ZingTruyen.Info

Hoan Dam Chu Ai Tinh Khong

Chương 156:

Nhìn một lượt, dường như không có ai hứng thú với chuyện thảo luận về trận đấu nhạt nhẽo này. Hạng Phi quyết đoán vung tay: giải tán. Sau đó nhanh nhảu đăng xuất, tiếp tục chạy theo lấy lòng Lôi Tranh.

“Ôi tình yêu … mới vĩ đại làm sao.” Nhìn Ariel cùng Chung Thịnh biến mất ngay sau khi Hạng Phi tuyên bố giải tán, Gerald chậc lưỡi đầy tiếc nuối, “Rõ ràng mình đẹp trai ngời ngời thế này, nhìn kiểu gì cũng thấy tuấn tú lịch lãm, sao lại không có em nào yêu chứ …”

“Cái miệng tiện đấy của cậu thì em nào chịu được.” Lâm Phỉ Nhi bĩu môi.

“Đấy là bọn họ không nhìn ra được ưu điểm của tớ.” Gerald ngửa đầu vuốt tóc.

“Ọe!” Lâm Phỉ Nhi làm động tác nôn mửa, kéo tay Samantha rồi biến mất tăm.

“Hầy … các em xinh tươi đang ở đâu …” Gerald ủ rũ nằm nhoài ra bàn, lẩm bẩm.

Edward không nói gì nhìn tên ngốc miệng tiện nọ. Thật ra hắn muốn nói rằng, với vẻ ngoài của Gerald, nếu biết giữ miệng một chút thì chắc đã được con gái theo đuổi từ lâu rồi. Nhưng mà cái miệng của cậu ta lực sát thương quá cao, cho nên không em nào dám đến gần.

Với lại, Lâm Phỉ Nhi và Samantha còn nhiệt tình bôi đen cậu, có cô em nào nhận lời làm quen với cậu mới lạ.

Đương nhiên, Edward sẽ không nói cho Gerald biết điều thứ hai. Xem như hình phạt nhỏ cho việc cậu ta quấy rầy mình mấy ngày nay.

Edward mím môi, hơi nhoẻn cười. Lúc ấy, hắn không chú ý tới Gerald vốn đang nằm nhoài ra bàn kêu ca bỗng nhiên sáng rực hai mắt, nhìn đến ngơ ngẩn …

Với Edward, khoảng thời gian làm bạn cùng nhóm Chung Thịnh vừa vui sướng vừa đau khổ. Ngưỡng mộ Ariel vì có một người luôn chỉ nhìn một mình mình, rồi lại buồn rầu vì biết người đó không bao giờ thuộc về mình.

Thầm thở dài trong lòng, bây giờ hắn đã hiểu vì sao Elena biết Ariel sẽ không thích mình mà vẫn cứ nhớ mãi không quên.

Lẳng lặng nhìn theo bóng Chung Thịnh, đôi khi Edward thấy hoang mang. Mình thực sự … yêu Chung Thịnh sao?

Hắn khao khát đôi mắt đen sâu thẳm ấy, đó là điều chắc chắn. Nhưng khi nhìn về phía Ariel, hắn nghĩ mình ngưỡng mộ nhiều hơn là ghen tỵ.

Nếu hắn thích Chung Thịnh, thì chẳng phải nên hận không thể đẩy Ariel vào chỗ chết sao? Tại sao hắn rất ít khi nghĩ như thế?

Rõ ràng là Ariel chết rồi hắn mới có cơ hội có được Chung Thịnh.

Một phút ngờ vực thoáng qua, không biết bản thân đang nghĩ gì. Edward không phát hiện ra ánh mắt mình nhìn Chung Thịnh dần tối đi.

“Edward!”

Bỗng cứng người. Edward mặt không đổi sắc quay sang nhìn, thấy Gerald đang cười tươi rói.

Đúng vậy! Chính là tên này! Mỗi lần mình có ý đồ gì với Chung Thịnh, tên ngốc này lập tức nhảy ra!

Đôi khi Edward nghĩ, phải chăng cậu ta lắp cái gì đó vào trong đầu hắn, ví dụ như máy nghe trộm chẳng hạn, chứ không thì sao lần nào cũng đúng lúc xông ra cắt ngang ý đồ xấu xa của hắn?

“Có chuyện gì?” Edward đã không thể ép mình nặn ra nụ cười nữa. Bởi vì cái tên Gerald này là điển hình cho kiểu người được đằng chân lân đằng đầu.

“Cũng không có chuyện gì to tát. Sau trận đấu hôm nay chúng ta sẽ được nghỉ một ngày. Anh có muốn đi đâu chơi không?” Gerald hào hứng hỏi. Xem chừng Edward mà không đồng ý, cậu ta sẽ quấn riết lấy hắn đến khi đồng ý mới thôi.

Edward lại thấy đau đầu. Không hiểu sao dạo này Gerald cứ bám riết lấy hắn, ngay cả mấy cô em xinh tươi cũng không thu hút được sự chú ý của cậu ta. Rốt cuộc thì hắn có điểm gì hấp dẫn cậu ta chứ?

“Tôi …”

“Đừng bảo anh không có thời gian. Em đặt chỗ rồi, anh mà không đi em khóc cho anh xem!”

Edward: …

Thua rồi!

Trong suốt hai mươi mốt năm cuộc đời, lần đầu tiên hắn nảy sinh cảm giác nể phục một ai đó. Dù là Ariel cũng không thể khiến hắn khuất phục, nhưng quả thực là hắn phải thua trước cái mặt dày của Gerald.

Quả nhiên là người không biết xấu hổ thiên hạ vô địch. Đối với tên Gerald này, không có chiêu nào có tác dụng. Bởi vì tên ngốc này có thể quỳ xuống ôm đùi bạn ngay giữa đám đông rồi khóc cho bạn xem.

Đây là bài học xương máu của Edward. Hắn còn không dám nhớ lại cảnh tượng ngày đó trên sân thể dục, rồi cả những ánh nhìn kỳ quặc của các đàn em xung quanh.

Vào Đệ Nhất lâu vậy rồi, hắn chưa bao giờ mất mặt như lần đó. Bực nhất là tên này rất có khiếu luyện võ, cậu ta mà đã quấn lên thì hắn đừng hòng chạy thoát.

“Được …” Im lặng nuốt xuống một ngụm máu, Edward lần thứ n buộc phải đồng ý với đề nghị của Gerald.

“Ha ha, tốt quá! Em yêu anh nhất! 6 giờ tối nay gặp nhé.” Gerald nhảy cẫng lên hò reo, rồi phấn khích chạy biến đi đâu mất.

Edward nhìn bóng cậu ta khuất dần, uể oải cúi đầu. Rốt cuộc là tại sao hai người lại phát triển thành loại quan hệ kỳ cục này hả trời.

Hình như … từ sau lần hắn về nhà hôm trước, Gerald bắt đầu liên tục quấy rầy hắn.

Edward đau đầu vì dính phải một kẻ rắc rối, lại không nghĩ ra rằng, nếu thật sự muốn, hắn có vô vàn biện pháp để ném cục nợ này đi.

Bước vào vòng bán kết, thi đấu ngày càng khó khăn. Tiểu đội Giảo Lang không dám khinh địch. Vì không phải lúc nào cũng may mắn như trận vừa rồi, gặp đúng địa hình bất lợi đối với tiểu đội Thuấn Sát xui xẻo.

Có lẽ ban tổ chức cũng thấy các trận đấu ngày càng căng thẳng, cho nên cứ cách ba ngày sẽ cho nghỉ một ngày, để các tuyển thủ thư giãn, thoải mái tinh thần.

Thời gian nghỉ ngơi của Ariel và Chung Thịnh hầu hết là ở trên giường. Đối với một cặp tình nhân đang lúc mặn nồng, trước kia lại không có cơ hội trải nghiệm niềm hạnh phúc yêu đương, bảo họ xuống giường đi ra ngoài là chuyện cực kỳ khó khăn.

Quan hệ của Lôi Tranh với Hạng Phi phát triển rất tốt. Lại nói, với mức độ xấu xa như Hạng Phi, Lôi Tranh còn lâu mới chạy ra khỏi tầm kiểm soát của cậu.

Samantha và Lâm Phỉ Nhi ngoài lịch huấn luyện cố định mỗi ngày, thích nhất là chỉ trỏ bàn tán về Lôi Tranh hoặc Chung Thịnh. Thành thử Lôi Tranh chỉ hận không thể tránh đụng mặt các cô.

Nhưng dạo gần đây, tổ buôn chuyện hai người có nguy cơ tan rã. Không phải Samantha với Lâm Phỉ Nhi nảy sinh mâu thuẫn. Mà là … Samantha đang yêu!!!

Lúc biết tin từ Lâm Phỉ Nhi, cả tiểu đội Giảo Lang bàng hoàng ngã ngửa, theo lời Gerald nói thì là: Rốt cuộc là tráng sĩ nào dũng cảm dám cưa một cô gái còn “cường tráng” hơn cả đàn ông thế?

Đương nhiên, vì câu phát biểu này mà Gerald bị Samantha đánh cho bầm dập suốt ba ngày liền. Ngoài Ariel mặt lạnh như thường, các thành viên còn lại đều nhìn cậu như thể đang nhìn một vị “dũng sĩ” thực thụ.

Khụ khụ …

Tóm lại, trong vòng bán kết, tiểu đội Giảo Lang vẫn biểu hiện rất xuất sắc. Dưới sự “chỉ bảo” của Ariel, Hạng Phi ngày càng hiểu rõ về nghệ thuật quân sự.

Ngày mai lại là ngày nghỉ. Bầu không khí ở tiểu đội Giảo Lang vô cùng vui vẻ thoải mái. Mọi người trêu đùa nhau một hồi, mới lục tục rời khỏi mạng chiến đấu.

Tối hôm sau, các thành viên theo lệ thường nhận được thông báo về đối thủ của trận đấu tiếp theo. Nhìn cái tên quen thuộc, Ariel không khỏi nhíu mày.

“Đoán xem đối thủ ngày mai của chúng ta là ai.” Ariel ngả người nằm nghiêng bên cạnh Chung Thịnh, vừa xoa nắn cơ bụng rắn chắc của anh vừa hỏi.

Từ khi biết mình yêu thích “vận động trên giường”, Ariel thích nhất là nằm bên cạnh Chung Thịnh, ve vuốt làn da anh sau mỗi lần làm tình.

Có lẽ là vì thể chất, thân nhiệt của Ariel hơi thấp, còn Chung Thịnh thì lúc nào cũng nóng rực. Sờ lên làn da ấm áp cảm giác rất thích, làm Ariel không nỡ rời tay.

Tiêu hao thể lực quá độ, Chung Thịnh mệt mỏi đang trong cơn buồn ngủ, nghe Ariel hỏi vậy lập tức vực dậy tinh thần, nghĩ một lát rồi nói: “Trưởng quan Từ à?”

“Không phải.” Ariel lắc đầu.

Chung Thịnh nhíu mày suy nghĩ. Được Ariel nhắc đến thì chắc là người quen. Trong số người quen của hai người, có thực lực vào được vòng này cũng không nhiều.

“Điện hạ Zaccai?” Chung Thịnh lại đoán.

“Sao em lại nghĩ đến tên đó?” Ariel ghét ra mặt.

Chung Thịnh im lặng. Xem ra ngài Ariel cực kỳ ghét Nhị hoàng tử.

“Là tiểu đội của Tần Hi Nhiên.”

Chung Thịnh sửng sốt, vội vàng mở quang não lên xem. Quả nhiên, theo thông báo của hệ thống, đối thủ ngày mai là tiểu đội Jalapeno, hai thành viên trong đó là Tần Hi Nhiên và Ryan.

“Tần … trưởng quan.” Đời trước Chung Thịnh khá thân với Tần Hi Nhiên, thường gọi nhau bằng tên. Sau khi vào Đệ Nhất, phải gọi Tần Hi Nhiên là trưởng quan làm anh thấy không quen.

Tác giả:

┐[”]┌ Vào vòng bán kết rồi Tiểu đội Thuấn Sát đã bị bọn họ thuấn sát, không biết trận đấu ngày mai với Tần Hi Nhiên sẽ thế nào?

P/S: Edward bị người nào đó theo dõi rồi, đáng thương cho hắn vì vẫn chưa phát hiện ra …

Chương 157:

“Gọi Hi Nhiên là được rồi, anh ta có nghe thấy đâu mà sợ.”

Chung Thịnh im lặng xoay mặt đi. Cứ có cảm giác ngài Ariel khác đời trước rất nhiều …

“Thực lực của Hi Nhiên chúng ta đều biết. Tuy bây giờ chưa phải thời kỳ đỉnh cao, nhưng cũng chẳng kém là bao. Ryan không thua gì anh ta. Có thể đoán rằng đội viên của hai người này đều rất khá.”

Chung Thịnh nghiêm túc phân tích thực lực tiểu đội Jalapeno, không để ý thấy động tác xoa bụng anh của Ariel càng ngày càng mờ ám, có xu hướng tụt dần xuống dưới.

“Em nghĩ …”

Ngay lúc Chung Thịnh hào hứng thảo luận với Ariel xem Tần Hi Nhiên với Ryan sẽ sử dụng chiến thuật gì, Ariel đã nhổm dậy nằm đè lên người anh, nhìn từ trên xuống với vẻ nguy hiểm.

“A … Ariel …” Cảm nhận được ngón tay đã trượt xuống bộ vị nguy hiểm, hơi thở của Chung Thịnh trở nên dồn dập.

“Anh nghĩ rằng … lúc anh đang ở bên cạnh em, em nhiệt tình nói về người đàn ông khác như thế không phải là chuyện tốt.” Ariel nhìn Chung Thịnh, môi nhếch lên thành độ cong đầy quyến rũ lại nguy hiểm.

“Nhất là khi … chúng ta không mặc quần áo, em có nghĩ thế không?” Ánh mắt Ariel đã thành cám dỗ trắng trợn.

Chung Thịnh bị khí thế của Ariel chèn ép không nói được gì, lòng thầm rơi lệ. Ngài Ariel lạnh lùng vô tình cuồng công việc dường như đã một đi không trở lại.

“Bây giờ là thời gian thuộc về anh …” Chưa dứt lời, tiếng nói đã mất hút giữa hai đôi môi quyện vào nhau. Ariel nhẹ nhàng kéo Chung Thịnh không còn sức chống cự hòa vào dòng xoáy *** lần nữa.

Chung Thịnh cảm thấy rất xấu hổ khi bị Ariel kéo lên giường mà chẳng thể phản kháng được gì. Thân là phó quan, không tìm hiểu tình hình quân địch đúng lúc là rất thiếu tinh thần trách nhiệm.

May sao Ariel vẫn biết chừng mực, làm một lần rồi thôi, để anh có thời gian nghiên cứu chiến thuật của đội Tần Hi Nhiên.

Sáng hôm sau, trong phòng chuẩn bị, các thành viên của tiểu đội Giảo Lang tập hợp đông đủ. Chung Thịnh mở tài liệu về tiểu đội Jalapeno mà mình thu thập được.

Sau khi xem, ai nấy đều nghiêm túc hẳn lên.

Đúng như tên gọi, tiểu đội Jalapeno có thực lực vô cùng mạnh mẽ. Họ cũng có điểm đặc biệt giống như tiểu đội Thuấn Sát. Toàn bộ tiểu đội Thuấn Sát sử dụng cơ giáp hệ ám sát, nếu bị họ tiếp cận thì hầu như không chiếc cơ giáp nào có thể kháng cự lại. Tiểu đội Jalapeno thì dùng cơ giáp hệ cận chiến. Loại này không được trang bị nhiều vũ khí, súng laser tầm xa về cơ bản là vô dụng, được cái vỏ ngoài bền chắc và tính linh hoạt cao. Cho nên, chỉ cần trình độ võ thuật của người điều khiển không quá kém, nó sẽ thành rắc rối lớn cho đối thủ.

Có ai nghi ngờ trình độ võ thuật của Tần Hi Nhiên không ư? Đương nhiên là không.

Cả trường Đệ Nhất ai chẳng biết anh ta là tên cuồng võ, cơ giáp hình người.

Về mặt võ thuật thì Tần Hi Nhiên nổi danh toàn trường, đến Ariel còn phải ngại đấu với anh ta. Có lẽ khả năng võ thuật của anh ta không phát huy nhiều tác dụng trong chiến tranh quy mô lớn, nhưng ở giải cơ giáp hạng mục thi đấu đồng đội này thì đúng là ác mộng của mọi người.

Dễ dàng nhìn ra được tiểu đội Jalapeno là tập hợp một đám cuồng chiến đấu. Và đừng quên, Tần Hi Nhiên cũng rất am hiểu chiến lược chiến thuật. Nếu không đã chẳng đào tạo ra được học viên có tiềm năng về mặt này như Hạng Phi.

“Thông qua băng ghi hình các trận đấu mà chúng ta vừa xem, trưởng quan Tần hầu như không để lộ khả năng chỉ huy gì xuất sắc, về cơ bản là dùng bạo lực nghiền nát đối thủ. Một tổ hợp như vậy chắc chỉ có đội ngũ toàn cơ giáp hỏa lực mạnh may ra mới diệt được, còn không chỉ cần hai người trong số họ cũng đủ xử lý toàn bộ đối thủ. Ngoài ra, ta còn thấy được sự phối hợp vô cùng ăn ý giữa họ, đặc biệt là trưởng quan Tần và trưởng quan Ryan, có thể nói là hai người như một. Cho dù trưởng quan Tần tấn công không thành công thì trưởng quan Ryan cũng kịp thời chém thêm một đao. Đối mặt với hai người này, ngay cả tớ và Ariel phối hợp với nhau cũng không nắm chắc phần thắng.” Chung Thịnh mặt ngoài bình tĩnh, trong lòng thì nghĩ: Tần Hi Nhiên với Ryan chắc chắn có gian tình, không thì làm sao phối hợp ăn ý như thế được.

“Tuy nhiên, cái tớ muốn nhấn mạnh không phải thực lực mạnh mẽ của họ, vì chỉ cần xem băng ghi hình mọi người nhìn ra được rồi. Điều tớ muốn nói là tuyệt đối không được xem thường khả năng chỉ huy của trưởng quan Tần. Mọi người cũng biết anh ta là người đầu tiên nhìn ra và bồi dưỡng khả năng chỉ huy của Hạng Phi. Chắc mọi người sẽ không tin anh ta không biết gì về nghệ thuật quân sự chứ?”

Mọi người gật đầu với vẻ đăm chiêu. Tần Hi Nhiên mà không biết gì về chiến lược chiến thuật thì làm sao nhìn ra được tài năng của Hạng Phi về mặt này.

“À này Chung Thịnh, sao cậu hiểu rõ về trưởng quan Tần thế?” Samantha thuận miệng hỏi một câu.

Chung Thịnh cứng người, sau đó mỉm cười: “Hôm qua tớ phải mất rất nhiều thời gian mới điều tra được nhiều tư liệu về trưởng quan Tần như vậy.”

Những người khác nể phục nhìn Chung Thịnh. Điều tra tường tận chi tiết thế này, chắc Chung Thịnh phải tốn nhiều công sức lắm. Vất vả cho cậu rồi.

Ariel đảo mắt, lặng lẽ liếc nhìn Chung Thịnh. Nào ngờ Chung Thịnh đúng lúc bắt gặp, nhớ lại ngày hôm qua mình đúng là tốn rất nhiều thời gian, nhưng là để quấn quít với Ariel trên giường, mặt tức thì đỏ rần, xấu hổ nhìn sang chỗ khác.

Edward nhìn Chung Thịnh rồi lại nhìn Ariel, im lặng thu lại tầm mắt, đồng thời liếc nhìn Gerald theo phản xạ, thấy tên ngốc này đang cười ngây ngô nhìn mình …

Edward: …

“Khụ khụ.” Chung Thịnh ho khan hai tiếng, “Cho nên, kế hoạch của chúng ta hôm nay là tiêu diệt từng bộ phận. Nếu để tám người họ hợp lại với nhau thì chúng ta chắc chắn không chống cự được. Cách tốt nhất là dùng mọi biện pháp chia nhỏ họ ra rồi giải quyết từng người một. Tóm lại, mục tiêu hàng đầu là tách biệt đối thủ khỏi tập thể rồi dùng ưu thế số đông tiêu diệt bọn họ.”

Tít!

Hệ thống thông báo: Tiểu đội Giảo Lang Chi Tinh VS Tiểu đội Jalapeno.

Sân đấu: Đại dương.

Hình thức: Tử chiến.

Nhìn thông báo của hệ thống, Chung Thịnh nhoẻn cười. Tuy địa hình đại dương và hình thức tử chiến không có lợi gì cho họ, nhưng nhóm Tần Hi Nhiên cũng chẳng được ưu thế gì.

“Mọi người chuẩn bị đi. Ở dưới biển, động cơ của cơ giáp sẽ bị ảnh hưởng, năng lượng tiêu hao nhiều hơn, nhớ phải chú ý đến điểm này. Tuy vậy, xét về mặt bằng chung thì nhóm Tần Hi Nhiên chịu ảnh hưởng nhiều hơn chúng ta.”

“Tốt lắm. Chuẩn bị xuất phát.” Chung Thịnh nhìn Ariel, đối phương gật nhẹ đầu, anh liền vung tay lên, chuẩn bị chiến đấu.

Mười phút chuẩn bị không dài, sau khi xác định địa hình và hình thức thi đấu, mọi người đều nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng.

Bọn họ từng luyện tập ở địa hình đại dương vài lần, cảm giác lúc đó không mấy thoải mái. Bởi vì ngoài vấn đề về cơ giáp, họ còn phải đối mặt với các loài động vật dưới biển. Không biết trong trận đấu hôm nay chúng có xuất hiện không.

Đếm ngược thời gian bắt đầu: 10, 9, 8, …

Theo tiếng đếm của hệ thống, mọi người nhắm mắt lại, chờ được dịch chuyển vào sân đấu.

Đếm đến 0, mở mắt ra, thấy mình đang đứng trên một bãi đá ngầm cực lớn.

Gần như ngay lập tức, tất cả lấy cơ giáp ra, trèo vào khoang điều khiển, dùng hệ thống liên lạc để xác định vị trí của nhau.

“Samantha? Samantha?” Trong kênh vẫn không có tiếng của Samantha, Chung Thịnh không khỏi lo lắng.

“Hai người một tổ, tập hợp với người gần mình nhất.” Ariel trầm giọng nói.

“Rõ!” Trong kênh truyền đến tiếng trả lời của mọi người. Ai nấy đều thấy nặng nề, không ngờ vừa vào sân đã mất một đội viên.

Qua chừng năm phút, Hạng Phi là người đầu tiên thông báo đã tập hợp với Lâm Phỉ Nhi.

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

“Đậu má, cuối cùng cũng trèo được vào cơ giáp.” Đúng lúc này, trong kênh thông tin vang lên giọng nói sang sảng của Samantha.

Lâm Phỉ Nhi kích động hô: “Samantha, cậu không sao chứ?”

“Ừ ừ, xui thật, vừa vào chiến trường đã phát hiện quân địch ở ngay bên cạnh. May là tớ phản ứng nhanh, lập tức nhào lên trước khi hắn lấy cơ giáp ra. Ha ha!” Samantha cười đắc ý.

“Thế nào? Có bị thương không?” Hạng Phi quan tâm hỏi.

“Không sao, đàn anh kia đúng là rất giỏi, tớ mất một cánh tay, chân trái cũng bị thương, sức chiến đấu giảm đi nhiều. Nhưng tốt xấu gì cũng xử lý được đối thủ. Hà hà, chắc anh ta uất lắm, ngay cả cơ giáp còn chưa kịp vào.” Samantha càng nói càng đắc ý, không thèm để ý đến chuyện bây giờ mình đã là “nửa tàn phế”.

“Hừ, tàn tạ một nửa như thế rồi, có gì mà đắc ý.” Gerald bực bội nói. Thật là, sao lúc vào sân đấu cậu không gặp một người như thế chứ. Để Samantha giành hết nổi bật rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info