiên tài. Đại ca, anh mới là thiên tài." - Gerald rầu rĩ nói.

"Tôi có gì mà thiên tài." Chung Thịnh cười tự giễu. Anh lại nhớ đến người được gọi là thiên tài ấy, mà bản thân người ấy cũng không phụ cái mỹ danh 'thiên tài' chút nào. "Ariel ..." - Anh thì thào.

"Cái gì?" Gerald không nghe rõ cái tên mà Chung Thịnh lẩm bẩm.

"Không có gì. Tôi chỉ nói là tôi không phải thiên tài. Trình độ thế này chỉ cần cố gắng là đạt được." - Chung Thịnh thản nhiên nói.

"Cố gắng?" - Gerald bi phẫn quát - "Cậu học động tác này mới mười ngày. Cậu cố gắng mười ngày còn hơn cả tôi cố gắng một tháng!"

Chung Thịnh nhất thời nghẹn họng. Anh có nên nói cho Gerald biết rằng anh làm được như vậy là vì đời trước đã khổ luyện gần ba tháng trời mới thành công không?

"Được rồi, chúng ta đấu thêm lần nữa." Không chịu nổi mấy lời càm ràm của Gerald, Chung Thịnh dứt khoát lùi một bước, lại rút kiếm laser ra lần nữa.

Gerald đành oán giận ngậm miệng. Trong cơ giáp, cậu đang rơi lệ đầy mặt: đây là trả thù, đây là trả thù trắng trợn!

Hạng Phi ở xa xa nhìn cơ giáp màu đen của của Gerald lại bị cơ giáp màu đỏ đá bay lần nữa, trong mắt tràn đầy vẻ đồng tình.

Thằng bé đáng thương, cậu rốt cuộc làm thế nào mà lại đắc tội A Thịnh chứ.

Bên này, Hạng Phi còn đang đồng tình với Gerald. Nhưng, trong phòng điều khiển phi thuyền, một đám thiếu úy mặc quân trang đang túm tụm trước màn hình.

"Ha ha, mấy nhóc này không tồi."

"Phải đấy. Chưa lên thuyền được bao lâu đã đi huấn luyện rồi."

"Ầy, cậu xem nhóc này đi, thật là vô dụng."

"Ê, có học viên ở trong phòng trọng lực này."

"Yo, xem ra năm nay vận khí của chúng ta không tồi. Có khi mấy đứa này đều được ở lại cả."

"Ừ. Hai nhóc này hình như đang tỷ thí nhau trên mạng."

"Ha ha, nhóc kia chắc chắn là thua rồi. Xem, đản thương() của cậu ta sắp chổng ngược lên kìa."

Cả đám thiếu úy đầy mặt tươi cười nhìn hai đản thương ở trong phòng điều khiển cơ giáp lay động kịch liệt, một trong hai cái lay động với biên độ lớn hơn. Bọn họ hoàn toàn có thể tưởng tượng người ngồi trong đó điều khiển cơ giáp đã bị đánh te tua thế nào.

"Không tồi." Trung úy Beasley mỉm cười nói thế, xem như một loại tán thưởng việc bọn Chung Thịnh tận dụng thời gian để huấn luyện.

"Từ Vệ Quốc."

"Có!" Từ Vệ Quốc đang ngồi trước màn hình lập tức đứng lên.

Trung úy Beasley nhìn hai đản thương lúc ẩn lúc hiện trên màn hình, mỉm cười nói: "Cậu đi chơi đùa với chúng một chút."

"Hạ quan tuân mệnh!" Từ Vệ Quốc hai mắt sáng ngời, vội vàng cầm mũ để trên bàn lên, chạy ra ngoài.

"Trưởng quan!" Các thiếu úy khác kháng nghị. Dựa vào cái gì mà chuyện tốt đều đến tay thằng nhóc thối kia. Bọn họ ở trên phi thuyền đã nhàm chán lắm rồi, cơ hội bắt nạt tân học viên hiếm lắm mới có nha.

"Yên tâm, các cậu còn nhiều cơ hội." - Trung úy Beasley cười cười, ngón tay gõ nhẹ lên màn hình - "Các cậu đoán xem, trong bảy ngày này mấy tiểu tử đây sẽ dùng bao nhiêu thời gian để ở trong phòng huấn luyện?"

Các thiếu úy khác nhìn nhau, cùng lộ ra nụ cười nham hiểm. Hà hà hà, tất cả mọi người đều có phần. Tân học viên cố gắng như thế, không bắt nạt thì thật không cam lòng.

"Kỳ thật các cậu cũng có thể vui đùa mới mấy tân học viên khác một chút." Trung úy Beasley chỉ vào những màn hình khác, trên đó là cảnh trong đại sảnh, có vài học viên đang nói chuyện phiếm, lấy lòng nữ sinh duy nhất kia.

"Hừ, một đám vô dụng. Bọn họ? Tôi lười chẳng muốn bắt nạt." - Thiếu úy tên Lawn bĩu môi khinh thường. Mấy thiếu úy khác cũng ra chiều đồng ý.

Beasley không nhịn được cười mắng: "Mau về vị trí của các cậu đi."

"Hạ quan tuân mệnh!" Các thiếu úy cợt nhả kính lễ rồi nối đuôi nhau ra khỏi phòng điều khiển.

"Đặng Bồi."

"Có hạ quan." - Thiếu úy đi cuối cùng dừng bước.

"Cậu chơi cùng với cậu ta đi." Beasley chỉ vào thanh niên đang mướt mải mồ hôi trong phòng trọng lực trên màn hình.

"Hạ quan tuân mệnh." Đặng Bồi khẽ mỉm cười, xoay người rời khỏi phòng điều khiển.

"Xem ra học viên năm nay rất có tiềm năng." Beasley nhìn hai cái đản thương rung lắc không ngừng trên màn hình, mỉm cười vui mừng.

o0o

"Được rồi, cậu đi huấn luyện với Hạng Phi đi. Chỉ cần rèn luyện tất cả các động tác cơ bản, cậu sẽ thấy để đạt được trình độ như tôi cũng không khó." Liếc mắt nhìn đến chiếc cơ giáp màu đỏ vừa mới xuất hiện trên quảng trường, Chung Thịnh dừng đối luyện với Gerald, nhẹ giọng dặn dò.

Gerald thở hồng hộc, thật may những ngày tra tấn cuối cùng đã chấm dứt. Không đợi Chung Thịnh mở miệng nói thêm câu nào, cậu đã lẻn đến góc tường như tia chớp, thành thật tập luyện cùng Hạng Phi.

"Chung Thịnh." Chiếc cơ giáp màu đỏ kia chậm rãi đi tới.

"Vâng?" Chung Thịnh xoay người nhìn chiếc cơ giáp màu đỏ kia. Vốn anh nghĩ đây là một học viên tới huấn luyện, nhưng xem ra là đến tìm mình.

"Tôi thấy thân thủ của cậu không tồi, chơi với tôi hai ván chứ?" Chiếc cơ giáp kia vòng tay rút kiếm hợp kim trên lưng ra.

Chung Thịnh không nhịn được giật giật khóe mắt. Giọng nói này rõ ràng là vị thiếu úy kiểm tra khả năng khống chế cơ giáp của bọn họ ngày đó. Tuy anh tự tin rằng ở trên internet dạy dỗ cho vị thiếu úy này một trận không thành vấn đề, nhưng trên thực tế ... Anh mới chỉ là học viên dự bị!! Một thiếu úy đến khiêu chiến một học viên dự bị? Anh ta có biết cái gì là liêm sỉ không hả?!

"Trưởng quan ..." - Chung Thịnh cân nhắc. Anh không muốn bị ngược, nhưng cũng không muốn để lộ bí mật của mình, thế nên định uyển chuyện cự tuyệt.

Đáng tiếc, anh chưa nói xong thì đối phương đã chẳng hề khách khí vọt ngay tới, không cho anh cơ hội cự tuyệt.

Sự thật chứng minh ... dưới tình huống không thể sử dụng những kỹ xảo cấp cao, Chung Thịnh tuyệt đối không so được với một thiếu úy.

Thế là, ba phút sau, Chung Thịnh bị viên thiếu úy kia dùng kiếm hợp kim đâm thủng khoang điều khiển.

"Cậu khá lắm." - Từ Vệ Quốc vô cùng hưng phấn nói.

Chung Thịnh xoa xoa bả vai đau nhức, thở hổn hển nói: "Đa tạ trưởng quan khích lệ."

Tự Vệ Quốc cũng không phải khen bừa. Trong mắt hắn, Chung Thịnh tuy không dùng được những kỹ xảo cao cấp, nhưng lại rất thuần thục các động tác kỹ năng cơ bản. Hơn nữa, trình độ nắm bắt thời cơ trong đối chiến của cậu ta quả thật rất tuyệt. Trong trận đấu vừa rồi, nhiều lần cậu suýt soát thoát được các sát chiêu của hắn. Tuy đã khắc chế bản thân sử dụng những chiêu thức có mức tổn thương thấp, nhưng bằng vào kinh nghiệm chiến đấu của hắn, Chung Thịnh kiên trì được ba mươi giây đã khá rồi, không ngờ cậu ta cầm cự được suốt ba phút đồng hồ. Đây quả thật là chuyện khó tin.

Nếu muốn giải thích cho chuyện này, vậy chỉ có thể nói bản năng chiến đấu của cậu ta không kém gì binh lính đã nhập ngũ mười năm. Một tài năng như thế sao có thể không khiến Từ Vệ quốc hưng phấn cho được?

Ở một mức độ nào đó mà nói -- Thiếu úy Từ Vệ Quốc, anh chân tướng ...

Từ trong đản thương đi ra, Chung Thịnh bị Từ Vệ Quốc vỗ mạnh lên vai hai cái thiếu chút nữa là té ngã. Chiến đấu liên tục gần ba giờ (bao gồm cả lúc đối chiến với Gerald) đã tiêu hao gần hết thể lực của anh.

Hạng Phi và Gerald nhìn Chung Thịnh với ánh mắt thương cảm. Suốt hai giờ sau đó, hoàn toàn là vị thiếu úy họ Từ kia ngược đãi Chung Thịnh, ngay cả Gerald cũng không nhìn nổi. Nếu so ra, thì vừa rồi cậu được Chung Thịnh dạy dỗ chẳng khác gì thiên đường.

Chung Thịnh tuy mồ hôi chảy ròng vẫn đứng thẳng lưng nói: "Cảm ơn... trưởng quan chỉ bảo."

() Đản thương: là một loại máy móc có hình quả trứng rất lớn, có tác dụng kết nối với não bộ con người tạo ra một thế giới giả thuyết mà ở đó con người có thể hoạt động gần giống như ngoài đời thực (bởi vì máy này chỉ tác động lên thần kinh, và tất cả những gì nó tạo ra chỉ là giả tưởng). Kết cấu của nó bao gồm hai nửa quả trứng lắp vào với nhau. Bạn nào đọc bộ truyện tranh Tsubasa của CLAMP chắc sẽ biết cái này, nếu tôi nhớ không nhầm thì nó được dịch ra là "trứng ảo mộng". Xét thấy tạm thời chưa tìm được từ Việt nào phù hợp để thay thế cho tên loại máy này, tôi xin phép được để nguyên.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com